Chương 83
Nhất Độ Quân Hoa
08/09/2022
Hoàng Nhưỡng đánh Giám Chính.
Đánh xong, nàng xách tai Đệ Nhất Thu, lôi y đến cạnh chỗ học điền bị xới rụi. Bắt y trả học điền về hình dáng ban đầu!
Ai nấy đều kinh.
Đệ Nhất Thu không chỉ là Giám Chính Ti Thiên giám, mà còn là con trưởng của Hoàng đế Sư Vấn Ngư.
Dù đã bị lột đi quốc tính, song đâu có nghĩa là có thể bị người đánh chơi chứ.
Xế chiều hôm đó, ba vị công công Phúc, Lộc, Thọ trong cung vội vàng chạy đến, ý đồ trừng trị Hoàng Nhưỡng.
Song vừa đến nơi, ba vị công công phát hiện Giám Chính nhà mình đội một đôi mắt gấu mèo, đang xới mảnh đất cằn cỗi —— đã từng là học điền của Hoàng Nhưỡng.
Y đang dùng cuốc xới đất, nhưng mà y có từng xới đất bao giờ chứ?
Trong khoảnh khắc, tư thế cực kì vụng về.
Mảnh đất cằn cỗi kia lớn hơn học điền bình thường một chút, nhưng trong đất đầy đá sỏi xà bần, còn có ít phế liệu mà Bộ Công từng chôn vứt bỏ.
Y đào đúng là đặc biệt vất vả.
“Giám Chính…” Ba vị công công mắt đầy lệ nóng: “Ngài ở Ti Thiên giám thật sự chịu khổ mà! Đám chó này nhất định là ỷ ngài còn nhỏ, không chỉ đánh ngài đến thế này, còn dám bắt ngài đi đào xới đất nữa…”
Ba người bi phẫn đan xen, đau lòng nhức óc, ước gì có thể lấy thân thay thế.
Đệ Nhất Thu không hiểu ra sao nhìn ba người, nói: “Các ngươi cầm cuốc đi.”
“Hả?” Ba người sửng sốt.
Sau một lát, ba vị công công cùng xuống chung chỗ với Giám Chính đại nhân, đào đất.
…
Việc này, lúc đầu Ti Thiên giám còn có người bất bình hộ Giám Chính.
Sau, Hoàng Nhưỡng gieo lại mớ hạt “cỏ dại” hôm trước, ba ngày sau, muỗi diệt gần tuyệt.
Người Ti Thiên giám cuối cùng có thể ngủ một giấc yên ổn, từ đấy, không còn ai kêu oan uổng hộ Giám Chính.
Chuyện đã qua, Hoàng Nhưỡng xem như không có chuyện gì xảy ra, vẫn mỗi ngày sớm tối đưa qua cho Đệ Nhất Thu ít món tinh xảo.
Đệ Nhất Thu cũng không hề ghi hận, có sao nhận hết. Hai người giống mấy bạn nhỏ cãi nhau, nói hết thì làm hòa. Song mọi người nhìn quan hệ hai người, cảm thấy có nhiều chỗ khác.
Bên ngoài tiếng mắng chửi liên quan tới Lương Mễ vẫn cứ rầm trời rộ đất. Nhưng dù sao Đệ Tam Mộng cũng chưa từng hiện thân, mớ công kích chửi rủa dĩ nhiên chả hề ảnh hưởng.
Về phần Hoàng Nhưỡng, nàng càng không thèm màng tới — mọi người mắng là Đệ Tam Mộng, mắc mớ gì đến nàng?
Nàng mỗi ngày nằm ở Ti Thiên giám, vẫn làm cô cá mặn vui vẻ khoái hoạt.
Hôm ấy, Ti Thiên giám có một vị khách không mời mà đến.
—— Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần đến thăm.
Ai nấy đều thấy quái lạ.
Ngọc Hồ Tiên Tông luôn tu tiên vấn đạo, không liên quan phàm trần.
Tạ Hồng Trần gần như chả bước lên Thượng Kinh.
Giờ hắn chủ động đến đây, sao không khiến người ta ngờ vực khó hiểu chứ?
Đệ Nhất Thu cho người mời vào, tay áo Tạ Hồng Trần phát sáng, vẫn ôn hòa nho nhã như xưa.
