Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 18
T/H12
10/05/2024
Cô ta dáo dác ngó nghiêng các kiểu rồi kéo chiếc túi xách đập lên bàn Ngọc Dao một tập hồ sơ.
“Cái này anh Duy bảo tôi chuyển cho cô!” Cô ta đá xéo, cười khẩy, rồi kéo ghế ngồi ở phía đối diện.
Ngọc Dao dựa ra thành ghế. Cô không hề nao núng, âm thầm quan sát sắc thái biểu cảm trên mặt một bản sao.
“Cô nhìn gì? Bộ chưa bao giờ thấy người giống người hả? Mà cô nên cảm ơn mấy bà mụ vì đã nặn cho cô bản mặt giống hệt tôi. Nhờ có nó, cô mới dễ dàng làm kẻ thế thân cướp lấy hạnh phúc của tôi trong thời gian qua. Nhưng nay tôi đã trở về, kẻ thế thân như cô nên biết điều về lại đúng vị trí. Đây là thỏa thuận xin ly hôn, anh Duy đã ký, cô tỉnh táo ký nốt đi!”
Ngọc Dao xem kĩ tờ đơn. Cô xé vụn rồi bất ngờ đứng lên ném mớ giấy rách vào mặt người mang đến: “Ly hôn hay không là chuyện của vợ chồng tôi. Một kẻ mang danh người yêu cũ như cô không có cửa xía vào!” Cô chỉ thẳng tay ra cửa: “Nếu tránh mang nhục thì cuốn xéo!”
Ả ta tức máu dồn hết lên mặt, chỉ tay vào mặt cô: “Ngọc Dao, cô mắc bệnh hoang tưởng rồi hả? Tưởng anh Duy kết hôn với cô là vì yêu sao?
Để tôi nói cho cô biết, ảnh chẳng qua lợi dụng cô để dễ dàng tóm gọn tàn dư của ba cô thôi!”
Ngọc Dao càng nghe càng rối.
“Cô nói vậy nghĩa là sao?”
Cô ta ngửa cổ cười một tràng dài. Rồi quẹt ít nước mắt ở khóe, nhìn cô chậc chậc vài tiếng: “Ngọc Dao, cô đúng là đứa nhỏ được bao bọc quá kĩ. Trách Thiên An quá ư nuông chiều cô hay trách cô không có đầu óc đây? Đến kẻ đẩy gia đình mình vào bước đường cùng cũng chẳng biết là ai?” Cô ta nhìn chăm chăm vào cô: “Đừng nói với tôi, cô chưa hay tin anh trai bị thương đấy nhé?”
“Anh tôi bị thương liên quan gì anh Duy?”
Cô ta lại cười: “Sao không liên quan? Phát đạn đó là anh Duy bắn đó! Nếu anh cô không nhanh chân lủi thì giờ này đã ngồi uống nước trà ở đồn cảnh sát!
Cô không tin à? Vậy thì về hỏi liền anh trai đi ha! Hỏi cho kĩ vào, biết chưa?”
Cô ta ngông nghênh bỏ đi.
Ngọc Dao dù không tin lắm nhưng cũng không tránh khỏi thắc mắc. Tan tầm cô gặng hỏi mãi, người vệ sĩ anh trai bảo đón cô mới cho dòng địa chỉ nơi anh trai đang dưỡng thương.
Ngọc Dao mang tâm trạng thấp thỏm như mạng treo lơ lửng trên sợi chỉ mành đến một căn nhà nhỏ ngoại ô thành phố. Cửa nhà không đóng, Ngọc Dao cứ vậy đi luôn vào trong.
Tại nơi đổi dép, cô loáng thoáng nghe tiếng anh Thiên An đang mắng một người.
“Hải Băng! Em bị tình yêu làm mù mắt rồi hả? Nhận giặc làm người thân, bán rẻ anh em!”
Hải Băng?
Anh Thiên An vừa gọi một cái tên rất thân mật!
Như ca nước lạnh tạt thẳng vào mặt Ngọc Dao. Cô rón rén thu ngắn dần khoảng cách.
Qua bức rèm sáo, cô thấy hai bóng lưng một nam, một nữ đứng cạnh một bể cá.
“Anh cứ cho là vậy! Vì Dương Duy em có thể làm bất cứ điều gì? Nên Thiên An, anh đừng ép em! Nếu muốn giữ mạng hãy đưa cô ta cùng cao chạy xa bay đi! Đi càng xa càng tốt!”
“Càng xa càng tốt sao? Hải Băng, Ngọc Dao là em gái ruột của em đó! Em đừng sống ích kỉ vậy được không?”
“Từ lúc nó cướp người em yêu, nó không còn là em gái của Hải Băng này nữa! Năm xưa, nếu anh không một hai bảo em tránh xa kẻ sát hại cha mẹ thì em có bỏ anh Duy đi không?
Vì cớ gì anh bắt em rời bỏ người em yêu? Còn nó thì không hả?”
