Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 256: Chu Ngọc Ánh quá khứ.
huynhson
23/10/2020
Động phủ đã bị ba người loạn thành một đoàn, đâu đâu cũng có dấu vết của
những cuộc truy hoang. Trần Duyên hiếm hoi tìm được một nơi tạm thanh
tĩnh, hắn cùng hai vị mĩ phụ tiến hành nhập định. Dù Ngọc Ánh vẫn chưa
hiểu cớ sự gì nhưng sau khi cùng Trần Duyên hoang lạc, nàng mọi chuyện
đều nhất nhất nghe theo lời hắn.
-Tu vi…tu vi của ta…
Ngọc Ánh mĩ mục ngấn lệ, nàng không thể tin vào những gì diễn ra. Trúc Cơ tầng 7 là cánh cổng ngăn cách nàng suốt trăm năm nay không hề buông lỏng mà chỉ sau 3 ngày nhập định tất cả đều thông thoáng tựa như nước chảy mây trôi. Mĩ phụ không tốn một giọt mồ hôi liền đột phá Trúc Cơ kì tầng 8.
-Ha ha ha nhạc mẫu tỉ tỉ đột phá quả là tin đáng mừng.
Trần Duyên cũng bị động tĩnh của nàng đánh động, biết được nữ nhân của mình đột phá hắn cũng vui mừng khôn siết.
-Không phải là đột phá, mẫu thân đang bước đầu khôi phục tu vi nha.
Lệ Ảnh khúc khích cười thầm, nàng lao tới âm trầm lấy mẫu thân.
-Nữ nhi đã lớn bằng này lại còn xử sự như tiểu hài, ngươi không sợ tướng công ngươi cười cho sao?
-Ta không sợ, hắn là tướng công của Ảnh nhi cũng chính là tướng công của mẫu thân nha…phải không mẫu thân tỉ tỉ.
Ngọc Ánh thẹn thùng đỏ mặt.
-Phải! Phải! cả hai nàng chính là thê tử, là tâm can bảo bối của Trần Duyên này.
Trần Duyên khoái trá kéo lấy nhị đại mĩ phụ vào lòng, nhận thấy hai nàng đều ngoan ngoãn trong vòng tay hắn càng thấy cuộc đời này thật tốt đẹp a.
-Khi nãy nàng có nói qua nhạc mẫu không phải đột phá mà đang khôi phục tu vi. Tướng công nghe quả thật không hiểu.
Trước nghi vấn của hắn Lệ Ảnh chỉ có thể lắc đầu, bởi vì nàng cũng chưa từng nghe mẫu thân kẻ lại ngọn ngành.
Ngọc Ánh biết rõ nàng không nên giấu diếm Trần Duyên, cuối cùng nàng cũng kể lại sự thật năm đó.
-Thật ra đây là chuyện của 200 năm về trước…
………………………………………………………………………………..
-Lục trưởng lão phía trước có dấu tích của động thiên xuất hiện, bát trưởng lão có vẻ đã nhận ra từ sớm đang kéo theo không ít đệ tử xâm nhập từ lâu.
-Khốn kiếp, nữ nhân họ Chu này đột phá Kim Đan chưa tới trăm năm nay lại dám hất tay trên của lão phu. Người đâu, mau tiến về phía động thiên, bắt bọn chúng nôn ra tất cả thiên tài địa bảo.
Lão giả tóc tai bù xù điên cuồng dẫn người đuổi theo.
Phía trước tiểu đoàn hơn mười người, tất cả đều phi thân trên pháp bảo kẻ nào kẻ nấy đều toát ra khí chất không tầm thường. Người dẫn đầu mang trên mình y phục màu đen, phía sau lưng thêu một lò đan rất lớn. Nàng đạp không dễ như trỡ bàn tay khiến bao kẻ phải mơ ước.
-Lục trưởng lão, phía trước chính là cấm địa. Đệ tử nghi rằng đó chính là nơi cất chứa bảo vật.
-Ngươi nói không sai, không vào hang hổ thì làm sao bắt được hổ con.
