Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 192: Bí cảnh tìm kiếm cơ duyên.
huynhson
22/11/2019
Thế lực xâm nhập bí địa hùng mạnh nhất không
thể không nói tới Ma Kiếm Tông. Nhờ nhận được tin tức tình báo của Trần
Duyên, thượng tầng tông môn kinh hĩ không khác gì bắt được vàng. Hàng
trăm Trúc Cơ đệ tử được phái đi trong đó có ba vị Trúc Cơ hậu kì dẫn
đội, một thế lực đáng gờm nếu không muốn nói tới là không có đối thủ.
Nhưng lúc này đây bầu không khí lại có một chút khác lạ, sắc mặt mỗi người đều không có mấy tốt đẹp. Bí địa này không khác gì một cái lồng giam, chấn áp hoàn toàn mọi thủ đoạn của bọn họ khiến những vị tu sĩ pháp lực đầy mình rớt xuống trở thành phàm nhân.
-Chúng ta cứ ở tại nơi đây bàn tính cũng không phải là cách, bí địa này dường như vô cùng rộng lớn. Với tốc độ chậm chạp này dù có 10 năm, 20 năm cũng đừng mong thâm dò tường tận.
-Mục sư huynh nói rất đúng, cơ duyên là thứ chỉ thuốc về cá nhân mỗi người cớ sao chúng ta lại phải tụ tập một chổ. Không lẽ đợi tới cơ duyên xuất hiện thì lấy cái gì phân phó đây?
Mục Chứng Nhân là tu sĩ lợi hại nhất trong Phong Ma Sơn chỉ chịu xếp sau tứ trưởng lão, lời hắn nói ra khiến nhiều kẻ đều tín phục. Hắn mục đích tới đây cốt là để thu thập thiên tài địa bảo hòng gia tăng cơ hội đột phá Kim Đan. Đối với những gánh nặng khác không muốn mang theo lên người.
Đó cũng chính là ý nghĩ hầu hết của những người ở đây. Cơ duyên hiện ra đó chính là khởi đầu của chém giết, dù là đồng môn huynh đệ nhưng kẻ nào có thể vô tư dâng lên báu vật cho người khác.
-Nhiệm vụ của tứ trưởng lão phát ra ta nghĩ các ngươi cũng không tiện bàn giao đi?
Hàng ngũ trăm người tan đàn xẻ nghé, Mục Chứng Nhân nội tâm thầm nghĩ. Lấy ra trong ngực áo một con hạc giấy ném lên không trung, giả hạc không ngờ lại có thể đập cánh bay lượn dẫn đường cho hắn.
-Nơi này quá rộng lớn, tìm được sư huynh không khác gì mò kim đáy bể a.
Viên Thành Lực nội tâm bất an tùy tiện tìm cho mình một phương hướng.
…
Nhân số đông đảo cuối cùng cũng xông vào bí địa, vô số kẻ nhàn nhã phi thân bỗng dưng như diều đứng gió. Từ độ cao hàng ngàn trượng hoảng sợ rơi xuống, nhục thể dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng khó lòng toàn mạng. Thảm cảnh bị ngã chết xuất hiện khắp nơi, những kẻ quyết định bộ hành càng mừng thầm số mệnh không quá trớ trêu.
-Các ngươi nhìn xem Vân Tình Kiếm cũng đang ở trên cao, hắn kì này đúng là quá thê thảm. Một đại thiên tài lại bị ngã chết, chuyện cười này sợ rằng cũng phải lưu truyền ít lâu.
Ngoài mặc bọn chúng đối với danh môn đại phái hết lòng hạ thấp, cúc cung tận tụy. Nhưng có kẻ nào lại không có tham vọng, không ít tán tu đều ngóng trông những đệ tử kia lần lượt quy tiên rồi cướp lấy bọn họ túi trữ vật. Chỉ cần một bút này đã xem như không phí công lặn lội tới đây.
-Hoành Kiếm Lưu Vân.
Bội kiếm sau lưng lưu động, hắn không hề lung lây tâm thần. Bội kiếm trong tay chém nhiều nhát xuống bên dưới.
