Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 1: Sư Phụ Lam Đạo Nhân!
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
24/10/2024
Tháng tám, thời tiết đã không còn nóng như trước.
Hứa Thuận đi theo sư phụ trên con đường đến Kiếm Môn. Hắn cõng theo một cái bao, có phần bất đắc dĩ nhìn sư phụ đang nghênh ngang đi phía trước.
Từ khi xuyên qua tới thế giới này, đến mấy ngày trước, dưới cơ duyên xảo hợp, bái được Lam đạo nhân làm sư, Hứa Thuận vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn.
Trước khi bái sư, hắn cảm thấy phong cách lôi thôi lếch thếch, áo mũ không chỉnh tề của Lam đạo nhân này chính là phong phạm của cao nhân!
Nhưng sau khi bái sư, hắn lại bắt đầu thắc mắc, không biết vị Lam đạo nhân này có bị bệnh hay không?
Cách hắn hai bước, chẳng những Lam đạo nhân đã để trần cánh tay, còn trực tiếp để lộ ra màu nâu đen ở thân trên. Thịt mỡ trên người không ngừng đung đa đung đưa theo từng bước đi của Lam đạo nhân trên đường. Hai khối thịt trước ngực người … con mẹ nó còn lớn hơn cả phụ nữ!
Thậm chí cái vòng đang lắc lư trên bụng người còn lớn hơn cái bụng bia trước khi Hứa Thuận xuyên không!
Về phần tướng mạo, lại càng "bình thường", sống mũi tẹt, đôi mắt nhỏ, hai chòm râu con kiến, trên đầu còn cột làm hai búi. Cái gọi là hai búi tóc của người chính là chia đều tóc sang hai bên, sau đó kết lại thành búi, trực tiếp cố định ở hai bên đỉnh đầu.
Đúng vậy đó, kiểu tóc này thường được dùng cho đám nhóc con và nữ hài!
Cho nên một người mập mạp nặng tới hai - ba trăm cân lại bện tóc thành hai búi, nghênh ngang đi trên đường… người biết sẽ đánh giá đây là kẻ thích khoe hàng, còn người không biết sẽ cho rằng người nọ mắc bệnh thần kinh!
Mà tên mập này lại chính là sư phụ của Hứa Thuận hắn, Lam đạo nhân.
Hứa Thuận khẽ thở dài một hơi, vì sao sư tôn của người khác đều là mỹ nữ chân dài, trong khi sư phụ của hắn lại có bộ dáng như vậy chứ?
Nếu không phải hắn từng tận mắt nhìn thấy, Lam đạo nhân điều khiển kiếm quang, chém xuống con yêu ma trong giếng nước thì nói thật, hắn sẽ cho rằng hai mắt mình mù rồi mới có thể bái một người như vậy làm thầy.
Tên mập không có pháp lực là một tên xấu xí, còn tên mập có pháp lực chính là cao nhân!
Kiếm quang lạnh như ánh trăng, nhanh như sét đánh, Hứa Thuận nhìn thấy mà trong lòng vô cùng ao ước.
Hôm nay, thanh kiếm kia đang được đeo trên lưng hắn.
"Sư phụ, người có thể mặc quần áo vào không?" Hứa Thuận không nhịn được nói.
"Không mặc, như vậy mới mát mẻ!" Lam đạo nhân không hề quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói.
"Nhưng… không phải sư phụ người vốn nóng lạnh bất xâm sao?" Hứa Thuận lại hỏi.
"Không sai!" Đúng là với tu vi của Lam đạo nhân đã đạt đến trình độ nóng lạnh bất xâm rồi, cho nên ông ấy thản nhiên nói: "Nhưng ta cảm thấy thế này thoải mái."
Đúng vậy, Lam đạo nhân làm như vậy chỉ đơn thuần vì cơn gió thổi vào cái bụng rất thoải mái, khiến ông ấy rất dễ chịu mà thôi.
"Ngài có bận tâm tới cảm nhận của người khác hay không?" Hứa Thuận lại hỏi.
Trên đường đi tới đây, có rất nhiều người đều chỉ trỏ nói xấu sau lưng bọn họ, thậm chí còn có không ít tiểu nương tử âm thầm chê cười Lam đạo nhân.
