Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 3: Tu Tiên Giả Mấy Người Cũng Thực Tế Như Vậy Sao?
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
24/10/2024
Lấy tư duy của người hiện đại để suy xét, thì tới 80% vị được xưng tụng là tổ sư kia đã quy tiên mất rồi. Nhưng nơi này là Tu Tiên giới, bên trên còn có một cái Tiên giới nữa, cho nên vị tổ sư kia rất có thể đã trở thành Tiên Nhân, đã trường sinh bất lão.
"Ngươi nói nhảm gì thế hả? Đương nhiên là tổ sư còn sống rồi!" Lam đạo nhân nói: "Chính vì tổ sư còn đang tiêu dao ở Tiên giới, chúng ta mới phải ca tụng tổ sư đấy. Có câu nói đốt hai xe giấy trước mộ phần không bằng mang đến trước giường một bát nước!"
"Đã nịnh nọt thì đương nhiên phải nịnh người sống, người chết sao mà nghe được?"
A đúng đúng đúng... Người nói đúng!
Hứa Thuận bị Lam đạo nhân nói đến á khẩu không trả lời được.
Tu tiên giả mấy người cũng thực tế như vậy sao?
"Ngươi cứ nhớ kỹ bộ 《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》 này là được rồi, hiện giờ mỗi ngày không cần phải niệm, chờ sau khi đạt đến Nguyên Thần lại đọc cũng không sao." Lam đạo nhân nói: "Tránh làm trễ nải thời gian tu hành mỗi ngày của ngươi."
Tu tiên có chín giai đoạn:
Luyện Khí, Trúc Cơ, Thông Thần, Long Hổ, Kim Đan, Kiến Chân, Nguyên Thần, Đại Thừa, Phi Thăng.
Ngoại trừ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ là giai đoạn cơ sở nhất, cùng với Phi Thăng kỳ mang ý nghĩa tượng trưng cho giai đoạn cuối cùng, thì ở giữa vẫn còn sáu giai đoạn khác, mỗi một giai đoạn đều có thể giữ chân một tu tiên giả kẹt lại ở đó cả đời.
Cho nên sáu giai đoạn này được xưng là "Lục quan".
"Vì sao?" Hứa Thuận khó hiểu hỏi.
Vì sao phải đạt đến Nguyên Thần kỳ mới bắt đầu đi nịnh nọt tổ sư?
Chẳng lẽ không phải nên nịnh nọt ngay từ đầu hả?
"Chờ ngươi đạt đến Nguyên Thần, có hi vọng tu luyện tới Đại Thừa Phi Thăng, mới có thể gặp được tổ sư. Tới lúc đó, Mã Thí Kinh mới không tính là đọc vô ích."
"Còn trước đó, dù ngày nào ngươi cũng mở miệng nịnh nọt tổ sư như vậy, tổ sư cũng khó mà phù hộ cho ngươi được, mà lỡ như ngày nào đó ngươi chết đi rồi, không phải mỗi ngày đều ra rả nịnh nọt tổ sư lúc trước đều là phí công sao?" Lam đạo nhân bày ra bộ dáng của người từng trải tiếp tục nói: "Lúc còn trẻ, vi sư cũng không ngờ mình lại đạt đến Phi Thăng nhanh như vậy, đến hiện tại nhàn rỗi không có việc gì làm nên mỗi ngày đều niệm bù kinh văn. Đến lúc đó, nếu tổ sư hỏi, ta có thể thản nhiên nói là mỗi ngày con đều tụng niệm cả."
"..."
Không ngờ "Mỗi ngày đều tụng niệm" lại được chia bình quân?
Hứa Thuận muốn mắng một câu cũng không biết nên mắng kiểu gì, bởi vì có nhiều thứ để mắng quá!
Người sư phụ này của hắn cũng quá là... (ba chấm) rồi. Vậy đấy, trong lúc nhất thời, Hứa Thuận cũng không biết nên hình dung đối phương như thế nào mới đúng.
Nhưng là một người sáng suốt và khôn khéo, Hứa Thuận lập tức chuyển đề tài, không thèm dây dưa thêm nữa, hắn tiếp tục hỏi: "Sư phụ người sắp Phi Thăng rồi, chẳng lẽ định để lại một mình ta ở Tu Tiên giới sao?"
Tin tức tốt, sư phụ của mình rất trâu bò.
