Chương 76: Hạ Hạc (4)
Thanh Khâu Thiên Dạ
26/09/2020
Mộc Sơ Nhất không chỉ một lần nghĩ tới, nếu có một ngày cha ruột đứng trước mặt mình, hắn sẽ làm thế nào?
Nhưng nghĩ rất lâu, Mộc Sơ Nhất vẫn không nghĩ ra câu trả lời.
Mộc Lam là người cha nuôi mọi mặt đều tốt, Mộc Sơ Nhất biết đối phương vì thu dưỡng hắn nên danh tiếng trong đám đồng nghiệp không được tốt suốt một khoảng thời gian dài. Bởi vậy Mộc Sơ Nhất rất ít đòi hỏi những thứ đắt đỏ, xưa nay cũng không muốn ăn quỷ hoàn quý giá.
Dù sao giá trị dinh dưỡng không sai biệt lắm, chỉ là hương vị có chỗ không giống, hắn ăn cô hồn dã quỷ bình thường cũng giống vậy.
Tuổi nhỏ không có nghĩa không hiểu chuyện, cá tính đơn thuần cũng không phải không biết thông cảm cho người khác.
Mộc Sơ Nhất thật lòng coi Mộc Lam như cha mình, cho nên xưa nay không ở trước mặt hắn nói chuyện về Hạ Hạc.
Nhưng có ít người không phải bạn coi như không tồn tại liền thật sự không tồn tại.
Giống như bây giờ.
Ngay cả nữ quỷ vương cũng thích Hạ Hạc, nói gì tới Mộc Sơ Nhất vốn có quan hệ máu mủ với hắn.
"Sở Nhạc, anh nói xem Mộc Sơ Nhất có đáp ứng không?" Ngô Bất Lạc tràn đầy phấn khởi nhìn Mộc Sơ Nhất bên dưới, cứ như người lựa chọn là hắn chứ không phải Mộc Sơ Nhất vậy.
"Mộc Sơ Nhất đáp ứng hay không tôi không biết, nhưng nếu là cậu e rằng đã sớm đáp ứng rồi." Sở Nhạc châm chọc một câu.
"Nếu không phải tại anh ăn của tôi đến mức phá sản, tôi cũng không cần suốt ngày thấy tiền sáng mắt." Ngô Bất Lạc điệu bộ quăng nồi hết sức quen thuộc.
Sở Nhạc lẳng lặng nhìn Ngô Bất Lạc một lát, sau đó cái tay ôm eo Ngô Bất Lạc hơi buông lỏng.
Ngô Bất Lạc chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó như đột nhiên rơi xuống, dọa hắn hồn phi phách tán, bản năng túm chặt cánh tay Sở Nhạc, hai tay hai chân đều ôm chặt người Sở Nhạc, rất giống một con lười ôm cây.
"Anh!" Ngô Bất Lạc nhịn không được véo Sở Nhạc một cái, Sở Nhạc không đau, tay của hắn lại đau.
"Nếu cậu còn ầm ĩ nữa, tôi sẽ thả cậu xuống thật đấy." Trong mắt Sở Nhạc vô cùng vui vẻ, rất hài lòng bộ dáng vạn phần ỷ lại hắn của Ngô Bất Lạc lúc này.
Nếu Ngô Bất Lạc có thể luôn ngoan ngoãn trong vòng tay hắn như vậy thì không còn gì tốt hơn. Sở Nhạc dám cam đoan, chỉ cần Ngô Bất Lạc đủ ngoan ngoãn, những người bị Nghiệt Kính Đài hấp dẫn kia cả đời cũng đừng mơ đụng vào một đầu ngón tay của Ngô Bất Lạc.
Tiếc là, Ngô Bất Lạc không phải loại sẽ ngoan ngoãn để người nuôi nhốt trong nhà như thú cưng, ngược lại càng hấp dẫn biến thái hắn càng thích bay nhảy bên ngoài.
Cá tính như vậy hoàn toàn không giống Nghiệt Kính Đài mà Sở Nhạc quen biết trước đây, nhưng vì thế hắn mới cảm thấy Ngô Bất Lạc là người vô cùng thú vị.
