Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 20: Người Đầu Xanh Tiễn Kẻ Đầu Bạc!
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
25/10/2024
“Gõ bồn ca hát như thế không phải là quá mức vô tình hay sao?” Lam đạo nhân thương cảm nói: “Bách Lý đạo hữu và ta đã quen biết được mấy trăm năm, lúc còn trẻ, chúng ta từng cùng nhau đi hàng yêu trừ ma, thậm chí còn từng đặt bẫy lừa gạt lẫn nhau.”
“Giờ đối phương an an ổn ổn cười to mà đi. Ta cảm thấy vui vẻ thay đối phương, nhưng lại bi thương vì mình. Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng ta lại mất đi một vị bằng hữu rồi!” Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Lam đạo nhân có phần nghẹn ngào thổn thức.
Hứa Thuận nghĩ đến những lời Lam đạo nhân từng nói trước đó: “Không hiểu niềm vui sướng khi sinh tồn, cũng không hiểu nỗi chán ghét của tử vong, sinh ra không vui sướng, chết đi không khước từ, bước tới không do dự, tự do tự tại mà quay đi.”
Lam đạo nhân cũng không có niềm vui sướng khi sinh tồn, càng không có nỗi chán ghét khi tử vong, ông ấy chỉ đang thương cảm.
Tiên Nhân cũng là con người, cũng có bằng hữu, cũng có tình hữu nghị đáng trân trọng. Nếu trên thế giới vừa không có bằng hữu lại không có thân nhân cùng người yêu, chẳng phải toàn bộ thế giới đều là phản bội cùng giết chóc hay sao? Đến lúc ấy trường sinh còn có ý nghĩa gì nữa?
Giao tiếp với người khác sẽ rất phiền não, nhưng giao tiếp với tri kỷ hảo hữu tính tình hợp nhau lại chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.
Hứa Thuận ở kiếp trước cũng từng như thế.
Còn nhớ lúc hắn vừa tới một thành phố xa lạ, cả ngày chỉ biết dốc sức làm việc. Trong thành phố ấy hắn lại không có bạn bè, không có người yêu, không có người nhà, cái loại cảm giác mỗi ngày chỉ biết đi làm, tan tầm, rồi lại đi làm, lại tan tầm này, không ngừng giày vò hắn, còn có cảm giác bản thân mình không phải đang sống, mà đã biến thành một cỗ máy chỉ biết đi làm kiếm tiền, hay một con súc vật chỉ biết ăn uống ngủ nghỉ và làm việc trong xã hội mà thôi.
Cũng may, Hứa Thuận vẫn còn mấy đứa bạn xấu vẫn luôn giữ liên lạc trên mạng mới giúp hắn vượt qua được đoạn thời gian như thể đã chết lặng đó.
Tưởng tượng một chút, nếu trở thành một vị Tiên Nhân trường sinh bất tử. như vậy mỗi ngày đều chỉ biết tĩnh toạ tu hành, đả tọa tu tiên mà không làm gì khác nữa, chẳng phải trường sinh cô độc, không khác gì ngồi tù sao?
Lúc đó, thành Tiên và ngồi tù chỉ có một điều khác biệt duy nhất đó là có kỳ hạn và không có kỳ hạn mà thôi.
Đó không phải tu tiên, là tu lao.
“Sư tôn, không phải người vẫn còn đồ đệ ở đây sao?” Hứa Thuận lên tiếng trấn an đối phương.
Lam đạo nhân nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ông ấy nhìn Hứa Thuận, mỉm cười bảo: “Đồ nhi ngươi phải tu hành cho thật tốt, đừng để vi sư là người đầu xanh tiễn kẻ đầu bạc đấy!”
Trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, Hứa Thuận chợt phát hiện Lam đạo nhân có một đặc điểm rất thú vị, đó là khả năng điều chỉnh cảm xúc rất nhanh.
Ông ấy cũng sẽ vui vẻ, cũng sẽ phiền não, cũng sẽ bi thương, nhưng mỗi lần rơi vào cảm xúc tiêu như vậy, ông ấy đều sẽ điều chỉnh lại rất nhanh.
Cảm xúc không thể gây ảnh hưởng tới ông ấy quá lâu, nội tâm của ông ấy như một viên minh châu, còn cảm xúc tựa như một làn gió quấn quanh viên minh châu ấy, nó chẳng những không ảnh hưởng tới viên minh châu kia mà ngược lại còn tăng thêm sắc thái cho minh châu nữa.