“Chuyện Ngọc Dao và Dương Duy anh cũng chỉ mới biết. Anh về lần này cũng vì chuyện đó, anh đang nghĩ cách nói với Ngọc Dao!”
“Anh đang nghĩ cách? Thiên An, anh xem em là đứa nhỏ ba tuổi đấy à? Anh rõ ràng sợ làm nó tổn thương, sợ nó đau lòng nên thà bất chấp tính mạng ra tay từ phía Dương Duy. Nếu không có em bắn phát đạn vào tay Dương Duy để thay đổi quỹ đạo đường đạn. Em e giờ này anh đã đoàn tụ với ba mẹ!”
“Anh cảm ơn em!”
Hải Băng khoát tay: “Anh đừng vội cảm ơn. Viên đạn đó coi như em đã rửa thù cho ba mẹ. Và báo đáp công anh nuôi nấng em bấy lâu nay! Từ giờ, em sẽ sống theo ý em! Bảo vệ hạnh phúc đời em tới cùng!”
“Thế em có biết Ngọc Dao đã mang thai con anh ta chưa? Em định cướp cha một đứa bé à?”
“Cướp cha đứa bé? Thiên An, anh đừng tưởng viên đạn bắn vào ngực Dương Duy liền sau đó không phải của anh đấy nhé? Anh rõ ràng muốn diệt cha đứa nhỏ còn hơn em! Ở đó mạnh miệng nói đạo lí!”
“Anh vì trả thù cho ba mẹ!”
“Đó chỉ là một phần. Anh còn vì...yêu Ngọc Dao!”
Không khí chừng như đông lại nơi Ngọc Dao đứng. Cô hít thở thật khó khăn. Một bí mật được phanh phui kéo theo bao sự thật đắng lòng phơi ra ánh sáng.
Thì ra người đàn ông cô gọi là chồng chính là vị đội trưởng đặc nhiệm năm xưa đưa đội vây ráp bức tử ba mẹ cô. Anh cũng là người tình mà chị gái song sinh yêu hết mực. Là định mệnh vô tình cuốn cô vào một trò đùa? Hay ai đó cố ý kéo cô rơi vào bể khổ?
Còn Thiên An? Người anh trai cô hằng tôn kính. Không có chuyện anh không biết Hải Băng là ai? Càng không có chuyện anh về nước lần này chỉ vì muốn gặp cô đơn thuần. Tất cả đều là lời nói dối! Chỉ có cô là một con ngốc!
Ngọc Dao ôm ngực ngồi bệt xuống nền đá men.
“Cái này anh Duy bảo tôi chuyển cho cô!” Cô ta đá xéo, cười khẩy, rồi kéo ghế ngồi ở phía đối diện.
Ngọc Dao dựa ra thành ghế. Cô không hề nao núng, âm thầm quan sát sắc thái biểu cảm trên mặt một bản sao.
“Cô nhìn gì? Bộ chưa bao giờ thấy người giống người hả? Mà cô nên cảm ơn mấy bà mụ vì đã nặn cho cô bản mặt giống hệt tôi. Nhờ có nó, cô mới dễ dàng làm kẻ thế thân cướp lấy hạnh phúc của tôi trong thời gian qua. Nhưng nay tôi đã trở về, kẻ thế thân như cô nên biết điều về lại đúng vị trí. Đây là thỏa thuận xin ly hôn, anh Duy đã ký, cô tỉnh táo ký nốt đi!”
Ngọc Dao xem kĩ tờ đơn. Cô xé vụn rồi bất ngờ đứng lên ném mớ giấy rách vào mặt người mang đến: “Ly hôn hay không là chuyện của vợ chồng tôi. Một kẻ mang danh người yêu cũ như cô không có cửa xía vào!” Cô chỉ thẳng tay ra cửa: “Nếu tránh mang nhục thì cuốn xéo!”
Ả ta tức máu dồn hết lên mặt, chỉ tay vào mặt cô: “Ngọc Dao, cô mắc bệnh hoang tưởng rồi hả? Tưởng anh Duy kết hôn với cô là vì yêu sao?
Để tôi nói cho cô biết, ảnh chẳng qua lợi dụng cô để dễ dàng tóm gọn tàn dư của ba cô thôi!”
Ngọc Dao càng nghe càng rối.
“Cô nói vậy nghĩa là sao?”
Cô ta ngửa cổ cười một tràng dài. Rồi quẹt ít nước mắt ở khóe, nhìn cô chậc chậc vài tiếng: “Ngọc Dao, cô đúng là đứa nhỏ được bao bọc quá kĩ. Trách Thiên An quá ư nuông chiều cô hay trách cô không có đầu óc đây? Đến kẻ đẩy gia đình mình vào bước đường cùng cũng chẳng biết là ai?” Cô ta nhìn chăm chăm vào cô: “Đừng nói với tôi, cô chưa hay tin anh trai bị thương đấy nhé?”
