Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 45: Bình Địa Sơn đệ tử
huynhson
23/11/2018
Bầu trời trong xanh bỗng nhiên xuất hiện những con chim hốt hoảng cất cánh bay lên, từ trong bụi rậm một dã nhân bước ra. Đầu tóc thì rói bù, y phục xốc xếch không còn nguyên vẹn, khắp người đâu đâu cũng là vết máu khiến nguời khác nhìn vào cũng không nhận ra được đây là máu nhân loại hay của yêu thú nhưng chỉ có đôi mắt hữu thần kia vẫn không hề có một tia chán chường mệt mỏi, ánh nhìn sáng quắt khiến dã thú xung quanh khiếp sợ.
Tên dã nhân kia không ai khác chính là Trần Duyên, hôm nay đã là ngày thứ mười hắn lưu lạc trong Ma Kiếm Lâm. Số yêu thú hắn tiêu diệt trong những ngày qua đã không ít hơn đàn Hắc Thiết Nghĩ kia, số lần suýt mất mạng cũng không nhớ nỗi. Cũng nhờ Chu lão chỉ hướng mà Trần Duyên nhiều lần tránh thoát những mối nguy hiểm trực chờ.
Phía trước chính là nơi Trần Duyên đang tìm kiếm, đây là trại của chúng đệ tử Bình Địa Sơn. Nhìn thấy hơn trăm lều trại xếp cạnh nhau sang sát hắn cũng đoán được nhiệm vụ của đệ tử Bình Địa Sơn cũng không đơn giản.
Từ xa trông thấy có kẻ lạ mặt đang tiến lại gần thì hai đệ tử cầm giáo dài chĩa về phía hắn hét lớn:
-Nơi đây là địa phận của đệ tử Ma Kiếm Tông đạo hữu là ai mà dám tiếp cận.
Vừa thấy Trần Duyên đưa ra thân phận lệnh bài đệ tử chân truyền hai tên kia bất ngờ nhìn nhau, một tên chạy vào trong còn tên còn lại chấp tay nói:
-Thì ra là sư huynh đồng môn, không biết sư huynh tới đây có phải do tông môn có gì dặn dò.
-Không có gì, chỉ là ta với Thành Lực sư đệ là hảo hữu nhân tiện đi ngang ghé vào thăm hắn.
Giọng nói thản nhiên của Trần Duyên cất lên, nghe thấy tên đệ tử kia cũng ngỡ ngàng. Cái gì mà nhân tiện, hắn đã quan sát rất kĩ từ xa chỉ có một mình vị sư huynh này độc hành trong Ma Kiếm Lâm điều này đã quá khủng bố rồi mà hắn còn nhân tiện ghé qua đúng là bất khả tư nghị.
Trong lúc hắn không biết phải hành sự ra sao thì tên đệ tử kia quay trở lại, đi cùng với hắn là một trung niên cao lớn. Hắn mừng rỡ chắp tay nói:
-Đại sư huynh, vị sư huynh này...
-Được rồi, sư đệ làm tiếp nhiệm vụ của mình đi.
Không để hắn nói hết trung niến giơ tay bước tới ánh mắt dò xét hướng về phía Trần Duyên:
-Ta là Kim Vẫn đại đệ tử của Lục Trưởng Lão, không biết danh tánh sư đệ là ai, chẵng hay tới đây có chuyện gì?
Thấy Kim Vẫn lễ độ nói chuyện Trần Duyên cũng không muốn làm mất mặt chấp tay nói.
-Sư đệ là Trần Duyên, đệ tử của Tứ Trưởng Lão lần này tới là muốn tới đây gặp mặt hảo hữu Thành Lực.
Nhận lấy lệnh bài đệ tử thân truyền của Trần Duyên xác nhận danh tánh của hắn Kim Vẫn liền mỉm cười đón tiếp.
-Thì ra là Trần sư đệ, mau vào mau vào ta đã nghe sư phụ nói qua, không ngờ sư đệ lại là người gần đây nhất có thể chịu đựng một tháng dưới Luyện Tâm Thác.
