Quyển 3 - Chương 4
Đản Đản 1133
18/01/2016
Vẫn rất khó ăn, Giang Thiệu Cạnh rút khăn giấy ra, lau sạch khóe môi.
Vãn Vãn lúc này, có chút xốc xếch, không chỉ có cái kẹp tóc bươm bướm bằng đá, ngay cả bộ quần áo mấy vạn vừa mới mua trên người cũng dính đầy dầu mỡ, khắp người toàn là mùi khói dầu.
Mà để cho cô trở nên chật vật như vậy, chính là người đàn ông trước mắt.
Tết Trung thu của cô quả thật vô cùng bi thảm, đã thấy cô bé lọ lem mặc váy công chúa bao giờ chưa? Có, chính là cô đây, bởi vì phải phục vụ anh Giang khó hầu hạ này!
Hiện tại Vãn Vãn mang tiếng là ở biệt thự, chỉ là trong biệt thự lớn như vậy, chỉ có anh Giang vừa lạnh vừa hung trước mắt này.
Người giúp việc đi đâu hết rồi? Đều đã nghỉ rồi! Cho nên, cô thật sự không hiểu, tại sao không đến nhà hàng, lại muốn tới chỗ này?
Rượu đỏ trong ly, nhẹ nhàng lắc lắc, từng món ăn, Giang Thiệu Cạnh sau khi nếm thử, rất khách quan cho lời nhận xét, "Thịt cá không có vị tươi, thịt bò quá dai, rau cải cho quá nhiều dầu, cua đồng bị cô làm cho gãy mất ba cái chân." Anh không phải không cảm thấy Vãn Vãn e sợ anh, cho nên anh cố gắng tỏ ra hiền hòa một chút.
Một bàn tám món ăn, lời nhận xét của anh không có lấy một câu là khen ngợi hay chấp nhận, nhưng mà, thật ra thì trong lòng anh có chút kinh ngạc nho nhỏ, mặc dù tài nấu nướng vẫn hơi hỏng bét, nhưng mà, đối với cô mà nói, đã coi như vô cùng tiến bộ rồi.
Là cái gì kích thích cái người ngu ngốc này? Anh vẫn còn nhớ, một tháng trước, đồ ăn cô làm cho cháy sạch còn có thể so với thức ăn cho heo.
Mà vẻ mặt Vãn Vãn, vẫn đang trong trạng thái hoảng thần như cũ.
"Hôm nay ăn mặc rất đẹp, chín trên mười." Giang Thiệu Cạnh khẽ lắc ly rượu, nhàn nhạt nói.
Rất đẹp, trong khoảng khắc khi nhìn thấy cô, anh còn tưởng rằng gặp được một thục nữ xinh đẹp.
Thật là người dựa vào quần áo, Phật dựa vào nạm vàng, đáng tiếc…
Là một thục nữ nực cười bị người cho leo cây.
"Cám, cám ơn." Vãn Vãn cố gắng lắm mới có thể nặn ra nụ cười.
Giang Thiệu Cạnh động tay, nhấc vỏ cua ra, mùi vị gạch cua rất ngon, kết hợp với mùi rượu nguyên chất quanh quẩn ở trước mũi, không khỏi ăn chán chê một hồi, tâm tình rất tốt.
"Cô không ăn sao?" Ăn được một nửa, anh ngừng tay.
Cả buổi tối, dường như đều là anh ăn, Vãn Vãn ngay cả chiếc đũa cũng không động đến.
"Tôi không có khẩu vị." Vãn Vãn nhẹ nhàng lắc đầu trả lời.
Vãn Vãn cảm thấy rất đau khổ, cô cái gì cũng ăn không vô, cô chỉ mong có thể rời khỏi Thượng Hải nhanh một chút!
Bây giờ cô thậm chí không muốn gặp Diệc Hãn một chút nào.
Cô không muốn so đo, nhưng mà tối nay cô thật sự có cảm thấy bị người khác cố ý chơi đùa.
Cô có chút tức giận, hơn nữa, lòng đang phát lạnh.
