Chương 55
Mộng Tiêu Nhị
07/08/2022
Tô Vận ngẩn vài giây rồi xoay người chạy đến bên
cửa nhà vệ sinh, cô muốn vặn cửa đi vào nhưng bên trong đã khoá trái,
đẩy vài cái không nhúc nhích. Cô gõ cửa vội vã: “Tưởng Mộ Thừa, anh có
sao không?”
Sau đó, qua ô cửa kính mờ mờ trên cửa, cô nhìn thấy một cái bóng lồm cồm từ mặt đất đứng lên.
Giọng Tưởng Mộ Thừa mang theo chút buồn bực: “Không có gì, là xà phòng rơi trên đất thôi.”
Tô Vận: “….” Ừ nghĩ lại thì ai lại muốn người khác biết mình bị ngã, huống hồ là lúc đang tắm rửa.
“Chăn gối em đã thay sạch sẽ rồi, em ở phòng bếp, có việc gì thì anh gọi em nhé.”
Bên trong có tiếng lẩm bẩm nhưng Tô Vận không nghe rõ anh nói cái gì.
Cô dán lỗ tai lên trên cửa kính, muốn nghe âm thanh bên trong nhưng ngoài tiếng nước chảy ào ào thì chính là tiếng chửi thề của Tưởng Mộ Thừa. Anh cao như thế mà ngã ra âm thanh như vậy, không biết có bị thương chỗ nào không.
Tưởng Mộ Thừa một bên rửa tay, một bên thấp giọng mắng vài câu. Anh vốn đã tắm xong rồi, mặc cả đồ lót xong xuôi, kết quả là đang định đi ra ngoài thì lại bị như vậy, chính là sàn gạch men đầy nước, chiếc dép lại không vừa chân nên anh không cẩn thận, cứ nghĩ bước chân mình chắc rồi…. rồi cứ như thế đập cả mông xuống đất.
Tưởng Mộ Thừa thầm nghĩ có phải tại vừa nãy anh đá Lâm Việt ngã xuống vũng nước nên báo ứng của anh liền tới, lại còn tới nhanh như vậy. May mắn nhất chính là anh đã khoá trái cửa từ trước, nếu không, Tô Vận đi vào mà nhìn thấy cảnh này thì cả đời anh sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
Anh tức tối rửa tay kĩ càng, lau khô tay xong mới mở cửa: “Tô Vận.”
“Em đây, có chuyện gì?” Tô Vận đang chuẩn bị đổ nước sôi vào bát mì gói.
“Lấy giúp anh qυầи ɭóŧ khác, cái vừa nãy anh không cẩn thận làm rơi xuống đất ướt rồi.” Tưởng Mộ Thừa nói dối không đổi sắc mặt.
Tô Vận làm bộ không biết anh bị ngã, kêu vâng một cái.
May quá, trong túi anh có hai bộ quần áo dự phòng, có cả đồ lót và đồ mặc ngoài. Cô nhìn hai chiếc áo sơmi liền nghĩ anh có thể mặc tạm để đi ngủ.
Khi Tưởng Mộ Thừa mặc quần áo xong xuôi thì Tô Vận đang ngồi bên bàn chờ mì chín. Tưởng Mộ Thừa kéo một chiếc ghế ngồi vào bên cạnh cô, lúc ngồi xuống, phía mông truyền đến một trận đau xuyên tim bắn lên tận đỉnh đầu. Cú ngã vừa rồi không hề nhẹ chút nào, khiến mỗi bước đi đều đau hết lục phủ ngũ tạng, may mà không bị thương ngoài da.
Anh khẽ cắn môi chịu đau, hỏi: “Cho anh một bát.”
Tô Vận ngồi xuống: “Ừm, nếu anh không muốn ăn thì em gọi cho anh cơm hộp, trong nhà không mua gì nên không có đồ ăn đâu.”
“Ăn cái này cũng được.” Tưởng Mộ Thừa đói từ lâu, nếu chờ người ta mang đồ đến thì không biết đến bao giờ. Anh không thích mì ăn liền lắm nhưng không đến nỗi ghét, trước kia khi Nhiên Nhiên ăn anh cũng sẽ nếm vài miếng.
Mì ăn liền cô làm là mì cốc, Tưởng Mộ Thừa tuỳ ý hỏi: “Em không ăn mì gói thường à?” Nếu là mỳ gói thường thì nhiều mì hơn, anh có thể ăn no hơn một chút.
Tô Vận ước lượng thời gian rồi mở nắp cốc, hơi nước nóng hổi mang đặc trưng mùi mì ăn liền toả ra khắp không gian, cô nói: “Mì cốc tiện hơn mà.”
Sau đó cô chỉ chỉ cốc mì của anh: “Anh đợi thêm một chút nữa thôi là nó nở ra đầy ự cốc.”
Tưởng Mộ Thừa gắp mì, cảm thấy không giống hương vị mì gói ngày xưa anh ăn. Rốt cuộc khác biệt ở đâu anh cũng không rõ.
Ăn xong, Tưởng Mộ Thừa đi đánh răng rồi quay về phòng Tô Vận, đây là nhà cho thuê nên anh thấy cả căn hộ chẳng hề có một cái gì ra hồn cả, vì thế tạo cảm giác thiếu an toàn.
