Chương 54:
Phì A Phì
10/12/2023
Vu Đường ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay, nhìn thật là đẹp.
Cô vốn dĩ còn muốn làm khó dễ anh một chút, cũngkhông muốn cưới anh sớm như vậy. Nhưng giờ nhìn chiếc nhẫn trên tay, cả người cô đều ngạc nhiên, vui mừng.
Cô ôm eo Tiền Thịnh và hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết có phải do bà bầu thường thích ngủ không mà mấy ngày nay cô đều rất buồn ngủ, không muốn rời giường sớm, cũng không muốn đi làm.
Hôm nay cũng tới hơn mười giờ cô mới rời giường, có chút choáng váng. Lúc đó, Tiền Thịnh đang đọc tài liệu trên máy tính cô ở bên ngoài.
Cô mơ màng, đứng dậy ngáp dài nhìn anh. Cô thấy anh đang xem tài liệu, tò mò đi ra phía sau ôm bờ vai anh để xem anh đang xem gì. Nhưng cô không ngờ rằng anh thực sự đang xem tài liệu về phụ nữ mang thai.
“Sao anh lại xem cái này?”
Tiền Thịnh dậy sớm, không biết phải làm gì nên đọc những tài liệu này xem sao. Dù sao cũng là lần đầu làm cha, anh cũng không biết gì cả, vì vậy anh vẫn phải học hỏi thêm.
Anh xem đến phần phía sau có chút lo lắng, anh nắm tay Vu Đường nói: “Sinh con đau quá.”
Vu Đường nghe anh nói xong, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh, liền mỉm cười: “Sao anh lại thấy đau? Anh từng sinh rồi à?" Tiền Thịnh chỉ vào máy tính, anh nói, “Sáng anh nay đã đọc về nó rồi, trên này viết rất đáng sợ. Sau khi xem đến video, nó làm anh dựng cả tóc gáy."
Vu Đường cũng không dám nhìn, dù cô chưa từng sinh con, nhưng cô cũng biết sinh con đau đến thế nào. Cô gập máy tính lại nói: “Mắt không thấy tim không đau, anh đừng xem nữa là được rồi. Bây giờ anh còn cảm thấy sinh con đau, không bằng lát nữa nghĩ xem làm sao để cha em cắt chân anh không đau.”
Hôm qua Tiền Thịnh đã cùng cô bàn chuyện của hai người, hôm nay tính toán sẽ về nhà cô cầu hôn, dù sao nhà cô cũng ở tiểu khu cach đây không xa.
Vu Đường định giấu chuyện mình có con, nhưng Tiền Thịnh nói giấu đi không ổn, dù sao chuyện này cũng là lừa dối cha mẹ nên anh phải thành thật. Nếu không sau này biết chuyện, họ sẽ có ấn tượng không tốt về anh.
Vu Đường thấy anh nhất định muốn nói ra chuyện đứa nhỏ, cũng không có lựa chọn nào, dù sao cũng là lựa chọn của anh, cho nên đồng ý.
Để anh tự bảo vệ đôi chân của mình đi.
Rốt cuộc, cái nhìn nghiêm khắc của cha cô thực sự có thể làm anh gãy chân.
Lúc đầu Tiền Thịnh cảm thấy không có chuyện gì, sau khi tắm rửa xong hai người xuống lầu ăn sáng, đến trung tâm mua sắm gần nhất mua vài thứ cho cha mẹ cô.
Biết cha cô thích trà, nên họ mua một bộ trà cụ vô cùng mới lạ, còn có một số Đại Hồng Bào và những thứ tương tự. Ngoài ra còn mua một ít yến sào cho mẹ cô.
Kết quả là đến lúc lên lầu, Tiền Thịnh cảm thấy chân như nhũn ra... Cuối cùng cũng không đi lên được, sợ hãi nhìn Vu Đường nói: "Chờ lúc cha em đánh anh em mau trốn đi. Đừng để đứa nhỏ nhìn thấy máu.”