Trái với tâm tình tồi tệ của cô, tâm tình của Giang Thiệu Cạnh lại vô cùng tốt, đôi đũa gắp một miếng trứng chiên cho vào trong miệng.
Thành thật mà nói, mùi vị đĩa trứng chiên này thật sự rất bình thường, thế nhưng so với kinh nghiệm đáng sợ cô từng để cho anh ăn phải vỏ trứng trước kia, anh vẫn vô cùng sẵn lòng cho cô đạt tiêu chuẩn.
Một bên tâm tình rất tốt dùng cơm, một bên anh từ từ hỏi, "Thật sự không ăn một chút?" Nhìn tinh thần cô vô cùng không tốt , anh cũng không muốn đưa cô đi bệnh viện.
"Chuyện đã xảy ra rồi, tâm tình cô có kém đi nữa cũng không còn cách nào khác, Diệc Hãn vẫn đang ở chỗ Lôi lão đầu kia tham gia buổi xem mắt, nếu cô để mình chết đói, càng không có biện pháp cùng với người phụ nữ khác đấu một trận!"
Tin tức Giang Thiệu Cạnh vô tình hay cố ý truyền đạt, khiến Vãn Vãn ngạc nhiên, "Anh Giang, anh… Ý của anh là…” Làm sao có thể?!
"Cậu ta đi xem mắt." Giang Thiệu Cạnh mặt không thay đổi dứt khoát nói cho cô biết.
Chỉ là anh cố ý không nói, Diệc Hãn nói sẽ dùng thời gian nhanh nhất thoát khỏi đám người kia, chạy tới gặp bọn họ.
Bỗng chốc nhận được tin tức, sắc mặt Vãn Vãn bắt đầu trắng bệch, trái tim rầm một cái chìm vào đáy cốc, "Anh ấy đi xem mắt? …" Vãn Vãn cảm thấy khó có thể tin được, nhưng mà tin tức này là do Anh Giang cung cấp, chắc anh sẽ không nói dối.
"Ừ, đối tượng hẹn hò tối nay của cậu ấy là thiên kim Tống thị Tống Ngữ Yên." Anh không ngại nói cho cô biết.
"Người thừa kế duy nhất của tập đoàn ẩm thực Tống thị Tống Ngữ Yên, cô ấy tự nhiên so với trân châu còn quý hơn! Tống tiểu thư vốn có chứng tự bế, năm nay Tống chủ tịch phát hiện bị ung thư phổi, cho nên Tống chủ tịch tự nhiên chuẩn bị trước khi hấp hối nhất định phải thay cháu gái an bài xong nửa đời sau. Có thể lấy được Tống Ngữ Yên, tương đương với đào được mỏ vàng, toàn bộ tập đoàn ẩm thực Tống thị dễ như trở bàn tay…"
Lòng của Vãn Vãn khẽ phát run.
Cuộc sống của Vãn Vãn vốn yên bình, cô chưa bao giờ là một phần tử trong xã hội thượng lưu, thế giới kia cách cô rất xa, thế nhưng cô thật sự không ngờ Diệc Hãn sẽ cuốn vào trong đó.
"Tôi... Tôi có lòng tin với anh ấy..." Cuộc sống của bọn họ vô cùng yên bình tốt đẹp, cô tin, Diệc Hãn cũng cho là như vậy!
"Nếu là như vậy, tại sao cậu ấy lại để cô lạc ở chỗ này, một mình đi dự tiệc?" Giọng nói Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt phản bác.
Vãn Vãn chấn động.
Đúng vậy, tại sao? Cô khẽ phát run, giật mình nhìn chằm chằm vào Giang Thiệu Cạnh.
"Cô cảm thấy, mục đích cậu ta làm như vậy, không phải là bảo vệ cô quá mức sao?!" Giang Thiệu Cạnh dựa vào thành ghế, lạnh giọng hỏi.
Anh vốn là cao thủ đàm phán.
"Đúng, là bảo vệ quá mức..." Ngập ngừng một lúc, Vãn Vãn trả lời.
