Quyển 1 - Chương 3
Đản Đản 1133
08/12/2015
Áo mơ si nhuộm đỏ máu của cô, cô đã giặt sạch sẽ, nhưng không biết có nên trả lại cho anh hay không?
Cô biết tên của anh, anh gọi là Giang Diệc Hãn.
Trong trường này, chỉ cần bộ dạng nam sinh đẹp trai một chút, chính là đề tài vĩnh viễn không chán của các nữ sinh, cho nên biết tên của anh thật dễ như trở bàn tay.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, cô gái mập mạp giống như cô, để tránh chọc người cười nhạo, tuyệt đối sẽ không biết không tự lượng sức mình đến gần trai đẹp chói mắt như vậy.
Nhưng áo sơ mi đó thật khiến cô đấu tranh thật lâu.
"Không cho các cậu nói xấu Chức Tâm!" Lúc đến gần học viện hệ tin tức, cô ở ** trên sân nhỏ, nhìn thấy nam sinh nho nhã yếu đuối đang đánh nhau với một đám nam sinh thoạt nhìn rất cường tráng.
"Tụi này nói sai sao? Chức Tâm đang mang thai, lấy gia thế của Hứa Ngạn Sâm, sau này có thể coi cô ta như giày rách để ném không, thật đúng là một ẩn số!"
"Dư Nhân Thư, làm sao mày lại thảm như vậy? Theo đuổi lâu như thế, coi Thẩm Chức Tâm như bảo bối. Hiện tại chính mình phát hiện người trong lòng bị người khác làm lớn bụng, mày đau lòng không?"
"Tao thấy, chờ Hứa Ngạn Sâm dùng một cước đá Thẩm Chức Tâm, mày tiếp tục giữ vững thái độ này, có thể Thẩm Chức Tâm đã là tàn hoa bại liễu sẽ suy nghĩ đến mày!" Các bạn học nói mát, càng nói càng quá đáng, càng nói càng khó nghe.
Đám nam sinh ở sân trường gần như là nhìn quen lắm rồi, nhưng mà đối với việc phá thai, mọi người vẫn rất để ý, thậm chí ánh mắt còn mang theo khinh bỉ.
Chuyện này huyên náo quá lớn, Vãn Vãn không thể không biết, cho dù coi như đã sớm tốt nghiệp, Hứa Ngạn Sâm ở trong trường học gần như vẫn dùng thân phận của nhân vật truyền kỳ tồn tại. Gia thế, năng lực của anh ta không có người có thể sánh kịp, tự nhiên người đỏ mắt quá nhiều. Lần này, Thẩm Chức Tâm là bị những người đỏ mắt kia lấy làm bia rồi.
"A!" Giận dữ gầm lên, không khống chế được tâm tình của mình nữa, nam sinh tên là Dư Nhân Thư kia giống như sư tử nổi giận vọt tới.
Nhưng mới mấy hiệp thôi, anh ta đã ngã xuống sân, bị đánh đến gần như không bò dậy nổi.
Đang lúc một nam sinh lại muốn nâng quả đấm lên thì một cục đá bay tới, đánh trúng nắm tay của hắn, nam sinh đau đến oa oa kêu to.
"Đánh nhau, dĩ nhiên tìm người biết đánh." Giang Diệc Hãn ném cục đá lên không trung, cười lưu manh.
"Giang Diệc Hãn, mày đừng xen vào việc của người khác, đây là quyết đấu giữa hệ truyền thanh chúng tao với hệ tin tức!" Nam sinh đánh người kia cả giận nói.
"Hình như tôi cũng là hệ tin tức? Đúng lúc các người thảo luận Thẩm Chức Tâm, hình như là của lớp chúng tôi?" Anh nhún vai một cái, "Tôi làm người không có ưu điểm gì, nhưng phi, thường, bao che, khuyết điểm!"
