Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 27
T/H12
16/05/2024
Theo hành trình, Dương Duy đón đầu chiếc xe tải tại một tỉnh nhỏ.
Sau khi cho anh ta xem mớ ảnh Hải Thần cung cấp và nói rõ ý: “Tôi cần tìm cô gái hôm lên xe anh!”
Dương Duy lòng hồi hộp, mắt dán chặt vào miệng anh ta chờ ban ơn một dòng địa chỉ. Thời gian một khắc dài như một năm, dày vò trái tim anh đau tưởng vỡ. Vậy mà, cái anh nghe được lại là: “Đêm đó tôi có chuyến hàng qua biên giới, cổ không có giấy tờ tùy thân đành xuống xe ở cửa khẩu, rồi sau đó đi đâu khi quay lại tôi tìm không thấy!”
Hi vọng mong manh nhanh chóng tan thành làn khói. Bên lồng ngực trái của Dương Duy đau thắt. Anh ôm lấy ngực khập khiễng trở về xe.
Đã ba mươi phút trôi qua nhưng cơn đau vẫn chưa hề dịu lại. Dương Duy bật khóc ngon lành như một đứa trẻ bị mẹ bỏ giữa chợ đời.
“Ngọc Dao, em đã đi đâu? Em có nghe anh gọi không? Ngọc Dao!” Dương Duy đấm thùm thụp vào ngực mình nơi có hai vết thương chưa kịp lành.
Máu đỏ thấm ướt băng gạc. Loang ra chiếc áo sơ mi trắng đỏ tươi một vạt. Anh gục đầu xuống vô lăng.
Bao sức lực trong người dường như bị vắt kiệt. Chỉ trong một buổi chiều thất vọng mà anh già hẳn đi mấy tuổi. Qua một đêm nằm mê mang trên xe, sáng trực giấc, mái tóc anh đã vương ít sợi trắng, râu ria xồm xoàm đúng người trải qua một cú sốc nặng.
Khí ô xi thít chặt dẫn vào phổi. Đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều vẫn còn thấy ánh mặt trời. Còn thở, còn nhìn được đường là anh vẫn nuôi hi vọng đi tìm cô.
Một sáng đầu thu, Dương Duy tìm lên cửa khẩu, nơi Ngọc Dao thất lạc sau chuyến hàng đêm. Những bức ảnh được đưa ra trên đường lần dò tin tức. Những câu hỏi thăm, những lời nhờ trợ giúp, tất cả đều dốc cạn đáy lòng. Nhưng…cô biền biệt như áng mây chiều.
Trải qua ba mươi ngày ròng rã. Nhờ tất cả các mối quan hệ truy tìm mà tin về Ngọc Dao như chim trời cá nước.
Thu qua, đông đến trên các nẻo đường trắng xóa cơn mưa miền biên ải, Dương Duy vẫn mải miết đi tìm người thương. Từng con đường nhỏ, từng bản làng xa xôi bước chân anh trong màu áo lính Biên phòng cùng đồng đội đi qua khắp nẻo.
Ngọc Dao của anh vẫn biệt tích.
Thấm thoát mới đó đã hơn ba năm trôi qua.
Sáng nay, đồn Biên phòng nơi anh đóng quân hân hạnh đón đoàn bác sĩ Bệnh viện Quân y thủ đô đến thăm và làm việc.
“Các đồng chí theo tôi đi đón đoàn công tác!” Dương Duy trong cương vị mới Đồn trưởng Đồn biên phòng cửa khẩu đích thân đưa anh em đi đón.
Lúc này, trên xe đoàn bác sĩ Quân y.
Người mẹ trẻ trong chiếc áo blouse trắng liên tục dặn cậu con trai nhỏ: “Dương Hạo, nghe mẹ dặn nè. Các bác thương con lắm mới cho mẹ đưa con theo. Lát nữa đến nơi, con nhớ phải ngoan không được chạy nhảy lung tung nghe không? Thấy các chú là phải chào hỏi nghiêm túc, không được cợt đùa.”
Cậu bé tầm ba tuổi đang ngồi trong lòng mẹ, đứng bật lên, nghiêm chân, giơ tay chào theo kiểu nhà binh: “Đồng chí con xin tuân lệnh đồng chí mẹ! Đồng chí mẹ đừng dặn nữa, con đau đầu lắm rồi ạ!”
Câu nói của thằng bé làm các bác, các chú trong đoàn cười ha hả. Một đồng nghiệp thấy thương nên nói với người mẹ trẻ: “Dương Hạo là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, cậu đừng quá lo. Thằng bé sẽ làm tốt thôi.”
“Hoan hô dì Thảo! Dương Hạo rất rất là yêu dì luôn!”
“Thôi đi! Con nịnh vừa thôi!” Hai dì cháu ôm nhau.
Dương Hạo thơm lên má ban thưởng đồng minh một cái rõ ngọt.