Đột phá Kim Đan khiến pháp lực thay đổi nghiên trời lệch đất càng khiến nàng thêm tin tưởng vào bản thân. Dẫn đầu đoàn người, hỗn chiến 3 ngày 3 đêm chém giết vô số yêu ma quỷ quái…cuối cùng chỉ còn lại nàng cùng hai tên đệ tử Trúc Cơ viên mãn bước tới động phủ.
-Ha ha ha bảo vật đã ở trước mắt, thứ có thể trùng tu thân thể, nâng cao thiên phú bảo vật này đủ để tu sĩ Nguyên Anh kì đỏ mắt đi.
Sau bao nhiêu khổ nạn, số lần suyết ngã xuống không thể đong đếm hết. Nàng rốt cuộc đã đặt chân tới nơi đây.
-Trưởng lão cẫn trọng…
Một tên đệ tử thân cân hoảng hốt hét lớn. Nhưng đã quá muộn, một luồng pháp lực mạnh mẽ nhân lúc nàng không phòng bị đánh trực tiếp lên vai khiến nàng thân người bắn mạnh vào vách núi.
-Ha ha ha ngươi đã trung thành với ả ta tới vậy thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.
Lão đầu khoái trá, một chiêu đắc thủ hắn khẳng định nàng sẽ không thể nào sống sót.
-Lục…lục trưởng lão. Lão gia hỏa này tuy trong môn phái cùng bát trưởng lão nội đấu nhưng không ngờ lão dám trái lệnh sư môn ra tay hạ độc thủ.
-Vi sư huynh, chúng ta mau mở đường máu trở về Dược Sơn Phái tố cáo tội ác tày trời của lão. Đòi lại công bằng cho…
Tên nữ đệ tử căm hận hướng tên sư huynh kia nói ra ý định thì trước ngực nàng lộ ra một đoãn kiếm.
-Ngươi…ngươi…
-Sư muội, đắc tội rồi.
Tên nam nhân kia nở nụ cười hiểm ác.
-Lục trưởng lão, đệ tử đã y theo lời ngài căn dặn, rãi Truy Phương Hương dọc trên đoạn đường tới đây.
-Không tệ, không tệ. Kẻ biết thời thế mời là tuấn kiệt, đầu nhập dưới trướng lão phu vinh hoa phú quý tất cả đều có phần của ngươi.
Lão hài lòng gật đầu.
-Đa tạ trưởng lão, còn…còn…
-ấp a ấp úng cái gì, có rắm mau thả.
Nam nhân sợ hãi tím mặt, nhưng hắn cắn răng làm liều nói ra.
-Trưởng lão trước kia từng hứa hẹn…sẽ chia cho đệ tử 3 thành…không…chỉ cần 1 thành là được.
-Đúng là lão phu từng hứa a.
Lão mỉm cười.
-Ngươi không còn mạng để thoát ra khỏi đây đâu, giữ lại bảo vật chỉ lãng phí tài nguyên tốt.
Nghĩ thầm, lão chưa vội giết hắn. Bên trong rất có thể vẫn còn bẫy rạp chết người, lão lúc nãy vẫn cần một con cờ đi trước dò đường.
-Các ngươi…phải chết.
Từ trong núi đất đá hỗn loạn, giọng nói nữ nhân tràn ngập sát khí. Đồng thời một luồng hỏa diễm mạnh mẽ tới mức nghịch thiên công kích tới nơi bọn hắn.
-Ả còn chưa chết.
-Lục trưởng lão…ngươi…a…
Lão giả sắc mặt tối sầm, một chiêu này quá nhanh khiến lão không thể phòng bị. Liếc nhìn qua tên tu sĩ vẫn còn bất động nơi đó, bàn tay nhăn nhúm bắt chặt lấy hắn. Lão giả vô tình đem tên đệ tử Trúc Cơ kì kia làm lá chắn để lão có cơ hội vùng thoát.