Một quả đấm của anh đã trực tiếp đánh về phía Trương Hiêu mới vừa nói chuyện, đánh Dư Nhân Thư sưng mặt sưng mũi còn không chịu bỏ qua, đối phương nhất thời bị đánh đến mềm thành một đoàn.
Mấy người kia nhào tới đánh với anh.
Bốp bốp, binh binh, rầm rầm, quả đấm nện ở trên thân thể con người, không ngừng vang lên tiếng trầm đục, truyền ra khiến Vãn Vãn ngây người, cũng bị dọa ngốc, cô vội vàng che mắt.
Bởi vì chính là cô hẹn anh tới ** trường lấy áo, mới có thể dẫn tới trận ác chiến này.
Trong lòng cô hơi sợ, trời sanh nhát gan khiến cô lùi lại vài bước, rất muốn nhanh thoát khỏi hiện trường. Nhưng như vậy lại giống như không có nghĩa khí? Ba từng nói, làm người quan trọng nhất chính là nói nghĩa khí.
Trước là 3-1, hiện tại, cũng là 3-1.
"Giang Diệc Hãn, mày nhớ cho tao, tao sẽ nói cho Vịnh Bội, mày vì Thẩm Chức Tâm đánh chúng tao!" Khóe miệng bị thương, môi sưng gấp đôi, đến mắt cũng bầm tìm, nhìn bạn học kia nhếch nhác kêu gào.
Anh lại tiến lên một bước, ba người nam sinh kia cũng không dám vây công tới nữa, tan tác như chim muông.
"Hệ truyền thanh, chính là miệng lớn!" Anh rủa thầm một tiếng.
Bị mấy kẻ hệ truyền thanh thêm dầu thêm mỡ tuyên truyền, mặc dù Vịnh Bội rất tín nhiệm anh, nhưng lòng ghen tỵ của con gái rất đáng sợ, trở về anh phải giải thích rồi!
"Còn tốt đó chứ?" Anh đỡ Dư Nhân Thư dậy.
Dư Nhân Thư không bảo vệ được cô gái mình yêu thích, ở ** trên sân khóc rống thất thanh.
"Dư Nhân Thư, cậu nói chân trời chỗ nào không cỏ thơm, cậu khóc cái gì hả?!" Giang Diệc Hãn ngồi xổm ở trước mặt anh ta, vô cùng nhức đầu.
Mà cô, vẫn còn chậm chạp giãy giụa giữa chạy và không chạy.
"Này, cậu nhìn rất quen mắt? Cái áo cậu cầm trong tay, là áo của tớ sao?" Không trấn an được Dư Nhân Thư, anh đột nhiên xoay người.
A, anh muốn lấy áo lau nước mắt cho đối phương? Vãn Vãn vội vàng giơ cao đôi tay, cầm áo nâng ở trước mặt anh.
Thấy có áo mới rồi, anh vươn tay nhận lấy, sau đó....
Nghênh ngang ở trước mặt cô cởi áo, lộ ra lồng ngực rắn chắc, nhưng không để cho cô có cơ hội "Thưởng thức" nhiều, anh đã mặc lại áo sơ mi.
Anh tiện tay ném áo bị xé rách do vừa rồi đánh nhau vào thùng rác, trực tiếp hủy thi diệt tích.
Đây là lần thứ hai anh ở trước mặt cô cởi áo rồi, Vãn Vãn lại một lần nữa bị dọa hỏng, sợ tới mức động cũng không dám động.
"Lỗ mũi của cậu tốt hơn chưa?" Anh hỏi.
"Tốt, tốt lắm...." Cô trả lời cà lăm.
"Vậy thì tốt, tớ đi đây!" Anh phất tay một cái, cũng không quay đầu lại liền bước đi, "Cậu phải tin tưởng tớ, lúc đàn ông khóc, tuyệt đối không muốn người khác đứng bên cạnh nhìn đâu, cho nên cậu cũng như tớ, nhanh chóng đi đi!"
