Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 11: Tiên Là Gì?
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
25/10/2024
“Tu tiên còn ăn ngũ cốc hoa màu, thế không phải ta đây tu tiên là vô ích rồi sao?” Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng Hứa Thuận mới lên tiếng nói.
“Tu tiên há lại bất tiện như thế? Tu tiên rồi thì không thể ăn ngũ cốc hoa màu sao?” Lam đạo nhân tự hỏi tự đáp: “Có thể hô phong hoán vũ, có thể phá núi tách biển, nhưng lại không thể ăn ngũ cốc hoa màu. Đúng là vớ vẩn!”
Dường như... nghe cũng có lý.
“Đồ nhi, ngươi cảm thấy thế nào là Tiên Nhân?” Trong trấn người đến người đi, Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận đang bày ra vẻ mặt ngây ngốc bên quầy hàng giầy, lại lên tiếng hỏi một câu.
“Cái này không phải quá đơn giản à? Tiên chính là...” Hứa Thuận định nói cái gì đó nhưng bỗng nhiên lại ngây ra.
Tiên là gì?
Chỉ vẻn vẹn là người có pháp lực thôi sao?
Lúc còn ở giai đoạn thanh thiếu niên, Hứa Thuận từng đọc khá nhiều cuốn tiên hiệp truyền thống, thần tiên chí dị, Thục Sơn kiếm hiệp. vân vân... Trong những cuốn sách nọ, đa số Tiên Nhân đều là tồn tại hành hiệp trượng nghĩa, tính tình cổ quái, thích ẩn cư trong núi sâu.
Tới khi hắn lớn tuổi hơn, lúc này văn học mạng cũng vừa mới hưng thịnh, khiến cho khái niệm về Tiên Nhân trong sách bắt đầu thay đổi, từ những hình mẫu đau khổ theo đuổi trường sinh mà không được, đến xã hội đen đập phá cướp bóc, thế giới tu tiên đều có cả, loại Tiên Nhân nào cũng có hết.
Những thứ đó đều là Tiên trong lòng người khác, vậy thì ở trong lòng Hứa Thuận hắn, Tiên là gì? Là vì thứ được gọi là “tiên duyên” mà đánh tới không màng sống chết, đánh cho hoàn toàn thay đổi bản thân ư? Hay là vẫn miệt mài theo đuổi trường sinh, rồi vì trường sinh mà điên dại đến không ra cái giống gì?
Hoặc chỉ cần cắn thuốc giã tài nguyên là có thể thành Tiên được?
Thật lâu sau, lâu tới mức Lam đạo nhân lại gọi thêm hai phần bánh giầy ngọt nữa, Hứa Thuận mới lên tiếng nói: “Tiên Nhân là tồn tại trường sinh bất lão, thọ ngang trời đất?”
Trường thọ vốn là khát vọng của mỗi một sinh mệnh trên cõi đời này.
“Tảng đá kia cũng trường sinh bất lão, thọ ngang trời đất, vậy tảng đá là Tiên sao?” Lam đạo nhân trực tiếp hỏi ngược lại.
“Người sao có thể giống hòn đá được?” Hứa Thuận cảm thấy Lam đạo nhân đang cố tình cãi ngang.
“Trường sinh chính là thành Tiên sao? Đồ nhi, ngươi cũng từng trông thấy cương thi rồi.” Lam đạo nhân cười nói: “Đám quái thai từ tử mà sinh kia đã thoát khỏi sinh tử, vậy bọn chúng là Tiên sao?”
Hứa Thuận lắc đầu, nói: “Bọn chúng chỉ là quái vật, nhưng nếu giữ được thần trí như khi còn sống thì chưa biết chừng sẽ có rất nhiều người nguyện ý trở thành quái vật như vậy, chỉ vì trường sinh bất tử thôi.”
“Không thể nào! Cương thi chính là tà vật cực âm đản sinh ra từ thi thể của người đã chết, không thể giữ được thần trí như khi còn sống.” Lam đạo nhân nói: “Nhưng đúng là tiền nhân đã từng thí nghiệm qua ý tưởng này của đồ nhi rồi.”
“Vậy kết quả thế nào?” Hứa Thuận tò mò hỏi.
“Bất sinh bất tử, người không ra người, quỷ không ra quỷ, so với chết còn thảm hơn.” Lam đạo nhân lắc đầu nói: “Đáng thương lắm.”
“Trường sinh là năng lực cơ bản nhất của Tiên Nhân. Có rất ít người tu tiên vì muốn trường sinh. Đồ nhi, ngươi... Thôi quên đi, chờ sau khi ngươi Trúc Cơ tự nhiên sẽ biết.” Lam đạo nhân quay đầu nói với ông chủ quán bánh giầy bằng giọng địa phương: “Ông chủ, thêm hai phần nữa.”
