Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 264: Khai mở bí động, thu hoạch kinh người.
huynhson
06/04/2021
Nhìn thấy nhị vị mĩ lệ thục phụ toàn thân không thương tổn quay về, Trần Duyên nội tâm vui mừng cầm lấy hai nàng tay ngọc.
-Hai nàng đã vất vã rồi.
-Ngươi còn khách sáo với ta a.
Ngọc Ánh ngoài miệng không cần nhưng lại nở nụ cười thỏa mãn. Lam Linh không nói gì, nàng tay ngọc vẫn không bỏ ra để Trần Duyên tùy ý nắm lấy. Ba người hạ xuống Ma Kiếm Lâm, sắp tới sẽ xâm nhập khu vực nội vi không thể tùy ý phi hành.
-Vận số không tệ, nơi đây vẫn chưa bị yêu thú cày xới qua.
Trần Duyên hất văng cự thạch làm lộ ra hang động phía sau, nơi đây chính là nhà của Hồng Điệp Trư. Hắn sợ rằng hang ổ không có chủ nhân sẽ bị yêu thú khác xâm chiếm nên cố tình tìm tới cự thạch khổng lồ lấp đi miệng hang.
Nhớ lại năm đó Tiểu Huyết tưởng chừng như chỉ hướng huyết nhục mới có thể khiến đầu linh trùng tàn bạo này nổi ra hứng thú. Không ngờ nhánh linh thụ ẩn tàng sâu trong thạch động này lại khiến Tiểu Huyết cứ mãi tưởng nhớ không buông.
-Lúc đó ta chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ nên đành cắn răng bỏ qua cơ duyên này…
-Tiểu Huyết.
Tiểu Huyết theo cửa động nho nhỏ trên đỉnh pháp bảo Loa Trùng Ốc bay ra, linh trùng dựa theo lối cũ một đường xông thẳng vào bên trong.
-Đây rồi, đúng là biểu hiện này. Trong kia thật sự tồn tại bảo vật làm cho linh trùng của chàng phấn khích như điên nha.
Ngọc Ánh nóng lòng bước vào, nàng không ngờ rằng Trần Duyên lại có thể nhanh như vậy tìm đến. Ở giữa vô vàn sinh linh tồn tại, không ít thứ có thể hòa hợp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà việc tìm ra chúng lại không thể một sớm một chiều, thường là do hàng mấy thế hệ nối tiếp nhau bồi đắp mà thành.
-Chính là nơi này, Tiểu Huyết ủy khuất ngươi rồi. Ngươi tạm thời quay trở vào trong a.
Tiểu Huyết vạn phần không muốn nhưng đầu linh trùng cơ linh đành phải nhận mệnh thu vào trong Loa Trùng Ốc. Trần Duyên là bất đắc dĩ a, chỉ một tia hương khí mà đã khiến cho Tiểu Huyết say mê điên cuồng. Nếu như thật sự tiến lại gần…hắn thật sự không dám chắc bản thân có thể tiếp tục khống chế Tiểu Huyết nữa hay không.
-Ta muốn ra tay, hai nàng cẩn trọng nấp phía sau ta.
Cương Lực Phù gây ra động tĩnh không nhỏ, pháp lực kinh thiên được tu sĩ Kim Đan tích trữ trong đó cùng một lúc bộc phát. Không khiến Trần Duyên thất vọng, bức tường Cương Lực Thạch dần dần xuất hiện vết nứt…
-Ầm…
Bức tường kiên cố cuối cùng cũng không thể trụ vững được nữa, dưới một quyền của Trần Duyên tất cả đều đổ xập xuống thành một đóng ngỗn ngang. Cơn khí nóng mang theo mùi khó chịu ùa vào khoang mũi, đây là hệ lụy của mật thất bị phong ấn nhiều năm tạo thành.
-Thi khí.
Lam Linh cực kì mẫn cảm, nàng ngay tức khắc tiến đến chắn trước mặt Trần Duyên đồng thời phát động cổ quan tài sau lưng đề phòng hung hiểm.
-Linh nhi tốt rồi, chắc là thi khí phát ra từ thi thể của vị chủ nhân động phủ này mà thôi.
Hồi lâu không thấy động tĩnh, dùng thần thức quét qua thật sự không có sự tồn tại của thi sát. Trần Duyên thở phào vỗ vai ngọc của nàng.
