Chương 63
Mộng Tiêu Nhị
07/08/2022
Hôm sau.
Tưởng Mộ Thừa đưa Tô Vận đến trước cửa bệnh viện, nhưng anh không có ý đi vào trong.
Tô Vận nhìn thời gian, còn cách giờ vào làm 1 tiếng nữa. Sáng nay cô không chạy bộ, ăn sáng xong không làm gì nữa nên đi làm luôn. Cô nhìn Tưởng Mộ Thừa không có ý dừng xe đi vào, mềm lòng nói: “Anh vào thăm Hạ Kiều đi, cô ấy bị thương không nhẹ.”
Tưởng Mộ Thừa rất kinh ngạc, không phải lúc trước cô thích nhất là ghen tuông với Hạ Kiều sao?
Tô Vận lại nói thêm: “Không sao, em sẽ không cáu đâu.”
Tưởng Mộ Thừa kéo tay ôm cô lại gần, dùng sức hôn môi thật lâu.
Tô Vận ngày càng mạnh dạn, trong lúc anh không để ý liền ôm lấy cổ anh, liếm nhẹ yết hầu anh vài cái. Cô biết đó là nơi mẫn cảm của Tưởng Mộ Thừa.
Cô nhanh chóng buông anh ra, cố ý chép chép miệng.
Cơ thể Tưởng Mộ Thừa vì vậy mà lập tức có phản ứng. Anh đã nhịn hơn một tuần rồi, giờ thật sự rất khó kìm nén.
Anh ý vị sâu xa nói: “Tô Vận, hoá ra em thích liếm như vậy”
Tô Vận rất đắc ý, hừ hừ hai tiếng. Cô đang định đẩy cửa xuống xe, liền nghe Tưởng Mộ Thừa ra lệnh: “Từ từ, ngồi lại.”
Cô cho rằng anh muốn lái xe vào viện, liền nghiêm chỉnh ngồi lại. Nhưng một phút trôi qua, cô cảm thấy không đúng lắm, xe lại đi về phía chung cư đối diện.
“Tưởng Mộ Thừa, anh sáng sớm bị lú lẫn à? Giờ chúng ta phải vào bệnh viện!”
“Làm xong chuyện đại sự đã.”
Tô Vận chớp mắt, không hiểu anh nói gì: “Cái… chuyện đại sự gì?”
“Có bản lĩnh đốt lửa thì phải có bản lĩnh dập lửa, đúng hay không?”
Tô Vận phản ứng lại, anh ý gì vậy, mà mới sáng ngày ra đã định làm chuyện này hả?
Vì thế cô cố ý bẻ cong lời anh: “Dập lửa là nhiệm vụ của lính cứu hoả nha!”
Tưởng Mộ Thừa quét mắt nhìn cô: “Với anh thì chỉ cần cái miệng của em là đủ rồi.”
Tô Vận: “……” Bên tai cô không khỏi nóng lên, người đàn ông này sao có thể mở mồm nói những lời không đứng đắn như vậy.
Vừa vào căn hộ, Tưởng Mộ Thừa liền kéo cô tới nhà tắm.
“Aizz, Tưởng Mộ Thừa, anh buông em ra, em không muốn!”
“Anh muốn là đủ rồi.”
“…..” Tô Vận chụp tay đánh anh: “Anh buông ra.”
“Tối qua anh đã cảnh cáo em rồi, hm? Đừng có trêu chọc anh, nếu không anh sẽ chỉnh em. Nhưng ai bảo em không nghe hả?”
“Giờ em nghe rồi, được chưa? Em sẽ ngoan mà! Thật đấy, sẽ rất ngoan!”
“Muộn rồi!”
“Tưởng Mộ Thừa, anh dám bắt nạt em.”
“Vậy em thì sao? Cho rằng ai cũng có thể bắt nạt anh hả? Tô Vận, em là người duy nhất đấy!”
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, xen lẫn tiếng kêu của Tô Vận: “Tưởng Mộ Thừa, em ghét anh, dì cả của em còn chưa đi.”
“Buổi sáng không phải em nói sạch rồi sao, ban đêm không có mà.”
“……”
40 phút sau, Tưởng Mộ Thừa cõng Tô Vận ra khỏi căn hộ.