Chính là vừa rồi khi tắm, dù trong nhà chỉ có anh và Tô Vận nhưng anh cứ bồn chồn vì chìa khoá căn hộ này còn do một người khác nắm giữ nữa, chẳng may người ta quay về thì sao?
Với anh mà nói, cảm giác này cực kì khó chịu, giống như một ngày nào đó khu biệt thự anh ở bỗng nhiên không có bộ phận an ninh gác cổng, người ta có thể tuỳ ý đi lại tới lui trong khuôn viên. Hoặc là bộ phận bảo vệ của công ty đột nhiên đi tập huấn, ai cũng có thể trực tiếp đi thang máy lên thẳng phòng làm việc của anh. Anh không thể không thôi miên bản thân rằng mình chưa quen với môi trường đi ở nhà thuê này.
Tô Vận sau khi tắm xong liền đến phòng bếp rót một cốc nước ấm rồi tắt đèn ở các phòng, sau đó mới quay lại phòng ngủ.
Tưởng Mộ Thừa dựa vào đầu giường, tay anh đang lật lật một quyển tạp chí cô mua vài hôm trước, nghe tiếng cô bước lại gần thì ngẩng đầu: “Em tắm chưa?”
“Rồi ạ.”
Tưởng Mộ Thừa thuận tay liệng tạp chí ra chỗ khác, nhìn chằm chằm tóc cô: “Em không gội à?”
“Gội sạch sẽ rồi mà, em sấy khô trong nhà tắm rồi.” Tô Vận đưa anh cốc nước: “Anh uống đi.”
Tưởng Mộ Thừa uống một ngụm liền nhíu mày: “Nước gì vậy?”
“Nước máy thường thôi, anh dùng tạm đi, ở nhà đi thuê thì làm gì có máy lọc nước. Bình nước khoáng hôm qua em vừa uống hết, hôm nay chưa kịp đặt người ta.” Tô Vận uống vài ngụm, cảm thấy vẫn rất bình thường, chẳng ngửi ra vị gì.
Tô Vận chun mũi hít hít, trong không khí có mùi Vân Nam Bạch Dược, trong lòng cô có tiếng rơi lộp bộp, không phải anh ngã bị thương nặng rồi chứ? Cô cố ra vẻ không có gì hỏi: “Em thấy trong phòng có mùi gì lạ lạ ý.”
Tưởng Mộ Thừa ra vẻ trấn tĩnh, chỉ chỉ ngăn kéo đầu giường cô: “Dùng Vân Nam Bạch Dược của em đó. Ban nãy anh dùng chân đạp Lâm Việt hơi mạnh nên hình như bị trẹo.”
Tô Vận thầm nghĩ, người này nói dối không chớp mắt, nhưng cô không vạch trần, chỉ hỏi anh giờ còn đau không.
Tưởng Mộ Thừa giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, lúc nãy khi anh mới nằm lên giường liền thấy xương mông và eo như bị nhừ ra vậy, nhưng lại chẳng có gì để đắp lên. Anh nhàm chán kéo ngăn kéo của cô xem sao, ai dè thấy luôn lọ thuốc ngay ngăn đầu tiên, chỉ là không nghĩ mùi nó kéo lâu như vậy.
Anh hỏi Tô Vận: “Sao em để nhiều thuốc thế, có phải bị thương hay ốm ở đâu không?”
Tô Vận bị bất ngờ, biểu cảm hơi cứng lại, sau đó cô nhanh chóng lắc đầu: “Không đâu… Là bệnh nghề nghiệp của em thôi, dù ở đâu thì cũng phải chuẩn bị nhiều loại thuốc để phòng thôi mà.” Cô cười gượng thêm hai tiếng.
Thật ra khi vừa dọn đến đây, cô kéo hành lý cồng kềnh leo thang bộ không cẩn thận làm trẹo chân rất nghiêm trọng, phải vừa xoa vừa uống thuốc, hơn mười ngày mới khỏi.
Nhưng đồng nghiệp cô rất thông cảm, họ vẫn luôn nhường cô ngồi ở phòng trực, không bắt cô chạy qua chạy lại. Trong thời gian đó, tất cả suy nghĩ của cô đều là về Tưởng Mộ Thừa.
Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể nào thu hồi lại được.
Khi cô nhắn tin cho anh nói muốn trả di động, thật ra là muốn tranh thủ cơ hội nhìn anh thêm một chút, nhưng anh lại đang ở nước ngoài. Thật ra cô rất rõ ràng, anh chỉ là không muốn gặp cô thôi.
Tưởng Mộ Thừa thở dài, anh vòng bàn tay kéo cô lại gần, ôm vào lòng: “Còn nói dối à, thuốc đều là mới sản xuất chục ngày trước, mà đã bị dùng gần hết, chỉ còn hộp thuốc hạ sốt còn một nửa.”
Tô Vận chôn mặt trước ngực anh, không lên tiếng.
