Chương 36:
Phì A Phì
29/11/2023
Làm công việc này kỳ thật rất mệt, cả ngày đều khuân vác hàng hoá, đây là dựa vào công sức mà kiếm tiền
Bất quá kinh doanh loại hình này cũng hái ra tiền, hơn nữa mấy năm trước khi mới làm không có công ty chuyển nhà nào tiện lợi nhanh chóng như vậy, nên đã kiếm được rất nhiều khách hàng từ mấy năm trước, khi muốn chuyển nhà đa phần đều tìm đến họ, nên công ty anh cũng có chút tiếng tăm, mấy năm gần đây cũng kiếm rất nhiều tiền, nếu không cũng không thể tự mình mua xe, mua nhà, tuy rằng tiền nhà phải trả góp hàng tháng, nhưng đây là một thành phố lớn, tiền trả góp hàng tháng là rất nhiều, và số tiền trả trước cũng không ít, cần thuê bao nhiêu công nhân thì cứ thuê bấy nhiêu cứ thế mà làm tới.
Tiền Thịnh đã đề cập với mọi người khi anh hẹn hò yêu đương với bạn gái, và đây là lần đầu tiên anh đưa bạn gái của mình đến công ty, vì vậy khi mọi người nhìn thấy bạn gái của anh đến, họ đều chạy đến nhìn xem sao.
Lúc nãy khi Vu Đường tới chỗ anh, cô còn đang nghĩ cửa hàng có nhiều nhân viên như vậy, có cần mua chút trái cây, trà sữa gì đó cho mọi người không.
Tiền Thịnh không nói gì chỉ nói rằng tùy ý cô cô muốn mua thì cứ mua, không muốn thì khỏi mua, cô cảm thấy dù sao mình cũng là bà chủ, tốt nhất vẫn nên mua một ít đồ cho mọi người, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, vì vậy cô đã đến một quầy trái cây gần đó.
Cô muốn mua trái cây để ăn, vậy nên đã chọn ra vài loại trái cây ở quầy trái cây để thanh toán, mua một số quả anh đào khá đắt tiền.
Sau khi chọn xong cô thanh toán, Tiền Thịnh xách theo.
Nếu trước đây cô tự mình thanh toán hóa đơn, anh nhất định sẽ giành thanh toán, nhưng bây giờ sau khi cô đã mở một khoản thanh toán thân mật, anh sẽ không ngăn cản cô trả, bởi vì mỗi lần cô đều quẹt thẻ của Tiền Thịnh.
Sau khi Vu Đường mua không ít trái cây, cô nghĩ mua thêm trà sữa sẽ tốt hơn, nên lại đi mua trà sữa, một ít nước giải khát, trà chanh các loại, khi tới cô cũng thấy khá ngại, tính cách cô vốn khá dè dặt, thông thường chỉ có gặp gỡ học sinh và đồng nghiệp, không gặp nhiều người ngoài, nên khi tới đây đã rất ngượng ngùng.
Khi cô mới tới, chưa kịp đi vào, cô đã nghe thấy bên trong có người nói lớn rằng bà chủ sắp đến.
Cô đỏ mặt khi nghe vậy, nắm tay cùng anh đi vào chào hỏi mọi người và nói: “Đây là trái cây và trà sữa mua cho mọi người, tôi không biết mọi người thích ăn gì nên tùy ý chọn một ít, mọi người thích gì có thể nói tôi biết, lần sau tới tôi sẽ mang cho mọi người”
Công nhân thấy vậy liền kinh ngạc nhìn Tiền Thịnh và nói: “Ông chủ, trước đó anh không nói với chúng tôi rằng đối tượng xem mắt của anh xinh đẹp như này, không đúng, mà là bà chủ xinh đẹp đến thế! Nếu mẹ tôi giới thiệu tôi một đối tượng xem mắt xinh đẹp như vậy, tôi có thể nhảy cao hai thước, này quá đẹp đi thôi, còn hiền lành nhân hậu nữa.”
Tiền Thịnh nghe được lời chiến hữu nói ra, “Có đẹp cũng là cô vợ nhỏ của tôi.”