Đây là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa sao?
Còn nữa, người đầu xanh tiễn kẻ đầu bạc là cái quái gì?
Rõ ràng đều là người đầu bạc tiễn...
Hứa Thuận nhìn mái tóc đen bóng khiến người ta hâm mộ trên cái đầu to đùng của Lam đạo nhân, chợt nghĩ đến cảnh tượng trong tương lai xa xôi nào đó, nếu hắn không thành Tiên thì đúng là người đầu xanh tiễn kẻ đầu bạc thật!
“Yên tâm đi sư tôn! Ta nhất định sẽ đến Tiên giới tìm người!” Hứa Thuận hùng hồn nói: “Cũng thuận tiện đánh tới chỗ tổ sư gia, để tổ sư gia tự mình lải nhải thứ quỷ quái《Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh》kia đi!”
“Ha ha ha ~” Lam đạo nhân cười to: “Không thể nào!”
“Vì sao không thể?” Hứa Thuận tỏ vẻ không phục nói: “Một năm không được thì một trăm năm. Một trăm năm không được thì một nghìn năm. Một nghìn năm không được thì một vạn năm! Kiểu gì cũng sẽ có một ngày, ta đủ sức đánh được tới chỗ tổ sư gia.”
Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận với vẻ hài lòng, sau đó cười ha hả nói: “Ta nói không thể nào vì trước khi ngươi tới được Tiên giới thì ta đã đánh bại tổ sư mất rồi!”
“...”
Hứa Thuận không khỏi dựng thẳng ngón tay cái lên, nói: “Luận về khoác lác, sư tôn người vẫn là số một!”
“Đương nhiên! Ai bảo ta là sư tôn của ngươi chứ?” Lam đạo nhân vỗ bụng nói, sau đó lại dẫn đầu chuyển hướng rời đi.
Sư đồ hai người cứ vừa nói vừa cười, lại tiếp tục đi về phía trước như vậy. Trước đó bọn họ đi về phía Bắc là muốn trở lại tông môn, hiện giờ muốn đi tới phía Đông để dự tiệc. Bởi vì tạm thời thay đổi lộ tuyến, nên con đường nhỏ trong núi kia toàn là cỏ dại mọc tràn lan, thậm chí còn có đoạn không phải là đường.
Rất khó đi.
“Giờ đối phương an an ổn ổn cười to mà đi. Ta cảm thấy vui vẻ thay đối phương, nhưng lại bi thương vì mình. Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng ta lại mất đi một vị bằng hữu rồi!” Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Lam đạo nhân có phần nghẹn ngào thổn thức.
Hứa Thuận nghĩ đến những lời Lam đạo nhân từng nói trước đó: “Không hiểu niềm vui sướng khi sinh tồn, cũng không hiểu nỗi chán ghét của tử vong, sinh ra không vui sướng, chết đi không khước từ, bước tới không do dự, tự do tự tại mà quay đi.”
Lam đạo nhân cũng không có niềm vui sướng khi sinh tồn, càng không có nỗi chán ghét khi tử vong, ông ấy chỉ đang thương cảm.
Tiên Nhân cũng là con người, cũng có bằng hữu, cũng có tình hữu nghị đáng trân trọng. Nếu trên thế giới vừa không có bằng hữu lại không có thân nhân cùng người yêu, chẳng phải toàn bộ thế giới đều là phản bội cùng giết chóc hay sao? Đến lúc ấy trường sinh còn có ý nghĩa gì nữa?
Giao tiếp với người khác sẽ rất phiền não, nhưng giao tiếp với tri kỷ hảo hữu tính tình hợp nhau lại chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.
Hứa Thuận ở kiếp trước cũng từng như thế.
Còn nhớ lúc hắn vừa tới một thành phố xa lạ, cả ngày chỉ biết dốc sức làm việc. Trong thành phố ấy hắn lại không có bạn bè, không có người yêu, không có người nhà, cái loại cảm giác mỗi ngày chỉ biết đi làm, tan tầm, rồi lại đi làm, lại tan tầm này, không ngừng giày vò hắn, còn có cảm giác bản thân mình không phải đang sống, mà đã biến thành một cỗ máy chỉ biết đi làm kiếm tiền, hay một con súc vật chỉ biết ăn uống ngủ nghỉ và làm việc trong xã hội mà thôi.