“Tô Vận, em thì sướng rồi, chẳng bỏ ra chút sức lực nào cả, em có lương tâm không thế?”
Tô Vận đạp đạp chân: “Lương tâm em bị anh ăn sạch rồi, tìm ở đâu hả?”
“Tin anh ném em xuống không?”
“Anh bỏ được em thì ném đi! Dù sao em cũng không sao cả!”
“….”
Khi bọn họ vào phòng bệnh, Phó Minh Diễm đang dùng khăn ấm lau tay Hạ Kiều.
Hạ Kiều đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt tái nhợt. Cô nhìn Tưởng Mộ Thừa và Tô Vận cùng nhau bước vào, vẻ mặt kinh ngạc: “Các người đến thăm người bệnh làm ơn có thành ý chút được không? Hai tay trống trơn mà vẫn không biết xấu hổ, đi đường hoàng như vậy? Hay là đã chuẩn bị chi phiếu tốt rồi?”
Tô Vận: “….” Vẫn còn tâm trạng để đùa cơ à.
Tưởng Mộ Thừa nhàn nhạt nói: “Không phải đến thăm em, chỉ là sợ em không qua được, số tiền mấy trăm vạn lúc trước cho em mở văn phòng sẽ đổ sông đổ biển mất.”
Hạ Kiều bị chọc tức ho khan hai tiếng, lập tức ảnh hưởng đến miệng vết thương, khiến cả người cô đau đớn.
Tô Vận véo ngón tay anh, ý bảo anh ngậm miệng vào, sáng sớm đã nói lời kiêng kị. Tưởng Mộ Thừa coi như không biết gì.
Phó Minh Diễm nhìn đồng hồ, hỏi Tô Vận: “Sắp có cuộc họp, em đi luôn không?”
“Vâng ạ.” Cô và Hạ Kiều không có gì để nói với nhau, nhìn cô ấy không gặp nguy hiểm là cô an tâm rồi.
Cô nói với Tưởng Mộ Thừa thêm vài câu rồi cùng Phó Minh Diễm rời đi.
Đợi Tô Vận đi rồi, mặt Tưởng Mộ Thừa đen lại: “Hạ Kiều, em thật là có tấm lòng thánh mẫu đấy. Em đi giúp Phó Minh Diễm là chuyện của em, anh không quản được, nhưng đừng có để ở thời khắc mấu chốt của vụ án mà khiến anh lo lắng thêm nhiều chuyện nữa! Nếu xảy ra hậu quả gì thì em gánh không nổi đâu!”
Ngón tay Hạ Kiều cuộn lại: “Em nhặt lại cái mạng này về để anh nhẫn tâm nói như vậy à?”
“Đó là em tự làm tự chịu.”
“Anh tư, em cũng có trái tim, cũng biết đau, anh có thể đừng nói như vậy không?”
Hạ Kiều không còn sức để nói đùa nữa, cơ thể cô đau đớn nhưng vết thương trong lòng cũng đau không kém.
Tưởng Mộ Thừa đứng thẳng lên: “Đỡ hơn một chút thì bàn giao hồ sơ cho Trì Hướng Đông đi, hai tháng tới cứ dưỡng thương là được rồi.”
“Anh tư.”
Tưởng Mộ Thừa xoay người: “Chuyện gì?”
“Tối qua anh vẫn luôn đứng ngoài phòng cấp cứu đợi em đúng không?”
Anh vẫn luôn quan tâm cô đúng không?
Tưởng Mộ Thừa biết lời này tàn nhẫn, nhưng anh không nói dối: “Anh chờ Tô Vận.”
Hạ Kiều cười tự giễu: “Em biết rồi.”
Giờ cô hoàn toàn hết hy vọng rồi.
Tưởng Mộ Thừa đang đợi trước thang máy thì gặp Phó Viễn Trung tới thăm Hạ Kiều.
Lúc cửa thang máy mở ra, Phó Viễn Trung nhìn thấy Tưởng Mộ Thừa cũng sửng sốt, nhưng sau đó ông ta bình tĩnh lại.
Buổi tối hôm đó ông ta và Viên Quốc Lương đối đầu với Tưởng Mộ Thừa thật là xấu hổ, ông ta cũng không muốn đứng đây ôn chuyện cũ, liền gật đầu định đi qua.