"Tôi, tôi biết rồi." Ngô Bất Lạc rũ mắt, trông thì ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại đang âm thầm mắng Sở Nhạc tiểu nhân.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Sở Nhạc anh chờ đó cho tôi!
"Ngại quá, cháu có người thân, không cần được nhận nuôi." Mộc Sơ Nhất từ chối dưới cái nhìn chăm chú của cha ruột hắn.
Đây mới là điều tốt cho cả hai bên.
Mộc Sơ Nhất quả thực là không thông minh lắm, nhưng hắn cũng phân rõ được tốt xấu.
Người tốt như Hạ Hạc không biết lúc nào sẽ bị những con quỷ thần chí không rõ coi thành thịt Đường Tăng mà xơi tái. Chỉ cần hắn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhiệm vụ lần này của Mộc Sơ Nhất coi như hoàn thành.
"Nói cũng đúng, nhìn dáng vẻ của cháu là biết cháu được giáo dục rất tốt, là bác lỗ mãng rồi, hi vọng cháu tha thứ." Trong mắt Hạ Hạc lóe lên một tia mất mát không dễ phát hiện, nhưng vẫn thuần thục tìm cho mình một bậc thang.
Mộc Sơ Nhất thực sự không biết nên nói cái gì mới tốt, thế là hai người cứ như vậy trầm mặc.
"Bác đi gọi Ngô tiên sinh bọn họ tới." Hạ Hạc có lẽ không nỡ ép Mộc Sơ Nhất quá, quyết định đi tìm hai người nhìn có vẻ biết nói chuyện đến hòa hoãn.
Mặc dù hắn không có cảm tình gì với hai người kia, nhưng có thể hóa giải xấu hổ trước mắt là được.
"Nhanh nhanh nhanh, chúng ta nhanh xuống dưới." Ngô Bất Lạc thúc giục, còn không xuống bọn họ sẽ bị phát hiện.
Nếu nghe lén bị người ta bắt tại trận, thể diện có thể ném đi luôn.
"Cậu vội cái gì?" Ngô Bất Lạc càng sốt ruột, Sở Nhạc càng thong dong, "Hay là thế này, cậu hôn tôi một cái, tôi lập tức đưa cậu xuống." Sở Nhạc chững chạc đàng hoàng đề nghị.
Ngô Bất Lạc mở to hai mắt nhìn, không thể tin được lời này là do Sở Nhạc nói ra, chẳng lẽ hắn đang đùa giỡn mình sao?
"Sao, cậu nghĩ tôi đang nói đùa à?" Sở Nhạc cười lạnh, "Ngô Bất Lạc, nếu cậu không nhớ lầm, tôi đã nói đồng ý làm cộng sự của cậu. Nhưng bây giờ chúng ta đã thành công thi đỗ Âm quan, quan hệ hợp tác này có phải nên thay đổi một chút rồi không?"
Mặc dù Sở Nhạc nguyện ý chờ đợi, nhưng nếu trong quá trình chờ đợi không cho chút ngon ngọt nào, hắn sớm muộn cũng sẽ nghẹn hỏng mất.
"Ngô Bất Lạc, tôi chỉ muốn nói cho cậu bốn chữ, lấp không bằng khơi." Sở Nhạc ý tứ sâu xa nói.
Một khi tắc nghẽn, nước lũ càng để lâu sẽ càng nhiều, cuối cùng phá vỡ con đê.
Ngô Bất Lạc bị lời nói chứa đầy ẩn ý của Sở Nhạc dọa đến run rẩy.
Lão hổ không phát uy, Ngô Bất Lạc thật sự coi Sở Nhạc thành mèo bệnh.
Lần này thì tốt rồi, đừng nói mười năm báo thù, dù một trăm năm cũng không đủ để hắn báo thù.
"Sao lại ngây ra không nói lời nào, cậu nghĩ xong chưa?" Sở Nhạc tốt bụng hỏi lại, chỉ là tay ôm Ngô Bất Lạc lại hơi hơi buông lỏng.
Quá đáng.
Người ta mạnh hơn, Ngô Bất Lạc còn có thể làm thế nào?
