Chương 34
Hi Nguyệt Nguyên Anh
12/11/2022
Tình cảm của Dịch Thiên Kỳ và Từ Đan Đan hiện tại rất tốt. Bởi vì hai
người đã lựa chọn nói ra tình cảm của mình cho đối phương biết. Ngày hôm đó Từ Đan Đan đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại mở đầu câu chuyện bằng một câu hỏi dành cho hắn:
"Dịch Thiên Kỳ, anh yêu tôi không?"
"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
Câu hỏi của hắn khiến cô hụt hẫng. Rốt cuộc là do hắn ngại nói, hay vốn dĩ trong lòng hắn không có cô nên không nói? Từ Đan Đan cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của hắn, cô đem hết những chuyện Mẫn Đào đã nói kể cho hắn nghe. Dịch Thiên Kỳ ban đầu còn sợ Mẫn Đào nói linh tinh khiến cô hiểu lầm hắn và Mẫn Đào có mối quan hệ mập mờ, không ngờ cô ta lại nói những chuyện hắn đã làm.
"Dịch Thiên Kỳ, anh làm như vậy, là vì yêu, hay là vì trách nhiệm?"
Nếu nói là vì yêu, vậy thì vẫn còn thiếu một chút cảm giác. Nhưng nếu nói là vì trách nhiệm, vậy thì những việc hắn làm đã vượt quá trách nhiệm mà hắn cần làm rồi. Ở bên cạnh Dịch Thiên Kỳ, Từ Đan Đan có thể cảm nhận được sự ấm áp, chân thành quan tâm cô của hắn, nhưng không dám chắc rằng hắn có yêu mình hay không. Chính vì vậy, cô luôn tự nhủ với bản thân không được động tâm với hắn, nhưng có vẻ vô ích rồi. Cô thật sự quan tâm hắn, vì hắn mà giữ khoảng cách với tất cả đàn ông, và sẽ thấy ghen khi hắn gần gũi với người phụ nữ khác. Nhưng cô mãi mãi hiểu rõ, trong lòng Dịch Thiên Kỳ hắn, vẫn còn một bóng hình khác.
Dịch Thiên Kỳ không nói, cô cũng chẳng chờ đợi câu trả lời của hắn nữa. Từ Đan Đan đứng dậy định rời đi, cô còn nhiều việc phải làm, không thể ở đây dây dưa với hắn mãi. Lúc cô sắp bước chân lên cầu thang, có một lực mạnh kéo cô lại. Cô ngã vào lòng hắn, Dịch Thiên Kỳ lại thừa cơ hôn cô. Hắn lúc nào cũng như vậy, mập mờ không rõ, xoay cô như chong chóng. Đợi thỏa mãn rồi, hắn mới buông cô ra. Từ Đan Đan nhìn hắn, chỉ buông một câu vô tình:
"Xong chưa? Xong rồi thì tôi đi."
"Nếu tôi nói tôi yêu em, liệu em có chấp nhận tôi không?"
Dịch Thiên Kỳ không nhịn nổi nữa, hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Mục đích ban đầu của hắn, có lẽ chỉ muốn tìm một người ở bên, mới đưa ra đề nghị với Từ Diệu Khánh. Nhưng ở bên nhau lâu, hắn cảm nhận được thế nào là gia đình, chính cô là người cho hắn cảm giác đó. Đến giờ phút này, hắn không muốn vụt mất cô, hắn tìn mọi cách khiến cô vui, cũng chỉ vì muốn cô ở lại bên cạnh hắn cả đời.
"Anh có thật lòng không?"
Lời yêu thì ai cũng nói được, nhưng trong đó có mấy phần là thật lòng. Cô cũng chỉ muốn xác nhận cho rõ, tránh để bản thân sau này lún sâu vào, không thể thoát ra được. Dịch Thiên Kỳ đưa tay chạm vào má cô, vén tóc ra sau vành tai. Mỗi một hành động đều ôn nhu, giọng nói của hắn, so với bình thường cũng nhẹ nhàng hơn nhiều:
"Đan Đan, có thể tôi không thể cho em hạnh phúc mà em muốn, nhưng mỗi một điều tôi làm vì em, đều xuất phát từ việc tôi yêu em. Em không tin cũng được, không sao, cuộc sống như bây giờ, đối với tôi đã tốt lắm rồi."
"Ai nói tôi không tin chứ."
Từ Đan Đan bước lên, vòng tay ôm eo Dịch Thiên Kỳ, tựa đầu vào lồng ngực hắn. Hắn siết chặt vòng tay, đem người ôm vào lòng, còn tham lam hôn vào tóc cô. Dáng người cô nhỏ, khi ôm hắn giống như đang được bảo vệ.