Trần Duyên miễn cưỡng nở nụ cười.
-Không biết sư đệ đồng hành cùng ai, các sư huynh đệ khác tại sao không thấy mặt?
-Kim sư huynh không cần phải bận tâm, ta một mình tới đây.
Kim Vẫn biến sắc chăm chú quan sát Trần Duyên nhưng lại không nói gì, cả hai cùng nhau đồng hành tới căn lều lớn đặt ở trung tâm.
-Thành Lực sư đệ chúng ta có khách quý tới chơi.
Tiếng của Kim Vẫn vang lên làm Thành Lực bất ngờ:
-Khách quý nào lại quá cố tới đây ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này?
Nghĩ thầm Thành Lực liền bước ra đón tiếp, nhìn thấy Trần Duyên hắn cũng ngỡ ngàng.
-Thì ra là Trần Duyên sư huynh không ngờ chúng ta gặp lại trong hoàn cảnh này.
Thành Lực nhìn vẻ ngoài như dã nhân của hắn bất chợt cười lớn.
-Là lỗi của ta, đáng lẽ phải đưa Trần Duyên sư đệ đi tẩy rữa thân thể làm tiệc tẩy trần cho sư đệ mới phải.
Kim Vẫn cười ha hả.
-Đúng là không hổ danh đệ tử Bình Địa Sơn, người nào cũng nói cười hào sảng.
-Hai người không cần phải quá khách sáo, tiệc tẩy trần thì xin miễn cho, chỉ cần tắm rữa là được. Không giấu gì đã ta đã lưu lạc trong Ma Kiếm Lâm nhiều ngày nay chưa được nghĩ ngơi.
Thấy Trần Duyên cũng không khách sáo nói cũng khiến Kim Vẫn và Thành Lực hợp ý liền dẫn hắn tới căn lều trống gần đó.
-Sư đệ cứ nghĩ tại đây, ngày mai chúng ta sẽ tấn công vào Mãnh Ngưu Thôn lúc đó đành nhờ sư đệ lược trận rồi.
Kim Vẫn ha hả cười, không muốn làm phiền Trần Duyên cũng nhanh chóng cáo từ.
Trần Duyên đã rời đi khỏi lều trại lúc mặt trời còn chưa lên, hắn phóng người trên những cành cây như một tiểu hầu tinh ranh. Một canh giờ sau, trước mắt là một bình địa rộng lớn. Không hề có một cỏ cây nào tồn tại, nói đúng hơn là tất cả những thứ ngáng đường đều đã bị những dấu chân to lớn dẫm đạp.
Trong lúc còn đang đánh giá tình cảnh xung quanh Trần Duyên bỗng cảm nhận được tia nguy hiểm liền phóng người về phía trước, chỗ hắn đứng ban đầu xuất hiện ba cây hắc thiết phi châm bay tới.
-Ha...ha...ha... không ngờ Trần Duyên sư đệ lại gấp gáp như vậy, Mãnh Ngưu Thôn còn đó chứ không thể nào chạy mất được.
Trần Duyên biến sắc vội vàng lùi lại dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn lại.
-Không thể nào, không ngờ kẻ này lại có thể áp sát ta như vậy mà không gây ra bất kì tiếng động nào.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh Trần Duyên gằn giọng nói:
-Cớ gì mà Kim Vẫn sư huynh theo dõi ta tới tận đây?
-Sư đệ quá đa nghi rồi, do tình cờ đi ngang qua thì thấy sư đệ rời khỏi nên ta tò mò bám theo mà thôi.
Kim Vẫn vừa nói trên mặt vẫn giữ nụ cười sáng lạng.
Có đánh chết Trần Duyên cũng không tin, việc hắn tới đây hoàn toàn là do ngẫu hứng không hề có tính toán trước. Không thể nào có sự trùng hợp được, khẳng định là bản thân đã bị theo dõi từ khi rời khỏi.
