Chương 45
Tội Gia Tội
08/07/2014
Kiss her, love her….
Trầm Khánh Khánh hoàn toàn hồ đồ rồi, không biết tại sao lạiđứng giữa biển, cố gắng phân biệt đây là mơ hay thực, nhưng như thế nào thì côcũng không thể tập trung tự hỏi.
Nếu đây là một bộ phim truyền hình, theo kịch bản bìnhthường thì nữ diễn viên sẽ kiên quyết đẩy nam diễn viên ra, sau đó cho hắn mộtcái tát, còn phải mắng chửi cho hắn mất hết mặt mũi.
Nhưng mà, thân thể Trầm Khánh Khánh như bị vô số sợi dâyxích trói lại, cô trừng mắt nhưng vẫn không thể nhúc nhích được chút nào.
Nụ hôn của Trữ Mạt Ly yên lặng như gió, chỉ khẽ đặt trên môicô.
Anh dừng lại một chút, thấy cô thất thần, khẽ cười nói: “Sauđó nên nhắm mắt lại.”
Trầm Khánh Khánh ngẩn người, giật mình kéo bản thân đangchìm sâu trong vũng bùn ra, nhưng lại không kéo nhanh và cũng không kéo mạnh,nên khi Trữ Mạt Ly hôn nữa thì cô rơi vào vòng xoáy không thấy đáy, có phầnkhông thể kìm lòng mà trầm luân trong đó.
Đối với những người yêu nhau mà nói, hôn môi là một chuyệnngọt ngào, đối với vợ chồng mà nói, hôn môi là một chuyện thân mật, đối vớitình nhân mà nói, hôn môi là một chuyện kích thích. Quan hệ khác nhau, ý nghĩanụ hôn cũng khác nhau. Trầm Khánh Khánh đã từng diễn cảnh hôn, cô có thể điềuchỉnh cảm xúc khi hôn rất tốt, nhưng đó cũng chỉ là diễn, bây giờ không diễn,không nhập được vai. Cô phải đưa bản thân vào vị trí nào? Người yêu? Vợ chồng?Tình nhân?… Nửa là ngọt ngào nửa là đau xót, trực tiếp đánh vào lòng người.
Nụ hôn Trữ Mạt Ly cũng giống như con người anh, sâu lắng làmngười ta sợ hãi, khó dò làm người ta hoảng hốt, còn có một chút nhẫn nại, thulại những cảm xúc quá khích.
Nụ hôn qua đi, Trầm Khánh Khánh khiếp sợ nhìn Trữ Mạt Ly vẫnbình tĩnh như thường, trở về lấy ván lướt sóng, quay lưng về phía cô nói: “Cònchơi nữa không?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, thấy vẻ mặt như không có chuyệngì của Trữ Mạt Ly, đáy lòng lập tức trào dâng cơn giận không tên, cô kìm nénlồng ngực đang chấn động kịch liệt, xoa môi một cách khoa trương, ngang bướngnói: “Nếu bây giờ anh giải thích ngay với tôi, tôi có thể tha thứ cho hành vimất khống chế vừa rồi.”
Cô không biết lúc này kỳ thực Trữ Mạt Ly mất tự nhiên, cố ravẻ bình thường, điều đó có thể giải thích là… xấu hổ.
“Không phải tôi mất khống chế.” Bóng lưng Trữ Mạt Ly dừnglại.
Trầm Khánh Khánh vượt đến trước mặt anh: “Anh đừng quáphận.”
Sắc mặt Trữ Mạt Ly đã trở lại bình thường: “Vì sao tôi phảixin lỗi, nếu em không muốn, vừa rồi có thể đẩy tôi ra, chứ không phải phối hợpvới tôi.”
Trầm Khánh Khánh tạm thời nhẫn nhịn: “Tôi không muốn làm anhtự ái.”
Ánh mặt trời trên mặt Trữ Mạt Ly như bị đóng băng: “Em khôngrõ ý tứ nụ hôn kia?”
“Biết.” Trầm Khánh Khánh cúi đầu, chợt cảm thấy thật trốngvắng, “Ở trên người tôi, anh thấy hình bóng cô ấy, cho dù là Trữ Mạt Ly thìcũng khó có thể kìm lòng, không có gì mất mặt cả, mọi người đều là người lớn,đối với tôi thì một nụ hôn cũng… không có gì cả. Nhưng mà, điều khiến tôi khôngthể chịu được, là thái độ của anh.”
Trữ Mạt Ly khẽ cong khóe môi.
Thấy anh không nói lời nào, lòng Trầm Khánh Khánh đang ngâmtrong nước lập tức rơi vào hầm băng, dù sao cũng đã lật mặt rồi, cô cũng khôngphải giấu diếm nữa: “Nghe nói anh âm thầm giúp tôi rất nhiều việc, làm chuyệntốt không cần lưu danh, tôi có thể hỏi anh vì sao không?”
