Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 214: Kẻ xấu số.
huynhson
08/05/2020
Dưới sự khống chế của Tiểu Mập Mạp, 10 dặm dưới lòng đất đã bị Tiểu Khâu biến đổi trở thành mê cung không lối thoát.
-Lão đại sau khi phục dụng đan dược liền tiến vào trạng thái vô ngã, không còn cách nào khác hi vọng chúng ta sẽ cầm cự tới khi lão đại hồi tĩnh.
Tiểu Mập Mạp đầu óc không ngừng xoay chuyển, nhìn xuống quân số hàng vạn đầu linh trùng đói khát bước đầu lập ra bẫy rạp chết người.
-Khì khì khì…
Lão tu sĩ họ Vu sau khi chăm chú nghe ngóng xung quanh đột ngột nhìn chằm chằm vào lối đi nho nhỏ không mấy nổi bật, trên miệng phát ra nụ cười quái dị khiến cho tên tu sĩ đi cùng hắn sỡn cả gai ốc.
-Vu…đạo huynh, phía trước không lẽ…có điều gì bất ổn?
Đối mặt với địa đạo mở ra hàng trăm lối đi bọn chúng không còn cách nào khác ngoài trừ trông chờ vào bản lĩnh của lão.
-Tên tiểu tử này nghĩ bản thân mình thông minh nhưng lại không ngờ có ngày bị thông minh hại.
-Ý của đạo huynh là…
-Nơi đây có hàng trăm động khẩu, sâu bên trong đều phát ra âm thanh nhằm đánh lạc hướng chúng ta. Nhưng hắn lại quá tin tưởng vào mưu kế của mình mà quên mất rằng nơi hắn đang trú ngụ lại yên ắng lạ thường.
Lão tu sĩ họ Vu cười như muốn phát cuồng nhắm vào lối đi đã định sẵn từ trước mà xông vào. Chúng tu sĩ phía sau cũng đã vội không kịp chờ đợi liền tăng tốc bám theo.
-Hộc…hộc…chúng ta còn phải đi tới khi nào nữa đây, bổn đại gia theo đuôi hắn đã hơn nữa ngày mà một sợi lông cũng không nhìn thấy. Không chừng tên tiểu tử kia đã cao chạy xa bay rồi.
-Ngươi không cần quá lưu tâm, tên tận mắt chứng kiến hắn đã dính một chiêu toàn lực của tên Trúc Cơ hậu kì tu sĩ kia. Với thương thế đó không mất trên trăm năm trị thương, dù là kẻ có tu vi cao thâm hơn nữa cũng khó mà nhanh chóng rời khỏi đây.
Bầu không khí trở nên nóng bỏng hẳn lên, nổi lo âu vốn thường trực trong tâm bọn hắn đã bị xóa bỏ. Nếu quả thật đúng như lời hắn nói thì cơ may tranh cướp được bảo vật của bọn chúng sẽ khả quan hơn không ít a.
-Tại sao chúng ta lại phải đi theo thông đạo mà tên tiểu tử kia để lại, chỉ là một chút bụi đất ta một quyền liền khai thông tới tận hang ổ của hắn.
-Không được, nếu ngươi làm như vậy chính là bứt dây động rừng ép hắn liều mạng…
Họ Vu sắc mặt không tốt vội vàng hét lên ngăn cản, cái gọi là bứt dây động rừng chỉ là cái cớ mà thôi. Cốt yếu là phải khiến những kẻ ở đây lệ thuốc vào lão càng lâu càng tốt, tới lúc phân chia chiến lợi phẩm sẽ tránh được nhiều ánh mắt dòm ngó.
-Thì ra là vậy…Cuồng Ngưu Bộc Phá.
Tên tu sĩ kia gật đầu thu tay, trong lúc mọi người ở đây tưởng chừng mọi việc đã lắng xuống thì hắn đột nhiên cười khẩy. Song thủ bắt quyết pháp lực hóa thành một đầu cự ngưu cao lớn mạnh mẽ phá sập thành hang trước ánh nhìn khó tin của nhiều người.
-Ngươi…
Lão tu sĩ họ Vu phẫn nộ ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt hắn, ánh nhìn như muốn giết người.