Tưởng Mộ Thừa tự trách: “Em đúng là đứa hai tuổi năm tháng, em nói xem anh với em chấp nhặt cái gì vậy!” Nếu lúc trước ở cạnh bờ sông, anh không có lập tức rời đi thì cũng không có chuyện như thế này.
Tô Vận đổi đề tài, hỏi anh có muốn lên mạng xử lí công việc gì không, Tưởng Mộ Thừa bảo cuối tuần không có việc. Cô mở đèn bàn đầu giường, tắt đèn phòng đi. Trong nháy mắt, ánh sáng màu cam phủ một góc phòng khiến người ta thấy ấm áp.
Tô Vận xốc chăn lên, chui vào trong ngực Tưởng Mộ Thừa, được ôm ấp anh trong chăn khiến cô cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài. Cô ghé vào ngực anh, hơi ngửa đầu lên: “Đêm nay mình tâm sự nhé!”
Tưởng Mộ Thừa nhếch miệng: “Ăn mặc thiếu thốn thế này mà em thích nói chuyện giường chiếu trong sáng à?”
Tô Vận nhéo cánh tay anh: “Nói chuyện đứng đắn!”
Tưởng Mộ Thừa cũng không tính đêm nay làm gì đặc sắc, với cái giường nhỏ cùng mấy bức tường mỏng dính không cách âm, còn không biết nửa đêm nửa hôm bạn cùng phòng cô có trở về không, anh cực kì cảm thấy mình bị chướng ngại tâm lý, không cảm thấy một chút xúc động nào như lúc ở trong xe ô tô mấy tiếng trước.
Tô Vận tự hỏi tự đáp: “Tưởng Mộ Thừa, anh có biết lúc còn nhỏ em mong muốn nhất điều gì không? Chính là trong nhà có thể lắp điều hoà, mùa đông đắp chăn cũng sẽ không bị lạnh đến phát run.”
“Giờ thì không giống thế, em hy vọng mùa đông nhà có thể không cần quá ấm, ngủ có thể đắp vài lớp chăn, nhưng có người yêu nằm cạnh thì thể nào cũng ấm.”
Nhưng biệt thự nhà anh thì nhiệt độ cực kì ổn định, bốn mùa như một.
Cứ nhìn khu vườn trong biệt thự là biết, nhiệt độ thay đổi quanh năm chẳng hề ảnh hưởng chút nào.
Tưởng Mộ Thừa kéo chăn cho cô, hỏi: “Như bây giờ nhỉ?”
Tô Vận gật đầu.
Tưởng Mộ Thừa nói tiếp: “Nhưng không dễ như thế đâu.”
Tô Vận nghe không hiểu, a một tiếng nhưng Tưởng Mộ Thừa lại không nói tiếp, liền đổi đề tài hỏi cô: “Mai mình về biệt thự ở được không?”
“Nơi này anh không quen?”
Tưởng Mộ Thừa thành thật: “Ừ, khá là không quen.” Thật ra là hoàn toàn không thích nghi nổi.
Đặc biệt là cái nhà vệ sinh kia. Ban nãy khi anh vào đánh răng đều bước mỗi bước cực kì cẩn thận, chỉ sợ lại trượt chân lần nữa.
Đời này anh còn chưa bao giờ ngã mất mặt như hôm nay. Một người đàn ông bị trượt chân trong lúc tắm rửa, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì anh không còn mặt mũi nào nhìn cuộc đời.
Từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ của anh chỉ có hai lần ngã giập mông. Một lần là ở trước quán cà phê, bị Tưởng Mộ Bình đá từ trên xe xuống, còn lần hai chính là hôm nay, còn thê thảm hơn hôm trước,… Mấu chốt chính là lần này lại còn không mặc quần áo. Khi ngã xuống đất trong phút chốc anh cảm thấy hơi uất ức.
Tô Vận nghe anh nói vậy, cũng không ngoài dự liệu của cô. Cô nhẹ nhàng nói: “Em hiểu cảm nhận của anh mà, lần đầu tiên em đến chỗ anh ở cũng bị như vậy.” Loại cảm giác này đến bây giờ cô vẫn cảm nhận được rõ ràng, như là mới ngày hôm qua.
Tưởng Mộ Thừa hơi giương cằm, ý bảo cô nói tiếp.
“Lần đầu tiên em dùng toilet ở nhà anh, em còn không kịp phản ứng, kết quả là cái bồn cầu cảm ứng tự động phun nước rửa. Em sợ quá đứng bật dậy, mất hồn mất vía. Em mới chỉ nghe qua là có loại bồn cầu này thôi, còn chưa bao giờ dùng qua.”
Cô vừa kể vừa tự cười.
“Còn có cả bồn tắm mát xa của anh nữa. Lần đầu tiên em vào tắm, em nghiên cứu nửa ngày không biết dùng ra sao. Vốn đang định nhờ anh vào giúp thì khi đó anh đang ở trong thư phòng. Không còn cách nào khác, em phải mặc lại quần áo, tìm di động tra mạng…”
“Có lúc, khi dùng cơm trong biệt thự, đầu bếp nói ra tên rất nhiều món ăn em chưa nghe bao giờ, cũng không biết là phải ăn như thế nào, bên cạnh là quản gia, em… đúng là chết vì bệnh sĩ, em không dám hỏi anh, chỉ có thể học cách anh ăn. Đồ nào anh không ăn thì em cũng không chạm đũa một lần.”
