Không Tin Tà

Chương 63: Mộ Phán quan (6)

Thanh Khâu Thiên Dạ

27/07/2020

Có vết xe đổ của Lộ Đông, địa vị lãnh đạo của Ngô Bất Lạc trong đám người rốt cuộc hoàn toàn xác định.

Đạo lý giết gà dọa khỉ quả nhiên thông dụng từ xưa tới nay.

Ài.

Những người này sao ai cũng thế nhỉ? Nhất định phải có một người bộ dạng thê thảm xuất hiện trước mặt thì bọn họ mới có thể tin phục mình? Ngô Bất Lạc thực sự cảm thấy cô đơn vì người khác không thể hiểu được.

Nếu Sở Nhạc ở chỗ này, chắc chắn sẽ cho Ngô Bất Lạc một trận.

Có thể đi đến hiện tại có thí sinh nào không phải nhân trung long phượng, cậu có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện đi theo đã là có bản lĩnh rồi được chưa?

Mạch não Ngô Bất Lạc đôi khi không thể dùng lẽ thường để suy đoán. Sở Nhạc đoán, chắc là vì kiếp trước Ngô Bất Lạc không phải người nên mới giờ mới khác hẳn người thường như thế.

Dù sao Ngô gia trước kia cũng coi như nổi danh, nhưng chưa từng xuất hiện người nào như Ngô Bất Lạc, bởi vậy, ở mức độ rất lớn có thể loại trừ khả năng di truyền.

"Ngô ca, chúng ta có chờ Sở lão đại một lát không?" Vương Tử Minh ở bên cạnh khuyên nhủ. Chuẩn khảo chứng của bọn họ vẫn còn trong tay Sở Nhạc đó, nếu Sở Nhạc không đến, bọn họ thực sự không an tâm.

"Sở Nhạc rất nhanh sẽ đến, các cậu đừng lo." Ngô Bất Lạc tùy ý đáp, "Đợi thêm tối đa nửa giờ, trước đó tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy, Sở Nhạc sẽ lập tức đuổi tới."

Về điểm này, Ngô Bất Lạc vẫn rất có lòng tin.

"Vương Tử Minh, Sở Nhạc kia chính là một hắc mã khác của trường thi số bốn à? Hắn làm gì, có quan hệ thế nào với Ngô Bất Lạc?" Tâm tư bát quái của Lưu Bác Văn trỗi dậy, "Vừa rồi lúc tôi đang chạy, vì mê hoặc đối thủ đã thiết trí rất nhiều trận pháp mê hoặc lòng người đấy."

"Nói như thế nào đây, Ngô ca và Sở lão đại đại khái là một văn một võ kết hợp. Ngô ca phụ trách động não, Sở lão đại phụ trách động thủ." Vương Tử Minh nghĩ nghĩ, quyết định dùng một câu đơn giản dễ hiểu để giải thích, "Luận giá trị vũ lực, Sở lão đại có thể bất phân thắng bại với Tạ Bán Loan, Mộc Sơ Nhất, A La. Nhưng cô yên tâm, Sở lão đại không phải người, không cùng tranh một vị trí với chúng ta."

Nghe thấy Sở Nhạc có thể ngang tài ngang sức với đám người Tạ Bán Loan, Lưu Bác Văn sốc luôn. Thí sinh lợi hại như vậy mà cô không hề biết chút gì! Nhưng nghe đến đối phương không phải người, trong lòng được an ủi nhiều.

Hiện tại nên rầu rĩ không phải nhân loại bọn họ mà là đám phi nhân loại kia.

"Chẳng trách bọn họ có thể trở thành hắc mã." Lưu Bác Văn thở dài, "Tôi quả thực rất hiếu kì vòng thi đầu tiên vì sao bọn họ chỉ có sáu mươi điểm thôi? Là vì không may, tìm không được đề thi à? Có điều vừa nhắc tới, đề thi năm nay thật sự ít hơn trước kia nhiều. Trước đó tôi thấy trên diễn đàn, đoàn đội "Cạo trọc" đã giải quyết hơn ba trăm vụ án, không biết bọn họ là ai?"

Trước đó cô cũng đi hỏi những người chín mươi điểm khác, nhưng bọn họ không ai thuộc đoàn đội này cả. Thành viên đoàn đội này rốt cuộc là người thế nào? Căn bản không có ai biết.