Chỉ là, vì cái gì mà anh không chờ cô cùng nhau đến chỗ hẹn? Cô bị bỏ lại một mình, thật sự không dễ chịu dẫn đến suy nghĩ lung tung.
"Cô có muốn biết, tại sao tôi có thể nắm rõ tình huống của Tống Ngữ Yên như vậy không?"
Chần chờ một chút, Vãn Vãn gật đầu, cô không ngờ tới, mình đang ngây ngốc nhảy vào cạm bẫy.
"Bởi vì, Tống Ngữ Yên là người khu A chọn, còn đem tôi làm đối tượng trọng điểm bồi dưỡng." Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt nói cho cô biết.
"Vậy Anh Giang..." Tại sao lại không cố nắm chặt lấy chứ?!
"Trong tất cả các đối tượng hẹn hò của tôi, Tống Ngữ Yên là người duy nhất thất hẹn." Giang Thiệu Cạnh cũng không sợ bị mất mặt, lạnh tanh nói cho cô biết, "Nghe nói, ngay từ lúc bắt đầu, chủ tịch Tống giới thiệu rất nhiều đối tượng cho cô ấy, đều là tinh anh trong giới thương nghiệp, chủ tịch Tống không ngừng giới thiệu, cô ấy không ngừng thất hẹn, cô ấy giống như một tiểu thư lầu các không muốn gặp người, một bước cũng không dám bước ra khỏi thế giới đóng kín của mình."
"Vậy tại sao cô ấy chấp nhận gặp mặt Diệc Hãn?" Không phải cự tuyệt tất cả mọi người sao? Chuyện này thật sự không theo lẽ thường!
"Diệc Hãn không có lòng cho sự nghiệp, vốn không phải là một đối tượng trong danh sách. Cho đến một ngày, chủ tịch Tống phát hiện trong ngăn kéo của cháu gái nhỏ của mình có cất giấu một quyển album, đều là trước năm Diệc Hãn 12 tuổi, đang chời đùa cùng Diệc Hãn, đang học đàn dương cầm với Diệc Hãn, những bức hình kia nếu như chỉ là bạn thời thơ ấu, sẽ không giữ gìn cẩn thận như vậy..."
Trái tim Vãn Vãn bị gõ mạnh một cái.
Tống tiểu thư thầm mến Diệc Hãn, cũng giống như cô vậy...
"Chủ tịch Tống tôi có từng tiếp xúc một lần, khi đó Diệc Hãn vừa mới bắt đầu lui tới cùng cô, tôi một mực cự tuyệt đối phương, nào biết chủ tịch Tống chưa từ bỏ ý định, bắt đầu tiếp xúc với người nhà họ Lôi, điều kiện chủ tịch Tống đưa ra vô cùng hấp dẫn, chỉ cần có thể thành công gả Tống Ngữ Yên đi, năm phần trăm cổ phần Tống thị sẽ để đáp tạ người làm mai, toàn bộ phần dư lại làm đồ cưới của Tống Ngữ Yên!"
Năm phần trăm cổ phần? Ít nhất cũng phải năm triệu? Vãn Vãn níu lưỡi.
"Không chỉ có vậy, chủ tịch Tống còn mở miệng cam kết, nếu như Diệc Hãn không có ý định quản lý Tống thị, Tống thị có thể giao cho người nhà họ Lôi quản lý!" Đây mới là trọng tâm chính!
Càng nghe, sắc mặt của Vãn Vãn càng tái nhợt.
"Diệc Hãn tốt nhất là nên đồng ý, nếu không đồng ý, tôi e rằng Lôi lão đầu sẽ đem Diệc Hãn đánh cho bất tỉnh, để cho bọn họ trực tiếp động phòng luôn!"
Rốt cuộc không chịu được đe dọa, Vãn Vãn gấp gáp đứng dậy.
"Anh Giang, anh có thể nói cho tối biết, ông ngoại Diệc Hãn ở chỗ nào được không?" Trái tim cô bị dọa đến sắp rụng rồi!
"Cô đi thì có thể làm được gì? Chỉ là tự rước lấy nhục!" Giang Thiệu Cạnh lạnh giọng nhắc nhở cô.