Vu Đường cười nhạo dáng vẻ ngây ngô của anh, kéo anh lên. Cô đã dặn với họ sẽ đưa bạn trai về nhà, cho nên bây hai vị phụ huynh đang đợi ở trong nhà.
Tuy nói họ không nỡ gả con gái đi lấy chồng nhưng cô cũng đã gần 30 rồi, nếu không lấy được chồng sẽ rất đau đầu nên hai ông bà già rất vui khi cô có bạn trai đến nhà. Sáng sớm đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Vu Đường vào nhà, đưa anh vào. Tiền Thịnh nhìn cha Vu trong phòng, ông đang giả bộ trầm tư nhìn tờ báo, thấy anh đi tới liền nhìn anh, không nói gì.
Mẹ Vu đang nấu ăn, bà vừa lấy tay quẹt quẹt vừa phấn khích khi thấy hai người bước vào: "Tiền Thịnh đến rồi, con đến đây, con mua thứ gì vậy? Mau ngồi xuống đi, đến giờ ăn cơm rồi, tắm rửa sạch sẽ đi rồi ăn cơm."
Tiền Thịnh cất đồ, ngoan ngoãn đi vào, vừa ngồi xuống, đưa đồ cho cha Vu: “Chú, cháu nghe Đường Đường nói chú thích uống trà, đây là Hồng trà Diệp Bài mà bố cháu thích uống. Chú xem có thích hay không?”
Bố Vu nhìn qua mấy lần, gật nhẹ đầu.
Vu Đường liếc nhìn Tiền Thịnh, mẹ Vu nhanh chóng đưa mọi người vào bếp ăn cơm. Bà đã làm một bàn lớn các món ăn rất phong phú.
Trong bữa ăn, hai ông bà liên tục đặt câu hỏi cho Tiền Thịnh, họ đã biết được rất nhiều điều về anh qua sự giới thiệu của bà mối.
Nhưng tốt hơn hết là nên hỏi rõ ràng và hiểu rõ hơn về anh. Nhận thấy rằng anh là một đứa trẻ thực sự ngoan mà còn tự mình bắt đầu kinh doanh.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã lập nghiệp thành công và lợi nhuận hiện tại vẫn tốt. Anh đã mua được một chiếc ô tô và một ngôi nhà. Có xe có nhà rồi con gái yêu gả đi cũng không phải chịu khổ, không cần lo lắng.
Bố Vu mặc dù hài lòng, nhưng cũng không nhượng bộ về mặt hồi môn, nghiêm mặt nói rõ với anh: "Đường Đường nhà chúng ta muốn kết hôn và đến sống ở phương bắc, thật sự là không quen. Dù sao chúng tôi chỉ có một cô con gái như vậy, cũng không nỡ nhìn anh đối xử tệ bạc với nó. Thế nên chúng tôi đòi 200.000 tệ tiền đính hôn theo phong tục, nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ trả lại 200.000, không lấy đâu. Tất cả số tiền đều sẽ được đưa cho Đường Đường.”
Tiền Thịnh nghe vậy, lập tức lấy thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho cha Vu: “Chú à, hôm nay con đến đây để cầu hôn. Con muốn cưới Đường Đường. Tốt nhất là nên kết hôn sớm đi. Đây là quà lễ vật của con. Trong đó có 200.000, còn 100.000 là tiền chuẩn bị đám cưới, chú hãy gả Đường Đường cho con.”
Anh nói xong, hai vị phụ huynh cảm thấy có chút kỳ quái nhìn nhau: “Gấp gáp như vậy?”