Nghe được lời này mọi người đều cưới lớn, “Là là là, là vợ của anh, dù sao cũng là vợ của ông chủ chúng tôi, có đẹp cũng không dám cướp đi, hơn nữa làm sao có thể giành được với ông chủ là anh?”
Ngược lại Vu Đường rất ngượng ngùng, tuy là chuyện như vậy nhưng từ miệng anh nói ra cũng rất ngại, lúc này cô mới dựa vào vai anh, đỏ mặt nhìn mọi người, cô đi vào không gian thoáng đãng bên ngoài, còn có một cái vòi nước ở bên cạnh, chỗ thoáng nên cô lấy một cái chậu, cho trái cây ra và rửa sạch.
Mọi người cùng nhau ăn trái cây uống trà sữa, hàn huyên tâm sự, một lúc sau nhận được đơn hàng, có người muốn đặt dịch vụ chuyển nhà tận nơi nên họ phải đi ngay.
Ban đầu, Tiền Thịnh cần tự mình đi làm, giờ sự nghiệp đã đâu vào nấy, nhân viên có thể tự đi, không cần anh phải theo, ngoại trừ khi bận quá anh mới phải đi phụ giúp.
Bên trong có một cái bàn làm việc nhỏ, hiện tại anh đang ngồi ở trên bàn làm việc, Vu Đường cùng với anh ngồi lên trên đùi của anh, những người khác đều đã rời đi, bởi vì có việc phải làm, một mình anh ở lại trông cửa hàng.
Cô vừa ăn trái cây vừa tò mò hỏi anh: “Bình thường khi mọi người đều đi làm, anh ở đây một mình trong cửa hàng, trong này anh thường phải làm gì?”
“Tán tỉnh em.”
Anh đúng là thành thật và thẳng thắn, nói thế dường như cô đã hiểu rằng trước đó khi họ còn chưa xác định bên nhau, hai người họ trò chuyện trên WeChat và mỗi khi cô nhắn anh đều là trả lời trong tích tắc.
Lúc đó cô chưa biết anh có công ăn việc làm này hay không, làm sao anh có thể làm được trả lời tin nhắn trong nháy mắt chứ?
Nhưng bây giờ xem ra là anh để ý điện thoại để trả lời, người không quan tâm bạn thì làm sao mà để ý đến tin nhắn để trả lời ngay chứ?
Nghĩ đến đây lòng cô trở nên ngọt ngào nên đưa trái cây đút cho anh ăn, đút cuống dâu mà cô ăn còn sót lại.
Cô xem trên mạng thấy người ta nói bạn gái cho bạn trai ăn cuống dâu, còn mình thì ăn phần đầu, sau đó đưa cuống dâu cho anh xem anh có chịu ăn không.
Tiền Thịnh thực sự không chút chê bai, chủ yếu là do khẩu vị của Vu Đường quá nhỏ, anh thường nấu rất nhiều khi hai người cùng ăn, sau đó khi cô ăn không nổi nữa đều đưa cho anh.
Anh ăn nhiều lắm, dù sao cũng cao lớn như vậy, thực sự thì khẩu vị của người phương bắc quả thực lớn hơn một chút, cho nên mỗi lần ăn đều bị anh ăn sạch, không biết ăn nước miếng bao nhiêu lần, vì vậy khi thấy cô đưa cuống dâu sang thì trực tiếp há miệng cắn.
Vu Đường bất ngờ, mừng rỡ hỏi sau khi anh ăn nó: “Ngon không?”
Khi Tiền Thịnh nghe thấy lời này, anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm và dán mắt vào bên dưới cô: “Ngon thì có ngon, nhưng anh càng muốn uống nước ép dâu.”
Vu Đường có chút ngây người: “Chỗ anh có máy ép trái cây sao? Em thấy nhà anh hình như không có máy ép trái cây, nếu anh muốn uống nước ép trái cây, lát nữa khi về, chúng ta ghé mua chiếc máy ép, ngày mai em làm nước ép dâu cho anh uống.”
Tiền Thịnh ôm cô ngồi trên bàn làm việc, dang rộng hai chân cô ra nói: “Mua máy ép trái cây làm gì cho phiền phức? Ở đây không phải có sẵn máy ép trái cây sao? Dâu tây ép bằng cái này của Đường Đường nước ngọt hơn, có nước của Đường Đường.”