Hừ lạnh, Trần Duyên vận công pháp “Khô Mộc Tiểu Pháp”, chân đạp “Tam Trọng Phân Thân” xuất hiện ba thân ảnh cùng xông tới. Kim Vẫn không hề bối rối, từ đằng xa lấy ra vô số châm phóng tới.
-Ngày hôm nay ta sẽ cho sư đệ thưởng thức tuyệt kĩ của ta “Bạo Vũ Hoa Châm”.
Vô số phi châm rơi xuống như mưa, hai phân thân che chắn phía trước liền trở thành bàn kim di động tự nhiên tan biến làm lộ ra hắn phía sau.
-Trần Duyên sư đệ dù sao chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng môn chỉ cần đệ giao ra túi trữ vật ta đảm bảo sẽ tha cho đệ một mạng.
Nghe thấy thì ra đối phương thèm muốn bảo vật của mình Trần Duyên hừ lạnh nói.
-Kim Vẫn ngươi thân là đệ tử chân truyền mà còn thiếu bảo vật sao?
-Hừ ngươi thì biết cái gì, trên Bình Địa Sơn chỉ riêng đệ tử chân truyền đã gần mười người, tài nguyên tu luyện làm sao có thể phong phú chứ.
Nói tới đây Kim Vẫn nhìn tới Trần Duyên như thấy một núi bảo vật.
-Còn ngươi thì khác, cả Phong Ma Sơn chỉ có mình sư đệ ngươi là đệ tử chân truyền bảo vật, tài nguyên khẳng định không thể thiếu. Đặc biệt là từ một tên phế vật mà không đầy hai năm đã có bản lĩnh độc hành trong Ma Kiếm Sơn đúng là Tứ Trưởng Lão bỏ vốn gốc.
-Kim Vẫn ngươi nghĩ bản thân có khả năng giữ ta lại đây sao?
Nói tới đây Trần Duyên hừ lạnh nhưng tâm trí hắn cũng đang dò xét cẩn thận xung quanh.
-Đương nhiên là ta không tới đây một mình, dù sao ngươi cũng là đệ tử chân truyền chắc hẳn phải có thủ đoạn bảo mệnh.
Kim Vẫn lấy ra một tấm phù lục bót nát, ngay lập tức hơn hai mươi bóng đen hiện lên bao vây Trần Duyên ở giữa.
-Sư đệ nghĩ bao nhiêu người ở đây có đủ bản lĩnh giữ ngươi ở lại hay không?
Thấy mọi chuyện đều thuận lợi như dự định hắn cao hứng cười to. Trong lúc khoái trí bỗng nhiên có điều gì đó làm nội tâm hắn cảm giác không lành, lúc này liền nhìn qua Trần Duyên gương mặt không hề có ý lo lắng hay sợ sệt.
Ngay khi Kim Vẫn muốn lên tiếng thì Trần Duyên đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng khiến hắn nổi giận. Không ngờ trong hoàn cảnh này tên kia vẫn không hề để hắn trong mắt. Ngay khi vừa muốn lao tới thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, mặt dù không rõ ràng nhưng không thể nào qua mặt được hắn.
-Chuyện gì xãy ra? Không lẽ...
Kim Vẫn không dám tin nhìn qua thanh niên đang nở nụ cười thâm độc.
-Không biết sư huynh có ngửi được mùi hương quen thuộc xung quanh đây?
Nghe Trần Duyên nhắc nhở hắn mới nhận ra, mùi này không chỉ với hắn mà còn với tất cả đệ tử trên Bình Địa Sơn. Đó chính là mùi của phân Động Địa Tượng, mùi rất nhẹ nhưng hắn khẳng định chính là nó. Thứ này quen thuộc tới nỗi khi ngửi thấy Kim Vẫn lại nghĩ đây là chuyện đương nhiên mà quên mất rằng đây là Ma Kiếm Lâm chứ không phải Bình Địa Sơn.