Đây là lần thứ hai cô gặp được anh, giống như lần đầu tiên, vẫn chỉ có một câu đối thoại.
....
"Này, cô nhóc béo, nói chuyện với cô đấy."
"A." Cô trì độn mấy giây, ngơ ngác nhìn về phía bạn học cũng không quá quen kia.
"Chúng tôi muốn đi quan hệ hữu nghị, tính cho cô một phần!" Dáng vẻ nữ sinh dẫn đầu kia rất bá đạo.
"Tôi không muốn, tôi không đi!" Cô vội vàng khoát tay.
"Cô dám không đi? Dẫn cô đi là coi trọng cô!" Nữ sinh khác đặt lên bả vai cô, "Trong quan hệ hữu nghị cũng có người béo, thích hợp với cô, cô đi theo sẽ cảm kích chúng tôi đấy!" Bốn phía đều là tiếng cười mỉa mai.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì vóc người này, cô bị châm biếm không ít lần.
"Ah, hiện tại nhìn lại một chút, cô nhóc mập dường như gầy hơn nhiều rồi, có thể đoạt phong thái của tụi mình không?" Một người nữ sinh bên cạnh đáp lời.
Vãn Vãn có cặp mắt cực kỳ xinh đẹp.
"Cậu nói có khả năng sao?" Mọi người lại cười to vang dội.
Lá xanh luôn làm nền cho hoa tươi, Vãn Vãn mập mạp, chính là lá xanh tốt nhất.
Không để ý đến tiếng kháng nghị cô phát ra, các nữ sinh nhấc cô lên.
Toàn bộ quá trình quan hệ hữu nghĩ với hệ tin tức, cô làm đủ bổn phận lá xanh, nhưng họ cố tình không chịu bỏ qua cho cô.
"Ai nha, hôm nay phải làm sao bây giờ, lại có thể là bốn đối năm!" Một phút trước, bạn học nữ ở trước mặt cô hung giống cọp mẹ, giờ khắc này ở trước mặt các nam sinh lại rất giả bộ, giọng nói nụng nịu làm cho người ta dựng lông toàn thân.
"Chúng tôi có gọi Giang Diệc Hãn, nhưng tên nhóc kia rất trung thành với bạn gái, cậu ta nói mình không làm kẻ bắt cá hai tay." Bạn học nam giải thích một câu, các nữ sinh đang ngồi ở đây đều rất thất vọng.
Lông mi thật dài của Vãn Vãn chớp một cái.
Trong đôi mắt mang theo tò mò đơn giản.
"Thật mất hứng!" Các nữ sinh rất không vui, nhưng vẫn quan tâm, "Vậy không phải sẽ có một người bị bỏ rơi sao?"
Vãn Vãn đang muốn thức thời giơ tay.
"Đây còn phải nói, đương nhiên là Vãn Vãn không ai muốn, trong mấy người tụi mình chỉ cô ta mập nhất, thịt mỡ heo như vậy, chẳng lẽ còn có nam sinh gặm được?" Giọng nói rất khắc nghiệt.
Tay Vãn Vãn cương cứng , từ từ để xuống.
Cô thật không biết mình mập mạp có lỗi gì với đám người các cô? Cô đang muốn đứng dậy....
"Mặt bánh quai chèo, cô không biết rất nhiều nam sinh đều là động vật ăn thịt ư? Dáng người khô cằn như bánh quai chèo của cô, mắt người nào bị mù mới có thể ước hẹn với cô." Sau lưng truyền đến tiếng cười như không cười.
Mọi người cứng đờ.
"Diệc Hãn, sao cậu lại tới đây?" Một người nam sinh vội vàng đứng dậy hoà giải.
"Vịnh Bội muốn tớ biết thêm vài nữ sinh, nói để tránh tương lai hối hận, oán trách là cô ấy chiếm cứ tớ, không cho tớ quyền lựa chọn." Anh không sao cả nhún vai một cái.