Nói dễ nghe, Sở Nhạc cho Ngô Bất Lạc thời gian là tôn trọng hắn, nói khó nghe, chẳng qua là một hình thức khác của nước ấm nấu ếch mà thôi.
"Tôi biết rồi." Ngô Bất Lạc động viên chính mình, thừa dịp Sở Nhạc không chú ý, lấy thế bưng tai không kịp trộm chuông hôn lên cổ Sở Nhạc.
Vết hôn hơi đỏ.
Ừm, cái cổ kia trắng mịn nõn nà.
Sở Nhạc cũng không nói muốn hôn chỗ nào.
Tưởng tượng cổ Sở Nhạc thành cổ vịt mỹ vị là có thể hạ miệng.
Không được, sau khi về nhất định phải mua khoảng mười cái cổ vịt từ từ gặm.
Mặc dù bị Ngô Bất Lạc đánh lén làm cho không hưởng thụ được bao nhiêu diễm phúc, nhưng đây cũng là một mở đầu tốt.
"Ngô tiên sinh, Sở tiên sinh." Hạ Hạc đẩy cửa ra, định đi tìm Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc để nói chuyện, nhưng gọi mấy tiếng đối phương đều không nghe thấy.
"Hạ lão tiên sinh, ngài gọi chúng tôi à." Sở Nhạc ôm Ngô Bất Lạc xuất hiện trước mặt Hạ Hạc, "Chúng tôi vừa rồi đang tu luyện, chốc lát không nghe thấy ngài gọi, ngại quá."
"Đâu có, tôi không quấy rầy hai người chứ."
"Đương nhiên không rồi."
Sở Nhạc giống như không có chuyện gì đi vào, Ngô Bất Lạc ở đằng sau nhìn theo bóng dáng Sở Nhạc nghiến răng nghiến lợi, vẫn ngoan ngoãn đuổi theo.
Bốn người đến đông đủ, Hạ Hạc thiện chí nói cho ba người lịch trình sắp tới của mình.
"Tôi đã đẩy hết tất cả các hoạt động có thể đẩy, nhưng vài ngày nữa tôi muốn đến thủ đô tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, đó là dạ tiệc từ thiện quy mô chính quy nhất cả nước, hàng năm giúp đỡ vô số người, tôi không thể đẩy." Hạ Hạc cũng biết gần đây ở cạnh mình không an toàn, thế nên hắn chỉ để lại vài vệ sĩ bình thường, còn lại phải dựa vào ba người trước mắt này.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới hỏi ba người này về quá khứ của mình, nhưng giờ quan trọng hơn là công việc hắn làm không được xảy ra bất kì sơ xuất nào. Nếu không ngộ nhỡ ba người này tức giận bỏ đi, làm một số khoản quyên góp xã hội bị trì hoãn, lúc đó sẽ mất nhiều hơn được.
Trong lòng Hạ Hạc luôn coi chuyện của người khác quan trọng hơn bản thân mình, cũng vì như thế nên 50 năm qua, hắn dù vẫn muốn tìm lại ký ức trước đây, nhưng luôn không có thu hoạch gì.
"Hạ lão tiên sinh yên tâm, ba người chúng tôi sẽ đi cùng ngài, đến khi nào đưa được hung thủ sau màn ra trước công lý mới thôi." Ngô Bất Lạc khẽ mỉm cười, "Ngài chỉ cần tin tưởng chúng tôi."
Hạ Hạc nhìn nụ cười tủm tỉm của Ngô Bất Lạc, vẫn không quá yên tâm. Không biết vì sao, ngũ quan thanh niên này rõ ràng không tệ nhưng lại khiến hắn cảm thấy đặc biệt không có cảm giác tồn tại, cảm giác đó làm niềm tin của Hạ Hạc với Ngô Bất Lạc giảm đi.
Nhưng trước mắt hắn không tìm được cách nào tốt hơn, chỉ có thể cố gắng chăm lo vấn đề ăn ở của ba người này gấp bội.
Cũng may Hạ Hạc có tiền, cho nên đám người Ngô Bất Lạc ăn uống tiêu dùng đều là tốt nhất, ngay cả những dược liệu tốt mà Sở Nhạc thích cũng được đưa tới cùng với rất nhiều trân phẩm không tìm được trên thị trường.