Tên lưu manh này ngày ngày đang suy nghĩ gì vậy? Bây giờ còn tính sử dụng bên dưới cô .
Bây giờ cô đang bị bế lên trên bàn làm việc, dâu tây đã được rửa sạch sẽ, vì vậy anh cầm một quả dâu tây và,vén váy cô lên, cô mặc một chiếc váy dài, vì vậy sau khi vén lên, anh liền nhìn thấy chiếc quần lót chữ T cô .
Người phụ nữ dâm đãng này, không hiểu sao lại thích mặc quần chữ T đến thế, lần trước khi anh thấy cô mặc quần chữ đinh đã làm âm hộ cô gần nhũn rồi, giờ cô còn dám mặc quần này.
Liền sau đó, Tiền Thịnh sau khi sờ vào âm vật cô, kéo nhẹ chiếc quần lót chữ T, kéo lên trên âm hộ, sau đó chạm vào lông mu và hỏi cô: “Tại sao em lại mặc chiếc quần lót chữ T? Em thích quần này vậy sao? Cái thứ chỉ có cọng dây, nó siết âm hộ em không ngứa sao?”
Vu Đường súyt tức chết khi nghe điều này, làm gì có chuyện cô thích thứ này, mặc vào thật bất tiện, hơn nữa khi đi lại cọ vào âm hộ có chút ngứa ngáy, cô nghĩ Tiền Thịnh thích nó! Cô nghĩ anh thích thứ này, vì vậy cô mặc nó cho anh xem.
“Anh không thích thì lần sau em không mặc nữa.” Cô có chút tức giận.
Không phải Tiền Thịnh không thích, mà là nhìn thấy cô mặc váy ra ngoài và mặc một chiếc quần lót chữ T bên trong, sợ là có đứa biến thái nhìn trộm, hoặc một cơn gió thổi tung lên để lộ âm hộ cô ra, không chỉ là nhìn thấy bên dưới cô , dù sao chiếc quần lót chữ T chỉ một cọng dây cả lông mu còn không che được, cả âm hộ đều lộ ra ngoài, ở nhà mặc sao cũng được, không mặc cũng không sao.
Bất quá kinh doanh loại hình này cũng hái ra tiền, hơn nữa mấy năm trước khi mới làm không có công ty chuyển nhà nào tiện lợi nhanh chóng như vậy, nên đã kiếm được rất nhiều khách hàng từ mấy năm trước, khi muốn chuyển nhà đa phần đều tìm đến họ, nên công ty anh cũng có chút tiếng tăm, mấy năm gần đây cũng kiếm rất nhiều tiền, nếu không cũng không thể tự mình mua xe, mua nhà, tuy rằng tiền nhà phải trả góp hàng tháng, nhưng đây là một thành phố lớn, tiền trả góp hàng tháng là rất nhiều, và số tiền trả trước cũng không ít, cần thuê bao nhiêu công nhân thì cứ thuê bấy nhiêu cứ thế mà làm tới.
Tiền Thịnh đã đề cập với mọi người khi anh hẹn hò yêu đương với bạn gái, và đây là lần đầu tiên anh đưa bạn gái của mình đến công ty, vì vậy khi mọi người nhìn thấy bạn gái của anh đến, họ đều chạy đến nhìn xem sao.
Lúc nãy khi Vu Đường tới chỗ anh, cô còn đang nghĩ cửa hàng có nhiều nhân viên như vậy, có cần mua chút trái cây, trà sữa gì đó cho mọi người không.
Tiền Thịnh không nói gì chỉ nói rằng tùy ý cô cô muốn mua thì cứ mua, không muốn thì khỏi mua, cô cảm thấy dù sao mình cũng là bà chủ, tốt nhất vẫn nên mua một ít đồ cho mọi người, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, vì vậy cô đã đến một quầy trái cây gần đó.
Cô muốn mua trái cây để ăn, vậy nên đã chọn ra vài loại trái cây ở quầy trái cây để thanh toán, mua một số quả anh đào khá đắt tiền.
Sau khi chọn xong cô thanh toán, Tiền Thịnh xách theo.