"Anh Giang, làm ơn, xin hãy nói cho tôi biết địa chỉ!" Vãn Vãn không chú ý tới nam nữ hữu biệt, nắm chặt cổ tay của anh cầu xin.
"Cô thật sự thích cậu ta như vậy?" Giang Thiệu Cạnh từng câu từng chữ lạnh lùng hỏi.
Những lời anh vừa nói, thật ra chỉ là khảo nghiệm mà thôi.
Khảo nghiệm, cô đến cùng thích Diệc Hãn bao nhiêu.
Về phần, mục đích khảo nghiệm? Anh...
"Không chỉ thích, tôi rất yêu anh ấy!" Vãn Vãn thốt ra.
Sinh nhật cô ngày ấy, Diệc Hãn đã chuẩn bị cầu hôn với cô! Cho nên, cô vô cùng tin tưởng anh, anh sẽ không chọn Tống tiểu thư!
Đáp án của cô, khiến đôi mắt Giang Thiệu Cạnh cũng rét run.
Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy gương mặt rét lạnh, đó là bàn tay lạnh buốt của anh Giang, một cái lại một cái vuốt má mềm của cô.
Vãn Vãn nín thở, một hồi phát run, bởi vì, loại ** này, không mang theo bất kỳ ** nào, chỉ giống như đang đánh giá hàng hóa.
"Nếu như mà tôi nói, xin cô đừng cản trở tiền đồ của em trai tôi, muốn cô buông tha cho nó thì sao?" Quả nhiên, anh Giang lạnh giọng hỏi.
Cho nên, người nhà họ Giang không có một người thích cô? Vãn Vãn gấp đến mức từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu trào ra khỏi khỏi hốc mắt.
Cô đơn giản chỉ là thích một người mà thôi, tại sao trở thành cản trở tiền đồ của anh ấy, tại sao cô lại phải chịu sự nhục nhã như vậy?!
"Chỉ cần anh ấy yêu tôi, tôi sẽ không buông tay!" Vãn Vãn lắc đầu, vẻ mặt kiên định.
"Thức thời một chút, chủ động rời khỏi, tôi sẽ bồi thường cho cô, giới thiệu một đối tượng khác cho cô! Chắc chắn sẽ có một người đàn ông cảm thấy có hứng thú với cô..." Giang Thiệu Cạnh tiếp tục vuốt ve “Mặt hàng” dễ vỡ như đậu hũ này, từng câu từng chữ rét lạnh tiếp tục khuyên nhủ.
Giới thiệu đối tượng cho cô? Chắc chắn sẽ có một người đàn ông cảm thấy hứng thú với cô? Gương mặt Vãn Vãn bị vuốt ve, trong lòng sởn cả gai ốc.
"Tôi sẽ giúp cô tìm một người đàn ông, người đàn ông kia bây giờ mặc dù có thể vẫn chưa Phú Khả Địch Quốc như Diệc Hãn, nhưng mà đợi một thời gian, tài sản của anh ta nhất định sẽ thắng được Giang Diệc Hãn!" Giang Thiệu Cạnh chậm rãi hỏi, "Có hứng thú tiếp nhận đề nghị tốt như vậy không?"
Anh không phải viên ngọc nhân tạo, anh mới là viên kim cương chân chính!
"Không, tôi không muốn!" Vãn Vãn chợt lùi về phía sau, cho dù người đàn ông có điều kiện tốt hơn nữa, thì có quan hệ gì với cô đâu? Cho dù có bị đe dọa cô cũng không bao giờ chấp nhận.
Cho nên, Anh Giang cũng chuẩn bị đứng về phe địch, cũng muốn vươn bàn tay ác quỷ ra chia rẽ cô với Diệc Hãn?!
Thái độ của cô, khiến tâm trạng đang tốt của Giang Thiệu Cạnh, ngược lại giận dữ dâng cao.
"Thức ăn trên bàn, một miếng cũng không được để lại, một miếng cũng không được nhả, ăn sạch toàn bộ cho tôi, tôi sẽ nói cho cô biết địa chỉ nhà họ Lôi!" Anh lạnh lùng thốt ra.