"Tôi nhớ trước đây trên mạng có antifan chỉ trích Hạ Hạc ăn uống tiêu dùng quá tốt, không toàn tâm toàn ý làm từ thiện. Nói ông ấy phải quyên góp tài sản của mình mới được." Ngô Bất Lạc đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, cười nói, "Hạ Hạc trả lời rất thẳng thắn, ông ấy nói chính vì ông ấy có địa vị thế này nên mới có lực ảnh hưởng lớn như thế, muốn làm việc tốt lâu dài, nhất định phải đảm bảo mình có đủ lực hiệu triệu. Không có gì phải xấu hổ khi tự tay mình mang lại cho mình cuộc sống giàu có."
Năm đó đoạn video này lưu truyền rất rộng rãi, rất nhiều người từ người qua đường sôi nổi chuyển thành fan Hạ Hạc, đồng thời phát động công kích đạo đức hành vi bắt cóc, bầu không khí trên mạng xã hội nhất thời tốt hơn không ít.
"Người tốt mấy đời liên tiếp a." Ngô Bất Lạc cảm thán một câu, hỏi Mộc Sơ Nhất, "Người tốt như vậy, cậu không định nhận lại sao?"
"Tôi chỉ có một ba ba mới là tốt nhất." Mộc Sơ Nhất không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngô Bất Lạc, nhưng hắn đã biểu hiện hết sức rõ ràng.
"Không phải ai cũng có thể tiếp nhận thân nhân của mình là nữ quỷ vương giết người không chớp mắt." Mộc Sơ Nhất bỗng nhiên nói, "Ngay cả việc tôi sinh ra cũng dựa trên sinh mạng của người khác, ba ba nói chỉ khi tôi lên làm Âm quan, sinh mạng của tôi mới chân chính thuộc về tôi."
Ngô Bất Lạc nghe Mộc Sơ Nhất nói, từ từ chìm vào suy tư.
Nếu là hắn thì có thể tiếp nhận thân nhân của mình là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt hay không?
Ngô Bất Lạc nhất thời không nghĩ ra đáp án.
Có lẽ chỉ khi thực sự đến ngày đó, mới có thể biết đáp án của mình.
Nhưng nghĩ rất lâu, Mộc Sơ Nhất vẫn không nghĩ ra câu trả lời.
Mộc Lam là người cha nuôi mọi mặt đều tốt, Mộc Sơ Nhất biết đối phương vì thu dưỡng hắn nên danh tiếng trong đám đồng nghiệp không được tốt suốt một khoảng thời gian dài. Bởi vậy Mộc Sơ Nhất rất ít đòi hỏi những thứ đắt đỏ, xưa nay cũng không muốn ăn quỷ hoàn quý giá.
Dù sao giá trị dinh dưỡng không sai biệt lắm, chỉ là hương vị có chỗ không giống, hắn ăn cô hồn dã quỷ bình thường cũng giống vậy.
Tuổi nhỏ không có nghĩa không hiểu chuyện, cá tính đơn thuần cũng không phải không biết thông cảm cho người khác.
Mộc Sơ Nhất thật lòng coi Mộc Lam như cha mình, cho nên xưa nay không ở trước mặt hắn nói chuyện về Hạ Hạc.
Nhưng có ít người không phải bạn coi như không tồn tại liền thật sự không tồn tại.
Giống như bây giờ.
Ngay cả nữ quỷ vương cũng thích Hạ Hạc, nói gì tới Mộc Sơ Nhất vốn có quan hệ máu mủ với hắn.
"Sở Nhạc, anh nói xem Mộc Sơ Nhất có đáp ứng không?" Ngô Bất Lạc tràn đầy phấn khởi nhìn Mộc Sơ Nhất bên dưới, cứ như người lựa chọn là hắn chứ không phải Mộc Sơ Nhất vậy.
"Mộc Sơ Nhất đáp ứng hay không tôi không biết, nhưng nếu là cậu e rằng đã sớm đáp ứng rồi." Sở Nhạc châm chọc một câu.
