Chương 15
Đại Giác Tiên Sinh
17/08/2021
Minh Thần cảm giác linh hồn của mình như thể bay đi đâu mất rồi. Nơi bị
Hoằng Quang nắm nháy mắt nổi lên một đám lửa, thiêu đốt hết cả lí trí,
chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng nóng, căn bản
không có cách nào tỉ mỉ nếm trải xúc giác lòng bàn tay của Hoằng Quang,
chống đỡ không được mấy lần, nhiệt huyết đã muốn sôi trào. Hoằng Quang
nửa tỉnh nửa mơ, không ý thức được còn máy móc động động hai lần, Minh
Thần nức nở giãy dụa trốn về sau: "Không muốn, không được mà... Hoằng
Quang, không muốn..."
Cậu vốn đang đưa lưng về phía Hoằng Quang, gối trên cánh tay Hoằng Quang, theo phản ứng mà rụt người, ngược lại đem chính mình dựa sát hơn trong lồng ngực người kia, cụng đầu vào vai Hoằng Quang.
Lúc này Hoằng Quang tỉnh lại.
Cảm giác lòng bàn tay ươn ướt: "A, nhanh như vậy sao?"
Minh Thần một chữ cũng không nói ra được. Chỉ muốn đâm đầu chết tại chỗ.
Hoằng Quang vuốt vuốt tóc của cậu: "A, xin lỗi xin lỗi, cái kia, uống rượu vào sẽ như thế, tớ thuận miệng nói thôi, cậu đừng để ý..."
Minh Thần nửa bên mặt giấu trong gối, vẫn đang thở hổn hển, lát sau mới rầm rì mà nói: "Cậu... tay dơ..."
Hoằng Quang tiện tay lấy khăn giấy đưa cho cậu, cũng lấy luôn một tờ lau sạch tay mình: "Không sao hết, còn cậu, có phải hay không dính dính không thoải mái... nếu không thì tốt rồi, tớ lười cử động, mau mau ngủ đi, có chuyện gì thì để ngày mai tính."
Nói xong tiện tay vứt khăn giấy xuống dưới giường, giúp Minh Thần đắp chăn kĩ càng, mới ba mươi giây đã ngáy tới khò khè.
Minh Thần như một con cá bị quăng lên bờ, sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm người trước mặt, mắt dán ở cằm Hoằng Quang hồi lâu, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót... lúc lấy lại tinh thần, có hơi uất ức cùng buồn bực.
Không nhịn được mà cắn răng, nhăn mũi đá đá Hoằng Quang một chút.
Động tác có hơi lớn, nhưng sức lực rất nhẹ
Cũng chỉ là lén lút phát tiết một chút, cũng không muốn đánh thức Hoằng Quang, nhưng không nghĩ tới Hoằng Quang lại tỉnh, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Nóng sao? Đừng có đá chăn, đắp kín đi, tớ hạ nhiệt độ điều hòa xuống là được."
Minh Thần nhất thời bị dọa toàn thân cứng đờ, nói qua loa lấy lệ: "Không nóng, tớ tùy tiện xoay người thôi."
Hoằng Quang hàm hồ "Ừ hử", cánh tay vòng qua người Minh Thần vỗ vỗ giống như dỗ dành em bé: "Ngủ đi ngủ đi, nếu không ngủ... sáng sớm ngày mai... đau đầu hơn..." Thật sự là buồn ngủ lắm rồi, mồm miệng đều không rõ ràng, nói chuyện ba chữ thì nuốt hết hai chữ.
Minh Thần cũng không nỡ lòng mà hồ nháo Hoằng Quang nữa, huống hồ cũng biết Hoằng Quang là người tốt bụng --- chỉ là thẳng mà thôi, nhưng thẳng cũng không phải sai... Quả thật nếu nói ai là người có lỗi, ai làm sai thì là chính mình.
Mở to mắt suy nghĩ chốc lát, thở dài, lưu luyến mà hướng lồng ngực Hoằng Quang chui vào, mơ mơ màng màng vào giấc.