-Tiểu tử ngươi giở trò gì mau nói ra.
Mặt đất càng lúc càng rung lắc dữ dội khiến chúng đệ tử Bình Địa Sơn đã không còn giữ được bình tĩnh. Lúc này, từ phía xa kia là những bóng đen hình thể khổng lồ đang tiến lại gần.
Tên dã nhân kia không ai khác chính là Trần Duyên, hôm nay đã là ngày thứ mười hắn lưu lạc trong Ma Kiếm Lâm. Số yêu thú hắn tiêu diệt trong những ngày qua đã không ít hơn đàn Hắc Thiết Nghĩ kia, số lần suýt mất mạng cũng không nhớ nỗi. Cũng nhờ Chu lão chỉ hướng mà Trần Duyên nhiều lần tránh thoát những mối nguy hiểm trực chờ.
Phía trước chính là nơi Trần Duyên đang tìm kiếm, đây là trại của chúng đệ tử Bình Địa Sơn. Nhìn thấy hơn trăm lều trại xếp cạnh nhau sang sát hắn cũng đoán được nhiệm vụ của đệ tử Bình Địa Sơn cũng không đơn giản.
Từ xa trông thấy có kẻ lạ mặt đang tiến lại gần thì hai đệ tử cầm giáo dài chĩa về phía hắn hét lớn:
-Nơi đây là địa phận của đệ tử Ma Kiếm Tông đạo hữu là ai mà dám tiếp cận.
Vừa thấy Trần Duyên đưa ra thân phận lệnh bài đệ tử chân truyền hai tên kia bất ngờ nhìn nhau, một tên chạy vào trong còn tên còn lại chấp tay nói:
-Thì ra là sư huynh đồng môn, không biết sư huynh tới đây có phải do tông môn có gì dặn dò.
-Không có gì, chỉ là ta với Thành Lực sư đệ là hảo hữu nhân tiện đi ngang ghé vào thăm hắn.
Giọng nói thản nhiên của Trần Duyên cất lên, nghe thấy tên đệ tử kia cũng ngỡ ngàng. Cái gì mà nhân tiện, hắn đã quan sát rất kĩ từ xa chỉ có một mình vị sư huynh này độc hành trong Ma Kiếm Lâm điều này đã quá khủng bố rồi mà hắn còn nhân tiện ghé qua đúng là bất khả tư nghị.
Trong lúc hắn không biết phải hành sự ra sao thì tên đệ tử kia quay trở lại, đi cùng với hắn là một trung niên cao lớn. Hắn mừng rỡ chắp tay nói:
-Đại sư huynh, vị sư huynh này...
-Được rồi, sư đệ làm tiếp nhiệm vụ của mình đi.
Không để hắn nói hết trung niến giơ tay bước tới ánh mắt dò xét hướng về phía Trần Duyên:
-Ta là Kim Vẫn đại đệ tử của Lục Trưởng Lão, không biết danh tánh sư đệ là ai, chẵng hay tới đây có chuyện gì?
Thấy Kim Vẫn lễ độ nói chuyện Trần Duyên cũng không muốn làm mất mặt chấp tay nói.
-Sư đệ là Trần Duyên, đệ tử của Tứ Trưởng Lão lần này tới là muốn tới đây gặp mặt hảo hữu Thành Lực.
Nhận lấy lệnh bài đệ tử thân truyền của Trần Duyên xác nhận danh tánh của hắn Kim Vẫn liền mỉm cười đón tiếp.
-Thì ra là Trần sư đệ, mau vào mau vào ta đã nghe sư phụ nói qua, không ngờ sư đệ lại là người gần đây nhất có thể chịu đựng một tháng dưới Luyện Tâm Thác.
Trần Duyên miễn cưỡng nở nụ cười.
-Không biết sư đệ đồng hành cùng ai, các sư huynh đệ khác tại sao không thấy mặt?
-Kim sư huynh không cần phải bận tâm, ta một mình tới đây.
