Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 17: Đây Chính Là Phiền Não Của Việc Tu Tiên Sao?
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
25/10/2024
“Đồ nhi, vừa rồi lúc ngươi rời đi sao không đóng gói heo nướng mang theo cùng?” Đi được một lúc, Lam đạo nhân chợt nhớ ra vừa rồi mình mới ăn được một nửa món heo nướng nguyên con.
“Tại đi vội quá nên ta không kịp đóng gói mang theo. Với lại vừa rồi, người cũng dùng Viên Châu Thuật ghi chép lại cảnh ăn một nửa con heo nướng đó, chẳng phải sẽ khiến nhóm sư tổ trên Tiên giới cho rằng chúng ta ăn không nổi toàn bộ con heo nướng sao?” Hứa Thuận nói.
“Đồ nhi nói có lý!” Lam đạo nhân gật đầu, nói: “Hay chúng ta quay lại ăn tiếp đi. Thịt heo nướng kia ăn cũng không tệ lắm.”
“...”
“Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ! Sư tôn, đã tới đây rồi, đi thêm mười mấy dặm về phía trước là tới chỗ tiếp theo, không phải ngươi từng nói ở đó có mì sợi canh chua sao?” Hứa Thuận lên tiếng khuyên nhủ.
Không phải hắn không muốn ăn heo nướng, mà là hắn đã ăn no rồi. Mọi người đều biết, dê nướng nguyên con hay heo nướng nguyên con ăn nhiều sẽ rất ngán, vào những lúc kiểu như thế này sẽ cần một bát mì sợi canh chua để thay đổi khẩu vị.
Ngày nào cũng ăn thịt, ai mà chịu nổi!
“Nói cũng đúng. Vậy chúng ta tới điểm tiếp theo thôi!” Lam đạo nhân nghe hắn nói như thế cũng không khỏi động tâm.
Thiên hạ này rộng lớn như vậy, ngoài kia còn rất nhiều danh sơn, còn rất nhiều mỹ thực, không thể cố chấp mãi với một thứ được.
Lam đạo nhân nghĩ vậy, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.
“Sư tôn chờ ta với!” Hứa Thuận vội vàng đuổi theo phía sau.
Còn chuyện Thanh Đào và Lam đạo nhân từng có mối quan hệ như thế nào? Cũng như giữa hai người bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì? Vì sao Lam đạo nhân cứ một mực chạy lung tung không có chủ đích nhưng vẫn bị người ta tính ra được vị trí, để Thanh Đào tới tìm tận nơi? Và rốt cuộc trên núi có chuyện gì lại khiến Lam đạo nhân không muốn trở về như vậy?
Hứa Thuận không hỏi, bởi vì hắn biết chắc chắn Lam đạo nhân sẽ không nói.
Cuộc sống của hai người lại quay về với tiết tấu như lúc trước, ban ngày vui chơi giải trí, buổi tối truyền kinh tu luyện.
Hứa Thuận đã thuận lợi lên tới Luyện Khí tầng hai, thân thể trở nên cường tráng hơn, khẩu vị cũng lớn hơn, hấp thu linh khí cũng nhanh hơn, ngoài ra không có gì thay đổi cả. Nếu có thay đổi gì thì chính là đi ị cũng nhiều hơn.
Ăn nhiều ị nhiều, không có gì là lạ hết.
Ai mà ngờ được người tu tiên lúc mới bắt đầu lại như thế chứ?
Đây chính là phiền não của việc tu tiên sao?
Hứa Thuận ị xong, dùng lá cây lau mông xong, buộc dây lưng quần lại, mới chạy tới dòng suối nhỏ bên cạnh để rửa tay. Chẳng trách lại có người nói rằng, đạo ở ngay trong đống phân!
(道在屎溺 - dào zài shǐ nì: Ý nói đạo có ở khắp mọi nơi, dù là trong những thứ hạ tiện nhất)
Khẳng định là người nói cái câu kia vừa đi vệ sinh xong, đột nhiên linh cảm bùng phát!
“Đi thôi! Sư tôn!” Hứa Thuận rửa tay xong, đi tới chỗ Lam đạo nhân đang nằm cách đó không xa, nói. Tuy mỗi ngày bọn họ đều đi lang thang khắp nơi không mục đích, nhưng Hứa Thuận lại nhạy bén phát hiện ra, phương hướng bọn họ đang đi đại khái là phương Bắc.
Thanh Hoa Phái cũng nằm ở nơi nào đó tại phương Bắc kia.