“Tưởng Mộ Thừa, sự chênh lệch của chúng ta không chỉ dừng lại ở đó. Hôm nay anh cũng thấy rồi, hoàn cảnh sinh hoạt của em chính là như thế, người sống ưu nhã như anh không thể một lúc là thích ứng ngay được. Nhưng em cũng sẽ cố gắng đuổi theo anh, để chúng ta có thể bước đi cạnh nhau. Nếu trong thời gian đó, lòng tự trọng của em có quấy phá thế nào, có náo loạn vô cớ với anh ra sao, anh cũng tha thứ cho em được không?” Nói xong Tô Vận lại vùi đầu vào ngực anh.
Tưởng Mộ Thừa với tay tắt đèn bàn đi, bóng tối lập tức bao phủ cả căn phòng, khó có thể nhìn thấy đồ vật xung quanh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn.
Sau một lúc, hai người vẫn im lặng.
Tô Vận ngáp một cái ở trong ngực anh, nhu thuận như một chú cún, chỉ trong chốc lát đã mơ màng ngủ.
Tưởng Mộ Thừa nghe tiếng hít thở đều đều của cô liền biết cô đã ngủ say. Nhưng anh lại chẳng có chút buồn ngủ nào cả.
Mấy năm nay anh đã quen ngủ trong không gian yên tĩnh, mà chỗ này lại ngay cạnh đường lớn, cửa sổ không cách âm, tiếng ô tô đi bên dưới đều rót vào tai anh. Thi thoảng còn có tiếng nam nữ vui cười đùa giỡn. Giờ đã là đêm khuya, âm thanh đó bỗng to như thể tiếng loa phóng thanh vậy.
Anh không biết có phải Tô Vận đã luyện thành quen không, hồi trước cô ngủ rất thính mà?
Nửa tiếng, một tiếng, thời gian dần trôi, trên đường hình như xe cũng ít đi, nhưng tiếng lốp xe lăn trên đường vẫn như cũ rót vào tai anh. Đại não anh tỉnh táo như thể vừa ngủ dậy vậy.
Vì tỉnh táo như vậy nên anh suy nghĩ xem mình nên làm cái gì.
*
Tô Vận bị từng đợt kɦoáı ƈảʍ dồn dập thức tỉnh. Trong lúc mơ màng, cô còn cho là mình vừa mộng xuân, cảm thấy cực kì xấu hổ. Tự sỉ nhục bản thân một hồi, nhưng cô lại cảm thấy có gì không đúng.
Phía dưới cơ thể lạnh lạnh.
Lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo, hoá ra chính là vì hai chân cô đều đang đặt trên vai Tưởng Mộ Thừa, mà anh thì đang vùi đầu giữa hai chân cô chăm chỉ cày cấy.
Hai tay Tô Vận không tự chủ túm chặt lấy ga giường, cô khó có thể miêu tả kɦoáı ƈảʍ phiêu diêu lúc này, đôi lúc cô còn bất giác nâng eo lên, đem nơi mềm mại của mình lại gần về phía miệng anh. Sau đó là khóc, là uốn éo, bản thân cô có điểm không chịu nổi.
Tưởng Mộ Thừa ngẩng đầu, anh buông chân cô xuống, trườn lên phía trên người cô. Đôi môi còn ướŧ áŧ của anh nhẹ nhàng cọ cọ trên má cô, miệng phun lời không đứng đắn: “Em nhiều nước thật đấy, anh suýt thì uống no rồi.”
Tô Vận: “….” Hai tai cô nóng như lửa đốt.
Sau đó, anh thì thầm từng đợt nóng hổi vào tai cô, lưu manh hơn: “Vừa rồi thoải mái không? Có phải rất thích anh làm như vậy không? Hửm?”
“Tưởng Mộ Thừa!” Tô Vận tức muốn hộc máu, đấm mạnh vào vai anh.
“Đừng nóng vội.” Tưởng Mộ Thừa động một cái liền tiến vào trong cô, giọng cười cợt: “Giờ thì thoải mái chưa?”
“……”
Khoảng bốn giờ sáng, cũng không biết là từ nhà hàng xóm cách vách hay hàng xóm trên tầng phát ra âm thanh phẫn nộ. Tiếng chửi rủa trong đêm yên tĩnh càng thêm chói tai: “Con mẹ nó, biết điều một chút! Có để cho người khác ngủ không hả? Không dứt được à? xxxxxxxx” rồi thêm vài từ thô tục.
Trong bóng tối, Tưởng Mộ Thừa ho khan hai tiếng, anh thế mà lại quên phéng mất cửa sổ này không cách âm. Âm thanh bên ngoài có thể lọt vào trong thì đương nhiên âm thanh từ trong có thể bay ra ngoài.
Anh cúi đầu lấp kín miệng Tô Vận, hôn một hơi dài mới buông cô ra: “Tí em kêu nhỏ thôi.”