Kim Vẫn biến sắc chăm chú quan sát Trần Duyên nhưng lại không nói gì, cả hai cùng nhau đồng hành tới căn lều lớn đặt ở trung tâm.
-Thành Lực sư đệ chúng ta có khách quý tới chơi.
Tiếng của Kim Vẫn vang lên làm Thành Lực bất ngờ:
-Khách quý nào lại quá cố tới đây ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này?
Nghĩ thầm Thành Lực liền bước ra đón tiếp, nhìn thấy Trần Duyên hắn cũng ngỡ ngàng.
-Thì ra là Trần Duyên sư huynh không ngờ chúng ta gặp lại trong hoàn cảnh này.
Thành Lực nhìn vẻ ngoài như dã nhân của hắn bất chợt cười lớn.
-Là lỗi của ta, đáng lẽ phải đưa Trần Duyên sư đệ đi tẩy rữa thân thể làm tiệc tẩy trần cho sư đệ mới phải.
Kim Vẫn cười ha hả.
-Đúng là không hổ danh đệ tử Bình Địa Sơn, người nào cũng nói cười hào sảng.
-Hai người không cần phải quá khách sáo, tiệc tẩy trần thì xin miễn cho, chỉ cần tắm rữa là được. Không giấu gì đã ta đã lưu lạc trong Ma Kiếm Lâm nhiều ngày nay chưa được nghĩ ngơi.
Thấy Trần Duyên cũng không khách sáo nói cũng khiến Kim Vẫn và Thành Lực hợp ý liền dẫn hắn tới căn lều trống gần đó.
-Sư đệ cứ nghĩ tại đây, ngày mai chúng ta sẽ tấn công vào Mãnh Ngưu Thôn lúc đó đành nhờ sư đệ lược trận rồi.
Kim Vẫn ha hả cười, không muốn làm phiền Trần Duyên cũng nhanh chóng cáo từ.
Trần Duyên đã rời đi khỏi lều trại lúc mặt trời còn chưa lên, hắn phóng người trên những cành cây như một tiểu hầu tinh ranh. Một canh giờ sau, trước mắt là một bình địa rộng lớn. Không hề có một cỏ cây nào tồn tại, nói đúng hơn là tất cả những thứ ngáng đường đều đã bị những dấu chân to lớn dẫm đạp.
Trong lúc còn đang đánh giá tình cảnh xung quanh Trần Duyên bỗng cảm nhận được tia nguy hiểm liền phóng người về phía trước, chỗ hắn đứng ban đầu xuất hiện ba cây hắc thiết phi châm bay tới.
-Ha...ha...ha... không ngờ Trần Duyên sư đệ lại gấp gáp như vậy, Mãnh Ngưu Thôn còn đó chứ không thể nào chạy mất được.
Trần Duyên biến sắc vội vàng lùi lại dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn lại.
-Không thể nào, không ngờ kẻ này lại có thể áp sát ta như vậy mà không gây ra bất kì tiếng động nào.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh Trần Duyên gằn giọng nói:
-Cớ gì mà Kim Vẫn sư huynh theo dõi ta tới tận đây?
-Sư đệ quá đa nghi rồi, do tình cờ đi ngang qua thì thấy sư đệ rời khỏi nên ta tò mò bám theo mà thôi.
Kim Vẫn vừa nói trên mặt vẫn giữ nụ cười sáng lạng.
Có đánh chết Trần Duyên cũng không tin, việc hắn tới đây hoàn toàn là do ngẫu hứng không hề có tính toán trước. Không thể nào có sự trùng hợp được, khẳng định là bản thân đã bị theo dõi từ khi rời khỏi.
Hừ lạnh, Trần Duyên vận công pháp “Khô Mộc Tiểu Pháp”, chân đạp “Tam Trọng Phân Thân” xuất hiện ba thân ảnh cùng xông tới. Kim Vẫn không hề bối rối, từ đằng xa lấy ra vô số châm phóng tới.