Tin tức xấu, “trâu bò” sắp Phi Thăng!
“Ừm, nhanh thôi. Nhiều thì ba mươi - năm mươi năm, ít thì một - hai chục năm." Lam đạo nhân nói.
Ặc... Vậy không phải còn khá lâu sao?
Hứa Thuận cảm thấy từ "Nhanh" này không giống với từ "Nhanh" mà mình biết.
"Tu hành không quản ngày đêm! Ngươi đi đọc bài tập hôm nay đi, ta cũng phải đọc bài tập hôm nay!" Lam đạo nhân phất tay nói.
Cái mà ông ấy gọi là "Bài tập hôm nay", chính là nằm ngang trên một thảm cỏ, lấy tay làm gối, phơi bày bộ ngực trần ra, để mặc cho gió đêm thổi qua người, sau đó nhỏ giọng ngâm nga niệm《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》.
Mà Hứa Thuận lại đang ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện 《 Thanh Hoa Chân Kinh 》.
《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 bác đại tinh thâm, hôm nay lại được nghe Lam đạo nhân tỉ mỉ giảng giải, khiến trong lòng hắn càng có điều ngộ ra.
Dựa theo kinh nghiệm nhập tĩnh của mấy ngày trước, rất nhanh Hứa Thuận đã nhập tĩnh thành công.
Ở trong hỗn hỗn độn độn, mông mông lung lung, Hứa Thuận từ từ cảm nhận được thiên địa linh khí bên người. Sau đó, hắn bắt đầu dựa theo phương thức được ghi chép lại bên trong《 Thanh Hoa Chân Kinh 》, đáy lòng có chút động rồi cứ như một lẽ hiển nhiên, hắn thuận lý thành Chương hút linh khí vào người.
Sau khi linh khí nhập thể, thông qua kinh mạch trong người hắn, cuối cùng rơi xuống đan điền. Hắn đã chính thức bước vào con đường tu tiên!
Có lẽ ba - năm tháng, cũng có lẽ là một - hai năm, đợi cho đến cuối cùng, khi đan điền cùng với tứ chi bách hài của hắn đều được chân khí lấp đầy, là hắn có thể thử tiến vào Trúc Cơ kỳ rồi.
Hứa Thuận cũng không nóng nảy, một đời này của hắn chỉ vừa mới bắt đầu thôi, con đường tu tiên cũng vừa mới bắt đầu.
"Ngươi nói nhảm gì thế hả? Đương nhiên là tổ sư còn sống rồi!" Lam đạo nhân nói: "Chính vì tổ sư còn đang tiêu dao ở Tiên giới, chúng ta mới phải ca tụng tổ sư đấy. Có câu nói đốt hai xe giấy trước mộ phần không bằng mang đến trước giường một bát nước!"
"Đã nịnh nọt thì đương nhiên phải nịnh người sống, người chết sao mà nghe được?"
A đúng đúng đúng... Người nói đúng!
Hứa Thuận bị Lam đạo nhân nói đến á khẩu không trả lời được.
Tu tiên giả mấy người cũng thực tế như vậy sao?
"Ngươi cứ nhớ kỹ bộ 《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》 này là được rồi, hiện giờ mỗi ngày không cần phải niệm, chờ sau khi đạt đến Nguyên Thần lại đọc cũng không sao." Lam đạo nhân nói: "Tránh làm trễ nải thời gian tu hành mỗi ngày của ngươi."
Tu tiên có chín giai đoạn:
Luyện Khí, Trúc Cơ, Thông Thần, Long Hổ, Kim Đan, Kiến Chân, Nguyên Thần, Đại Thừa, Phi Thăng.
Ngoại trừ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ là giai đoạn cơ sở nhất, cùng với Phi Thăng kỳ mang ý nghĩa tượng trưng cho giai đoạn cuối cùng, thì ở giữa vẫn còn sáu giai đoạn khác, mỗi một giai đoạn đều có thể giữ chân một tu tiên giả kẹt lại ở đó cả đời.
Cho nên sáu giai đoạn này được xưng là "Lục quan".
"Vì sao?" Hứa Thuận khó hiểu hỏi.
Vì sao phải đạt đến Nguyên Thần kỳ mới bắt đầu đi nịnh nọt tổ sư?