Trữ Mạt Ly vừa muốn mở miệng, Trầm Khánh Khánh vốn khôngmuốn anh trả lời, tự mình nói tiếp: “Còn cả nụ hôn vừa rồi, anh thấy gì trên gươngmặt tôi chứ, nếu không anh phải mất khống chế, còn lời giải thích nào hợp lýhơn nữa sao? Chuyến đi lần này, anh cũng sắp xếp rất tốt, bắt tôi đóng giả vịhôn thê gì đó, cũng đều muốn cho Liễu Liễu cảm nhận được thế nào là một nhà bangười, chỉ là sao lại chọn tôi, không phải An Thiến rất tốt sao, cô ta sẽ rấtvui mừng. Mọi vấn đề đều chỉ có một đáp án, tôi không muốn nói, bởi đó là sỉnhục tôi.”
Trữ Mạt Ly thong thả mở miệng: “Chưa hiểu tường tận, lạikhởi binh vấn tội.”
Trầm Khánh Khánh biến sắc: “Anh nói gì?”
Trữ Mạt Ly hờ hững nói: “Trước kia tôi không biết, hóa ra emngốc như vậy.”
“Trữ Mạt Ly…”
Trầm Khánh Khánh còn chưa gào xong, khóe mắt thoáng thấyLiễu Liễu chạy tới, vì thế đành ngậm miệng, quay mặt đi chỗ khác.
Liễu Liễu không quen người lạ, Trần Đạo nói chuyện với bénửa ngày, cô nhóc này vẫn lạnh lùng và chẳng nói một câu. Sau một lúc lâu, méoméo miệng, hình như sắp khóc. Trần Đạo cuống quýt đưa bé tìm ba, sau đó bé vừathấy Trữ Mạt Ly thì cũng chẳng nói gì chỉ chạy tới ôm đùi Trữ Mạt Ly, sợ hãinúp sau lưng anh.
Trữ Mạt Ly cũng mất vui, thản nhiên nói: “Về thôi.”
Bầu không khí khi mấy người này trở về càng thêm quỷ dị.
Ban đêm, Trầm Khánh Khánh ngủ với Liễu Liễu, Trữ Mạt Ly vẫnbơi, cô đi đến bể bơi, nhìn bể bơi hồi lâu, anh vẫn không dừng lại. Dáng vẻ anhbơi rất đẹp, ẩn hiện những đường cong bạc trong sóng nước.
Trầm Khánh Khánh đành phải ném dép đến cạnh bờ, đáng tiếc làkhông trúng, Trữ Mạt Ly đang bơi cuối cùng cũng ngừng lại. Anh tháo kính bơi,quay đầu lại, không nói lời nào, chỉ nhìn Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh đứng thẳng, lưng cũng thẳng, một bụng oángiận.
“Đi lên, nói chuyện.”
“Trong nước thoải mái hơn, có gì thì nói luôn đi.”
“Anh chưa nói rõ với tôi, không thể quỵt nợ như vậy.”
“Cái gì mà quỵt nợ.”
Trầm Khánh Khánh hậm hực chỉ môi.
Trữ Mạt Ly hiểu ý: “Em nói chuyện này không có gì cả, mọingười đều là người lớn.”
“Hừ, người khác tình một đêm cũng chẳng sao, nhưng tốt xấugì đều phải có lý do.”
“Lý do à,” Trữ Mạt Ly cầm ly rượu trên bờ bể bơi, uống mộtngụm, đôi mắt phượng lạnh lùng, “Bây giờ tôi không vui, không muốn nói.”
Trầm Khánh Khánh vừa định nhặt một cái dép khác ném anh,chợt thấy dây chuyền trước ngực anh, trong đầu vừa động, lập tức nói, “Anh đãnói nếu tôi lướt sóng thắng anh, anh đồng ý với tôi một chuyện, bây giờ tôimuốn xem dây chuyền của anh.”
Vốn tưởng Trữ Mạt Ly sẽ bối rối giống như đêm đó, ai ngờ anhlại bình tĩnh thản nhiên nói: “Được.”
Nói xong, tháo dây chuyền đưa cho Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh nửa tin nửa ngờ nhận lấy, qua một lúc,ngẩng đầu cả giận nói: “Cái này mở như thế nào?”
Trữ Mạt Ly ghé vào bờ, rất là vô tội: “Không biết. Hai ngàytrước tôi cũng không mở được.”
Trầm Khánh Khánh nhận được dây chuyền thì đã thở hổn hển, côkhông muốn rơi xuống thế hạ phong, lạnh lùng nói: “Được, tôi trở về có nghiềnnát cũng phải mở nó ra.”
“Em dám.” Trữ Mạt Ly đột nhiên đứng lên khỏi mặt nước, mặtlạnh như băng.
Chỉ một câu này của anh, toàn thân cô chợt nóng chợt lạnh,cô hiểu rồi, An Thiến đúng, bất luận người trong dây chuyền này sống hay chết,đều là người quan trọng nhất với Trữ Mạt Ly.
Trầm Khánh Khánh đè xuống khó chịu trong lòng, khóe môi conglên: “Khẩn trương như vậy sao, chỉ đùa anh chút thôi, nhớ kỹ lấy, anh thiếu tôimột chuyện.” Dứt lời, tiện tay ném một cái, dây chuyền rơi xuống nước, Trữ MạtLy lập tức quay lại lặn xuống nước, sau đó từ trong nước nhô đầu lên, trong tayđã nắm chặt sợi dây chuyền ấy.
