Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 22: Đó Chỉ Là Thứ Người Viết Tưởng Tượng Ra Thôi!
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
26/10/2024
“Đường có khó đi hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ? Sư tôn, lát nữa chúng ta ăn gì đây?” Hứa Thuận cảm thấy trong lời nói của Lam đạo nhân có ẩn ý, nhưng giờ hắn đang đói bụng lắm rồi, bởi vậy mới vừa xoa bụng vừa đi theo phía sau Lam đạo nhân, lên tiếng nói.
Từ khi đạt đến Luyện Khí tầng hai, hắn cảm thấy sức ăn của mình càng lúc càng lớn.
Không phải trong những cuốn tiểu thuyết tu tiên kia có nói, sau khi con người tu tiên, bọn họ đều không ăn cơm hoặc chỉ ăn linh cốc thôi sao?
“Ăn hay không ăn đúng là một vấn đề nan giải!” Lam đạo nhân gãi đầu nói.
Không ăn thì thèm, mà ăn thì trong chốn rừng sâu núi thẳm này lại chẳng có gì ngon.
“Sư tôn, tu sĩ chúng ta có gieo trồng linh cốc không?” Hứa Thuận vừa nghĩ tới đống linh cốc mình từng đọc được trong tiểu thuyết kiếp trước bèn hỏi.
“Linh cốc là gì?” Lam đạo nhân hỏi lại.
“Chính là loại ngũ cốc có bao hàm linh khí, sau khi ăn vào có thể bổ sung linh khí, cải thiện thể chất cho người tu hành đó.” Hứa Thuận giải thích.
“Ngươi nhìn thấy thứ đó ở đâu?” Lam đạo nhân liếc mắt nhìn Hứa Thuận một cái.
Hứa Thuận ăn ngay nói thật: “Ta nhìn thấy... trong sách!”
“Đó chỉ là thứ người viết tưởng tượng ra thôi, cũng giống như bọn họ từng tưởng tượng Hoàng Đế dùng cái cuốc vàng [1] ấy.” Lam đạo nhân nói: “Thiên địa vạn vật, thứ nào lại không có linh khí?”
Quả nhiên, đám người viết tiểu thuyết thối tha kia thì hiểu cái quái gì về tu tiên chứ?
Hứa Thuận lại nghe thấy Lam đạo nhân cười nói: “Nếu gặp được một loại ngũ cốc có quá nhiều linh khí, vậy thì đồ nhi phải cẩn thận, coi chừng bọn chúng sẽ ăn thịt ngươi đó.”
“Làm sao có thể? Ngũ cốc sao lại ăn thịt người?” Hứa Thuận không tin.
“Người có linh khí sẽ tu hành, vậy khi ngũ cốc có linh khí, chúng sẽ như thế nào?” Lam đạo nhân hỏi ngược lại.
“Sẽ... ăn ngon hơn?”
“...Quả nhiên là ngươi đói quá rồi. Khi ngũ cốc có linh khí đương nhiên là chúng sẽ thành yêu.” Lam đạo nhân có chút bất đắc dĩ nói. Nhưng ông ấy cũng biết, tu sĩ ở giai đoạn Luyện Khí này đều rất đói, bọn họ cũng giống như một đứa trẻ đang tuổi choai choai, vừa vặn cũng là lúc thân thể đang phát dục.
Thân thể vốn là khởi đầu của tu tiên, không có thân thể tốt thì làm sao tu tiên được?
Luyện Khí kỳ chính là quá trình vừa dẫn khí nhập thể vừa tăng cường thể phách chuẩn bị cho Trúc Cơ.
“Đã đói đến mức này rồi, vậy để vi sư bộc lộ tài năng cho ngươi xem vậy!” Lam đạo nhân thấy một con gà rừng bay qua, rất nhanh đã hạ quyết tâm nói.
Là sư tôn, không thể để đồ nhi của mình đói bụng được.
“Hả?” Hứa Thuận có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lam đạo nhân, bởi vì hắn rất ít khi trông thấy Lam đạo nhân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Cũng có thể nói đây là lần đầu tiên.
Tay nghề nấu bếp của tu sĩ Đại Thừa kỳ sẽ thế nào đây?
Hứa Thuận vô cùng mong chờ!
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện tình huống có điểm không thích hợp rồi.
Sư tôn, người giết gà nhổ lông rồi, sao không mổ bụng phanh ngực?
Lam đạo nhân, người nướng gà như thế sao? Đã nướng khét rồi sao còn chưa lật mặt?
Lam Nhiêm, thứ đen sì này… là dành cho người ăn hả?
