Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!
Chương 41:
Hữu Tọa Miếu
20/12/2022
Bạch Ngọc Câu chặn ngang con mèo đang nhe nanh múa vuốt xông tới chỗ cô, cô lấy cái kéo mà lần trước dùng để cắt móng tay cho Tiểu Mỹ từ trong không gian ra.
"Ken két!"
Trong chốc lát đã làm cho hung khí làm việc xấu của tang thi mèo biến mất.
"Meo meo!" Tang thi mèo phát ra tiếng kêu mất trí.
Nó làm sao cũng không nghĩ tới cái thứ thức ăn độc ác này lại dám cắt móng vuốt của nó!
Tang thi mèo há miệng muốn cắn cánh tay nhỏ nhắn của Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu nhìn răng của nó lại cầm kéo lên, cô cạy miệng con tang thi mèo ra, muốn ra tay với răng lợi của nó.
Tang thi mèo chỉ cảm thấy sức lực của thức ăn này rất lớn, hàm của nó cũng sắp bị trật khớp rồi.
Nó liều mạng vùng vẫy, nó mới không muốn đến cả răng cũng không có!
"Ô ô...meo!"
Bạch Ngọc Câu thấy nó vùng vẫy cũng đặt kéo xuống: "Biết điều một chút cho ta! Nếu không thì ta sẽ cắt trứng của ngươi xuống!"
Tang thi mèo nhìn ánh mắt phát sáng của cô, không khỏi có chút sợ hãi.
Cuối cùng nó ngoan ngoãn cọ cọ vào tay của Bạch Ngọc Câu: "Meo ~."
"Thật ngoan! Cứ quyết định là ngươi vậy!" Bạch Ngọc Câu ôm mèo trong ngực, đi về phía xe lửa.
Mọi người trên xe lửa cũng không hiểu tại sao xe lửa lại dừng trong rừng cây.
Nhưng bọn họ cũng không được lựa chọn, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ.
Dù sao thì ở đây còn có tiểu đệ của tài xế, Tang Tinh ở trong toa xe tuần tra qua lại, cậu ta nhớ kĩ lời của Bạch Ngọc Câu.
Phải bảo vệ bọn họ thật tốt! Đừng để cho bọn họ chết!
Đúng ngay lúc mọi người còn đang nghĩ tại sao xe lửa dừng lại, Bạch Ngọc Câu đã ôm con mèo lên xe.
Cô vừa đi vào liền ủy khuất lắp bắp nói: "Hu hu hu, con mèo này thật đáng thương, chúng ta mau cứu nó đi!"
Cô vuốt ve con mèo nhỏ trong ngực, con mèo có vẻ rất khôn ngoan không dám lộn xộn.
Mọi người nhìn một cái, chỉ thấy ánh mắt của con mèo là màu xám trắng, lông trên người cũng tương đối cứng rắn.
Có người không nhịn được cẩn thận nhắc nhở: "Tài xế, con mèo này là tang thi..."
Sau khi Bạch Ngọc Câu nghe thấy liền nhìn về phía anh ta, lộ ra vẻ mặt tràn đầy bác ái: "Tôi biết nó là tang thi, nhưng nó cũng không phải là sinh ra đã muốn làm tang thi!"
"Nó vẫn chỉ là một con mèo nhỏ mấy tháng tuổi, rất đáng thương!"
"Có lẽ nó cũng là thú cưng của ai đó, chỉ là tang thi bùng phát, nó mới biến thành như vậy."
"Tại sao các người không thể chấp nhận nó chứ! Tôi chỉ là không đành lòng thấy trên thế giới có thêm một sinh mệnh nhỏ vô tội!"
Sau khi Bạch Ngọc Câu nói xong không nhịn được nói chuyện với hệ thống Thánh mẫu ở trong lòng: "Ha ha ha ha ha! Kĩ năng diễn xuất của ta không tệ chứ? Ta đã nói ta chính là đệ nhất thiên hạ Thánh mẫu!"
"Đợi một chút bọn họ nhất định sẽ khiển trách ta, sau đó để cho ta lấy được một đống điểm tích lũy!"
"Hệ thống Thánh mẫu ngươi cứ chờ đi, may mắn của ngươi lập tức tới rồi!"
