Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 188: Trần Duyên đại triển thần uy, Hai đại thế lực xuất thế.
huynhson
14/11/2019
Thứ hào quang kia càng lúc càng lóa mắt, dù đang là ban trưa nhưng cũng
không hề bị thái dương che lấp. Cây cối gần đó chẳng mấy chốc cũng bị
héo khô.
-Bí địa này đang dẫn gọi tu sĩ tới đây, không lâu nữa nơi này sẽ trở thành nơi ngư long hỗn tạp chúng ta rất khó lòng xoay sở.
Viên Thành Lực có lí do chính đáng để lo lắng, nơi hắn đang đứng tuy nói là Ma Kiếm Lâm nhưng đã ngoài trăm dặm không còn thuộc về lãnh địa Ma Kiếm Tông chiếm giữ. Biết bao đời nay cũng chưa hề có bất kì kẻ nào biết được Ma Kiếm Lâm ngang dọc hùng vĩ ra sao thậm chí đôi lúc vẫn có vô số tu sĩ từ khắp nơi lịch luyện vô ý đi ngang qua. Một bí địa tự dưng khai mở tại nơi này có khả năng rất lớn Ma Kiếm Tông khó lòng độc chiếm.
-Sư đệ nói không sai, nếu đã như vậy thì ít nhất ta cũng khiến Ma Kiếm Tông chúng ta phải là kẻ đầu tiên hưởng lợi.
-Sư huynh không lẽ muốn đơn độc xông vào bên trong, như vậy là quá mạo hiểm. Bí địa này có thể thiết lập bẫy rạp chết người thậm chí còn có thể khiến tu sĩ Kim Đan đương trường bỏ mạng.
Viên Thành Lực hốt hoảng muốn ngăn chặn hắn hành động điên rồ.
Trần Duyên từ trong túi trữ vật lấy ra mảnh giấy hắc sắc, hắn có chút nhăn mày, luyến tiếc không muốn ra tay.
-Là…Truyền Tin Phù thượng đẵng, phù chú nhanh nhất thiên hạ, dù là chân truyền đệ tử cũng không nhất định có thể nắm giữ. Sư huynh thật sự dám bỏ ra a.
-Không còn sư lựa chọn nào khác, nếu không dụng đến thứ này Ma Kiếm Tông ta khó lòng nắm được thế chủ động.
Truyền Tin Phù thượng đẵng này là do Phong Ma Chân Nhân từ rất lâu trước đây trao cho hắn. Từ lúc đó dù là hiểm nguy cận kề Trần Duyên cũng chưa từng một lần đụng tới, thứ này giá trị liên thành một tên Trúc Cơ tu sĩ như hắn cũng không thể nào mua được.
-Mọi chuyện đã đi đúng hướng, Viên sư đệ dẫn theo những đệ tử này theo ta trực chỉ bí địa.
Ném ra Truyền Tin Phù, không hổ là phù chú thượng đẵng, Trần Duyên chỉ vừa truyền pháp lực vào bên trong Truyền Tin Phù đã ngay tức khắc biến mất khiến hắn cũng không thể nào tra ra tung tích.
Nơi ngọn nguồn của thứ hào quang dụ ngươi kia không ngoài dự đoán, một động thiên chỉ vừa đủ hai người chui lọt, bao quanh là ba ngọn đại sơn hùng vĩ che giấu bí mật động trời này không biết đã bao nhiêu vạn năm.
-Sư huynh, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
-Động thiên này thập phần huyền bí, trong văn tự cổ đều chưa hề nhắc tới. Mù quáng xông vào chính là hạ sách.
Trần Duyên không phải là kẻ dễ dàng bị bảo vật che mờ đi đôi mắt, ngoại vật có thể thập phần đáng giá nhưng trọng yếu là ngươi phải còn mạng để hưởng thụ. Loa Trùng Ốc từ trong nội thể dần hiển lộ ra bên ngoài treo lơ lững phía trên động thiên.
-Trần sư thúc muốn ra tay rồi, hắn thật sự có thể làm gì a. Ta từng nghe qua bí địa đều do các bậc đại năng từ xa xưa kiến tạo ra, nếu không cẩn trọng thì dù có là một đại môn phái cũng có khả năng toàn diệt.
-Im miệng, các ngươi đừng nhiều lời, Trần sư huynh ra tay liền có lí của hắn. Từng người trong các ngươi kẻ nào còn nói ra những lời làm ô nhục chiến ý thì đừng trách ta đại chùy nghiền nát hắn.