Hai người đều ngủ rất say sưa.
Ngày hôm sau mặt trời lên đến đỉnh mới chịu tỉnh.
Nói một cách chính xác hơn, là Minh Thần mãi đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh —— Hoằng Quang ở bên cạnh cậu, vẫn như trước ngáy khò khò.
Minh Thần mở mắt, sửng sốt trong phút chốc, cảm giác giữa hai chân có gì đó dính dính rất vi diệu, sững sờ nửa phút, mới nhớ tới tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, rồi tốn thêm nửa phút, xác định đó không phải là mơ... Trong giây lát chỉ muốn nhanh chóng tìm kiếm máy quay ngược thời gian.
Đầy đầu Minh Thần đều là 'Làm thế nào để xóa đi kí ức của Hoằng Quang mà không để Hoằng Quang biết được.'
Chỉ sợ lúc Hoằng Quang tỉnh lại vẫn còn nhớ chuyện bất thường kia... thật đúng là lúng túng mà, cậu hận không thể trực tiếp đào một cái lỗ chui mình xuống.
Sợ điều gì điều đó sẽ đến.
Minh Thần vẫn chưa nghĩ ra biện pháp ứng phó mà Hoằng Quang đã tỉnh rồi, mông lung đụng đụng cánh tay của cậu: "Minh Thần? Cậu tỉnh rồi? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Đầu óc Minh Thần trống rỗng.
Cảm thấy thanh âm của Hoằng Quang khàn khàn trầm thấp, trực tiếp cọ cọ trên đầu quả tim --- từ đầu đến chân đều mềm nhũn, hô hấp cũng không thông, chỉ trầm thấp mà ứng lời: "Không, không biết."
"Cậu vẫn còn buồn ngủ à? Đầu có đau hay không? Dạ dày như thế nào rồi? Đói bụng không?" Hoằng Quang xoay người, lần nữa kéo chăn chặt chẽ bao lấy cả hai, hàm hồ hỏi một loạt vấn đề.
Minh Thần ấp úng mà tìm câu trả lời, trong đầu là một chuỗi vấn đề điên cuồng:
Ý Hoằng Quang là gì? Cậu ấy có nhớ hay không? Hay không nhớ rõ? Hoặc là còn nhớ nhưng không thể đối mặt nên làm bộ không nhớ?
Không chờ cậu nghĩ tiếp, Hoằng Quang đã giơ tay dụi mắt: "Không được, không được, không thể lười biếng, không ăn một bữa bụng đã khó chịu, hai bữa không ăn dạ dày cậu làm sao chịu nổi --- ôi chao? Tay tớ dính dính cái gì..."
- -- Tốt lắm, trước đó không quản Hoằng Quang có nhớ hay không, nhưng hiện tại nhất định là có kí ức rồi.
Một khắc kia Minh Thần chỉ muốn trở lại năm phút trước bóp chết cái người không có suy nghĩ kia, không biết lấy khăn giấy mà lau sạch dấu vết trên tay Hoằng Quang.
"Cái đó..."
Minh Thần hoàn toàn không tìm được một lời giải thích hợp lí, Hoằng Quang đã trước một bước quỳ trong ổ chăn, hai tay chắp trước ngực: "Xin lỗi lớp trưởng đại nhân! Tớ không phải cố ý đâu, chỉ là tớ uống quá nhiều."
Minh Thần choáng váng.
Hoằng Quang ngẩng đầu thấy cậu không nói lời nào, bắt đầu hoảng rồi, cẩn trọng từng tí thăm dò: "Nổi giận rồi? Thật sự là giận rồi? Xin lỗi xin lỗi... Tớ phải làm gì bây giờ đây..."
Minh Thần thật không biết nên bày ra biểu tình gì cho đúng.