Sỡ dĩ Vịnh Bội dám làm như vậy, còn không phải là do nắm chắc rồi sao, đời này anh đã sớm chọn xong?!
Mặt nữ sinh bị kêu là bánh quai chèo, trong lòng tức muốn chết, bày một khuôn mặt thối, "Hiện tại như thế nào, muốn chọn đối tượng quan hệ hữu nghị rồi sao?" Đàn ông đều là động vật ăn thịt? Cô phi!
Mấy nam sinh quẩy người một cái, thành thật mà nói, trước khi không bị Giang Diệc Hãn tổn hại, mọi người coi trọng nhất là "Mặt bánh quai chèo", dù trên mặt cô có chút tàn nhang, nhưng vóc người cực đẹp.
Chỉ là hiện tại người nào chọn cô, không phải biến thành mắt bị mù rồi ư?
"Này, đi thôi, xem phim." Giang Diệc Hãn gọi Vãn Vãn vẫn luôn cương cứng bả vai.
Vãn Vãn ngoài ý muốn ngước mắt.
Cho nên, cô là người đầu tiên được chọn? Mặt những nữ sinh khác đều đen rồi.
Vãn Vãn được cứu, cảm ơn vội vàng đứng dậy.
"Giang Diệc Hãn, cậu thật cường hãn, khối thịt mỡ heo lớn như vậy mà cậu cũng nuốt xuống được, cậu mới đúng là một người mắt bị mù!" "Mặt bánh quai chèo" bị so sánh với một người mập, đám người ở sau lưng rống giận.
Giang Diệc Hãn xoay người lại, ánh mắt cực lạnh lùng, khinh thường nói, "Trong mắt tôi, cô ấy rất đẹp, bởi vì nội tâm mới là xinh đẹp nhất! Mặt bánh quai chèo, cô có nội tâm không?"
Một nữ sinh bị một trái banh đá trúng lỗ mũi, không có oa oa kêu to, dễ dàng bỏ qua cho người gây họa, ngược lại còn trở về giặt áo sạch sẽ, nội tâm tuyệt đối cao hơn các cô gấp trăm lần!
Cả người Vãn Vãn chấn động ngay tại chỗ, dòng nước ấm cảm động chảy khắp cơ thể, từ nhỏ đến lớn, trừ ba, anh là người đàn ông đầu tiên khen cô xinh đẹp.
Mặc dù, anh khen ngợi nội tâm.
Nói xong, anh kéo tay của cô, ở trước mặt một đám nữ sinh tức đến lệch mũi, mang theo cô rời khỏi hiện trường.
....
Giang Hãn.
Giang Diệc Hãn.
Hai cái tên này ở trong miệng Vãn Vãn, chạy một vòng lại một vòng.
Cô không nghĩ ra, tại sao anh muốn dùng tên giả, đã trở thành bạn cùng phòng, loại hành vi này của anh rất không thành thật.
Anh không nhớ rõ cô, lần đầu tiên gặp lại, Vãn Vãn liền xác định.
Cũng đúng, bọn họ ở trong sân trường chỉ gặp mặt ba lần, mặc dù lần thứ ba, bọn họ xem một bộ phim điện ảnh.
Nhưng đối thoại của bọn họ, vẫn chỉ có một câu nói.
Thời gian tan cuộc, anh nói gặp lại sau, cô cũng ngập ngừng trả lời ba chữ "Gặp lại sau".
Vốn là người sống trong hai thế giới, một tiếng gặp lại sau, liền đại biểu sau này không cùng xuất hiện nữa.
Nhưng cô lại dùng khoảng ba năm, từ từ dập tắt rung động ở trong lòng mình.
Trai đẹp và khí cầu mập mạp, thế nào cũng không thể được tổ hợp lại với nhau, cũng không phải là đang diễn《Tên của tôi là Kim Sam Soon 》đúng không? Nhưng cô lại nhớ, tên phim điện ảnh năm đó là《Nếu như yêu 》.