“Tới đây, khách quan cứ ăn từ từ!” Ông chủ nhanh nhẹn bưng hai cái đĩa trúc tới. Ông chủ này cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa sư tôn bọn họ, nhưng lại cảm thấy cả hai chỉ đang nói nhăng nói cuội. Bởi vì bộ dạng này của Lam đạo nhân mà cũng giống thần tiên ư?
“Trong tất cả các loại công pháp, ta chỉ hỏi là có thể trường sinh hay không?” Hứa Thuận nhìn Lam đạo nhân. Hắn ăn no rồi, lại bắt đầu nói về những luồng tư tưởng về chuyện tu tiên vốn được lưu truyền trên internet ở kiếp trước.
“Tính thực dụng quá mạnh, tham sống sợ chết!” Lam đạo nhân bình luận một câu.
“Lánh đời ẩn thế, thoát ly trần tục, pháp lực vô biên, bạch nhật phi thăng!” Hứa Thuận suy nghĩ rồi nói.
“Vô năng, rùa đen rụt cổ.” Lam đạo nhân cười, giọng điệu đầy vẻ chế nhạo.
Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, Hứa Thuận thật sự không biết thế nào mới là “Tiên” trong miệng Lam đạo nhân, cuối cùng đành phải cam chịu nói: “Không kiêng kỵ gì, làm chuyện mình muốn làm! Dùng sức một người quét ngang cả thế giới!”
“Ngươi có chút quá cực đoan, nhưng đã nói đến điểm mấu chốt rồi đấy.” Không thể ngờ Lam đạo nhân lại gật đầu nói.
“Hả?” Hứa Thuận thoáng sững sờ. Câu kia là … con mẹ nó ta chỉ bịa ra thôi!
“Tiên, một người một núi, người trong núi cũng là người.” Lam đạo nhân vỗ đùi nói: “Cho dù ở nhân thế hay ở trong núi, chỉ cần là Tiên Nhân nhất thiết phải tự do tự tại, không chịu gò bó! Nhưng lại nghiêm ngặt tuân theo bản tâm, không ỷ đông hiếp yếu, không dựa vào thành công của mình để thống trị người khác, cũng không mưu đồ vụn vặt. Không vì bỏ lỡ thời cơ mà hối hận, cũng không vì gặp được kỳ ngộ mà đắc ý.”
“Tu tiên há lại bất tiện như thế? Tu tiên rồi thì không thể ăn ngũ cốc hoa màu sao?” Lam đạo nhân tự hỏi tự đáp: “Có thể hô phong hoán vũ, có thể phá núi tách biển, nhưng lại không thể ăn ngũ cốc hoa màu. Đúng là vớ vẩn!”
Dường như... nghe cũng có lý.
“Đồ nhi, ngươi cảm thấy thế nào là Tiên Nhân?” Trong trấn người đến người đi, Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận đang bày ra vẻ mặt ngây ngốc bên quầy hàng giầy, lại lên tiếng hỏi một câu.
“Cái này không phải quá đơn giản à? Tiên chính là...” Hứa Thuận định nói cái gì đó nhưng bỗng nhiên lại ngây ra.
Tiên là gì?
Chỉ vẻn vẹn là người có pháp lực thôi sao?
Lúc còn ở giai đoạn thanh thiếu niên, Hứa Thuận từng đọc khá nhiều cuốn tiên hiệp truyền thống, thần tiên chí dị, Thục Sơn kiếm hiệp. vân vân... Trong những cuốn sách nọ, đa số Tiên Nhân đều là tồn tại hành hiệp trượng nghĩa, tính tình cổ quái, thích ẩn cư trong núi sâu.
Tới khi hắn lớn tuổi hơn, lúc này văn học mạng cũng vừa mới hưng thịnh, khiến cho khái niệm về Tiên Nhân trong sách bắt đầu thay đổi, từ những hình mẫu đau khổ theo đuổi trường sinh mà không được, đến xã hội đen đập phá cướp bóc, thế giới tu tiên đều có cả, loại Tiên Nhân nào cũng có hết.
Những thứ đó đều là Tiên trong lòng người khác, vậy thì ở trong lòng Hứa Thuận hắn, Tiên là gì? Là vì thứ được gọi là “tiên duyên” mà đánh tới không màng sống chết, đánh cho hoàn toàn thay đổi bản thân ư? Hay là vẫn miệt mài theo đuổi trường sinh, rồi vì trường sinh mà điên dại đến không ra cái giống gì?
Hoặc chỉ cần cắn thuốc giã tài nguyên là có thể thành Tiên được?
