Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 29: Suy Đoán Của Lam Đạo Nhân!
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
27/10/2024
“Đồ nhi, sợ là ngươi không biết, thời gian mặt trời mọc ở những nơi khác nhau là những thời điểm khác nhau.” Lam đạo nhân nhìn thoáng qua tên Hứa Thuận thất học kia, bắt đầu lên tiếng phổ cập khoa học cho hắn: “Nếu thật sự có thứ như thế thì với khả năng của tu sĩ, có thể hấp thu cả ngày không ngừng nghỉ.”
“Đồ nhi ngươi vẫn nên đọc sách nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn một chút đi!”
“...”
Mẹ nó, không ngờ ta lại bị Lam đạo nhân khinh bỉ rồi.
Còn vì nguyên nhân mặt trời xoay chuyển nữa chứ?
Đúng là tiểu thuyết tu tiên hại chết người mà!
Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Thuận lại thấy vô cùng kỳ lạ, hắn lập tức lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ mặt trời lại xoay quanh đại địa?”
Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận với ánh mắt rất lạ, sau khi kinh ngạc trong giây látm ông ấy mới nói: “Ngộ tính của đồ nhi cao thật, thế mà cũng đoán ra được.”
Ta không có đoán mà là ta học được!
“Đồ nhi có biết Thần Châu đại địa dưới chân chúng ta có dạng gì không?” Lam đạo nhân muốn kiểm tra Hứa Thuận một phen mới tiếp tục hỏi.
“Người đừng nói là nó có hình tròn giống như một quả cầu nhé?” Hứa Thuận đáp kiểu thăm dò.
“Không ngờ đồ nhi lại biết chuyện này!” Lam đạo nhân vỗ bụng “bốp” một cái, kinh ngạc thốt lên.
“Ta đoán mò thôi!” Hứa Thuận ăn ngay nói thật, lần này đúng là hắn đoán mò thật.
Ai biết thế giới dưới chân mình là một quả cầu chứ?
Còn nhớ ở kiếp trước, khi văn minh phát triển đến một mức độ nhất định, mọi người mới ý thức được toàn cảnh của mặt đất dưới chân mình. Mà ở thế giới này, cả ngày hắn đều đi dạo loanh quanh trong núi, ai biết thế giới có dáng vẻ thế nào!
“Vậy mà cũng có thể đoán đúng? Quả nhiên đồ nhi là người sinh ra đã biết.” Lam đạo nhân nhìn thật kỹ Hứa Thuận một cái.
Chuyện Hứa Thuận nói năng lão luyện, có thể lý giải là trưởng thành sớm, nhưng suy đoán ra thế giới có hình tròn thì thật... kỳ quái. Bởi vì người bình thường sẽ không cảm nhận được thế giới dưới chân mình có hình tròn.
Hứa Thuận cũng không giống người không bình thường.
“Sinh ra đã biết? Nghĩa là sinh ra đã hiểu rất nhiều thứ sao?” Hứa Thuận hỏi ngược lại.
“Không sai! Theo ghi chép trong tông môn, thế hệ chữ Hoàng có vị tiền bối đạo danh là Hoàng Câu, ngài chính là người sinh ra đã biết, am hiểu âm nhạc và ca hát. Năm đó, khi ở trong tông môn, ngài còn dẫn dắt thế hệ đồng lứa sáng tác và ca hát, còn có chút phong lưu nữa.” Lam đạo nhân gật đầu nói.
“Là câu nào? Câu trong tuấn mã sao?”
(驹 jū – “Câu” trong tuấn mã đồng âm với 拘 jū – “Câu” trong câu thúc, tên của tổ sư Hoàng Câu)
“Không phải, là câu trong câu thúc” Lam đạo nhân đáp: “Trong môn có ghi chép lại, tổ sư đời chữ Cam từng phê bình bọn họ tóc tai bù xù, hành vi phóng đãng, kỹ xảo dị thường, không cố gắng tu hành, quấy nhiễu đến tu vi của người khác.”
“Nhưng theo đánh giá của tổ sư đời chữ Lục sau này, là vì Hoàng Câu ghét bỏ nhóm tổ sư đời chữ Cam quá kém cỏi, đã phá hỏng nhạc khí do bọn họ phát minh ra, bởi vậy mới không chơi cùng nhóm tổ sư đời chữ Cam nữa. Vì thế nhóm tổ sư đời chữ Cam thẹn quá hóa giận mới cấm uống rượu, không cho bọn họ uống rượu.”
