Quyển 2 - Chương 5
Đản Đản 1133
25/12/2015
Vốn anh nên chăm sóc Vãn Vãn, nhưng gần đây công việc anh thật sự không cho phép xin nghỉ
Giang Diệc Hãn đến tòa soạn, khi nhìn thấy chỗ ngồi của mình có người không nên gặp thì sửng sốt một chút.
"Lại gặp mặt." Gặp được anh, Phó Vịnh Bội hào phóng mỉm cười đứng dậy.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Anh tùy tiện ném túi lên trên chỗ ngồi, giọng nói lạnh nhạt hỏi.
"Tìm anh. Tối ngày hôm qua gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh, sao lại không nhận?" Phó Vịnh Bội ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh, nhìn anh chăm chú, dịu dàng nói, "Hãn, chúng ta nói chuyện một chút đi, được không!"
Trước kia chỉ cần cô dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh chăm chú, dùng giọng nói ôn nhu khẩn cầu anh, cho dù là sao trên trời, anh cũng có nguyện ý hái xuống cho cô.
"Thật xin lỗi, tôi thật sự vô cùng bận!" Nhưng anh rất lạnh lùng.
Mặt nạ lạnh lùng này hoàn toàn không có một cái khe, khiến Phó Vịnh Bội có loại cảm giác không thể nào xuống tay được.
"Đêm qua em gọi điện thoại cho anh cũng rất trễ, anh vẫn còn ở bên cạnh Vãn Vãn kia sao? Cho nên không nhận điện thoại của em? Anh như vậy có chút quá đáng đó." Cho dù trong lòng Phó Vịnh Bội như bị mèo cào, vẫn mỉm cười tiếp tục hỏi.
"Cả đêm qua tôi đều ở bệnh viện, điện thoại để ở chế độ im lặng. Rốt cuộc cô có chuyện gì mà cần phải gọi nhiều cuộc điện thoại cho tôi như vậy?" Vẻ mặt của anh vẫn rất nhạt, dường như hoàn toàn không nghe được lời nói mập mờ oán trách của đối phương.
Bởi vì bây giờ anh hoàn toàn không còn quan hệ với cô ta, nếu như hiện giờ bọn họ là tình nhân, ở bên cô gái khác là anh không đúng, anh không nói hai lời liền nhận lỗi, nhưng hiện tại tại sao cô ta phải dùng giọng điệu mập mờ như vậy oán trách anh quá đáng chứ?
"Em...." Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Phó Vịnh Bội vặn vẹo một giây, lập tức khôi phục trấn định, "Em tìm anh, dĩ nhiên là vì việc công."
"Tôi không cảm thấy bây giờ chúng ta còn việc riêng hay việc công gì cần thiết phải thảo luận!" Anh dựa vào thành ghế, giọng điệu nhàn nhạt.
Trước kia, tim của anh chưa bao giờ đề phòng, hiện tại hành động của anh thể hiện phân rõ giới tuyến, phòng cô ta như phòng trộm, tim Phó Vịnh Bội nhói đau. Nhưng Phó Vịnh Bội cô chưa bao giờ thất bại!
"Không, việc riêng hay việc công, chúng ta đều có rất nhiều chuyện để nói." Nụ cười xinh đẹp, tự tin của cô ta vẫn không thay đổi, cô ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, sau đó đưa điện thoại di động cho anh, "Tổng biên của anh sẽ đích thân nói cho anh biết công việc anh được sắp xếp."
Giang Diệc Hãn liếc mắt nhìn, là số điện thoại của Hứa lão đại, nhíu mày, anh nhận lấy điện thoại di động:
"Giang Diệc Hãn, công việc của cậu là phụ trách hợp tác với Phó tiểu thư của đài truyền hình XX. Nếu như cần, toàn soạn của chúng ta và đài truyền hình bên kia cũng có thể phái người hỗ trợ các người! Nhưng phải bảo đảm, tuần san kế tiếp của chúng ta và tiết mục của đài truyền hình XX phải cùng lúc xuất ra!" Trong điện thoại di động truyền đến lời dặn dò nghiêm túc của Hứa lão đại.
Mẹ nó!
Giang Diệc Hãn rất muốn mắng chửi người!
"Hứa lão đại, tôi không hiểu ý đồ của anh, về sự kiện tai nạn xe buýt, một mình tôi có thể xử lý rất tốt toàn bộ bài báo. Nếu như anh không tin năng lực của tôi, có thể để cho thành viên khác của toàn soạn chúng ta tham gia, mà không phải tổ đội với đài truyền hình!" Anh cực kỳ khó chịu với mệnh lệnh này.
"Tôi đã cân nhắc qua, sự kiện lần này không giống bình thường. Nếu như muốn tin tức này không bị áp chế xuống thì phải kết hợp với lực lượng truyền thông khác, 'Tuần san thành đô' của chúng ta mới vừa ** tới Ôn Thành, còn không có thế lực nhất định, nếu như có thể hợp tác với đài truyền hình XX, còn có hi vọng thắng cả hai cục diện!" Anh là người lãnh đạo, cho nên anh phải suy tính càng sâu xa.
Khóe môi Giang Diệc Hãn khẽ nhếch, trào phúng nâng cao giọng, "Cho nên tôi bị bán ra rồi hả?" ** , anh cũng không tin Chức Tâm chưa nói với Hứa lão đại, tại sao anh lựa chọn đi Ôn Thành? Anh cũng không tin Hứa lão đại không biết trước kia anh và Phó Vịnh Bội là quan hệ thế nào!
"Giang Diệc Hãn, cậu và Phó Vịnh Bội đã quen biết lâu như vậy, tôi nghĩ làm việc sẽ rất ăn ý. Về phần việc riêng, tôi tin tưởng cậu có thể xử lý được." Một câu đơn giản, công là công, tư là tư!
Cúp điện thoại, Giang Diệc Hãn muốn bật cười với chiếc điện thoại di động.
Hứa lão đại là ai, anh rất rõ ràng. Sự nghiệp đối với Hứa lão đại là rất quan trọng, những lính quèn như bọn anh bỏ ra bao nhiêu sức lực, sẽ có bấy nhiêu thù lao, nhưng về cảm xúc cá nhân? Nếu như có nhân từ thì thật sự là chuyện tiếu lâm rồi.
"Hợp tác vui vẻ!" Phó Vịnh Bội duỗi tay về phía anh.
Cô đã nói cô sẽ không thua!
"Được, hợp tác vui vẻ!" Anh cũng rất dứt khoát, chỉ là ở bên trong loại dứt khoát này rõ ràng là khách sáo và xa lánh.
Tay Phó Vịnh Bội vẫn dừng ở giữa không trung, anh lạnh nhạt đến không muốn nắm giữ.
"Nắm tay một chút mà thôi, thế nào, sợ chúng ta sẽ tình cũ lại cháy?" Phó Vịnh Bội nhíu mày.
Cô rõ ràng, anh còn có cảm giác với cô, nếu không không sẽ không kháng cự cô như vậy.
"Thật xin lỗi, để tránh làm việc lúng túng, tôi không có thói quen tiếp xúc thân thể với đồng nghiệp nữ." Anh lạnh nhạt nói.
Một câu nói đông cứng khóe môi của Phó Vịnh Bội, cô cho là dựa vào cơ hội hợp tác có thể đến gần anh, nhưng dường như là cô nghĩ quá đơn giản.
Nếu muốn hợp tác, vẻ mặt anh không biểu cảm bắt đầu lưu loát bắt tay vào sắp xếp tư liêu.
Anh làm công cho người ta, nhận tiền lương của người, tự nhiên phải lấy chủ nghĩa cá nhân xuống, đẩy cảm xúc cá nhân qua một bên! Nhưng tiếp xúc thân thể? Xin lỗi, anh chỉ bán sức lao động, không có thói quen bán thịt!
Một buổi sáng, anh và Phó Vịnh Bội đều trôi qua ở trong phòng họp, chỉa mũi nhọn về sự kiện này, anh giảng giải cho cô ta nghe rất kỹ càng, tất cả tài liệu anh vất vả kiếm được, anh đều không có giấu giếm.
"Buổi chiều tôi đi bệnh viện trước một chuyến, lại đi nhà tang lễ, tìm hiểu một chút tình huống trước mắt." Hiện tại mọi người là cộng sự, cô ta muốn làm như thế nào, anh không phản đối.
Quả nhiên.
"Em cũng đi!" Phó Vịnh Bội trả lời ngay.
Một buổi chiều, hai người đều bôn ba khắp nơi, sau khi có Phó Vịnh Bội tham dự, anh không cần lái xe gắn máy, về phía giao thông cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên đường trở về từ nhà tang lễ, Phó Vịnh Bội mở chiếc xe BMW màu đỏ cực kỳ lóa mắt của mình ra. Đó là lúc cô ta đính hôn, vì giữ thể diện nên mua làm đồ cưới.
"Bây giờ chúng ta đi một chuyến, hẹn cục trưởng ăn cơm tối, tìm cách thu thập tin tức." Phó Vịnh Bội đề nghị. Đây chính là chỗ tốt khi tham gia vào đài truyền hình này, danh tiếng đủ lớn, kinh phí đầy đủ, tài nguyên càng dồi dào.
Anh cũng đã sớm nghĩ đến điểm này.
Hứa lão đại quả thật nói đúng một điểm, anh và Phó Vịnh Bội rất ăn ý ở vài chỗ, cô ta có thể nghĩ tới chuyện anh đã sớm nghĩ tới.
Nhưng là.
"Tôi phải tan sở vào lúc năm giờ, buổi tối tôi có chuyện." Anh một lời cự tuyệt.
Anh đã đồng ý với chị họ Vãn Vãn, cô ấy phụ trách ban ngày, anh vừa tan tầm liền đi qua. Nếu như hẹn cục trưởng ăn cơm, tối hôm nay anh đừng nghĩ đi tới bệnh viện.
Tối hôm qua, sợ cô nửa đêm lại bị tiêu chảy, anh dựa vào bên giường Vãn Vãn canh giữ cả đêm, suốt đêm anh tỉnh lại nhiều lần, hoàn toàn không có ngủ ngon.
"Có chuyện gì quan trọng hơn công việc?" Phó Vịnh Bội hỏi ngược lại.
"Bạn nằm viện, tôi phải chăm sóc cô ấy." Anh lời ít mà ý nhiều, không muốn nói nhiều.
Không khí yên lặng một lúc.
"Bình thường lái xe gắn máy không nguy hiểm à? Tại sao không mua xe ở Ôn Thành?" Cô đổi lại đề tài thử dò xét.
"Không muốn mua." Tùy tiện đáp một tiếng, anh không có hứng thú nói chuyện tào lao.
Khóe môi Phó Vịnh Bội hài lòng giương nhẹ, quả nhiên anh không chuẩn bị lập gia đình ở Ôn Thành, tự nhiên không có tính toán mua xe, mua nhà! Cho nên, anh đi chăm sóc cô gái kia, khẳng định trước mắt chỉ là ban bè bình thường!
"Vẫn chưa có bạn gái sao?" Cô tiến một bước thử dò xét.
"Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?" Anh ghét nhất người khác quanh co lòng vòng!
Phó Vịnh Bội nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe, như là thuận miệng nói giỡn, "Nếu như mà em nói, em vẫn rất yêu anh, em muốn theo đuổi anh một lần nữa, có cơ hội hay không đây?"
Anh tuyệt không thưởng thức trò đùa này.
"Không có cơ hội!" Vô luận là đùa giỡn hay không, anh đều một lời lạnh lùng cự tuyệt.
Vẻ mặt Phó Vịnh Bội thoáng qua một chút lo lắng, cô cứ như vậy bị vứt bỏ như dép cũ? Mặc dù, người nói chia tay là trước cô!
"Tại sao?" Xe vẫn đang chạy vững vàng, người nêu câu hỏi, vẻ mặt vẫn trấn định như cũ, dường như chỉ là thảo luận về thời tiết.
"Tôi chưa bao giờ tin tưởng chuyện hoang đường sau khi chi tay gặp lại sẽ gương vỡ lại lành!" Tròng mắt anh thoáng qua tia mỉa mai.
Anh chỉ cần thời gian lắng đọng, quên mất đoạn tình cảm đã cố gắng dụng tâm, mà không phải sử dụng thời gian làm chuyện gương vỡ lại lành!
Hai tay cầm tay lái của Phó Vịnh Bội cứng đờ, biết rõ là loại kết cục này, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu, cảm xúc không tránh khỏi càng đánh sâu vào.
Cô cười ha hả, cố làm ra vẻ tự nhiên, "Thời gian bảy năm thật không tốt, em hiểu anh rất rõ, gương phá chính là phá, cho tới bây giờ em cũng không hy vọng xa vời anh quay đầu lại! Nhưng Giang Diệc Hãn, trong cuộc sống tương lai này, em vẫn sẽ quấn lấy anh, cho đến khi đạt mục đích!"
"Cô có mục đích gì?" Rất tốt, mọi người đều nói thẳng ra.
"Anh trai của anh muốn thoái hôn, em hi vọng anh ra mặt giải quyết vướng mắc tính cảm của ba người chúng ta." Phó Vịnh Bội nói thẳng rồi.
Mắt anh trầm xuống, "Chuyện của các người, cần gì lôi tôi vào?!"
"Cần gì lôi anh vào? Sau khi em và anh trai của anh đính hôn, anh cố ý đi mất, chẳng lẽ không phải cố ý phá hư, trả thù em phản bội sao?" Phó Vịnh Bội hỏi ngược lại.
Anh không có!
"Thái độ anh trai của anh rất rõ ràng, nói không giành phụ nữ với anh. Vô luận anh xuất phát từ mục đích gì, anh đều thành công rồi, em rất có thể sẽ bị thoái hôn." Giọng điệu Phó Vịnh Bội đầy mỉa mai.
Cả khuôn mặt Giang Diệc Hãn đều kéo căng ra.
"Giang Diệc Hãn, vô luận anh có thừa nhận hay không, hành động ích kỷ trốn đi của anh đã hủy diệt hạnh phúc của em!" Phó Vịnh Bội nhìn về phía anh, rất nghiêm túc nói: "Nếu như anh không muốn em nữa, quyết tâm không hợp lại. Vậy anh phải đi nói cho anh trai của anh biết, anh không hề có tình cũ với em, chuyện giữa chúng ta tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hôn lễ của em và anh ấy!"
Cô là phụ nữ thông minh, biết con đường này không thể thực hiện được, như vậy cô phải nhanh chóng lựa chọn một con đường khác.
"Giang Diệc Hãn, em muốn anh tỏ rõ thái độ, trả lại hạnh phúc cho em!" Phó Vịnh Bội xuống tay từ trên người anh, gằn từng tiếng khí thế bức người.
Giang Diệc Hãn đến tòa soạn, khi nhìn thấy chỗ ngồi của mình có người không nên gặp thì sửng sốt một chút.
"Lại gặp mặt." Gặp được anh, Phó Vịnh Bội hào phóng mỉm cười đứng dậy.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Anh tùy tiện ném túi lên trên chỗ ngồi, giọng nói lạnh nhạt hỏi.
"Tìm anh. Tối ngày hôm qua gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh, sao lại không nhận?" Phó Vịnh Bội ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh, nhìn anh chăm chú, dịu dàng nói, "Hãn, chúng ta nói chuyện một chút đi, được không!"
Trước kia chỉ cần cô dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh chăm chú, dùng giọng nói ôn nhu khẩn cầu anh, cho dù là sao trên trời, anh cũng có nguyện ý hái xuống cho cô.
"Thật xin lỗi, tôi thật sự vô cùng bận!" Nhưng anh rất lạnh lùng.
Mặt nạ lạnh lùng này hoàn toàn không có một cái khe, khiến Phó Vịnh Bội có loại cảm giác không thể nào xuống tay được.
"Đêm qua em gọi điện thoại cho anh cũng rất trễ, anh vẫn còn ở bên cạnh Vãn Vãn kia sao? Cho nên không nhận điện thoại của em? Anh như vậy có chút quá đáng đó." Cho dù trong lòng Phó Vịnh Bội như bị mèo cào, vẫn mỉm cười tiếp tục hỏi.
"Cả đêm qua tôi đều ở bệnh viện, điện thoại để ở chế độ im lặng. Rốt cuộc cô có chuyện gì mà cần phải gọi nhiều cuộc điện thoại cho tôi như vậy?" Vẻ mặt của anh vẫn rất nhạt, dường như hoàn toàn không nghe được lời nói mập mờ oán trách của đối phương.
Bởi vì bây giờ anh hoàn toàn không còn quan hệ với cô ta, nếu như hiện giờ bọn họ là tình nhân, ở bên cô gái khác là anh không đúng, anh không nói hai lời liền nhận lỗi, nhưng hiện tại tại sao cô ta phải dùng giọng điệu mập mờ như vậy oán trách anh quá đáng chứ?
"Em...." Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Phó Vịnh Bội vặn vẹo một giây, lập tức khôi phục trấn định, "Em tìm anh, dĩ nhiên là vì việc công."
"Tôi không cảm thấy bây giờ chúng ta còn việc riêng hay việc công gì cần thiết phải thảo luận!" Anh dựa vào thành ghế, giọng điệu nhàn nhạt.
Trước kia, tim của anh chưa bao giờ đề phòng, hiện tại hành động của anh thể hiện phân rõ giới tuyến, phòng cô ta như phòng trộm, tim Phó Vịnh Bội nhói đau. Nhưng Phó Vịnh Bội cô chưa bao giờ thất bại!
"Không, việc riêng hay việc công, chúng ta đều có rất nhiều chuyện để nói." Nụ cười xinh đẹp, tự tin của cô ta vẫn không thay đổi, cô ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, sau đó đưa điện thoại di động cho anh, "Tổng biên của anh sẽ đích thân nói cho anh biết công việc anh được sắp xếp."
Giang Diệc Hãn liếc mắt nhìn, là số điện thoại của Hứa lão đại, nhíu mày, anh nhận lấy điện thoại di động:
"Giang Diệc Hãn, công việc của cậu là phụ trách hợp tác với Phó tiểu thư của đài truyền hình XX. Nếu như cần, toàn soạn của chúng ta và đài truyền hình bên kia cũng có thể phái người hỗ trợ các người! Nhưng phải bảo đảm, tuần san kế tiếp của chúng ta và tiết mục của đài truyền hình XX phải cùng lúc xuất ra!" Trong điện thoại di động truyền đến lời dặn dò nghiêm túc của Hứa lão đại.
Mẹ nó!
Giang Diệc Hãn rất muốn mắng chửi người!
"Hứa lão đại, tôi không hiểu ý đồ của anh, về sự kiện tai nạn xe buýt, một mình tôi có thể xử lý rất tốt toàn bộ bài báo. Nếu như anh không tin năng lực của tôi, có thể để cho thành viên khác của toàn soạn chúng ta tham gia, mà không phải tổ đội với đài truyền hình!" Anh cực kỳ khó chịu với mệnh lệnh này.
"Tôi đã cân nhắc qua, sự kiện lần này không giống bình thường. Nếu như muốn tin tức này không bị áp chế xuống thì phải kết hợp với lực lượng truyền thông khác, 'Tuần san thành đô' của chúng ta mới vừa ** tới Ôn Thành, còn không có thế lực nhất định, nếu như có thể hợp tác với đài truyền hình XX, còn có hi vọng thắng cả hai cục diện!" Anh là người lãnh đạo, cho nên anh phải suy tính càng sâu xa.
Khóe môi Giang Diệc Hãn khẽ nhếch, trào phúng nâng cao giọng, "Cho nên tôi bị bán ra rồi hả?" ** , anh cũng không tin Chức Tâm chưa nói với Hứa lão đại, tại sao anh lựa chọn đi Ôn Thành? Anh cũng không tin Hứa lão đại không biết trước kia anh và Phó Vịnh Bội là quan hệ thế nào!
"Giang Diệc Hãn, cậu và Phó Vịnh Bội đã quen biết lâu như vậy, tôi nghĩ làm việc sẽ rất ăn ý. Về phần việc riêng, tôi tin tưởng cậu có thể xử lý được." Một câu đơn giản, công là công, tư là tư!
Cúp điện thoại, Giang Diệc Hãn muốn bật cười với chiếc điện thoại di động.
Hứa lão đại là ai, anh rất rõ ràng. Sự nghiệp đối với Hứa lão đại là rất quan trọng, những lính quèn như bọn anh bỏ ra bao nhiêu sức lực, sẽ có bấy nhiêu thù lao, nhưng về cảm xúc cá nhân? Nếu như có nhân từ thì thật sự là chuyện tiếu lâm rồi.
"Hợp tác vui vẻ!" Phó Vịnh Bội duỗi tay về phía anh.
Cô đã nói cô sẽ không thua!
"Được, hợp tác vui vẻ!" Anh cũng rất dứt khoát, chỉ là ở bên trong loại dứt khoát này rõ ràng là khách sáo và xa lánh.
Tay Phó Vịnh Bội vẫn dừng ở giữa không trung, anh lạnh nhạt đến không muốn nắm giữ.
"Nắm tay một chút mà thôi, thế nào, sợ chúng ta sẽ tình cũ lại cháy?" Phó Vịnh Bội nhíu mày.
Cô rõ ràng, anh còn có cảm giác với cô, nếu không không sẽ không kháng cự cô như vậy.
"Thật xin lỗi, để tránh làm việc lúng túng, tôi không có thói quen tiếp xúc thân thể với đồng nghiệp nữ." Anh lạnh nhạt nói.
Một câu nói đông cứng khóe môi của Phó Vịnh Bội, cô cho là dựa vào cơ hội hợp tác có thể đến gần anh, nhưng dường như là cô nghĩ quá đơn giản.
Nếu muốn hợp tác, vẻ mặt anh không biểu cảm bắt đầu lưu loát bắt tay vào sắp xếp tư liêu.
Anh làm công cho người ta, nhận tiền lương của người, tự nhiên phải lấy chủ nghĩa cá nhân xuống, đẩy cảm xúc cá nhân qua một bên! Nhưng tiếp xúc thân thể? Xin lỗi, anh chỉ bán sức lao động, không có thói quen bán thịt!
Một buổi sáng, anh và Phó Vịnh Bội đều trôi qua ở trong phòng họp, chỉa mũi nhọn về sự kiện này, anh giảng giải cho cô ta nghe rất kỹ càng, tất cả tài liệu anh vất vả kiếm được, anh đều không có giấu giếm.
"Buổi chiều tôi đi bệnh viện trước một chuyến, lại đi nhà tang lễ, tìm hiểu một chút tình huống trước mắt." Hiện tại mọi người là cộng sự, cô ta muốn làm như thế nào, anh không phản đối.
Quả nhiên.
"Em cũng đi!" Phó Vịnh Bội trả lời ngay.
Một buổi chiều, hai người đều bôn ba khắp nơi, sau khi có Phó Vịnh Bội tham dự, anh không cần lái xe gắn máy, về phía giao thông cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên đường trở về từ nhà tang lễ, Phó Vịnh Bội mở chiếc xe BMW màu đỏ cực kỳ lóa mắt của mình ra. Đó là lúc cô ta đính hôn, vì giữ thể diện nên mua làm đồ cưới.
"Bây giờ chúng ta đi một chuyến, hẹn cục trưởng ăn cơm tối, tìm cách thu thập tin tức." Phó Vịnh Bội đề nghị. Đây chính là chỗ tốt khi tham gia vào đài truyền hình này, danh tiếng đủ lớn, kinh phí đầy đủ, tài nguyên càng dồi dào.
Anh cũng đã sớm nghĩ đến điểm này.
Hứa lão đại quả thật nói đúng một điểm, anh và Phó Vịnh Bội rất ăn ý ở vài chỗ, cô ta có thể nghĩ tới chuyện anh đã sớm nghĩ tới.
Nhưng là.
"Tôi phải tan sở vào lúc năm giờ, buổi tối tôi có chuyện." Anh một lời cự tuyệt.
Anh đã đồng ý với chị họ Vãn Vãn, cô ấy phụ trách ban ngày, anh vừa tan tầm liền đi qua. Nếu như hẹn cục trưởng ăn cơm, tối hôm nay anh đừng nghĩ đi tới bệnh viện.
Tối hôm qua, sợ cô nửa đêm lại bị tiêu chảy, anh dựa vào bên giường Vãn Vãn canh giữ cả đêm, suốt đêm anh tỉnh lại nhiều lần, hoàn toàn không có ngủ ngon.
"Có chuyện gì quan trọng hơn công việc?" Phó Vịnh Bội hỏi ngược lại.
"Bạn nằm viện, tôi phải chăm sóc cô ấy." Anh lời ít mà ý nhiều, không muốn nói nhiều.
Không khí yên lặng một lúc.
"Bình thường lái xe gắn máy không nguy hiểm à? Tại sao không mua xe ở Ôn Thành?" Cô đổi lại đề tài thử dò xét.
"Không muốn mua." Tùy tiện đáp một tiếng, anh không có hứng thú nói chuyện tào lao.
Khóe môi Phó Vịnh Bội hài lòng giương nhẹ, quả nhiên anh không chuẩn bị lập gia đình ở Ôn Thành, tự nhiên không có tính toán mua xe, mua nhà! Cho nên, anh đi chăm sóc cô gái kia, khẳng định trước mắt chỉ là ban bè bình thường!
"Vẫn chưa có bạn gái sao?" Cô tiến một bước thử dò xét.
"Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?" Anh ghét nhất người khác quanh co lòng vòng!
Phó Vịnh Bội nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe, như là thuận miệng nói giỡn, "Nếu như mà em nói, em vẫn rất yêu anh, em muốn theo đuổi anh một lần nữa, có cơ hội hay không đây?"
Anh tuyệt không thưởng thức trò đùa này.
"Không có cơ hội!" Vô luận là đùa giỡn hay không, anh đều một lời lạnh lùng cự tuyệt.
Vẻ mặt Phó Vịnh Bội thoáng qua một chút lo lắng, cô cứ như vậy bị vứt bỏ như dép cũ? Mặc dù, người nói chia tay là trước cô!
"Tại sao?" Xe vẫn đang chạy vững vàng, người nêu câu hỏi, vẻ mặt vẫn trấn định như cũ, dường như chỉ là thảo luận về thời tiết.
"Tôi chưa bao giờ tin tưởng chuyện hoang đường sau khi chi tay gặp lại sẽ gương vỡ lại lành!" Tròng mắt anh thoáng qua tia mỉa mai.
Anh chỉ cần thời gian lắng đọng, quên mất đoạn tình cảm đã cố gắng dụng tâm, mà không phải sử dụng thời gian làm chuyện gương vỡ lại lành!
Hai tay cầm tay lái của Phó Vịnh Bội cứng đờ, biết rõ là loại kết cục này, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu, cảm xúc không tránh khỏi càng đánh sâu vào.
Cô cười ha hả, cố làm ra vẻ tự nhiên, "Thời gian bảy năm thật không tốt, em hiểu anh rất rõ, gương phá chính là phá, cho tới bây giờ em cũng không hy vọng xa vời anh quay đầu lại! Nhưng Giang Diệc Hãn, trong cuộc sống tương lai này, em vẫn sẽ quấn lấy anh, cho đến khi đạt mục đích!"
"Cô có mục đích gì?" Rất tốt, mọi người đều nói thẳng ra.
"Anh trai của anh muốn thoái hôn, em hi vọng anh ra mặt giải quyết vướng mắc tính cảm của ba người chúng ta." Phó Vịnh Bội nói thẳng rồi.
Mắt anh trầm xuống, "Chuyện của các người, cần gì lôi tôi vào?!"
"Cần gì lôi anh vào? Sau khi em và anh trai của anh đính hôn, anh cố ý đi mất, chẳng lẽ không phải cố ý phá hư, trả thù em phản bội sao?" Phó Vịnh Bội hỏi ngược lại.
Anh không có!
"Thái độ anh trai của anh rất rõ ràng, nói không giành phụ nữ với anh. Vô luận anh xuất phát từ mục đích gì, anh đều thành công rồi, em rất có thể sẽ bị thoái hôn." Giọng điệu Phó Vịnh Bội đầy mỉa mai.
Cả khuôn mặt Giang Diệc Hãn đều kéo căng ra.
"Giang Diệc Hãn, vô luận anh có thừa nhận hay không, hành động ích kỷ trốn đi của anh đã hủy diệt hạnh phúc của em!" Phó Vịnh Bội nhìn về phía anh, rất nghiêm túc nói: "Nếu như anh không muốn em nữa, quyết tâm không hợp lại. Vậy anh phải đi nói cho anh trai của anh biết, anh không hề có tình cũ với em, chuyện giữa chúng ta tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hôn lễ của em và anh ấy!"
Cô là phụ nữ thông minh, biết con đường này không thể thực hiện được, như vậy cô phải nhanh chóng lựa chọn một con đường khác.
"Giang Diệc Hãn, em muốn anh tỏ rõ thái độ, trả lại hạnh phúc cho em!" Phó Vịnh Bội xuống tay từ trên người anh, gằn từng tiếng khí thế bức người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.