"Không biết." Chu Dương và Vương Tử Minh cùng lắc đầu, "Có khi là đoàn đội mười người không chừng, một người ba mươi vụ án, nên đều không thể đạt chuẩn, hoặc là đã bị đào thải ở vòng thi thứ hai thì sao?"

"Cũng đúng." Lưu Bác Văn nhìn Ngô Bất Lạc ở đằng trước, lòng còn sợ hãi, "Dù sao thí sinh ngọa hổ tàng long thực sự rất nhiều."

Nếu nhiều thêm mấy tên Ngô Bất Lạc, chỉ sợ cuộc thi Âm quan sẽ không có người báo danh.

Chẳng những tổn hại sức khỏe, còn tổn thương mặt mũi!

"Chà, Sở Nhạc cũng sắp đến rồi." Ngô Bất Lạc xem thời gian, nhịn không được nghĩ. Đám Lưu Bác Văn nói chuyện trời ơi đất hỡi gì hắn đều không để ý chút nào.

Thành viên đoàn đội Cạo trọc cho dù đứng trước mặt các người cũng không nhận ra được đâu.

Ngô Bất Lạc thở dài.

Ngại quá, đoàn đội này chỉ có hai người, mà còn là hai nhóc đáng thương sáu mươi điểm. Không thi được chín mươi một trăm điểm như mấy người thực sự rất xin lỗi!

Sự tình đúng như Ngô Bất Lạc dự liệu, Sở Nhạc rất nhanh thoát khỏi Tạ Bán Loan, bắt đầu tăng tốc đuổi theo hướng Ngô Bất Lạc. Mặc dù hắn đã đáp ứng Tần Quảng Vương không dùng thực lực vượt quá thí sinh có trình độ cao nhất để ứng phó cuộc thi lần này, nhưng thỉnh thoảng có thể vi phạm, không bị các thí sinh và đám giám khảo trước màn hình phát hiện là được rồi.

Vậy nên, ở trước mặt giám khảo, Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc cứ như tâm linh tương thông, cho dù Ngô Bất Lạc đi bao nhiêu đường nhỏ, đằng sau có bấy nhiêu trận pháp mê hoặc, Sở Nhạc đều có thể chọn nhanh nhất chính xác nhất.

"Đây chính là chân ái đó." Một giám khảo nhịn không được đánh cược, "Tôi cược, Ngô Bất Lạc cuối cùng nhất định sẽ về một nhà với Sở Nhạc."

"Không được, tôi là đảng Tạ Bán Loan." Một giám khảo khác kiên quyết bác bỏ, "Bệnh kiều Tạ Bán Loan một khi nắm giữ được sẽ rất trung thành. Tôi rất xem trọng Ngô Bất Lạc, đầu óc hắn thực sự quá linh hoạt, dáng dấp cũng đẹp mắt, tôi cũng hơi hơi thích hắn."

"Chờ đã, bé ngoan Sơ Nhất cũng rất đáng yêu mà." Nữ giám khảo phản bác, "Mặc dù hắn không trực tiếp tham dự nhưng điều kiện tổng hợp thì hắn mới là tốt nhất. Nghe nói Mộc Lam đã tích góp tiền sính lễ cho Mộc Sơ Nhất từ nhỏ, kẻ nào có thể thành đôi với Mộc Sơ Nhất, kẻ đó có thể kế thừa tài sản của Mộc Lam. Ngô Bất Lạc tham tiền như thế, chắc chắn sẽ không buông tha Mộc Sơ Nhất. Hu hu hu, Mộc Lam thật sự quá giàu, tôi rất ghen tị!"

"...Người ta là chủng tộc cần, quý giá hơn gấu trúc không biết bao nhiêu lần, kiếp trước phải tích lũy bao nhiêu công đức mới có thể đầu thai được như thế a." Nhắc đến Mộc Lam, các giám khảo không khỏi xót xa.



Lúc bọn họ còn đang vì tiền trợ cấp giám khảo mà tính toán chi li, người ta đã mua được nhà ở ngay sát điện Tần Quảng Vương rồi!

Ghen ghét làm bọn họ trở nên xấu xí!

"A a, đảng Sở Nhạc thắng lợi, bọn họ thuận lợi hội hợp!" Theo tiếng một giám khảo kinh hô, trên màn hình Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc gặp mặt.