Hắn ngồi vào chỗ trong phòng khách, nói: “Nghe nói năm qua, Giám Chính vẫn luôn bận rộn vì chuyện hạt giống chống hạn. Giám Chính tuổi còn nhỏ mà tâm vì lê dân, quả là phúc của vạn dân.”
Hắn nói đầy khách khí, Đệ Nhất Thu ngoài mặt nở nụ cười, song ánh mắt lại lành lạnh. Y hỏi: “Tạ Tông chủ quá khen. Có điều Tạ Tông chủ luôn không để ý đến hồng trần, hẳn lần này đến đây cũng nào phải chỉ vỏn vẹn tán dương tại hạ đôi câu nhỉ?”
Tạ Hồng Trần ừ đáp: “Giám Chính thật là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái.” Ngọc Hồ Tiên Tông và triều đình vẫn luôn không hợp nhau, hắn không thèm màng Đệ Nhất Thu lạnh nhạt, nói: “Hôm nay bổn tông chủ tới đây, cũng là muốn vì vạn dân mà tận một phần tâm ý nhỏ nhoi.”
Nói xong, hắn thi thuật, mấy rương gỗ trong pháp bảo Trữ Đồ đã xuất hiện trong sảnh khách trống trải.
Tạ Hồng Trần thản nhiên nói: “Tiền tài là vật tục song đến cùng có thể bạt sinh* cứu khổ. Xin Giám Chính chớ chối từ.”
(*) 1 nghi thức dân gian người Mèo, đoạt linh hồn người sống sắp lọt vào trong tay quỷ dữ
Giám Chính đại nhân tiện tay mở một cái rương, thấy ngay ngay ngắn ngắn xếp bên trong đều là vàng thỏi.
Tiền tài động lòng người đó! Hiện giờ Ti Thiên giám đã hao tốn quá lớn, triều đình cấp phát thì ít mà phải tiêu tiền khắp nơi.
Giám Chính đại nhân đang trù trừ, Tạ Tông chủ nói tiếp: “Nghe nói Nhưỡng cô nương đang cầu học ở Ti Thiên giám. Bổn tông chủ muốn thăm viếng một bận, không biết Giám Chính có thể mời nàng ấy gặp một lần?”
Hoàng Nhưỡng… Hai chữ này, như đâm chọt vào vết thương của Giám Chính.
Giám Chính đại nhân bịch một tiếng, khép rương gỗ, cũng khép lại ánh vàng đầy trong vắt.
“Sao thế, Tạ Tông chủ và cô Nhưỡng là chỗ quen biết cũ sao?” Giám Chính đại nhân cười mà không cười.
Tạ Hồng Trần phát hiện cảm xúc y thay đổi, vẫn kiên nhẫn nói: “Thực không dám giấu, mười bốn năm trước, tại hạ và Nhưỡng cô nương từng gặp mặt ở thôn Tiên Trà một lần. Sau này biết nàng ấy đi Như Ý Kiếm tông, từng có qua thăm viếng. Nói vậy, xem như cũng là chỗ quen biết.”
Giám Chính đại nhân chửi đổng trong lòng —— mười bốn năm trước… Nói cách khác, đương lúc bổn tọa còn trong bụng mẹ, mấy người đã quen biết rồi?
Y ngồi lại ngôi chủ, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tạ Tông chủ xem bổn tọa là ai vậy? Ngài cho là đem mấy rương vàng bạc đến là có thể gặp học sinh Huyền Vũ Ti ta sao?”
Nói xong, y vung tay áo, nói: “Lễ này, xin thứ cho bổn tọa không thể nhận. Người, tất nhiên Tông chủ cũng không thể gặp.”
Tạ Hồng Trần hơi chau mày, hắn chưa hề nghĩ Đệ Nhất Thu lại xuyên tạc mình thế. Hắn đành nói: “Giám Chính hiểu lầm rồi. Bổn tông chủ chỉ là…”
Giám Chính đại nhân cười lạnh: “Bất kể Tông chủ có ý gì, bổn tọa cũng không thể nghe theo. Cô ấy cầu học ở Ti Thiên giám, Ti Thiên giám phải bảo vệ chu toàn, tránh bị kẻ xấu dòm ngó.”