Rõ ràng trong lòng có chút chua, nhưng nghe đến Hoằng Quang nói rối rít như vậy, vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Nhưng mà có ngọt cũng không dám biểu hiện trên mặt, đành phải thuận theo Hoằng Quang cười ha ha: "Không có chuyện gì, không có gì đâu, tớ, tớ hiểu mà."
Thế là lập tức vứt chuyện này qua một bên.
Hoằng Quang thật là không để ý, tiện tay xoa bóp tóc Minh Thần nói: "Cậu buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi." Mặt khác khoác nhanh cái áo rồi chạy ra ngoài nấu cháo, hôm qua Minh Thần uống rượu vào là nôn hết, nên hắn không dám cho cậu ăn cái gì cả.
Minh Thần co ro trong chăn một chốc, hậu tri hậu giác mà cảm thấy không cam lòng.
Nhảy xuống giường chạy đến nhà bếp: "Lần trước tớ bảo cậu đặt mua hai cuốn sách bài tập, cậu có mua chưa?"
Hoằng Quang một bên thái rau, một bên nấu nước, bận rộn đến không kịp suy nghĩ, thuận miệng đáp: "Có mua có mua, chuyển phát nhanh giao đến rồi, còn để gói hàng nguyên vẹn kia kìa."
"Vậy hôm nay chúng ta làm một bộ bài thi." Minh Thần tuyên bố.
"Cái gì?" Hoằng Quang hoảng hốt "Không phải mới thi xong à..."
"Thi xong rồi càng không thể buông lỏng, nền tảng của cậu kém, thành tích kia một phần là đột phá trước khi thi, phần khác là do may mắn của bản thân, cậu tự cân nhắc đi, chúng ta phải tận dụng mọi thời gian mới được." Minh Thần nghiêm túc nói.
"Được rồi" Hoằng Quang xoay đầu lại, thấy Minh Thần chỉ mặc độc bộ đồ ngủ, quần dài cũng không mặc, để chân trần trực tiếp chạy đến đây, hắn gấp đến độ "Ai da" mấy tiếng, xách Minh Thần về phòng, nhét vào ổ chăn: "Tớ làm đề, đọc tài liệu gì cũng được, cậu trước hết mặc đồ đàng hoàng đi, giữ ấm cơ thể không lại cảm mạo."
Trong chăn tràn đầy mùi hương của Hoằng Quang.
Minh Thần len lén hít thở thật sâu, nghĩ thầm cậu ấy thật tốt...cũng thật thẳng.
Cậu vốn đang đưa lưng về phía Hoằng Quang, gối trên cánh tay Hoằng Quang, theo phản ứng mà rụt người, ngược lại đem chính mình dựa sát hơn trong lồng ngực người kia, cụng đầu vào vai Hoằng Quang.
Lúc này Hoằng Quang tỉnh lại.
Cảm giác lòng bàn tay ươn ướt: "A, nhanh như vậy sao?"
Minh Thần một chữ cũng không nói ra được. Chỉ muốn đâm đầu chết tại chỗ.
Hoằng Quang vuốt vuốt tóc của cậu: "A, xin lỗi xin lỗi, cái kia, uống rượu vào sẽ như thế, tớ thuận miệng nói thôi, cậu đừng để ý..."
Minh Thần nửa bên mặt giấu trong gối, vẫn đang thở hổn hển, lát sau mới rầm rì mà nói: "Cậu... tay dơ..."
Hoằng Quang tiện tay lấy khăn giấy đưa cho cậu, cũng lấy luôn một tờ lau sạch tay mình: "Không sao hết, còn cậu, có phải hay không dính dính không thoải mái... nếu không thì tốt rồi, tớ lười cử động, mau mau ngủ đi, có chuyện gì thì để ngày mai tính."
Nói xong tiện tay vứt khăn giấy xuống dưới giường, giúp Minh Thần đắp chăn kĩ càng, mới ba mươi giây đã ngáy tới khò khè.
Minh Thần như một con cá bị quăng lên bờ, sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm người trước mặt, mắt dán ở cằm Hoằng Quang hồi lâu, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót... lúc lấy lại tinh thần, có hơi uất ức cùng buồn bực.
