Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 6
T/H12
10/05/2024
Trời đổ nắng xuyên qua tán lá chiếu rọi xuống gương mặt một người đàn ông đang nằm trên ghế đá công viên.
Không biết anh nhìn thấy gì trên cao đó mà đôi mắt không hề chớp mi.
Sau màn ăn sống nuốt tươi ấy, đầu óc Dương Duy chợt tỉnh lạ lùng. Từng milimet tế bào trong cơ thể anh vẫn còn nguyên cảm giác lâng lâng. Đặc biệt là vết máu đỏ. Nó như chiếc kim châm ghim thẳng vào mắt anh. Nó nhắc anh rằng: Người con gái ấy là một người còn sống bằng xương bằng thịt. Một cô gái không phải là Hải Băng đã đi xa năm nào.
Trái tim anh vì thực tế này mà sốc và chia rẽ thành hai phe đấu đá nhau kịch liệt.
Một bên theo phe người cũ: “Mày đúng là thằng đàn ông phản bội. Quên lời thề, bỏ rơi Hải Băng! Cô ấy đau lòng lắm, mày biết không? Lập tức rời khỏi đây ngay, tránh xa cô gái kia ra!”
Một bên theo người mới: “Mày đã hại đời con gái người ta. Bóc tem rồi định quất ngựa truy phong, đúng là đồ hèn mạt. Mày phải chịu trách nhiệm.”
Chịu trách nhiệm ư?
Một gã đàn ông tứ bạt giang hồ, quen tự do đi đây đi đó thì thử hỏi: Làm sao mà chịu trách nhiệm đây?
Dương Duy thật sự đau đầu!
Anh ngồi bật dậy. Trong tai anh liền vang lên câu nói của Ngọc Dao: “Đây không phải là lần đầu tiên của tôi nên anh không cần trưng ra bộ mặt sợ ôm trách nhiệm.”
Rốt cuộc anh phải làm sao cho đúng đây?
Dương Duy vò đầu, bứt tai. Cuối cùng chút lí trí quèn không thắng nổi sự áy náy con tim nên Dương Duy lại vác mặt đến phòng tâm lí A&D trước đôi mắt mở to của trợ lí Diệp.
Cô ấy nhớ lúc nãy...
“Dạ, anh khám xong rồi ạ?”
Dương Duy mặt mày xám xịt, vênh mặt đi luôn một lèo.
Làm cô ấy phải chạy theo: “Anh chưa đóng phí anh ơi!”
“Lang lăm mà phí gì?” Cô ấy cứ lải nhải sau tai làm Dương Duy bực mình.
Lang băm sao?
“Bác sĩ Dao nhà chúng tôi tuổi trẻ tài cao, nhận bằng khen của chính phủ mà lang băm á? Đúng là đồ ăn quỵt! Lần sau để tôi thấy mặt anh, tôi kéo quần đòi nợ!”
Vậy mà...mới đó đã vác mặt lại. Trợ lí Diệp kéo kín cánh cửa, chừa đúng một lối đi nhỏ. Cô ấy chắn ở đó cười khẩy, gật gật cái đầu, sắn cao tay áo: “Không tin tôi kéo quần anh, đúng không?”
Dương Duy móc ví lấy ra chiếc thẻ quăng luôn lên bàn: “Tôi gặp bác sĩ Dao!”
“Không phải anh vừa chê người ta lang băm sao? Gặp chi nữa?”
“Là tôi thiển cận lỡ lời. Thẻ trên bàn, tùy cô tính phí. Rồi làm ơn cho tôi vào khám!”
Trợ lí Diệp nguýt anh một cái, cầm chiếc thẻ, mở máy tính xem phí. Nhưng lạ quá! Bác sĩ Dao khám cho anh ta hơn một tiếng đồng hồ mà ô ghi phí chỉ có 0 đồng.
Trợ lí Diệp lấy làm khó hiểu đẩy lại chiếc thẻ cho vị khách: “Bác sĩ Dao thấy chóng mặt về nhà rồi! Tôi gọi bác sĩ An cho anh nhé!”
“Tôi tìm bác sĩ Dao! Cho tôi địa chỉ nhà, chiếc thẻ có bảy số 0 đó sẽ thuộc về cô.”
Qua mười phút đấu tranh tư tưởng và dặn kĩ lưỡng: “Bác sĩ Dao có hỏi, anh không được khai tôi!”
“OK!”
Một dòng địa chỉ đổi lấy mật khẩu. Trợ lí Diệp mừng rơn vì mình buôn bán quá hời: “Bệnh nhân đi tìm bác sĩ giỏi là việc nên làm. Mình chỉ là thuận miệng giới thiệu rồi kiếm ít hoa hồng bỏ túi.”
Cầm tên tay chiếc card visit, Dương Duy nhìn chằm chằm vào hàng địa chỉ nhà riêng và số telephone, lòng chợt phát run.