Y nhấn mạnh hai chữ “kẻ xấu”, đầy chém đinh chặt sắt.
Dù gì Tạ Tông chủ cũng là nhân vật có máu mặt, nào có thể bị phủ lên ô danh ấy?
Hắn đứng dậy, nói: “Việc này, Giám Chính chỉ là hiểu lầm. Là bổn Tông chủ không nên đưa ra lời mời, xin thứ tội.”
Nói xong, hắn quay đi.
Giám Chính đại nhân bước mấy bước đưa hắn ra cửa, thấy hắn rời đi mới quay lại dặn dò: “Lý Lộc, đưa số tiền bạc này trả về Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Lý Lộc phái người tới, xem vật trong rương cũng khó tránh khỏi động lòng. Anh nói: “Giám Chính… Ngọc Hồ Tiên Tông luôn giàu như mỡ chảy. Nếu Tạ Hồng Trần khăng khăng đem tặng, chi bằng cứ bỏ vào túi. Nói cho cùng, cũng là vì lê dân bách tính mà.”
Nhưng hiển nhiên, ý Giám Chính đại nhân đã quyết, y nói: “Trả về!”
Hôm nay cũng không biết là căn* nào không đúng… đến vàng cũng không ưa. Lý Giám phó thầm nghĩ linh tinh.
(*) lục căn: Nhà Phật gọi mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý
Nhưng mà, hiển nhiên là Giám Chính đại nhân đã xem thường Tạ Tông chủ.
Tạ Tông chủ ở chỗ y có va chạm, nhưng cũng chả đáng lo —— nói cho cùng, Đệ Nhất Thu cũng chỉ mười bốn tuổi, ai so đo với cậu ấy làm gì?
Tạ Hồng Trần thản nhiên bái phỏng Như Ý Kiếm tông.
Vợ chồng Hà Tích Kim đối đãi với hắn đầy nhiệt tình.
Khuất Man Anh nói: “Tạ Tông chủ đại giá quang lâm, bọn ta không đón từ xa, thật là thất lễ.”
Tạ Hồng Trần thân không nhiễm bụi, bao năm qua hắn đều khí độ hòa hợp, hòa nhã như trăng: “Hà phu nhân quá khách khí. Hôm nay tại hạ tới đây, một là thăm viếng Hà chưởng môn, Hà phu nhân, hai là, cũng chuẩn bị ít đồ chơi, định tặng cho tỷ muội Hoàng thị.”
Hắn cố ý nhắc tới Hoàng Nhưỡng và Hoàng Quân.
Hà Tích Kim với Khuất Man Anh cũng là bậc lão thành ổn trọng, dĩ nhiên nghi ngờ ngay.
Tạ Hồng Trần lấy lễ vật từ pháp bảo Trữ đồ, hắn là người cẩn thận, tuy nói tặng cho chị em nhà họ Hoàng chứ cũng chuẩn bị chút ít linh đan cho Hà Túy, Hà Đạm.
Khuất Man Anh nhận lấy mớ lễ vật, tất nhiên đa tạ luôn miệng.
Tạ Tông chủ ôn hòa nói: “Lần trước gặp được Nhưỡng cô nương ở Tiên Tông, chỉ cảm thấy hơi quen quen. Chỉ tiếc giờ đây nàng ấy đã cầu học ở kinh thành, không thể gặp tận mắt.”
Lời hắn thổ lộ ý đồ hết sức rõ ràng.
Khuất Man Anh đã rõ trong lòng song không hiện ra mặt, bà chỉ cười nói: “Không phải sao? Mười mấy năm qua thời gian chạy cái vèo bọn nhỏ chớp mắt đã lớn. Ta thay mấy đứa bé, đa tạ thịnh tình Tông chủ.”
Tạ Tông chủ nói đến là dừng, không nói gì thêm.
Mấy người trò chuyện Lương Mễ hiện giờ, Tạ Hồng Trần nói: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng quả là người tài, chỉ có mấy tháng đã gầy ra giống ấy.”
Hà Tích Kim khó tránh khỏi cũng khen: “Phải, phải, đúng thế.”
Ông vốn cũng là người đa trí, giờ đã hiểu tâm tư Tạ Hồng Trần bảy tám phần, chỉ nói đôi câu rảnh rỗi thượng vàng hạ cám.