Không thích đề nghị của anh? Được, anh chỉnh chết cô!
Vãn Vãn lúc này, có chút xốc xếch, không chỉ có cái kẹp tóc bươm bướm bằng đá, ngay cả bộ quần áo mấy vạn vừa mới mua trên người cũng dính đầy dầu mỡ, khắp người toàn là mùi khói dầu.
Mà để cho cô trở nên chật vật như vậy, chính là người đàn ông trước mắt.
Tết Trung thu của cô quả thật vô cùng bi thảm, đã thấy cô bé lọ lem mặc váy công chúa bao giờ chưa? Có, chính là cô đây, bởi vì phải phục vụ anh Giang khó hầu hạ này!
Hiện tại Vãn Vãn mang tiếng là ở biệt thự, chỉ là trong biệt thự lớn như vậy, chỉ có anh Giang vừa lạnh vừa hung trước mắt này.
Người giúp việc đi đâu hết rồi? Đều đã nghỉ rồi! Cho nên, cô thật sự không hiểu, tại sao không đến nhà hàng, lại muốn tới chỗ này?
Rượu đỏ trong ly, nhẹ nhàng lắc lắc, từng món ăn, Giang Thiệu Cạnh sau khi nếm thử, rất khách quan cho lời nhận xét, "Thịt cá không có vị tươi, thịt bò quá dai, rau cải cho quá nhiều dầu, cua đồng bị cô làm cho gãy mất ba cái chân." Anh không phải không cảm thấy Vãn Vãn e sợ anh, cho nên anh cố gắng tỏ ra hiền hòa một chút.
Một bàn tám món ăn, lời nhận xét của anh không có lấy một câu là khen ngợi hay chấp nhận, nhưng mà, thật ra thì trong lòng anh có chút kinh ngạc nho nhỏ, mặc dù tài nấu nướng vẫn hơi hỏng bét, nhưng mà, đối với cô mà nói, đã coi như vô cùng tiến bộ rồi.
Là cái gì kích thích cái người ngu ngốc này? Anh vẫn còn nhớ, một tháng trước, đồ ăn cô làm cho cháy sạch còn có thể so với thức ăn cho heo.
Mà vẻ mặt Vãn Vãn, vẫn đang trong trạng thái hoảng thần như cũ.
"Hôm nay ăn mặc rất đẹp, chín trên mười." Giang Thiệu Cạnh khẽ lắc ly rượu, nhàn nhạt nói.
Rất đẹp, trong khoảng khắc khi nhìn thấy cô, anh còn tưởng rằng gặp được một thục nữ xinh đẹp.
Thật là người dựa vào quần áo, Phật dựa vào nạm vàng, đáng tiếc…
Là một thục nữ nực cười bị người cho leo cây.
"Cám, cám ơn." Vãn Vãn cố gắng lắm mới có thể nặn ra nụ cười.
Giang Thiệu Cạnh động tay, nhấc vỏ cua ra, mùi vị gạch cua rất ngon, kết hợp với mùi rượu nguyên chất quanh quẩn ở trước mũi, không khỏi ăn chán chê một hồi, tâm tình rất tốt.
"Cô không ăn sao?" Ăn được một nửa, anh ngừng tay.
Cả buổi tối, dường như đều là anh ăn, Vãn Vãn ngay cả chiếc đũa cũng không động đến.
"Tôi không có khẩu vị." Vãn Vãn nhẹ nhàng lắc đầu trả lời.
Vãn Vãn cảm thấy rất đau khổ, cô cái gì cũng ăn không vô, cô chỉ mong có thể rời khỏi Thượng Hải nhanh một chút!
Bây giờ cô thậm chí không muốn gặp Diệc Hãn một chút nào.
Cô không muốn so đo, nhưng mà tối nay cô thật sự có cảm thấy bị người khác cố ý chơi đùa.
Cô có chút tức giận, hơn nữa, lòng đang phát lạnh.
Trái với tâm tình tồi tệ của cô, tâm tình của Giang Thiệu Cạnh lại vô cùng tốt, đôi đũa gắp một miếng trứng chiên cho vào trong miệng.