Cô biết tên của anh, anh gọi là Giang Diệc Hãn.
Trong trường này, chỉ cần bộ dạng nam sinh đẹp trai một chút, chính là đề tài vĩnh viễn không chán của các nữ sinh, cho nên biết tên của anh thật dễ như trở bàn tay.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, cô gái mập mạp giống như cô, để tránh chọc người cười nhạo, tuyệt đối sẽ không biết không tự lượng sức mình đến gần trai đẹp chói mắt như vậy.
Nhưng áo sơ mi đó thật khiến cô đấu tranh thật lâu.
"Không cho các cậu nói xấu Chức Tâm!" Lúc đến gần học viện hệ tin tức, cô ở ** trên sân nhỏ, nhìn thấy nam sinh nho nhã yếu đuối đang đánh nhau với một đám nam sinh thoạt nhìn rất cường tráng.
"Tụi này nói sai sao? Chức Tâm đang mang thai, lấy gia thế của Hứa Ngạn Sâm, sau này có thể coi cô ta như giày rách để ném không, thật đúng là một ẩn số!"
"Dư Nhân Thư, làm sao mày lại thảm như vậy? Theo đuổi lâu như thế, coi Thẩm Chức Tâm như bảo bối. Hiện tại chính mình phát hiện người trong lòng bị người khác làm lớn bụng, mày đau lòng không?"
"Tao thấy, chờ Hứa Ngạn Sâm dùng một cước đá Thẩm Chức Tâm, mày tiếp tục giữ vững thái độ này, có thể Thẩm Chức Tâm đã là tàn hoa bại liễu sẽ suy nghĩ đến mày!" Các bạn học nói mát, càng nói càng quá đáng, càng nói càng khó nghe.
Đám nam sinh ở sân trường gần như là nhìn quen lắm rồi, nhưng mà đối với việc phá thai, mọi người vẫn rất để ý, thậm chí ánh mắt còn mang theo khinh bỉ.
Chuyện này huyên náo quá lớn, Vãn Vãn không thể không biết, cho dù coi như đã sớm tốt nghiệp, Hứa Ngạn Sâm ở trong trường học gần như vẫn dùng thân phận của nhân vật truyền kỳ tồn tại. Gia thế, năng lực của anh ta không có người có thể sánh kịp, tự nhiên người đỏ mắt quá nhiều. Lần này, Thẩm Chức Tâm là bị những người đỏ mắt kia lấy làm bia rồi.
"A!" Giận dữ gầm lên, không khống chế được tâm tình của mình nữa, nam sinh tên là Dư Nhân Thư kia giống như sư tử nổi giận vọt tới.
Nhưng mới mấy hiệp thôi, anh ta đã ngã xuống sân, bị đánh đến gần như không bò dậy nổi.
Đang lúc một nam sinh lại muốn nâng quả đấm lên thì một cục đá bay tới, đánh trúng nắm tay của hắn, nam sinh đau đến oa oa kêu to.
"Đánh nhau, dĩ nhiên tìm người biết đánh." Giang Diệc Hãn ném cục đá lên không trung, cười lưu manh.
"Giang Diệc Hãn, mày đừng xen vào việc của người khác, đây là quyết đấu giữa hệ truyền thanh chúng tao với hệ tin tức!" Nam sinh đánh người kia cả giận nói.
"Hình như tôi cũng là hệ tin tức? Đúng lúc các người thảo luận Thẩm Chức Tâm, hình như là của lớp chúng tôi?" Anh nhún vai một cái, "Tôi làm người không có ưu điểm gì, nhưng phi, thường, bao che, khuyết điểm!"
Một quả đấm của anh đã trực tiếp đánh về phía Trương Hiêu mới vừa nói chuyện, đánh Dư Nhân Thư sưng mặt sưng mũi còn không chịu bỏ qua, đối phương nhất thời bị đánh đến mềm thành một đoàn.