Không biết vì sao, Trầm Khánh Khánh thấy anh mặt không đổisắc lại có cảm giác thoải mái không nói nên lời: “Giận hả?”
Trữ Mạt Ly không nói, lặng lẽ tới bên bờ, Trầm Khánh Khánhnhạy cảm nhận ra nguy hiểm cận kề. Cô lùi về sau từng bước, còn chưa kịp xoayngười, Trữ Mạt Ly bỗng đứng lên, sắc mặt âm u đáng sợ, tim Trầm Khánh Khánh đậpthình thịch, lại ra vẻ cậy mạnh che giấu sợ hãi: “Anh muốn làm gì… A…”
Trời xoay đất chuyển một trận, giây phút rơi xuống nước đócó vô số bọt nước lọt vào trong tai trong miệng, khiến cô suýt thì ngạt thở.Trầm Khánh Khánh luống cuống giãy dụa chân tay, nhưng kỹ năng bơi lội của côthật sự không ổn, đập nước nửa ngày lại chìm xuống sâu thêm. Lúc này, Trữ MạtLy rốt cuộc từ bi kéo cô ra khỏi mặt nước.
Trầm Khánh Khánh chật vật há miệng thở ra, sặc nước nói:“Khụ khụ… Anh muốn giết tôi hả…”
Cô còn chưa thở được một hơi, đột nhiên lại bị người ta épphải ngậm miệng. Trữ Mạt Ly ôm cô đặt bên bờ, nụ hôn này không “mưa phùn giónhẹ” giống như ban ngày trên bờ biển, mà mãnh liệt như “mưa rền gió dữ”, khiếnmôi Trầm Khánh Khánh hơi đau đớn.
Ở trong nước cô căn bản không còn sức lực, oán giận vẫn chưatiêu tan, nên sinh lòng độc ác cắn môi anh, mùi máu tươi nhanh chóng lan tràntrong khóe miệng, mặn chát kích thích thần kinh não bộ. Nhưng Trữ Mạt Ly lạichẳng quan tâm, vẫn không buông cô một chút.
Trầm Khánh Khánh ngẩn ngơ, lập tức luống cuống, cô thấy giờkhông thể đùa giỡn được nữa: “Này… Chờ chút… môi anh… buông ra.”
Trữ Mạt Ly nới lỏng tay, dựa vào trán cô, chậm rãi tách môira.
Trầm Khánh Khánh vội vàng nhìn bờ môi của anh, quả nhiên vôcùng thê thảm, bị cô cắn nên máu chảy đầm đìa, máu chảy không ngừng, ngườingoài nhìn vào cũng đều thấy đau lòng.
Cô không biết phải nói như thế nào mới tốt cho anh, vừa tứcvừa giận, cũng không quan tâm vừa rồi là người đàn ông này cưỡng hôn cô, vộinói: “Phải cầm máu nhanh lên.”
Trữ Mạt Ly lại ôm cô không buông, cũng không lau vết máu,chỉ nhìn cô chăm chú, chăm chú lại chân thành. Đôi con ngươi đen như mực rõràng nhìn không thấy đáy, lại cố tình cho người ta một loại cảm giác trongsuốt, không chút tạp chất, nói chung vẫn luôn tinh khiết.
Trữ Mạt Ly đưa hai tay nâng Trầm Khánh Khánh lên, đặt côngồi lên bờ, lại để bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, anh ngẩng đầu lên từtrong nước, sắc mặt hồng hào, dường như thấm đẫm nước, dưới ánh trăng tinh túy,vô cùng tuấn mỹ.
Anh cười rộ lên hơi giống trẻ con: “Bây giờ thì anh biết,trước giờ em vẫn ghen.”
“Cái gì! Tôi không có!” Trầm Khánh Khánh phản ứng dữ dội,cười lạnh thật lớn, lại bị anh nắm chặt tay không thể nào phản kháng.
“Vì sao em lại để ý thứ này?” Ngón trỏ Trữ Mạt Ly chỉ vàomặt dây chuyền, ánh sáng bạc như ẩn như hiện.
Trầm Khánh Khánh nghẹn lời, cô quả thật bực bội, đến mức sắpnổ tung, cô cắn môi, lạnh lùng nói: “Tôi ghét anh, anh thật sự rất đáng ghét!Tôi phiền chán anh thay đổi thất thường, trước kia coi thường xoi mói tôi, rồilại ở sau lưng tôi làm nhiều như vậy, bây giờ đột nhiên tốt với cô, khiến tôichẳng hiểu ra sao cả. Nhưng, mặc kệ anh làm gì cho tôi, đối với tôi như thếnào, cũng không phải vì tôi…”
Trầm Khánh Khánh có phần không nói được, cô chán ghét TrữMạt Ly, nhưng cô càng chán ghét bản thân chịu ấm ức như vậy.
“Em nghĩ như vậy sao?”
Trữ Mạt Ly thở dài, rời khỏi mặt nước ngồi cạnh cô, trầm mặcmột lát, chỉ nghe giọng nói anh vang lên từ trên cao: “An Thiến nói gì em cũngkhông nên để trong lòng. Bởi vì, so với bất cứ ai, tôi đều biết rõ mình đanglàm gì, cũng biết rõ làm vì ai. Em có thể hỏi tôi ba câu hỏi, về cô ấy, xem nhưbù lại chuyện tôi nợ em.”