Trời dần tối, Hứa Thuận nhìn Lam đạo nhân chơi đùa nửa ngày sau đó đưa cho mình một thứ gì đó màu đen dì sì, hình như nó là phần còn sót lại của con gà rừng vừa được ông ấy nướng khi nãy.
Khổ thân Hứa Thuận đã phải chịu chấn động quá lớn rồi.
Người biết thì coi thứ này là gà nướng, người không biết còn tưởng hắn đang phải chịu cực hình!
Không phải chứ, người là tu sĩ Đại Thừa kỳ đấy!
Người...
Nhưng ai quy định tu sĩ Đại Thừa kỳ không gì không làm được thì nhất định phải biết nướng gà?
“Ở đâu ra chuyện sư tôn chưa ăn mà đồ nhi lại ăn trước được? Sư tôn cứ ăn trước đi!” Vào những lúc kiểu như thế này, Hứa Thuận luôn tỏ ra vô cùng tôn sư trọng đạo.
Lam đạo nhân nằm bên cạnh đống lửa, nói: “Vi sư đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, cả ngày ăn thịt nướng vốn không phù hợp với khí chất của vi sư! Đây là món ăn do vi sư dày công nấu nướng cho ngươi, chớ có phụ ý tốt của vi sư!”
“Haizz, hôm nay lại sát sinh rồi! Tội lỗi tội lỗi quá!” Nói xong, Lam đạo nhân giả vờ giả vịt niệm mấy chương《Thái Thượng Cứu Khổ Kinh》để siêu độ cho con gà rừng vừa hy sinh lúc nãy.
Ý tốt á?
Có mà độc ý thì có?
Giờ người mới thấy ăn thịt nướng không phù hợp với khí chất của mình sao? Thế lúc trước ai là người gọi món heo nướng nguyên con? Ai là người há miệng cạp ba miếng là hết cả một cái đầu heo? Sao lúc đó người không bảo nó không phù hợp đi, lại còn vừa ăn vừa khen ngon nữa chứ?
Hứa Thuận cầm con gà nướng đen thui trên tay, Lam đạo nhân đã nói tới mức đó rồi, nếu hắn còn cương quyết không ăn thì đúng là không thích hợp, nhưng nếu ăn rồi, hắn lại sợ cái bụng của mình không thích hợp.
-----------------
[1] : Hoàng Đế dùng cái cuốc vàng – từ ngữ mạng được dùng để chỉ những kẻ có tư duy thiển cận, ếch ngối đáy giếng, cũng có thể lý giải là cái nghèo đã hạn chế sức tưởng tượng của con người.
Từ khi đạt đến Luyện Khí tầng hai, hắn cảm thấy sức ăn của mình càng lúc càng lớn.
Không phải trong những cuốn tiểu thuyết tu tiên kia có nói, sau khi con người tu tiên, bọn họ đều không ăn cơm hoặc chỉ ăn linh cốc thôi sao?
“Ăn hay không ăn đúng là một vấn đề nan giải!” Lam đạo nhân gãi đầu nói.
Không ăn thì thèm, mà ăn thì trong chốn rừng sâu núi thẳm này lại chẳng có gì ngon.
“Sư tôn, tu sĩ chúng ta có gieo trồng linh cốc không?” Hứa Thuận vừa nghĩ tới đống linh cốc mình từng đọc được trong tiểu thuyết kiếp trước bèn hỏi.
“Linh cốc là gì?” Lam đạo nhân hỏi lại.
“Chính là loại ngũ cốc có bao hàm linh khí, sau khi ăn vào có thể bổ sung linh khí, cải thiện thể chất cho người tu hành đó.” Hứa Thuận giải thích.
“Ngươi nhìn thấy thứ đó ở đâu?” Lam đạo nhân liếc mắt nhìn Hứa Thuận một cái.
Hứa Thuận ăn ngay nói thật: “Ta nhìn thấy... trong sách!”
“Đó chỉ là thứ người viết tưởng tượng ra thôi, cũng giống như bọn họ từng tưởng tượng Hoàng Đế dùng cái cuốc vàng [1] ấy.” Lam đạo nhân nói: “Thiên địa vạn vật, thứ nào lại không có linh khí?”
Quả nhiên, đám người viết tiểu thuyết thối tha kia thì hiểu cái quái gì về tu tiên chứ?
Hứa Thuận lại nghe thấy Lam đạo nhân cười nói: “Nếu gặp được một loại ngũ cốc có quá nhiều linh khí, vậy thì đồ nhi phải cẩn thận, coi chừng bọn chúng sẽ ăn thịt ngươi đó.”
