Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 285: Vạn Thú Tông đệ tử
huynhson
08/08/2021
Cách nơi hỗn chiến không xa, hai người một nam một nữ cưỡi trên lưng hai đầu yêu thú tốc độ khó tin đang lao đến. Bọn chúng y phục có phần quái
dị, đều được làm từ da yêu thú.
- Khí tức của Thanh Phong Ưng đã suy yếu tới cực điểm, nơi này thật sự xuất hiện tồn tại có thể hạ gục yêu thú của ta ư?
Nữ nhân mĩ lệ thần sắc bất an. Đầu Thanh Phong Ưng kia được nàng bồi dưỡng từ khi còn trong trứng, tuy rằng chỉ mới là ấu thú nhưng tiềm lực lại thập phần kinh người. Bởi vì nơi đây sau khi qua nhiều lần tra xét không tìm thấy tồn tại gây nguy hiểm nên nàng mới có thể an tâm thả ra yêu ưng, dùng huyết nhục nuôi dưỡng dã tính của yêu thú.
- Di Giai sư muội, sư huynh tin tưởng rằng yêu thú của muội phúc lớn mạng lớn hẵn sẽ không xãy ra chuyện gì đâu.
Nam nhân nhục thể tráng kiện, gương mặt chất phát ngoài miệng nói lời an ủi nhưng nội tâm cũng biết rõ nguy cơ thật sự không nhỏ. Nhìn vào chấn động vừa rồi kẻ ngu cũng có thể đoán ra, lần này e rằng lành ít dữ nhiều.
Hai người đuổi tới nơi thì đã không còn kẻ nào ở đó, xung quanh quan cảnh hoang tàn càng khiến trái tim nho nhỏ trong lòng ngực Di Giai chợt thắt lại.
- Thanh nhi… Thanh nhi…
Nàng niệm ấn chú. Nữ nhân gấp rút phi người tới nơi Thanh Phong Ưng rơi xuống, nhìn thấy thảm trạng của bản mệnh yêu thú nàng không khỏi tái mặt. Lại gần hình thể to lớn của yêu ưng, Di Giai cẩn trọng cùng yêu thú bản mệnh thông qua ấn kí trên đầu thăm dò thương thế.
- Sư muội, Thanh Phong Ưng có…
Hắn nóng lòng muốn biết thực hư, dù sao đầu yêu thú này trong tông cũng thập phần nổi bật. Nếu có chuyện chẳng lành xảy ra, chính hắn cũng khó lòng thoát khỏi liên quan.
- Có lẽ Thanh Phong Ưng vừa đụng độ một tu sĩ nên mới bị đánh ra thành bộ dạng này.
- Không thể nào, đánh bại được Thanh Phong Ưng… kẻ đó thực lực phải đứng trên Danh Bá Chi Bảng a.
Nhiều lần tận mắt chứng kiến thực lực của đầu yêu thú này hắn là kẻ rõ hơn ai hết, không ít lần nhị cấp yêu thú Giáp đẵng, hay thậm chí là Trúc Cơ hậu kì tu sĩ đều đã thảm bại dưới tay Thanh Phong Ưng. Nhưng nơi đây ngoài tinh huyết của Thanh Phong Ưng ra hắn lại không thể điều tra ra dấu vết của kẻ ra tay…
- Hung thủ có thể đánh bại Thanh Phong Ưng mà không bị thương tổn, trên Danh Bá Chi Bảng cũng không hiếm đi.
- Hừ. Ta không cần biết hắn là cao thủ phương nào, dám gây thương tổn cho Tiểu Thanh… Di Giai này sẽ tìm ngươi tới cùng trời cuối đất.
Thu Thanh Phong Ưng suy yếu tới cùng cực vào trong túi nang nhỏ mang bên người, nàng lại triệu hồi ra một đầu linh khuyển nho nhỏ.
- Truy Tinh Thú… sư muội không lẽ muốn…
Truy Tinh Thú dường như đã phát hiện mùi của hung thủ, sủa lên mấy tiếng báo hiệu liền như mũi tên phóng đi.
Bất đắc dĩ, kẻ làm sư huynh như hắn không thể nào nhắm mắt làm ngơ. Triệu hồi một đầu hôi ưng từ trong thú nang, nhảy lên lưng yêu thú phi hành bám theo.