“Anh tôi bị thương liên quan gì anh Duy?”
Cô ta lại cười: “Sao không liên quan? Phát đạn đó là anh Duy bắn đó! Nếu anh cô không nhanh chân lủi thì giờ này đã ngồi uống nước trà ở đồn cảnh sát!
Cô không tin à? Vậy thì về hỏi liền anh trai đi ha! Hỏi cho kĩ vào, biết chưa?”
Cô ta ngông nghênh bỏ đi.
Ngọc Dao dù không tin lắm nhưng cũng không tránh khỏi thắc mắc. Tan tầm cô gặng hỏi mãi, người vệ sĩ anh trai bảo đón cô mới cho dòng địa chỉ nơi anh trai đang dưỡng thương.
Ngọc Dao mang tâm trạng thấp thỏm như mạng treo lơ lửng trên sợi chỉ mành đến một căn nhà nhỏ ngoại ô thành phố. Cửa nhà không đóng, Ngọc Dao cứ vậy đi luôn vào trong.
Tại nơi đổi dép, cô loáng thoáng nghe tiếng anh Thiên An đang mắng một người.
“Hải Băng! Em bị tình yêu làm mù mắt rồi hả? Nhận giặc làm người thân, bán rẻ anh em!”
Hải Băng?
Anh Thiên An vừa gọi một cái tên rất thân mật!
Như ca nước lạnh tạt thẳng vào mặt Ngọc Dao. Cô rón rén thu ngắn dần khoảng cách.
Qua bức rèm sáo, cô thấy hai bóng lưng một nam, một nữ đứng cạnh một bể cá.
“Anh cứ cho là vậy! Vì Dương Duy em có thể làm bất cứ điều gì? Nên Thiên An, anh đừng ép em! Nếu muốn giữ mạng hãy đưa cô ta cùng cao chạy xa bay đi! Đi càng xa càng tốt!”
“Càng xa càng tốt sao? Hải Băng, Ngọc Dao là em gái ruột của em đó! Em đừng sống ích kỉ vậy được không?”
“Từ lúc nó cướp người em yêu, nó không còn là em gái của Hải Băng này nữa! Năm xưa, nếu anh không một hai bảo em tránh xa kẻ sát hại cha mẹ thì em có bỏ anh Duy đi không?
Vì cớ gì anh bắt em rời bỏ người em yêu? Còn nó thì không hả?”
“Chuyện Ngọc Dao và Dương Duy anh cũng chỉ mới biết. Anh về lần này cũng vì chuyện đó, anh đang nghĩ cách nói với Ngọc Dao!”
“Anh đang nghĩ cách? Thiên An, anh xem em là đứa nhỏ ba tuổi đấy à? Anh rõ ràng sợ làm nó tổn thương, sợ nó đau lòng nên thà bất chấp tính mạng ra tay từ phía Dương Duy. Nếu không có em bắn phát đạn vào tay Dương Duy để thay đổi quỹ đạo đường đạn. Em e giờ này anh đã đoàn tụ với ba mẹ!”
“Anh cảm ơn em!”
Hải Băng khoát tay: “Anh đừng vội cảm ơn. Viên đạn đó coi như em đã rửa thù cho ba mẹ. Và báo đáp công anh nuôi nấng em bấy lâu nay! Từ giờ, em sẽ sống theo ý em! Bảo vệ hạnh phúc đời em tới cùng!”
“Thế em có biết Ngọc Dao đã mang thai con anh ta chưa? Em định cướp cha một đứa bé à?”
“Cướp cha đứa bé? Thiên An, anh đừng tưởng viên đạn bắn vào ngực Dương Duy liền sau đó không phải của anh đấy nhé? Anh rõ ràng muốn diệt cha đứa nhỏ còn hơn em! Ở đó mạnh miệng nói đạo lí!”
“Anh vì trả thù cho ba mẹ!”
“Đó chỉ là một phần. Anh còn vì...yêu Ngọc Dao!”
Không khí chừng như đông lại nơi Ngọc Dao đứng. Cô hít thở thật khó khăn. Một bí mật được phanh phui kéo theo bao sự thật đắng lòng phơi ra ánh sáng.
Thì ra người đàn ông cô gọi là chồng chính là vị đội trưởng đặc nhiệm năm xưa đưa đội vây ráp bức tử ba mẹ cô. Anh cũng là người tình mà chị gái song sinh yêu hết mực. Là định mệnh vô tình cuốn cô vào một trò đùa? Hay ai đó cố ý kéo cô rơi vào bể khổ?
Còn Thiên An? Người anh trai cô hằng tôn kính. Không có chuyện anh không biết Hải Băng là ai? Càng không có chuyện anh về nước lần này chỉ vì muốn gặp cô đơn thuần. Tất cả đều là lời nói dối! Chỉ có cô là một con ngốc!
Ngọc Dao ôm ngực ngồi bệt xuống nền đá men.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.