Thành thật mà nói, mùi vị đĩa trứng chiên này thật sự rất bình thường, thế nhưng so với kinh nghiệm đáng sợ cô từng để cho anh ăn phải vỏ trứng trước kia, anh vẫn vô cùng sẵn lòng cho cô đạt tiêu chuẩn.
Một bên tâm tình rất tốt dùng cơm, một bên anh từ từ hỏi, "Thật sự không ăn một chút?" Nhìn tinh thần cô vô cùng không tốt , anh cũng không muốn đưa cô đi bệnh viện.
"Chuyện đã xảy ra rồi, tâm tình cô có kém đi nữa cũng không còn cách nào khác, Diệc Hãn vẫn đang ở chỗ Lôi lão đầu kia tham gia buổi xem mắt, nếu cô để mình chết đói, càng không có biện pháp cùng với người phụ nữ khác đấu một trận!"
Tin tức Giang Thiệu Cạnh vô tình hay cố ý truyền đạt, khiến Vãn Vãn ngạc nhiên, "Anh Giang, anh… Ý của anh là…” Làm sao có thể?!
"Cậu ta đi xem mắt." Giang Thiệu Cạnh mặt không thay đổi dứt khoát nói cho cô biết.
Chỉ là anh cố ý không nói, Diệc Hãn nói sẽ dùng thời gian nhanh nhất thoát khỏi đám người kia, chạy tới gặp bọn họ.
Bỗng chốc nhận được tin tức, sắc mặt Vãn Vãn bắt đầu trắng bệch, trái tim rầm một cái chìm vào đáy cốc, "Anh ấy đi xem mắt? …" Vãn Vãn cảm thấy khó có thể tin được, nhưng mà tin tức này là do Anh Giang cung cấp, chắc anh sẽ không nói dối.
"Ừ, đối tượng hẹn hò tối nay của cậu ấy là thiên kim Tống thị Tống Ngữ Yên." Anh không ngại nói cho cô biết.
"Người thừa kế duy nhất của tập đoàn ẩm thực Tống thị Tống Ngữ Yên, cô ấy tự nhiên so với trân châu còn quý hơn! Tống tiểu thư vốn có chứng tự bế, năm nay Tống chủ tịch phát hiện bị ung thư phổi, cho nên Tống chủ tịch tự nhiên chuẩn bị trước khi hấp hối nhất định phải thay cháu gái an bài xong nửa đời sau. Có thể lấy được Tống Ngữ Yên, tương đương với đào được mỏ vàng, toàn bộ tập đoàn ẩm thực Tống thị dễ như trở bàn tay…"
Lòng của Vãn Vãn khẽ phát run.
Cuộc sống của Vãn Vãn vốn yên bình, cô chưa bao giờ là một phần tử trong xã hội thượng lưu, thế giới kia cách cô rất xa, thế nhưng cô thật sự không ngờ Diệc Hãn sẽ cuốn vào trong đó.
"Tôi... Tôi có lòng tin với anh ấy..." Cuộc sống của bọn họ vô cùng yên bình tốt đẹp, cô tin, Diệc Hãn cũng cho là như vậy!
"Nếu là như vậy, tại sao cậu ấy lại để cô lạc ở chỗ này, một mình đi dự tiệc?" Giọng nói Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt phản bác.
Vãn Vãn chấn động.
Đúng vậy, tại sao? Cô khẽ phát run, giật mình nhìn chằm chằm vào Giang Thiệu Cạnh.
"Cô cảm thấy, mục đích cậu ta làm như vậy, không phải là bảo vệ cô quá mức sao?!" Giang Thiệu Cạnh dựa vào thành ghế, lạnh giọng hỏi.
Anh vốn là cao thủ đàm phán.
"Đúng, là bảo vệ quá mức..." Ngập ngừng một lúc, Vãn Vãn trả lời.
Chỉ là, vì cái gì mà anh không chờ cô cùng nhau đến chỗ hẹn? Cô bị bỏ lại một mình, thật sự không dễ chịu dẫn đến suy nghĩ lung tung.