- Di Giai sư muội.
- Sư huynh, ta biết huynh sẽ không bỏ mặt ta a.
Nàng không hề khách sáo, nữ nhân bá đạo phi thân lên người yêu thú nhanh chóng truy theo hung thủ.
Ngược lại với tình thế gấp gáp của hai người, tên hung thủ lại có mấy phần nhàn nhã.
- Tiểu tử, lão phu thấy ngươi bỏ qua đầu Thanh Phong Ưng kia thật hoang phí a. Nếu đem đi đấu giá, lão phu tin rằng sẽ có kẻ dám bỏ ra cả ngàn trung phẩm linh thạch không thể ít hơn. Thanh Phong Ưng có tiềm lực đột phá tam cấp yêu thú, ngay cả đại tông môn cũng thèm nhỏ dãi.
Dùng Hoàng Kim Trùng làm tọa kị quả thật thu hút không ít ánh nhìn, có vài tu sĩ tình cờ đi ngang xuất hiện lòng tham nhưng thấy tiêu chí Ma Kiếm Tông trên đạo bào của Trần Duyên liền tự biết khó mà thoái lui.
- Chu lão lời nói không sai, ta cũng cảm thấy đang tiếc a. Nhưng yêu thú kia đã có chủ, muốn cưỡng ép phá bỏ khế ước sẽ làm ảnh hưởng tới căn cơ… không đáng.
- Lão phu lại nghĩ ngươi không phải là kẻ tốt như vậy a, ấn chú lên yêu thú phức tạp như vậy chỉ có Vạn Yêu Tông mới có thể xuất ra đi?
Bị Chu lão nói trúng tim đen Trần Duyên sờ đầu ngượng cười, không sai. Thanh Phong Ưng huyết thống cực cao, nếu như không thể bán ra thì đối với linh trùng của hắn đó chính là vật đại bổ. Song đường lang, Tiểu Kim, Tiểu Huyết, Tiểu Khâu ngũ đại linh trùng chia nhau thi thể yêu thú cũng đủ khiến chúng thực lực gia tăng.
- Một chút lợi ích không thể so bì với tính mạng được, mất đi Thanh Phong Ưng mấy lão đầu của Vạn Thú Tông sẽ truy sát ta mất. Dù Ma Kiếm Tông là minh hữu của Vạn Thú Tông mấy vạn năm nay nhưng bọn họ trừng phạt, tấm thân này không thể chịu nổi đâu.
Tứ Đại Ma Tông, Tam Đại Chính Phái hắn đã đắc tội với ba nhà. Đôi khi Trần Duyên còn phải nể phục năng lực gây chuyện thị phi của chính mình, lần này nếu dám lôi cả minh hữu vào e rằng hắn không chết cũng phải mất mấy lớp da đi.
Xoa xoa đầu Tiểu Kim, Trần Duyên thở dài tiếc nuối. Trăm năm săn giết vô vàn yêu thú, đây là lần đầu hắn bắt gặp yêu thú có huyết thống mạnh mẽ đến vậy. Nhưng mà tính mạng làm trọng, đành phải cắn răng từ bỏ mà thôi.
- Tên hung thủ, ngươi đứng lại cho bản cô nương.
Tiếng hét vang dội từ phía sau vọng tới, Trần Duyên dù đã dự tính từ trước sẽ có người tìm tới hỏi tội nhưng không ngờ bọn chúng lại tới nhanh như vậy, lại còn vô cùng bá khí rõ ràng không xem mặt mũi hắn ra gì.
- Hai vị đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
- Lão đại, có vẻ như bọn chúng không để ngươi vào mắt a.
Tên sư huynh nhìn xuống kẻ bên dưới, trên đạo bào có ấn kí của Ma Kiếm Tông dễ dàng thu hút tầm mắt. Vẻ mặt vô hại, tu vi cũng có mấy phần nổi bật nhưng thứ khiến hắn phải để tâm lại đặt ở đầu linh trùng chói mắt kia.
- Sư muội, không được làm càn, Ma Kiếm Tông và Vạn Thú Tông là minh hữu.