Hắn từng bước tiến vào, dùng pháp lực cuốn đi tro bụi ra bên ngoài. Động phủ này vô cùng rộng lớn, cái hang kia chỉ là do yêu thú vô tình đào đến còn cửa động vẫn bị phong ấn ngoài kia. Lấy tay phủi sạch mặt bàn xuất hiện những kí tự kì lạ, Trần Duyên mù mờ nhận ra đây hẵn là một loại trận pháp nào đó.
Bước đi mấy bước có một giá treo ba thanh vũ khí lần lượt là Kiếm, Giáo, Roi thẳng tắp một hàng. Trần Duyên tỏ ra hứng thú bước lên mấy bước tay chạm nhẹ vào chúng. Ba thanh binh khí bị lay động tán loạn ra hào phong chói mắt rồi chúng lần lượt trôi lơ lững trên không trung.
-Khí tức của ba thanh binh khí này quá thịnh, bị giam giữ ở nơi đây bao nhiêu tuế nguyệt lẽ nào pháp lực ẩn giấu bên trong không hề bị xói mòn đi chút nào.
Thần khí có linh nếu không phải chủ nhân mà dám tự ý xâm phạm sẽ mang lại kết cục thảm khốc. Trần Duyên tuy chưa từng tận mắt thấy qua nhưng trong sử sách đều có nhắc đến. Hắn nín thở lặng im, ba thanh thần khí này rõ ràng là vật vô chủ. Bọn chúng linh tính đầy mình sẽ tự tìm thấy chủ nhân có đủ tài đức.
-Chíu…
Ba thanh thần khí theo ba hướng lăng không mà đi, bọn chúng quả nhiên không chọn hắn. Nhưng Trần Duyên lại không kịp tiếc rẽ vì hắn nhận ra một trong tam đại thần khí Roi hình đang treo lơ lững phía trên Lam Linh thục phụ.
-Linh nhi mau bắt lấy thanh thần khí kia, đó là cơ duyên cả đời mà ai cũng phải thèm khát a.
Trần Duyên cuồng hĩ hét lớn.
Lam Linh sắc mặt băng hàn khẽ cau mày, nàng cũng từng nghe qua thần khí là gì lại không dám tin rằng chúng thật sự xuất hiện. Nhưng lời của tướng công vạn lần mĩ phụ cũng không dám nghi ngờ, nàng không chần chừ tay ngọc giơ lên bắt lấy thần khí vào trong tay.
Thần khí không hề phản kháng, hào quang từ từ chuyển dần qua thân thể khiến Lam Linh cảm nhận được một nguồn khí lực kì lạ chạy dọc trong người. Trần Duyên ngớ người, hắn không ngờ thần khí lại không hề phản kháng tựa như hài tử ngoan ngoãn rơi vào vòng tay của nàng.
-Âm Ty Tiên…thần khí trên quật thần tiên, dưới trói ma quỷ. Uy lực đánh ra khiến cho thiên địa phải rung sợ, kẻ bị Âm Ty Tiên bắt giữ sẽ bị đánh mất thần trí, ngu ngơ cả đời.
Lam Linh tâm trí hiện lên không ít tin tức, nàng nở một nụ cười hiếm thấy. Nhẹ nhàng nâng Âm Ty Tiên ngang ngực, mĩ phụ khẻ đánh xuống… ầm... động phủ bị chẻ đôi trước con mắt ngơ ngác của Trần Duyên cùng Ngọc Ánh.
-Thiếp không hề dùng tới một tia pháp lực nào, thanh thế này hoàn toàn gây ra bởi uy lực của Âm Ty Tiên này.
-Thứ này là thần khí không thể sai được, hời… đáng tiếc. Tam đại thần khí chúng ta chỉ giữ lại một, nếu như có thể lưu lại toàn bộ thì…
Trần Duyên sau khi kiểm chứng uy lực thần khí liền không khỏi nuối tiếc.
-Chàng đừng có không biết đủ, thần khí có linh tự biết chọn chủ nhân. Trong vạn vạn người Lam Linh muội muội có được phúc phận này đã là thiên đại diễm phúc.
Ngọc Ánh phì cười, tay ngọc xoa xoa gương mặt ảo não của hắn.
-Nàng hảo ngôn không sai, nhưng ta cũng không trắng tay a. Ít nhất cây linh dược thần bí kia không có nối gót theo thần khí bỏ đi. Thật sự hiếu kì, không biết vị chủ nhân của nơi đây thật sự là vị tu sĩ nào mà có bản lĩnh một tay thâu tóm tam đại thần khí.