"Dịch Thiên Kỳ, chúng ta bắt đầu lại được không? Giống như những cặp vợ chồng khác, mỗi ngày thức dậy cùng nhau, anh đi làm, em đi học, đến tối về lại cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, xem TV. Lúc rảnh thì đi hẹn hò giống mấy cặp tình nhân. Còn nữa, khi có chuyện, đều không được giấu người kia, phải nói ra để cùng nhau giải quyết. Đây chính là cuộc sống mà em muốn."
"Được, anh sẽ cố gắng."
Nói ra được hết tâm tư giấu kín bấy lâu, tâm trạng của cả hai cũng thoải mái hẳn. Từ Đan Đan không quên lời Lương Tuệ đã nói với cô, nhưng bây giờ nó chẳng còn quan trọng nữa rồi. Nếu trong lòng Dịch Thiên Kỳ có cô, vậy cô nhất định sẽ đấu tranh để bảo vệ tình yêu của hai người.
Buổi tối Dịch Thiên Kỳ nằm trong phòng đợi Từ Đan Đan làm bài tập xong rồi đi ngủ. Bình thường đều là cô chờ hắn, hôm nay đổi lại thật có chút không quen. Hắn thắc mắc mỗi khi chờ đợi cô sẽ làm gì? Nhìn thấy mấy quyển tạp chí trên tủ đầu giường, hắn cầm lên xem thử, đều là tạp chí thời trang, hắn xem cũng không hiểu. Chắc là bình thường cô thường xem cái này nhỉ?
Cánh cửa bật mở, Từ Đan Đan bước vào, cả người uể oải ngồi lên giường. Dịch Thiên Kỳ nhích người qua giúp cô xoa bóp cho đỡ mỏi. Cô ngáp một cái thật dài, thật muốn đi ngủ một giấc thật ngon a. Cô vừa nhận được thông báo môn học ngày mai thầy phải đi công tác, vì vậy không cần phải đi học, cô sẽ ngủ một giấc cho thật đã. Nhưng mà sai lầm của cô chính là nói cho hắn biết tin này. Cô vừa nằm xuống, hắn đã không yên phận chồm người qua hôn hôn ôm ôm. Từ Đan Đan thật sự rất buồn ngủ, nhíu mày hỏi hắn:
"Anh làm gì vậy?"
"Làm chuyện nên làm. Dù sao ngày mai em cũng không cần phải đi học mà."
Cô kéo chăn chùm kín đầu, lười biếng nói "Em muốn ngủ."
"Ngoan nào, một lần thôi. Vợ à, anh đã nhịn lâu lắm rồi đấy."
Hắn kéo chăn xuống, làm mắt cún với cô. Không ngờ Dịch Thiên Kỳ còn có một mặt như này. Hắn cứ liên tục làm nũng, khiến cô không cách nào từ chối, chỉ đành đồng ý với hắn, nhưng cô có một điều kiện:
"Chờ đã! Em vẫn còn đi học, cho nên... tạm thời chưa muốn có thai."
Hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn đồng ý với cô. Không sao, đợi cô tốt nghiệp rồi sinh con cũng được.
Dịch Thiên Kỳ cúi xuống hôn môi cô, tay lần xuống cởi đi nút áo đầu tiên, rồi đến cái thứ hai, thứ ba... Hắn hôn từ mắt xuống chóp mũi, lại hôn sang tai. Cảm giác lạ lẫm khiến cô rùng mình.
Lần này không giống với lần trước, mỗi một động tác của hắn đều rất nhẹ nhàng. Hắn luôn quan sát vẻ mặt cô, sợ cô đau, hắn còn nói nếu đau thì cứ cắn hắn, đừng tự làm mình bị thương. Cảm giác này lần đầu cô được trải nghiệm, cứ như con thuyền trôi lênh đênh trên sông, lúc êm đềm, lúc dữ dội. Trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, hắn vẫn dịu dàng hôn lên. Cơ thể hai người dính chặt vào nhau, cảm nhận khoái cảm mà đối phương đem lại. Cuối cùng hắn cũng thỏa mãn phóng thích, gục trên người cô thở hổn hển. Từ Đan Đan cảm giác tay chân đều tê dại, không còn muốn nhúc nhích nữa. Hắn hôn lên môi cô, giọng trầm khàn cất lên:
"Anh đi pha nước, em nằm nghỉ chút đi."
Tắm xong, Dịch Thiên Kỳ cẩn thận thay ga giường sạch sẽ rồi mới bế cô đặt lên giường. Hắn ôm cô vào lòng, nhìn người trong lòng chuẩn bị vào giấc ngủ. Từ Đan Đan ngáp một cái rồi tìm một chỗ thoải mái, rúc vào đó ngủ. Cô đã mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi, những chuyện khác không quan trọng nữa. Hắn hôn lên trán cô, dịu dàng nói:
"Ngủ ngon."