Anh phá lệ chủ động nhắc đến người kia, Trầm Khánh Khánhđứng lên nghiêng đầu, thấy sườn mặt của anh, thật sự không rõ buồn vui.
Thật muốn hỏi nhiều, nhưng Trầm Khánh Khánh bỗng nói khôngthành lời, giống như chiếc hộp Pandora, cô vừa muốn mở ra, lại vừa không dám.
“Cô ấy… Tôi rất giống cô ấy sao?”
Trữ Mạt Ly nheo mắt, suy nghĩ một chút, chữ “nhớ lại” viếtlên trên mặt: “Một số điểm giống, một số điểm không giống.”
Đối với đáp án này, Trầm Khánh Khánh không vừa lòng lắm, côlại hỏi: “Giống hay không giống?”
“Ngoại hình thần thái giọng nói đều giống, cái không giốnglà…” Trữ Mạt Ly cười cười, “Nội tâm.”
Trầm Khánh Khánh nhíu mày: “Anh có thể đừng nói mông lungnhư thế được không, khó chịu lắm, tôi nghe không hiểu.”
Trữ Mạt Ly xảo quyệt nói: “Tôi chỉ đồng ý trả lời, em nghecó hiểu hay không không liên quan gì tới anh. Còn một câu hỏi cuối cùng.”
Trầm Khánh Khánh nghẹn họng trân trối, không ngờ thoáng cáiđã bị anh giật mất hai câu hỏi, cô đắn đo thật kỹ một phen, không thể lãng phícơ hội cuối cùng: “Hai người, ly hôn chưa?”
Tim cô đập thật mạnh, không khỏi ôm chặt chính mình.
Trữ Mạt Ly hít một hơi, ánh mắt có phần trống rỗng, máu đọngnơi khóe môi bất giác đã khô lại, hiện lên vẻ đẹp cám dỗ.
“Còn nhớ em đã hỏi tôi từng bị người ta vứt bỏ không. Đáp ánlà, đương nhiên.”
Hô hấp Trầm Khánh Khánh cứng lại, không thể tin nổi.
“Tôi bị bỏ lại, cô ấy một mình rời đi.”
Trầm Khánh Khánh đợi một lát, không thấy nói, không kìm đượclại hỏi: “Đi đâu?”
Trữ Mạt Ly đứng dậy, lấy khăn tắm quàng lên người Trầm KhánhKhánh, hờ hững nói: “Em còn muốn tôi nói gì nữa, biết đáp án là đủ rồi.”
“Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?”
Trữ Mạt Ly cứng ngắc, nhìn cô một hồi, đột nhiên chau mày:“Ba câu hỏi của em đã hỏi xong rồi.”
Hy vọng của Trầm Khánh Khánh tan biến như bọt biển, cô chưatừ bỏ ý định, đuổi theo hỏi: “Cô ấy còn sống đúng không, vì sao anh không đitìm cô ấy, cô ấy chính là mẹ Liễu Liễu, chẳng lẽ vì cô ấy rời bỏ anh nên anhkhông bỏ xuống được cái tôi sao?”
“Tôi tìm được em rồi.” Trữ Mạt Ly xoay người, ngữ khí cònkiên định không thể tin.
Trầm Khánh Khánh muốn tránh cũng không thể tránh được ánhmắt anh, cũng không thể có phản ứng gì: “Có ý gì…”
“Thật ra em hiểu tôi có ý gì, chuyện này vốn không phải tròđùa, em biết đấy.”
Lần đầu tiên anh nói rõ ràng như vậy, cô không thể giả vờchoáng váng, cũng không thể lại không nhìn mọi hành động của anh.
“Trước kia anh không như thế này.”
“Vì tôi không muốn bị em nhìn thấu.” Bỗng lại tự giễu, “Khiđó em cũng không cần tôi.”
Trầm Khánh Khánh không khỏi cảm thấy buồn cười: “Anh sợ bịtôi nhìn thấu sao? Chẳng lẽ bây giờ tôi lại cần anh à?”
Trữ Mạt Ly trả lời thật kỹ lưỡng: “Sẽ. Em cần điều gì, làvấn đề mà em phải suy nghĩ cẩn thận.”
“… Bây giờ anh không sợ nữa hả?”
“Tôi không phải người nhu nhược, nếu muốn đến đích nhất địnhphải bị thương, tôi không tiếc.”
Trầm Khánh Khánh giật mình, cô do dự mãi, ngập ngừng, giọngnói cũng vì thế mà run run: “Chúng ta… Có thể sao?”
Cô không dám tưởng tượng, bọn họ ở bên nhau, quả thực là chuyệnnghìn lẻ một đêm. Chỉ nghĩ đến áp lực dư luận, Quý Hàm, bọn họ không thể cho aibiết bí mật về thân thế… Cô thực sụp đổ mất.
Nhưng mà, Trữ Mạt Ly chỉ hừ một tiếng, dường như mọi thứ đềukhông nằm trong đáy mắt anh: “Tôi có thể bất cứ lúc nào.”