-Ầm…
-Vân Tình Kiếm đã chết rồi, túi trữ vật của hắn phải để lão phu cất giữ.
-Hừ, ngươi là cái thá gì, Vấn Kiếm Môn chúng ta là Thiên Kiếm Phái nhiều đời giao hảo. Túi trữ vật này tốt nhất để ta trao trả về cho hắn sư môn.
Không ngoài ý muốn một trường tranh chấp nổ ra, có vô số kẻ đều thèm nhỏ dãi báu vật của đệ tử đại phái cất giữ. Không ít người dùng lí lẽ vô cùng hợp tình hợp lí, một vẻ chính trực nhưng những người nghe được đều trều môi không kẻ nào phục kẻ nào.
-Đồ vật của Vân mỗ không cần phiền tới chư vị đạo hữu phí công.
Từ trong hố đất, một người vẻ ngoài đôi chút xộc xệch leo lên. Vân Tình Kiếm không chỉ pháp lực cao cường ngay cả kiếm pháp của hắn đã đạt tới trình độ đăng thiên tạo cực. Vô số luồng kiếm khí được phóng ra vô tình nâng đở khiến hắn không tới nổi mất mạng, tuy không tránh khỏi thụ thương nhưng so với những kẻ huyết nhục tan nát kia vẫn còn tốt hơn vạn lần.
-Vân đạo hữu không sao đó chính là phúc của chính phái, chúng ta sao phải phiền lòng chứ?
-Phải, phải. Đạo hữu sau này sẽ là lá cờ đầu dẫn dắt chúng ta chống trả bọn ác ôn kia.
Những kẻ ban nãy còn người sống ta chết nhắm vào Vân Tình Kiếm túi trữ vật ngay tức khắc đã quay sang bợ đỡ, tốc độ trở mặt này cũng không khỏi quá nhanh đi.
-Ha ha ha những lời tâng bốc của chư vị Vân mỗ xấu hổ không dám nhận, nhưng có sao các ngươi lại bao vây ta trong tay lại còn lăm lăm binh khí.
Nhận ra âm mưu đã bị bại lộ, không ít kẻ liều mạng xông lên. Vân Tình Kiếm địa vị vô cùng cao, chỉ cần hắn phát ra một lệnh truy nã dù một cánh cũng khó thoát.
-Ngu xuẩn.
Bội kiếm trong khi không kẻ nào phát hiện ra hắn dụng tới thì lại được tra vào vỏ.
-Ngươi…ngươi…
Tên tu sĩ song mục trợn trắng, hoảng sợ ôm lấy yết hầu. Nhiều người còn không nhận ra sự thay đổi, huyết tinh không thể cầm lại như thác đổ xuống. Mười mấy tên vây đánh đều có cùng một kết cục thảm thương.
-Pháp lực không thể điều động, thần thức bị giam lỏng. Bí địa này mục đích không ngoài thử thách ý chí của nhân loại. Những đệ tử tông phái tu vi bởi đan dược đắp thành chính là những kẻ đầu tiên phải chết.
Quan cảnh đập vào mắt hắn, khắp nơi luôn xuất hiện những người thần tình thập phần hoảng sợ. Bởi vì bọn chúng tinh thần chỉ đầu nhập trên tu vi, một chút thủ đoạn thông thường cũng khing thường nghĩ tới. Nay pháp lực trở nên vô dụng những kẻ này thậm chí còn không bằng phàm nhân, trở thành mồi ngon cho vô số kẻ tâm địa bất chính.
-Vân sư huynh… cứu đệ…
-Hừ, Lưu Nghĩa ngươi còn mặt mũi van xin ta?
Một tên Thiên Kiếm Phái Trúc Cơ tu sĩ tận mắt trông thấy Vân Tình Kiếm thực lực mong chờ hắn sẽ nể tình đồng môn rộng mở vòng tay bảo hộ hắn. Vân Tình Kiếm vô tình phất tay đẩy ngã tên sư đệ kia quay người bỏ đi. Rõ ràng dù có địa vị cao ngất trong môn phái nhưng vẫn không ít kẻ chống đối với hắn mà tên sư đệ kia điển hình là một kẻ như vậy.