"Nếu không phải tại anh ăn của tôi đến mức phá sản, tôi cũng không cần suốt ngày thấy tiền sáng mắt." Ngô Bất Lạc điệu bộ quăng nồi hết sức quen thuộc.
Sở Nhạc lẳng lặng nhìn Ngô Bất Lạc một lát, sau đó cái tay ôm eo Ngô Bất Lạc hơi buông lỏng.
Ngô Bất Lạc chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó như đột nhiên rơi xuống, dọa hắn hồn phi phách tán, bản năng túm chặt cánh tay Sở Nhạc, hai tay hai chân đều ôm chặt người Sở Nhạc, rất giống một con lười ôm cây.
"Anh!" Ngô Bất Lạc nhịn không được véo Sở Nhạc một cái, Sở Nhạc không đau, tay của hắn lại đau.
"Nếu cậu còn ầm ĩ nữa, tôi sẽ thả cậu xuống thật đấy." Trong mắt Sở Nhạc vô cùng vui vẻ, rất hài lòng bộ dáng vạn phần ỷ lại hắn của Ngô Bất Lạc lúc này.
Nếu Ngô Bất Lạc có thể luôn ngoan ngoãn trong vòng tay hắn như vậy thì không còn gì tốt hơn. Sở Nhạc dám cam đoan, chỉ cần Ngô Bất Lạc đủ ngoan ngoãn, những người bị Nghiệt Kính Đài hấp dẫn kia cả đời cũng đừng mơ đụng vào một đầu ngón tay của Ngô Bất Lạc.
Tiếc là, Ngô Bất Lạc không phải loại sẽ ngoan ngoãn để người nuôi nhốt trong nhà như thú cưng, ngược lại càng hấp dẫn biến thái hắn càng thích bay nhảy bên ngoài.
Cá tính như vậy hoàn toàn không giống Nghiệt Kính Đài mà Sở Nhạc quen biết trước đây, nhưng vì thế hắn mới cảm thấy Ngô Bất Lạc là người vô cùng thú vị.
"Tôi, tôi biết rồi." Ngô Bất Lạc rũ mắt, trông thì ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại đang âm thầm mắng Sở Nhạc tiểu nhân.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Sở Nhạc anh chờ đó cho tôi!
"Ngại quá, cháu có người thân, không cần được nhận nuôi." Mộc Sơ Nhất từ chối dưới cái nhìn chăm chú của cha ruột hắn.
Đây mới là điều tốt cho cả hai bên.
Mộc Sơ Nhất quả thực là không thông minh lắm, nhưng hắn cũng phân rõ được tốt xấu.
Người tốt như Hạ Hạc không biết lúc nào sẽ bị những con quỷ thần chí không rõ coi thành thịt Đường Tăng mà xơi tái. Chỉ cần hắn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhiệm vụ lần này của Mộc Sơ Nhất coi như hoàn thành.
"Nói cũng đúng, nhìn dáng vẻ của cháu là biết cháu được giáo dục rất tốt, là bác lỗ mãng rồi, hi vọng cháu tha thứ." Trong mắt Hạ Hạc lóe lên một tia mất mát không dễ phát hiện, nhưng vẫn thuần thục tìm cho mình một bậc thang.
Mộc Sơ Nhất thực sự không biết nên nói cái gì mới tốt, thế là hai người cứ như vậy trầm mặc.
"Bác đi gọi Ngô tiên sinh bọn họ tới." Hạ Hạc có lẽ không nỡ ép Mộc Sơ Nhất quá, quyết định đi tìm hai người nhìn có vẻ biết nói chuyện đến hòa hoãn.
Mặc dù hắn không có cảm tình gì với hai người kia, nhưng có thể hóa giải xấu hổ trước mắt là được.
"Nhanh nhanh nhanh, chúng ta nhanh xuống dưới." Ngô Bất Lạc thúc giục, còn không xuống bọn họ sẽ bị phát hiện.
Nếu nghe lén bị người ta bắt tại trận, thể diện có thể ném đi luôn.
"Cậu vội cái gì?" Ngô Bất Lạc càng sốt ruột, Sở Nhạc càng thong dong, "Hay là thế này, cậu hôn tôi một cái, tôi lập tức đưa cậu xuống." Sở Nhạc chững chạc đàng hoàng đề nghị.