Bị Viên Thành Lực hùng hổ quát nạt làm cho bọn chúng lo sợ co cụm. Tuy hắn cũng không rõ Trần Duyên sẽ gây ra hậu quả gì nhưng sau khi chứng kiến Trần Duyên thực lực cùng tâm trí, hắn chỉ còn cách đặt niềm tin vào kẻ đã nhiều lần lập nên không tưởng kì tích này.
-Viên sư đệ, các ngươi cũng nhanh lùi về phía sau. Ta sẽ che giấu hào quang này, ít nhất cũng khiến những kẻ ngoài kia trông thời gian ngắn mất đi phương hướng.
-Thần Khống Vạn Trùng. Trùng Sào!
Hàng vạn Phệ Huyết Trùng ồ ạt lao ra, từng gốc cây ngọn cỏ dần dần bị chiếm hữu, những tiểu sinh linh vốn chui rúc cũng thi nhau bỏ chạy khiến nơi đây dần chuyển biến thành tử địa. Địa hình bị ba ngọn đại sơn bao quanh tạo thành một lòng chảo rộng lớn 3 dặm đều bị Phệ Huyết Trùng chen chúc nhau lấp đầy. Trần Duyên lại lấy ra một xấp phù chú họa độc mỗi một chữ “Phong” ném về phía Viên Thành Lực vẫn còn đang ngơ ngác không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
-Phong Cấm Phù này có khả năng phong ấn tất cả khí tức, khiến chúng không thể nào thoát được ra bên ngoài.
-Sư huynh yên tâm, đệ sẽ tận lực bố trí.
Viên Thành Lực nhanh trí hiểu ra Trần Duyên ý đồ, bắt lấy phù chú thôi động pháp kiếm dán lên những nơi trọng yếu nhất.
-Bát Ấn Đồ, sư đệ xem ra cũng có chút tạo nghệ a.
-Để cho sư huynh chê cười, cái này đệ cũng chỉ tình cờ biết được chứ đối với phù chú ta không hề có hứng thú.
-Đệ cùng những đệ tử này mau chóng tìm nơi thích hợp để tiếp đón viện binh, ta trên người lại vướng phải rắc rối không nhỏ rồi.
Trần Duyên thở dài phất tay, nhiệm vụ của hắn vẫn chưa thể hoàn thành. Kế hoạch che lấp đi tung tích động thiên lại có một chút ngoại dự liệu. Thứ hào quang kia không chỉ là ánh sáng đơn thuần, nó như có sinh mạng. Khi biết được có thứ gì đó bao phủ lấy thì từng tia sáng ôn nhu bỗng nhiên dao động dữ dội làm cho Trùng Sào gợn sóng không ngừng.
-Tĩnh!
Linh trùng đồ án xuất hiện trên Trần Duyên mi tâm, hữu thủ đặt trên Trùng Sào, tả thủ giữ chặt lấy hữu thủ không rời. Hắn cứ như thế dụng toàn lực khống chế Trùng Sào thay đổi không ngừng nương theo chùm sáng dao động.
Rõ ràng Trần Duyên không muốn mạnh mẽ ngạnh kháng vì hắn biết bản thân thực lực nhỏ bé khó lòng có thể trụ nổi tồn tại đã kiến tạo lên động thiên nên chỉ còn cách lấy nhu chế cương. Như lớp vải bông trôi nổi trên mặt hồ, dù vẫn không ngừng lên xuống theo làn sóng nhưng quyết không để một một giọt nước vượt qua.
-Sư huynh thủ đoạn đúng thật là nhiều như lá vàng mùa thu, không ngờ lại có thể áp chế động thiên khí tức dụ người kia.
Sắp xếp ổn thỏa nơi ẩn nấp, Viên Thành Lực cũng nhận ra pháp lực trong nội thể cũng dừng lại tạp niệm tham muốn. Điều này chỉ có thể nói lên Trần Duyên thủ đoạn đã thực hiện thành công.
-Bẩm tôn chủ động thiên hào quang kia đã không còn nữa.
-Hừm, khẳng định là có kẻ đã giở trò quỷ quyệt nhằm một mình độc chiếm bảo vật.
Toán người nhân số không ít cùng nhau cưỡi trên một thanh đại kiếm khổng lồ, khí chất bức người. Không kẻ nào lại không tiên phong đạo cốt ở giữa vòng vây hàng trăm yêu thú khát máu mà lại dững dưng như không. Từng đầu yêu thú phi hành cứ lao mình vào bọn người bạch bào kia để rồi nhục thể cứ vậy mà bị phanh thây làm trăm mảnh, làm ra một trường huyết vũ ớn lạnh lòng người.