Trần Duyên mừng thầm từng bước lại gần thân linh dược…không. Phải nói là thần mộc mới đúng. Khí tức cổ lão, thân cây cao không quá eo người lại uốn dáng tạo thành hình thế hòa nhập vào thiên địa. Trần Duyên chợt nhớ tới Ma Kiếm Tông không ít người có hứng thú ngày ngày cùng những cây tùng, cây phượng cắt tỉa tao nhã vô cùng.
-Thứ này…
Hắn không kiềm được lòng hiếu kì, ngón tay khẽ đụng.
-Hóa Mộc Quyết của ta… đang tự vận hành, mộc chân khí trong người lại sôi sục như đang thèm khát.
Chân khí trong người dường như đã thoát khỏi sự điều động của Trần Duyên, tựa như một bản năng. Một bản năng đã ngủ yên tận sâu bên trong huyết mạch của nhân loại suốt ngàn vạn năm vô tình bị khí tức cổ lão kia làm cho tỉnh giấc.
-Tướng công…
-Hai nàng đừng lại gần, linh mộc này có điểm vô cùng kì quái.
Trần Duyên đề phòng ngăn cản nhị nữ. Hắn triệu ra bảo mệnh pháp bảo Loa Trùng Ốc, nội tâm kinh hãi.
-Phệ Huyết Trùng tà tính không sai nhưng ngay cả ngươi cũng không kiềm được tham niệm sao?
Hắn lầm bầm, hữu thủ bắt chỉ. Ánh kim quang hiện thân, Tiểu Kim vốn từ lâu không thể đột phá khiến cho Trần Duyên khổ tâm rất nhiều. Nay đầu linh trùng này ngoài dự đoán lại điên cuồng cầu xin được giải thoát, Trần Duyên một hồi trầm tư rốt cuộc cũng mang Tiểu Kim ra ngoài.
-Tuy có mạo hiểm, nhưng biết đâu đây là một hồi cơ duyên.
Đứng bên ngoài song mục nhìn chằm chằm vào từng bước cử động của Tiểu Kim. Đầu linh trùng vẻ mặt thập phần kính sợ chầm chậm di chuyển tới linh mộc nhưng không dám mạo hiểm như Trần Duyên mà dừng lại ở vòng ngoài mười bước chân.
Kim Thiết Nghĩ thành kính hạ mình, buông bỏ sát khí quanh người đồng thời để mặc cho từng tia cổ lão chi khí dần thâm nhậm vào bên trong nội thể. Qua nữa canh giờ, Tiểu Kim toàn thân càng trở nên lấp lánh. Khí tức tăng trưởng một cách chóng mặt, so với mấy mươi năm tận lực thôn phệ huyết nhục của Trần Duyên đưa tới quả thực khó mà lấy ra đánh đồng.
-Tiểu Kim muốn đột phá!!!
-Thần Khống Vạn Trùng. Thần ấn hiện!
Trần Duyên mừng như điên, hắn đã chờ đợi giờ phút này từ lâu lắm rồi. Không dám chần chừ Trần Duyên vận thần thông, triển khai Trùng Ấn bao phủ lấy mặt đất dưới chân hắn cùng Tiểu Kim.
Thần thông Thần Khống Vạn Trùng năng lực phụ trợ đề cao tỉ lệ đột phá cho linh trùng. Xưa kia khi song đường lang cùng Tiểu Huyết đột phá Trần Duyên đều thi triển, chỉ là cách thức đối lập nhưng công dụng khẳng định không sai.
-Hấp thụ cổ lão chi khí, đánh thức huyết mạch đang ngủ yên. Tiểu Kim không chỉ đơn thuần đột phá, hiện tượng này…huyết mạch phản tổ. Ha ha ha…
Từ thời thượng cổ, sinh linh còn sơ khai không hề bị lai tạp. Dù chỉ là một con kiến bé nhỏ cũng có bản lĩnh lợi hại khôn cùng. Vạn năm trôi qua, huyết mạch lai tạp. Sự thuần khiết chỉ là thứ xa vời không đáng nhắc tới, vô tình làm cho con cháu đời sau một đời lại kém hơn một đời.