-Đừng tưởng ta không đoán ra được trong đầu ngươi nghĩ gì, chúng ta nơi đây không kẻ nào chưa từng lăn lộn ngoài gian hồ mấy trăm năm chứ? Những mưu kế lừa trẻ con của ngươi không kéo dài được lâu đâu.
-Đúng như lời vị huynh đài kia, thông đạo đã rộng mở, khí tức của tên tiểu tu sĩ kia cũng đã lộ ra. Vu huynh lần này có lấy được báu vật hay không cũng phải tùy thuộc vào bản lĩnh của từng người rồi.
Thủ đoạn của lão đã trở nên vô dụng, bọn người kia khay tức khắc trở mặt. Lão mang trên thân tuyệt kỉ nhưng đối với thực lực cũng không lấy gì làm nổi bật, bọn chúng có họa điên nên mới hai tay dâng bảo vật cho một kẻ như lão.
-Túy đạo hữu, bọn chúng…
Lão tu sĩ họ Vu bị hỏa nộ công tâm xém chút nữa ói ra ngụm máu nhưng cũng biết lượng sức mình không muốn ngu ngốc rước họa vào thân đành quay sang muốn nói điều gì đó với người mà lão coi là đồng bạn, kẻ đã đứng ra làm chứng cho giao ước ban nãy.
-Hời…Vu đạo huynh đừng trách ta là kẻ trở mặt vô tình, nhưng huynh cũng đã chứng kiến a, thời thế đã thay đổi ngay cả ta cũng không thể làm gì được.
-Cái gì mà “không thể”, các ngươi…các ngươi…được! Muốn ỷ vào người đông thế mạnh chèn ép lão phu? Các ngươi cứ chờ đó, lão phu cả đời giao du với không ít thế lực, chỉ cần ta hô lên một tiếng thì…ặc…
Lão sắc khí như muốn bốc hỏa lớn giọng hùng hổ hét lớn muốn mang ra thủ đoạn của mình thị uy nhằm khiến bọn chúng kiên kị mà không rút lại lời giao ước thì trước ngực, một mũi lộ ra. Lão sắc mặt trở thành đen tím khó tin nhìn ngoái lại phía sau, tên tu sĩ họ Túy kia là kẻ lão ít đề phòng nhất lại bất ngờ từ phía sau một kiếm đâm vào lão tử huyệt.
-Ngươi…tại sao…?
-Vu huynh, là lỗi tại ngươi không biết thời thế. Những lời hứa hẹn trước kia của chúng ta chỉ lời “khẩu thuyết vô bằng” lấy ai làm chứng đây? Với lại ngươi nghĩ xem với chừng đó thực lực ngươi liệu có thể yên ổn mang bảo vật rời đi. Cho nên đạo huynh tốt nhất là hãy yên nghĩ dưới hoàng tuyền đi.
Hắn trơ trẽn cười lạnh, mũi kiếm càng cắm sâu hơn đên khi lão tu sĩ họ Vu hoàn toàn tuyệt khí, tứ chi buông lõng thi thể treo trên lưỡi kiếm. Vứt xác tên sấu số qua một bên, nhẹ nhàng phe phẫy pháp kiếm trong tay giũ sạch máu tanh, hắn nhìn chằm chằm vào những người còn lại.
-Túy đạo huynh làm không sai, tên họ Vu kia rõ ràng tâm địa không tốt rõ ràng biết được sắp tìm ra bảo vật nên muốn kéo theo đồng bọn tới đây độc chiếm tất cả.
-Phải phải. Hắn thực lực yếu nhớt nhưng dã tâm lại bành chướng cũng may là có Túy đạo huynh ra tay ngăn chặn kịp thời.
-Sau khi rời khó đây ta sẽ nói ra “sự thật” cho chư vị đồng đạo khắp nơi biết được kẻ này thậm tệ ra sao.
Nơi đây không kẻ nào ngu ngốc, chúng biết chỉ cần bản thân lộ ra vẻ trái ý ắt hẵn bản thân sẽ lọt vào vây công của những kẻ còn lại. Dù sao người chết cũng đã chết, còn bảo vật vẫn ở phía trước không ai nào rảnh hơi lại lo nghĩ cho một kẻ không thân không thích.