Chẳng lẽ không phải nên nịnh nọt ngay từ đầu hả?
"Chờ ngươi đạt đến Nguyên Thần, có hi vọng tu luyện tới Đại Thừa Phi Thăng, mới có thể gặp được tổ sư. Tới lúc đó, Mã Thí Kinh mới không tính là đọc vô ích."
"Còn trước đó, dù ngày nào ngươi cũng mở miệng nịnh nọt tổ sư như vậy, tổ sư cũng khó mà phù hộ cho ngươi được, mà lỡ như ngày nào đó ngươi chết đi rồi, không phải mỗi ngày đều ra rả nịnh nọt tổ sư lúc trước đều là phí công sao?" Lam đạo nhân bày ra bộ dáng của người từng trải tiếp tục nói: "Lúc còn trẻ, vi sư cũng không ngờ mình lại đạt đến Phi Thăng nhanh như vậy, đến hiện tại nhàn rỗi không có việc gì làm nên mỗi ngày đều niệm bù kinh văn. Đến lúc đó, nếu tổ sư hỏi, ta có thể thản nhiên nói là mỗi ngày con đều tụng niệm cả."
"..."
Không ngờ "Mỗi ngày đều tụng niệm" lại được chia bình quân?
Hứa Thuận muốn mắng một câu cũng không biết nên mắng kiểu gì, bởi vì có nhiều thứ để mắng quá!
Người sư phụ này của hắn cũng quá là... (ba chấm) rồi. Vậy đấy, trong lúc nhất thời, Hứa Thuận cũng không biết nên hình dung đối phương như thế nào mới đúng.
Nhưng là một người sáng suốt và khôn khéo, Hứa Thuận lập tức chuyển đề tài, không thèm dây dưa thêm nữa, hắn tiếp tục hỏi: "Sư phụ người sắp Phi Thăng rồi, chẳng lẽ định để lại một mình ta ở Tu Tiên giới sao?"
Tin tức tốt, sư phụ của mình rất trâu bò.
Tin tức xấu, “trâu bò” sắp Phi Thăng!
“Ừm, nhanh thôi. Nhiều thì ba mươi - năm mươi năm, ít thì một - hai chục năm." Lam đạo nhân nói.
Ặc... Vậy không phải còn khá lâu sao?
Hứa Thuận cảm thấy từ "Nhanh" này không giống với từ "Nhanh" mà mình biết.
"Tu hành không quản ngày đêm! Ngươi đi đọc bài tập hôm nay đi, ta cũng phải đọc bài tập hôm nay!" Lam đạo nhân phất tay nói.
Cái mà ông ấy gọi là "Bài tập hôm nay", chính là nằm ngang trên một thảm cỏ, lấy tay làm gối, phơi bày bộ ngực trần ra, để mặc cho gió đêm thổi qua người, sau đó nhỏ giọng ngâm nga niệm《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》.
Mà Hứa Thuận lại đang ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện 《 Thanh Hoa Chân Kinh 》.
《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 bác đại tinh thâm, hôm nay lại được nghe Lam đạo nhân tỉ mỉ giảng giải, khiến trong lòng hắn càng có điều ngộ ra.
Dựa theo kinh nghiệm nhập tĩnh của mấy ngày trước, rất nhanh Hứa Thuận đã nhập tĩnh thành công.
Ở trong hỗn hỗn độn độn, mông mông lung lung, Hứa Thuận từ từ cảm nhận được thiên địa linh khí bên người. Sau đó, hắn bắt đầu dựa theo phương thức được ghi chép lại bên trong《 Thanh Hoa Chân Kinh 》, đáy lòng có chút động rồi cứ như một lẽ hiển nhiên, hắn thuận lý thành Chương hút linh khí vào người.
Sau khi linh khí nhập thể, thông qua kinh mạch trong người hắn, cuối cùng rơi xuống đan điền. Hắn đã chính thức bước vào con đường tu tiên!
Có lẽ ba - năm tháng, cũng có lẽ là một - hai năm, đợi cho đến cuối cùng, khi đan điền cùng với tứ chi bách hài của hắn đều được chân khí lấp đầy, là hắn có thể thử tiến vào Trúc Cơ kỳ rồi.
Hứa Thuận cũng không nóng nảy, một đời này của hắn chỉ vừa mới bắt đầu thôi, con đường tu tiên cũng vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.