"Đồ nhi, vì sao vi sư phải bận tâm tới cảm nhận của người khác?" Lam đạo nhân lắc lắc cánh tay trần nói.
"Vi sư tu tiên cũng không phải để cho người khác xem. Tu tiên là phải tự tại nha! Nếu chỉ vì bận tâm tới cảm nhận của người khác mà thay đổi chính mình thì tu tiên làm gì? Không bằng đi học chút kinh văn thuộc chút phong thủy, sau đó hưởng thụ cuộc đời giàu sang phú quý cho rồi!"
Hứa Thuận nghe được ý tứ răn dạy trong lời nói của Lam đạo nhân.
Tu tiên vốn là thoát khỏi gông xiềng của thế tục, theo đuổi tự do tự tại, thoải mái ra vào tiên cảnh.
Nếu chỉ vì những lời nghị luận của người khác mà thay đổi, chẳng phải đã... trở thành đối tượng bị người ta thao túng bằng ngôn từ rồi?
Hứa Thuận cảm thấy lời này rất có đạo lý, nhưng nghe hơi là là. Hít... không phải sư phụ người thuận miệng bịa ra một lời nói vớ vẩn để lừa gạt ta chứ?
Cũng không phải Hứa Thuận đa nghi, chỉ vì mấy câu nói đạo lý toát ra từ trong miệng một vị Lam đạo nhân đang để trần cánh tay… rất không có sức thuyết phục.
"Sư phụ... Chờ con với!" Hứa Thuận thoáng dừng lại suy nghĩ một chút, đã thấy Lam đạo nhân đang đi nhanh về phía trước rồi. Hắn vội vàng đuổi theo.
Đi lại trên đường núi một quãng thời gian khá dài như vậy, không khác gì cực hình đối với một tên béo ú chuyên ru rú trong nhà trước khi xuyên qua như Hứa Thuận. Nhưng thân thể hiện tại của hắn lại là một thiếu niên chừng mười sáu - mười bảy tuổi có căn cốt cực giai, là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt với thân thể hơn ba mươi tuổi trước khi hắn xuyên qua đến nơi này.
Hơn nữa, hắn còn được Lam đạo nhân truyền thụ khẩu quyết từ trước rồi, dựa vào nó, dù một ngày có đi mấy chục cây số cũng chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước.
Hứa Thuận đi theo sư phụ trên con đường đến Kiếm Môn. Hắn cõng theo một cái bao, có phần bất đắc dĩ nhìn sư phụ đang nghênh ngang đi phía trước.
Từ khi xuyên qua tới thế giới này, đến mấy ngày trước, dưới cơ duyên xảo hợp, bái được Lam đạo nhân làm sư, Hứa Thuận vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn.
Trước khi bái sư, hắn cảm thấy phong cách lôi thôi lếch thếch, áo mũ không chỉnh tề của Lam đạo nhân này chính là phong phạm của cao nhân!
Nhưng sau khi bái sư, hắn lại bắt đầu thắc mắc, không biết vị Lam đạo nhân này có bị bệnh hay không?
Cách hắn hai bước, chẳng những Lam đạo nhân đã để trần cánh tay, còn trực tiếp để lộ ra màu nâu đen ở thân trên. Thịt mỡ trên người không ngừng đung đa đung đưa theo từng bước đi của Lam đạo nhân trên đường. Hai khối thịt trước ngực người … con mẹ nó còn lớn hơn cả phụ nữ!
Thậm chí cái vòng đang lắc lư trên bụng người còn lớn hơn cái bụng bia trước khi Hứa Thuận xuyên không!
Về phần tướng mạo, lại càng "bình thường", sống mũi tẹt, đôi mắt nhỏ, hai chòm râu con kiến, trên đầu còn cột làm hai búi. Cái gọi là hai búi tóc của người chính là chia đều tóc sang hai bên, sau đó kết lại thành búi, trực tiếp cố định ở hai bên đỉnh đầu.
Đúng vậy đó, kiểu tóc này thường được dùng cho đám nhóc con và nữ hài!
Cho nên một người mập mạp nặng tới hai - ba trăm cân lại bện tóc thành hai búi, nghênh ngang đi trên đường… người biết sẽ đánh giá đây là kẻ thích khoe hàng, còn người không biết sẽ cho rằng người nọ mắc bệnh thần kinh!