Tiền Thịnh trực tiếp quỳ xuống, thành khẩn nói: “Thực xin lỗi chú, tất cả đều là lỗi của cháu, là do cháu không chú ý, mới làm cho Đường Đường mang thai. Bụng của Đường Đường bây giờ đã được ba tháng rồi, nếu muộn quá, lớn lên thêm chút sẽ không tốt đâu. "
Vu Đường vốn nghĩ rằng anh sẽ bị đánh vì nói ra điều này, nhưng cô không ngờ cô lại bị mẹ đánh chết. Bà không ngừng nắm chặt tay cô: "Đứa ngốc này, con làm sao vậy? Mẹ đã nói với con là phải chú ý, chú ý. Thế mà con không để ý, bây giờ bụng lớn rồi, con thật là! "
Tiền Thịnh vội vàng nói: “Cô, thực xin lỗi, là lỗi của cháu, đều là lỗi của cháu. "
Nói là thế nhưng hai người vẫn rất hạnh phúc, dù sao con gái cũng đã 28 tuổi rồi, trước đây còn lo sợ không lấy được chồng mà bế cháu, giờ không chỉ giải quyết xong chuyện cưới xin, còn có con cái.
Mặc dù họ có giận nhưng cũng rất vui vẻ, vội đồng ý ngay: "Cưới đi, cưới ngay đi! Đứa nhỏ được ba tháng rồi, chậm trễ thêm nữa đợi bụng lớn sẽ bị mọi người trêu chọc. Phải cưới ngay, đừng đợi thêm nữa. Ngày mai đến Cục Hộ tịch lấy giấy chứng nhận, sau khi lấy được giấy chứng nhận sẽ quay lại bàn tiệc cưới. Có chuyện gì nhà trai và nhà gai đều cùng nhau xử lí.”
Vu Đường bị thái độ của cha mẹ làm cho tức chết, họ sợ rằng cô sẽ không thể kết hôn à? Rất hạnh phúc? Nhưng cô đã ở tuổi này rồi, việc lấy chồng, sinh con là điều không thể tránh khỏi, gia đình cũng giục sinh con là đúng.
Buổi tối sau khi Vu Đường ăn cơm trở về, mẹ cô đưa sổ hộ khẩu cho cô, bảo hai người ngày mai đi lấy giấy chứng nhận, ngày mai cũng là ngày tốt, thích hợp đăng kí.
Chỗ này cũng gần chung cư nơi cô ở nên cả hai nắm tay nhau đi bộ về nhà.
Cô vốn dĩ còn muốn làm khó dễ anh một chút, cũngkhông muốn cưới anh sớm như vậy. Nhưng giờ nhìn chiếc nhẫn trên tay, cả người cô đều ngạc nhiên, vui mừng.
Cô ôm eo Tiền Thịnh và hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết có phải do bà bầu thường thích ngủ không mà mấy ngày nay cô đều rất buồn ngủ, không muốn rời giường sớm, cũng không muốn đi làm.
Hôm nay cũng tới hơn mười giờ cô mới rời giường, có chút choáng váng. Lúc đó, Tiền Thịnh đang đọc tài liệu trên máy tính cô ở bên ngoài.
Cô mơ màng, đứng dậy ngáp dài nhìn anh. Cô thấy anh đang xem tài liệu, tò mò đi ra phía sau ôm bờ vai anh để xem anh đang xem gì. Nhưng cô không ngờ rằng anh thực sự đang xem tài liệu về phụ nữ mang thai.
“Sao anh lại xem cái này?”
Tiền Thịnh dậy sớm, không biết phải làm gì nên đọc những tài liệu này xem sao. Dù sao cũng là lần đầu làm cha, anh cũng không biết gì cả, vì vậy anh vẫn phải học hỏi thêm.
Anh xem đến phần phía sau có chút lo lắng, anh nắm tay Vu Đường nói: “Sinh con đau quá.”
Vu Đường nghe anh nói xong, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh, liền mỉm cười: “Sao anh lại thấy đau? Anh từng sinh rồi à?" Tiền Thịnh chỉ vào máy tính, anh nói, “Sáng anh nay đã đọc về nó rồi, trên này viết rất đáng sợ. Sau khi xem đến video, nó làm anh dựng cả tóc gáy."