Khuất Man Anh nói: “Chỉ tiếc Lương Mễ ăn vào thô cứng, mấy tháng này, nghe bên ngoài mắng chửi đến lợi hại.”
Tạ Hồng Trần cười nói: “Theo Bổn tông chủ thấy, đây cũng chính là chỗ cao minh của tiên sinh Đệ Tam Mộng.”
“Ồ?” Khuất Man Anh nhìn sang.
Tạ Hồng Trần vẫn kiên nhẫn ôn hòa, từ tốn nói: “Chuyện Lương Mễ đã chấn động triều chính. Bổn tông chủ từng đi thăm các mảnh ruộng. Thứ này sản lượng rất cao, lại không dựa vào nguồn nước. Từ rất sớm đã có phú hộ gấp rút trông chừng nó. Nếu ăn ngon miệng, nhất định có người trữ lượng hàng lớn. Một khi đã trữ hàng, dù sản lượng có cao hơn cũng sẽ trở thành thứ khan hiếm.”
Hắn phân tích từng điểm, nói: “Đến chừng đó, xem như lương thực không bị ảnh hưởng bởi hạn hán thì chắc chắn giá cũng bị đẩy cao. Hộ nghèo vẫn chỉ có thể nhịn ăn chịu đói, không biết làm gì.”
Khuất Man Anh biến sắc, Tạ Hồng Trần nói tiếp: “Chỉ có thô ráp khó nuốt, trái lại sẽ không ai trữ hàng đầu cơ. Thế là giá lương thực không tăng vọt, dân sinh không khổ. Gặp đại tai của năm, đổi lại có thể cứu mạng.”
Những lời này, chữ chữ đều vạch trần nhân tính nhân tâm! Trong việc này, cứu người, giết người, đều là ở lòng người.
Khuất Man Anh nghe xong như thức tỉnh, cảm thán: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng thật là cao nhân. Ta cũng sinh lòng kính ngưỡng. Thật hi vọng trong lúc sinh thời có thể tận mắt gặp một lần.”
Hà Tích Kim nói: “Ở đời đời đời, người người có lòng lòng, lòng đông đảo. Nhưng người chu, chu, chu toàn thấu, thấu triệt triệt, lại ít.”
Tạ Hồng Trần khẽ gật đầu, nói: “Hà chưởng môn nói đúng lắm. Người này không chỉ lòng mang nhân nghĩa, mà còn có trái tim động thế. Tài hoa hơn người mà biết vì nước vì dân, quả thật hiền sĩ.”
Mà lúc này, vị Hoàng Nhưỡng “lòng mang nhân nghĩa, chu toàn thấu triệt” đang ở khu đất phong của Đệ Nhất Thu.
Mảnh đất này quả là màu mỡ, là thứ thổ yêu thích nhất!
Ngẫm lại ở ngoài đời thật, nếu biết trước Đệ Nhất Thu có khoảnh đất màu mỡ rộng lớn vầy, mình chê y nhỏ chỗ nào chứ?
Thiệt là thất sách!
Hạt Lương Mễ sinh trưởng ở trong mảnh đất này đương nhiên đầy tốt đẹp.
Nhóm hạt Lương Mễ đợt hai cũng nhanh chóng có thể thu hoạch.
Nàng chắp tay sau lưng đi tới đi lui giữa ruộng, như tướng quân tuần sát binh sĩ của mình, lộ vẻ hết sức hài lòng.
Bên cạnh có tá điền đang làm cỏ, thấy nàng hiền lành, không khỏi lớn gan, dè dặt hỏi: “Nhưỡng cô nương, bên ngoài đều đang đồn, bảo Lương Mễ khó nuốt quá. Sao tiên sinh Đệ Tam Mộng không chịu cải tiến khẩu vị chút?”
Hoàng Nhưỡng nghe xong, lập tức trợn mắt: “Cải tiến khẩu vị? Bọn hắn đúng là không quản việc nhà không biết củi gạo quý! Biết cái giống Lương Mễ này tốn bao bạc không hả? Tiên sinh hai bàn tay trắng, vừa nghèo vừa rách, ở đâu ra bạc mà cải tiến khẩu vị?! Thật sự là ngu muội vô tri, người si nói mộng!”