Tô Vận: “……” Cô đúng là khóc không ra nước mắt mà, còn không phải tại anh chơi xấu sao, ai bảo lăn lộn mấy tư thế đó liên tục làm gì, lại còn bảo cô cứ kêu ra đi. Ai nghĩ lại làm ra cái chuyện mất mặt này chứ…
Sau đó, qua ô cửa kính mờ mờ trên cửa, cô nhìn thấy một cái bóng lồm cồm từ mặt đất đứng lên.
Giọng Tưởng Mộ Thừa mang theo chút buồn bực: “Không có gì, là xà phòng rơi trên đất thôi.”
Tô Vận: “….” Ừ nghĩ lại thì ai lại muốn người khác biết mình bị ngã, huống hồ là lúc đang tắm rửa.
“Chăn gối em đã thay sạch sẽ rồi, em ở phòng bếp, có việc gì thì anh gọi em nhé.”
Bên trong có tiếng lẩm bẩm nhưng Tô Vận không nghe rõ anh nói cái gì.
Cô dán lỗ tai lên trên cửa kính, muốn nghe âm thanh bên trong nhưng ngoài tiếng nước chảy ào ào thì chính là tiếng chửi thề của Tưởng Mộ Thừa. Anh cao như thế mà ngã ra âm thanh như vậy, không biết có bị thương chỗ nào không.
Tưởng Mộ Thừa một bên rửa tay, một bên thấp giọng mắng vài câu. Anh vốn đã tắm xong rồi, mặc cả đồ lót xong xuôi, kết quả là đang định đi ra ngoài thì lại bị như vậy, chính là sàn gạch men đầy nước, chiếc dép lại không vừa chân nên anh không cẩn thận, cứ nghĩ bước chân mình chắc rồi…. rồi cứ như thế đập cả mông xuống đất.
Tưởng Mộ Thừa thầm nghĩ có phải tại vừa nãy anh đá Lâm Việt ngã xuống vũng nước nên báo ứng của anh liền tới, lại còn tới nhanh như vậy. May mắn nhất chính là anh đã khoá trái cửa từ trước, nếu không, Tô Vận đi vào mà nhìn thấy cảnh này thì cả đời anh sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
Anh tức tối rửa tay kĩ càng, lau khô tay xong mới mở cửa: “Tô Vận.”
“Em đây, có chuyện gì?” Tô Vận đang chuẩn bị đổ nước sôi vào bát mì gói.
“Lấy giúp anh qυầи ɭóŧ khác, cái vừa nãy anh không cẩn thận làm rơi xuống đất ướt rồi.” Tưởng Mộ Thừa nói dối không đổi sắc mặt.
Tô Vận làm bộ không biết anh bị ngã, kêu vâng một cái.
May quá, trong túi anh có hai bộ quần áo dự phòng, có cả đồ lót và đồ mặc ngoài. Cô nhìn hai chiếc áo sơmi liền nghĩ anh có thể mặc tạm để đi ngủ.
Khi Tưởng Mộ Thừa mặc quần áo xong xuôi thì Tô Vận đang ngồi bên bàn chờ mì chín. Tưởng Mộ Thừa kéo một chiếc ghế ngồi vào bên cạnh cô, lúc ngồi xuống, phía mông truyền đến một trận đau xuyên tim bắn lên tận đỉnh đầu. Cú ngã vừa rồi không hề nhẹ chút nào, khiến mỗi bước đi đều đau hết lục phủ ngũ tạng, may mà không bị thương ngoài da.
Anh khẽ cắn môi chịu đau, hỏi: “Cho anh một bát.”
Tô Vận ngồi xuống: “Ừm, nếu anh không muốn ăn thì em gọi cho anh cơm hộp, trong nhà không mua gì nên không có đồ ăn đâu.”
“Ăn cái này cũng được.” Tưởng Mộ Thừa đói từ lâu, nếu chờ người ta mang đồ đến thì không biết đến bao giờ. Anh không thích mì ăn liền lắm nhưng không đến nỗi ghét, trước kia khi Nhiên Nhiên ăn anh cũng sẽ nếm vài miếng.
Mì ăn liền cô làm là mì cốc, Tưởng Mộ Thừa tuỳ ý hỏi: “Em không ăn mì gói thường à?” Nếu là mỳ gói thường thì nhiều mì hơn, anh có thể ăn no hơn một chút.
Tô Vận ước lượng thời gian rồi mở nắp cốc, hơi nước nóng hổi mang đặc trưng mùi mì ăn liền toả ra khắp không gian, cô nói: “Mì cốc tiện hơn mà.”
Sau đó cô chỉ chỉ cốc mì của anh: “Anh đợi thêm một chút nữa thôi là nó nở ra đầy ự cốc.”
Tưởng Mộ Thừa gắp mì, cảm thấy không giống hương vị mì gói ngày xưa anh ăn. Rốt cuộc khác biệt ở đâu anh cũng không rõ.
Ăn xong, Tưởng Mộ Thừa đi đánh răng rồi quay về phòng Tô Vận, đây là nhà cho thuê nên anh thấy cả căn hộ chẳng hề có một cái gì ra hồn cả, vì thế tạo cảm giác thiếu an toàn.