Mấy người kia nhào tới đánh với anh.
Bốp bốp, binh binh, rầm rầm, quả đấm nện ở trên thân thể con người, không ngừng vang lên tiếng trầm đục, truyền ra khiến Vãn Vãn ngây người, cũng bị dọa ngốc, cô vội vàng che mắt.
Bởi vì chính là cô hẹn anh tới ** trường lấy áo, mới có thể dẫn tới trận ác chiến này.
Trong lòng cô hơi sợ, trời sanh nhát gan khiến cô lùi lại vài bước, rất muốn nhanh thoát khỏi hiện trường. Nhưng như vậy lại giống như không có nghĩa khí? Ba từng nói, làm người quan trọng nhất chính là nói nghĩa khí.
Trước là 3-1, hiện tại, cũng là 3-1.
"Giang Diệc Hãn, mày nhớ cho tao, tao sẽ nói cho Vịnh Bội, mày vì Thẩm Chức Tâm đánh chúng tao!" Khóe miệng bị thương, môi sưng gấp đôi, đến mắt cũng bầm tìm, nhìn bạn học kia nhếch nhác kêu gào.
Anh lại tiến lên một bước, ba người nam sinh kia cũng không dám vây công tới nữa, tan tác như chim muông.
"Hệ truyền thanh, chính là miệng lớn!" Anh rủa thầm một tiếng.
Bị mấy kẻ hệ truyền thanh thêm dầu thêm mỡ tuyên truyền, mặc dù Vịnh Bội rất tín nhiệm anh, nhưng lòng ghen tỵ của con gái rất đáng sợ, trở về anh phải giải thích rồi!
"Còn tốt đó chứ?" Anh đỡ Dư Nhân Thư dậy.
Dư Nhân Thư không bảo vệ được cô gái mình yêu thích, ở ** trên sân khóc rống thất thanh.
"Dư Nhân Thư, cậu nói chân trời chỗ nào không cỏ thơm, cậu khóc cái gì hả?!" Giang Diệc Hãn ngồi xổm ở trước mặt anh ta, vô cùng nhức đầu.
Mà cô, vẫn còn chậm chạp giãy giụa giữa chạy và không chạy.
"Này, cậu nhìn rất quen mắt? Cái áo cậu cầm trong tay, là áo của tớ sao?" Không trấn an được Dư Nhân Thư, anh đột nhiên xoay người.
A, anh muốn lấy áo lau nước mắt cho đối phương? Vãn Vãn vội vàng giơ cao đôi tay, cầm áo nâng ở trước mặt anh.
Thấy có áo mới rồi, anh vươn tay nhận lấy, sau đó....
Nghênh ngang ở trước mặt cô cởi áo, lộ ra lồng ngực rắn chắc, nhưng không để cho cô có cơ hội "Thưởng thức" nhiều, anh đã mặc lại áo sơ mi.
Anh tiện tay ném áo bị xé rách do vừa rồi đánh nhau vào thùng rác, trực tiếp hủy thi diệt tích.
Đây là lần thứ hai anh ở trước mặt cô cởi áo rồi, Vãn Vãn lại một lần nữa bị dọa hỏng, sợ tới mức động cũng không dám động.
"Lỗ mũi của cậu tốt hơn chưa?" Anh hỏi.
"Tốt, tốt lắm...." Cô trả lời cà lăm.
"Vậy thì tốt, tớ đi đây!" Anh phất tay một cái, cũng không quay đầu lại liền bước đi, "Cậu phải tin tưởng tớ, lúc đàn ông khóc, tuyệt đối không muốn người khác đứng bên cạnh nhìn đâu, cho nên cậu cũng như tớ, nhanh chóng đi đi!"
Đây là lần thứ hai cô gặp được anh, giống như lần đầu tiên, vẫn chỉ có một câu đối thoại.