Trong đầu anh lại bắt đầu đấu tranh!
“Đến hay không đến? Đến hay không đến?” Thần kinh lại căng lên. Anh ngửa mặt lên ngoài đại sảnh hét to: “Aaaaaaaaaaaaa...”
Hải Thần vừa đưa xe tới, thấy vậy vội vàng mở cửa phi nhanh như bay ôm lấy người anh em: “Anh Duy! Gặp lang băm nữa rồi hả?”
Hai từ 'lang băm' đánh thẳng vào tim Dương Duy. Trái tim từ lâu chết khô chợt đập điên cuồng nhói lên đau đớn. Anh ôm ngực, nói với Hải Thần: “Xem địa chỉ này cách đây bao xa?”
Anh phải tới đó nhanh. Càng nhanh càng tốt
Bởi trái tim anh có nguy cơ sắp vỡ tung.
Ngọc Dao đứng trước chiếc gương trong phòng tắm. Dù đã ngâm mình trong bồn nước suốt hai tiếng đồng hồ. Dù đã thoa không biết bao lớp sữa tắm nhưng dấu vết cuộc yêu vẫn còn y nguyên. Từng dấu đỏ ở cổ rải đều xuống xương quai xanh và vùng ngực khiến cô có kì cọ, có xả bao nhiêu nước thì dấu tích cuộc hoan ái vẫn còn. Nó quá hoang đường nhưng lại là một một sự thật đau điếng. Sự thật cô đã thất thân, trao cái quý giá ngàn vàng của người con gái cho gã đàn ông cưỡng chế bế cô vào đồn cảnh sát sáng nay.
Nói người ấy cưỡng bức cô cũng đúng. Vì chính anh đã trấn áp cô! Không cho cô một cơ hội để giải thích!
Nhưng nếu cô một mực phản kháng thì chắc gì người ta đã đạt như ý nguyện?
Chung quy cũng do cô một phần muốn thuận theo lòng!
“Có lẽ nào...mình đã thích tên thần kinh hoang tưởng đó?” Ngọc Dao xả luôn vòi nước lạnh thẳng vào mặt hòng giúp mình tỉnh táo, thoát khỏi ý nghĩ vừa thoáng qua đó. Nhưng thật vô ích. Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh người ta đang cuồng nhiệt ôm cô.
“Aaaaaaaaa....! Dương Duy, tên thần kinh hoang tưởng chết bầm kia!!!!!”
Dương Duy đang tần ngần ngoài cổng chợt ngước mặt ngơ ngẩn vì vừa nghe có ai đó chửi mình.
Không biết anh nhìn thấy gì trên cao đó mà đôi mắt không hề chớp mi.
Sau màn ăn sống nuốt tươi ấy, đầu óc Dương Duy chợt tỉnh lạ lùng. Từng milimet tế bào trong cơ thể anh vẫn còn nguyên cảm giác lâng lâng. Đặc biệt là vết máu đỏ. Nó như chiếc kim châm ghim thẳng vào mắt anh. Nó nhắc anh rằng: Người con gái ấy là một người còn sống bằng xương bằng thịt. Một cô gái không phải là Hải Băng đã đi xa năm nào.
Trái tim anh vì thực tế này mà sốc và chia rẽ thành hai phe đấu đá nhau kịch liệt.
Một bên theo phe người cũ: “Mày đúng là thằng đàn ông phản bội. Quên lời thề, bỏ rơi Hải Băng! Cô ấy đau lòng lắm, mày biết không? Lập tức rời khỏi đây ngay, tránh xa cô gái kia ra!”
Một bên theo người mới: “Mày đã hại đời con gái người ta. Bóc tem rồi định quất ngựa truy phong, đúng là đồ hèn mạt. Mày phải chịu trách nhiệm.”
Chịu trách nhiệm ư?
Một gã đàn ông tứ bạt giang hồ, quen tự do đi đây đi đó thì thử hỏi: Làm sao mà chịu trách nhiệm đây?
Dương Duy thật sự đau đầu!
Anh ngồi bật dậy. Trong tai anh liền vang lên câu nói của Ngọc Dao: “Đây không phải là lần đầu tiên của tôi nên anh không cần trưng ra bộ mặt sợ ôm trách nhiệm.”
Rốt cuộc anh phải làm sao cho đúng đây?
Dương Duy vò đầu, bứt tai. Cuối cùng chút lí trí quèn không thắng nổi sự áy náy con tim nên Dương Duy lại vác mặt đến phòng tâm lí A&D trước đôi mắt mở to của trợ lí Diệp.
Cô ấy nhớ lúc nãy...
“Dạ, anh khám xong rồi ạ?”
Dương Duy mặt mày xám xịt, vênh mặt đi luôn một lèo.
Làm cô ấy phải chạy theo: “Anh chưa đóng phí anh ơi!”
“Lang lăm mà phí gì?” Cô ấy cứ lải nhải sau tai làm Dương Duy bực mình.
