Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 33
T/H12
07/06/2024
c Đêm quan ải tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng đại ngàn vọng vào hư không. Tiếng con suối xa va vào ghềnh đá. Và tiếng thì thào của hai cha con.
“Ba à, ba đừng hát ru nữa!” Dương Hạo một tay ôm cổ ba, tay còn lại che miệng ba không cho hát. Đôi mắt thơ nhìn đau đáu vào mặt ba.
“Sao thế con? Ba hát dở con không ngủ được à?” Dương Duy lo lắng ôm hôn con, khẽ khàng mân mê gò má mềm còn thơm mùi sữa. Làm ba đột ngột anh đã kịp chuẩn bị gì đâu. Lòng anh càng ray rứt thương con.
Bé con vội lắc đầu, áp bàn tay nhỏ vào gò má sạm nắng của ba: “Không phải đâu ba…Con sợ…con ngủ í.” Mới có ba, mắt cậu còn nhìn ba chưa có đã, cậu muốn nhìn thêm, nhìn thật là nhiều. Nhìn mãi để tin niềm vui này là có thật.
Người làm cha nghe vậy càng xót xa. Dương Duy ôm con vào lòng, giấu đôi mắt rớm lệ vào mái tóc con, vỗ về trấn an cục cưng bé nhỏ: “Ba không đi! Ba ngủ với con mà. Con ngoan, yên tâm ngủ đi ha! Ngủ một giấc thật ngon, sáng mai ba cõng con băng rừng hái hoa lan tặng mẹ nha!”
“Thật hả ba?” Đôi mắt Dương Hạo sáng lên.
“Ừm! Con ngủ khỏe rồi mai ba cho đi!” Anh vuốt tóc con dụ hoặc.
Dương Hạo mừng rơn: “Dạ! Con ngủ nha! Chúc ba ngủ ngon!” Cậu bé rướn người hôn lên má ba thêm cái, sung sướng mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ muộn.
Con đã ngủ say. Dương Duy vẫn mãi ngắm nhìn thiên thần nhỏ. Niềm vui này quá lớn khiến anh cứ lo căn bệnh hoang tưởng của mình tái phát.
Nhớ lại căn bệnh đó. Anh nhớ đến người chữa lành cho anh. Anh nhẹ nhàng lén con.
Ngọc Dao đang lặng ngắm mảnh trăng non treo lơ lửng ở phía trời xa. Một mảnh trăng cô đơn như bao đêm nào. Nhưng đêm nay…lòng cô không còn cảm giác lẻ loi nhớ nhung ray rứt. Ngược lại có niềm vui hoan hỉ đang dần vỡ òa khiến lòng cô nhộn nhạo không yên.
Không biết có phải vì đêm biên giới lắm sương? Hay tại vùng trời riêng của cô đang nổi gió? Mà Ngọc Dao chợt thấy lạnh. Cái lạnh làm trái tim cô không ngừng run rẩy.
Ban ngày, cô cố giữ vẻ tĩnh lặng, bàng quan. Thỉnh thoảng nói nói cười cười theo niềm vui của con. Nhìn con bám ba, tíu tít bên ba, ăn cũng ba, tắm cũng ba, thậm chí đi vệ sinh cũng đưa ba theo, Ngọc Dao có thể nhận ra, trong đôi mắt con giờ này chỉ có một bầu trời là ba Dương Duy.
Tự nhiên, bao chai sạn, sần sùi trong lòng cô dường như được bào mòn. Vết thương lòng tưởng chừng âm ỉ rỉ máu. Hôm nay bỗng dưng liền sẹo.Trái tim đau tình cứ ngỡ đã hoang lạnh. Ấy vậy mà giờ này…nó đang đập vội điên cuồng. Cô mơ hồ cảm nhận có một đợt sóng ngầm đang âm thầm cuộn trào, dâng lên dữ dội từ tận đáy lòng.
Nói không yêu, chẳng còn lưu luyến là cô đang dỗi anh thôi. Chứ thật lòng cô biết mình còn yêu anh sâu đậm tới nhường nào! Một ngày vợ chồng trọn đời nghĩa phu thê. Chữ yêu, tiếng thương đã trao đâu dễ gì không còn vương vấn.
Chính vì còn yêu anh nên bao năm qua lòng cô luôn khép chặt. Rất nhiều lần từ chối khéo trước tình ý của bác sĩ Tâm. Ngoài anh ra, trong đáy mắt cô, trong trái tim cô không thể chứa thêm một ai khác. Có lẽ, một Dương Duy khiến cô yêu, làm cô đau đã quá đủ rồi.
Trong đêm lạnh nơi biên giới này, đối diện với lòng. Cô bất giác ngồi run lẩy bẩy.
“Em lạnh à?” Giọng nói trầm ấm phả vào tai. Cùng với chiếc áo khoác to của lính, một vòng tay đủ chặt, đủ ấm khẽ khàng ôm lấy cô từ phía sau.
