Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 39
T/H12
14/06/2024
Sau giây phút vợ chồng mặn mà lửa ái ân, anh ôm vợ: “Ngọc Dao, có chuyện này, anh mãi phân vân không biết có nên nói với em không?”
Cô rúc vào ngực anh. Ấm ơi là ấm. Ở trong vòm ngực này, vòng tay này, không còn điều gì khiến cô phải lo sợ không dám đối mặt: “Bà xã rất vui lòng nghe ông xã san sẻ tâm tư nè!”
Anh vuốt tóc vợ, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán sáng bóng: “Hải Băng tổ chức đưa người vượt biên trái phép! Không chỉ một lần. Trong ba năm qua, cô ta tổ chức rất nhiều phi vụ. To gan hơn là, dám tung tin vận chuyển chất cấm với kí tự BD để dẫn dụ anh xuất đầu lộ diện. Cô ta tin chỉ cần anh còn làm trong ngành sẽ nhận ra ám hiệu trong kí tự đó. Bởi đây là kí tự ngày anh và cô ta hợp sức phá chuyên án liên quan đến đường dây mua bán trái phép vũ khí của Thiên An.”
“Nói vậy…đêm qua các anh truy bắt Hải Băng à?”
“…” Dù Dương Duy không trả lời nhưng Ngọc Dao thừa biết đáp án: “Hải Băng giờ ở đâu?”
“Trại tam giam tỉnh!”.
||||| Truyện đề cử: Hoa Sơn Tiên Môn |||||
Dù gì cũng tình thân máu mủ. Không biết thì thôi, biết rồi cũng nên gặp thăm nhau xíu.
Ngọc Dao đặt túi quà trên bàn. Qua ô cửa kính ở trại tạm giam, cô nhìn người chị song sinh: “Chị ổn chứ?”
Hải Băng không thèm nhìn lấy đứa em gái một chút nào. Một hồi lâu, cô ta nói: “Ngọc Dao, rốt cuộc tao không hiểu một kẻ thế thân như mày đã dùng loại bùa mê thuốc lú gì mà mê hoặc cướp mất Dương Duy của tao?”
Ngọc Dao tách cho chị gái quả cam, đẩy nhẹ đĩa cam và ít nho tới trước mặt chị gái, ôn nhu trả lời: “Chị đừng nói khó nghe như vậy. Gặp nhau là duyên nhưng có đến được với nhau hay không còn do chữ nợ. Chắc kiếp trước chị với ảnh không nợ nần gì nên kiếp này không có gì để trả.”
Cô ta hứ một tiếng rõ to, cười khẩy: “Nói vậy…mày với ảnh có nợ à?”
“Chị có thể coi là vậy!” Chứ giờ bảo cô lí giải sao, cô cũng không biết! Có thể, ngay từ đầu cô và anh va vào nhau đã là một định mệnh. Định mệnh đó dù xuất phát từ nhầm lẫn nhưng thực tế đã minh chứng: “Em và ảnh thật lòng yêu nhau.”
Hải Băng nhổ toẹt một cái, ánh mắt như mang đầu đạn tia thẳng vào mặt Ngọc Dao: “Yêu nhau cái rắm! Chẳng qua ảnh vì trách nhiệm với mày khi lỡ ăn trái cấm. Chứ người ảnh yêu mãi chỉ có thể là tao.
Mày hiểu ảnh được bao nhiêu? Bên ảnh bao lâu? Đã làm gì cho ảnh chưa?
Chưa chứ gì?
Còn tao? Cả quãng đời thiếu nữ đều ở bên ảnh. Cùng ảnh san sẻ tất cả mọi chuyện. Vì ảnh sẵn sàng làm mọi thứ.”
“Kể cả bán rẻ Thiên An à?”
Hải Băng không hề do dự: “Phải!
Vì ảnh, tao không tiếc điều gì. Kể cả cái mạng tao chứ đừng nói mạng Thiên An.
Khi thật sự yêu một người. Trong mắt người ấy chỉ có đối phương. Còn lại không là cái thá gì hết.”
Cô ta chợt thở dài: “Rất tiếc! Tao một lòng một dạ với ảnh. Nhưng ảnh thì sao?” Hải Băng ngừng lại cười như kẻ điên dại. Cười chán rồi cô ta lại khóc: “Ảnh vì mày gánh chịu hai phát đạn. Ảnh thà mình chết chứ không nỡ để mày bị thương tổn. Dù là bứt rụng một sợi tóc.
Ngọc Dao, tao hận mày. Cả đời này hận mày! Mày mau cút khuất mắt tao.” Hải Băng bất ngờ đứng bật lên xô ngã chiếc ghế.
Buổi thăm người nhà vì thế mà kết thúc ngang. Ngọc Dao đứng bên kia ô kính lặng lẽ nhìn chị gái đi vào phòng tạm giam.
Đời thật lắm trái ngang. Kẻ mồ côi cần lắm một người thân thì chẳng có. Còn chị gái cô mãi mãi không cần tình thân.