Đánh xong, nàng xách tai Đệ Nhất Thu, lôi y đến cạnh chỗ học điền bị xới rụi. Bắt y trả học điền về hình dáng ban đầu!
Ai nấy đều kinh.
Đệ Nhất Thu không chỉ là Giám Chính Ti Thiên giám, mà còn là con trưởng của Hoàng đế Sư Vấn Ngư.
Dù đã bị lột đi quốc tính, song đâu có nghĩa là có thể bị người đánh chơi chứ.
Xế chiều hôm đó, ba vị công công Phúc, Lộc, Thọ trong cung vội vàng chạy đến, ý đồ trừng trị Hoàng Nhưỡng.
Song vừa đến nơi, ba vị công công phát hiện Giám Chính nhà mình đội một đôi mắt gấu mèo, đang xới mảnh đất cằn cỗi —— đã từng là học điền của Hoàng Nhưỡng.
Y đang dùng cuốc xới đất, nhưng mà y có từng xới đất bao giờ chứ?
Trong khoảnh khắc, tư thế cực kì vụng về.
Mảnh đất cằn cỗi kia lớn hơn học điền bình thường một chút, nhưng trong đất đầy đá sỏi xà bần, còn có ít phế liệu mà Bộ Công từng chôn vứt bỏ.
Y đào đúng là đặc biệt vất vả.
“Giám Chính…” Ba vị công công mắt đầy lệ nóng: “Ngài ở Ti Thiên giám thật sự chịu khổ mà! Đám chó này nhất định là ỷ ngài còn nhỏ, không chỉ đánh ngài đến thế này, còn dám bắt ngài đi đào xới đất nữa…”
Ba người bi phẫn đan xen, đau lòng nhức óc, ước gì có thể lấy thân thay thế.
Đệ Nhất Thu không hiểu ra sao nhìn ba người, nói: “Các ngươi cầm cuốc đi.”
“Hả?” Ba người sửng sốt.
Sau một lát, ba vị công công cùng xuống chung chỗ với Giám Chính đại nhân, đào đất.
…
Việc này, lúc đầu Ti Thiên giám còn có người bất bình hộ Giám Chính.
Sau, Hoàng Nhưỡng gieo lại mớ hạt “cỏ dại” hôm trước, ba ngày sau, muỗi diệt gần tuyệt.
Người Ti Thiên giám cuối cùng có thể ngủ một giấc yên ổn, từ đấy, không còn ai kêu oan uổng hộ Giám Chính.
Chuyện đã qua, Hoàng Nhưỡng xem như không có chuyện gì xảy ra, vẫn mỗi ngày sớm tối đưa qua cho Đệ Nhất Thu ít món tinh xảo.
Đệ Nhất Thu cũng không hề ghi hận, có sao nhận hết. Hai người giống mấy bạn nhỏ cãi nhau, nói hết thì làm hòa. Song mọi người nhìn quan hệ hai người, cảm thấy có nhiều chỗ khác.
Bên ngoài tiếng mắng chửi liên quan tới Lương Mễ vẫn cứ rầm trời rộ đất. Nhưng dù sao Đệ Tam Mộng cũng chưa từng hiện thân, mớ công kích chửi rủa dĩ nhiên chả hề ảnh hưởng.
Về phần Hoàng Nhưỡng, nàng càng không thèm màng tới — mọi người mắng là Đệ Tam Mộng, mắc mớ gì đến nàng?
Nàng mỗi ngày nằm ở Ti Thiên giám, vẫn làm cô cá mặn vui vẻ khoái hoạt.
Hôm ấy, Ti Thiên giám có một vị khách không mời mà đến.
—— Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần đến thăm.
Ai nấy đều thấy quái lạ.
Ngọc Hồ Tiên Tông luôn tu tiên vấn đạo, không liên quan phàm trần.
Tạ Hồng Trần gần như chả bước lên Thượng Kinh.
Giờ hắn chủ động đến đây, sao không khiến người ta ngờ vực khó hiểu chứ?
Đệ Nhất Thu cho người mời vào, tay áo Tạ Hồng Trần phát sáng, vẫn ôn hòa nho nhã như xưa.