"Dịch Thiên Kỳ, anh yêu tôi không?"
"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
Câu hỏi của hắn khiến cô hụt hẫng. Rốt cuộc là do hắn ngại nói, hay vốn dĩ trong lòng hắn không có cô nên không nói? Từ Đan Đan cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của hắn, cô đem hết những chuyện Mẫn Đào đã nói kể cho hắn nghe. Dịch Thiên Kỳ ban đầu còn sợ Mẫn Đào nói linh tinh khiến cô hiểu lầm hắn và Mẫn Đào có mối quan hệ mập mờ, không ngờ cô ta lại nói những chuyện hắn đã làm.
"Dịch Thiên Kỳ, anh làm như vậy, là vì yêu, hay là vì trách nhiệm?"
Nếu nói là vì yêu, vậy thì vẫn còn thiếu một chút cảm giác. Nhưng nếu nói là vì trách nhiệm, vậy thì những việc hắn làm đã vượt quá trách nhiệm mà hắn cần làm rồi. Ở bên cạnh Dịch Thiên Kỳ, Từ Đan Đan có thể cảm nhận được sự ấm áp, chân thành quan tâm cô của hắn, nhưng không dám chắc rằng hắn có yêu mình hay không. Chính vì vậy, cô luôn tự nhủ với bản thân không được động tâm với hắn, nhưng có vẻ vô ích rồi. Cô thật sự quan tâm hắn, vì hắn mà giữ khoảng cách với tất cả đàn ông, và sẽ thấy ghen khi hắn gần gũi với người phụ nữ khác. Nhưng cô mãi mãi hiểu rõ, trong lòng Dịch Thiên Kỳ hắn, vẫn còn một bóng hình khác.
Dịch Thiên Kỳ không nói, cô cũng chẳng chờ đợi câu trả lời của hắn nữa. Từ Đan Đan đứng dậy định rời đi, cô còn nhiều việc phải làm, không thể ở đây dây dưa với hắn mãi. Lúc cô sắp bước chân lên cầu thang, có một lực mạnh kéo cô lại. Cô ngã vào lòng hắn, Dịch Thiên Kỳ lại thừa cơ hôn cô. Hắn lúc nào cũng như vậy, mập mờ không rõ, xoay cô như chong chóng. Đợi thỏa mãn rồi, hắn mới buông cô ra. Từ Đan Đan nhìn hắn, chỉ buông một câu vô tình:
"Xong chưa? Xong rồi thì tôi đi."
"Nếu tôi nói tôi yêu em, liệu em có chấp nhận tôi không?"
Dịch Thiên Kỳ không nhịn nổi nữa, hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Mục đích ban đầu của hắn, có lẽ chỉ muốn tìm một người ở bên, mới đưa ra đề nghị với Từ Diệu Khánh. Nhưng ở bên nhau lâu, hắn cảm nhận được thế nào là gia đình, chính cô là người cho hắn cảm giác đó. Đến giờ phút này, hắn không muốn vụt mất cô, hắn tìn mọi cách khiến cô vui, cũng chỉ vì muốn cô ở lại bên cạnh hắn cả đời.
"Anh có thật lòng không?"
Lời yêu thì ai cũng nói được, nhưng trong đó có mấy phần là thật lòng. Cô cũng chỉ muốn xác nhận cho rõ, tránh để bản thân sau này lún sâu vào, không thể thoát ra được. Dịch Thiên Kỳ đưa tay chạm vào má cô, vén tóc ra sau vành tai. Mỗi một hành động đều ôn nhu, giọng nói của hắn, so với bình thường cũng nhẹ nhàng hơn nhiều:
"Đan Đan, có thể tôi không thể cho em hạnh phúc mà em muốn, nhưng mỗi một điều tôi làm vì em, đều xuất phát từ việc tôi yêu em. Em không tin cũng được, không sao, cuộc sống như bây giờ, đối với tôi đã tốt lắm rồi."
"Ai nói tôi không tin chứ."
Từ Đan Đan bước lên, vòng tay ôm eo Dịch Thiên Kỳ, tựa đầu vào lồng ngực hắn. Hắn siết chặt vòng tay, đem người ôm vào lòng, còn tham lam hôn vào tóc cô. Dáng người cô nhỏ, khi ôm hắn giống như đang được bảo vệ.