Huyết mạch phản tổ so với đột biến lại càng hiếm hoi hơn cả vạn lần, sinh linh phản tổ tức là trở lại thời kì đỉnh cao nhất mà bậc tổ tiên của chúng từng một thời ngang dọc trên mảnh lục địa này.
-Hai nàng đã vất vã rồi.
-Ngươi còn khách sáo với ta a.
Ngọc Ánh ngoài miệng không cần nhưng lại nở nụ cười thỏa mãn. Lam Linh không nói gì, nàng tay ngọc vẫn không bỏ ra để Trần Duyên tùy ý nắm lấy. Ba người hạ xuống Ma Kiếm Lâm, sắp tới sẽ xâm nhập khu vực nội vi không thể tùy ý phi hành.
-Vận số không tệ, nơi đây vẫn chưa bị yêu thú cày xới qua.
Trần Duyên hất văng cự thạch làm lộ ra hang động phía sau, nơi đây chính là nhà của Hồng Điệp Trư. Hắn sợ rằng hang ổ không có chủ nhân sẽ bị yêu thú khác xâm chiếm nên cố tình tìm tới cự thạch khổng lồ lấp đi miệng hang.
Nhớ lại năm đó Tiểu Huyết tưởng chừng như chỉ hướng huyết nhục mới có thể khiến đầu linh trùng tàn bạo này nổi ra hứng thú. Không ngờ nhánh linh thụ ẩn tàng sâu trong thạch động này lại khiến Tiểu Huyết cứ mãi tưởng nhớ không buông.
-Lúc đó ta chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ nên đành cắn răng bỏ qua cơ duyên này…
-Tiểu Huyết.
Tiểu Huyết theo cửa động nho nhỏ trên đỉnh pháp bảo Loa Trùng Ốc bay ra, linh trùng dựa theo lối cũ một đường xông thẳng vào bên trong.
-Đây rồi, đúng là biểu hiện này. Trong kia thật sự tồn tại bảo vật làm cho linh trùng của chàng phấn khích như điên nha.
Ngọc Ánh nóng lòng bước vào, nàng không ngờ rằng Trần Duyên lại có thể nhanh như vậy tìm đến. Ở giữa vô vàn sinh linh tồn tại, không ít thứ có thể hòa hợp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà việc tìm ra chúng lại không thể một sớm một chiều, thường là do hàng mấy thế hệ nối tiếp nhau bồi đắp mà thành.
-Chính là nơi này, Tiểu Huyết ủy khuất ngươi rồi. Ngươi tạm thời quay trở vào trong a.
Tiểu Huyết vạn phần không muốn nhưng đầu linh trùng cơ linh đành phải nhận mệnh thu vào trong Loa Trùng Ốc. Trần Duyên là bất đắc dĩ a, chỉ một tia hương khí mà đã khiến cho Tiểu Huyết say mê điên cuồng. Nếu như thật sự tiến lại gần…hắn thật sự không dám chắc bản thân có thể tiếp tục khống chế Tiểu Huyết nữa hay không.
-Ta muốn ra tay, hai nàng cẩn trọng nấp phía sau ta.
Cương Lực Phù gây ra động tĩnh không nhỏ, pháp lực kinh thiên được tu sĩ Kim Đan tích trữ trong đó cùng một lúc bộc phát. Không khiến Trần Duyên thất vọng, bức tường Cương Lực Thạch dần dần xuất hiện vết nứt…
-Ầm…
Bức tường kiên cố cuối cùng cũng không thể trụ vững được nữa, dưới một quyền của Trần Duyên tất cả đều đổ xập xuống thành một đóng ngỗn ngang. Cơn khí nóng mang theo mùi khó chịu ùa vào khoang mũi, đây là hệ lụy của mật thất bị phong ấn nhiều năm tạo thành.
-Thi khí.
Lam Linh cực kì mẫn cảm, nàng ngay tức khắc tiến đến chắn trước mặt Trần Duyên đồng thời phát động cổ quan tài sau lưng đề phòng hung hiểm.
-Linh nhi tốt rồi, chắc là thi khí phát ra từ thi thể của vị chủ nhân động phủ này mà thôi.
Hồi lâu không thấy động tĩnh, dùng thần thức quét qua thật sự không có sự tồn tại của thi sát. Trần Duyên thở phào vỗ vai ngọc của nàng.
