Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 7: Rõ Ràng Chỉ Cần Tu Hành Là Đủ Rồi!
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
24/10/2024
“Chân Pháp? Hộ Đạo Pháp?” Hứa Thuận có chút nghi hoặc hỏi lại, đều là công pháp không ngờ lại có sự khác biệt?
Lam đạo nhân liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đồ nhi, ngươi nói xem tu sĩ tu tập là vì cái gì?”
“Tất nhiên là vì thành tiên rồi!” Hứa Thuận đáp.
Triêu du Bắc Hải mộ Thương Ngô, tụ lý thanh xà đảm khí thô!
(Sáng tới Bắc Hải, chiều về Thương Ngô, có thanh xà trong tay áo, dũng khí dâng trào – đây là hai câu thơ trong bài Tuyệt Cú của Lữ Nham)
Tu sĩ không muốn thành Tiên không phải một tu sĩ tốt!
Hứa Thuận hắn bái sư cũng là vì thành Tiên đấy thôi.
“Đúng vậy!” Giọng nói của Lam đạo nhân có chút cảm khái: “Rõ ràng chỉ cần tu hành là đủ rồi. Nhưng Tu Tiên giới nhiều phong ba. Ân oán từ đời tổ sư rồi ân oán từ đời trước kéo dài xuống dưới, khiến mọi người không thể không chia bè kết phái. Lại có những kẻ chỉ biết ôm lòng mưu lợi, không muốn tu hành đàng hoàng, cả ngày chỉ chăm chăm đi kéo bè kéo cánh, luồn cúi xu nịnh.”
“Rõ ràng chỉ cần tu hành là đủ rồi...” Lam đạo nhân lặp lại một lần nữa:
“Nhiều thì năm sáu trăm năm, chậm thì ba bốn trăm năm là có thể phi thăng thành tiên.”
“Tuổi thọ và thời gian của tu sĩ quý giá biết bao, nhưng chỉ vì những phong ba này mà không thể không lãng phí thời gian đi tu luyện Hộ Đạo Pháp, liều cả mạng sống với những kẻ khác, thật quá nực cười. Tu tiên nhưng không phải so xem ai tu hành nhanh hơn, ai tu hành tốt hơn, mà so xem võ lực của ai cao hơn!”
“Nhưng võ lực cao thì có thể thành Tiên sao?” Lam đạo nhân trào phúng nói.
Tuy Lam đạo nhân chỉ nói qua loa vậy thôi, nhưng Hứa Thuận lại nghe hiểu được.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tu tiên dù sao cũng chỉ là một nhánh văn minh kéo dài, mục đích chính là để tu sĩ có thể thành Tiên. Mà Tiên Nhân thì cũng là con người, nơi có người thì sẽ có tranh chấp, có mâu thuẫn. Mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi, mà vũ lực lại là biện pháp trực tiếp nhất để giải quyết mâu thuẫn.
Mục đích của tu tiên là thành Tiên chứ không phải là vô địch thiên hạ hoặc tự mình dùng vũ lực đi giễu võ dương oai.
Vũ lực cao lại không có nghĩa là tu vi cao. Cũng tựa như bảo vệ ở xã hội hiện đại có thể vung nắm đấm đánh giáo sư, nhưng điều này chỉ có thể chứng minh giá trị võ lực của bảo vệ mạnh hơn giáo sư chứ không có nghĩa là trình độ tri thức của bảo vệ mạnh hơn giáo sư được.
Nhưng đây là tu tiên...
“Sư tôn, chẳng lẽ không phải tu vi càng cao thì pháp lực càng cao sao?” Hứa Thuận nghĩ đến điểm này, lập tức lên tiếng hỏi.
“Đồ nhi, ngươi từng trông thấy cung nỏ chưa?” Lam đạo nhân nói.
“Tất nhiên là ta từng thấy rồi!”
Lam đạo nhân lại nói tiếp: “Thế nếu đưa cung nỏ cho một đứa trẻ con cầm, nó có thể tùy tiện bắn chết một gã tráng hán hay không? Chẳng lẽ tráng hán kia không mạnh gấp mười lần một đứa trẻ ư?”
“Tu sĩ cũng là người, là người thì sẽ biết sử dụng công cụ chứ không dùng nanh vuốt chém giết như dã thú. Tu vi cao, nếu không dùng tới Hộ Đạo Pháp chuyên sát phạt mà chỉ sử dụng pháp lực một cách thô bạo thì cũng chỉ có thể nghiền ép rất nhiều người có cảnh giới thấp hơn.” Lam đạo nhân nói: “Ngược lại tu sĩ cảnh giới thấp dựa vào Hộ Đạo Pháp tu luyện nhiều năm để đánh chết tu sĩ cảnh giới cao hơn mình cũng là chuyện thường xảy ra.”