- Là minh hữu thì sao chứ? Ma Kiếm Tông dám lấy cái danh minh hữu ra chèn ép ta ư. Ta thề sẽ cho ngươi nếm trải cảm thụ của Thanh Nhi, thống khổ tan da nát thịt.
Ngoài dự đoán, một nam một nữ kia không phải là dạng dễ chọc vào. Bỏ nữa ngày trời truy dấu, nàng một câu thăm dò cũng không muốn phí lời. Pháp kiếm mang theo uy lực kinh người nhắm thẳng đến Trần Duyên mà đánh tới.
Keeng… pháp kiếm sắc bén trảm được cả cự sơn lại phải ngưng đọng trước mắt Trần Duyên.
- Muốn chạm tới một sợi tóc của lão đại? Ngươi còn chưa hỏi qua Tinh Thần Khải Giáp của Tiểu Mập Mạp ta đi.
- Tiểu Huyết, đánh rụng bọn chúng xuống cho ta… nhưng đừng ra tay quá nặng.
Vạn Thú Tông đệ tử vẫn còn chưa thoát khỏi kinh nghi thì hôi ưng kêu lên một tiếng đau đớn. Cự điêu huyết dịch bắn ra như mưa, cả thân thể cự đại cứ thế mà rơi rụng.
- Khốn kiếp, chúng ta gặp phải cao thủ.
Nam nhân thần sắc nghiêm trọng, hắn thu lại yêu thú, hai người tự dùng chính nhục thể mạnh mẽ hạ xuống.
- Lời đồn quá không sai, Vạn Thú Tông đệ tử không chỉ bồi dưỡng yêu thú, riêng chính bản thân của chúng cũng không khác gì một đầu yêu thú dũng mãnh. Kẻ khác rơi xuống từ độ cao đó nếu không xuất ra chút thủ đoạn e rằng cảm thụ cũng không dễ chịu a.
Dùng thân thể nhân loại cứng đối cứng với đại địa vậy mà không chút hư tổn, tên nam nhân nhục thể cường hãn, cơ bắp trên người tựa như thép nung cứng rắn. Bên kia nữ nhân cũng đồng dạng vô hại, nàng mĩ mục căm ghét ném về phía Trần Duyên, hữu thủ đặt trên thú nang rõ ràng không muốn buông tha.
- Khí tức của Thanh Phong Ưng đã suy yếu tới cực điểm, nơi này thật sự xuất hiện tồn tại có thể hạ gục yêu thú của ta ư?
Nữ nhân mĩ lệ thần sắc bất an. Đầu Thanh Phong Ưng kia được nàng bồi dưỡng từ khi còn trong trứng, tuy rằng chỉ mới là ấu thú nhưng tiềm lực lại thập phần kinh người. Bởi vì nơi đây sau khi qua nhiều lần tra xét không tìm thấy tồn tại gây nguy hiểm nên nàng mới có thể an tâm thả ra yêu ưng, dùng huyết nhục nuôi dưỡng dã tính của yêu thú.
- Di Giai sư muội, sư huynh tin tưởng rằng yêu thú của muội phúc lớn mạng lớn hẵn sẽ không xãy ra chuyện gì đâu.
Nam nhân nhục thể tráng kiện, gương mặt chất phát ngoài miệng nói lời an ủi nhưng nội tâm cũng biết rõ nguy cơ thật sự không nhỏ. Nhìn vào chấn động vừa rồi kẻ ngu cũng có thể đoán ra, lần này e rằng lành ít dữ nhiều.
Hai người đuổi tới nơi thì đã không còn kẻ nào ở đó, xung quanh quan cảnh hoang tàn càng khiến trái tim nho nhỏ trong lòng ngực Di Giai chợt thắt lại.
- Thanh nhi… Thanh nhi…
Nàng niệm ấn chú. Nữ nhân gấp rút phi người tới nơi Thanh Phong Ưng rơi xuống, nhìn thấy thảm trạng của bản mệnh yêu thú nàng không khỏi tái mặt. Lại gần hình thể to lớn của yêu ưng, Di Giai cẩn trọng cùng yêu thú bản mệnh thông qua ấn kí trên đầu thăm dò thương thế.