-Có thể là thủ đoạn của một lão quái nào đó của Ma Kiếm Tông, dù sao nơi đó cũng rất gần lãnh địa quản hạt của bọn chúng.
-Vậy thì chúng ta không phải là quá mạo hiễm sao? Ma Kiếm Tông người đông thế mạnh khẳng định sẽ đem lại không ít phiền phức.
Một tên tu sĩ mang trên người bội kiếm khi nghe tới Ma Kiếm Tông đại danh của phải nhíu mày.
-Thiên Kiếm Phái ta tại sao phải sợ hãi bọn chúng chứ? Ngươi nên nhớ rằng chúng ta mới chính là kẻ có thực lực mạnh nhất trong Thất Đại Tông Phái.
Lão giả thầm quát, trong vô thức thả ra kiếm khí vô hình tung hoành bát phương, ngay cả những tầng mây trên cao cũng không thể tránh thoát bị chém tan tác.
-Ha ha ha Vô Kiếm đạo hữu tu vi tăng tiến thật là đáng mừng, đáng mừng.
Một luồng hạo nhiên chính khí mạnh mẽ chấn tan lão giả vô hình kiếm khí. Kẻ ra tay thực lực khẳng định không thể nào thua kém lão, mang dáng vẻ của một lão nho chuyên gõ đầu trẻ, trung niên vô hại vẻ ngoài không dám cắt cổ gà thấy máu, đạp chân trên một nghiêng mực, theo phía sau cũng không ít cao thủ.
-Họa Sơn đạo hữu, lần đó tiễn biệt cũng đã 300 năm. Thời gian như thoi đưa nhưng lại không thể làm cho đạo hữu tu vi tiến triển nhỉ?
-Ha ha ha phải để Vô Kiếm đạo hữu thất vọng rồi.
Họa Sơn Chân Nhân vốn quen thuộc Vô Kiếm Chân Nhân tính cách sỗ sàng, vốn là kẻ tu nho tâm tính thập phần vững trãi sắc mặt như không. Chính Nhân Phái vốn lấy luyện tâm làm gốc, kẻ nho nhã phải biết giữ đạo tâm vững vàng, ngó lơ tạp niệm.
Hai phe thế lực tình cờ trên đường gặp rỡ không cần nói ra cũng tự thân mỗi người biết rõ, miếng bánh đằng kia sợ rằng một nhà không thể nào độc chiếm. Hai đại thế lực của Tam Đại Chính Phái đã hợp mặt, kéo theo đó không ít những tiểu phái cùng tán tu gần đó cũng lũ lượt đi tới.
-Bí địa này đang dẫn gọi tu sĩ tới đây, không lâu nữa nơi này sẽ trở thành nơi ngư long hỗn tạp chúng ta rất khó lòng xoay sở.
Viên Thành Lực có lí do chính đáng để lo lắng, nơi hắn đang đứng tuy nói là Ma Kiếm Lâm nhưng đã ngoài trăm dặm không còn thuộc về lãnh địa Ma Kiếm Tông chiếm giữ. Biết bao đời nay cũng chưa hề có bất kì kẻ nào biết được Ma Kiếm Lâm ngang dọc hùng vĩ ra sao thậm chí đôi lúc vẫn có vô số tu sĩ từ khắp nơi lịch luyện vô ý đi ngang qua. Một bí địa tự dưng khai mở tại nơi này có khả năng rất lớn Ma Kiếm Tông khó lòng độc chiếm.
-Sư đệ nói không sai, nếu đã như vậy thì ít nhất ta cũng khiến Ma Kiếm Tông chúng ta phải là kẻ đầu tiên hưởng lợi.
-Sư huynh không lẽ muốn đơn độc xông vào bên trong, như vậy là quá mạo hiểm. Bí địa này có thể thiết lập bẫy rạp chết người thậm chí còn có thể khiến tu sĩ Kim Đan đương trường bỏ mạng.
Viên Thành Lực hốt hoảng muốn ngăn chặn hắn hành động điên rồ.
Trần Duyên từ trong túi trữ vật lấy ra mảnh giấy hắc sắc, hắn có chút nhăn mày, luyến tiếc không muốn ra tay.
-Là…Truyền Tin Phù thượng đẵng, phù chú nhanh nhất thiên hạ, dù là chân truyền đệ tử cũng không nhất định có thể nắm giữ. Sư huynh thật sự dám bỏ ra a.
-Không còn sư lựa chọn nào khác, nếu không dụng đến thứ này Ma Kiếm Tông ta khó lòng nắm được thế chủ động.