Nhưng khi ông ta đi qua Tưởng Mộ Thừa, giọng anh vang lên: “Ông không biết xấu hổ ư?”
“Nó là con gái tôi.”
“À, là qua đây xem con ông đã chết hay chưa sao?”
“Mày!!!”
“Phó Viễn Trung, hổ dữ còn không ăn thịt con đâu! Ông đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt!”
Phó Viễn Trung nheo mắt, ông ta không thanh minh được cái tội danh này, ai cũng nghĩ là ông ta làm, ông ta không phải con người, bất chấp sinh mạng của con gái.
Phó Viễn Trung không giải thích gì với Tưởng Mộ Thừa, ông ta tiếp tục đi về phía phòng bệnh.
Đẩy cửa phòng bệnh, ông ta nhìn thấy con gái mình cả người cắm đầy các loại ống, đầu quấn băng gạc, tim ông ta như thắt lại.
Loại đau đớn này ba mươi năm nay chưa từng có.
Hạ Kiều nhắm nghiền mắt, mặt tái nhợt không chút máu, môi cũng trắng bợt, nếu nhìn từ xa còn có thể nghĩ rằng nơi đó không còn một sinh mệnh nữa.
Phó Viễn Trung nhẹ nhàng đi qua, bàn tay thô ráp của ông ta run rẩy chạm vào bàn tay lạnh băng của Hạ Kiều.
Từ Hạ Kiều được sinh ra đến nay, đây là lần duy nhất ông ta có thể gần gũi con gái trong yên lặng như thế. Ông ta vẫn luôn tự nhận mình không phải người tốt, cuộc sống bàn cùng hồi nhỏ đã nung nấu cho ông ta ý chí tìm cách thoát khỏi đây, không bao giờ quay lại.
Và rồi con đường ông ta đi ngày càng xa nơi ông ta bắt đầu. Không phải ông ta chưa từng nghĩ đến lúc quay đầu lại, nhưng con đường dài như vậy, có quá nhiều thứ đã thay đổi, không thể trở về cuộc sống cũ nữa.
Đôi lúc ông ta cũng lờ mờ cảm nhận được những ngày còn lại của mình không còn nhiều. Có phải đến khi sắp gần đất xa trời, con người sẽ tỉnh ngộ ra không? Có lẽ là vậy.
Đã hơn ba mươi năm ông ta bước trên con đường này, ông ta có gì, ngoài số tiền nhiều không đếm hết, còn có quyền lực ông ta nắm trong tay đang dần mất đi. Còn có cả vợ, con trai, con gái, và cả người phụ nữ mòn mỏi ngóng trông ông ta đã sớm lìa đời.
Nhiều năm như vậy, hình như ông ta chưa từng làm được chuyện tốt đẹp gì. Chỉ duy nhất một việc mà ông ta đã dùng một chút lương tâm của mình đi làm, đi ngược lại với dự định của Viên Quốc Lương, chính là trả lại cho Tô Vận một cuộc sống.
Nói thế nào thì cô gái ấy cũng là người con trai ông thích, ông ta thật sự không thể nào đứng đó nhìn cô gái ấy phải chịu vũ nhục như vậy.
Nếu năm đó ông ta không mềm lòng, không che chở Tô Vận, thì sẽ không có ngày hôm nay Tưởng Mộ Thừa có manh mối để lật lại vụ án của Tô Thế Khải, mà ông ta cũng không lên bờ xuống ruộng như bây giờ.
Mỗi đêm mất ngủ, ông ta thường xuyên tự hỏi, năm đó ông ta giúp Tô Vận, liệu giờ ông ta có hối hận không?
Chắc chắn là có.
Bởi vì nếu không phải ông ta nhiều chuyện, sẽ không có ngày hôm nay Tô Vận ở cạnh Tưởng Mộ Thừa.
Nhưng tối qua, khi Phó Minh Diễm nói đã biết chuyện Tô Vận bị ép đi tiếp rượu và bị đánh đập, muốn đâm chết ông ta, ông ta thấy năm đó mình đã hành động đúng. Ít nhất ông ta đã cho con trai mình một lối thoát.
Nếu Tô Vận thật sự bị bức đến đường cùng, Phó Minh Diễm sẽ hận ông ta, muốn ông ta chết đi, và đời anh rồi cũng sẽ bị huỷ hoại.