“Ừm!” Lam đạo nhân đứng dậy, nói: “Mỗi ngày hai lượt, đúng là phiền phức. Nhớ ngày đó, vi sư tu hành cũng như thế, còn cùng các vị sư huynh đệ khác tranh nhau đi nhà xí nữa cơ. Nhoáng lên một cái đã mấy trăm năm rồi!”
“Quả là tu hành không có năm tháng!”
“Vậy... các vị sư thúc đó đâu rồi?” Hứa Thuận hỏi.
“Bọn họ à, có người vẫn ở trong núi, có người đã đến điểm cuối thọ nguyên, thân tử đạo tiêu.” Lam đạo nhân nói: “Đối với tu sĩ như chúng ta, thọ nguyên cũng vô cùng trân quý, nhất quyết không được nghĩ rằng sau này còn nhiều thời gian mà lơ là việc tu hành mỗi ngày.”
“Vâng thưa sư tôn!” Hứa Thuận nói.
“Nếu có thể trở lại quãng thời gian đó, chưa biết chừng vi sư còn có thể nhường cho bọn họ đi vào nhà xí trước.” Lam đạo nhân lắc lư đi tới.
“Không thể tu sửa cho nhà xí lớn hơn một chút sao? Cần tới mức đó hay không...” Hứa Thuận đang muốn nói gì đó, lại chợt nghe thấy một tiếng hạc kêu.
Tiếng hạc kêu cao vút.
Hứa Thuận ngẩng đầu nhìn thấy một con tiên hạc có hai màu trắng đen đang bay lượn trên bầu trời, hình như trên lưng con tiên hạc ấy vẫn còn một người khác nữa.
Có vẻ như người bên trên đã nhìn thấy Lam đạo nhân và Hứa Thuận, bởi vì con tiên hạc kia bỗng dưng lại xoay tròn một vòng rồi từ trên trời giáng xuống. Nương theo làn gió, tiên hạc ưu nhã vẫy cánh, ung dung hạ xuống trước mặt Lam đạo nhân và Hứa Thuận.
Một người bước xuống từ trên lưng tiên hạc, mi thanh mục tú, đầu đội khăn Hỗn Nguyên, trên người mặc đạo y màu lam trắng, vừa nhìn thấy Lam đạo nhân đã cúi đầu vái: “Tây Biên Mạc bái kiến Lam sư thúc!”
“Là ngươi à?” Lam đạo nhân đỡ Tây Biên Mạc lên, lại nhìn con tiên hạc bên cạnh, nói: “Còn có Hạc Nhi của Bách Lý đạo huynh nữa, chẳng trách ngươi lại tìm được ta. Gần đây Bách Lý đạo huynh thế nào rồi?”
“Tại đi vội quá nên ta không kịp đóng gói mang theo. Với lại vừa rồi, người cũng dùng Viên Châu Thuật ghi chép lại cảnh ăn một nửa con heo nướng đó, chẳng phải sẽ khiến nhóm sư tổ trên Tiên giới cho rằng chúng ta ăn không nổi toàn bộ con heo nướng sao?” Hứa Thuận nói.
“Đồ nhi nói có lý!” Lam đạo nhân gật đầu, nói: “Hay chúng ta quay lại ăn tiếp đi. Thịt heo nướng kia ăn cũng không tệ lắm.”
“...”
“Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ! Sư tôn, đã tới đây rồi, đi thêm mười mấy dặm về phía trước là tới chỗ tiếp theo, không phải ngươi từng nói ở đó có mì sợi canh chua sao?” Hứa Thuận lên tiếng khuyên nhủ.
Không phải hắn không muốn ăn heo nướng, mà là hắn đã ăn no rồi. Mọi người đều biết, dê nướng nguyên con hay heo nướng nguyên con ăn nhiều sẽ rất ngán, vào những lúc kiểu như thế này sẽ cần một bát mì sợi canh chua để thay đổi khẩu vị.
Ngày nào cũng ăn thịt, ai mà chịu nổi!
“Nói cũng đúng. Vậy chúng ta tới điểm tiếp theo thôi!” Lam đạo nhân nghe hắn nói như thế cũng không khỏi động tâm.
Thiên hạ này rộng lớn như vậy, ngoài kia còn rất nhiều danh sơn, còn rất nhiều mỹ thực, không thể cố chấp mãi với một thứ được.
Lam đạo nhân nghĩ vậy, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.
“Sư tôn chờ ta với!” Hứa Thuận vội vàng đuổi theo phía sau.
Còn chuyện Thanh Đào và Lam đạo nhân từng có mối quan hệ như thế nào? Cũng như giữa hai người bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì? Vì sao Lam đạo nhân cứ một mực chạy lung tung không có chủ đích nhưng vẫn bị người ta tính ra được vị trí, để Thanh Đào tới tìm tận nơi? Và rốt cuộc trên núi có chuyện gì lại khiến Lam đạo nhân không muốn trở về như vậy?