Truyền Tin Phù thượng đẵng này là do Phong Ma Chân Nhân từ rất lâu trước đây trao cho hắn. Từ lúc đó dù là hiểm nguy cận kề Trần Duyên cũng chưa từng một lần đụng tới, thứ này giá trị liên thành một tên Trúc Cơ tu sĩ như hắn cũng không thể nào mua được.
-Mọi chuyện đã đi đúng hướng, Viên sư đệ dẫn theo những đệ tử này theo ta trực chỉ bí địa.
Ném ra Truyền Tin Phù, không hổ là phù chú thượng đẵng, Trần Duyên chỉ vừa truyền pháp lực vào bên trong Truyền Tin Phù đã ngay tức khắc biến mất khiến hắn cũng không thể nào tra ra tung tích.
Nơi ngọn nguồn của thứ hào quang dụ ngươi kia không ngoài dự đoán, một động thiên chỉ vừa đủ hai người chui lọt, bao quanh là ba ngọn đại sơn hùng vĩ che giấu bí mật động trời này không biết đã bao nhiêu vạn năm.
-Sư huynh, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
-Động thiên này thập phần huyền bí, trong văn tự cổ đều chưa hề nhắc tới. Mù quáng xông vào chính là hạ sách.
Trần Duyên không phải là kẻ dễ dàng bị bảo vật che mờ đi đôi mắt, ngoại vật có thể thập phần đáng giá nhưng trọng yếu là ngươi phải còn mạng để hưởng thụ. Loa Trùng Ốc từ trong nội thể dần hiển lộ ra bên ngoài treo lơ lững phía trên động thiên.
-Trần sư thúc muốn ra tay rồi, hắn thật sự có thể làm gì a. Ta từng nghe qua bí địa đều do các bậc đại năng từ xa xưa kiến tạo ra, nếu không cẩn trọng thì dù có là một đại môn phái cũng có khả năng toàn diệt.
-Im miệng, các ngươi đừng nhiều lời, Trần sư huynh ra tay liền có lí của hắn. Từng người trong các ngươi kẻ nào còn nói ra những lời làm ô nhục chiến ý thì đừng trách ta đại chùy nghiền nát hắn.
Bị Viên Thành Lực hùng hổ quát nạt làm cho bọn chúng lo sợ co cụm. Tuy hắn cũng không rõ Trần Duyên sẽ gây ra hậu quả gì nhưng sau khi chứng kiến Trần Duyên thực lực cùng tâm trí, hắn chỉ còn cách đặt niềm tin vào kẻ đã nhiều lần lập nên không tưởng kì tích này.
-Viên sư đệ, các ngươi cũng nhanh lùi về phía sau. Ta sẽ che giấu hào quang này, ít nhất cũng khiến những kẻ ngoài kia trông thời gian ngắn mất đi phương hướng.
-Thần Khống Vạn Trùng. Trùng Sào!
Hàng vạn Phệ Huyết Trùng ồ ạt lao ra, từng gốc cây ngọn cỏ dần dần bị chiếm hữu, những tiểu sinh linh vốn chui rúc cũng thi nhau bỏ chạy khiến nơi đây dần chuyển biến thành tử địa. Địa hình bị ba ngọn đại sơn bao quanh tạo thành một lòng chảo rộng lớn 3 dặm đều bị Phệ Huyết Trùng chen chúc nhau lấp đầy. Trần Duyên lại lấy ra một xấp phù chú họa độc mỗi một chữ “Phong” ném về phía Viên Thành Lực vẫn còn đang ngơ ngác không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
-Phong Cấm Phù này có khả năng phong ấn tất cả khí tức, khiến chúng không thể nào thoát được ra bên ngoài.
-Sư huynh yên tâm, đệ sẽ tận lực bố trí.
Viên Thành Lực nhanh trí hiểu ra Trần Duyên ý đồ, bắt lấy phù chú thôi động pháp kiếm dán lên những nơi trọng yếu nhất.
-Bát Ấn Đồ, sư đệ xem ra cũng có chút tạo nghệ a.
-Để cho sư huynh chê cười, cái này đệ cũng chỉ tình cờ biết được chứ đối với phù chú ta không hề có hứng thú.
-Đệ cùng những đệ tử này mau chóng tìm nơi thích hợp để tiếp đón viện binh, ta trên người lại vướng phải rắc rối không nhỏ rồi.
Trần Duyên thở dài phất tay, nhiệm vụ của hắn vẫn chưa thể hoàn thành. Kế hoạch che lấp đi tung tích động thiên lại có một chút ngoại dự liệu. Thứ hào quang kia không chỉ là ánh sáng đơn thuần, nó như có sinh mạng. Khi biết được có thứ gì đó bao phủ lấy thì từng tia sáng ôn nhu bỗng nhiên dao động dữ dội làm cho Trùng Sào gợn sóng không ngừng.