Tên đệ tử xấu số kinh hoàng tột độ, nhưng bị một tên Kim Đan cao thủ như lão bắt lấy dù hắn có mọc thêm mười cánh tay cũng không thể vùng thoát.
-Hừ! trực tiếp lãnh một đòn của lão phu mà chưa chết cũng coi như ngươi cao số. Nhưng lần này lão thiên cũng không thể cứu ngươi được nữa.
Lão thần sắc giận dữ, tiện tay vứt thi thể của tên kia không khác gì rác rưỡi.
Ngọc Anh da dẽ đỏ ửng, nàng đôi mắt trắng toát, khóe miệng lưu lại vệt máu dài. Rõ ràng lão già kia không hề nương tay, một chiêu toàn lực âm mưu muốn diệt sát nàng tại trận.
-Phiền phức đã tới, ả ta thật sự thi triễn Phách Toái Đan.
Lão thất phu không khỏi bất đắc dĩ, tu sĩ Kim Đan nếu không phải thọ nguyên hao hết thường rất hiếm khi đột ngột ngã xuống. Mang trong người vô số thủ đoạn giữ mạng, trong đó Kim Đan cất giấu trong nội thể chính là thủ đoạn nguy hiểm nhất chuyên dùng để đánh đổi tính mạng với kẻ thù.
-Bát sư muội, lão phu…
-La lão đầu, ngươi đã dồn bổn tọa tới bước đường này thì đừng bao giờ mang Dược Sơn Phái quan hệ cầu ta thương tình. Tại động thiên này chỉ có ta hoặc ngươi, một người còn sống rời đi.
Phách Toái Đan là thủ đoạn cuối cùng, nghiền ép những tia chân khí tinh thuần nhất mà cả đời một vị đại tu sĩ Kim Đan dày công tu luyện. Thủ đoạn này nhất thời có thể khiến cho kẻ thi triễn thực lực gia tăng gấp mấy lần nhưng đổi lại, Kim Đan biến mất tức là nàng từ nay đã không còn là tu sĩ Kim Đan kì. Nhẹ thì tu vi suy giãm, nếu cơ thể không thể chèo chống, nội thương bộc phát lúc đó tính mạng cũng khó lòng giữ nỗi.
Cái giá phải trả không gì có thể so sánh được, kẻ dám nhẫn tâm làm tới bước đường này hắn sẽ không ngu ngốc mà tha mạng cho kẻ thù.
-Tu vi…tu vi của ta…
Ngọc Ánh mĩ mục ngấn lệ, nàng không thể tin vào những gì diễn ra. Trúc Cơ tầng 7 là cánh cổng ngăn cách nàng suốt trăm năm nay không hề buông lỏng mà chỉ sau 3 ngày nhập định tất cả đều thông thoáng tựa như nước chảy mây trôi. Mĩ phụ không tốn một giọt mồ hôi liền đột phá Trúc Cơ kì tầng 8.
-Ha ha ha nhạc mẫu tỉ tỉ đột phá quả là tin đáng mừng.
Trần Duyên cũng bị động tĩnh của nàng đánh động, biết được nữ nhân của mình đột phá hắn cũng vui mừng khôn siết.
-Không phải là đột phá, mẫu thân đang bước đầu khôi phục tu vi nha.
Lệ Ảnh khúc khích cười thầm, nàng lao tới âm trầm lấy mẫu thân.
-Nữ nhi đã lớn bằng này lại còn xử sự như tiểu hài, ngươi không sợ tướng công ngươi cười cho sao?
-Ta không sợ, hắn là tướng công của Ảnh nhi cũng chính là tướng công của mẫu thân nha…phải không mẫu thân tỉ tỉ.
Ngọc Ánh thẹn thùng đỏ mặt.
-Phải! Phải! cả hai nàng chính là thê tử, là tâm can bảo bối của Trần Duyên này.
Trần Duyên khoái trá kéo lấy nhị đại mĩ phụ vào lòng, nhận thấy hai nàng đều ngoan ngoãn trong vòng tay hắn càng thấy cuộc đời này thật tốt đẹp a.