Nói đến đây, Lam đạo nhân thoáng cười lạnh một tiếng, sau đó mới tiếp tục: “Có người còn mang việc này đi khoe khoang khắp nơi đấy. Nhưng giết người thì có gì hay mà khoe khoang? Cứ như thể giết người cảnh giới cao hơn mình sẽ khiến cảnh giới của mình cao hơn, tu vi cũng cao hơn vậy!”
“Thọ nguyên vừa đến, chẳng qua cũng chỉ là một nắm đất vàng mà thôi sao?” Giọng điệu của Lam đạo nhân lộ rõ vẻ khinh thường. Ông ta rất ghét bầu không khí kiểu này. Nếu cả ngày cứ đánh đánh giết giết cũng có thể thành Tiên thì mọi người tu tiên làm gì nữa? Chẳng bằng cứ dứt khoát so sát phạt đi cho xong?
“Hộ Đạo Pháp tương đương với công cụ như cung nỏ? Chân Pháp thì tương đương với hệ thống tri thức để thành Tiên?” Hứa Thuận suy tư một lát rồi nói ra kiến giải của mình.
Hắn vẫn lấy tư duy hiện đại để lý giải về Tu Tiên giới. Cao thủ võ thuật khổ luyện võ công nhiều năm có thể dễ dàng treo người bình thường lên đánh, nhưng nếu người bình thường cầm một khẩu súng thì cao thủ võ thuật cũng phải suy xét kỹ càng một phen.
Tu tiên không chỉ cần tu luyện Chân Pháp mà còn phải dành thời gian đi tu luyện một ít công cụ (Hộ Đạo Pháp), để phòng ngừa ngày nào đó có kẻ ngu xuẩn đột nhiên nhảy ra trêu chọc mình.
“Sao tu tiên cũng có ‘cạnh tranh ngầm’ thế nảy?” Hứa Thuận không nhịn được khẽ cảm khái một câu.
(卷 là một từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc. Người trẻ sử dụng nó để chỉ sự cạnh tranh giữa các học sinh hoặc đồng nghiệp với nhau, trong khi ngoài mặt lại tỏ ra thờ ơ, không quan tâm tới)
Lam đạo nhân liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đồ nhi, ngươi nói xem tu sĩ tu tập là vì cái gì?”
“Tất nhiên là vì thành tiên rồi!” Hứa Thuận đáp.
Triêu du Bắc Hải mộ Thương Ngô, tụ lý thanh xà đảm khí thô!
(Sáng tới Bắc Hải, chiều về Thương Ngô, có thanh xà trong tay áo, dũng khí dâng trào – đây là hai câu thơ trong bài Tuyệt Cú của Lữ Nham)
Tu sĩ không muốn thành Tiên không phải một tu sĩ tốt!
Hứa Thuận hắn bái sư cũng là vì thành Tiên đấy thôi.
“Đúng vậy!” Giọng nói của Lam đạo nhân có chút cảm khái: “Rõ ràng chỉ cần tu hành là đủ rồi. Nhưng Tu Tiên giới nhiều phong ba. Ân oán từ đời tổ sư rồi ân oán từ đời trước kéo dài xuống dưới, khiến mọi người không thể không chia bè kết phái. Lại có những kẻ chỉ biết ôm lòng mưu lợi, không muốn tu hành đàng hoàng, cả ngày chỉ chăm chăm đi kéo bè kéo cánh, luồn cúi xu nịnh.”
“Rõ ràng chỉ cần tu hành là đủ rồi...” Lam đạo nhân lặp lại một lần nữa:
“Nhiều thì năm sáu trăm năm, chậm thì ba bốn trăm năm là có thể phi thăng thành tiên.”
“Tuổi thọ và thời gian của tu sĩ quý giá biết bao, nhưng chỉ vì những phong ba này mà không thể không lãng phí thời gian đi tu luyện Hộ Đạo Pháp, liều cả mạng sống với những kẻ khác, thật quá nực cười. Tu tiên nhưng không phải so xem ai tu hành nhanh hơn, ai tu hành tốt hơn, mà so xem võ lực của ai cao hơn!”
“Nhưng võ lực cao thì có thể thành Tiên sao?” Lam đạo nhân trào phúng nói.