Chính là vừa rồi khi tắm, dù trong nhà chỉ có anh và Tô Vận nhưng anh cứ bồn chồn vì chìa khoá căn hộ này còn do một người khác nắm giữ nữa, chẳng may người ta quay về thì sao?
Với anh mà nói, cảm giác này cực kì khó chịu, giống như một ngày nào đó khu biệt thự anh ở bỗng nhiên không có bộ phận an ninh gác cổng, người ta có thể tuỳ ý đi lại tới lui trong khuôn viên. Hoặc là bộ phận bảo vệ của công ty đột nhiên đi tập huấn, ai cũng có thể trực tiếp đi thang máy lên thẳng phòng làm việc của anh. Anh không thể không thôi miên bản thân rằng mình chưa quen với môi trường đi ở nhà thuê này.
Tô Vận sau khi tắm xong liền đến phòng bếp rót một cốc nước ấm rồi tắt đèn ở các phòng, sau đó mới quay lại phòng ngủ.
Tưởng Mộ Thừa dựa vào đầu giường, tay anh đang lật lật một quyển tạp chí cô mua vài hôm trước, nghe tiếng cô bước lại gần thì ngẩng đầu: “Em tắm chưa?”
“Rồi ạ.”
Tưởng Mộ Thừa thuận tay liệng tạp chí ra chỗ khác, nhìn chằm chằm tóc cô: “Em không gội à?”
“Gội sạch sẽ rồi mà, em sấy khô trong nhà tắm rồi.” Tô Vận đưa anh cốc nước: “Anh uống đi.”
Tưởng Mộ Thừa uống một ngụm liền nhíu mày: “Nước gì vậy?”
“Nước máy thường thôi, anh dùng tạm đi, ở nhà đi thuê thì làm gì có máy lọc nước. Bình nước khoáng hôm qua em vừa uống hết, hôm nay chưa kịp đặt người ta.” Tô Vận uống vài ngụm, cảm thấy vẫn rất bình thường, chẳng ngửi ra vị gì.
Tô Vận chun mũi hít hít, trong không khí có mùi Vân Nam Bạch Dược, trong lòng cô có tiếng rơi lộp bộp, không phải anh ngã bị thương nặng rồi chứ? Cô cố ra vẻ không có gì hỏi: “Em thấy trong phòng có mùi gì lạ lạ ý.”
Tưởng Mộ Thừa ra vẻ trấn tĩnh, chỉ chỉ ngăn kéo đầu giường cô: “Dùng Vân Nam Bạch Dược của em đó. Ban nãy anh dùng chân đạp Lâm Việt hơi mạnh nên hình như bị trẹo.”
Tô Vận thầm nghĩ, người này nói dối không chớp mắt, nhưng cô không vạch trần, chỉ hỏi anh giờ còn đau không.
Tưởng Mộ Thừa giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, lúc nãy khi anh mới nằm lên giường liền thấy xương mông và eo như bị nhừ ra vậy, nhưng lại chẳng có gì để đắp lên. Anh nhàm chán kéo ngăn kéo của cô xem sao, ai dè thấy luôn lọ thuốc ngay ngăn đầu tiên, chỉ là không nghĩ mùi nó kéo lâu như vậy.
Anh hỏi Tô Vận: “Sao em để nhiều thuốc thế, có phải bị thương hay ốm ở đâu không?”
Tô Vận bị bất ngờ, biểu cảm hơi cứng lại, sau đó cô nhanh chóng lắc đầu: “Không đâu… Là bệnh nghề nghiệp của em thôi, dù ở đâu thì cũng phải chuẩn bị nhiều loại thuốc để phòng thôi mà.” Cô cười gượng thêm hai tiếng.
Thật ra khi vừa dọn đến đây, cô kéo hành lý cồng kềnh leo thang bộ không cẩn thận làm trẹo chân rất nghiêm trọng, phải vừa xoa vừa uống thuốc, hơn mười ngày mới khỏi.
Nhưng đồng nghiệp cô rất thông cảm, họ vẫn luôn nhường cô ngồi ở phòng trực, không bắt cô chạy qua chạy lại. Trong thời gian đó, tất cả suy nghĩ của cô đều là về Tưởng Mộ Thừa.
Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể nào thu hồi lại được.
Khi cô nhắn tin cho anh nói muốn trả di động, thật ra là muốn tranh thủ cơ hội nhìn anh thêm một chút, nhưng anh lại đang ở nước ngoài. Thật ra cô rất rõ ràng, anh chỉ là không muốn gặp cô thôi.
Tưởng Mộ Thừa thở dài, anh vòng bàn tay kéo cô lại gần, ôm vào lòng: “Còn nói dối à, thuốc đều là mới sản xuất chục ngày trước, mà đã bị dùng gần hết, chỉ còn hộp thuốc hạ sốt còn một nửa.”
Tô Vận chôn mặt trước ngực anh, không lên tiếng.
Tưởng Mộ Thừa tự trách: “Em đúng là đứa hai tuổi năm tháng, em nói xem anh với em chấp nhặt cái gì vậy!” Nếu lúc trước ở cạnh bờ sông, anh không có lập tức rời đi thì cũng không có chuyện như thế này.