Nếu trước đây cô tự mình thanh toán hóa đơn, anh nhất định sẽ giành thanh toán, nhưng bây giờ sau khi cô đã mở một khoản thanh toán thân mật, anh sẽ không ngăn cản cô trả, bởi vì mỗi lần cô đều quẹt thẻ của Tiền Thịnh.
Sau khi Vu Đường mua không ít trái cây, cô nghĩ mua thêm trà sữa sẽ tốt hơn, nên lại đi mua trà sữa, một ít nước giải khát, trà chanh các loại, khi tới cô cũng thấy khá ngại, tính cách cô vốn khá dè dặt, thông thường chỉ có gặp gỡ học sinh và đồng nghiệp, không gặp nhiều người ngoài, nên khi tới đây đã rất ngượng ngùng.
Khi cô mới tới, chưa kịp đi vào, cô đã nghe thấy bên trong có người nói lớn rằng bà chủ sắp đến.
Cô đỏ mặt khi nghe vậy, nắm tay cùng anh đi vào chào hỏi mọi người và nói: “Đây là trái cây và trà sữa mua cho mọi người, tôi không biết mọi người thích ăn gì nên tùy ý chọn một ít, mọi người thích gì có thể nói tôi biết, lần sau tới tôi sẽ mang cho mọi người”
Công nhân thấy vậy liền kinh ngạc nhìn Tiền Thịnh và nói: “Ông chủ, trước đó anh không nói với chúng tôi rằng đối tượng xem mắt của anh xinh đẹp như này, không đúng, mà là bà chủ xinh đẹp đến thế! Nếu mẹ tôi giới thiệu tôi một đối tượng xem mắt xinh đẹp như vậy, tôi có thể nhảy cao hai thước, này quá đẹp đi thôi, còn hiền lành nhân hậu nữa.”
Tiền Thịnh nghe được lời chiến hữu nói ra, “Có đẹp cũng là cô vợ nhỏ của tôi.”
Nghe được lời này mọi người đều cưới lớn, “Là là là, là vợ của anh, dù sao cũng là vợ của ông chủ chúng tôi, có đẹp cũng không dám cướp đi, hơn nữa làm sao có thể giành được với ông chủ là anh?”
Ngược lại Vu Đường rất ngượng ngùng, tuy là chuyện như vậy nhưng từ miệng anh nói ra cũng rất ngại, lúc này cô mới dựa vào vai anh, đỏ mặt nhìn mọi người, cô đi vào không gian thoáng đãng bên ngoài, còn có một cái vòi nước ở bên cạnh, chỗ thoáng nên cô lấy một cái chậu, cho trái cây ra và rửa sạch.
Mọi người cùng nhau ăn trái cây uống trà sữa, hàn huyên tâm sự, một lúc sau nhận được đơn hàng, có người muốn đặt dịch vụ chuyển nhà tận nơi nên họ phải đi ngay.
Ban đầu, Tiền Thịnh cần tự mình đi làm, giờ sự nghiệp đã đâu vào nấy, nhân viên có thể tự đi, không cần anh phải theo, ngoại trừ khi bận quá anh mới phải đi phụ giúp.
Bên trong có một cái bàn làm việc nhỏ, hiện tại anh đang ngồi ở trên bàn làm việc, Vu Đường cùng với anh ngồi lên trên đùi của anh, những người khác đều đã rời đi, bởi vì có việc phải làm, một mình anh ở lại trông cửa hàng.
Cô vừa ăn trái cây vừa tò mò hỏi anh: “Bình thường khi mọi người đều đi làm, anh ở đây một mình trong cửa hàng, trong này anh thường phải làm gì?”
“Tán tỉnh em.”
Anh đúng là thành thật và thẳng thắn, nói thế dường như cô đã hiểu rằng trước đó khi họ còn chưa xác định bên nhau, hai người họ trò chuyện trên WeChat và mỗi khi cô nhắn anh đều là trả lời trong tích tắc.
Lúc đó cô chưa biết anh có công ăn việc làm này hay không, làm sao anh có thể làm được trả lời tin nhắn trong nháy mắt chứ?
Nhưng bây giờ xem ra là anh để ý điện thoại để trả lời, người không quan tâm bạn thì làm sao mà để ý đến tin nhắn để trả lời ngay chứ?