Hắn ngồi vào chỗ trong phòng khách, nói: “Nghe nói năm qua, Giám Chính vẫn luôn bận rộn vì chuyện hạt giống chống hạn. Giám Chính tuổi còn nhỏ mà tâm vì lê dân, quả là phúc của vạn dân.”
Hắn nói đầy khách khí, Đệ Nhất Thu ngoài mặt nở nụ cười, song ánh mắt lại lành lạnh. Y hỏi: “Tạ Tông chủ quá khen. Có điều Tạ Tông chủ luôn không để ý đến hồng trần, hẳn lần này đến đây cũng nào phải chỉ vỏn vẹn tán dương tại hạ đôi câu nhỉ?”
Tạ Hồng Trần ừ đáp: “Giám Chính thật là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái.” Ngọc Hồ Tiên Tông và triều đình vẫn luôn không hợp nhau, hắn không thèm màng Đệ Nhất Thu lạnh nhạt, nói: “Hôm nay bổn tông chủ tới đây, cũng là muốn vì vạn dân mà tận một phần tâm ý nhỏ nhoi.”
Nói xong, hắn thi thuật, mấy rương gỗ trong pháp bảo Trữ Đồ đã xuất hiện trong sảnh khách trống trải.
Tạ Hồng Trần thản nhiên nói: “Tiền tài là vật tục song đến cùng có thể bạt sinh* cứu khổ. Xin Giám Chính chớ chối từ.”
(*) 1 nghi thức dân gian người Mèo, đoạt linh hồn người sống sắp lọt vào trong tay quỷ dữ
Giám Chính đại nhân tiện tay mở một cái rương, thấy ngay ngay ngắn ngắn xếp bên trong đều là vàng thỏi.
Tiền tài động lòng người đó! Hiện giờ Ti Thiên giám đã hao tốn quá lớn, triều đình cấp phát thì ít mà phải tiêu tiền khắp nơi.
Giám Chính đại nhân đang trù trừ, Tạ Tông chủ nói tiếp: “Nghe nói Nhưỡng cô nương đang cầu học ở Ti Thiên giám. Bổn tông chủ muốn thăm viếng một bận, không biết Giám Chính có thể mời nàng ấy gặp một lần?”
Hoàng Nhưỡng… Hai chữ này, như đâm chọt vào vết thương của Giám Chính.
Giám Chính đại nhân bịch một tiếng, khép rương gỗ, cũng khép lại ánh vàng đầy trong vắt.
“Sao thế, Tạ Tông chủ và cô Nhưỡng là chỗ quen biết cũ sao?” Giám Chính đại nhân cười mà không cười.
Tạ Hồng Trần phát hiện cảm xúc y thay đổi, vẫn kiên nhẫn nói: “Thực không dám giấu, mười bốn năm trước, tại hạ và Nhưỡng cô nương từng gặp mặt ở thôn Tiên Trà một lần. Sau này biết nàng ấy đi Như Ý Kiếm tông, từng có qua thăm viếng. Nói vậy, xem như cũng là chỗ quen biết.”
Giám Chính đại nhân chửi đổng trong lòng —— mười bốn năm trước… Nói cách khác, đương lúc bổn tọa còn trong bụng mẹ, mấy người đã quen biết rồi?
Y ngồi lại ngôi chủ, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tạ Tông chủ xem bổn tọa là ai vậy? Ngài cho là đem mấy rương vàng bạc đến là có thể gặp học sinh Huyền Vũ Ti ta sao?”
Nói xong, y vung tay áo, nói: “Lễ này, xin thứ cho bổn tọa không thể nhận. Người, tất nhiên Tông chủ cũng không thể gặp.”
Tạ Hồng Trần hơi chau mày, hắn chưa hề nghĩ Đệ Nhất Thu lại xuyên tạc mình thế. Hắn đành nói: “Giám Chính hiểu lầm rồi. Bổn tông chủ chỉ là…”
Giám Chính đại nhân cười lạnh: “Bất kể Tông chủ có ý gì, bổn tọa cũng không thể nghe theo. Cô ấy cầu học ở Ti Thiên giám, Ti Thiên giám phải bảo vệ chu toàn, tránh bị kẻ xấu dòm ngó.”