Hắn từng bước tiến vào, dùng pháp lực cuốn đi tro bụi ra bên ngoài. Động phủ này vô cùng rộng lớn, cái hang kia chỉ là do yêu thú vô tình đào đến còn cửa động vẫn bị phong ấn ngoài kia. Lấy tay phủi sạch mặt bàn xuất hiện những kí tự kì lạ, Trần Duyên mù mờ nhận ra đây hẵn là một loại trận pháp nào đó.
Bước đi mấy bước có một giá treo ba thanh vũ khí lần lượt là Kiếm, Giáo, Roi thẳng tắp một hàng. Trần Duyên tỏ ra hứng thú bước lên mấy bước tay chạm nhẹ vào chúng. Ba thanh binh khí bị lay động tán loạn ra hào phong chói mắt rồi chúng lần lượt trôi lơ lững trên không trung.
-Khí tức của ba thanh binh khí này quá thịnh, bị giam giữ ở nơi đây bao nhiêu tuế nguyệt lẽ nào pháp lực ẩn giấu bên trong không hề bị xói mòn đi chút nào.
Thần khí có linh nếu không phải chủ nhân mà dám tự ý xâm phạm sẽ mang lại kết cục thảm khốc. Trần Duyên tuy chưa từng tận mắt thấy qua nhưng trong sử sách đều có nhắc đến. Hắn nín thở lặng im, ba thanh thần khí này rõ ràng là vật vô chủ. Bọn chúng linh tính đầy mình sẽ tự tìm thấy chủ nhân có đủ tài đức.
-Chíu…
Ba thanh thần khí theo ba hướng lăng không mà đi, bọn chúng quả nhiên không chọn hắn. Nhưng Trần Duyên lại không kịp tiếc rẽ vì hắn nhận ra một trong tam đại thần khí Roi hình đang treo lơ lững phía trên Lam Linh thục phụ.
-Linh nhi mau bắt lấy thanh thần khí kia, đó là cơ duyên cả đời mà ai cũng phải thèm khát a.
Trần Duyên cuồng hĩ hét lớn.
Lam Linh sắc mặt băng hàn khẽ cau mày, nàng cũng từng nghe qua thần khí là gì lại không dám tin rằng chúng thật sự xuất hiện. Nhưng lời của tướng công vạn lần mĩ phụ cũng không dám nghi ngờ, nàng không chần chừ tay ngọc giơ lên bắt lấy thần khí vào trong tay.
Thần khí không hề phản kháng, hào quang từ từ chuyển dần qua thân thể khiến Lam Linh cảm nhận được một nguồn khí lực kì lạ chạy dọc trong người. Trần Duyên ngớ người, hắn không ngờ thần khí lại không hề phản kháng tựa như hài tử ngoan ngoãn rơi vào vòng tay của nàng.
-Âm Ty Tiên…thần khí trên quật thần tiên, dưới trói ma quỷ. Uy lực đánh ra khiến cho thiên địa phải rung sợ, kẻ bị Âm Ty Tiên bắt giữ sẽ bị đánh mất thần trí, ngu ngơ cả đời.
Lam Linh tâm trí hiện lên không ít tin tức, nàng nở một nụ cười hiếm thấy. Nhẹ nhàng nâng Âm Ty Tiên ngang ngực, mĩ phụ khẻ đánh xuống… ầm... động phủ bị chẻ đôi trước con mắt ngơ ngác của Trần Duyên cùng Ngọc Ánh.
-Thiếp không hề dùng tới một tia pháp lực nào, thanh thế này hoàn toàn gây ra bởi uy lực của Âm Ty Tiên này.
-Thứ này là thần khí không thể sai được, hời… đáng tiếc. Tam đại thần khí chúng ta chỉ giữ lại một, nếu như có thể lưu lại toàn bộ thì…
Trần Duyên sau khi kiểm chứng uy lực thần khí liền không khỏi nuối tiếc.
-Chàng đừng có không biết đủ, thần khí có linh tự biết chọn chủ nhân. Trong vạn vạn người Lam Linh muội muội có được phúc phận này đã là thiên đại diễm phúc.
Ngọc Ánh phì cười, tay ngọc xoa xoa gương mặt ảo não của hắn.
-Nàng hảo ngôn không sai, nhưng ta cũng không trắng tay a. Ít nhất cây linh dược thần bí kia không có nối gót theo thần khí bỏ đi. Thật sự hiếu kì, không biết vị chủ nhân của nơi đây thật sự là vị tu sĩ nào mà có bản lĩnh một tay thâu tóm tam đại thần khí.