Rốt cuộc cô có làm gì sai không?
“Em không làm gì sai cả. Tình yêu không có lỗi. Hay nói đúng hơn, chúng ta yêu nhau không có tội. Tội nằm ở người cố chấp không buông bỏ những gì không thuộc về mình. Yêu nhau thì gắn bó. Không yêu thì chia tay nhau trong hoan hỉ. Lưu luyến làm gì rồi mang nặng hận tình. Tự làm khổ mình đã đành còn làm lụy đến đối phương.”
“Dương Duy, em hỏi thật. Anh trả lời thật lòng cho em nhé!
Anh còn yêu Hải Băng không? Nếu còn em sẵn sàng tác thành cho hai người. Em thề, em không hận anh. Hay buồn gì anh cả.
Đối với em, được yêu anh, được làm vợ anh bấy nhiêu đó đã đủ hạnh phúc rồi. Em không dám đòi hỏi nhiều thêm.
Nên anh đừng lo. Anh cứ nói thật với em nỗi lòng. Em sẽ giúp anh!”
Dương Duy trở tay ôm chặt vợ. Vùi mặt mình vào mái tóc vợ. Cả hai im lặng.
Trong đêm thanh vắng. Chỉ còn tiếng đập của đôi tim. Cô lặng lẽ chờ anh giải bày tâm tư. Anh âm thầm khóc. Khóc vì thương vợ có trái tim nhân ái. Khóc vì sợ vợ lại bỏ rơi mình. Tiếng khóc cố kiềm nén của anh cuối cùng cũng bật lên không còn giấu được nữa.
“Hu hu hu…”
Ngọc Dao càng thương chồng. Cô áp bàn tay lên má anh. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho anh, cố nén lòng động viên chồng: “Anh đừng giống Dương Hạo có được không? Có việc gì tủi thân cứ nói. Đừng chịu đựng một mình…vì như vậy anh sẽ càng đau lòng biết chưa?”
Anh kéo vợ sát vào lòng mình. Sát đến nỗi muốn nhập vợ luôn vào thân thể mình để mãi mãi không chia không lìa nữa.
Anh lần tìm đôi môi vợ. Dùng nụ hôn ngọt ngào mở đầu cho bao lời con tim muốn nói: “Bà xã, em nghe cho rõ đây. Ông xã chỉ yêu mỗi bà xã. Và yêu bảo bối nhỏ của chúng ta.
Báo cho em một tin nè. Đơn xuất ngũ vì tình hình sức khỏe của anh đã được cấp trên duyệt. Anh đưa em và con về quê anh. Chúng ta cùng đào ao thả cá.”
Cô rúc vào ngực anh. Ấm ơi là ấm. Ở trong vòm ngực này, vòng tay này, không còn điều gì khiến cô phải lo sợ không dám đối mặt: “Bà xã rất vui lòng nghe ông xã san sẻ tâm tư nè!”
Anh vuốt tóc vợ, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán sáng bóng: “Hải Băng tổ chức đưa người vượt biên trái phép! Không chỉ một lần. Trong ba năm qua, cô ta tổ chức rất nhiều phi vụ. To gan hơn là, dám tung tin vận chuyển chất cấm với kí tự BD để dẫn dụ anh xuất đầu lộ diện. Cô ta tin chỉ cần anh còn làm trong ngành sẽ nhận ra ám hiệu trong kí tự đó. Bởi đây là kí tự ngày anh và cô ta hợp sức phá chuyên án liên quan đến đường dây mua bán trái phép vũ khí của Thiên An.”
“Nói vậy…đêm qua các anh truy bắt Hải Băng à?”
“…” Dù Dương Duy không trả lời nhưng Ngọc Dao thừa biết đáp án: “Hải Băng giờ ở đâu?”
“Trại tam giam tỉnh!”.
||||| Truyện đề cử: Hoa Sơn Tiên Môn |||||
Dù gì cũng tình thân máu mủ. Không biết thì thôi, biết rồi cũng nên gặp thăm nhau xíu.
Ngọc Dao đặt túi quà trên bàn. Qua ô cửa kính ở trại tạm giam, cô nhìn người chị song sinh: “Chị ổn chứ?”
Hải Băng không thèm nhìn lấy đứa em gái một chút nào. Một hồi lâu, cô ta nói: “Ngọc Dao, rốt cuộc tao không hiểu một kẻ thế thân như mày đã dùng loại bùa mê thuốc lú gì mà mê hoặc cướp mất Dương Duy của tao?”
Ngọc Dao tách cho chị gái quả cam, đẩy nhẹ đĩa cam và ít nho tới trước mặt chị gái, ôn nhu trả lời: “Chị đừng nói khó nghe như vậy. Gặp nhau là duyên nhưng có đến được với nhau hay không còn do chữ nợ. Chắc kiếp trước chị với ảnh không nợ nần gì nên kiếp này không có gì để trả.”
Cô ta hứ một tiếng rõ to, cười khẩy: “Nói vậy…mày với ảnh có nợ à?”