Tô Vận đổi đề tài, hỏi anh có muốn lên mạng xử lí công việc gì không, Tưởng Mộ Thừa bảo cuối tuần không có việc. Cô mở đèn bàn đầu giường, tắt đèn phòng đi. Trong nháy mắt, ánh sáng màu cam phủ một góc phòng khiến người ta thấy ấm áp.
Tô Vận xốc chăn lên, chui vào trong ngực Tưởng Mộ Thừa, được ôm ấp anh trong chăn khiến cô cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài. Cô ghé vào ngực anh, hơi ngửa đầu lên: “Đêm nay mình tâm sự nhé!”
Tưởng Mộ Thừa nhếch miệng: “Ăn mặc thiếu thốn thế này mà em thích nói chuyện giường chiếu trong sáng à?”
Tô Vận nhéo cánh tay anh: “Nói chuyện đứng đắn!”
Tưởng Mộ Thừa cũng không tính đêm nay làm gì đặc sắc, với cái giường nhỏ cùng mấy bức tường mỏng dính không cách âm, còn không biết nửa đêm nửa hôm bạn cùng phòng cô có trở về không, anh cực kì cảm thấy mình bị chướng ngại tâm lý, không cảm thấy một chút xúc động nào như lúc ở trong xe ô tô mấy tiếng trước.
Tô Vận tự hỏi tự đáp: “Tưởng Mộ Thừa, anh có biết lúc còn nhỏ em mong muốn nhất điều gì không? Chính là trong nhà có thể lắp điều hoà, mùa đông đắp chăn cũng sẽ không bị lạnh đến phát run.”
“Giờ thì không giống thế, em hy vọng mùa đông nhà có thể không cần quá ấm, ngủ có thể đắp vài lớp chăn, nhưng có người yêu nằm cạnh thì thể nào cũng ấm.”
Nhưng biệt thự nhà anh thì nhiệt độ cực kì ổn định, bốn mùa như một.
Cứ nhìn khu vườn trong biệt thự là biết, nhiệt độ thay đổi quanh năm chẳng hề ảnh hưởng chút nào.
Tưởng Mộ Thừa kéo chăn cho cô, hỏi: “Như bây giờ nhỉ?”
Tô Vận gật đầu.
Tưởng Mộ Thừa nói tiếp: “Nhưng không dễ như thế đâu.”
Tô Vận nghe không hiểu, a một tiếng nhưng Tưởng Mộ Thừa lại không nói tiếp, liền đổi đề tài hỏi cô: “Mai mình về biệt thự ở được không?”
“Nơi này anh không quen?”
Tưởng Mộ Thừa thành thật: “Ừ, khá là không quen.” Thật ra là hoàn toàn không thích nghi nổi.
Đặc biệt là cái nhà vệ sinh kia. Ban nãy khi anh vào đánh răng đều bước mỗi bước cực kì cẩn thận, chỉ sợ lại trượt chân lần nữa.
Đời này anh còn chưa bao giờ ngã mất mặt như hôm nay. Một người đàn ông bị trượt chân trong lúc tắm rửa, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì anh không còn mặt mũi nào nhìn cuộc đời.
Từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ của anh chỉ có hai lần ngã giập mông. Một lần là ở trước quán cà phê, bị Tưởng Mộ Bình đá từ trên xe xuống, còn lần hai chính là hôm nay, còn thê thảm hơn hôm trước,… Mấu chốt chính là lần này lại còn không mặc quần áo. Khi ngã xuống đất trong phút chốc anh cảm thấy hơi uất ức.
Tô Vận nghe anh nói vậy, cũng không ngoài dự liệu của cô. Cô nhẹ nhàng nói: “Em hiểu cảm nhận của anh mà, lần đầu tiên em đến chỗ anh ở cũng bị như vậy.” Loại cảm giác này đến bây giờ cô vẫn cảm nhận được rõ ràng, như là mới ngày hôm qua.
Tưởng Mộ Thừa hơi giương cằm, ý bảo cô nói tiếp.
“Lần đầu tiên em dùng toilet ở nhà anh, em còn không kịp phản ứng, kết quả là cái bồn cầu cảm ứng tự động phun nước rửa. Em sợ quá đứng bật dậy, mất hồn mất vía. Em mới chỉ nghe qua là có loại bồn cầu này thôi, còn chưa bao giờ dùng qua.”
Cô vừa kể vừa tự cười.
“Còn có cả bồn tắm mát xa của anh nữa. Lần đầu tiên em vào tắm, em nghiên cứu nửa ngày không biết dùng ra sao. Vốn đang định nhờ anh vào giúp thì khi đó anh đang ở trong thư phòng. Không còn cách nào khác, em phải mặc lại quần áo, tìm di động tra mạng…”
“Có lúc, khi dùng cơm trong biệt thự, đầu bếp nói ra tên rất nhiều món ăn em chưa nghe bao giờ, cũng không biết là phải ăn như thế nào, bên cạnh là quản gia, em… đúng là chết vì bệnh sĩ, em không dám hỏi anh, chỉ có thể học cách anh ăn. Đồ nào anh không ăn thì em cũng không chạm đũa một lần.”
“Tưởng Mộ Thừa, sự chênh lệch của chúng ta không chỉ dừng lại ở đó. Hôm nay anh cũng thấy rồi, hoàn cảnh sinh hoạt của em chính là như thế, người sống ưu nhã như anh không thể một lúc là thích ứng ngay được. Nhưng em cũng sẽ cố gắng đuổi theo anh, để chúng ta có thể bước đi cạnh nhau. Nếu trong thời gian đó, lòng tự trọng của em có quấy phá thế nào, có náo loạn vô cớ với anh ra sao, anh cũng tha thứ cho em được không?” Nói xong Tô Vận lại vùi đầu vào ngực anh.
Tưởng Mộ Thừa với tay tắt đèn bàn đi, bóng tối lập tức bao phủ cả căn phòng, khó có thể nhìn thấy đồ vật xung quanh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn.
Sau một lúc, hai người vẫn im lặng.
Tô Vận ngáp một cái ở trong ngực anh, nhu thuận như một chú cún, chỉ trong chốc lát đã mơ màng ngủ.
Tưởng Mộ Thừa nghe tiếng hít thở đều đều của cô liền biết cô đã ngủ say. Nhưng anh lại chẳng có chút buồn ngủ nào cả.
Mấy năm nay anh đã quen ngủ trong không gian yên tĩnh, mà chỗ này lại ngay cạnh đường lớn, cửa sổ không cách âm, tiếng ô tô đi bên dưới đều rót vào tai anh. Thi thoảng còn có tiếng nam nữ vui cười đùa giỡn. Giờ đã là đêm khuya, âm thanh đó bỗng to như thể tiếng loa phóng thanh vậy.
Anh không biết có phải Tô Vận đã luyện thành quen không, hồi trước cô ngủ rất thính mà?
Nửa tiếng, một tiếng, thời gian dần trôi, trên đường hình như xe cũng ít đi, nhưng tiếng lốp xe lăn trên đường vẫn như cũ rót vào tai anh. Đại não anh tỉnh táo như thể vừa ngủ dậy vậy.
Vì tỉnh táo như vậy nên anh suy nghĩ xem mình nên làm cái gì.
*
Tô Vận bị từng đợt kɦoáı ƈảʍ dồn dập thức tỉnh. Trong lúc mơ màng, cô còn cho là mình vừa mộng xuân, cảm thấy cực kì xấu hổ. Tự sỉ nhục bản thân một hồi, nhưng cô lại cảm thấy có gì không đúng.
Phía dưới cơ thể lạnh lạnh.
Lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo, hoá ra chính là vì hai chân cô đều đang đặt trên vai Tưởng Mộ Thừa, mà anh thì đang vùi đầu giữa hai chân cô chăm chỉ cày cấy.
Hai tay Tô Vận không tự chủ túm chặt lấy ga giường, cô khó có thể miêu tả kɦoáı ƈảʍ phiêu diêu lúc này, đôi lúc cô còn bất giác nâng eo lên, đem nơi mềm mại của mình lại gần về phía miệng anh. Sau đó là khóc, là uốn éo, bản thân cô có điểm không chịu nổi.
Tưởng Mộ Thừa ngẩng đầu, anh buông chân cô xuống, trườn lên phía trên người cô. Đôi môi còn ướŧ áŧ của anh nhẹ nhàng cọ cọ trên má cô, miệng phun lời không đứng đắn: “Em nhiều nước thật đấy, anh suýt thì uống no rồi.”
Tô Vận: “….” Hai tai cô nóng như lửa đốt.
Sau đó, anh thì thầm từng đợt nóng hổi vào tai cô, lưu manh hơn: “Vừa rồi thoải mái không? Có phải rất thích anh làm như vậy không? Hửm?”
“Tưởng Mộ Thừa!” Tô Vận tức muốn hộc máu, đấm mạnh vào vai anh.
“Đừng nóng vội.” Tưởng Mộ Thừa động một cái liền tiến vào trong cô, giọng cười cợt: “Giờ thì thoải mái chưa?”
“……”
Khoảng bốn giờ sáng, cũng không biết là từ nhà hàng xóm cách vách hay hàng xóm trên tầng phát ra âm thanh phẫn nộ. Tiếng chửi rủa trong đêm yên tĩnh càng thêm chói tai: “Con mẹ nó, biết điều một chút! Có để cho người khác ngủ không hả? Không dứt được à? xxxxxxxx” rồi thêm vài từ thô tục.
Trong bóng tối, Tưởng Mộ Thừa ho khan hai tiếng, anh thế mà lại quên phéng mất cửa sổ này không cách âm. Âm thanh bên ngoài có thể lọt vào trong thì đương nhiên âm thanh từ trong có thể bay ra ngoài.
Anh cúi đầu lấp kín miệng Tô Vận, hôn một hơi dài mới buông cô ra: “Tí em kêu nhỏ thôi.”
Tô Vận: “……” Cô đúng là khóc không ra nước mắt mà, còn không phải tại anh chơi xấu sao, ai bảo lăn lộn mấy tư thế đó liên tục làm gì, lại còn bảo cô cứ kêu ra đi. Ai nghĩ lại làm ra cái chuyện mất mặt này chứ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.