....
"Này, cô nhóc béo, nói chuyện với cô đấy."
"A." Cô trì độn mấy giây, ngơ ngác nhìn về phía bạn học cũng không quá quen kia.
"Chúng tôi muốn đi quan hệ hữu nghị, tính cho cô một phần!" Dáng vẻ nữ sinh dẫn đầu kia rất bá đạo.
"Tôi không muốn, tôi không đi!" Cô vội vàng khoát tay.
"Cô dám không đi? Dẫn cô đi là coi trọng cô!" Nữ sinh khác đặt lên bả vai cô, "Trong quan hệ hữu nghị cũng có người béo, thích hợp với cô, cô đi theo sẽ cảm kích chúng tôi đấy!" Bốn phía đều là tiếng cười mỉa mai.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì vóc người này, cô bị châm biếm không ít lần.
"Ah, hiện tại nhìn lại một chút, cô nhóc mập dường như gầy hơn nhiều rồi, có thể đoạt phong thái của tụi mình không?" Một người nữ sinh bên cạnh đáp lời.
Vãn Vãn có cặp mắt cực kỳ xinh đẹp.
"Cậu nói có khả năng sao?" Mọi người lại cười to vang dội.
Lá xanh luôn làm nền cho hoa tươi, Vãn Vãn mập mạp, chính là lá xanh tốt nhất.
Không để ý đến tiếng kháng nghị cô phát ra, các nữ sinh nhấc cô lên.
Toàn bộ quá trình quan hệ hữu nghĩ với hệ tin tức, cô làm đủ bổn phận lá xanh, nhưng họ cố tình không chịu bỏ qua cho cô.
"Ai nha, hôm nay phải làm sao bây giờ, lại có thể là bốn đối năm!" Một phút trước, bạn học nữ ở trước mặt cô hung giống cọp mẹ, giờ khắc này ở trước mặt các nam sinh lại rất giả bộ, giọng nói nụng nịu làm cho người ta dựng lông toàn thân.
"Chúng tôi có gọi Giang Diệc Hãn, nhưng tên nhóc kia rất trung thành với bạn gái, cậu ta nói mình không làm kẻ bắt cá hai tay." Bạn học nam giải thích một câu, các nữ sinh đang ngồi ở đây đều rất thất vọng.
Lông mi thật dài của Vãn Vãn chớp một cái.
Trong đôi mắt mang theo tò mò đơn giản.
"Thật mất hứng!" Các nữ sinh rất không vui, nhưng vẫn quan tâm, "Vậy không phải sẽ có một người bị bỏ rơi sao?"
Vãn Vãn đang muốn thức thời giơ tay.
"Đây còn phải nói, đương nhiên là Vãn Vãn không ai muốn, trong mấy người tụi mình chỉ cô ta mập nhất, thịt mỡ heo như vậy, chẳng lẽ còn có nam sinh gặm được?" Giọng nói rất khắc nghiệt.
Tay Vãn Vãn cương cứng , từ từ để xuống.
Cô thật không biết mình mập mạp có lỗi gì với đám người các cô? Cô đang muốn đứng dậy....
"Mặt bánh quai chèo, cô không biết rất nhiều nam sinh đều là động vật ăn thịt ư? Dáng người khô cằn như bánh quai chèo của cô, mắt người nào bị mù mới có thể ước hẹn với cô." Sau lưng truyền đến tiếng cười như không cười.
Mọi người cứng đờ.
"Diệc Hãn, sao cậu lại tới đây?" Một người nam sinh vội vàng đứng dậy hoà giải.
"Vịnh Bội muốn tớ biết thêm vài nữ sinh, nói để tránh tương lai hối hận, oán trách là cô ấy chiếm cứ tớ, không cho tớ quyền lựa chọn." Anh không sao cả nhún vai một cái.