Trần Duyên mừng thầm từng bước lại gần thân linh dược…không. Phải nói là thần mộc mới đúng. Khí tức cổ lão, thân cây cao không quá eo người lại uốn dáng tạo thành hình thế hòa nhập vào thiên địa. Trần Duyên chợt nhớ tới Ma Kiếm Tông không ít người có hứng thú ngày ngày cùng những cây tùng, cây phượng cắt tỉa tao nhã vô cùng.
-Thứ này…
Hắn không kiềm được lòng hiếu kì, ngón tay khẽ đụng.
-Hóa Mộc Quyết của ta… đang tự vận hành, mộc chân khí trong người lại sôi sục như đang thèm khát.
Chân khí trong người dường như đã thoát khỏi sự điều động của Trần Duyên, tựa như một bản năng. Một bản năng đã ngủ yên tận sâu bên trong huyết mạch của nhân loại suốt ngàn vạn năm vô tình bị khí tức cổ lão kia làm cho tỉnh giấc.
-Tướng công…
-Hai nàng đừng lại gần, linh mộc này có điểm vô cùng kì quái.
Trần Duyên đề phòng ngăn cản nhị nữ. Hắn triệu ra bảo mệnh pháp bảo Loa Trùng Ốc, nội tâm kinh hãi.
-Phệ Huyết Trùng tà tính không sai nhưng ngay cả ngươi cũng không kiềm được tham niệm sao?
Hắn lầm bầm, hữu thủ bắt chỉ. Ánh kim quang hiện thân, Tiểu Kim vốn từ lâu không thể đột phá khiến cho Trần Duyên khổ tâm rất nhiều. Nay đầu linh trùng này ngoài dự đoán lại điên cuồng cầu xin được giải thoát, Trần Duyên một hồi trầm tư rốt cuộc cũng mang Tiểu Kim ra ngoài.
-Tuy có mạo hiểm, nhưng biết đâu đây là một hồi cơ duyên.
Đứng bên ngoài song mục nhìn chằm chằm vào từng bước cử động của Tiểu Kim. Đầu linh trùng vẻ mặt thập phần kính sợ chầm chậm di chuyển tới linh mộc nhưng không dám mạo hiểm như Trần Duyên mà dừng lại ở vòng ngoài mười bước chân.
Kim Thiết Nghĩ thành kính hạ mình, buông bỏ sát khí quanh người đồng thời để mặc cho từng tia cổ lão chi khí dần thâm nhậm vào bên trong nội thể. Qua nữa canh giờ, Tiểu Kim toàn thân càng trở nên lấp lánh. Khí tức tăng trưởng một cách chóng mặt, so với mấy mươi năm tận lực thôn phệ huyết nhục của Trần Duyên đưa tới quả thực khó mà lấy ra đánh đồng.
-Tiểu Kim muốn đột phá!!!
-Thần Khống Vạn Trùng. Thần ấn hiện!
Trần Duyên mừng như điên, hắn đã chờ đợi giờ phút này từ lâu lắm rồi. Không dám chần chừ Trần Duyên vận thần thông, triển khai Trùng Ấn bao phủ lấy mặt đất dưới chân hắn cùng Tiểu Kim.
Thần thông Thần Khống Vạn Trùng năng lực phụ trợ đề cao tỉ lệ đột phá cho linh trùng. Xưa kia khi song đường lang cùng Tiểu Huyết đột phá Trần Duyên đều thi triển, chỉ là cách thức đối lập nhưng công dụng khẳng định không sai.
-Hấp thụ cổ lão chi khí, đánh thức huyết mạch đang ngủ yên. Tiểu Kim không chỉ đơn thuần đột phá, hiện tượng này…huyết mạch phản tổ. Ha ha ha…
Từ thời thượng cổ, sinh linh còn sơ khai không hề bị lai tạp. Dù chỉ là một con kiến bé nhỏ cũng có bản lĩnh lợi hại khôn cùng. Vạn năm trôi qua, huyết mạch lai tạp. Sự thuần khiết chỉ là thứ xa vời không đáng nhắc tới, vô tình làm cho con cháu đời sau một đời lại kém hơn một đời.
Huyết mạch phản tổ so với đột biến lại càng hiếm hoi hơn cả vạn lần, sinh linh phản tổ tức là trở lại thời kì đỉnh cao nhất mà bậc tổ tiên của chúng từng một thời ngang dọc trên mảnh lục địa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.