Một đoàn mười người lớn. Có đứa bé con nên ai cũng dành cưng. Chuyến xe có cậu nhóc, tiếng cười tiếng nói vì vậy cũng nhiều hơn.
“Dương Hạo là cục thuốc giải mệt cho các bác, các chú. Ở đâu có Dương Hạo, ở đó có tiếng cười.” Bác sĩ Tâm trưởng đoàn bẹo má cậu bé.
Dương Hạo vỗ ngực, cười tít mắt: “Bác còn phải khen. Vậy mà mẹ cứ lo con hoài á bác Tâm.”
“Không cần lo đâu! Dương Hạo nhà ta đã lớn hơn rồi!” Bác sĩ Tâm ngoái đầu dặn đồng nghiệp.
Người mẹ trẻ nở nụ cười an nhiên. Sống trong tình yêu thương, che chở của đồng nghiệp, cô thấy ấm cả lòng. Cả đời cô tình thân không ấm bằng tình đồng chí.
Cô bùi ngùi nhớ lại một đêm…
đầy sương gió nơi miền biên ải.
“Cô gái, cô không khỏe à?” Đang mê man bên góc đường, cô cảm nhận được một bàn tay của ai đó lay nhẹ bờ vai và một giọng nói trầm ấm hơn ngọn lửa đêm đông.
Cô mở mắt, mơ hồ thấy gương mặt hiền từ. Cổ họng khô khốc, muốn nói mà lời bị chẹn cứng ở cổ. Cô nặng nề gật đầu.
Nhận tín hiệu của cô gái trẻ, người đàn ông tốt bụng lại hỏi: “Cho phép tôi được giúp cô nhé?”
Cô nhìn kĩ lại một gương mặt. Rồi chỉ biết gật đầu.
Một cái gật đầu đã thay đổi vận mệnh cuộc đời cô. Từ biên cương xa xôi, người đó đưa cô xuôi về thủ đô. Từ nhà vị ân nhân tốt bụng ấy cô được chữa lành mọi thương tổn. Sau đó được nhận vào công tác tại Khoa tâm thần - Bệnh viện Quân y. Vị ân nhân đó là Giám đốc Bệnh biện Quân y nơi cô công tác, trung tá, bác sĩ CKII Lê Đức Tâm. Anh cũng là trưởng đoàn chuyến công tác lần này lên lại tỉnh năm xưa anh đã cứu cô trong hành trình về xuôi khi kết thúc chuyến công tác ở Đồn biên phòng cửa khẩu.
Sau khi cho anh ta xem mớ ảnh Hải Thần cung cấp và nói rõ ý: “Tôi cần tìm cô gái hôm lên xe anh!”
Dương Duy lòng hồi hộp, mắt dán chặt vào miệng anh ta chờ ban ơn một dòng địa chỉ. Thời gian một khắc dài như một năm, dày vò trái tim anh đau tưởng vỡ. Vậy mà, cái anh nghe được lại là: “Đêm đó tôi có chuyến hàng qua biên giới, cổ không có giấy tờ tùy thân đành xuống xe ở cửa khẩu, rồi sau đó đi đâu khi quay lại tôi tìm không thấy!”
Hi vọng mong manh nhanh chóng tan thành làn khói. Bên lồng ngực trái của Dương Duy đau thắt. Anh ôm lấy ngực khập khiễng trở về xe.
Đã ba mươi phút trôi qua nhưng cơn đau vẫn chưa hề dịu lại. Dương Duy bật khóc ngon lành như một đứa trẻ bị mẹ bỏ giữa chợ đời.
“Ngọc Dao, em đã đi đâu? Em có nghe anh gọi không? Ngọc Dao!” Dương Duy đấm thùm thụp vào ngực mình nơi có hai vết thương chưa kịp lành.
Máu đỏ thấm ướt băng gạc. Loang ra chiếc áo sơ mi trắng đỏ tươi một vạt. Anh gục đầu xuống vô lăng.
Bao sức lực trong người dường như bị vắt kiệt. Chỉ trong một buổi chiều thất vọng mà anh già hẳn đi mấy tuổi. Qua một đêm nằm mê mang trên xe, sáng trực giấc, mái tóc anh đã vương ít sợi trắng, râu ria xồm xoàm đúng người trải qua một cú sốc nặng.
Khí ô xi thít chặt dẫn vào phổi. Đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều vẫn còn thấy ánh mặt trời. Còn thở, còn nhìn được đường là anh vẫn nuôi hi vọng đi tìm cô.
Một sáng đầu thu, Dương Duy tìm lên cửa khẩu, nơi Ngọc Dao thất lạc sau chuyến hàng đêm. Những bức ảnh được đưa ra trên đường lần dò tin tức. Những câu hỏi thăm, những lời nhờ trợ giúp, tất cả đều dốc cạn đáy lòng. Nhưng…cô biền biệt như áng mây chiều.