Lang băm sao?
“Bác sĩ Dao nhà chúng tôi tuổi trẻ tài cao, nhận bằng khen của chính phủ mà lang băm á? Đúng là đồ ăn quỵt! Lần sau để tôi thấy mặt anh, tôi kéo quần đòi nợ!”
Vậy mà...mới đó đã vác mặt lại. Trợ lí Diệp kéo kín cánh cửa, chừa đúng một lối đi nhỏ. Cô ấy chắn ở đó cười khẩy, gật gật cái đầu, sắn cao tay áo: “Không tin tôi kéo quần anh, đúng không?”
Dương Duy móc ví lấy ra chiếc thẻ quăng luôn lên bàn: “Tôi gặp bác sĩ Dao!”
“Không phải anh vừa chê người ta lang băm sao? Gặp chi nữa?”
“Là tôi thiển cận lỡ lời. Thẻ trên bàn, tùy cô tính phí. Rồi làm ơn cho tôi vào khám!”
Trợ lí Diệp nguýt anh một cái, cầm chiếc thẻ, mở máy tính xem phí. Nhưng lạ quá! Bác sĩ Dao khám cho anh ta hơn một tiếng đồng hồ mà ô ghi phí chỉ có 0 đồng.
Trợ lí Diệp lấy làm khó hiểu đẩy lại chiếc thẻ cho vị khách: “Bác sĩ Dao thấy chóng mặt về nhà rồi! Tôi gọi bác sĩ An cho anh nhé!”
“Tôi tìm bác sĩ Dao! Cho tôi địa chỉ nhà, chiếc thẻ có bảy số 0 đó sẽ thuộc về cô.”
Qua mười phút đấu tranh tư tưởng và dặn kĩ lưỡng: “Bác sĩ Dao có hỏi, anh không được khai tôi!”
“OK!”
Một dòng địa chỉ đổi lấy mật khẩu. Trợ lí Diệp mừng rơn vì mình buôn bán quá hời: “Bệnh nhân đi tìm bác sĩ giỏi là việc nên làm. Mình chỉ là thuận miệng giới thiệu rồi kiếm ít hoa hồng bỏ túi.”
Cầm tên tay chiếc card visit, Dương Duy nhìn chằm chằm vào hàng địa chỉ nhà riêng và số telephone, lòng chợt phát run.
Trong đầu anh lại bắt đầu đấu tranh!
“Đến hay không đến? Đến hay không đến?” Thần kinh lại căng lên. Anh ngửa mặt lên ngoài đại sảnh hét to: “Aaaaaaaaaaaaa...”
Hải Thần vừa đưa xe tới, thấy vậy vội vàng mở cửa phi nhanh như bay ôm lấy người anh em: “Anh Duy! Gặp lang băm nữa rồi hả?”
Hai từ 'lang băm' đánh thẳng vào tim Dương Duy. Trái tim từ lâu chết khô chợt đập điên cuồng nhói lên đau đớn. Anh ôm ngực, nói với Hải Thần: “Xem địa chỉ này cách đây bao xa?”
Anh phải tới đó nhanh. Càng nhanh càng tốt
Bởi trái tim anh có nguy cơ sắp vỡ tung.
Ngọc Dao đứng trước chiếc gương trong phòng tắm. Dù đã ngâm mình trong bồn nước suốt hai tiếng đồng hồ. Dù đã thoa không biết bao lớp sữa tắm nhưng dấu vết cuộc yêu vẫn còn y nguyên. Từng dấu đỏ ở cổ rải đều xuống xương quai xanh và vùng ngực khiến cô có kì cọ, có xả bao nhiêu nước thì dấu tích cuộc hoan ái vẫn còn. Nó quá hoang đường nhưng lại là một một sự thật đau điếng. Sự thật cô đã thất thân, trao cái quý giá ngàn vàng của người con gái cho gã đàn ông cưỡng chế bế cô vào đồn cảnh sát sáng nay.
Nói người ấy cưỡng bức cô cũng đúng. Vì chính anh đã trấn áp cô! Không cho cô một cơ hội để giải thích!
Nhưng nếu cô một mực phản kháng thì chắc gì người ta đã đạt như ý nguyện?
Chung quy cũng do cô một phần muốn thuận theo lòng!
“Có lẽ nào...mình đã thích tên thần kinh hoang tưởng đó?” Ngọc Dao xả luôn vòi nước lạnh thẳng vào mặt hòng giúp mình tỉnh táo, thoát khỏi ý nghĩ vừa thoáng qua đó. Nhưng thật vô ích. Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh người ta đang cuồng nhiệt ôm cô.
“Aaaaaaaaa....! Dương Duy, tên thần kinh hoang tưởng chết bầm kia!!!!!”
Dương Duy đang tần ngần ngoài cổng chợt ngước mặt ngơ ngẩn vì vừa nghe có ai đó chửi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.