Ngô Bất Lạc mở to hai mắt nhìn, không thể tin được lời này là do Sở Nhạc nói ra, chẳng lẽ hắn đang đùa giỡn mình sao?
"Sao, cậu nghĩ tôi đang nói đùa à?" Sở Nhạc cười lạnh, "Ngô Bất Lạc, nếu cậu không nhớ lầm, tôi đã nói đồng ý làm cộng sự của cậu. Nhưng bây giờ chúng ta đã thành công thi đỗ Âm quan, quan hệ hợp tác này có phải nên thay đổi một chút rồi không?"
Mặc dù Sở Nhạc nguyện ý chờ đợi, nhưng nếu trong quá trình chờ đợi không cho chút ngon ngọt nào, hắn sớm muộn cũng sẽ nghẹn hỏng mất.
"Ngô Bất Lạc, tôi chỉ muốn nói cho cậu bốn chữ, lấp không bằng khơi." Sở Nhạc ý tứ sâu xa nói.
Một khi tắc nghẽn, nước lũ càng để lâu sẽ càng nhiều, cuối cùng phá vỡ con đê.
Ngô Bất Lạc bị lời nói chứa đầy ẩn ý của Sở Nhạc dọa đến run rẩy.
Lão hổ không phát uy, Ngô Bất Lạc thật sự coi Sở Nhạc thành mèo bệnh.
Lần này thì tốt rồi, đừng nói mười năm báo thù, dù một trăm năm cũng không đủ để hắn báo thù.
"Sao lại ngây ra không nói lời nào, cậu nghĩ xong chưa?" Sở Nhạc tốt bụng hỏi lại, chỉ là tay ôm Ngô Bất Lạc lại hơi hơi buông lỏng.
Quá đáng.
Người ta mạnh hơn, Ngô Bất Lạc còn có thể làm thế nào?
Nói dễ nghe, Sở Nhạc cho Ngô Bất Lạc thời gian là tôn trọng hắn, nói khó nghe, chẳng qua là một hình thức khác của nước ấm nấu ếch mà thôi.
"Tôi biết rồi." Ngô Bất Lạc động viên chính mình, thừa dịp Sở Nhạc không chú ý, lấy thế bưng tai không kịp trộm chuông hôn lên cổ Sở Nhạc.
Vết hôn hơi đỏ.
Ừm, cái cổ kia trắng mịn nõn nà.
Sở Nhạc cũng không nói muốn hôn chỗ nào.
Tưởng tượng cổ Sở Nhạc thành cổ vịt mỹ vị là có thể hạ miệng.
Không được, sau khi về nhất định phải mua khoảng mười cái cổ vịt từ từ gặm.
Mặc dù bị Ngô Bất Lạc đánh lén làm cho không hưởng thụ được bao nhiêu diễm phúc, nhưng đây cũng là một mở đầu tốt.
"Ngô tiên sinh, Sở tiên sinh." Hạ Hạc đẩy cửa ra, định đi tìm Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc để nói chuyện, nhưng gọi mấy tiếng đối phương đều không nghe thấy.
"Hạ lão tiên sinh, ngài gọi chúng tôi à." Sở Nhạc ôm Ngô Bất Lạc xuất hiện trước mặt Hạ Hạc, "Chúng tôi vừa rồi đang tu luyện, chốc lát không nghe thấy ngài gọi, ngại quá."
"Đâu có, tôi không quấy rầy hai người chứ."
"Đương nhiên không rồi."
Sở Nhạc giống như không có chuyện gì đi vào, Ngô Bất Lạc ở đằng sau nhìn theo bóng dáng Sở Nhạc nghiến răng nghiến lợi, vẫn ngoan ngoãn đuổi theo.
Bốn người đến đông đủ, Hạ Hạc thiện chí nói cho ba người lịch trình sắp tới của mình.