“Chị có thể coi là vậy!” Chứ giờ bảo cô lí giải sao, cô cũng không biết! Có thể, ngay từ đầu cô và anh va vào nhau đã là một định mệnh. Định mệnh đó dù xuất phát từ nhầm lẫn nhưng thực tế đã minh chứng: “Em và ảnh thật lòng yêu nhau.”
Hải Băng nhổ toẹt một cái, ánh mắt như mang đầu đạn tia thẳng vào mặt Ngọc Dao: “Yêu nhau cái rắm! Chẳng qua ảnh vì trách nhiệm với mày khi lỡ ăn trái cấm. Chứ người ảnh yêu mãi chỉ có thể là tao.
Mày hiểu ảnh được bao nhiêu? Bên ảnh bao lâu? Đã làm gì cho ảnh chưa?
Chưa chứ gì?
Còn tao? Cả quãng đời thiếu nữ đều ở bên ảnh. Cùng ảnh san sẻ tất cả mọi chuyện. Vì ảnh sẵn sàng làm mọi thứ.”
“Kể cả bán rẻ Thiên An à?”
Hải Băng không hề do dự: “Phải!
Vì ảnh, tao không tiếc điều gì. Kể cả cái mạng tao chứ đừng nói mạng Thiên An.
Khi thật sự yêu một người. Trong mắt người ấy chỉ có đối phương. Còn lại không là cái thá gì hết.”
Cô ta chợt thở dài: “Rất tiếc! Tao một lòng một dạ với ảnh. Nhưng ảnh thì sao?” Hải Băng ngừng lại cười như kẻ điên dại. Cười chán rồi cô ta lại khóc: “Ảnh vì mày gánh chịu hai phát đạn. Ảnh thà mình chết chứ không nỡ để mày bị thương tổn. Dù là bứt rụng một sợi tóc.
Ngọc Dao, tao hận mày. Cả đời này hận mày! Mày mau cút khuất mắt tao.” Hải Băng bất ngờ đứng bật lên xô ngã chiếc ghế.
Buổi thăm người nhà vì thế mà kết thúc ngang. Ngọc Dao đứng bên kia ô kính lặng lẽ nhìn chị gái đi vào phòng tạm giam.
Đời thật lắm trái ngang. Kẻ mồ côi cần lắm một người thân thì chẳng có. Còn chị gái cô mãi mãi không cần tình thân.
Rốt cuộc cô có làm gì sai không?
“Em không làm gì sai cả. Tình yêu không có lỗi. Hay nói đúng hơn, chúng ta yêu nhau không có tội. Tội nằm ở người cố chấp không buông bỏ những gì không thuộc về mình. Yêu nhau thì gắn bó. Không yêu thì chia tay nhau trong hoan hỉ. Lưu luyến làm gì rồi mang nặng hận tình. Tự làm khổ mình đã đành còn làm lụy đến đối phương.”
“Dương Duy, em hỏi thật. Anh trả lời thật lòng cho em nhé!
Anh còn yêu Hải Băng không? Nếu còn em sẵn sàng tác thành cho hai người. Em thề, em không hận anh. Hay buồn gì anh cả.
Đối với em, được yêu anh, được làm vợ anh bấy nhiêu đó đã đủ hạnh phúc rồi. Em không dám đòi hỏi nhiều thêm.
Nên anh đừng lo. Anh cứ nói thật với em nỗi lòng. Em sẽ giúp anh!”
Dương Duy trở tay ôm chặt vợ. Vùi mặt mình vào mái tóc vợ. Cả hai im lặng.
Trong đêm thanh vắng. Chỉ còn tiếng đập của đôi tim. Cô lặng lẽ chờ anh giải bày tâm tư. Anh âm thầm khóc. Khóc vì thương vợ có trái tim nhân ái. Khóc vì sợ vợ lại bỏ rơi mình. Tiếng khóc cố kiềm nén của anh cuối cùng cũng bật lên không còn giấu được nữa.
“Hu hu hu…”
Ngọc Dao càng thương chồng. Cô áp bàn tay lên má anh. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho anh, cố nén lòng động viên chồng: “Anh đừng giống Dương Hạo có được không? Có việc gì tủi thân cứ nói. Đừng chịu đựng một mình…vì như vậy anh sẽ càng đau lòng biết chưa?”
Anh kéo vợ sát vào lòng mình. Sát đến nỗi muốn nhập vợ luôn vào thân thể mình để mãi mãi không chia không lìa nữa.
Anh lần tìm đôi môi vợ. Dùng nụ hôn ngọt ngào mở đầu cho bao lời con tim muốn nói: “Bà xã, em nghe cho rõ đây. Ông xã chỉ yêu mỗi bà xã. Và yêu bảo bối nhỏ của chúng ta.
Báo cho em một tin nè. Đơn xuất ngũ vì tình hình sức khỏe của anh đã được cấp trên duyệt. Anh đưa em và con về quê anh. Chúng ta cùng đào ao thả cá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.