Sỡ dĩ Vịnh Bội dám làm như vậy, còn không phải là do nắm chắc rồi sao, đời này anh đã sớm chọn xong?!
Mặt nữ sinh bị kêu là bánh quai chèo, trong lòng tức muốn chết, bày một khuôn mặt thối, "Hiện tại như thế nào, muốn chọn đối tượng quan hệ hữu nghị rồi sao?" Đàn ông đều là động vật ăn thịt? Cô phi!
Mấy nam sinh quẩy người một cái, thành thật mà nói, trước khi không bị Giang Diệc Hãn tổn hại, mọi người coi trọng nhất là "Mặt bánh quai chèo", dù trên mặt cô có chút tàn nhang, nhưng vóc người cực đẹp.
Chỉ là hiện tại người nào chọn cô, không phải biến thành mắt bị mù rồi ư?
"Này, đi thôi, xem phim." Giang Diệc Hãn gọi Vãn Vãn vẫn luôn cương cứng bả vai.
Vãn Vãn ngoài ý muốn ngước mắt.
Cho nên, cô là người đầu tiên được chọn? Mặt những nữ sinh khác đều đen rồi.
Vãn Vãn được cứu, cảm ơn vội vàng đứng dậy.
"Giang Diệc Hãn, cậu thật cường hãn, khối thịt mỡ heo lớn như vậy mà cậu cũng nuốt xuống được, cậu mới đúng là một người mắt bị mù!" "Mặt bánh quai chèo" bị so sánh với một người mập, đám người ở sau lưng rống giận.
Giang Diệc Hãn xoay người lại, ánh mắt cực lạnh lùng, khinh thường nói, "Trong mắt tôi, cô ấy rất đẹp, bởi vì nội tâm mới là xinh đẹp nhất! Mặt bánh quai chèo, cô có nội tâm không?"
Một nữ sinh bị một trái banh đá trúng lỗ mũi, không có oa oa kêu to, dễ dàng bỏ qua cho người gây họa, ngược lại còn trở về giặt áo sạch sẽ, nội tâm tuyệt đối cao hơn các cô gấp trăm lần!
Cả người Vãn Vãn chấn động ngay tại chỗ, dòng nước ấm cảm động chảy khắp cơ thể, từ nhỏ đến lớn, trừ ba, anh là người đàn ông đầu tiên khen cô xinh đẹp.
Mặc dù, anh khen ngợi nội tâm.
Nói xong, anh kéo tay của cô, ở trước mặt một đám nữ sinh tức đến lệch mũi, mang theo cô rời khỏi hiện trường.
....
Giang Hãn.
Giang Diệc Hãn.
Hai cái tên này ở trong miệng Vãn Vãn, chạy một vòng lại một vòng.
Cô không nghĩ ra, tại sao anh muốn dùng tên giả, đã trở thành bạn cùng phòng, loại hành vi này của anh rất không thành thật.
Anh không nhớ rõ cô, lần đầu tiên gặp lại, Vãn Vãn liền xác định.
Cũng đúng, bọn họ ở trong sân trường chỉ gặp mặt ba lần, mặc dù lần thứ ba, bọn họ xem một bộ phim điện ảnh.
Nhưng đối thoại của bọn họ, vẫn chỉ có một câu nói.
Thời gian tan cuộc, anh nói gặp lại sau, cô cũng ngập ngừng trả lời ba chữ "Gặp lại sau".
Vốn là người sống trong hai thế giới, một tiếng gặp lại sau, liền đại biểu sau này không cùng xuất hiện nữa.
Nhưng cô lại dùng khoảng ba năm, từ từ dập tắt rung động ở trong lòng mình.
Trai đẹp và khí cầu mập mạp, thế nào cũng không thể được tổ hợp lại với nhau, cũng không phải là đang diễn《Tên của tôi là Kim Sam Soon 》đúng không? Nhưng cô lại nhớ, tên phim điện ảnh năm đó là《Nếu như yêu 》.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.