Vu Đường cũng không dám nhìn, dù cô chưa từng sinh con, nhưng cô cũng biết sinh con đau đến thế nào. Cô gập máy tính lại nói: “Mắt không thấy tim không đau, anh đừng xem nữa là được rồi. Bây giờ anh còn cảm thấy sinh con đau, không bằng lát nữa nghĩ xem làm sao để cha em cắt chân anh không đau.”
Hôm qua Tiền Thịnh đã cùng cô bàn chuyện của hai người, hôm nay tính toán sẽ về nhà cô cầu hôn, dù sao nhà cô cũng ở tiểu khu cach đây không xa.
Vu Đường định giấu chuyện mình có con, nhưng Tiền Thịnh nói giấu đi không ổn, dù sao chuyện này cũng là lừa dối cha mẹ nên anh phải thành thật. Nếu không sau này biết chuyện, họ sẽ có ấn tượng không tốt về anh.
Vu Đường thấy anh nhất định muốn nói ra chuyện đứa nhỏ, cũng không có lựa chọn nào, dù sao cũng là lựa chọn của anh, cho nên đồng ý.
Để anh tự bảo vệ đôi chân của mình đi.
Rốt cuộc, cái nhìn nghiêm khắc của cha cô thực sự có thể làm anh gãy chân.
Lúc đầu Tiền Thịnh cảm thấy không có chuyện gì, sau khi tắm rửa xong hai người xuống lầu ăn sáng, đến trung tâm mua sắm gần nhất mua vài thứ cho cha mẹ cô.
Biết cha cô thích trà, nên họ mua một bộ trà cụ vô cùng mới lạ, còn có một số Đại Hồng Bào và những thứ tương tự. Ngoài ra còn mua một ít yến sào cho mẹ cô.
Kết quả là đến lúc lên lầu, Tiền Thịnh cảm thấy chân như nhũn ra... Cuối cùng cũng không đi lên được, sợ hãi nhìn Vu Đường nói: "Chờ lúc cha em đánh anh em mau trốn đi. Đừng để đứa nhỏ nhìn thấy máu.”
Vu Đường cười nhạo dáng vẻ ngây ngô của anh, kéo anh lên. Cô đã dặn với họ sẽ đưa bạn trai về nhà, cho nên bây hai vị phụ huynh đang đợi ở trong nhà.
Tuy nói họ không nỡ gả con gái đi lấy chồng nhưng cô cũng đã gần 30 rồi, nếu không lấy được chồng sẽ rất đau đầu nên hai ông bà già rất vui khi cô có bạn trai đến nhà. Sáng sớm đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Vu Đường vào nhà, đưa anh vào. Tiền Thịnh nhìn cha Vu trong phòng, ông đang giả bộ trầm tư nhìn tờ báo, thấy anh đi tới liền nhìn anh, không nói gì.
Mẹ Vu đang nấu ăn, bà vừa lấy tay quẹt quẹt vừa phấn khích khi thấy hai người bước vào: "Tiền Thịnh đến rồi, con đến đây, con mua thứ gì vậy? Mau ngồi xuống đi, đến giờ ăn cơm rồi, tắm rửa sạch sẽ đi rồi ăn cơm."
Tiền Thịnh cất đồ, ngoan ngoãn đi vào, vừa ngồi xuống, đưa đồ cho cha Vu: “Chú, cháu nghe Đường Đường nói chú thích uống trà, đây là Hồng trà Diệp Bài mà bố cháu thích uống. Chú xem có thích hay không?”
Bố Vu nhìn qua mấy lần, gật nhẹ đầu.
Vu Đường liếc nhìn Tiền Thịnh, mẹ Vu nhanh chóng đưa mọi người vào bếp ăn cơm. Bà đã làm một bàn lớn các món ăn rất phong phú.
Trong bữa ăn, hai ông bà liên tục đặt câu hỏi cho Tiền Thịnh, họ đã biết được rất nhiều điều về anh qua sự giới thiệu của bà mối.