Vậy đấy, Lam đạo nhân vừa kể một mạch chuyện xưa về rượu cùng với ca hát của ba thế hệ Cam, Hoàng, Lục này.
À đúng, hôm qua ông ấy mới nói, vì tổ sư đời chữ Hoàng thích uống rượu ca hát, bởi vậy mới có môn quy cấm uống rượu. Hóa ra toàn bộ chuyện này đều bắt nguồn từ vị Hoàng Câu tổ sư kia.
“Nhưng tại sao lại không cấm hát?” Hứa Thuận hỏi.
“Có cấm, nhưng về sau khi nhóm tổ sư đời chữ Cam lụi tàn, ai không phi thăng thì cũng vũ hóa, nhóm tổ sư chữ Hoàng lên làm chủ mới thay đổi môn quy cấm ca hát này.” Lam đạo nhân đáp.
Vũ hóa chính là cách nói uyển chuyển của ‘thân tử đạo tiêu’.
“Vậy vì sao không bỏ lệnh cấm rượu luôn?” Hứa Thuận lại hỏi.
Chỉ bỏ cấm hát chứ không bỏ cấm rượu, quá bất hợp lý.
“Hẳn là về sau, nhóm tổ sư đời chữ Lục lại khôi phục lệnh cấm của nhóm tổ sư đời chữ Cam.” Lam đạo nhân suy nghĩ một lát rồi đáp lời.
“Người đừng nói là nhóm tổ sư đời chữ Hoàng không hướng dẫn nhóm tổ sư đời chữ Lục cùng chơi nhạc, nhóm tổ sư chữ Lục nhẫn nhục chịu đựng một hồi, chờ sau khi lên làm chưởng môn mới ra lệnh cấm rượu?” Hứa Thuận phỏng đoán theo tính cách khó tả của Thanh Hoa Phái.
“Đồ nhi, ngươi rất lão luyện, những đạo lý đối nhân xử thế kia vốn không phải thứ ở độ tuổi của ngươi nên biết đâu.” Lam đạo nhân nói: “Trong lòng vi sư vẫn luôn có một phỏng đoán, nhưng sợ ngươi hiểu lầm nên mới một mực không hỏi mà thôi.”
“Hiện giờ vi sư cảm thấy thời cơ đã thích hợp rồi.”
Lam đạo nhân vốn là tu sĩ Đại Thừa kỳ, đã tu hành suốt mấy trăm năm ở Tu Tiên giới, lại lang thang giữa nhân gian không biết bao nhiêu năm, có chuyện gì mà ông ấy chưa từng gặp qua?
“Đồ nhi ngươi vẫn nên đọc sách nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn một chút đi!”
“...”
Mẹ nó, không ngờ ta lại bị Lam đạo nhân khinh bỉ rồi.
Còn vì nguyên nhân mặt trời xoay chuyển nữa chứ?
Đúng là tiểu thuyết tu tiên hại chết người mà!
Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Thuận lại thấy vô cùng kỳ lạ, hắn lập tức lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ mặt trời lại xoay quanh đại địa?”
Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận với ánh mắt rất lạ, sau khi kinh ngạc trong giây látm ông ấy mới nói: “Ngộ tính của đồ nhi cao thật, thế mà cũng đoán ra được.”
Ta không có đoán mà là ta học được!
“Đồ nhi có biết Thần Châu đại địa dưới chân chúng ta có dạng gì không?” Lam đạo nhân muốn kiểm tra Hứa Thuận một phen mới tiếp tục hỏi.
“Người đừng nói là nó có hình tròn giống như một quả cầu nhé?” Hứa Thuận đáp kiểu thăm dò.
“Không ngờ đồ nhi lại biết chuyện này!” Lam đạo nhân vỗ bụng “bốp” một cái, kinh ngạc thốt lên.
“Ta đoán mò thôi!” Hứa Thuận ăn ngay nói thật, lần này đúng là hắn đoán mò thật.
Ai biết thế giới dưới chân mình là một quả cầu chứ?
Còn nhớ ở kiếp trước, khi văn minh phát triển đến một mức độ nhất định, mọi người mới ý thức được toàn cảnh của mặt đất dưới chân mình. Mà ở thế giới này, cả ngày hắn đều đi dạo loanh quanh trong núi, ai biết thế giới có dáng vẻ thế nào!
“Vậy mà cũng có thể đoán đúng? Quả nhiên đồ nhi là người sinh ra đã biết.” Lam đạo nhân nhìn thật kỹ Hứa Thuận một cái.