Y nhấn mạnh hai chữ “kẻ xấu”, đầy chém đinh chặt sắt.
Dù gì Tạ Tông chủ cũng là nhân vật có máu mặt, nào có thể bị phủ lên ô danh ấy?
Hắn đứng dậy, nói: “Việc này, Giám Chính chỉ là hiểu lầm. Là bổn Tông chủ không nên đưa ra lời mời, xin thứ tội.”
Nói xong, hắn quay đi.
Giám Chính đại nhân bước mấy bước đưa hắn ra cửa, thấy hắn rời đi mới quay lại dặn dò: “Lý Lộc, đưa số tiền bạc này trả về Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Lý Lộc phái người tới, xem vật trong rương cũng khó tránh khỏi động lòng. Anh nói: “Giám Chính… Ngọc Hồ Tiên Tông luôn giàu như mỡ chảy. Nếu Tạ Hồng Trần khăng khăng đem tặng, chi bằng cứ bỏ vào túi. Nói cho cùng, cũng là vì lê dân bách tính mà.”
Nhưng hiển nhiên, ý Giám Chính đại nhân đã quyết, y nói: “Trả về!”
Hôm nay cũng không biết là căn* nào không đúng… đến vàng cũng không ưa. Lý Giám phó thầm nghĩ linh tinh.
(*) lục căn: Nhà Phật gọi mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý
Nhưng mà, hiển nhiên là Giám Chính đại nhân đã xem thường Tạ Tông chủ.
Tạ Tông chủ ở chỗ y có va chạm, nhưng cũng chả đáng lo —— nói cho cùng, Đệ Nhất Thu cũng chỉ mười bốn tuổi, ai so đo với cậu ấy làm gì?
Tạ Hồng Trần thản nhiên bái phỏng Như Ý Kiếm tông.
Vợ chồng Hà Tích Kim đối đãi với hắn đầy nhiệt tình.
Khuất Man Anh nói: “Tạ Tông chủ đại giá quang lâm, bọn ta không đón từ xa, thật là thất lễ.”
Tạ Hồng Trần thân không nhiễm bụi, bao năm qua hắn đều khí độ hòa hợp, hòa nhã như trăng: “Hà phu nhân quá khách khí. Hôm nay tại hạ tới đây, một là thăm viếng Hà chưởng môn, Hà phu nhân, hai là, cũng chuẩn bị ít đồ chơi, định tặng cho tỷ muội Hoàng thị.”
Hắn cố ý nhắc tới Hoàng Nhưỡng và Hoàng Quân.
Hà Tích Kim với Khuất Man Anh cũng là bậc lão thành ổn trọng, dĩ nhiên nghi ngờ ngay.
Tạ Hồng Trần lấy lễ vật từ pháp bảo Trữ đồ, hắn là người cẩn thận, tuy nói tặng cho chị em nhà họ Hoàng chứ cũng chuẩn bị chút ít linh đan cho Hà Túy, Hà Đạm.
Khuất Man Anh nhận lấy mớ lễ vật, tất nhiên đa tạ luôn miệng.
Tạ Tông chủ ôn hòa nói: “Lần trước gặp được Nhưỡng cô nương ở Tiên Tông, chỉ cảm thấy hơi quen quen. Chỉ tiếc giờ đây nàng ấy đã cầu học ở kinh thành, không thể gặp tận mắt.”
Lời hắn thổ lộ ý đồ hết sức rõ ràng.
Khuất Man Anh đã rõ trong lòng song không hiện ra mặt, bà chỉ cười nói: “Không phải sao? Mười mấy năm qua thời gian chạy cái vèo bọn nhỏ chớp mắt đã lớn. Ta thay mấy đứa bé, đa tạ thịnh tình Tông chủ.”
Tạ Tông chủ nói đến là dừng, không nói gì thêm.
Mấy người trò chuyện Lương Mễ hiện giờ, Tạ Hồng Trần nói: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng quả là người tài, chỉ có mấy tháng đã gầy ra giống ấy.”
Hà Tích Kim khó tránh khỏi cũng khen: “Phải, phải, đúng thế.”
Ông vốn cũng là người đa trí, giờ đã hiểu tâm tư Tạ Hồng Trần bảy tám phần, chỉ nói đôi câu rảnh rỗi thượng vàng hạ cám.
