Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 49: Rượu Thúy Tùng!
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
31/10/2024
“Không ngờ nhãi con ngươi lại thu thêm hai đồ đệ!” Bách Lý Tùng kéo Lam đạo nhân đi vào sơn động.
Vừa vào sơn động, trước mắt đã biến thành một mảnh trống trải.
Hứa Thuận nhìn thấy hàng đống thạch nhũ với những hình thái khác nhau được treo ngược trên đỉnh hang động rộng lớn, không ngừng lóe lên quang mang nhu hòa như những chiếc đèn màu.
Trong động phủ còn có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua. Bên cạnh suối nước có một mảnh linh tùng quý hiếm sinh trưởng, cành lá sum xuê, trên thân cây còn có sương mù nhàn nhạt quấn quanh, thu hút mấy con linh thú giống như sóc tới nghỉ lại.
Hai bên dòng suối nhỏ, bên dưới tán tùng là một bộ bàn đá ghế đá, có vẻ như nơi này chính là phòng tiếp khách của Bách Lý Tùng.
Tự nhiên, thanh đạm, thoải mái lại yên tĩnh.
“Mấy ngày nay là ngày vui của ta, hai sư điệt các ngươi nếu thấy hợp ý cái gì thì cứ tự lấy đi.” Bách Lý Tùng đặt mông ngồi xuống ghế, lại đưa mắt nhìn hai người Hứa Thuận, nháy mắt ra hiệu nói: “Đừng để ta biết là được. Dù sao thì qua mấy ngày nữa ta cũng không thể quan tâm đến mấy chuyện đó được!”
Giọng điệu của ông ấy rất thoải mái, nếu không phải Hứa Thuận biết cái gì là “ngày vui”, cái gì là “Nhan Khai Yến” thì hắn thật sự sẽ cho rằng Bách Lý Tùng nói ngày vui chính là ngày vui thật.
“Khụ... Sơn động này của sư bá vô cùng đẹp đẽ, ta nhìn cái gì cũng muốn cả.” Hứa Thuận cả gan nói một câu đùa vui. Hắn cảm thấy Bách Lý Tùng là người vô cùng thú vị.
Tử Tô lại không dám thở mạnh, chỉ biết im lặng đi theo phía sau Lam đạo nhân. Bách Lý Tùng cũng là tu sĩ Nguyên Thần, là tồn tại mà bình thường gã chỉ có thể ngưỡng vọng. Gã thực sự không dám nói đùa với đối phương.
“Ồ?” Bách Lý Tùng nhìn thoáng qua Hứa Thuận, lại vừa cười vừa nói: “Ngươi tu vi thấp nhưng lá gan lại không nhỏ nhé. Nếu ngươi muốn có khu sơn động này cũng không phải là không được.”
“Chỉ cần ngươi đánh thắng bốn vị sư huynh kia thôi!” Bách Lý Tùng chỉ về phía bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu”.
Trái ngược với Bách Lý Tùng, bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” lại tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, mặt mày ai nấy đều nghiêm nghị, nhìn qua cũng biết bọn họ là kiểu người thận trọng trong từng lời ăn tiếng nói rồi. Nhưng bọn họ cũng biết Hứa Thuận chỉ đang nói đùa với sư tôn nhà mình thôi, thấy Hứa Thuận nhìn sang, mấy người cũng cố nặn ra một nụ cười với hắn.
Sư tôn của bọn họ sắp chết rồi, thử hỏi làm sao bọn họ có thể cười vui được?
Nhưng bọn họ nhất định phải cười, bởi đây là ngày vui của sư tôn.
Bách Lý Tùng và Lam đạo nhân có thể nhìn thấu sinh tử, sinh ra không vui sướng, vào chết không khước từ, nhưng bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” vốn có tình sư đồ với Bách Lý Tùng đã nhiều năm, giờ sư tôn sắp phải rời đi, nói bọn họ không thương tâm là giả.
Lam đạo nhân ngồi bên cạnh Bách Lý Tùng, phóng thần thức ra, ông ấy có thể dễ dàng cảm nhận khí tức già yếu trên người Bách Lý Tùng. Đó là khí tức của người đã hao hết thọ nguyên, sắp tới lúc tử vong.
“Ta đã tới rồi, sao Bách Lý đạo huynh không lấy rượu ngon ra chiêu đãi? Chẳng lẽ là không nỡ sao?” Lam đạo nhân cười nói. Ông ấy quen biết Bách Lý Tùng đã mấy trăm năm, há có thể khóc lóc buồn thương như một đứa bé gái được?
Vậy nên ông ấy muốn mượn rượu mua vui, cùng Bách Lý Tùng nhớ lại những chuyện xưa năm cũ.
“Ồ... biết ngay là ngươi kén cá chọn canh mà. Đồ nhi, mau mang rượu Thúy Tùng tới đây!” Bách Lý Tùng nói với Tây Biên Mạc.
Tây Biên Mạc cúi đầu thưa vâng, sau đó đi vào sâu trong động phủ.