Mà tên mập này lại chính là sư phụ của Hứa Thuận hắn, Lam đạo nhân.
Hứa Thuận khẽ thở dài một hơi, vì sao sư tôn của người khác đều là mỹ nữ chân dài, trong khi sư phụ của hắn lại có bộ dáng như vậy chứ?
Nếu không phải hắn từng tận mắt nhìn thấy, Lam đạo nhân điều khiển kiếm quang, chém xuống con yêu ma trong giếng nước thì nói thật, hắn sẽ cho rằng hai mắt mình mù rồi mới có thể bái một người như vậy làm thầy.
Tên mập không có pháp lực là một tên xấu xí, còn tên mập có pháp lực chính là cao nhân!
Kiếm quang lạnh như ánh trăng, nhanh như sét đánh, Hứa Thuận nhìn thấy mà trong lòng vô cùng ao ước.
Hôm nay, thanh kiếm kia đang được đeo trên lưng hắn.
"Sư phụ, người có thể mặc quần áo vào không?" Hứa Thuận không nhịn được nói.
"Không mặc, như vậy mới mát mẻ!" Lam đạo nhân không hề quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói.
"Nhưng… không phải sư phụ người vốn nóng lạnh bất xâm sao?" Hứa Thuận lại hỏi.
"Không sai!" Đúng là với tu vi của Lam đạo nhân đã đạt đến trình độ nóng lạnh bất xâm rồi, cho nên ông ấy thản nhiên nói: "Nhưng ta cảm thấy thế này thoải mái."
Đúng vậy, Lam đạo nhân làm như vậy chỉ đơn thuần vì cơn gió thổi vào cái bụng rất thoải mái, khiến ông ấy rất dễ chịu mà thôi.
"Ngài có bận tâm tới cảm nhận của người khác hay không?" Hứa Thuận lại hỏi.
Trên đường đi tới đây, có rất nhiều người đều chỉ trỏ nói xấu sau lưng bọn họ, thậm chí còn có không ít tiểu nương tử âm thầm chê cười Lam đạo nhân.
"Đồ nhi, vì sao vi sư phải bận tâm tới cảm nhận của người khác?" Lam đạo nhân lắc lắc cánh tay trần nói.
"Vi sư tu tiên cũng không phải để cho người khác xem. Tu tiên là phải tự tại nha! Nếu chỉ vì bận tâm tới cảm nhận của người khác mà thay đổi chính mình thì tu tiên làm gì? Không bằng đi học chút kinh văn thuộc chút phong thủy, sau đó hưởng thụ cuộc đời giàu sang phú quý cho rồi!"
Hứa Thuận nghe được ý tứ răn dạy trong lời nói của Lam đạo nhân.
Tu tiên vốn là thoát khỏi gông xiềng của thế tục, theo đuổi tự do tự tại, thoải mái ra vào tiên cảnh.
Nếu chỉ vì những lời nghị luận của người khác mà thay đổi, chẳng phải đã... trở thành đối tượng bị người ta thao túng bằng ngôn từ rồi?
Hứa Thuận cảm thấy lời này rất có đạo lý, nhưng nghe hơi là là. Hít... không phải sư phụ người thuận miệng bịa ra một lời nói vớ vẩn để lừa gạt ta chứ?
Cũng không phải Hứa Thuận đa nghi, chỉ vì mấy câu nói đạo lý toát ra từ trong miệng một vị Lam đạo nhân đang để trần cánh tay… rất không có sức thuyết phục.
"Sư phụ... Chờ con với!" Hứa Thuận thoáng dừng lại suy nghĩ một chút, đã thấy Lam đạo nhân đang đi nhanh về phía trước rồi. Hắn vội vàng đuổi theo.
Đi lại trên đường núi một quãng thời gian khá dài như vậy, không khác gì cực hình đối với một tên béo ú chuyên ru rú trong nhà trước khi xuyên qua như Hứa Thuận. Nhưng thân thể hiện tại của hắn lại là một thiếu niên chừng mười sáu - mười bảy tuổi có căn cốt cực giai, là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt với thân thể hơn ba mươi tuổi trước khi hắn xuyên qua đến nơi này.
Hơn nữa, hắn còn được Lam đạo nhân truyền thụ khẩu quyết từ trước rồi, dựa vào nó, dù một ngày có đi mấy chục cây số cũng chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.