-Ngày hôm nay ta sẽ cho sư đệ thưởng thức tuyệt kĩ của ta “Bạo Vũ Hoa Châm”.
Vô số phi châm rơi xuống như mưa, hai phân thân che chắn phía trước liền trở thành bàn kim di động tự nhiên tan biến làm lộ ra hắn phía sau.
-Trần Duyên sư đệ dù sao chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng môn chỉ cần đệ giao ra túi trữ vật ta đảm bảo sẽ tha cho đệ một mạng.
Nghe thấy thì ra đối phương thèm muốn bảo vật của mình Trần Duyên hừ lạnh nói.
-Kim Vẫn ngươi thân là đệ tử chân truyền mà còn thiếu bảo vật sao?
-Hừ ngươi thì biết cái gì, trên Bình Địa Sơn chỉ riêng đệ tử chân truyền đã gần mười người, tài nguyên tu luyện làm sao có thể phong phú chứ.
Nói tới đây Kim Vẫn nhìn tới Trần Duyên như thấy một núi bảo vật.
-Còn ngươi thì khác, cả Phong Ma Sơn chỉ có mình sư đệ ngươi là đệ tử chân truyền bảo vật, tài nguyên khẳng định không thể thiếu. Đặc biệt là từ một tên phế vật mà không đầy hai năm đã có bản lĩnh độc hành trong Ma Kiếm Sơn đúng là Tứ Trưởng Lão bỏ vốn gốc.
-Kim Vẫn ngươi nghĩ bản thân có khả năng giữ ta lại đây sao?
Nói tới đây Trần Duyên hừ lạnh nhưng tâm trí hắn cũng đang dò xét cẩn thận xung quanh.
-Đương nhiên là ta không tới đây một mình, dù sao ngươi cũng là đệ tử chân truyền chắc hẳn phải có thủ đoạn bảo mệnh.
Kim Vẫn lấy ra một tấm phù lục bót nát, ngay lập tức hơn hai mươi bóng đen hiện lên bao vây Trần Duyên ở giữa.
-Sư đệ nghĩ bao nhiêu người ở đây có đủ bản lĩnh giữ ngươi ở lại hay không?
Thấy mọi chuyện đều thuận lợi như dự định hắn cao hứng cười to. Trong lúc khoái trí bỗng nhiên có điều gì đó làm nội tâm hắn cảm giác không lành, lúc này liền nhìn qua Trần Duyên gương mặt không hề có ý lo lắng hay sợ sệt.
Ngay khi Kim Vẫn muốn lên tiếng thì Trần Duyên đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng khiến hắn nổi giận. Không ngờ trong hoàn cảnh này tên kia vẫn không hề để hắn trong mắt. Ngay khi vừa muốn lao tới thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, mặt dù không rõ ràng nhưng không thể nào qua mặt được hắn.
-Chuyện gì xãy ra? Không lẽ...
Kim Vẫn không dám tin nhìn qua thanh niên đang nở nụ cười thâm độc.
-Không biết sư huynh có ngửi được mùi hương quen thuộc xung quanh đây?
Nghe Trần Duyên nhắc nhở hắn mới nhận ra, mùi này không chỉ với hắn mà còn với tất cả đệ tử trên Bình Địa Sơn. Đó chính là mùi của phân Động Địa Tượng, mùi rất nhẹ nhưng hắn khẳng định chính là nó. Thứ này quen thuộc tới nỗi khi ngửi thấy Kim Vẫn lại nghĩ đây là chuyện đương nhiên mà quên mất rằng đây là Ma Kiếm Lâm chứ không phải Bình Địa Sơn.
-Tiểu tử ngươi giở trò gì mau nói ra.
Mặt đất càng lúc càng rung lắc dữ dội khiến chúng đệ tử Bình Địa Sơn đã không còn giữ được bình tĩnh. Lúc này, từ phía xa kia là những bóng đen hình thể khổng lồ đang tiến lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.