Lập tức trong hơi thở lấp đầy mùi nắng gió. Mùi hương xa nhớ bấy lâu rất nhanh xâm chiếm, quấn lấy trái tim cô khiến nó không ngừng thổn thức.
Sự gần gũi ấm áp đến quá bất ngờ làm cô nghẹn lời, ứa nước mắt. Trong lòng anh, cô cố kiềm lòng tránh tiếng nấc để mặc anh vùi mặt vào cổ, vào mái tóc mình.
Chưa bao giờ Dương Duy thấy mùi vợ hạnh phúc như lúc này. Từng ngụm khí mang theo hương vợ đi vào phổi khiến tất cả cảm xúc trong anh vỡ òa. Buồn phiền tích tắc tiêu tan. Niềm vui chợt đầy ắp. Có chán ghét mình ở quá khứ. Có sợ hãi vì lo đánh mất niềm vui tương phùng. Nhưng anh tin, chỉ cần mình cố gắng ngọn lửa yêu thương sẽ được thắp sáng bằng trái tim chân thành.
“Khuya rồi, vào ngủ đi em!” Anh hôn trộm vào mái tóc thơm hương sau vành tai vợ.
Hơi ấm đàn ông phả vào vành tai, Ngọc Dao bất giác rùng mình. Lòng cô càng loạn, không biết phải làm sao. Đôi chân chợt mềm nhũn muốn bất lực. Hai tay bám vội bám víu vào cổ tay anh.
Vòng tay anh siết chặt thêm chút. Sau lưng cô, một nụ cười hài lòng vừa nở hoa.
“Anh bế em nha!” Miệng hỏi nhưng thực chất là để hôn lén người ta thêm chút. Nên chẳng cần đợi câu trả lời.
Ngọc Dao hơi thở vội chưa kịp bình ổn, cơ thể đã được vòng tay mạnh mẽ nâng lên, rồi ngang nhiên bế đi. Cô theo quán tính vòng tay ôm cổ anh. Da kề da. Bốn mắt va vào quấn chặt không buông.
Ánh mắt anh quá nóng bỏng. Ngọc Dao sợ mình sẽ chết cháy, cô lí nhí: “Anh vào ngủ với con, em ngủ phòng khách được rồi.”
“Nơi quan ải rất lạnh! Em ngủ với con cho ấm!”
“Còn anh?”
“Em lo gì? Anh da dày ngủ ở đâu chả được.” Anh nhẹ nhàng đặt vợ lên giường. Kéo chiếc chăn phủ lên hai mẹ con. Mỉm cười dịu dàng nói với cô: “Ngủ ngon!”
Anh lưu luyến thu tay, thẳng lưng, nhẹ nhàng xoay người.
“Ba à, ba đừng hát ru nữa!” Dương Hạo một tay ôm cổ ba, tay còn lại che miệng ba không cho hát. Đôi mắt thơ nhìn đau đáu vào mặt ba.
“Sao thế con? Ba hát dở con không ngủ được à?” Dương Duy lo lắng ôm hôn con, khẽ khàng mân mê gò má mềm còn thơm mùi sữa. Làm ba đột ngột anh đã kịp chuẩn bị gì đâu. Lòng anh càng ray rứt thương con.
Bé con vội lắc đầu, áp bàn tay nhỏ vào gò má sạm nắng của ba: “Không phải đâu ba…Con sợ…con ngủ í.” Mới có ba, mắt cậu còn nhìn ba chưa có đã, cậu muốn nhìn thêm, nhìn thật là nhiều. Nhìn mãi để tin niềm vui này là có thật.
Người làm cha nghe vậy càng xót xa. Dương Duy ôm con vào lòng, giấu đôi mắt rớm lệ vào mái tóc con, vỗ về trấn an cục cưng bé nhỏ: “Ba không đi! Ba ngủ với con mà. Con ngoan, yên tâm ngủ đi ha! Ngủ một giấc thật ngon, sáng mai ba cõng con băng rừng hái hoa lan tặng mẹ nha!”
“Thật hả ba?” Đôi mắt Dương Hạo sáng lên.
“Ừm! Con ngủ khỏe rồi mai ba cho đi!” Anh vuốt tóc con dụ hoặc.
Dương Hạo mừng rơn: “Dạ! Con ngủ nha! Chúc ba ngủ ngon!” Cậu bé rướn người hôn lên má ba thêm cái, sung sướng mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ muộn.
Con đã ngủ say. Dương Duy vẫn mãi ngắm nhìn thiên thần nhỏ. Niềm vui này quá lớn khiến anh cứ lo căn bệnh hoang tưởng của mình tái phát.
Nhớ lại căn bệnh đó. Anh nhớ đến người chữa lành cho anh. Anh nhẹ nhàng lén con.
Ngọc Dao đang lặng ngắm mảnh trăng non treo lơ lửng ở phía trời xa. Một mảnh trăng cô đơn như bao đêm nào. Nhưng đêm nay…lòng cô không còn cảm giác lẻ loi nhớ nhung ray rứt. Ngược lại có niềm vui hoan hỉ đang dần vỡ òa khiến lòng cô nhộn nhạo không yên.