"Tôi đã đẩy hết tất cả các hoạt động có thể đẩy, nhưng vài ngày nữa tôi muốn đến thủ đô tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, đó là dạ tiệc từ thiện quy mô chính quy nhất cả nước, hàng năm giúp đỡ vô số người, tôi không thể đẩy." Hạ Hạc cũng biết gần đây ở cạnh mình không an toàn, thế nên hắn chỉ để lại vài vệ sĩ bình thường, còn lại phải dựa vào ba người trước mắt này.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới hỏi ba người này về quá khứ của mình, nhưng giờ quan trọng hơn là công việc hắn làm không được xảy ra bất kì sơ xuất nào. Nếu không ngộ nhỡ ba người này tức giận bỏ đi, làm một số khoản quyên góp xã hội bị trì hoãn, lúc đó sẽ mất nhiều hơn được.
Trong lòng Hạ Hạc luôn coi chuyện của người khác quan trọng hơn bản thân mình, cũng vì như thế nên 50 năm qua, hắn dù vẫn muốn tìm lại ký ức trước đây, nhưng luôn không có thu hoạch gì.
"Hạ lão tiên sinh yên tâm, ba người chúng tôi sẽ đi cùng ngài, đến khi nào đưa được hung thủ sau màn ra trước công lý mới thôi." Ngô Bất Lạc khẽ mỉm cười, "Ngài chỉ cần tin tưởng chúng tôi."
Hạ Hạc nhìn nụ cười tủm tỉm của Ngô Bất Lạc, vẫn không quá yên tâm. Không biết vì sao, ngũ quan thanh niên này rõ ràng không tệ nhưng lại khiến hắn cảm thấy đặc biệt không có cảm giác tồn tại, cảm giác đó làm niềm tin của Hạ Hạc với Ngô Bất Lạc giảm đi.
Nhưng trước mắt hắn không tìm được cách nào tốt hơn, chỉ có thể cố gắng chăm lo vấn đề ăn ở của ba người này gấp bội.
Cũng may Hạ Hạc có tiền, cho nên đám người Ngô Bất Lạc ăn uống tiêu dùng đều là tốt nhất, ngay cả những dược liệu tốt mà Sở Nhạc thích cũng được đưa tới cùng với rất nhiều trân phẩm không tìm được trên thị trường.
"Tôi nhớ trước đây trên mạng có antifan chỉ trích Hạ Hạc ăn uống tiêu dùng quá tốt, không toàn tâm toàn ý làm từ thiện. Nói ông ấy phải quyên góp tài sản của mình mới được." Ngô Bất Lạc đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, cười nói, "Hạ Hạc trả lời rất thẳng thắn, ông ấy nói chính vì ông ấy có địa vị thế này nên mới có lực ảnh hưởng lớn như thế, muốn làm việc tốt lâu dài, nhất định phải đảm bảo mình có đủ lực hiệu triệu. Không có gì phải xấu hổ khi tự tay mình mang lại cho mình cuộc sống giàu có."
Năm đó đoạn video này lưu truyền rất rộng rãi, rất nhiều người từ người qua đường sôi nổi chuyển thành fan Hạ Hạc, đồng thời phát động công kích đạo đức hành vi bắt cóc, bầu không khí trên mạng xã hội nhất thời tốt hơn không ít.
"Người tốt mấy đời liên tiếp a." Ngô Bất Lạc cảm thán một câu, hỏi Mộc Sơ Nhất, "Người tốt như vậy, cậu không định nhận lại sao?"
"Tôi chỉ có một ba ba mới là tốt nhất." Mộc Sơ Nhất không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngô Bất Lạc, nhưng hắn đã biểu hiện hết sức rõ ràng.
"Không phải ai cũng có thể tiếp nhận thân nhân của mình là nữ quỷ vương giết người không chớp mắt." Mộc Sơ Nhất bỗng nhiên nói, "Ngay cả việc tôi sinh ra cũng dựa trên sinh mạng của người khác, ba ba nói chỉ khi tôi lên làm Âm quan, sinh mạng của tôi mới chân chính thuộc về tôi."
Ngô Bất Lạc nghe Mộc Sơ Nhất nói, từ từ chìm vào suy tư.
Nếu là hắn thì có thể tiếp nhận thân nhân của mình là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt hay không?
Ngô Bất Lạc nhất thời không nghĩ ra đáp án.
Có lẽ chỉ khi thực sự đến ngày đó, mới có thể biết đáp án của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.