Phó Minh Diễm khom lưng, cầm một miếng bông ẩm chấm chấm lên môi Hạ Kiều. Ông ta biết đây sẽ là điều tốt cuối cùng mà ông làm được cho con gái mình.
Sau đó di động trong túi ông ta rung lên, màn hình hiện người gọi là Viên Quốc Lương.
Ông ta tắt máy.
Lại quay đầu lại nhìn Hạ Kiều, ông ta xoa xoa khuôn mặt ốm yếu ấy, ông ta biết thật ra cô không ngủ, chỉ là không muốn nhìn thấy mặt ông ta thôi.
Ông ta hít một hơi sâu, xoay người rời đi.
Nghe tiếng đóng cửa, nước mắt liền rơi xuống từ khoé mắt Hạ Kiều.
Phó Viễn Trung đi ra khỏi phòng bệnh mới gọi lại cho Viên Quốc Lương. Gọi mấy lần, đầu kia mới bắt máy: “Tôi lúc nãy mở cuộc họp, lão Phó gọi gì?”
Phó Viễn Trung cười lạnh: “Viên Quốc Lương, giữa chúng ta còn cần phải giả tạo như thế không?”
Bên kia ngạc nhiên: “Ông bị ai chọc tức mà đi trút lên tôi?”
Phó Viễn Trung không vòng vo: “Viên Quốc Lương, tay ông cũng đủ dài, dám động đến con gái tôi!”
“Ông nói cái gì vậy?”
“Vẫn còn định giả vờ sao? Là ông thuê người đâm chết Hạ Kiều, nhưng con bé mệnh lớn, lại gần bệnh viện nên vẫn sống sót.”
“Lão Phó, dù tôi tàn nhẫn cũng sẽ không xuống tay với con ông! Ông đang hất xô nước bẩn lên tôi đấy à? Nói không chừng đó là trò ly gián của Tưởng Mộ Thừa đấy, ông đừng có để bị mắc mưu.”
Phó Viễn Trung nheo mắt: “Tôi cũng muốn tin ông, nhưng những gì tôi tra ra được thì không cho tôi làm như vậy. Viên Quốc Lương, đây đâu phải lần đầu ông làm trò này. Lúc trước ông chả đâm luật sư biện hộ cho Tô Thế Khải, khiến người ta thiếu chút nữa thì mất mạng. Ông quên rồi à?”
Không đợi Viên Quốc Lương giải thích, ông ta lại nói: “Việc này đều là do vệ sĩ tín nhiệm nhất của ông làm, ông còn muốn nói gì? Viên Quốc Lương, đừng coi tôi là một tên bù nhìn ngu ngốc! Hạ Kiều làm luật sư biện hộ cho Phó Minh Diễm, lại nắm giữ video Viên Dĩnh đi tiếp rượu, ông phải giết người diệt khẩu. Con trai tôi muốn ly hôn, chẳng phải ông cũng tìm người đe doạ nó để cho con gái rượu ông hả giận sao?”
Viên Quốc Lương bị nói á khẩu không trả lời được, muốn đổ tội cho người khác thì không sợ thiếu lý do, hôm nay cuối cùng ông ta cũng nếm được rồi. Chỉ là thuộc hạ của ông ta, từ lúc nào lại bị kẻ khác mua chuộc?
Phó Viễn Trung trước khi cúp máy lại nói: “Viên Quốc Lương, ông tự cầu nguyện cho mình đi!”
“Phó Viễn Trung, ông có ý gì?”
Phó Viễn Trung không đáp lại, trực tiếp cúp máy, kéo số của Viên Quốc Lương vào danh sách chặn.
Ông ta lại gọi cho Tưởng Mộ Bình: “Bí thư Tưởng, vâng, có một số việc tôi muốn trình báo… Được… Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Tưởng Mộ Thừa đưa Tô Vận đến trước cửa bệnh viện, nhưng anh không có ý đi vào trong.
Tô Vận nhìn thời gian, còn cách giờ vào làm 1 tiếng nữa. Sáng nay cô không chạy bộ, ăn sáng xong không làm gì nữa nên đi làm luôn. Cô nhìn Tưởng Mộ Thừa không có ý dừng xe đi vào, mềm lòng nói: “Anh vào thăm Hạ Kiều đi, cô ấy bị thương không nhẹ.”