Cũng may, Hứa Thuận vẫn còn mấy đứa bạn xấu vẫn luôn giữ liên lạc trên mạng mới giúp hắn vượt qua được đoạn thời gian như thể đã chết lặng đó.
Tưởng tượng một chút, nếu trở thành một vị Tiên Nhân trường sinh bất tử. như vậy mỗi ngày đều chỉ biết tĩnh toạ tu hành, đả tọa tu tiên mà không làm gì khác nữa, chẳng phải trường sinh cô độc, không khác gì ngồi tù sao?
Lúc đó, thành Tiên và ngồi tù chỉ có một điều khác biệt duy nhất đó là có kỳ hạn và không có kỳ hạn mà thôi.
Đó không phải tu tiên, là tu lao.
“Sư tôn, không phải người vẫn còn đồ đệ ở đây sao?” Hứa Thuận lên tiếng trấn an đối phương.
Lam đạo nhân nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ông ấy nhìn Hứa Thuận, mỉm cười bảo: “Đồ nhi ngươi phải tu hành cho thật tốt, đừng để vi sư là người đầu xanh tiễn kẻ đầu bạc đấy!”
Trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, Hứa Thuận chợt phát hiện Lam đạo nhân có một đặc điểm rất thú vị, đó là khả năng điều chỉnh cảm xúc rất nhanh.
Ông ấy cũng sẽ vui vẻ, cũng sẽ phiền não, cũng sẽ bi thương, nhưng mỗi lần rơi vào cảm xúc tiêu như vậy, ông ấy đều sẽ điều chỉnh lại rất nhanh.
Cảm xúc không thể gây ảnh hưởng tới ông ấy quá lâu, nội tâm của ông ấy như một viên minh châu, còn cảm xúc tựa như một làn gió quấn quanh viên minh châu ấy, nó chẳng những không ảnh hưởng tới viên minh châu kia mà ngược lại còn tăng thêm sắc thái cho minh châu nữa.
Đây là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa sao?
Còn nữa, người đầu xanh tiễn kẻ đầu bạc là cái quái gì?
Rõ ràng đều là người đầu bạc tiễn...
Hứa Thuận nhìn mái tóc đen bóng khiến người ta hâm mộ trên cái đầu to đùng của Lam đạo nhân, chợt nghĩ đến cảnh tượng trong tương lai xa xôi nào đó, nếu hắn không thành Tiên thì đúng là người đầu xanh tiễn kẻ đầu bạc thật!
“Yên tâm đi sư tôn! Ta nhất định sẽ đến Tiên giới tìm người!” Hứa Thuận hùng hồn nói: “Cũng thuận tiện đánh tới chỗ tổ sư gia, để tổ sư gia tự mình lải nhải thứ quỷ quái《Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh》kia đi!”
“Ha ha ha ~” Lam đạo nhân cười to: “Không thể nào!”
“Vì sao không thể?” Hứa Thuận tỏ vẻ không phục nói: “Một năm không được thì một trăm năm. Một trăm năm không được thì một nghìn năm. Một nghìn năm không được thì một vạn năm! Kiểu gì cũng sẽ có một ngày, ta đủ sức đánh được tới chỗ tổ sư gia.”
Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận với vẻ hài lòng, sau đó cười ha hả nói: “Ta nói không thể nào vì trước khi ngươi tới được Tiên giới thì ta đã đánh bại tổ sư mất rồi!”
“...”
Hứa Thuận không khỏi dựng thẳng ngón tay cái lên, nói: “Luận về khoác lác, sư tôn người vẫn là số một!”
“Đương nhiên! Ai bảo ta là sư tôn của ngươi chứ?” Lam đạo nhân vỗ bụng nói, sau đó lại dẫn đầu chuyển hướng rời đi.
Sư đồ hai người cứ vừa nói vừa cười, lại tiếp tục đi về phía trước như vậy. Trước đó bọn họ đi về phía Bắc là muốn trở lại tông môn, hiện giờ muốn đi tới phía Đông để dự tiệc. Bởi vì tạm thời thay đổi lộ tuyến, nên con đường nhỏ trong núi kia toàn là cỏ dại mọc tràn lan, thậm chí còn có đoạn không phải là đường.
Rất khó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.