-Lão đại sau khi phục dụng đan dược liền tiến vào trạng thái vô ngã, không còn cách nào khác hi vọng chúng ta sẽ cầm cự tới khi lão đại hồi tĩnh.
Tiểu Mập Mạp đầu óc không ngừng xoay chuyển, nhìn xuống quân số hàng vạn đầu linh trùng đói khát bước đầu lập ra bẫy rạp chết người.
-Khì khì khì…
Lão tu sĩ họ Vu sau khi chăm chú nghe ngóng xung quanh đột ngột nhìn chằm chằm vào lối đi nho nhỏ không mấy nổi bật, trên miệng phát ra nụ cười quái dị khiến cho tên tu sĩ đi cùng hắn sỡn cả gai ốc.
-Vu…đạo huynh, phía trước không lẽ…có điều gì bất ổn?
Đối mặt với địa đạo mở ra hàng trăm lối đi bọn chúng không còn cách nào khác ngoài trừ trông chờ vào bản lĩnh của lão.
-Tên tiểu tử này nghĩ bản thân mình thông minh nhưng lại không ngờ có ngày bị thông minh hại.
-Ý của đạo huynh là…
-Nơi đây có hàng trăm động khẩu, sâu bên trong đều phát ra âm thanh nhằm đánh lạc hướng chúng ta. Nhưng hắn lại quá tin tưởng vào mưu kế của mình mà quên mất rằng nơi hắn đang trú ngụ lại yên ắng lạ thường.
Lão tu sĩ họ Vu cười như muốn phát cuồng nhắm vào lối đi đã định sẵn từ trước mà xông vào. Chúng tu sĩ phía sau cũng đã vội không kịp chờ đợi liền tăng tốc bám theo.
-Hộc…hộc…chúng ta còn phải đi tới khi nào nữa đây, bổn đại gia theo đuôi hắn đã hơn nữa ngày mà một sợi lông cũng không nhìn thấy. Không chừng tên tiểu tử kia đã cao chạy xa bay rồi.
-Ngươi không cần quá lưu tâm, tên tận mắt chứng kiến hắn đã dính một chiêu toàn lực của tên Trúc Cơ hậu kì tu sĩ kia. Với thương thế đó không mất trên trăm năm trị thương, dù là kẻ có tu vi cao thâm hơn nữa cũng khó mà nhanh chóng rời khỏi đây.
Bầu không khí trở nên nóng bỏng hẳn lên, nổi lo âu vốn thường trực trong tâm bọn hắn đã bị xóa bỏ. Nếu quả thật đúng như lời hắn nói thì cơ may tranh cướp được bảo vật của bọn chúng sẽ khả quan hơn không ít a.
-Tại sao chúng ta lại phải đi theo thông đạo mà tên tiểu tử kia để lại, chỉ là một chút bụi đất ta một quyền liền khai thông tới tận hang ổ của hắn.
-Không được, nếu ngươi làm như vậy chính là bứt dây động rừng ép hắn liều mạng…
Họ Vu sắc mặt không tốt vội vàng hét lên ngăn cản, cái gọi là bứt dây động rừng chỉ là cái cớ mà thôi. Cốt yếu là phải khiến những kẻ ở đây lệ thuốc vào lão càng lâu càng tốt, tới lúc phân chia chiến lợi phẩm sẽ tránh được nhiều ánh mắt dòm ngó.
-Thì ra là vậy…Cuồng Ngưu Bộc Phá.
Tên tu sĩ kia gật đầu thu tay, trong lúc mọi người ở đây tưởng chừng mọi việc đã lắng xuống thì hắn đột nhiên cười khẩy. Song thủ bắt quyết pháp lực hóa thành một đầu cự ngưu cao lớn mạnh mẽ phá sập thành hang trước ánh nhìn khó tin của nhiều người.
-Ngươi…
Lão tu sĩ họ Vu phẫn nộ ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt hắn, ánh nhìn như muốn giết người.