Tưởng Mộ Thừa rất kinh ngạc, không phải lúc trước cô thích nhất là ghen tuông với Hạ Kiều sao?
Tô Vận lại nói thêm: “Không sao, em sẽ không cáu đâu.”
Tưởng Mộ Thừa kéo tay ôm cô lại gần, dùng sức hôn môi thật lâu.
Tô Vận ngày càng mạnh dạn, trong lúc anh không để ý liền ôm lấy cổ anh, liếm nhẹ yết hầu anh vài cái. Cô biết đó là nơi mẫn cảm của Tưởng Mộ Thừa.
Cô nhanh chóng buông anh ra, cố ý chép chép miệng.
Cơ thể Tưởng Mộ Thừa vì vậy mà lập tức có phản ứng. Anh đã nhịn hơn một tuần rồi, giờ thật sự rất khó kìm nén.
Anh ý vị sâu xa nói: “Tô Vận, hoá ra em thích liếm như vậy”
Tô Vận rất đắc ý, hừ hừ hai tiếng. Cô đang định đẩy cửa xuống xe, liền nghe Tưởng Mộ Thừa ra lệnh: “Từ từ, ngồi lại.”
Cô cho rằng anh muốn lái xe vào viện, liền nghiêm chỉnh ngồi lại. Nhưng một phút trôi qua, cô cảm thấy không đúng lắm, xe lại đi về phía chung cư đối diện.
“Tưởng Mộ Thừa, anh sáng sớm bị lú lẫn à? Giờ chúng ta phải vào bệnh viện!”
“Làm xong chuyện đại sự đã.”
Tô Vận chớp mắt, không hiểu anh nói gì: “Cái… chuyện đại sự gì?”
“Có bản lĩnh đốt lửa thì phải có bản lĩnh dập lửa, đúng hay không?”
Tô Vận phản ứng lại, anh ý gì vậy, mà mới sáng ngày ra đã định làm chuyện này hả?
Vì thế cô cố ý bẻ cong lời anh: “Dập lửa là nhiệm vụ của lính cứu hoả nha!”
Tưởng Mộ Thừa quét mắt nhìn cô: “Với anh thì chỉ cần cái miệng của em là đủ rồi.”
Tô Vận: “……” Bên tai cô không khỏi nóng lên, người đàn ông này sao có thể mở mồm nói những lời không đứng đắn như vậy.
Vừa vào căn hộ, Tưởng Mộ Thừa liền kéo cô tới nhà tắm.
“Aizz, Tưởng Mộ Thừa, anh buông em ra, em không muốn!”
“Anh muốn là đủ rồi.”
“…..” Tô Vận chụp tay đánh anh: “Anh buông ra.”
“Tối qua anh đã cảnh cáo em rồi, hm? Đừng có trêu chọc anh, nếu không anh sẽ chỉnh em. Nhưng ai bảo em không nghe hả?”
“Giờ em nghe rồi, được chưa? Em sẽ ngoan mà! Thật đấy, sẽ rất ngoan!”
“Muộn rồi!”
“Tưởng Mộ Thừa, anh dám bắt nạt em.”
“Vậy em thì sao? Cho rằng ai cũng có thể bắt nạt anh hả? Tô Vận, em là người duy nhất đấy!”
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, xen lẫn tiếng kêu của Tô Vận: “Tưởng Mộ Thừa, em ghét anh, dì cả của em còn chưa đi.”
“Buổi sáng không phải em nói sạch rồi sao, ban đêm không có mà.”
“……”
40 phút sau, Tưởng Mộ Thừa cõng Tô Vận ra khỏi căn hộ.
“Tô Vận, em thì sướng rồi, chẳng bỏ ra chút sức lực nào cả, em có lương tâm không thế?”
Tô Vận đạp đạp chân: “Lương tâm em bị anh ăn sạch rồi, tìm ở đâu hả?”
“Tin anh ném em xuống không?”
“Anh bỏ được em thì ném đi! Dù sao em cũng không sao cả!”
“….”
Khi bọn họ vào phòng bệnh, Phó Minh Diễm đang dùng khăn ấm lau tay Hạ Kiều.