Trầm Khánh Khánh hoàn toàn hồ đồ rồi, không biết tại sao lạiđứng giữa biển, cố gắng phân biệt đây là mơ hay thực, nhưng như thế nào thì côcũng không thể tập trung tự hỏi.
Nếu đây là một bộ phim truyền hình, theo kịch bản bìnhthường thì nữ diễn viên sẽ kiên quyết đẩy nam diễn viên ra, sau đó cho hắn mộtcái tát, còn phải mắng chửi cho hắn mất hết mặt mũi.
Nhưng mà, thân thể Trầm Khánh Khánh như bị vô số sợi dâyxích trói lại, cô trừng mắt nhưng vẫn không thể nhúc nhích được chút nào.
Nụ hôn của Trữ Mạt Ly yên lặng như gió, chỉ khẽ đặt trên môicô.
Anh dừng lại một chút, thấy cô thất thần, khẽ cười nói: “Sauđó nên nhắm mắt lại.”
Trầm Khánh Khánh ngẩn người, giật mình kéo bản thân đangchìm sâu trong vũng bùn ra, nhưng lại không kéo nhanh và cũng không kéo mạnh,nên khi Trữ Mạt Ly hôn nữa thì cô rơi vào vòng xoáy không thấy đáy, có phầnkhông thể kìm lòng mà trầm luân trong đó.
Đối với những người yêu nhau mà nói, hôn môi là một chuyệnngọt ngào, đối với vợ chồng mà nói, hôn môi là một chuyện thân mật, đối vớitình nhân mà nói, hôn môi là một chuyện kích thích. Quan hệ khác nhau, ý nghĩanụ hôn cũng khác nhau. Trầm Khánh Khánh đã từng diễn cảnh hôn, cô có thể điềuchỉnh cảm xúc khi hôn rất tốt, nhưng đó cũng chỉ là diễn, bây giờ không diễn,không nhập được vai. Cô phải đưa bản thân vào vị trí nào? Người yêu? Vợ chồng?Tình nhân?… Nửa là ngọt ngào nửa là đau xót, trực tiếp đánh vào lòng người.
Nụ hôn Trữ Mạt Ly cũng giống như con người anh, sâu lắng làmngười ta sợ hãi, khó dò làm người ta hoảng hốt, còn có một chút nhẫn nại, thulại những cảm xúc quá khích.
Nụ hôn qua đi, Trầm Khánh Khánh khiếp sợ nhìn Trữ Mạt Ly vẫnbình tĩnh như thường, trở về lấy ván lướt sóng, quay lưng về phía cô nói: “Cònchơi nữa không?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, thấy vẻ mặt như không có chuyệngì của Trữ Mạt Ly, đáy lòng lập tức trào dâng cơn giận không tên, cô kìm nénlồng ngực đang chấn động kịch liệt, xoa môi một cách khoa trương, ngang bướngnói: “Nếu bây giờ anh giải thích ngay với tôi, tôi có thể tha thứ cho hành vimất khống chế vừa rồi.”
Cô không biết lúc này kỳ thực Trữ Mạt Ly mất tự nhiên, cố ravẻ bình thường, điều đó có thể giải thích là… xấu hổ.
“Không phải tôi mất khống chế.” Bóng lưng Trữ Mạt Ly dừnglại.
Trầm Khánh Khánh vượt đến trước mặt anh: “Anh đừng quáphận.”
Sắc mặt Trữ Mạt Ly đã trở lại bình thường: “Vì sao tôi phảixin lỗi, nếu em không muốn, vừa rồi có thể đẩy tôi ra, chứ không phải phối hợpvới tôi.”
Trầm Khánh Khánh tạm thời nhẫn nhịn: “Tôi không muốn làm anhtự ái.”
Ánh mặt trời trên mặt Trữ Mạt Ly như bị đóng băng: “Em khôngrõ ý tứ nụ hôn kia?”
“Biết.” Trầm Khánh Khánh cúi đầu, chợt cảm thấy thật trốngvắng, “Ở trên người tôi, anh thấy hình bóng cô ấy, cho dù là Trữ Mạt Ly thìcũng khó có thể kìm lòng, không có gì mất mặt cả, mọi người đều là người lớn,đối với tôi thì một nụ hôn cũng… không có gì cả. Nhưng mà, điều khiến tôi khôngthể chịu được, là thái độ của anh.”
Trữ Mạt Ly khẽ cong khóe môi.
Thấy anh không nói lời nào, lòng Trầm Khánh Khánh đang ngâmtrong nước lập tức rơi vào hầm băng, dù sao cũng đã lật mặt rồi, cô cũng khôngphải giấu diếm nữa: “Nghe nói anh âm thầm giúp tôi rất nhiều việc, làm chuyệntốt không cần lưu danh, tôi có thể hỏi anh vì sao không?”