“Rượu Thúy Tùng? Lần trước ta uống Bách Hoa Lộ mà!” Lam đạo nhân cau mày nói: “Chẳng lẽ Bách Lý đạo huynh không nỡ lấy ra nên mới giữ lại rượu ngon cho đồ nhi của ngươi?”
“Xì! Cái miệng nhãi con ngươi đúng là không mọc được ngà voi!” Bách Lý Tùng cười mắng: “Rượu Thúy Tùng này là ta dùng lá linh tùng ủ chế, lên men trăm năm mới được mấy vò này đấy. Nếu ngươi muốn uống Bách Hoa Lộ thì đợi lát nữa sẽ mang cho ngươi Bách Hoa Lộ.”
Lam đạo nhân cười khẩy, nói: “Chẳng lẽ ngươi định lừa người không hiểu cất rượu như ta? Trong Bách Hoa Lộ ẩn chứa mật của bách hoa mới có thể cất rượu, trong lá tùng thì có gì để lên men ủ rượu chứ? Theo ta thấy, là ngươi uống hết Bách Hoa Lộ rồi nên mới lấy rượu Thúy Tùng ra chống chế cho qua!”
“Tên nhãi con nhà ngươi... vẫn không biết tốt xấu như vậy!” Bách Lý Tùng tiếp tục cười mắng: “Cây tùng của ta mà giống với cây tùng bình thường à? Được, đợi ngươi uống vào sẽ biết.”
Trong lúc nói chuyện, Tây Biên Mạc đã lấy ra mấy vò rượu như phỉ thúy.
Vừa mở nắp vò Hứa Thuận đã ngửi thấy mùi rượu thơm ngát bay ra. Mùi hương này như từng con gió mát, lại như mùi hương của tùng bách, thanh nhã vô cùng.
“Ồ...” Lam đạo nhân vẫn tiếp tục nói: “Sau khi rượu lên men mùi thơm sẽ càng ngày càng đậm, thậm chí còn giống như tương dịch. Thế mà loại rượu Thúy Tùng gì đó của ngươi kia có mùi hương nhạt như vậy, vừa nhìn là biết thời gian lên men không đủ rồi.”
Khá lắm, mùi rượu phải nồng, đặc như tương dịch, không ngờ sư tôn mình còn am hiểu về cất rượu!
Hứa Thuận lại thấy Bách Lý Tùng “xì” một tiếng rồi nói: “Đừng có khoe khoang thuật cất rượu ngươi học được từ chỗ Yên nương tử nữa đi. Ngươi học chẳng lẽ ta không học à?”
Yên nương tử?
Nghe giống như tên của một nữ tử cất rượu?
Hứa Thuận lập tức dựng thẳng lỗ tai lên.
Vừa vào sơn động, trước mắt đã biến thành một mảnh trống trải.
Hứa Thuận nhìn thấy hàng đống thạch nhũ với những hình thái khác nhau được treo ngược trên đỉnh hang động rộng lớn, không ngừng lóe lên quang mang nhu hòa như những chiếc đèn màu.
Trong động phủ còn có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua. Bên cạnh suối nước có một mảnh linh tùng quý hiếm sinh trưởng, cành lá sum xuê, trên thân cây còn có sương mù nhàn nhạt quấn quanh, thu hút mấy con linh thú giống như sóc tới nghỉ lại.
Hai bên dòng suối nhỏ, bên dưới tán tùng là một bộ bàn đá ghế đá, có vẻ như nơi này chính là phòng tiếp khách của Bách Lý Tùng.
Tự nhiên, thanh đạm, thoải mái lại yên tĩnh.
“Mấy ngày nay là ngày vui của ta, hai sư điệt các ngươi nếu thấy hợp ý cái gì thì cứ tự lấy đi.” Bách Lý Tùng đặt mông ngồi xuống ghế, lại đưa mắt nhìn hai người Hứa Thuận, nháy mắt ra hiệu nói: “Đừng để ta biết là được. Dù sao thì qua mấy ngày nữa ta cũng không thể quan tâm đến mấy chuyện đó được!”
Giọng điệu của ông ấy rất thoải mái, nếu không phải Hứa Thuận biết cái gì là “ngày vui”, cái gì là “Nhan Khai Yến” thì hắn thật sự sẽ cho rằng Bách Lý Tùng nói ngày vui chính là ngày vui thật.
“Khụ... Sơn động này của sư bá vô cùng đẹp đẽ, ta nhìn cái gì cũng muốn cả.” Hứa Thuận cả gan nói một câu đùa vui. Hắn cảm thấy Bách Lý Tùng là người vô cùng thú vị.
Tử Tô lại không dám thở mạnh, chỉ biết im lặng đi theo phía sau Lam đạo nhân. Bách Lý Tùng cũng là tu sĩ Nguyên Thần, là tồn tại mà bình thường gã chỉ có thể ngưỡng vọng. Gã thực sự không dám nói đùa với đối phương.
“Ồ?” Bách Lý Tùng nhìn thoáng qua Hứa Thuận, lại vừa cười vừa nói: “Ngươi tu vi thấp nhưng lá gan lại không nhỏ nhé. Nếu ngươi muốn có khu sơn động này cũng không phải là không được.”