Không biết có phải vì đêm biên giới lắm sương? Hay tại vùng trời riêng của cô đang nổi gió? Mà Ngọc Dao chợt thấy lạnh. Cái lạnh làm trái tim cô không ngừng run rẩy.
Ban ngày, cô cố giữ vẻ tĩnh lặng, bàng quan. Thỉnh thoảng nói nói cười cười theo niềm vui của con. Nhìn con bám ba, tíu tít bên ba, ăn cũng ba, tắm cũng ba, thậm chí đi vệ sinh cũng đưa ba theo, Ngọc Dao có thể nhận ra, trong đôi mắt con giờ này chỉ có một bầu trời là ba Dương Duy.
Tự nhiên, bao chai sạn, sần sùi trong lòng cô dường như được bào mòn. Vết thương lòng tưởng chừng âm ỉ rỉ máu. Hôm nay bỗng dưng liền sẹo.Trái tim đau tình cứ ngỡ đã hoang lạnh. Ấy vậy mà giờ này…nó đang đập vội điên cuồng. Cô mơ hồ cảm nhận có một đợt sóng ngầm đang âm thầm cuộn trào, dâng lên dữ dội từ tận đáy lòng.
Nói không yêu, chẳng còn lưu luyến là cô đang dỗi anh thôi. Chứ thật lòng cô biết mình còn yêu anh sâu đậm tới nhường nào! Một ngày vợ chồng trọn đời nghĩa phu thê. Chữ yêu, tiếng thương đã trao đâu dễ gì không còn vương vấn.
Chính vì còn yêu anh nên bao năm qua lòng cô luôn khép chặt. Rất nhiều lần từ chối khéo trước tình ý của bác sĩ Tâm. Ngoài anh ra, trong đáy mắt cô, trong trái tim cô không thể chứa thêm một ai khác. Có lẽ, một Dương Duy khiến cô yêu, làm cô đau đã quá đủ rồi.
Trong đêm lạnh nơi biên giới này, đối diện với lòng. Cô bất giác ngồi run lẩy bẩy.
“Em lạnh à?” Giọng nói trầm ấm phả vào tai. Cùng với chiếc áo khoác to của lính, một vòng tay đủ chặt, đủ ấm khẽ khàng ôm lấy cô từ phía sau.
Lập tức trong hơi thở lấp đầy mùi nắng gió. Mùi hương xa nhớ bấy lâu rất nhanh xâm chiếm, quấn lấy trái tim cô khiến nó không ngừng thổn thức.
Sự gần gũi ấm áp đến quá bất ngờ làm cô nghẹn lời, ứa nước mắt. Trong lòng anh, cô cố kiềm lòng tránh tiếng nấc để mặc anh vùi mặt vào cổ, vào mái tóc mình.
Chưa bao giờ Dương Duy thấy mùi vợ hạnh phúc như lúc này. Từng ngụm khí mang theo hương vợ đi vào phổi khiến tất cả cảm xúc trong anh vỡ òa. Buồn phiền tích tắc tiêu tan. Niềm vui chợt đầy ắp. Có chán ghét mình ở quá khứ. Có sợ hãi vì lo đánh mất niềm vui tương phùng. Nhưng anh tin, chỉ cần mình cố gắng ngọn lửa yêu thương sẽ được thắp sáng bằng trái tim chân thành.
“Khuya rồi, vào ngủ đi em!” Anh hôn trộm vào mái tóc thơm hương sau vành tai vợ.
Hơi ấm đàn ông phả vào vành tai, Ngọc Dao bất giác rùng mình. Lòng cô càng loạn, không biết phải làm sao. Đôi chân chợt mềm nhũn muốn bất lực. Hai tay bám vội bám víu vào cổ tay anh.
Vòng tay anh siết chặt thêm chút. Sau lưng cô, một nụ cười hài lòng vừa nở hoa.
“Anh bế em nha!” Miệng hỏi nhưng thực chất là để hôn lén người ta thêm chút. Nên chẳng cần đợi câu trả lời.
Ngọc Dao hơi thở vội chưa kịp bình ổn, cơ thể đã được vòng tay mạnh mẽ nâng lên, rồi ngang nhiên bế đi. Cô theo quán tính vòng tay ôm cổ anh. Da kề da. Bốn mắt va vào quấn chặt không buông.
Ánh mắt anh quá nóng bỏng. Ngọc Dao sợ mình sẽ chết cháy, cô lí nhí: “Anh vào ngủ với con, em ngủ phòng khách được rồi.”
“Nơi quan ải rất lạnh! Em ngủ với con cho ấm!”
“Còn anh?”
“Em lo gì? Anh da dày ngủ ở đâu chả được.” Anh nhẹ nhàng đặt vợ lên giường. Kéo chiếc chăn phủ lên hai mẹ con. Mỉm cười dịu dàng nói với cô: “Ngủ ngon!”
Anh lưu luyến thu tay, thẳng lưng, nhẹ nhàng xoay người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.