Trữ Mạt Ly vừa muốn mở miệng, Trầm Khánh Khánh vốn khôngmuốn anh trả lời, tự mình nói tiếp: “Còn cả nụ hôn vừa rồi, anh thấy gì trên gươngmặt tôi chứ, nếu không anh phải mất khống chế, còn lời giải thích nào hợp lýhơn nữa sao? Chuyến đi lần này, anh cũng sắp xếp rất tốt, bắt tôi đóng giả vịhôn thê gì đó, cũng đều muốn cho Liễu Liễu cảm nhận được thế nào là một nhà bangười, chỉ là sao lại chọn tôi, không phải An Thiến rất tốt sao, cô ta sẽ rấtvui mừng. Mọi vấn đề đều chỉ có một đáp án, tôi không muốn nói, bởi đó là sỉnhục tôi.”
Trữ Mạt Ly thong thả mở miệng: “Chưa hiểu tường tận, lạikhởi binh vấn tội.”
Trầm Khánh Khánh biến sắc: “Anh nói gì?”
Trữ Mạt Ly hờ hững nói: “Trước kia tôi không biết, hóa ra emngốc như vậy.”
“Trữ Mạt Ly…”
Trầm Khánh Khánh còn chưa gào xong, khóe mắt thoáng thấyLiễu Liễu chạy tới, vì thế đành ngậm miệng, quay mặt đi chỗ khác.
Liễu Liễu không quen người lạ, Trần Đạo nói chuyện với bénửa ngày, cô nhóc này vẫn lạnh lùng và chẳng nói một câu. Sau một lúc lâu, méoméo miệng, hình như sắp khóc. Trần Đạo cuống quýt đưa bé tìm ba, sau đó bé vừathấy Trữ Mạt Ly thì cũng chẳng nói gì chỉ chạy tới ôm đùi Trữ Mạt Ly, sợ hãinúp sau lưng anh.
Trữ Mạt Ly cũng mất vui, thản nhiên nói: “Về thôi.”
Bầu không khí khi mấy người này trở về càng thêm quỷ dị.
Ban đêm, Trầm Khánh Khánh ngủ với Liễu Liễu, Trữ Mạt Ly vẫnbơi, cô đi đến bể bơi, nhìn bể bơi hồi lâu, anh vẫn không dừng lại. Dáng vẻ anhbơi rất đẹp, ẩn hiện những đường cong bạc trong sóng nước.
Trầm Khánh Khánh đành phải ném dép đến cạnh bờ, đáng tiếc làkhông trúng, Trữ Mạt Ly đang bơi cuối cùng cũng ngừng lại. Anh tháo kính bơi,quay đầu lại, không nói lời nào, chỉ nhìn Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh đứng thẳng, lưng cũng thẳng, một bụng oángiận.
“Đi lên, nói chuyện.”
“Trong nước thoải mái hơn, có gì thì nói luôn đi.”
“Anh chưa nói rõ với tôi, không thể quỵt nợ như vậy.”
“Cái gì mà quỵt nợ.”
Trầm Khánh Khánh hậm hực chỉ môi.
Trữ Mạt Ly hiểu ý: “Em nói chuyện này không có gì cả, mọingười đều là người lớn.”
“Hừ, người khác tình một đêm cũng chẳng sao, nhưng tốt xấugì đều phải có lý do.”
“Lý do à,” Trữ Mạt Ly cầm ly rượu trên bờ bể bơi, uống mộtngụm, đôi mắt phượng lạnh lùng, “Bây giờ tôi không vui, không muốn nói.”
Trầm Khánh Khánh vừa định nhặt một cái dép khác ném anh,chợt thấy dây chuyền trước ngực anh, trong đầu vừa động, lập tức nói, “Anh đãnói nếu tôi lướt sóng thắng anh, anh đồng ý với tôi một chuyện, bây giờ tôimuốn xem dây chuyền của anh.”
Vốn tưởng Trữ Mạt Ly sẽ bối rối giống như đêm đó, ai ngờ anhlại bình tĩnh thản nhiên nói: “Được.”
Nói xong, tháo dây chuyền đưa cho Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh nửa tin nửa ngờ nhận lấy, qua một lúc,ngẩng đầu cả giận nói: “Cái này mở như thế nào?”
Trữ Mạt Ly ghé vào bờ, rất là vô tội: “Không biết. Hai ngàytrước tôi cũng không mở được.”
Trầm Khánh Khánh nhận được dây chuyền thì đã thở hổn hển, côkhông muốn rơi xuống thế hạ phong, lạnh lùng nói: “Được, tôi trở về có nghiềnnát cũng phải mở nó ra.”
“Em dám.” Trữ Mạt Ly đột nhiên đứng lên khỏi mặt nước, mặtlạnh như băng.
Chỉ một câu này của anh, toàn thân cô chợt nóng chợt lạnh,cô hiểu rồi, An Thiến đúng, bất luận người trong dây chuyền này sống hay chết,đều là người quan trọng nhất với Trữ Mạt Ly.
Trầm Khánh Khánh đè xuống khó chịu trong lòng, khóe môi conglên: “Khẩn trương như vậy sao, chỉ đùa anh chút thôi, nhớ kỹ lấy, anh thiếu tôimột chuyện.” Dứt lời, tiện tay ném một cái, dây chuyền rơi xuống nước, Trữ MạtLy lập tức quay lại lặn xuống nước, sau đó từ trong nước nhô đầu lên, trong tayđã nắm chặt sợi dây chuyền ấy.