Lưu Bác Văn cảm giác được trận bàn run rẩy, gần như ngay lập tức mở ra trận pháp phòng ngự.

"Chờ chút, người một nhà." Ngay khi trận pháp mở ra, Ngô Bất Lạc hô một câu, "Sở Nhạc, tốc độ của anh chậm hơn hồi trước nhiều đó."

Sở Nhạc cố nén kích động muốn trợn trắng mắt.

Đây chính là phiền não khi giao tiếp với một người có não nhưng thực lực kém cỏi. Vì Ngô Bất Lạc căn bản không biết để mình có thể đến nhanh như vậy tốn bao nhiêu công sức, hắn không thể nào đoán được!

"Đây chính là người biết trận pháp mà cậu tìm tới?" Sở Nhạc không để ý đến hắn, đưa mắt nhìn Lưu Bác Văn, "Pháp khí trong tay cô cũng không tệ lắm."

"Chê cười rồi, làm sao hơn được pháp khí của Ngô ca." Lưu Bác Văn bị Sở Nhạc nhìn chằm chằm như thế, lập tức giấu pháp khí đi.

"Tạ Bán Loan bị anh bỏ lại đằng sau rồi à?" Ngô Bất Lạc thấy Sở Nhạc không để ý đến mình, đành phải nhắc tới tên một người khác.

Quả nhiên, vừa nghe thấy ba chữ "Tạ Bán Loan", ánh mắt Sở Nhạc lập tức phóng tới Ngô Bất Lạc.

Suýt thì quên, tiểu yêu tinh Ngô Bất Lạc này thông đồng người rất phiền phức, không giống trước kia.

"Hắn bị A La và Trương Dịch còn có một tên chín mươi điểm phục kích." Sở Nhạc bất đắc dĩ khoát tay, "Ai bảo Tạ Bán Loan gây thù quá nhiều. Trước đó hắn vì tìm Lưu Bác Văn không phải đã thả búp bê đất sét công kích người khác à? Mọi người rất giận dữ, trong đó không ít người bị hắn ngộ thương."

A La và Trương Dịch chính khí mười phần, dĩ nhiên không quen nhìn Tạ Bán Loan xuôi gió xuôi nước, chớ nói chi là bọn họ cũng không phải lần đầu tiên phục kích Tạ Bán Loan. Về phần một người chín mươi điểm khác, hắn cầm một con búp bê tới, có lẽ là bị búp bê của Tạ Bán Loan đánh lén.

Khụ.

Thí sinh tổng cộng cũng hơn trăm người, những người không có thực lực Tạ Bán Loan không thèm đi công kích, phạm vi rút nhỏ lại xác thực rất dễ dàng tìm được Lưu Bác Văn, nhưng đồng thời cũng gây thù chuốc oán cho mình.

Sở Nhạc thấy những người khác tới, liền thừa cơ thoát khỏi Tạ Bán Loan chạy về hướng này.

Mặc dù Tần Quảng Vương nói không cho hắn quá khi dễ thí sinh, nhưng thí sinh và thí sinh khi dễ lẫn nhau thì không liên quan gì đến hắn.

"Tôi rốt cuộc nhìn thấy quả báo thực sự." Ngô Bất Lạc kéo lại được lực chú ý của Sở Nhạc liền hời hợt vạch trần sự tình Tạ Bán Loan, "Ở đây chắc chắn có một ngọn núi, trước đó tôi nhìn thấy. Ngay lúc dùng Ngũ Tiêu Thần Lôi, tôi thấy nó hiện ra trong nháy mắt. Nhưng tiếc là, giờ đã không thấy tăm hơi."

"Bình thường mà nói, sức chịu đựng của trận pháp có hạn. Lúc Ngô ca dùng Ngũ Tiêu Thần Lôi uy lực to lớn, làm cho trận pháp xuất hiện kẽ hở, cho nên ngài mới có thể trông thấy. Chỉ là nếu uy lực Ngũ Tiêu Thần Lôi mạnh hơn chút nữa, nói không chừng trận pháp có thể bị phá." Nói đến đây, Lưu Bác Văn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Ài, còn thiếu một chút.