Tuy Lam đạo nhân chỉ nói qua loa vậy thôi, nhưng Hứa Thuận lại nghe hiểu được.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tu tiên dù sao cũng chỉ là một nhánh văn minh kéo dài, mục đích chính là để tu sĩ có thể thành Tiên. Mà Tiên Nhân thì cũng là con người, nơi có người thì sẽ có tranh chấp, có mâu thuẫn. Mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi, mà vũ lực lại là biện pháp trực tiếp nhất để giải quyết mâu thuẫn.
Mục đích của tu tiên là thành Tiên chứ không phải là vô địch thiên hạ hoặc tự mình dùng vũ lực đi giễu võ dương oai.
Vũ lực cao lại không có nghĩa là tu vi cao. Cũng tựa như bảo vệ ở xã hội hiện đại có thể vung nắm đấm đánh giáo sư, nhưng điều này chỉ có thể chứng minh giá trị võ lực của bảo vệ mạnh hơn giáo sư chứ không có nghĩa là trình độ tri thức của bảo vệ mạnh hơn giáo sư được.
Nhưng đây là tu tiên...
“Sư tôn, chẳng lẽ không phải tu vi càng cao thì pháp lực càng cao sao?” Hứa Thuận nghĩ đến điểm này, lập tức lên tiếng hỏi.
“Đồ nhi, ngươi từng trông thấy cung nỏ chưa?” Lam đạo nhân nói.
“Tất nhiên là ta từng thấy rồi!”
Lam đạo nhân lại nói tiếp: “Thế nếu đưa cung nỏ cho một đứa trẻ con cầm, nó có thể tùy tiện bắn chết một gã tráng hán hay không? Chẳng lẽ tráng hán kia không mạnh gấp mười lần một đứa trẻ ư?”
“Tu sĩ cũng là người, là người thì sẽ biết sử dụng công cụ chứ không dùng nanh vuốt chém giết như dã thú. Tu vi cao, nếu không dùng tới Hộ Đạo Pháp chuyên sát phạt mà chỉ sử dụng pháp lực một cách thô bạo thì cũng chỉ có thể nghiền ép rất nhiều người có cảnh giới thấp hơn.” Lam đạo nhân nói: “Ngược lại tu sĩ cảnh giới thấp dựa vào Hộ Đạo Pháp tu luyện nhiều năm để đánh chết tu sĩ cảnh giới cao hơn mình cũng là chuyện thường xảy ra.”
Nói đến đây, Lam đạo nhân thoáng cười lạnh một tiếng, sau đó mới tiếp tục: “Có người còn mang việc này đi khoe khoang khắp nơi đấy. Nhưng giết người thì có gì hay mà khoe khoang? Cứ như thể giết người cảnh giới cao hơn mình sẽ khiến cảnh giới của mình cao hơn, tu vi cũng cao hơn vậy!”
“Thọ nguyên vừa đến, chẳng qua cũng chỉ là một nắm đất vàng mà thôi sao?” Giọng điệu của Lam đạo nhân lộ rõ vẻ khinh thường. Ông ta rất ghét bầu không khí kiểu này. Nếu cả ngày cứ đánh đánh giết giết cũng có thể thành Tiên thì mọi người tu tiên làm gì nữa? Chẳng bằng cứ dứt khoát so sát phạt đi cho xong?
“Hộ Đạo Pháp tương đương với công cụ như cung nỏ? Chân Pháp thì tương đương với hệ thống tri thức để thành Tiên?” Hứa Thuận suy tư một lát rồi nói ra kiến giải của mình.
Hắn vẫn lấy tư duy hiện đại để lý giải về Tu Tiên giới. Cao thủ võ thuật khổ luyện võ công nhiều năm có thể dễ dàng treo người bình thường lên đánh, nhưng nếu người bình thường cầm một khẩu súng thì cao thủ võ thuật cũng phải suy xét kỹ càng một phen.
Tu tiên không chỉ cần tu luyện Chân Pháp mà còn phải dành thời gian đi tu luyện một ít công cụ (Hộ Đạo Pháp), để phòng ngừa ngày nào đó có kẻ ngu xuẩn đột nhiên nhảy ra trêu chọc mình.
“Sao tu tiên cũng có ‘cạnh tranh ngầm’ thế nảy?” Hứa Thuận không nhịn được khẽ cảm khái một câu.
(卷 là một từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc. Người trẻ sử dụng nó để chỉ sự cạnh tranh giữa các học sinh hoặc đồng nghiệp với nhau, trong khi ngoài mặt lại tỏ ra thờ ơ, không quan tâm tới)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.