Không biết vì sao, Trầm Khánh Khánh thấy anh mặt không đổisắc lại có cảm giác thoải mái không nói nên lời: “Giận hả?”
Trữ Mạt Ly không nói, lặng lẽ tới bên bờ, Trầm Khánh Khánhnhạy cảm nhận ra nguy hiểm cận kề. Cô lùi về sau từng bước, còn chưa kịp xoayngười, Trữ Mạt Ly bỗng đứng lên, sắc mặt âm u đáng sợ, tim Trầm Khánh Khánh đậpthình thịch, lại ra vẻ cậy mạnh che giấu sợ hãi: “Anh muốn làm gì… A…”
Trời xoay đất chuyển một trận, giây phút rơi xuống nước đócó vô số bọt nước lọt vào trong tai trong miệng, khiến cô suýt thì ngạt thở.Trầm Khánh Khánh luống cuống giãy dụa chân tay, nhưng kỹ năng bơi lội của côthật sự không ổn, đập nước nửa ngày lại chìm xuống sâu thêm. Lúc này, Trữ MạtLy rốt cuộc từ bi kéo cô ra khỏi mặt nước.
Trầm Khánh Khánh chật vật há miệng thở ra, sặc nước nói:“Khụ khụ… Anh muốn giết tôi hả…”
Cô còn chưa thở được một hơi, đột nhiên lại bị người ta épphải ngậm miệng. Trữ Mạt Ly ôm cô đặt bên bờ, nụ hôn này không “mưa phùn giónhẹ” giống như ban ngày trên bờ biển, mà mãnh liệt như “mưa rền gió dữ”, khiếnmôi Trầm Khánh Khánh hơi đau đớn.
Ở trong nước cô căn bản không còn sức lực, oán giận vẫn chưatiêu tan, nên sinh lòng độc ác cắn môi anh, mùi máu tươi nhanh chóng lan tràntrong khóe miệng, mặn chát kích thích thần kinh não bộ. Nhưng Trữ Mạt Ly lạichẳng quan tâm, vẫn không buông cô một chút.
Trầm Khánh Khánh ngẩn ngơ, lập tức luống cuống, cô thấy giờkhông thể đùa giỡn được nữa: “Này… Chờ chút… môi anh… buông ra.”
Trữ Mạt Ly nới lỏng tay, dựa vào trán cô, chậm rãi tách môira.
Trầm Khánh Khánh vội vàng nhìn bờ môi của anh, quả nhiên vôcùng thê thảm, bị cô cắn nên máu chảy đầm đìa, máu chảy không ngừng, ngườingoài nhìn vào cũng đều thấy đau lòng.
Cô không biết phải nói như thế nào mới tốt cho anh, vừa tứcvừa giận, cũng không quan tâm vừa rồi là người đàn ông này cưỡng hôn cô, vộinói: “Phải cầm máu nhanh lên.”
Trữ Mạt Ly lại ôm cô không buông, cũng không lau vết máu,chỉ nhìn cô chăm chú, chăm chú lại chân thành. Đôi con ngươi đen như mực rõràng nhìn không thấy đáy, lại cố tình cho người ta một loại cảm giác trongsuốt, không chút tạp chất, nói chung vẫn luôn tinh khiết.
Trữ Mạt Ly đưa hai tay nâng Trầm Khánh Khánh lên, đặt côngồi lên bờ, lại để bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, anh ngẩng đầu lên từtrong nước, sắc mặt hồng hào, dường như thấm đẫm nước, dưới ánh trăng tinh túy,vô cùng tuấn mỹ.
Anh cười rộ lên hơi giống trẻ con: “Bây giờ thì anh biết,trước giờ em vẫn ghen.”
“Cái gì! Tôi không có!” Trầm Khánh Khánh phản ứng dữ dội,cười lạnh thật lớn, lại bị anh nắm chặt tay không thể nào phản kháng.
“Vì sao em lại để ý thứ này?” Ngón trỏ Trữ Mạt Ly chỉ vàomặt dây chuyền, ánh sáng bạc như ẩn như hiện.
Trầm Khánh Khánh nghẹn lời, cô quả thật bực bội, đến mức sắpnổ tung, cô cắn môi, lạnh lùng nói: “Tôi ghét anh, anh thật sự rất đáng ghét!Tôi phiền chán anh thay đổi thất thường, trước kia coi thường xoi mói tôi, rồilại ở sau lưng tôi làm nhiều như vậy, bây giờ đột nhiên tốt với cô, khiến tôichẳng hiểu ra sao cả. Nhưng, mặc kệ anh làm gì cho tôi, đối với tôi như thếnào, cũng không phải vì tôi…”
Trầm Khánh Khánh có phần không nói được, cô chán ghét TrữMạt Ly, nhưng cô càng chán ghét bản thân chịu ấm ức như vậy.
“Em nghĩ như vậy sao?”
Trữ Mạt Ly thở dài, rời khỏi mặt nước ngồi cạnh cô, trầm mặcmột lát, chỉ nghe giọng nói anh vang lên từ trên cao: “An Thiến nói gì em cũngkhông nên để trong lòng. Bởi vì, so với bất cứ ai, tôi đều biết rõ mình đanglàm gì, cũng biết rõ làm vì ai. Em có thể hỏi tôi ba câu hỏi, về cô ấy, xem nhưbù lại chuyện tôi nợ em.”