-Tĩnh!
Linh trùng đồ án xuất hiện trên Trần Duyên mi tâm, hữu thủ đặt trên Trùng Sào, tả thủ giữ chặt lấy hữu thủ không rời. Hắn cứ như thế dụng toàn lực khống chế Trùng Sào thay đổi không ngừng nương theo chùm sáng dao động.
Rõ ràng Trần Duyên không muốn mạnh mẽ ngạnh kháng vì hắn biết bản thân thực lực nhỏ bé khó lòng có thể trụ nổi tồn tại đã kiến tạo lên động thiên nên chỉ còn cách lấy nhu chế cương. Như lớp vải bông trôi nổi trên mặt hồ, dù vẫn không ngừng lên xuống theo làn sóng nhưng quyết không để một một giọt nước vượt qua.
-Sư huynh thủ đoạn đúng thật là nhiều như lá vàng mùa thu, không ngờ lại có thể áp chế động thiên khí tức dụ người kia.
Sắp xếp ổn thỏa nơi ẩn nấp, Viên Thành Lực cũng nhận ra pháp lực trong nội thể cũng dừng lại tạp niệm tham muốn. Điều này chỉ có thể nói lên Trần Duyên thủ đoạn đã thực hiện thành công.
-Bẩm tôn chủ động thiên hào quang kia đã không còn nữa.
-Hừm, khẳng định là có kẻ đã giở trò quỷ quyệt nhằm một mình độc chiếm bảo vật.
Toán người nhân số không ít cùng nhau cưỡi trên một thanh đại kiếm khổng lồ, khí chất bức người. Không kẻ nào lại không tiên phong đạo cốt ở giữa vòng vây hàng trăm yêu thú khát máu mà lại dững dưng như không. Từng đầu yêu thú phi hành cứ lao mình vào bọn người bạch bào kia để rồi nhục thể cứ vậy mà bị phanh thây làm trăm mảnh, làm ra một trường huyết vũ ớn lạnh lòng người.
-Có thể là thủ đoạn của một lão quái nào đó của Ma Kiếm Tông, dù sao nơi đó cũng rất gần lãnh địa quản hạt của bọn chúng.
-Vậy thì chúng ta không phải là quá mạo hiễm sao? Ma Kiếm Tông người đông thế mạnh khẳng định sẽ đem lại không ít phiền phức.
Một tên tu sĩ mang trên người bội kiếm khi nghe tới Ma Kiếm Tông đại danh của phải nhíu mày.
-Thiên Kiếm Phái ta tại sao phải sợ hãi bọn chúng chứ? Ngươi nên nhớ rằng chúng ta mới chính là kẻ có thực lực mạnh nhất trong Thất Đại Tông Phái.
Lão giả thầm quát, trong vô thức thả ra kiếm khí vô hình tung hoành bát phương, ngay cả những tầng mây trên cao cũng không thể tránh thoát bị chém tan tác.
-Ha ha ha Vô Kiếm đạo hữu tu vi tăng tiến thật là đáng mừng, đáng mừng.
Một luồng hạo nhiên chính khí mạnh mẽ chấn tan lão giả vô hình kiếm khí. Kẻ ra tay thực lực khẳng định không thể nào thua kém lão, mang dáng vẻ của một lão nho chuyên gõ đầu trẻ, trung niên vô hại vẻ ngoài không dám cắt cổ gà thấy máu, đạp chân trên một nghiêng mực, theo phía sau cũng không ít cao thủ.
-Họa Sơn đạo hữu, lần đó tiễn biệt cũng đã 300 năm. Thời gian như thoi đưa nhưng lại không thể làm cho đạo hữu tu vi tiến triển nhỉ?
-Ha ha ha phải để Vô Kiếm đạo hữu thất vọng rồi.
Họa Sơn Chân Nhân vốn quen thuộc Vô Kiếm Chân Nhân tính cách sỗ sàng, vốn là kẻ tu nho tâm tính thập phần vững trãi sắc mặt như không. Chính Nhân Phái vốn lấy luyện tâm làm gốc, kẻ nho nhã phải biết giữ đạo tâm vững vàng, ngó lơ tạp niệm.
Hai phe thế lực tình cờ trên đường gặp rỡ không cần nói ra cũng tự thân mỗi người biết rõ, miếng bánh đằng kia sợ rằng một nhà không thể nào độc chiếm. Hai đại thế lực của Tam Đại Chính Phái đã hợp mặt, kéo theo đó không ít những tiểu phái cùng tán tu gần đó cũng lũ lượt đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.