Thật ra chính tôi cũng không biết mình thế mà có thể dùng ra được? Nói thật, nghe Ngũ Tiêu Thần Lôi dọa người thật đấy, uy lực bày ra lại quá mất mặt. Có điều cân nhắc đến chất lượng tế phẩm, Ngô Bất Lạc đã có chuẩn bị đầy đủ.

Chỉ là cảm giác thoải mái khi có thể thuần thục thi triển pháp thuật kia, có lẽ một chốc không thể lĩnh hội.

Ngô Bất Lạc lần đầu tiên nhận ra sự khác biệt giữa người có thiên phú và không có thiên phú, bắt đầu từ một đạo Ngũ Tiêu Thần Lôi như thế.

"Nếu là cô, cô cần cái gì để phá giải trận pháp này?" Sở Nhạc quay đầu nhìn Lưu Bác Văn. Vì cô gái này, bọn họ bỏ ra không ít tâm sức. Nếu Lưu Bác Văn không thể giải được, e rằng phải bắt đầu lại, tìm phương pháp có thể phá giải.

"Tôi phải nhìn qua hiện trường mới được." Lưu Bác Văn không ngay lập tức nói ra đáp án chắc chắn, "Mặc dù trong số các thí sinh tôi tinh thông trận pháp, nhưng căn bản không thể so với đại sư chân chính."

"Vậy chúng ta trước hết đi thôi." Ngô Bất Lạc thúc giục, "Tôi nhớ núi tôi nhìn thấy trước đó, đại khái ở cách không xa phía trước."

Có Sở Nhạc gia nhập, tốc độ hành trình nhanh hơn nhiều.

Sở dĩ lúc trước chậm, chủ yếu là vì một đường vừa đi vừa bố trí cạm bẫy, không dám xông thẳng một mạch về phía trước, suy cho cùng vẫn là vì chiến lực không đủ. Bây giờ có Sở Nhạc lại đây, nhược điểm đội ngũ đã được bù đắp, đương nhiên không cần lo lắng quá nhiều nữa.

Chỉ là sau này thực sự đến lúc đó, bọn họ phải đối mặt không còn là thí sinh cùng trường thi hoặc khác trường thi nữa, mà là địch nhân bọn họ hiện tại thậm chí tương lai mấy chục năm mấy trăm năm về sau đều phải đối mặt___Nghịch Âm Minh.



"Đến rồi, chính là chỗ này." Ngô Bất Lạc ngừng lại, đi thêm về phía trước liền không còn cái gì nữa.

"Ngô ca, chỗ này nhìn thế nào cũng không thấy gì mà." Vương Tử Minh nhìn mọi thứ trống không trước mắt nói, "Cho dù là trận pháp, hắn là cũng không cách nào biến một ngọn núi thành hư không đi."

"Không phải trận pháp." Lưu Bác Văn ngồi xổm xuống, vân vê bùn đất dưới chân, "Bố trí trận pháp cỡ lớn cần thiên thời địa lợi nhân hòa. Địa chất nơi này căn bản không thích hợp bố trí trận pháp, cho dù là trận pháp đại sư cũng không bột đố gột nên hồ."

Bây giờ linh khí thiếu thốn, chỉ có địa mạch sông núi còn ẩn chứa chút linh tính. Trận pháp sở dĩ có thể phát dương quang đại đến mấy trăm năm sau đó chính là vì có thể lợi dụng trận pháp bức những linh khí này ra đạt thành mục đích của mình.

Đáng tiếc trận pháp bác đại tinh thâm, cộng thêm lại không có lực công kích rõ ràng, dẫn đến truyền thừa càng ngày càng ít. Lưu Bác Văn tự hỏi bản thân là trình độ xuất sư, nhưng đến giờ cũng có thể được xưng tụng một tiếng "đại sư".

Cô nhất định phải thi đỗ Âm quan.

Trận pháp đại sư ở phàm gian già thì già chết thì chết, chỉ có ở Địa Phủ còn rất nhiều bản chép tay và truyền thừa của trận pháp đại sư. Chỉ có ở Địa Phủ, cô mới có thể tiếp tục học tập, thậm chí có thể giải đáp rất nhiều vấn đề mà hiện tại không cách nào giải đáp.

Có người thích ca hát, có người thích đánh đàn, có người thích người đẹp, có người thích địa vị, nhưng đối với Lưu Bác Văn, có thể tiếp tục học tập trận pháp là sở cầu cả đời của cô.