Anh phá lệ chủ động nhắc đến người kia, Trầm Khánh Khánhđứng lên nghiêng đầu, thấy sườn mặt của anh, thật sự không rõ buồn vui.
Thật muốn hỏi nhiều, nhưng Trầm Khánh Khánh bỗng nói khôngthành lời, giống như chiếc hộp Pandora, cô vừa muốn mở ra, lại vừa không dám.
“Cô ấy… Tôi rất giống cô ấy sao?”
Trữ Mạt Ly nheo mắt, suy nghĩ một chút, chữ “nhớ lại” viếtlên trên mặt: “Một số điểm giống, một số điểm không giống.”
Đối với đáp án này, Trầm Khánh Khánh không vừa lòng lắm, côlại hỏi: “Giống hay không giống?”
“Ngoại hình thần thái giọng nói đều giống, cái không giốnglà…” Trữ Mạt Ly cười cười, “Nội tâm.”
Trầm Khánh Khánh nhíu mày: “Anh có thể đừng nói mông lungnhư thế được không, khó chịu lắm, tôi nghe không hiểu.”
Trữ Mạt Ly xảo quyệt nói: “Tôi chỉ đồng ý trả lời, em nghecó hiểu hay không không liên quan gì tới anh. Còn một câu hỏi cuối cùng.”
Trầm Khánh Khánh nghẹn họng trân trối, không ngờ thoáng cáiđã bị anh giật mất hai câu hỏi, cô đắn đo thật kỹ một phen, không thể lãng phícơ hội cuối cùng: “Hai người, ly hôn chưa?”
Tim cô đập thật mạnh, không khỏi ôm chặt chính mình.
Trữ Mạt Ly hít một hơi, ánh mắt có phần trống rỗng, máu đọngnơi khóe môi bất giác đã khô lại, hiện lên vẻ đẹp cám dỗ.
“Còn nhớ em đã hỏi tôi từng bị người ta vứt bỏ không. Đáp ánlà, đương nhiên.”
Hô hấp Trầm Khánh Khánh cứng lại, không thể tin nổi.
“Tôi bị bỏ lại, cô ấy một mình rời đi.”
Trầm Khánh Khánh đợi một lát, không thấy nói, không kìm đượclại hỏi: “Đi đâu?”
Trữ Mạt Ly đứng dậy, lấy khăn tắm quàng lên người Trầm KhánhKhánh, hờ hững nói: “Em còn muốn tôi nói gì nữa, biết đáp án là đủ rồi.”
“Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?”
Trữ Mạt Ly cứng ngắc, nhìn cô một hồi, đột nhiên chau mày:“Ba câu hỏi của em đã hỏi xong rồi.”
Hy vọng của Trầm Khánh Khánh tan biến như bọt biển, cô chưatừ bỏ ý định, đuổi theo hỏi: “Cô ấy còn sống đúng không, vì sao anh không đitìm cô ấy, cô ấy chính là mẹ Liễu Liễu, chẳng lẽ vì cô ấy rời bỏ anh nên anhkhông bỏ xuống được cái tôi sao?”
“Tôi tìm được em rồi.” Trữ Mạt Ly xoay người, ngữ khí cònkiên định không thể tin.
Trầm Khánh Khánh muốn tránh cũng không thể tránh được ánhmắt anh, cũng không thể có phản ứng gì: “Có ý gì…”
“Thật ra em hiểu tôi có ý gì, chuyện này vốn không phải tròđùa, em biết đấy.”
Lần đầu tiên anh nói rõ ràng như vậy, cô không thể giả vờchoáng váng, cũng không thể lại không nhìn mọi hành động của anh.
“Trước kia anh không như thế này.”
“Vì tôi không muốn bị em nhìn thấu.” Bỗng lại tự giễu, “Khiđó em cũng không cần tôi.”
Trầm Khánh Khánh không khỏi cảm thấy buồn cười: “Anh sợ bịtôi nhìn thấu sao? Chẳng lẽ bây giờ tôi lại cần anh à?”
Trữ Mạt Ly trả lời thật kỹ lưỡng: “Sẽ. Em cần điều gì, làvấn đề mà em phải suy nghĩ cẩn thận.”
“… Bây giờ anh không sợ nữa hả?”
“Tôi không phải người nhu nhược, nếu muốn đến đích nhất địnhphải bị thương, tôi không tiếc.”
Trầm Khánh Khánh giật mình, cô do dự mãi, ngập ngừng, giọngnói cũng vì thế mà run run: “Chúng ta… Có thể sao?”
Cô không dám tưởng tượng, bọn họ ở bên nhau, quả thực là chuyệnnghìn lẻ một đêm. Chỉ nghĩ đến áp lực dư luận, Quý Hàm, bọn họ không thể cho aibiết bí mật về thân thế… Cô thực sụp đổ mất.
Nhưng mà, Trữ Mạt Ly chỉ hừ một tiếng, dường như mọi thứ đềukhông nằm trong đáy mắt anh: “Tôi có thể bất cứ lúc nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.