Mặc cho toán người hỗn loạn như rắn mất đầu, Vân Tình Kiếm một mình đi sâu vào bên trong. Mục đích hắn tới đây không gì khác hơn ngoài truyền thừa, vị đại năng có thể mở ra bí địa lợi hại đến mức này mới có thể khiến hắn thèm muốn.
Nhưng lúc này đây bầu không khí lại có một chút khác lạ, sắc mặt mỗi người đều không có mấy tốt đẹp. Bí địa này không khác gì một cái lồng giam, chấn áp hoàn toàn mọi thủ đoạn của bọn họ khiến những vị tu sĩ pháp lực đầy mình rớt xuống trở thành phàm nhân.
-Chúng ta cứ ở tại nơi đây bàn tính cũng không phải là cách, bí địa này dường như vô cùng rộng lớn. Với tốc độ chậm chạp này dù có 10 năm, 20 năm cũng đừng mong thâm dò tường tận.
-Mục sư huynh nói rất đúng, cơ duyên là thứ chỉ thuốc về cá nhân mỗi người cớ sao chúng ta lại phải tụ tập một chổ. Không lẽ đợi tới cơ duyên xuất hiện thì lấy cái gì phân phó đây?
Mục Chứng Nhân là tu sĩ lợi hại nhất trong Phong Ma Sơn chỉ chịu xếp sau tứ trưởng lão, lời hắn nói ra khiến nhiều kẻ đều tín phục. Hắn mục đích tới đây cốt là để thu thập thiên tài địa bảo hòng gia tăng cơ hội đột phá Kim Đan. Đối với những gánh nặng khác không muốn mang theo lên người.
Đó cũng chính là ý nghĩ hầu hết của những người ở đây. Cơ duyên hiện ra đó chính là khởi đầu của chém giết, dù là đồng môn huynh đệ nhưng kẻ nào có thể vô tư dâng lên báu vật cho người khác.
-Nhiệm vụ của tứ trưởng lão phát ra ta nghĩ các ngươi cũng không tiện bàn giao đi?
Hàng ngũ trăm người tan đàn xẻ nghé, Mục Chứng Nhân nội tâm thầm nghĩ. Lấy ra trong ngực áo một con hạc giấy ném lên không trung, giả hạc không ngờ lại có thể đập cánh bay lượn dẫn đường cho hắn.
-Nơi này quá rộng lớn, tìm được sư huynh không khác gì mò kim đáy bể a.
Viên Thành Lực nội tâm bất an tùy tiện tìm cho mình một phương hướng.
…
Nhân số đông đảo cuối cùng cũng xông vào bí địa, vô số kẻ nhàn nhã phi thân bỗng dưng như diều đứng gió. Từ độ cao hàng ngàn trượng hoảng sợ rơi xuống, nhục thể dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng khó lòng toàn mạng. Thảm cảnh bị ngã chết xuất hiện khắp nơi, những kẻ quyết định bộ hành càng mừng thầm số mệnh không quá trớ trêu.
-Các ngươi nhìn xem Vân Tình Kiếm cũng đang ở trên cao, hắn kì này đúng là quá thê thảm. Một đại thiên tài lại bị ngã chết, chuyện cười này sợ rằng cũng phải lưu truyền ít lâu.
Ngoài mặc bọn chúng đối với danh môn đại phái hết lòng hạ thấp, cúc cung tận tụy. Nhưng có kẻ nào lại không có tham vọng, không ít tán tu đều ngóng trông những đệ tử kia lần lượt quy tiên rồi cướp lấy bọn họ túi trữ vật. Chỉ cần một bút này đã xem như không phí công lặn lội tới đây.
-Hoành Kiếm Lưu Vân.
Bội kiếm sau lưng lưu động, hắn không hề lung lây tâm thần. Bội kiếm trong tay chém nhiều nhát xuống bên dưới.
-Ầm…
-Vân Tình Kiếm đã chết rồi, túi trữ vật của hắn phải để lão phu cất giữ.
-Hừ, ngươi là cái thá gì, Vấn Kiếm Môn chúng ta là Thiên Kiếm Phái nhiều đời giao hảo. Túi trữ vật này tốt nhất để ta trao trả về cho hắn sư môn.