Hứa Thuận không hỏi, bởi vì hắn biết chắc chắn Lam đạo nhân sẽ không nói.
Cuộc sống của hai người lại quay về với tiết tấu như lúc trước, ban ngày vui chơi giải trí, buổi tối truyền kinh tu luyện.
Hứa Thuận đã thuận lợi lên tới Luyện Khí tầng hai, thân thể trở nên cường tráng hơn, khẩu vị cũng lớn hơn, hấp thu linh khí cũng nhanh hơn, ngoài ra không có gì thay đổi cả. Nếu có thay đổi gì thì chính là đi ị cũng nhiều hơn.
Ăn nhiều ị nhiều, không có gì là lạ hết.
Ai mà ngờ được người tu tiên lúc mới bắt đầu lại như thế chứ?
Đây chính là phiền não của việc tu tiên sao?
Hứa Thuận ị xong, dùng lá cây lau mông xong, buộc dây lưng quần lại, mới chạy tới dòng suối nhỏ bên cạnh để rửa tay. Chẳng trách lại có người nói rằng, đạo ở ngay trong đống phân!
(道在屎溺 - dào zài shǐ nì: Ý nói đạo có ở khắp mọi nơi, dù là trong những thứ hạ tiện nhất)
Khẳng định là người nói cái câu kia vừa đi vệ sinh xong, đột nhiên linh cảm bùng phát!
“Đi thôi! Sư tôn!” Hứa Thuận rửa tay xong, đi tới chỗ Lam đạo nhân đang nằm cách đó không xa, nói. Tuy mỗi ngày bọn họ đều đi lang thang khắp nơi không mục đích, nhưng Hứa Thuận lại nhạy bén phát hiện ra, phương hướng bọn họ đang đi đại khái là phương Bắc.
Thanh Hoa Phái cũng nằm ở nơi nào đó tại phương Bắc kia.
“Ừm!” Lam đạo nhân đứng dậy, nói: “Mỗi ngày hai lượt, đúng là phiền phức. Nhớ ngày đó, vi sư tu hành cũng như thế, còn cùng các vị sư huynh đệ khác tranh nhau đi nhà xí nữa cơ. Nhoáng lên một cái đã mấy trăm năm rồi!”
“Quả là tu hành không có năm tháng!”
“Vậy... các vị sư thúc đó đâu rồi?” Hứa Thuận hỏi.
“Bọn họ à, có người vẫn ở trong núi, có người đã đến điểm cuối thọ nguyên, thân tử đạo tiêu.” Lam đạo nhân nói: “Đối với tu sĩ như chúng ta, thọ nguyên cũng vô cùng trân quý, nhất quyết không được nghĩ rằng sau này còn nhiều thời gian mà lơ là việc tu hành mỗi ngày.”
“Vâng thưa sư tôn!” Hứa Thuận nói.
“Nếu có thể trở lại quãng thời gian đó, chưa biết chừng vi sư còn có thể nhường cho bọn họ đi vào nhà xí trước.” Lam đạo nhân lắc lư đi tới.
“Không thể tu sửa cho nhà xí lớn hơn một chút sao? Cần tới mức đó hay không...” Hứa Thuận đang muốn nói gì đó, lại chợt nghe thấy một tiếng hạc kêu.
Tiếng hạc kêu cao vút.
Hứa Thuận ngẩng đầu nhìn thấy một con tiên hạc có hai màu trắng đen đang bay lượn trên bầu trời, hình như trên lưng con tiên hạc ấy vẫn còn một người khác nữa.
Có vẻ như người bên trên đã nhìn thấy Lam đạo nhân và Hứa Thuận, bởi vì con tiên hạc kia bỗng dưng lại xoay tròn một vòng rồi từ trên trời giáng xuống. Nương theo làn gió, tiên hạc ưu nhã vẫy cánh, ung dung hạ xuống trước mặt Lam đạo nhân và Hứa Thuận.
Một người bước xuống từ trên lưng tiên hạc, mi thanh mục tú, đầu đội khăn Hỗn Nguyên, trên người mặc đạo y màu lam trắng, vừa nhìn thấy Lam đạo nhân đã cúi đầu vái: “Tây Biên Mạc bái kiến Lam sư thúc!”
“Là ngươi à?” Lam đạo nhân đỡ Tây Biên Mạc lên, lại nhìn con tiên hạc bên cạnh, nói: “Còn có Hạc Nhi của Bách Lý đạo huynh nữa, chẳng trách ngươi lại tìm được ta. Gần đây Bách Lý đạo huynh thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.