Thật lâu sau, lâu tới mức Lam đạo nhân lại gọi thêm hai phần bánh giầy ngọt nữa, Hứa Thuận mới lên tiếng nói: “Tiên Nhân là tồn tại trường sinh bất lão, thọ ngang trời đất?”
Trường thọ vốn là khát vọng của mỗi một sinh mệnh trên cõi đời này.
“Tảng đá kia cũng trường sinh bất lão, thọ ngang trời đất, vậy tảng đá là Tiên sao?” Lam đạo nhân trực tiếp hỏi ngược lại.
“Người sao có thể giống hòn đá được?” Hứa Thuận cảm thấy Lam đạo nhân đang cố tình cãi ngang.
“Trường sinh chính là thành Tiên sao? Đồ nhi, ngươi cũng từng trông thấy cương thi rồi.” Lam đạo nhân cười nói: “Đám quái thai từ tử mà sinh kia đã thoát khỏi sinh tử, vậy bọn chúng là Tiên sao?”
Hứa Thuận lắc đầu, nói: “Bọn chúng chỉ là quái vật, nhưng nếu giữ được thần trí như khi còn sống thì chưa biết chừng sẽ có rất nhiều người nguyện ý trở thành quái vật như vậy, chỉ vì trường sinh bất tử thôi.”
“Không thể nào! Cương thi chính là tà vật cực âm đản sinh ra từ thi thể của người đã chết, không thể giữ được thần trí như khi còn sống.” Lam đạo nhân nói: “Nhưng đúng là tiền nhân đã từng thí nghiệm qua ý tưởng này của đồ nhi rồi.”
“Vậy kết quả thế nào?” Hứa Thuận tò mò hỏi.
“Bất sinh bất tử, người không ra người, quỷ không ra quỷ, so với chết còn thảm hơn.” Lam đạo nhân lắc đầu nói: “Đáng thương lắm.”
“Trường sinh là năng lực cơ bản nhất của Tiên Nhân. Có rất ít người tu tiên vì muốn trường sinh. Đồ nhi, ngươi... Thôi quên đi, chờ sau khi ngươi Trúc Cơ tự nhiên sẽ biết.” Lam đạo nhân quay đầu nói với ông chủ quán bánh giầy bằng giọng địa phương: “Ông chủ, thêm hai phần nữa.”
“Tới đây, khách quan cứ ăn từ từ!” Ông chủ nhanh nhẹn bưng hai cái đĩa trúc tới. Ông chủ này cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa sư tôn bọn họ, nhưng lại cảm thấy cả hai chỉ đang nói nhăng nói cuội. Bởi vì bộ dạng này của Lam đạo nhân mà cũng giống thần tiên ư?
“Trong tất cả các loại công pháp, ta chỉ hỏi là có thể trường sinh hay không?” Hứa Thuận nhìn Lam đạo nhân. Hắn ăn no rồi, lại bắt đầu nói về những luồng tư tưởng về chuyện tu tiên vốn được lưu truyền trên internet ở kiếp trước.
“Tính thực dụng quá mạnh, tham sống sợ chết!” Lam đạo nhân bình luận một câu.
“Lánh đời ẩn thế, thoát ly trần tục, pháp lực vô biên, bạch nhật phi thăng!” Hứa Thuận suy nghĩ rồi nói.
“Vô năng, rùa đen rụt cổ.” Lam đạo nhân cười, giọng điệu đầy vẻ chế nhạo.
Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, Hứa Thuận thật sự không biết thế nào mới là “Tiên” trong miệng Lam đạo nhân, cuối cùng đành phải cam chịu nói: “Không kiêng kỵ gì, làm chuyện mình muốn làm! Dùng sức một người quét ngang cả thế giới!”
“Ngươi có chút quá cực đoan, nhưng đã nói đến điểm mấu chốt rồi đấy.” Không thể ngờ Lam đạo nhân lại gật đầu nói.
“Hả?” Hứa Thuận thoáng sững sờ. Câu kia là … con mẹ nó ta chỉ bịa ra thôi!
“Tiên, một người một núi, người trong núi cũng là người.” Lam đạo nhân vỗ đùi nói: “Cho dù ở nhân thế hay ở trong núi, chỉ cần là Tiên Nhân nhất thiết phải tự do tự tại, không chịu gò bó! Nhưng lại nghiêm ngặt tuân theo bản tâm, không ỷ đông hiếp yếu, không dựa vào thành công của mình để thống trị người khác, cũng không mưu đồ vụn vặt. Không vì bỏ lỡ thời cơ mà hối hận, cũng không vì gặp được kỳ ngộ mà đắc ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.