Không ngoài ý muốn một trường tranh chấp nổ ra, có vô số kẻ đều thèm nhỏ dãi báu vật của đệ tử đại phái cất giữ. Không ít người dùng lí lẽ vô cùng hợp tình hợp lí, một vẻ chính trực nhưng những người nghe được đều trều môi không kẻ nào phục kẻ nào.
-Đồ vật của Vân mỗ không cần phiền tới chư vị đạo hữu phí công.
Từ trong hố đất, một người vẻ ngoài đôi chút xộc xệch leo lên. Vân Tình Kiếm không chỉ pháp lực cao cường ngay cả kiếm pháp của hắn đã đạt tới trình độ đăng thiên tạo cực. Vô số luồng kiếm khí được phóng ra vô tình nâng đở khiến hắn không tới nổi mất mạng, tuy không tránh khỏi thụ thương nhưng so với những kẻ huyết nhục tan nát kia vẫn còn tốt hơn vạn lần.
-Vân đạo hữu không sao đó chính là phúc của chính phái, chúng ta sao phải phiền lòng chứ?
-Phải, phải. Đạo hữu sau này sẽ là lá cờ đầu dẫn dắt chúng ta chống trả bọn ác ôn kia.
Những kẻ ban nãy còn người sống ta chết nhắm vào Vân Tình Kiếm túi trữ vật ngay tức khắc đã quay sang bợ đỡ, tốc độ trở mặt này cũng không khỏi quá nhanh đi.
-Ha ha ha những lời tâng bốc của chư vị Vân mỗ xấu hổ không dám nhận, nhưng có sao các ngươi lại bao vây ta trong tay lại còn lăm lăm binh khí.
Nhận ra âm mưu đã bị bại lộ, không ít kẻ liều mạng xông lên. Vân Tình Kiếm địa vị vô cùng cao, chỉ cần hắn phát ra một lệnh truy nã dù một cánh cũng khó thoát.
-Ngu xuẩn.
Bội kiếm trong khi không kẻ nào phát hiện ra hắn dụng tới thì lại được tra vào vỏ.
-Ngươi…ngươi…
Tên tu sĩ song mục trợn trắng, hoảng sợ ôm lấy yết hầu. Nhiều người còn không nhận ra sự thay đổi, huyết tinh không thể cầm lại như thác đổ xuống. Mười mấy tên vây đánh đều có cùng một kết cục thảm thương.
-Pháp lực không thể điều động, thần thức bị giam lỏng. Bí địa này mục đích không ngoài thử thách ý chí của nhân loại. Những đệ tử tông phái tu vi bởi đan dược đắp thành chính là những kẻ đầu tiên phải chết.
Quan cảnh đập vào mắt hắn, khắp nơi luôn xuất hiện những người thần tình thập phần hoảng sợ. Bởi vì bọn chúng tinh thần chỉ đầu nhập trên tu vi, một chút thủ đoạn thông thường cũng khing thường nghĩ tới. Nay pháp lực trở nên vô dụng những kẻ này thậm chí còn không bằng phàm nhân, trở thành mồi ngon cho vô số kẻ tâm địa bất chính.
-Vân sư huynh… cứu đệ…
-Hừ, Lưu Nghĩa ngươi còn mặt mũi van xin ta?
Một tên Thiên Kiếm Phái Trúc Cơ tu sĩ tận mắt trông thấy Vân Tình Kiếm thực lực mong chờ hắn sẽ nể tình đồng môn rộng mở vòng tay bảo hộ hắn. Vân Tình Kiếm vô tình phất tay đẩy ngã tên sư đệ kia quay người bỏ đi. Rõ ràng dù có địa vị cao ngất trong môn phái nhưng vẫn không ít kẻ chống đối với hắn mà tên sư đệ kia điển hình là một kẻ như vậy.
Mặc cho toán người hỗn loạn như rắn mất đầu, Vân Tình Kiếm một mình đi sâu vào bên trong. Mục đích hắn tới đây không gì khác hơn ngoài truyền thừa, vị đại năng có thể mở ra bí địa lợi hại đến mức này mới có thể khiến hắn thèm muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.