"Cô có muốn biết, tại sao tôi có thể nắm rõ tình huống của Tống Ngữ Yên như vậy không?"
Chần chờ một chút, Vãn Vãn gật đầu, cô không ngờ tới, mình đang ngây ngốc nhảy vào cạm bẫy.
"Bởi vì, Tống Ngữ Yên là người khu A chọn, còn đem tôi làm đối tượng trọng điểm bồi dưỡng." Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt nói cho cô biết.
"Vậy Anh Giang..." Tại sao lại không cố nắm chặt lấy chứ?!
"Trong tất cả các đối tượng hẹn hò của tôi, Tống Ngữ Yên là người duy nhất thất hẹn." Giang Thiệu Cạnh cũng không sợ bị mất mặt, lạnh tanh nói cho cô biết, "Nghe nói, ngay từ lúc bắt đầu, chủ tịch Tống giới thiệu rất nhiều đối tượng cho cô ấy, đều là tinh anh trong giới thương nghiệp, chủ tịch Tống không ngừng giới thiệu, cô ấy không ngừng thất hẹn, cô ấy giống như một tiểu thư lầu các không muốn gặp người, một bước cũng không dám bước ra khỏi thế giới đóng kín của mình."
"Vậy tại sao cô ấy chấp nhận gặp mặt Diệc Hãn?" Không phải cự tuyệt tất cả mọi người sao? Chuyện này thật sự không theo lẽ thường!
"Diệc Hãn không có lòng cho sự nghiệp, vốn không phải là một đối tượng trong danh sách. Cho đến một ngày, chủ tịch Tống phát hiện trong ngăn kéo của cháu gái nhỏ của mình có cất giấu một quyển album, đều là trước năm Diệc Hãn 12 tuổi, đang chời đùa cùng Diệc Hãn, đang học đàn dương cầm với Diệc Hãn, những bức hình kia nếu như chỉ là bạn thời thơ ấu, sẽ không giữ gìn cẩn thận như vậy..."
Trái tim Vãn Vãn bị gõ mạnh một cái.
Tống tiểu thư thầm mến Diệc Hãn, cũng giống như cô vậy...
"Chủ tịch Tống tôi có từng tiếp xúc một lần, khi đó Diệc Hãn vừa mới bắt đầu lui tới cùng cô, tôi một mực cự tuyệt đối phương, nào biết chủ tịch Tống chưa từ bỏ ý định, bắt đầu tiếp xúc với người nhà họ Lôi, điều kiện chủ tịch Tống đưa ra vô cùng hấp dẫn, chỉ cần có thể thành công gả Tống Ngữ Yên đi, năm phần trăm cổ phần Tống thị sẽ để đáp tạ người làm mai, toàn bộ phần dư lại làm đồ cưới của Tống Ngữ Yên!"
Năm phần trăm cổ phần? Ít nhất cũng phải năm triệu? Vãn Vãn níu lưỡi.
"Không chỉ có vậy, chủ tịch Tống còn mở miệng cam kết, nếu như Diệc Hãn không có ý định quản lý Tống thị, Tống thị có thể giao cho người nhà họ Lôi quản lý!" Đây mới là trọng tâm chính!
Càng nghe, sắc mặt của Vãn Vãn càng tái nhợt.
"Diệc Hãn tốt nhất là nên đồng ý, nếu không đồng ý, tôi e rằng Lôi lão đầu sẽ đem Diệc Hãn đánh cho bất tỉnh, để cho bọn họ trực tiếp động phòng luôn!"
Rốt cuộc không chịu được đe dọa, Vãn Vãn gấp gáp đứng dậy.
"Anh Giang, anh có thể nói cho tối biết, ông ngoại Diệc Hãn ở chỗ nào được không?" Trái tim cô bị dọa đến sắp rụng rồi!
"Cô đi thì có thể làm được gì? Chỉ là tự rước lấy nhục!" Giang Thiệu Cạnh lạnh giọng nhắc nhở cô.
"Anh Giang, làm ơn, xin hãy nói cho tôi biết địa chỉ!" Vãn Vãn không chú ý tới nam nữ hữu biệt, nắm chặt cổ tay của anh cầu xin.