Toàn bộ điểm sáng của hệ thống Thánh mẫu cũng bắt đầu sáng lên: "Kí chủ cố gắng lên!"
Mọi người trên xe nghe được những lời này, có người muốn nói dù thế nào đi nữa thì nó vẫn là tang thi.
Nhưng mà võ lực của tài xế mạnh như vậy, bọn họ vẫn còn nhớ tài xế đã giết tang thi như thế nào, lưỡi hái xẹt qua, đầu tang thi rơi xuống đất.
Nếu tài xế đã thích tang thi mèo, vậy thì nuôi?
Dù sao thì mạng của bọn họ đều là do cô gái trước mặt này cứu, hơn nữa con người của cô gái lại vô cùng tốt, chắc chắn sẽ không để cho con mèo này làm hại bọn họ.
Còn có người nhìn con tang thi mèo kia, trong đầu đều là lời của Bạch Ngọc Câu.
Đúng nha, có lẽ nó cũng là thú cưng của người nào đó, biến thành tang thi cũng không phải là lỗi của nó.
Bọn họ nghĩ tới đây lại nhớ đến người thân của mình, người thân của bọn họ cũng là như vậy.
Ai muốn biến thành tang thi chứ.
Nghĩ tới đây, có người hu hu khóc lên.
Bạch Ngọc Câu: "?!!!"
Không phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy mình quá Thánh mẫu, cho nên bị dọa khóc rồi?
Vậy điểm tích lũy của cô há chẳng phải là tăng vọt rồi sao!
Cô gọi hệ thống Thánh mẫu ở trong đầu: "Bây giờ điểm tích lũy của ta là bao nhiêu?"
Hệ thống Thánh mẫu: "0."
Bạch Ngọc Câu: "??? Có phải ngươi bị hư rồi không!"
"Thần tượng, cô nói rất đúng, thần tượng muốn nuôi thì cứ nuôi đi, tôi ủng hộ cô!'' Tạ Trì Trì đứng ra nói.
Cô có thể hiểu được thần tượng, trước đây thần tượng nhất định cũng là một người bình thường, có lẽ là bởi vì cô mất đi người nhà mất đi thú cưng.
Cho nên mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Đây không phải là lỗi của cô, đây là lỗi của cái thế giới này!
"Đúng! Tài xế muốn nuôi thì nuôi đi! Chúng tôi ủng hộ cô!" Mọi người trong toa xe lau nước mắt rối rít nói.
Bạch Ngọc Câu ôm tang thi mèo nhất thời có chút ngẩn ngơ, cô khẽ nhéo móng vuốt của con mèo, cúi đầu nói: "Đám người này nhất định là điên rồi, chúng ta đi xuống toa xe sau."
Mọi người: "..."
Toa xe sau.
"Hu hu hu, con mèo thật đáng thương, chúng ta hãy cứu nó đi, nếu như có thể, cho nó ăn tôi thì như thế nào? Có lẽ là từ trước đến nay nó cũng chưa được ăn một bữa ngon!"
Mọi người: "Cô nói đúng!"
Toa xe sau nữa.
"Hu hu hu, đây là con mèo con mà tôi nhặt được, nó rất đáng thương, mọi người sẽ đồng ý cho tôi giữ lại nó có đúng không?"
Mọi người: "Cô nói đúng!"
"..."
Bạch Ngọc Câu liên tiếp đi hết bốn toa xe, cô cảm thấy đám người này có phải đã bị tang thi dọa cho ngốc rồi hay không, tại sao lại không có chút phản ứng nào.
Chẳng lẽ bọn họ không nên lí trí ngăn cản cô sao?
Cô lắc đầu một cái đi tới toa xe cuối cùng, người trong toa xe số 5 này vừa đi lên không bao lâu.
Bạch Ngọc Câu ôm mèo, nặn ra hai giọt nước mắt, cô mở miệng nói: "Con mèo này thật đáng thương, tôi vừa thấy nó ở bên ngoài, không nhịn được liền đem nó vào, mọi người sẽ không trách tôi chứ?"
Chúc Tĩnh nhìn đôi mắt của con mèo này, cô ta hoảng sợ nói: "Đây là tang thi!"
Sau khi người trong toa xe nghe được lập tức đứng dậy lui về sau: "Tang thi!"
Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ cuối cùng cũng có chút phản ứng bình thường rồi, mới hài lòng nói: "Nó chỉ là một sinh mạng vô tội, tại sao mọi người phải đối xử với nó như vậy, nó cũng không có làm gì sai."
"Ken két!"
Trong chốc lát đã làm cho hung khí làm việc xấu của tang thi mèo biến mất.
"Meo meo!" Tang thi mèo phát ra tiếng kêu mất trí.
Nó làm sao cũng không nghĩ tới cái thứ thức ăn độc ác này lại dám cắt móng vuốt của nó!
Tang thi mèo há miệng muốn cắn cánh tay nhỏ nhắn của Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu nhìn răng của nó lại cầm kéo lên, cô cạy miệng con tang thi mèo ra, muốn ra tay với răng lợi của nó.
Tang thi mèo chỉ cảm thấy sức lực của thức ăn này rất lớn, hàm của nó cũng sắp bị trật khớp rồi.
Nó liều mạng vùng vẫy, nó mới không muốn đến cả răng cũng không có!
"Ô ô...meo!"
Bạch Ngọc Câu thấy nó vùng vẫy cũng đặt kéo xuống: "Biết điều một chút cho ta! Nếu không thì ta sẽ cắt trứng của ngươi xuống!"
Tang thi mèo nhìn ánh mắt phát sáng của cô, không khỏi có chút sợ hãi.
Cuối cùng nó ngoan ngoãn cọ cọ vào tay của Bạch Ngọc Câu: "Meo ~."
"Thật ngoan! Cứ quyết định là ngươi vậy!" Bạch Ngọc Câu ôm mèo trong ngực, đi về phía xe lửa.
Mọi người trên xe lửa cũng không hiểu tại sao xe lửa lại dừng trong rừng cây.
Nhưng bọn họ cũng không được lựa chọn, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ.
Dù sao thì ở đây còn có tiểu đệ của tài xế, Tang Tinh ở trong toa xe tuần tra qua lại, cậu ta nhớ kĩ lời của Bạch Ngọc Câu.
Phải bảo vệ bọn họ thật tốt! Đừng để cho bọn họ chết!
Đúng ngay lúc mọi người còn đang nghĩ tại sao xe lửa dừng lại, Bạch Ngọc Câu đã ôm con mèo lên xe.
Cô vừa đi vào liền ủy khuất lắp bắp nói: "Hu hu hu, con mèo này thật đáng thương, chúng ta mau cứu nó đi!"
Cô vuốt ve con mèo nhỏ trong ngực, con mèo có vẻ rất khôn ngoan không dám lộn xộn.
Mọi người nhìn một cái, chỉ thấy ánh mắt của con mèo là màu xám trắng, lông trên người cũng tương đối cứng rắn.
Có người không nhịn được cẩn thận nhắc nhở: "Tài xế, con mèo này là tang thi..."
Sau khi Bạch Ngọc Câu nghe thấy liền nhìn về phía anh ta, lộ ra vẻ mặt tràn đầy bác ái: "Tôi biết nó là tang thi, nhưng nó cũng không phải là sinh ra đã muốn làm tang thi!"
"Nó vẫn chỉ là một con mèo nhỏ mấy tháng tuổi, rất đáng thương!"
"Có lẽ nó cũng là thú cưng của ai đó, chỉ là tang thi bùng phát, nó mới biến thành như vậy."
"Tại sao các người không thể chấp nhận nó chứ! Tôi chỉ là không đành lòng thấy trên thế giới có thêm một sinh mệnh nhỏ vô tội!"
Sau khi Bạch Ngọc Câu nói xong không nhịn được nói chuyện với hệ thống Thánh mẫu ở trong lòng: "Ha ha ha ha ha! Kĩ năng diễn xuất của ta không tệ chứ? Ta đã nói ta chính là đệ nhất thiên hạ Thánh mẫu!"
"Đợi một chút bọn họ nhất định sẽ khiển trách ta, sau đó để cho ta lấy được một đống điểm tích lũy!"
"Hệ thống Thánh mẫu ngươi cứ chờ đi, may mắn của ngươi lập tức tới rồi!"
Toàn bộ điểm sáng của hệ thống Thánh mẫu cũng bắt đầu sáng lên: "Kí chủ cố gắng lên!"
Mọi người trên xe nghe được những lời này, có người muốn nói dù thế nào đi nữa thì nó vẫn là tang thi.