Khuất Man Anh nói: “Chỉ tiếc Lương Mễ ăn vào thô cứng, mấy tháng này, nghe bên ngoài mắng chửi đến lợi hại.”
Tạ Hồng Trần cười nói: “Theo Bổn tông chủ thấy, đây cũng chính là chỗ cao minh của tiên sinh Đệ Tam Mộng.”
“Ồ?” Khuất Man Anh nhìn sang.
Tạ Hồng Trần vẫn kiên nhẫn ôn hòa, từ tốn nói: “Chuyện Lương Mễ đã chấn động triều chính. Bổn tông chủ từng đi thăm các mảnh ruộng. Thứ này sản lượng rất cao, lại không dựa vào nguồn nước. Từ rất sớm đã có phú hộ gấp rút trông chừng nó. Nếu ăn ngon miệng, nhất định có người trữ lượng hàng lớn. Một khi đã trữ hàng, dù sản lượng có cao hơn cũng sẽ trở thành thứ khan hiếm.”
Hắn phân tích từng điểm, nói: “Đến chừng đó, xem như lương thực không bị ảnh hưởng bởi hạn hán thì chắc chắn giá cũng bị đẩy cao. Hộ nghèo vẫn chỉ có thể nhịn ăn chịu đói, không biết làm gì.”
Khuất Man Anh biến sắc, Tạ Hồng Trần nói tiếp: “Chỉ có thô ráp khó nuốt, trái lại sẽ không ai trữ hàng đầu cơ. Thế là giá lương thực không tăng vọt, dân sinh không khổ. Gặp đại tai của năm, đổi lại có thể cứu mạng.”
Những lời này, chữ chữ đều vạch trần nhân tính nhân tâm! Trong việc này, cứu người, giết người, đều là ở lòng người.
Khuất Man Anh nghe xong như thức tỉnh, cảm thán: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng thật là cao nhân. Ta cũng sinh lòng kính ngưỡng. Thật hi vọng trong lúc sinh thời có thể tận mắt gặp một lần.”
Hà Tích Kim nói: “Ở đời đời đời, người người có lòng lòng, lòng đông đảo. Nhưng người chu, chu, chu toàn thấu, thấu triệt triệt, lại ít.”
Tạ Hồng Trần khẽ gật đầu, nói: “Hà chưởng môn nói đúng lắm. Người này không chỉ lòng mang nhân nghĩa, mà còn có trái tim động thế. Tài hoa hơn người mà biết vì nước vì dân, quả thật hiền sĩ.”
Mà lúc này, vị Hoàng Nhưỡng “lòng mang nhân nghĩa, chu toàn thấu triệt” đang ở khu đất phong của Đệ Nhất Thu.
Mảnh đất này quả là màu mỡ, là thứ thổ yêu thích nhất!
Ngẫm lại ở ngoài đời thật, nếu biết trước Đệ Nhất Thu có khoảnh đất màu mỡ rộng lớn vầy, mình chê y nhỏ chỗ nào chứ?
Thiệt là thất sách!
Hạt Lương Mễ sinh trưởng ở trong mảnh đất này đương nhiên đầy tốt đẹp.
Nhóm hạt Lương Mễ đợt hai cũng nhanh chóng có thể thu hoạch.
Nàng chắp tay sau lưng đi tới đi lui giữa ruộng, như tướng quân tuần sát binh sĩ của mình, lộ vẻ hết sức hài lòng.
Bên cạnh có tá điền đang làm cỏ, thấy nàng hiền lành, không khỏi lớn gan, dè dặt hỏi: “Nhưỡng cô nương, bên ngoài đều đang đồn, bảo Lương Mễ khó nuốt quá. Sao tiên sinh Đệ Tam Mộng không chịu cải tiến khẩu vị chút?”
Hoàng Nhưỡng nghe xong, lập tức trợn mắt: “Cải tiến khẩu vị? Bọn hắn đúng là không quản việc nhà không biết củi gạo quý! Biết cái giống Lương Mễ này tốn bao bạc không hả? Tiên sinh hai bàn tay trắng, vừa nghèo vừa rách, ở đâu ra bạc mà cải tiến khẩu vị?! Thật sự là ngu muội vô tri, người si nói mộng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.