“Làm sao có thể? Ngũ cốc sao lại ăn thịt người?” Hứa Thuận không tin.
“Người có linh khí sẽ tu hành, vậy khi ngũ cốc có linh khí, chúng sẽ như thế nào?” Lam đạo nhân hỏi ngược lại.
“Sẽ... ăn ngon hơn?”
“...Quả nhiên là ngươi đói quá rồi. Khi ngũ cốc có linh khí đương nhiên là chúng sẽ thành yêu.” Lam đạo nhân có chút bất đắc dĩ nói. Nhưng ông ấy cũng biết, tu sĩ ở giai đoạn Luyện Khí này đều rất đói, bọn họ cũng giống như một đứa trẻ đang tuổi choai choai, vừa vặn cũng là lúc thân thể đang phát dục.
Thân thể vốn là khởi đầu của tu tiên, không có thân thể tốt thì làm sao tu tiên được?
Luyện Khí kỳ chính là quá trình vừa dẫn khí nhập thể vừa tăng cường thể phách chuẩn bị cho Trúc Cơ.
“Đã đói đến mức này rồi, vậy để vi sư bộc lộ tài năng cho ngươi xem vậy!” Lam đạo nhân thấy một con gà rừng bay qua, rất nhanh đã hạ quyết tâm nói.
Là sư tôn, không thể để đồ nhi của mình đói bụng được.
“Hả?” Hứa Thuận có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lam đạo nhân, bởi vì hắn rất ít khi trông thấy Lam đạo nhân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Cũng có thể nói đây là lần đầu tiên.
Tay nghề nấu bếp của tu sĩ Đại Thừa kỳ sẽ thế nào đây?
Hứa Thuận vô cùng mong chờ!
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện tình huống có điểm không thích hợp rồi.
Sư tôn, người giết gà nhổ lông rồi, sao không mổ bụng phanh ngực?
Lam đạo nhân, người nướng gà như thế sao? Đã nướng khét rồi sao còn chưa lật mặt?
Lam Nhiêm, thứ đen sì này… là dành cho người ăn hả?
Trời dần tối, Hứa Thuận nhìn Lam đạo nhân chơi đùa nửa ngày sau đó đưa cho mình một thứ gì đó màu đen dì sì, hình như nó là phần còn sót lại của con gà rừng vừa được ông ấy nướng khi nãy.
Khổ thân Hứa Thuận đã phải chịu chấn động quá lớn rồi.
Người biết thì coi thứ này là gà nướng, người không biết còn tưởng hắn đang phải chịu cực hình!
Không phải chứ, người là tu sĩ Đại Thừa kỳ đấy!
Người...
Nhưng ai quy định tu sĩ Đại Thừa kỳ không gì không làm được thì nhất định phải biết nướng gà?
“Ở đâu ra chuyện sư tôn chưa ăn mà đồ nhi lại ăn trước được? Sư tôn cứ ăn trước đi!” Vào những lúc kiểu như thế này, Hứa Thuận luôn tỏ ra vô cùng tôn sư trọng đạo.
Lam đạo nhân nằm bên cạnh đống lửa, nói: “Vi sư đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, cả ngày ăn thịt nướng vốn không phù hợp với khí chất của vi sư! Đây là món ăn do vi sư dày công nấu nướng cho ngươi, chớ có phụ ý tốt của vi sư!”
“Haizz, hôm nay lại sát sinh rồi! Tội lỗi tội lỗi quá!” Nói xong, Lam đạo nhân giả vờ giả vịt niệm mấy chương《Thái Thượng Cứu Khổ Kinh》để siêu độ cho con gà rừng vừa hy sinh lúc nãy.
Ý tốt á?
Có mà độc ý thì có?
Giờ người mới thấy ăn thịt nướng không phù hợp với khí chất của mình sao? Thế lúc trước ai là người gọi món heo nướng nguyên con? Ai là người há miệng cạp ba miếng là hết cả một cái đầu heo? Sao lúc đó người không bảo nó không phù hợp đi, lại còn vừa ăn vừa khen ngon nữa chứ?
Hứa Thuận cầm con gà nướng đen thui trên tay, Lam đạo nhân đã nói tới mức đó rồi, nếu hắn còn cương quyết không ăn thì đúng là không thích hợp, nhưng nếu ăn rồi, hắn lại sợ cái bụng của mình không thích hợp.
-----------------
[1] : Hoàng Đế dùng cái cuốc vàng – từ ngữ mạng được dùng để chỉ những kẻ có tư duy thiển cận, ếch ngối đáy giếng, cũng có thể lý giải là cái nghèo đã hạn chế sức tưởng tượng của con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.