- Sư muội, Thanh Phong Ưng có…
Hắn nóng lòng muốn biết thực hư, dù sao đầu yêu thú này trong tông cũng thập phần nổi bật. Nếu có chuyện chẳng lành xảy ra, chính hắn cũng khó lòng thoát khỏi liên quan.
- Có lẽ Thanh Phong Ưng vừa đụng độ một tu sĩ nên mới bị đánh ra thành bộ dạng này.
- Không thể nào, đánh bại được Thanh Phong Ưng… kẻ đó thực lực phải đứng trên Danh Bá Chi Bảng a.
Nhiều lần tận mắt chứng kiến thực lực của đầu yêu thú này hắn là kẻ rõ hơn ai hết, không ít lần nhị cấp yêu thú Giáp đẵng, hay thậm chí là Trúc Cơ hậu kì tu sĩ đều đã thảm bại dưới tay Thanh Phong Ưng. Nhưng nơi đây ngoài tinh huyết của Thanh Phong Ưng ra hắn lại không thể điều tra ra dấu vết của kẻ ra tay…
- Hung thủ có thể đánh bại Thanh Phong Ưng mà không bị thương tổn, trên Danh Bá Chi Bảng cũng không hiếm đi.
- Hừ. Ta không cần biết hắn là cao thủ phương nào, dám gây thương tổn cho Tiểu Thanh… Di Giai này sẽ tìm ngươi tới cùng trời cuối đất.
Thu Thanh Phong Ưng suy yếu tới cùng cực vào trong túi nang nhỏ mang bên người, nàng lại triệu hồi ra một đầu linh khuyển nho nhỏ.
- Truy Tinh Thú… sư muội không lẽ muốn…
Truy Tinh Thú dường như đã phát hiện mùi của hung thủ, sủa lên mấy tiếng báo hiệu liền như mũi tên phóng đi.
Bất đắc dĩ, kẻ làm sư huynh như hắn không thể nào nhắm mắt làm ngơ. Triệu hồi một đầu hôi ưng từ trong thú nang, nhảy lên lưng yêu thú phi hành bám theo.
- Di Giai sư muội.
- Sư huynh, ta biết huynh sẽ không bỏ mặt ta a.
Nàng không hề khách sáo, nữ nhân bá đạo phi thân lên người yêu thú nhanh chóng truy theo hung thủ.
Ngược lại với tình thế gấp gáp của hai người, tên hung thủ lại có mấy phần nhàn nhã.
- Tiểu tử, lão phu thấy ngươi bỏ qua đầu Thanh Phong Ưng kia thật hoang phí a. Nếu đem đi đấu giá, lão phu tin rằng sẽ có kẻ dám bỏ ra cả ngàn trung phẩm linh thạch không thể ít hơn. Thanh Phong Ưng có tiềm lực đột phá tam cấp yêu thú, ngay cả đại tông môn cũng thèm nhỏ dãi.
Dùng Hoàng Kim Trùng làm tọa kị quả thật thu hút không ít ánh nhìn, có vài tu sĩ tình cờ đi ngang xuất hiện lòng tham nhưng thấy tiêu chí Ma Kiếm Tông trên đạo bào của Trần Duyên liền tự biết khó mà thoái lui.
- Chu lão lời nói không sai, ta cũng cảm thấy đang tiếc a. Nhưng yêu thú kia đã có chủ, muốn cưỡng ép phá bỏ khế ước sẽ làm ảnh hưởng tới căn cơ… không đáng.
- Lão phu lại nghĩ ngươi không phải là kẻ tốt như vậy a, ấn chú lên yêu thú phức tạp như vậy chỉ có Vạn Yêu Tông mới có thể xuất ra đi?
Bị Chu lão nói trúng tim đen Trần Duyên sờ đầu ngượng cười, không sai. Thanh Phong Ưng huyết thống cực cao, nếu như không thể bán ra thì đối với linh trùng của hắn đó chính là vật đại bổ. Song đường lang, Tiểu Kim, Tiểu Huyết, Tiểu Khâu ngũ đại linh trùng chia nhau thi thể yêu thú cũng đủ khiến chúng thực lực gia tăng.