Trải qua ba mươi ngày ròng rã. Nhờ tất cả các mối quan hệ truy tìm mà tin về Ngọc Dao như chim trời cá nước.
Thu qua, đông đến trên các nẻo đường trắng xóa cơn mưa miền biên ải, Dương Duy vẫn mải miết đi tìm người thương. Từng con đường nhỏ, từng bản làng xa xôi bước chân anh trong màu áo lính Biên phòng cùng đồng đội đi qua khắp nẻo.
Ngọc Dao của anh vẫn biệt tích.
Thấm thoát mới đó đã hơn ba năm trôi qua.
Sáng nay, đồn Biên phòng nơi anh đóng quân hân hạnh đón đoàn bác sĩ Bệnh viện Quân y thủ đô đến thăm và làm việc.
“Các đồng chí theo tôi đi đón đoàn công tác!” Dương Duy trong cương vị mới Đồn trưởng Đồn biên phòng cửa khẩu đích thân đưa anh em đi đón.
Lúc này, trên xe đoàn bác sĩ Quân y.
Người mẹ trẻ trong chiếc áo blouse trắng liên tục dặn cậu con trai nhỏ: “Dương Hạo, nghe mẹ dặn nè. Các bác thương con lắm mới cho mẹ đưa con theo. Lát nữa đến nơi, con nhớ phải ngoan không được chạy nhảy lung tung nghe không? Thấy các chú là phải chào hỏi nghiêm túc, không được cợt đùa.”
Cậu bé tầm ba tuổi đang ngồi trong lòng mẹ, đứng bật lên, nghiêm chân, giơ tay chào theo kiểu nhà binh: “Đồng chí con xin tuân lệnh đồng chí mẹ! Đồng chí mẹ đừng dặn nữa, con đau đầu lắm rồi ạ!”
Câu nói của thằng bé làm các bác, các chú trong đoàn cười ha hả. Một đồng nghiệp thấy thương nên nói với người mẹ trẻ: “Dương Hạo là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, cậu đừng quá lo. Thằng bé sẽ làm tốt thôi.”
“Hoan hô dì Thảo! Dương Hạo rất rất là yêu dì luôn!”
“Thôi đi! Con nịnh vừa thôi!” Hai dì cháu ôm nhau.
Dương Hạo thơm lên má ban thưởng đồng minh một cái rõ ngọt.
Một đoàn mười người lớn. Có đứa bé con nên ai cũng dành cưng. Chuyến xe có cậu nhóc, tiếng cười tiếng nói vì vậy cũng nhiều hơn.
“Dương Hạo là cục thuốc giải mệt cho các bác, các chú. Ở đâu có Dương Hạo, ở đó có tiếng cười.” Bác sĩ Tâm trưởng đoàn bẹo má cậu bé.
Dương Hạo vỗ ngực, cười tít mắt: “Bác còn phải khen. Vậy mà mẹ cứ lo con hoài á bác Tâm.”
“Không cần lo đâu! Dương Hạo nhà ta đã lớn hơn rồi!” Bác sĩ Tâm ngoái đầu dặn đồng nghiệp.
Người mẹ trẻ nở nụ cười an nhiên. Sống trong tình yêu thương, che chở của đồng nghiệp, cô thấy ấm cả lòng. Cả đời cô tình thân không ấm bằng tình đồng chí.
Cô bùi ngùi nhớ lại một đêm…
đầy sương gió nơi miền biên ải.
“Cô gái, cô không khỏe à?” Đang mê man bên góc đường, cô cảm nhận được một bàn tay của ai đó lay nhẹ bờ vai và một giọng nói trầm ấm hơn ngọn lửa đêm đông.
Cô mở mắt, mơ hồ thấy gương mặt hiền từ. Cổ họng khô khốc, muốn nói mà lời bị chẹn cứng ở cổ. Cô nặng nề gật đầu.
Nhận tín hiệu của cô gái trẻ, người đàn ông tốt bụng lại hỏi: “Cho phép tôi được giúp cô nhé?”
Cô nhìn kĩ lại một gương mặt. Rồi chỉ biết gật đầu.
Một cái gật đầu đã thay đổi vận mệnh cuộc đời cô. Từ biên cương xa xôi, người đó đưa cô xuôi về thủ đô. Từ nhà vị ân nhân tốt bụng ấy cô được chữa lành mọi thương tổn. Sau đó được nhận vào công tác tại Khoa tâm thần - Bệnh viện Quân y. Vị ân nhân đó là Giám đốc Bệnh biện Quân y nơi cô công tác, trung tá, bác sĩ CKII Lê Đức Tâm. Anh cũng là trưởng đoàn chuyến công tác lần này lên lại tỉnh năm xưa anh đã cứu cô trong hành trình về xuôi khi kết thúc chuyến công tác ở Đồn biên phòng cửa khẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.