"Cô thật sự thích cậu ta như vậy?" Giang Thiệu Cạnh từng câu từng chữ lạnh lùng hỏi.
Những lời anh vừa nói, thật ra chỉ là khảo nghiệm mà thôi.
Khảo nghiệm, cô đến cùng thích Diệc Hãn bao nhiêu.
Về phần, mục đích khảo nghiệm? Anh...
"Không chỉ thích, tôi rất yêu anh ấy!" Vãn Vãn thốt ra.
Sinh nhật cô ngày ấy, Diệc Hãn đã chuẩn bị cầu hôn với cô! Cho nên, cô vô cùng tin tưởng anh, anh sẽ không chọn Tống tiểu thư!
Đáp án của cô, khiến đôi mắt Giang Thiệu Cạnh cũng rét run.
Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy gương mặt rét lạnh, đó là bàn tay lạnh buốt của anh Giang, một cái lại một cái vuốt má mềm của cô.
Vãn Vãn nín thở, một hồi phát run, bởi vì, loại ** này, không mang theo bất kỳ ** nào, chỉ giống như đang đánh giá hàng hóa.
"Nếu như mà tôi nói, xin cô đừng cản trở tiền đồ của em trai tôi, muốn cô buông tha cho nó thì sao?" Quả nhiên, anh Giang lạnh giọng hỏi.
Cho nên, người nhà họ Giang không có một người thích cô? Vãn Vãn gấp đến mức từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu trào ra khỏi khỏi hốc mắt.
Cô đơn giản chỉ là thích một người mà thôi, tại sao trở thành cản trở tiền đồ của anh ấy, tại sao cô lại phải chịu sự nhục nhã như vậy?!
"Chỉ cần anh ấy yêu tôi, tôi sẽ không buông tay!" Vãn Vãn lắc đầu, vẻ mặt kiên định.
"Thức thời một chút, chủ động rời khỏi, tôi sẽ bồi thường cho cô, giới thiệu một đối tượng khác cho cô! Chắc chắn sẽ có một người đàn ông cảm thấy có hứng thú với cô..." Giang Thiệu Cạnh tiếp tục vuốt ve “Mặt hàng” dễ vỡ như đậu hũ này, từng câu từng chữ rét lạnh tiếp tục khuyên nhủ.
Giới thiệu đối tượng cho cô? Chắc chắn sẽ có một người đàn ông cảm thấy hứng thú với cô? Gương mặt Vãn Vãn bị vuốt ve, trong lòng sởn cả gai ốc.
"Tôi sẽ giúp cô tìm một người đàn ông, người đàn ông kia bây giờ mặc dù có thể vẫn chưa Phú Khả Địch Quốc như Diệc Hãn, nhưng mà đợi một thời gian, tài sản của anh ta nhất định sẽ thắng được Giang Diệc Hãn!" Giang Thiệu Cạnh chậm rãi hỏi, "Có hứng thú tiếp nhận đề nghị tốt như vậy không?"
Anh không phải viên ngọc nhân tạo, anh mới là viên kim cương chân chính!
"Không, tôi không muốn!" Vãn Vãn chợt lùi về phía sau, cho dù người đàn ông có điều kiện tốt hơn nữa, thì có quan hệ gì với cô đâu? Cho dù có bị đe dọa cô cũng không bao giờ chấp nhận.
Cho nên, Anh Giang cũng chuẩn bị đứng về phe địch, cũng muốn vươn bàn tay ác quỷ ra chia rẽ cô với Diệc Hãn?!
Thái độ của cô, khiến tâm trạng đang tốt của Giang Thiệu Cạnh, ngược lại giận dữ dâng cao.
"Thức ăn trên bàn, một miếng cũng không được để lại, một miếng cũng không được nhả, ăn sạch toàn bộ cho tôi, tôi sẽ nói cho cô biết địa chỉ nhà họ Lôi!" Anh lạnh lùng thốt ra.
Không thích đề nghị của anh? Được, anh chỉnh chết cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.