-Khi nãy nàng có nói qua nhạc mẫu không phải đột phá mà đang khôi phục tu vi. Tướng công nghe quả thật không hiểu.
Trước nghi vấn của hắn Lệ Ảnh chỉ có thể lắc đầu, bởi vì nàng cũng chưa từng nghe mẫu thân kẻ lại ngọn ngành.
Ngọc Ánh biết rõ nàng không nên giấu diếm Trần Duyên, cuối cùng nàng cũng kể lại sự thật năm đó.
-Thật ra đây là chuyện của 200 năm về trước…
………………………………………………………………………………..
-Lục trưởng lão phía trước có dấu tích của động thiên xuất hiện, bát trưởng lão có vẻ đã nhận ra từ sớm đang kéo theo không ít đệ tử xâm nhập từ lâu.
-Khốn kiếp, nữ nhân họ Chu này đột phá Kim Đan chưa tới trăm năm nay lại dám hất tay trên của lão phu. Người đâu, mau tiến về phía động thiên, bắt bọn chúng nôn ra tất cả thiên tài địa bảo.
Lão giả tóc tai bù xù điên cuồng dẫn người đuổi theo.
Phía trước tiểu đoàn hơn mười người, tất cả đều phi thân trên pháp bảo kẻ nào kẻ nấy đều toát ra khí chất không tầm thường. Người dẫn đầu mang trên mình y phục màu đen, phía sau lưng thêu một lò đan rất lớn. Nàng đạp không dễ như trỡ bàn tay khiến bao kẻ phải mơ ước.
-Lục trưởng lão, phía trước chính là cấm địa. Đệ tử nghi rằng đó chính là nơi cất chứa bảo vật.
-Ngươi nói không sai, không vào hang hổ thì làm sao bắt được hổ con.
Đột phá Kim Đan khiến pháp lực thay đổi nghiên trời lệch đất càng khiến nàng thêm tin tưởng vào bản thân. Dẫn đầu đoàn người, hỗn chiến 3 ngày 3 đêm chém giết vô số yêu ma quỷ quái…cuối cùng chỉ còn lại nàng cùng hai tên đệ tử Trúc Cơ viên mãn bước tới động phủ.
-Ha ha ha bảo vật đã ở trước mắt, thứ có thể trùng tu thân thể, nâng cao thiên phú bảo vật này đủ để tu sĩ Nguyên Anh kì đỏ mắt đi.
Sau bao nhiêu khổ nạn, số lần suyết ngã xuống không thể đong đếm hết. Nàng rốt cuộc đã đặt chân tới nơi đây.
-Trưởng lão cẫn trọng…
Một tên đệ tử thân cân hoảng hốt hét lớn. Nhưng đã quá muộn, một luồng pháp lực mạnh mẽ nhân lúc nàng không phòng bị đánh trực tiếp lên vai khiến nàng thân người bắn mạnh vào vách núi.
-Ha ha ha ngươi đã trung thành với ả ta tới vậy thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.
Lão đầu khoái trá, một chiêu đắc thủ hắn khẳng định nàng sẽ không thể nào sống sót.
-Lục…lục trưởng lão. Lão gia hỏa này tuy trong môn phái cùng bát trưởng lão nội đấu nhưng không ngờ lão dám trái lệnh sư môn ra tay hạ độc thủ.
-Vi sư huynh, chúng ta mau mở đường máu trở về Dược Sơn Phái tố cáo tội ác tày trời của lão. Đòi lại công bằng cho…
Tên nữ đệ tử căm hận hướng tên sư huynh kia nói ra ý định thì trước ngực nàng lộ ra một đoãn kiếm.
-Ngươi…ngươi…
-Sư muội, đắc tội rồi.
Tên nam nhân kia nở nụ cười hiểm ác.
-Lục trưởng lão, đệ tử đã y theo lời ngài căn dặn, rãi Truy Phương Hương dọc trên đoạn đường tới đây.
-Không tệ, không tệ. Kẻ biết thời thế mời là tuấn kiệt, đầu nhập dưới trướng lão phu vinh hoa phú quý tất cả đều có phần của ngươi.