"Không phải trận pháp, vậy thì là cái gì?" Chu Dương hiếu kì không thôi, "Ngô ca thấy hẳn không phải là giả."

"Có thể là huyễn thuật." Lưu Bác Văn thở dài, "Huyễn thuật và trận pháp có vài điểm giống nhau, nhưng truyền thừa huyễn thuật còn ít hơn cả trận pháp. Đại bộ phận huyễn thuật sư lợi hại đều là truyền thừa huyết mạch, theo tôi thấy, thí sinh tham gia cuộc thi Âm qua, đã liên tục năm lần chưa từng xuất hiện một huyễn thuật sư nào."

Cuộc thi Âm quan gần như đã bao gồm tất cả thiên tài và người thừa kế trên thế giới, nhưng ngay cả như vậy, huyễn thuật sư vẫn khó cầu như cũ. Chỉ là không biết xảy ra chuyện gì, Nghịch Âm Minh thế mà tìm được một huyễn thuật sư?

Nếu là như vậy, sự tình liền dễ lí giải.

Diễn viên đoàn làm phim căn bản không hề lên núi, các cô ấy nhìn thấy chắc chắn cũng không phải thật sự. Thế nhưng đối phương bố trí một thứ nửa giả nửa thật như vậy, lại có lực hấp dẫn cực lớn ánh mắt các thí sinh, vì một trận pháp căn bản không tồn tại mà chậm trễ thời gian không nói, còn vô cùng có khả năng mất mạng.

"Nguyên nhân chính là như thế, bọn họ không giết diễn viên đoàn làm phim, mà thả các cô ấy ra, đem tin tức này lan truyền ra ngoài. Cho dù chúng ta nói nơi này không có trận pháp, e rằng các thí sinh khác cũng không tin." Lưu Bác Văn thở dài.

Nghịch Âm Minh vô cùng hiểu rõ cuộc thi Âm quan, bọn họ tuyệt đối không thể nào để các thí sinh có tâm tư đến phá hỏng chuyện bọn họ muốn làm.

"Nhưng như vậy chứng minh bọn họ cũng không tìm được mộ Phán quan, nếu không làm sao có tâm tư làm bướm thiêu thân?" Ngô Bất Lạc không sợ người khác tính toán mình.

"Ngô ca, vậy ngài xem?" Vương Tử Minh có chút bối rối nhìn Ngô Bất Lạc.

"...Tôi cũng không phải Nguyên Phương*, cậu hỏi tôi thấy thế nào làm cái gì?" Ngô Bất Lạc cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

*Nguyên Phương: nhân vật trong phim "Thần thám Địch Nhân Kiệt", là một người có sức phán đoán kinh người

Vương Tử Minh lập tức nói không ra lời.

Đây là hắn muốn hỏi à?

Vương Tử Minh không nghĩ mình là đồ ngốc, nhưng đi theo những người này luôn cảm giác đầu óc mình không đủ dùng.

Ai, hắn muốn đổi câu nói khác.

"Chỉ có nắm giữ quyền chủ động mới có thể đứng ở phía bất bại. Nghịch Âm Minh trốn ở sau lưng không ra, nếu chúng ta cứ theo sau bước chân người ta, căn bản không thể nào tìm được mộ Phán quan trước một bước, không bằng để bọn họ tới tìm chúng ta." Ngô Bất Lạc ý vị thâm trường nói.

Có ý gì?

Người đầu óc mơ hồ không chỉ mỗi Vương Tử Minh.

Sở Nhạc trái lại get được ý Ngô Bất Lạc, "Ý cậu là, làm giả?"

"Vẫn là Sở Nhạc anh hiểu tôi." Ngô Bất Lạc mặt mày hớn hở nói, "Nghịch Âm Minh chẳng phải không tìm được mộ Phán quan sao? Chúng ta tạo cho bọn họ một cái là xong."

Nghĩ đến người Nghịch Âm Minh phát hiện nơi bọn họ từ bỏ thật sự ẩn giấu mộ Phán quan, cho dù trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn sẽ không chút do dự tới điều tra!

Dù sao Địa Phủ không cấm hàng giả!

editor: mọi người thi xong chưa? Tui còn 4 môn nữa cơ ToT. Dạo này không ra chap thường xuyên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Tin Tà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook