Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 15
T/H12
10/05/2024
Chiếc BMW lao nhanh trên xa lộ, thẳng đến một bãi biển.
“Ngọc Dao, em còn nhớ nơi này không?” Dương Duy ôm cô từ phía sau, cằm kê hờ lên bờ vai mỏng manh, quyến rũ.
Hơi thở ấm nóng phả vào chiếc cổ thon dài làm con tim cô có chút ngứa ngáy. Cô muốn quay lại ôm anh trút bỏ bao nỗi sầu lo. Nhưng lòng còn canh cánh việc anh gặp lại người tình cũ nên Ngọc Dao không muốn nói chuyện.
Anh cắn nhẹ vào vành tai cô, khơi gợi: “Mới đó mà em quên rồi à?”
Sao cô lại quên chứ!
“Đây không phải là nơi anh nhận nhầm người yêu sao? Anh vờ hỏi làm gì?”
Cô nghe anh cười.
“Em nói thiếu chính xác rồi. Đây là nơi mở đầu một mái ấm!”
Có dòng nước ấm chảy ngược vào lòng Ngọc Dao làm con tim đang chới với như tìm được chỗ bám víu.
“Anh nói nghe hay lắm. Liệu mái ấm đó có được anh coi trọng hơn người tình khắc cốt ghi tâm của anh không?”
Dương Duy ôm lấy hai cánh tay cô, xoay cô đối diện anh. Trong bóng trăng huyền ảo, nơi tiếng sóng rì rào vỗ về bờ cát, giọng anh ru ngủ cô: “Ngọc Dao, em nghe đây, dẫu trước đây anh yêu ai thì bây giờ không còn quan trọng nữa. Hiện tại, em đã là vợ anh, anh sẽ có trách nhiệm với em.”
“Thế anh có yêu em không?” Ngọc Dao muốn biết thật rõ, tình cảm anh dành cho cô xuất phát từ trái tim rung động biết yêu giống như cô hay đơn giản chỉ vì hai chữ 'trách nhiệm' nặng nề kia.
Không biết có phải anh chọn địa điểm quá thích hợp để xoa dịu con tim cô? Hay bởi anh biết nói lời ngọt mà cơn nhói đau trong ngực trái cô lúc chiều chợt tan theo từng con sóng.
“Ngọc Dao, em hỏi thừa rồi! Em là vợ anh, anh không yêu vợ thì yêu ai!” Một câu trải lòng đượm tình phu thê trăm năm đẹp duyên cầm sắt.
“Anh nói thật chứ?”
Anh véo chóp mũi cô: “Bà xã ngốc quá! Ông xã rất yêu bà xã!” Cùng với lời yêu ngọt ngào rót vào tai, nụ hôn cả ngày dài mang nhớ nhung phủ xuống bờ môi mềm.
Có vầng trăng soi sáng. Có đại dương xanh minh chứng, Ngọc Dao lúc này hạnh phúc biết bao!
Cô tựa cơ thể mềm oặt vào ngực anh. Anh choàng vòng tay mạnh mẽ đỡ lấy cô. Giữa đất trời để mặc tiếng lòng cùng say đắm.
Từ bãi biển lộng gió, anh vừa bế vừa hôn cô. Hôn đến khi anh đặt cô xuống chiếc giường êm ái trong khu nghỉ dưỡng view đẹp nhất của thành phố.
“Động phòng hoa chúc!” Anh cười gian rồi cắn vào bờ môi cô.
Không còn giận hờn. Không còn nghi kị. Chỉ có tiếng nức nở hạnh phúc của hai trái tim.
Sau màn hoan ái gắn kết hai tâm hồn. Ngọc Dao ngủ rất ngon.
Trong giấc ngủ sâu, cô mơ hồ cảm nhận từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trán, in vào mắt, mơn man lên sống mũi, lên má và lăn nhẹ lên cả đôi môi đã bị anh nghiền sưng đỏ trước đó.
Cảm giác rất đỗi yêu chiều. Cô rúc sâu thêm vào ngực anh cho ấm. Cả đêm vòng tay anh mãi ôm lấy cô chưa từng buông lơi một khoảnh khắc nào, bởi mỗi lần cô cựa mình đều bị anh giữ chặt, không cho cô thoát ra.
Ấy vậy mà, lúc cô thức giấc lại chẳng thấy anh nằm bên cạnh. Sờ tay vào chiếc gối, bên giường anh nằm vẫn còn hơi ấm.
Ngọc Dao mắt nhắm, mắt mở xuống giường đi tìm anh. Khắp căn phòng cao cấp không thấy, cô mở cửa ra ngoài.
Tại bậc tam cấp bước xuống sân vườn, cô nghe tiếng người thì thầm. Trong màn sương trắng lúc trời tờ mờ sáng, dưới bóng cây hoàng lan, cô thấy có đôi bóng ôm nhau.
Bóng lưng người đàn ông cô không lạ lẫm. Còn người choàng tay ôm anh kia chợt lên tiếng: “Anh Duy, Hải Băng xin lỗi anh. Em biết sai rồi. Em xin anh đừng bỏ rơi em! Em chớt mất!” Cô ta khóc rất đáng thương.
Ngọc Dao đứng lặng. Cô không nghe Dương Duy nói gì. Chỉ thấy hai cánh tay anh buông thõng để mặc người kia muốn ôm anh thế nào thì ôm.
Một vòng tay dường như khép kín. Bởi cô nghe Dương Duy nói: “Hải Băng, em làm anh nghẹt thở!”
“Anh đừng lừa em. Em không buông đâu. Anh đăng kí kết hôn rồi thì đã sao? Chẳng phải thời bây giờ thủ tục ly hôn rất dễ dàng à? Em không câu nệ nên anh đừng viện lí do!”
“Hải Băng! Không phải anh viện lí do! Mà tình yêu anh dành cho em đã không còn nguyên vẹn như xưa nữa! Anh đã yêu cô gái ấy!”
“Em không tin! Hải Thần nói, bao năm nay anh vẫn luôn nhớ về em. Việc anh bế cô ta cũng bởi vì quá yêu em mà nhầm!”
“Đó là lúc đầu. Còn từ...!”
Cô ta gạt phăng đi: “Em không tin nên anh đừng nói nữa! Em có cách chứng minh, tình yêu anh dành cho em vẫn đầy ắp như thuở nào!”
Trong ánh sáng tờ mờ, Ngọc Dao thấy cô ta nhón chân hôn vào môi anh. Đôi bàn tay luồn vào áo anh làm càn.
Dương Duy vẫn đứng im để cô ta hôn không hề phản kháng. Ngọc Dao chết sững khi nghe cô ta nói tiếp: “Có phải môi em mềm và ngọt hơn môi ả thế thân kia không?” Nói xong, cô ta ôm lấy cổ anh đu lên. Trong một khoảnh khắc, mắt cô ta và Ngọc Dao va vào nhau. Hay nói rõ hơn là..cô ta đã trông thấy cô.
“Ê...a...Dương Duy! Bàn tay anh thật biết làm người ta phê nha! Em yêu anh hơn rồi, nghiện anh lắm rồi! Mau bế em vào trong thôi!”
“Ngọc Dao, em còn nhớ nơi này không?” Dương Duy ôm cô từ phía sau, cằm kê hờ lên bờ vai mỏng manh, quyến rũ.
Hơi thở ấm nóng phả vào chiếc cổ thon dài làm con tim cô có chút ngứa ngáy. Cô muốn quay lại ôm anh trút bỏ bao nỗi sầu lo. Nhưng lòng còn canh cánh việc anh gặp lại người tình cũ nên Ngọc Dao không muốn nói chuyện.
Anh cắn nhẹ vào vành tai cô, khơi gợi: “Mới đó mà em quên rồi à?”
Sao cô lại quên chứ!
“Đây không phải là nơi anh nhận nhầm người yêu sao? Anh vờ hỏi làm gì?”
Cô nghe anh cười.
“Em nói thiếu chính xác rồi. Đây là nơi mở đầu một mái ấm!”
Có dòng nước ấm chảy ngược vào lòng Ngọc Dao làm con tim đang chới với như tìm được chỗ bám víu.
“Anh nói nghe hay lắm. Liệu mái ấm đó có được anh coi trọng hơn người tình khắc cốt ghi tâm của anh không?”
Dương Duy ôm lấy hai cánh tay cô, xoay cô đối diện anh. Trong bóng trăng huyền ảo, nơi tiếng sóng rì rào vỗ về bờ cát, giọng anh ru ngủ cô: “Ngọc Dao, em nghe đây, dẫu trước đây anh yêu ai thì bây giờ không còn quan trọng nữa. Hiện tại, em đã là vợ anh, anh sẽ có trách nhiệm với em.”
“Thế anh có yêu em không?” Ngọc Dao muốn biết thật rõ, tình cảm anh dành cho cô xuất phát từ trái tim rung động biết yêu giống như cô hay đơn giản chỉ vì hai chữ 'trách nhiệm' nặng nề kia.
Không biết có phải anh chọn địa điểm quá thích hợp để xoa dịu con tim cô? Hay bởi anh biết nói lời ngọt mà cơn nhói đau trong ngực trái cô lúc chiều chợt tan theo từng con sóng.
“Ngọc Dao, em hỏi thừa rồi! Em là vợ anh, anh không yêu vợ thì yêu ai!” Một câu trải lòng đượm tình phu thê trăm năm đẹp duyên cầm sắt.
“Anh nói thật chứ?”
Anh véo chóp mũi cô: “Bà xã ngốc quá! Ông xã rất yêu bà xã!” Cùng với lời yêu ngọt ngào rót vào tai, nụ hôn cả ngày dài mang nhớ nhung phủ xuống bờ môi mềm.
Có vầng trăng soi sáng. Có đại dương xanh minh chứng, Ngọc Dao lúc này hạnh phúc biết bao!
Cô tựa cơ thể mềm oặt vào ngực anh. Anh choàng vòng tay mạnh mẽ đỡ lấy cô. Giữa đất trời để mặc tiếng lòng cùng say đắm.
Từ bãi biển lộng gió, anh vừa bế vừa hôn cô. Hôn đến khi anh đặt cô xuống chiếc giường êm ái trong khu nghỉ dưỡng view đẹp nhất của thành phố.
“Động phòng hoa chúc!” Anh cười gian rồi cắn vào bờ môi cô.
Không còn giận hờn. Không còn nghi kị. Chỉ có tiếng nức nở hạnh phúc của hai trái tim.
Sau màn hoan ái gắn kết hai tâm hồn. Ngọc Dao ngủ rất ngon.
Trong giấc ngủ sâu, cô mơ hồ cảm nhận từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trán, in vào mắt, mơn man lên sống mũi, lên má và lăn nhẹ lên cả đôi môi đã bị anh nghiền sưng đỏ trước đó.
Cảm giác rất đỗi yêu chiều. Cô rúc sâu thêm vào ngực anh cho ấm. Cả đêm vòng tay anh mãi ôm lấy cô chưa từng buông lơi một khoảnh khắc nào, bởi mỗi lần cô cựa mình đều bị anh giữ chặt, không cho cô thoát ra.
Ấy vậy mà, lúc cô thức giấc lại chẳng thấy anh nằm bên cạnh. Sờ tay vào chiếc gối, bên giường anh nằm vẫn còn hơi ấm.
Ngọc Dao mắt nhắm, mắt mở xuống giường đi tìm anh. Khắp căn phòng cao cấp không thấy, cô mở cửa ra ngoài.
Tại bậc tam cấp bước xuống sân vườn, cô nghe tiếng người thì thầm. Trong màn sương trắng lúc trời tờ mờ sáng, dưới bóng cây hoàng lan, cô thấy có đôi bóng ôm nhau.
Bóng lưng người đàn ông cô không lạ lẫm. Còn người choàng tay ôm anh kia chợt lên tiếng: “Anh Duy, Hải Băng xin lỗi anh. Em biết sai rồi. Em xin anh đừng bỏ rơi em! Em chớt mất!” Cô ta khóc rất đáng thương.
Ngọc Dao đứng lặng. Cô không nghe Dương Duy nói gì. Chỉ thấy hai cánh tay anh buông thõng để mặc người kia muốn ôm anh thế nào thì ôm.
Một vòng tay dường như khép kín. Bởi cô nghe Dương Duy nói: “Hải Băng, em làm anh nghẹt thở!”
“Anh đừng lừa em. Em không buông đâu. Anh đăng kí kết hôn rồi thì đã sao? Chẳng phải thời bây giờ thủ tục ly hôn rất dễ dàng à? Em không câu nệ nên anh đừng viện lí do!”
“Hải Băng! Không phải anh viện lí do! Mà tình yêu anh dành cho em đã không còn nguyên vẹn như xưa nữa! Anh đã yêu cô gái ấy!”
“Em không tin! Hải Thần nói, bao năm nay anh vẫn luôn nhớ về em. Việc anh bế cô ta cũng bởi vì quá yêu em mà nhầm!”
“Đó là lúc đầu. Còn từ...!”
Cô ta gạt phăng đi: “Em không tin nên anh đừng nói nữa! Em có cách chứng minh, tình yêu anh dành cho em vẫn đầy ắp như thuở nào!”
Trong ánh sáng tờ mờ, Ngọc Dao thấy cô ta nhón chân hôn vào môi anh. Đôi bàn tay luồn vào áo anh làm càn.
Dương Duy vẫn đứng im để cô ta hôn không hề phản kháng. Ngọc Dao chết sững khi nghe cô ta nói tiếp: “Có phải môi em mềm và ngọt hơn môi ả thế thân kia không?” Nói xong, cô ta ôm lấy cổ anh đu lên. Trong một khoảnh khắc, mắt cô ta và Ngọc Dao va vào nhau. Hay nói rõ hơn là..cô ta đã trông thấy cô.
“Ê...a...Dương Duy! Bàn tay anh thật biết làm người ta phê nha! Em yêu anh hơn rồi, nghiện anh lắm rồi! Mau bế em vào trong thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.