Chuyện Hứa Thuận nói năng lão luyện, có thể lý giải là trưởng thành sớm, nhưng suy đoán ra thế giới có hình tròn thì thật... kỳ quái. Bởi vì người bình thường sẽ không cảm nhận được thế giới dưới chân mình có hình tròn.
Hứa Thuận cũng không giống người không bình thường.
“Sinh ra đã biết? Nghĩa là sinh ra đã hiểu rất nhiều thứ sao?” Hứa Thuận hỏi ngược lại.
“Không sai! Theo ghi chép trong tông môn, thế hệ chữ Hoàng có vị tiền bối đạo danh là Hoàng Câu, ngài chính là người sinh ra đã biết, am hiểu âm nhạc và ca hát. Năm đó, khi ở trong tông môn, ngài còn dẫn dắt thế hệ đồng lứa sáng tác và ca hát, còn có chút phong lưu nữa.” Lam đạo nhân gật đầu nói.
“Là câu nào? Câu trong tuấn mã sao?”
(驹 jū – “Câu” trong tuấn mã đồng âm với 拘 jū – “Câu” trong câu thúc, tên của tổ sư Hoàng Câu)
“Không phải, là câu trong câu thúc” Lam đạo nhân đáp: “Trong môn có ghi chép lại, tổ sư đời chữ Cam từng phê bình bọn họ tóc tai bù xù, hành vi phóng đãng, kỹ xảo dị thường, không cố gắng tu hành, quấy nhiễu đến tu vi của người khác.”
“Nhưng theo đánh giá của tổ sư đời chữ Lục sau này, là vì Hoàng Câu ghét bỏ nhóm tổ sư đời chữ Cam quá kém cỏi, đã phá hỏng nhạc khí do bọn họ phát minh ra, bởi vậy mới không chơi cùng nhóm tổ sư đời chữ Cam nữa. Vì thế nhóm tổ sư đời chữ Cam thẹn quá hóa giận mới cấm uống rượu, không cho bọn họ uống rượu.”
Vậy đấy, Lam đạo nhân vừa kể một mạch chuyện xưa về rượu cùng với ca hát của ba thế hệ Cam, Hoàng, Lục này.
À đúng, hôm qua ông ấy mới nói, vì tổ sư đời chữ Hoàng thích uống rượu ca hát, bởi vậy mới có môn quy cấm uống rượu. Hóa ra toàn bộ chuyện này đều bắt nguồn từ vị Hoàng Câu tổ sư kia.
“Nhưng tại sao lại không cấm hát?” Hứa Thuận hỏi.
“Có cấm, nhưng về sau khi nhóm tổ sư đời chữ Cam lụi tàn, ai không phi thăng thì cũng vũ hóa, nhóm tổ sư chữ Hoàng lên làm chủ mới thay đổi môn quy cấm ca hát này.” Lam đạo nhân đáp.
Vũ hóa chính là cách nói uyển chuyển của ‘thân tử đạo tiêu’.
“Vậy vì sao không bỏ lệnh cấm rượu luôn?” Hứa Thuận lại hỏi.
Chỉ bỏ cấm hát chứ không bỏ cấm rượu, quá bất hợp lý.
“Hẳn là về sau, nhóm tổ sư đời chữ Lục lại khôi phục lệnh cấm của nhóm tổ sư đời chữ Cam.” Lam đạo nhân suy nghĩ một lát rồi đáp lời.
“Người đừng nói là nhóm tổ sư đời chữ Hoàng không hướng dẫn nhóm tổ sư đời chữ Lục cùng chơi nhạc, nhóm tổ sư chữ Lục nhẫn nhục chịu đựng một hồi, chờ sau khi lên làm chưởng môn mới ra lệnh cấm rượu?” Hứa Thuận phỏng đoán theo tính cách khó tả của Thanh Hoa Phái.
“Đồ nhi, ngươi rất lão luyện, những đạo lý đối nhân xử thế kia vốn không phải thứ ở độ tuổi của ngươi nên biết đâu.” Lam đạo nhân nói: “Trong lòng vi sư vẫn luôn có một phỏng đoán, nhưng sợ ngươi hiểu lầm nên mới một mực không hỏi mà thôi.”
“Hiện giờ vi sư cảm thấy thời cơ đã thích hợp rồi.”
Lam đạo nhân vốn là tu sĩ Đại Thừa kỳ, đã tu hành suốt mấy trăm năm ở Tu Tiên giới, lại lang thang giữa nhân gian không biết bao nhiêu năm, có chuyện gì mà ông ấy chưa từng gặp qua?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.