Lão hài lòng gật đầu.
-Đa tạ trưởng lão, còn…còn…
-ấp a ấp úng cái gì, có rắm mau thả.
Nam nhân sợ hãi tím mặt, nhưng hắn cắn răng làm liều nói ra.
-Trưởng lão trước kia từng hứa hẹn…sẽ chia cho đệ tử 3 thành…không…chỉ cần 1 thành là được.
-Đúng là lão phu từng hứa a.
Lão mỉm cười.
-Ngươi không còn mạng để thoát ra khỏi đây đâu, giữ lại bảo vật chỉ lãng phí tài nguyên tốt.
Nghĩ thầm, lão chưa vội giết hắn. Bên trong rất có thể vẫn còn bẫy rạp chết người, lão lúc nãy vẫn cần một con cờ đi trước dò đường.
-Các ngươi…phải chết.
Từ trong núi đất đá hỗn loạn, giọng nói nữ nhân tràn ngập sát khí. Đồng thời một luồng hỏa diễm mạnh mẽ tới mức nghịch thiên công kích tới nơi bọn hắn.
-Ả còn chưa chết.
-Lục trưởng lão…ngươi…a…
Lão giả sắc mặt tối sầm, một chiêu này quá nhanh khiến lão không thể phòng bị. Liếc nhìn qua tên tu sĩ vẫn còn bất động nơi đó, bàn tay nhăn nhúm bắt chặt lấy hắn. Lão giả vô tình đem tên đệ tử Trúc Cơ kì kia làm lá chắn để lão có cơ hội vùng thoát.
Tên đệ tử xấu số kinh hoàng tột độ, nhưng bị một tên Kim Đan cao thủ như lão bắt lấy dù hắn có mọc thêm mười cánh tay cũng không thể vùng thoát.
-Hừ! trực tiếp lãnh một đòn của lão phu mà chưa chết cũng coi như ngươi cao số. Nhưng lần này lão thiên cũng không thể cứu ngươi được nữa.
Lão thần sắc giận dữ, tiện tay vứt thi thể của tên kia không khác gì rác rưỡi.
Ngọc Anh da dẽ đỏ ửng, nàng đôi mắt trắng toát, khóe miệng lưu lại vệt máu dài. Rõ ràng lão già kia không hề nương tay, một chiêu toàn lực âm mưu muốn diệt sát nàng tại trận.
-Phiền phức đã tới, ả ta thật sự thi triễn Phách Toái Đan.
Lão thất phu không khỏi bất đắc dĩ, tu sĩ Kim Đan nếu không phải thọ nguyên hao hết thường rất hiếm khi đột ngột ngã xuống. Mang trong người vô số thủ đoạn giữ mạng, trong đó Kim Đan cất giấu trong nội thể chính là thủ đoạn nguy hiểm nhất chuyên dùng để đánh đổi tính mạng với kẻ thù.
-Bát sư muội, lão phu…
-La lão đầu, ngươi đã dồn bổn tọa tới bước đường này thì đừng bao giờ mang Dược Sơn Phái quan hệ cầu ta thương tình. Tại động thiên này chỉ có ta hoặc ngươi, một người còn sống rời đi.
Phách Toái Đan là thủ đoạn cuối cùng, nghiền ép những tia chân khí tinh thuần nhất mà cả đời một vị đại tu sĩ Kim Đan dày công tu luyện. Thủ đoạn này nhất thời có thể khiến cho kẻ thi triễn thực lực gia tăng gấp mấy lần nhưng đổi lại, Kim Đan biến mất tức là nàng từ nay đã không còn là tu sĩ Kim Đan kì. Nhẹ thì tu vi suy giãm, nếu cơ thể không thể chèo chống, nội thương bộc phát lúc đó tính mạng cũng khó lòng giữ nỗi.
Cái giá phải trả không gì có thể so sánh được, kẻ dám nhẫn tâm làm tới bước đường này hắn sẽ không ngu ngốc mà tha mạng cho kẻ thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.