“Chỉ cần ngươi đánh thắng bốn vị sư huynh kia thôi!” Bách Lý Tùng chỉ về phía bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu”.
Trái ngược với Bách Lý Tùng, bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” lại tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, mặt mày ai nấy đều nghiêm nghị, nhìn qua cũng biết bọn họ là kiểu người thận trọng trong từng lời ăn tiếng nói rồi. Nhưng bọn họ cũng biết Hứa Thuận chỉ đang nói đùa với sư tôn nhà mình thôi, thấy Hứa Thuận nhìn sang, mấy người cũng cố nặn ra một nụ cười với hắn.
Sư tôn của bọn họ sắp chết rồi, thử hỏi làm sao bọn họ có thể cười vui được?
Nhưng bọn họ nhất định phải cười, bởi đây là ngày vui của sư tôn.
Bách Lý Tùng và Lam đạo nhân có thể nhìn thấu sinh tử, sinh ra không vui sướng, vào chết không khước từ, nhưng bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” vốn có tình sư đồ với Bách Lý Tùng đã nhiều năm, giờ sư tôn sắp phải rời đi, nói bọn họ không thương tâm là giả.
Lam đạo nhân ngồi bên cạnh Bách Lý Tùng, phóng thần thức ra, ông ấy có thể dễ dàng cảm nhận khí tức già yếu trên người Bách Lý Tùng. Đó là khí tức của người đã hao hết thọ nguyên, sắp tới lúc tử vong.
“Ta đã tới rồi, sao Bách Lý đạo huynh không lấy rượu ngon ra chiêu đãi? Chẳng lẽ là không nỡ sao?” Lam đạo nhân cười nói. Ông ấy quen biết Bách Lý Tùng đã mấy trăm năm, há có thể khóc lóc buồn thương như một đứa bé gái được?
Vậy nên ông ấy muốn mượn rượu mua vui, cùng Bách Lý Tùng nhớ lại những chuyện xưa năm cũ.
“Ồ... biết ngay là ngươi kén cá chọn canh mà. Đồ nhi, mau mang rượu Thúy Tùng tới đây!” Bách Lý Tùng nói với Tây Biên Mạc.
Tây Biên Mạc cúi đầu thưa vâng, sau đó đi vào sâu trong động phủ.
“Rượu Thúy Tùng? Lần trước ta uống Bách Hoa Lộ mà!” Lam đạo nhân cau mày nói: “Chẳng lẽ Bách Lý đạo huynh không nỡ lấy ra nên mới giữ lại rượu ngon cho đồ nhi của ngươi?”
“Xì! Cái miệng nhãi con ngươi đúng là không mọc được ngà voi!” Bách Lý Tùng cười mắng: “Rượu Thúy Tùng này là ta dùng lá linh tùng ủ chế, lên men trăm năm mới được mấy vò này đấy. Nếu ngươi muốn uống Bách Hoa Lộ thì đợi lát nữa sẽ mang cho ngươi Bách Hoa Lộ.”
Lam đạo nhân cười khẩy, nói: “Chẳng lẽ ngươi định lừa người không hiểu cất rượu như ta? Trong Bách Hoa Lộ ẩn chứa mật của bách hoa mới có thể cất rượu, trong lá tùng thì có gì để lên men ủ rượu chứ? Theo ta thấy, là ngươi uống hết Bách Hoa Lộ rồi nên mới lấy rượu Thúy Tùng ra chống chế cho qua!”
“Tên nhãi con nhà ngươi... vẫn không biết tốt xấu như vậy!” Bách Lý Tùng tiếp tục cười mắng: “Cây tùng của ta mà giống với cây tùng bình thường à? Được, đợi ngươi uống vào sẽ biết.”
Trong lúc nói chuyện, Tây Biên Mạc đã lấy ra mấy vò rượu như phỉ thúy.
Vừa mở nắp vò Hứa Thuận đã ngửi thấy mùi rượu thơm ngát bay ra. Mùi hương này như từng con gió mát, lại như mùi hương của tùng bách, thanh nhã vô cùng.
“Ồ...” Lam đạo nhân vẫn tiếp tục nói: “Sau khi rượu lên men mùi thơm sẽ càng ngày càng đậm, thậm chí còn giống như tương dịch. Thế mà loại rượu Thúy Tùng gì đó của ngươi kia có mùi hương nhạt như vậy, vừa nhìn là biết thời gian lên men không đủ rồi.”
Khá lắm, mùi rượu phải nồng, đặc như tương dịch, không ngờ sư tôn mình còn am hiểu về cất rượu!
Hứa Thuận lại thấy Bách Lý Tùng “xì” một tiếng rồi nói: “Đừng có khoe khoang thuật cất rượu ngươi học được từ chỗ Yên nương tử nữa đi. Ngươi học chẳng lẽ ta không học à?”
Yên nương tử?
Nghe giống như tên của một nữ tử cất rượu?
Hứa Thuận lập tức dựng thẳng lỗ tai lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.