- Một chút lợi ích không thể so bì với tính mạng được, mất đi Thanh Phong Ưng mấy lão đầu của Vạn Thú Tông sẽ truy sát ta mất. Dù Ma Kiếm Tông là minh hữu của Vạn Thú Tông mấy vạn năm nay nhưng bọn họ trừng phạt, tấm thân này không thể chịu nổi đâu.
Tứ Đại Ma Tông, Tam Đại Chính Phái hắn đã đắc tội với ba nhà. Đôi khi Trần Duyên còn phải nể phục năng lực gây chuyện thị phi của chính mình, lần này nếu dám lôi cả minh hữu vào e rằng hắn không chết cũng phải mất mấy lớp da đi.
Xoa xoa đầu Tiểu Kim, Trần Duyên thở dài tiếc nuối. Trăm năm săn giết vô vàn yêu thú, đây là lần đầu hắn bắt gặp yêu thú có huyết thống mạnh mẽ đến vậy. Nhưng mà tính mạng làm trọng, đành phải cắn răng từ bỏ mà thôi.
- Tên hung thủ, ngươi đứng lại cho bản cô nương.
Tiếng hét vang dội từ phía sau vọng tới, Trần Duyên dù đã dự tính từ trước sẽ có người tìm tới hỏi tội nhưng không ngờ bọn chúng lại tới nhanh như vậy, lại còn vô cùng bá khí rõ ràng không xem mặt mũi hắn ra gì.
- Hai vị đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
- Lão đại, có vẻ như bọn chúng không để ngươi vào mắt a.
Tên sư huynh nhìn xuống kẻ bên dưới, trên đạo bào có ấn kí của Ma Kiếm Tông dễ dàng thu hút tầm mắt. Vẻ mặt vô hại, tu vi cũng có mấy phần nổi bật nhưng thứ khiến hắn phải để tâm lại đặt ở đầu linh trùng chói mắt kia.
- Sư muội, không được làm càn, Ma Kiếm Tông và Vạn Thú Tông là minh hữu.
- Là minh hữu thì sao chứ? Ma Kiếm Tông dám lấy cái danh minh hữu ra chèn ép ta ư. Ta thề sẽ cho ngươi nếm trải cảm thụ của Thanh Nhi, thống khổ tan da nát thịt.
Ngoài dự đoán, một nam một nữ kia không phải là dạng dễ chọc vào. Bỏ nữa ngày trời truy dấu, nàng một câu thăm dò cũng không muốn phí lời. Pháp kiếm mang theo uy lực kinh người nhắm thẳng đến Trần Duyên mà đánh tới.
Keeng… pháp kiếm sắc bén trảm được cả cự sơn lại phải ngưng đọng trước mắt Trần Duyên.
- Muốn chạm tới một sợi tóc của lão đại? Ngươi còn chưa hỏi qua Tinh Thần Khải Giáp của Tiểu Mập Mạp ta đi.
- Tiểu Huyết, đánh rụng bọn chúng xuống cho ta… nhưng đừng ra tay quá nặng.
Vạn Thú Tông đệ tử vẫn còn chưa thoát khỏi kinh nghi thì hôi ưng kêu lên một tiếng đau đớn. Cự điêu huyết dịch bắn ra như mưa, cả thân thể cự đại cứ thế mà rơi rụng.
- Khốn kiếp, chúng ta gặp phải cao thủ.
Nam nhân thần sắc nghiêm trọng, hắn thu lại yêu thú, hai người tự dùng chính nhục thể mạnh mẽ hạ xuống.
- Lời đồn quá không sai, Vạn Thú Tông đệ tử không chỉ bồi dưỡng yêu thú, riêng chính bản thân của chúng cũng không khác gì một đầu yêu thú dũng mãnh. Kẻ khác rơi xuống từ độ cao đó nếu không xuất ra chút thủ đoạn e rằng cảm thụ cũng không dễ chịu a.
Dùng thân thể nhân loại cứng đối cứng với đại địa vậy mà không chút hư tổn, tên nam nhân nhục thể cường hãn, cơ bắp trên người tựa như thép nung cứng rắn. Bên kia nữ nhân cũng đồng dạng vô hại, nàng mĩ mục căm ghét ném về phía Trần Duyên, hữu thủ đặt trên thú nang rõ ràng không muốn buông tha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.