Nhưng mà võ lực của tài xế mạnh như vậy, bọn họ vẫn còn nhớ tài xế đã giết tang thi như thế nào, lưỡi hái xẹt qua, đầu tang thi rơi xuống đất.
Nếu tài xế đã thích tang thi mèo, vậy thì nuôi?
Dù sao thì mạng của bọn họ đều là do cô gái trước mặt này cứu, hơn nữa con người của cô gái lại vô cùng tốt, chắc chắn sẽ không để cho con mèo này làm hại bọn họ.
Còn có người nhìn con tang thi mèo kia, trong đầu đều là lời của Bạch Ngọc Câu.
Đúng nha, có lẽ nó cũng là thú cưng của người nào đó, biến thành tang thi cũng không phải là lỗi của nó.
Bọn họ nghĩ tới đây lại nhớ đến người thân của mình, người thân của bọn họ cũng là như vậy.
Ai muốn biến thành tang thi chứ.
Nghĩ tới đây, có người hu hu khóc lên.
Bạch Ngọc Câu: "?!!!"
Không phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy mình quá Thánh mẫu, cho nên bị dọa khóc rồi?
Vậy điểm tích lũy của cô há chẳng phải là tăng vọt rồi sao!
Cô gọi hệ thống Thánh mẫu ở trong đầu: "Bây giờ điểm tích lũy của ta là bao nhiêu?"
Hệ thống Thánh mẫu: "0."
Bạch Ngọc Câu: "??? Có phải ngươi bị hư rồi không!"
"Thần tượng, cô nói rất đúng, thần tượng muốn nuôi thì cứ nuôi đi, tôi ủng hộ cô!'' Tạ Trì Trì đứng ra nói.
Cô có thể hiểu được thần tượng, trước đây thần tượng nhất định cũng là một người bình thường, có lẽ là bởi vì cô mất đi người nhà mất đi thú cưng.
Cho nên mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Đây không phải là lỗi của cô, đây là lỗi của cái thế giới này!
"Đúng! Tài xế muốn nuôi thì nuôi đi! Chúng tôi ủng hộ cô!" Mọi người trong toa xe lau nước mắt rối rít nói.
Bạch Ngọc Câu ôm tang thi mèo nhất thời có chút ngẩn ngơ, cô khẽ nhéo móng vuốt của con mèo, cúi đầu nói: "Đám người này nhất định là điên rồi, chúng ta đi xuống toa xe sau."
Mọi người: "..."
Toa xe sau.
"Hu hu hu, con mèo thật đáng thương, chúng ta hãy cứu nó đi, nếu như có thể, cho nó ăn tôi thì như thế nào? Có lẽ là từ trước đến nay nó cũng chưa được ăn một bữa ngon!"
Mọi người: "Cô nói đúng!"
Toa xe sau nữa.
"Hu hu hu, đây là con mèo con mà tôi nhặt được, nó rất đáng thương, mọi người sẽ đồng ý cho tôi giữ lại nó có đúng không?"
Mọi người: "Cô nói đúng!"
"..."
Bạch Ngọc Câu liên tiếp đi hết bốn toa xe, cô cảm thấy đám người này có phải đã bị tang thi dọa cho ngốc rồi hay không, tại sao lại không có chút phản ứng nào.
Chẳng lẽ bọn họ không nên lí trí ngăn cản cô sao?
Cô lắc đầu một cái đi tới toa xe cuối cùng, người trong toa xe số 5 này vừa đi lên không bao lâu.
Bạch Ngọc Câu ôm mèo, nặn ra hai giọt nước mắt, cô mở miệng nói: "Con mèo này thật đáng thương, tôi vừa thấy nó ở bên ngoài, không nhịn được liền đem nó vào, mọi người sẽ không trách tôi chứ?"
Chúc Tĩnh nhìn đôi mắt của con mèo này, cô ta hoảng sợ nói: "Đây là tang thi!"
Sau khi người trong toa xe nghe được lập tức đứng dậy lui về sau: "Tang thi!"
Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ cuối cùng cũng có chút phản ứng bình thường rồi, mới hài lòng nói: "Nó chỉ là một sinh mạng vô tội, tại sao mọi người phải đối xử với nó như vậy, nó cũng không có làm gì sai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.