Nghĩ đến đây lòng cô trở nên ngọt ngào nên đưa trái cây đút cho anh ăn, đút cuống dâu mà cô ăn còn sót lại.
Cô xem trên mạng thấy người ta nói bạn gái cho bạn trai ăn cuống dâu, còn mình thì ăn phần đầu, sau đó đưa cuống dâu cho anh xem anh có chịu ăn không.
Tiền Thịnh thực sự không chút chê bai, chủ yếu là do khẩu vị của Vu Đường quá nhỏ, anh thường nấu rất nhiều khi hai người cùng ăn, sau đó khi cô ăn không nổi nữa đều đưa cho anh.
Anh ăn nhiều lắm, dù sao cũng cao lớn như vậy, thực sự thì khẩu vị của người phương bắc quả thực lớn hơn một chút, cho nên mỗi lần ăn đều bị anh ăn sạch, không biết ăn nước miếng bao nhiêu lần, vì vậy khi thấy cô đưa cuống dâu sang thì trực tiếp há miệng cắn.
Vu Đường bất ngờ, mừng rỡ hỏi sau khi anh ăn nó: “Ngon không?”
Khi Tiền Thịnh nghe thấy lời này, anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm và dán mắt vào bên dưới cô: “Ngon thì có ngon, nhưng anh càng muốn uống nước ép dâu.”
Vu Đường có chút ngây người: “Chỗ anh có máy ép trái cây sao? Em thấy nhà anh hình như không có máy ép trái cây, nếu anh muốn uống nước ép trái cây, lát nữa khi về, chúng ta ghé mua chiếc máy ép, ngày mai em làm nước ép dâu cho anh uống.”
Tiền Thịnh ôm cô ngồi trên bàn làm việc, dang rộng hai chân cô ra nói: “Mua máy ép trái cây làm gì cho phiền phức? Ở đây không phải có sẵn máy ép trái cây sao? Dâu tây ép bằng cái này của Đường Đường nước ngọt hơn, có nước của Đường Đường.”
Tên lưu manh này ngày ngày đang suy nghĩ gì vậy? Bây giờ còn tính sử dụng bên dưới cô .
Bây giờ cô đang bị bế lên trên bàn làm việc, dâu tây đã được rửa sạch sẽ, vì vậy anh cầm một quả dâu tây và,vén váy cô lên, cô mặc một chiếc váy dài, vì vậy sau khi vén lên, anh liền nhìn thấy chiếc quần lót chữ T cô .
Người phụ nữ dâm đãng này, không hiểu sao lại thích mặc quần chữ T đến thế, lần trước khi anh thấy cô mặc quần chữ đinh đã làm âm hộ cô gần nhũn rồi, giờ cô còn dám mặc quần này.
Liền sau đó, Tiền Thịnh sau khi sờ vào âm vật cô, kéo nhẹ chiếc quần lót chữ T, kéo lên trên âm hộ, sau đó chạm vào lông mu và hỏi cô: “Tại sao em lại mặc chiếc quần lót chữ T? Em thích quần này vậy sao? Cái thứ chỉ có cọng dây, nó siết âm hộ em không ngứa sao?”
Vu Đường súyt tức chết khi nghe điều này, làm gì có chuyện cô thích thứ này, mặc vào thật bất tiện, hơn nữa khi đi lại cọ vào âm hộ có chút ngứa ngáy, cô nghĩ Tiền Thịnh thích nó! Cô nghĩ anh thích thứ này, vì vậy cô mặc nó cho anh xem.
“Anh không thích thì lần sau em không mặc nữa.” Cô có chút tức giận.
Không phải Tiền Thịnh không thích, mà là nhìn thấy cô mặc váy ra ngoài và mặc một chiếc quần lót chữ T bên trong, sợ là có đứa biến thái nhìn trộm, hoặc một cơn gió thổi tung lên để lộ âm hộ cô ra, không chỉ là nhìn thấy bên dưới cô , dù sao chiếc quần lót chữ T chỉ một cọng dây cả lông mu còn không che được, cả âm hộ đều lộ ra ngoài, ở nhà mặc sao cũng được, không mặc cũng không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.