"Dịch Thiên Kỳ, chúng ta bắt đầu lại được không? Giống như những cặp vợ chồng khác, mỗi ngày thức dậy cùng nhau, anh đi làm, em đi học, đến tối về lại cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, xem TV. Lúc rảnh thì đi hẹn hò giống mấy cặp tình nhân. Còn nữa, khi có chuyện, đều không được giấu người kia, phải nói ra để cùng nhau giải quyết. Đây chính là cuộc sống mà em muốn."
"Được, anh sẽ cố gắng."
Nói ra được hết tâm tư giấu kín bấy lâu, tâm trạng của cả hai cũng thoải mái hẳn. Từ Đan Đan không quên lời Lương Tuệ đã nói với cô, nhưng bây giờ nó chẳng còn quan trọng nữa rồi. Nếu trong lòng Dịch Thiên Kỳ có cô, vậy cô nhất định sẽ đấu tranh để bảo vệ tình yêu của hai người.
Buổi tối Dịch Thiên Kỳ nằm trong phòng đợi Từ Đan Đan làm bài tập xong rồi đi ngủ. Bình thường đều là cô chờ hắn, hôm nay đổi lại thật có chút không quen. Hắn thắc mắc mỗi khi chờ đợi cô sẽ làm gì? Nhìn thấy mấy quyển tạp chí trên tủ đầu giường, hắn cầm lên xem thử, đều là tạp chí thời trang, hắn xem cũng không hiểu. Chắc là bình thường cô thường xem cái này nhỉ?
Cánh cửa bật mở, Từ Đan Đan bước vào, cả người uể oải ngồi lên giường. Dịch Thiên Kỳ nhích người qua giúp cô xoa bóp cho đỡ mỏi. Cô ngáp một cái thật dài, thật muốn đi ngủ một giấc thật ngon a. Cô vừa nhận được thông báo môn học ngày mai thầy phải đi công tác, vì vậy không cần phải đi học, cô sẽ ngủ một giấc cho thật đã. Nhưng mà sai lầm của cô chính là nói cho hắn biết tin này. Cô vừa nằm xuống, hắn đã không yên phận chồm người qua hôn hôn ôm ôm. Từ Đan Đan thật sự rất buồn ngủ, nhíu mày hỏi hắn:
"Anh làm gì vậy?"
"Làm chuyện nên làm. Dù sao ngày mai em cũng không cần phải đi học mà."
Cô kéo chăn chùm kín đầu, lười biếng nói "Em muốn ngủ."
"Ngoan nào, một lần thôi. Vợ à, anh đã nhịn lâu lắm rồi đấy."
Hắn kéo chăn xuống, làm mắt cún với cô. Không ngờ Dịch Thiên Kỳ còn có một mặt như này. Hắn cứ liên tục làm nũng, khiến cô không cách nào từ chối, chỉ đành đồng ý với hắn, nhưng cô có một điều kiện:
"Chờ đã! Em vẫn còn đi học, cho nên... tạm thời chưa muốn có thai."
Hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn đồng ý với cô. Không sao, đợi cô tốt nghiệp rồi sinh con cũng được.
Dịch Thiên Kỳ cúi xuống hôn môi cô, tay lần xuống cởi đi nút áo đầu tiên, rồi đến cái thứ hai, thứ ba... Hắn hôn từ mắt xuống chóp mũi, lại hôn sang tai. Cảm giác lạ lẫm khiến cô rùng mình.
Lần này không giống với lần trước, mỗi một động tác của hắn đều rất nhẹ nhàng. Hắn luôn quan sát vẻ mặt cô, sợ cô đau, hắn còn nói nếu đau thì cứ cắn hắn, đừng tự làm mình bị thương. Cảm giác này lần đầu cô được trải nghiệm, cứ như con thuyền trôi lênh đênh trên sông, lúc êm đềm, lúc dữ dội. Trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, hắn vẫn dịu dàng hôn lên. Cơ thể hai người dính chặt vào nhau, cảm nhận khoái cảm mà đối phương đem lại. Cuối cùng hắn cũng thỏa mãn phóng thích, gục trên người cô thở hổn hển. Từ Đan Đan cảm giác tay chân đều tê dại, không còn muốn nhúc nhích nữa. Hắn hôn lên môi cô, giọng trầm khàn cất lên:
"Anh đi pha nước, em nằm nghỉ chút đi."
Tắm xong, Dịch Thiên Kỳ cẩn thận thay ga giường sạch sẽ rồi mới bế cô đặt lên giường. Hắn ôm cô vào lòng, nhìn người trong lòng chuẩn bị vào giấc ngủ. Từ Đan Đan ngáp một cái rồi tìm một chỗ thoải mái, rúc vào đó ngủ. Cô đã mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi, những chuyện khác không quan trọng nữa. Hắn hôn lên trán cô, dịu dàng nói:
"Ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.