-Đừng tưởng ta không đoán ra được trong đầu ngươi nghĩ gì, chúng ta nơi đây không kẻ nào chưa từng lăn lộn ngoài gian hồ mấy trăm năm chứ? Những mưu kế lừa trẻ con của ngươi không kéo dài được lâu đâu.
-Đúng như lời vị huynh đài kia, thông đạo đã rộng mở, khí tức của tên tiểu tu sĩ kia cũng đã lộ ra. Vu huynh lần này có lấy được báu vật hay không cũng phải tùy thuộc vào bản lĩnh của từng người rồi.
Thủ đoạn của lão đã trở nên vô dụng, bọn người kia khay tức khắc trở mặt. Lão mang trên thân tuyệt kỉ nhưng đối với thực lực cũng không lấy gì làm nổi bật, bọn chúng có họa điên nên mới hai tay dâng bảo vật cho một kẻ như lão.
-Túy đạo hữu, bọn chúng…
Lão tu sĩ họ Vu bị hỏa nộ công tâm xém chút nữa ói ra ngụm máu nhưng cũng biết lượng sức mình không muốn ngu ngốc rước họa vào thân đành quay sang muốn nói điều gì đó với người mà lão coi là đồng bạn, kẻ đã đứng ra làm chứng cho giao ước ban nãy.
-Hời…Vu đạo huynh đừng trách ta là kẻ trở mặt vô tình, nhưng huynh cũng đã chứng kiến a, thời thế đã thay đổi ngay cả ta cũng không thể làm gì được.
-Cái gì mà “không thể”, các ngươi…các ngươi…được! Muốn ỷ vào người đông thế mạnh chèn ép lão phu? Các ngươi cứ chờ đó, lão phu cả đời giao du với không ít thế lực, chỉ cần ta hô lên một tiếng thì…ặc…
Lão sắc khí như muốn bốc hỏa lớn giọng hùng hổ hét lớn muốn mang ra thủ đoạn của mình thị uy nhằm khiến bọn chúng kiên kị mà không rút lại lời giao ước thì trước ngực, một mũi lộ ra. Lão sắc mặt trở thành đen tím khó tin nhìn ngoái lại phía sau, tên tu sĩ họ Túy kia là kẻ lão ít đề phòng nhất lại bất ngờ từ phía sau một kiếm đâm vào lão tử huyệt.
-Ngươi…tại sao…?
-Vu huynh, là lỗi tại ngươi không biết thời thế. Những lời hứa hẹn trước kia của chúng ta chỉ lời “khẩu thuyết vô bằng” lấy ai làm chứng đây? Với lại ngươi nghĩ xem với chừng đó thực lực ngươi liệu có thể yên ổn mang bảo vật rời đi. Cho nên đạo huynh tốt nhất là hãy yên nghĩ dưới hoàng tuyền đi.
Hắn trơ trẽn cười lạnh, mũi kiếm càng cắm sâu hơn đên khi lão tu sĩ họ Vu hoàn toàn tuyệt khí, tứ chi buông lõng thi thể treo trên lưỡi kiếm. Vứt xác tên sấu số qua một bên, nhẹ nhàng phe phẫy pháp kiếm trong tay giũ sạch máu tanh, hắn nhìn chằm chằm vào những người còn lại.
-Túy đạo huynh làm không sai, tên họ Vu kia rõ ràng tâm địa không tốt rõ ràng biết được sắp tìm ra bảo vật nên muốn kéo theo đồng bọn tới đây độc chiếm tất cả.
-Phải phải. Hắn thực lực yếu nhớt nhưng dã tâm lại bành chướng cũng may là có Túy đạo huynh ra tay ngăn chặn kịp thời.
-Sau khi rời khó đây ta sẽ nói ra “sự thật” cho chư vị đồng đạo khắp nơi biết được kẻ này thậm tệ ra sao.
Nơi đây không kẻ nào ngu ngốc, chúng biết chỉ cần bản thân lộ ra vẻ trái ý ắt hẵn bản thân sẽ lọt vào vây công của những kẻ còn lại. Dù sao người chết cũng đã chết, còn bảo vật vẫn ở phía trước không ai nào rảnh hơi lại lo nghĩ cho một kẻ không thân không thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.