Không nhịn được mà cắn răng, nhăn mũi đá đá Hoằng Quang một chút.
Động tác có hơi lớn, nhưng sức lực rất nhẹ
Cũng chỉ là lén lút phát tiết một chút, cũng không muốn đánh thức Hoằng Quang, nhưng không nghĩ tới Hoằng Quang lại tỉnh, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Nóng sao? Đừng có đá chăn, đắp kín đi, tớ hạ nhiệt độ điều hòa xuống là được."
Minh Thần nhất thời bị dọa toàn thân cứng đờ, nói qua loa lấy lệ: "Không nóng, tớ tùy tiện xoay người thôi."
Hoằng Quang hàm hồ "Ừ hử", cánh tay vòng qua người Minh Thần vỗ vỗ giống như dỗ dành em bé: "Ngủ đi ngủ đi, nếu không ngủ... sáng sớm ngày mai... đau đầu hơn..." Thật sự là buồn ngủ lắm rồi, mồm miệng đều không rõ ràng, nói chuyện ba chữ thì nuốt hết hai chữ.
Minh Thần cũng không nỡ lòng mà hồ nháo Hoằng Quang nữa, huống hồ cũng biết Hoằng Quang là người tốt bụng --- chỉ là thẳng mà thôi, nhưng thẳng cũng không phải sai... Quả thật nếu nói ai là người có lỗi, ai làm sai thì là chính mình.
Mở to mắt suy nghĩ chốc lát, thở dài, lưu luyến mà hướng lồng ngực Hoằng Quang chui vào, mơ mơ màng màng vào giấc.
Hai người đều ngủ rất say sưa.
Ngày hôm sau mặt trời lên đến đỉnh mới chịu tỉnh.
Nói một cách chính xác hơn, là Minh Thần mãi đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh —— Hoằng Quang ở bên cạnh cậu, vẫn như trước ngáy khò khò.
Minh Thần mở mắt, sửng sốt trong phút chốc, cảm giác giữa hai chân có gì đó dính dính rất vi diệu, sững sờ nửa phút, mới nhớ tới tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, rồi tốn thêm nửa phút, xác định đó không phải là mơ... Trong giây lát chỉ muốn nhanh chóng tìm kiếm máy quay ngược thời gian.
Đầy đầu Minh Thần đều là 'Làm thế nào để xóa đi kí ức của Hoằng Quang mà không để Hoằng Quang biết được.'
Chỉ sợ lúc Hoằng Quang tỉnh lại vẫn còn nhớ chuyện bất thường kia... thật đúng là lúng túng mà, cậu hận không thể trực tiếp đào một cái lỗ chui mình xuống.
Sợ điều gì điều đó sẽ đến.
Minh Thần vẫn chưa nghĩ ra biện pháp ứng phó mà Hoằng Quang đã tỉnh rồi, mông lung đụng đụng cánh tay của cậu: "Minh Thần? Cậu tỉnh rồi? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Đầu óc Minh Thần trống rỗng.
Cảm thấy thanh âm của Hoằng Quang khàn khàn trầm thấp, trực tiếp cọ cọ trên đầu quả tim --- từ đầu đến chân đều mềm nhũn, hô hấp cũng không thông, chỉ trầm thấp mà ứng lời: "Không, không biết."
"Cậu vẫn còn buồn ngủ à? Đầu có đau hay không? Dạ dày như thế nào rồi? Đói bụng không?" Hoằng Quang xoay người, lần nữa kéo chăn chặt chẽ bao lấy cả hai, hàm hồ hỏi một loạt vấn đề.
Minh Thần ấp úng mà tìm câu trả lời, trong đầu là một chuỗi vấn đề điên cuồng:
Ý Hoằng Quang là gì? Cậu ấy có nhớ hay không? Hay không nhớ rõ? Hoặc là còn nhớ nhưng không thể đối mặt nên làm bộ không nhớ?