Nhưng tốt hơn hết là nên hỏi rõ ràng và hiểu rõ hơn về anh. Nhận thấy rằng anh là một đứa trẻ thực sự ngoan mà còn tự mình bắt đầu kinh doanh.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã lập nghiệp thành công và lợi nhuận hiện tại vẫn tốt. Anh đã mua được một chiếc ô tô và một ngôi nhà. Có xe có nhà rồi con gái yêu gả đi cũng không phải chịu khổ, không cần lo lắng.
Bố Vu mặc dù hài lòng, nhưng cũng không nhượng bộ về mặt hồi môn, nghiêm mặt nói rõ với anh: "Đường Đường nhà chúng ta muốn kết hôn và đến sống ở phương bắc, thật sự là không quen. Dù sao chúng tôi chỉ có một cô con gái như vậy, cũng không nỡ nhìn anh đối xử tệ bạc với nó. Thế nên chúng tôi đòi 200.000 tệ tiền đính hôn theo phong tục, nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ trả lại 200.000, không lấy đâu. Tất cả số tiền đều sẽ được đưa cho Đường Đường.”
Tiền Thịnh nghe vậy, lập tức lấy thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho cha Vu: “Chú à, hôm nay con đến đây để cầu hôn. Con muốn cưới Đường Đường. Tốt nhất là nên kết hôn sớm đi. Đây là quà lễ vật của con. Trong đó có 200.000, còn 100.000 là tiền chuẩn bị đám cưới, chú hãy gả Đường Đường cho con.”
Anh nói xong, hai vị phụ huynh cảm thấy có chút kỳ quái nhìn nhau: “Gấp gáp như vậy?”
Tiền Thịnh trực tiếp quỳ xuống, thành khẩn nói: “Thực xin lỗi chú, tất cả đều là lỗi của cháu, là do cháu không chú ý, mới làm cho Đường Đường mang thai. Bụng của Đường Đường bây giờ đã được ba tháng rồi, nếu muộn quá, lớn lên thêm chút sẽ không tốt đâu. "
Vu Đường vốn nghĩ rằng anh sẽ bị đánh vì nói ra điều này, nhưng cô không ngờ cô lại bị mẹ đánh chết. Bà không ngừng nắm chặt tay cô: "Đứa ngốc này, con làm sao vậy? Mẹ đã nói với con là phải chú ý, chú ý. Thế mà con không để ý, bây giờ bụng lớn rồi, con thật là! "
Tiền Thịnh vội vàng nói: “Cô, thực xin lỗi, là lỗi của cháu, đều là lỗi của cháu. "
Nói là thế nhưng hai người vẫn rất hạnh phúc, dù sao con gái cũng đã 28 tuổi rồi, trước đây còn lo sợ không lấy được chồng mà bế cháu, giờ không chỉ giải quyết xong chuyện cưới xin, còn có con cái.
Mặc dù họ có giận nhưng cũng rất vui vẻ, vội đồng ý ngay: "Cưới đi, cưới ngay đi! Đứa nhỏ được ba tháng rồi, chậm trễ thêm nữa đợi bụng lớn sẽ bị mọi người trêu chọc. Phải cưới ngay, đừng đợi thêm nữa. Ngày mai đến Cục Hộ tịch lấy giấy chứng nhận, sau khi lấy được giấy chứng nhận sẽ quay lại bàn tiệc cưới. Có chuyện gì nhà trai và nhà gai đều cùng nhau xử lí.”
Vu Đường bị thái độ của cha mẹ làm cho tức chết, họ sợ rằng cô sẽ không thể kết hôn à? Rất hạnh phúc? Nhưng cô đã ở tuổi này rồi, việc lấy chồng, sinh con là điều không thể tránh khỏi, gia đình cũng giục sinh con là đúng.
Buổi tối sau khi Vu Đường ăn cơm trở về, mẹ cô đưa sổ hộ khẩu cho cô, bảo hai người ngày mai đi lấy giấy chứng nhận, ngày mai cũng là ngày tốt, thích hợp đăng kí.
Chỗ này cũng gần chung cư nơi cô ở nên cả hai nắm tay nhau đi bộ về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.