Không chờ cậu nghĩ tiếp, Hoằng Quang đã giơ tay dụi mắt: "Không được, không được, không thể lười biếng, không ăn một bữa bụng đã khó chịu, hai bữa không ăn dạ dày cậu làm sao chịu nổi --- ôi chao? Tay tớ dính dính cái gì..."
- -- Tốt lắm, trước đó không quản Hoằng Quang có nhớ hay không, nhưng hiện tại nhất định là có kí ức rồi.
Một khắc kia Minh Thần chỉ muốn trở lại năm phút trước bóp chết cái người không có suy nghĩ kia, không biết lấy khăn giấy mà lau sạch dấu vết trên tay Hoằng Quang.
"Cái đó..."
Minh Thần hoàn toàn không tìm được một lời giải thích hợp lí, Hoằng Quang đã trước một bước quỳ trong ổ chăn, hai tay chắp trước ngực: "Xin lỗi lớp trưởng đại nhân! Tớ không phải cố ý đâu, chỉ là tớ uống quá nhiều."
Minh Thần choáng váng.
Hoằng Quang ngẩng đầu thấy cậu không nói lời nào, bắt đầu hoảng rồi, cẩn trọng từng tí thăm dò: "Nổi giận rồi? Thật sự là giận rồi? Xin lỗi xin lỗi... Tớ phải làm gì bây giờ đây..."
Minh Thần thật không biết nên bày ra biểu tình gì cho đúng.
Rõ ràng trong lòng có chút chua, nhưng nghe đến Hoằng Quang nói rối rít như vậy, vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Nhưng mà có ngọt cũng không dám biểu hiện trên mặt, đành phải thuận theo Hoằng Quang cười ha ha: "Không có chuyện gì, không có gì đâu, tớ, tớ hiểu mà."
Thế là lập tức vứt chuyện này qua một bên.
Hoằng Quang thật là không để ý, tiện tay xoa bóp tóc Minh Thần nói: "Cậu buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi." Mặt khác khoác nhanh cái áo rồi chạy ra ngoài nấu cháo, hôm qua Minh Thần uống rượu vào là nôn hết, nên hắn không dám cho cậu ăn cái gì cả.
Minh Thần co ro trong chăn một chốc, hậu tri hậu giác mà cảm thấy không cam lòng.
Nhảy xuống giường chạy đến nhà bếp: "Lần trước tớ bảo cậu đặt mua hai cuốn sách bài tập, cậu có mua chưa?"
Hoằng Quang một bên thái rau, một bên nấu nước, bận rộn đến không kịp suy nghĩ, thuận miệng đáp: "Có mua có mua, chuyển phát nhanh giao đến rồi, còn để gói hàng nguyên vẹn kia kìa."
"Vậy hôm nay chúng ta làm một bộ bài thi." Minh Thần tuyên bố.
"Cái gì?" Hoằng Quang hoảng hốt "Không phải mới thi xong à..."
"Thi xong rồi càng không thể buông lỏng, nền tảng của cậu kém, thành tích kia một phần là đột phá trước khi thi, phần khác là do may mắn của bản thân, cậu tự cân nhắc đi, chúng ta phải tận dụng mọi thời gian mới được." Minh Thần nghiêm túc nói.
"Được rồi" Hoằng Quang xoay đầu lại, thấy Minh Thần chỉ mặc độc bộ đồ ngủ, quần dài cũng không mặc, để chân trần trực tiếp chạy đến đây, hắn gấp đến độ "Ai da" mấy tiếng, xách Minh Thần về phòng, nhét vào ổ chăn: "Tớ làm đề, đọc tài liệu gì cũng được, cậu trước hết mặc đồ đàng hoàng đi, giữ ấm cơ thể không lại cảm mạo."
Trong chăn tràn đầy mùi hương của Hoằng Quang.
Minh Thần len lén hít thở thật sâu, nghĩ thầm cậu ấy thật tốt...cũng thật thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.