Hạ Kiều đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt tái nhợt. Cô nhìn Tưởng Mộ Thừa và Tô Vận cùng nhau bước vào, vẻ mặt kinh ngạc: “Các người đến thăm người bệnh làm ơn có thành ý chút được không? Hai tay trống trơn mà vẫn không biết xấu hổ, đi đường hoàng như vậy? Hay là đã chuẩn bị chi phiếu tốt rồi?”
Tô Vận: “….” Vẫn còn tâm trạng để đùa cơ à.
Tưởng Mộ Thừa nhàn nhạt nói: “Không phải đến thăm em, chỉ là sợ em không qua được, số tiền mấy trăm vạn lúc trước cho em mở văn phòng sẽ đổ sông đổ biển mất.”
Hạ Kiều bị chọc tức ho khan hai tiếng, lập tức ảnh hưởng đến miệng vết thương, khiến cả người cô đau đớn.
Tô Vận véo ngón tay anh, ý bảo anh ngậm miệng vào, sáng sớm đã nói lời kiêng kị. Tưởng Mộ Thừa coi như không biết gì.
Phó Minh Diễm nhìn đồng hồ, hỏi Tô Vận: “Sắp có cuộc họp, em đi luôn không?”
“Vâng ạ.” Cô và Hạ Kiều không có gì để nói với nhau, nhìn cô ấy không gặp nguy hiểm là cô an tâm rồi.
Cô nói với Tưởng Mộ Thừa thêm vài câu rồi cùng Phó Minh Diễm rời đi.
Đợi Tô Vận đi rồi, mặt Tưởng Mộ Thừa đen lại: “Hạ Kiều, em thật là có tấm lòng thánh mẫu đấy. Em đi giúp Phó Minh Diễm là chuyện của em, anh không quản được, nhưng đừng có để ở thời khắc mấu chốt của vụ án mà khiến anh lo lắng thêm nhiều chuyện nữa! Nếu xảy ra hậu quả gì thì em gánh không nổi đâu!”
Ngón tay Hạ Kiều cuộn lại: “Em nhặt lại cái mạng này về để anh nhẫn tâm nói như vậy à?”
“Đó là em tự làm tự chịu.”
“Anh tư, em cũng có trái tim, cũng biết đau, anh có thể đừng nói như vậy không?”
Hạ Kiều không còn sức để nói đùa nữa, cơ thể cô đau đớn nhưng vết thương trong lòng cũng đau không kém.
Tưởng Mộ Thừa đứng thẳng lên: “Đỡ hơn một chút thì bàn giao hồ sơ cho Trì Hướng Đông đi, hai tháng tới cứ dưỡng thương là được rồi.”
“Anh tư.”
Tưởng Mộ Thừa xoay người: “Chuyện gì?”
“Tối qua anh vẫn luôn đứng ngoài phòng cấp cứu đợi em đúng không?”
Anh vẫn luôn quan tâm cô đúng không?
Tưởng Mộ Thừa biết lời này tàn nhẫn, nhưng anh không nói dối: “Anh chờ Tô Vận.”
Hạ Kiều cười tự giễu: “Em biết rồi.”
Giờ cô hoàn toàn hết hy vọng rồi.
Tưởng Mộ Thừa đang đợi trước thang máy thì gặp Phó Viễn Trung tới thăm Hạ Kiều.
Lúc cửa thang máy mở ra, Phó Viễn Trung nhìn thấy Tưởng Mộ Thừa cũng sửng sốt, nhưng sau đó ông ta bình tĩnh lại.
Buổi tối hôm đó ông ta và Viên Quốc Lương đối đầu với Tưởng Mộ Thừa thật là xấu hổ, ông ta cũng không muốn đứng đây ôn chuyện cũ, liền gật đầu định đi qua.
Nhưng khi ông ta đi qua Tưởng Mộ Thừa, giọng anh vang lên: “Ông không biết xấu hổ ư?”
“Nó là con gái tôi.”
“À, là qua đây xem con ông đã chết hay chưa sao?”
“Mày!!!”
“Phó Viễn Trung, hổ dữ còn không ăn thịt con đâu! Ông đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt!”
Phó Viễn Trung nheo mắt, ông ta không thanh minh được cái tội danh này, ai cũng nghĩ là ông ta làm, ông ta không phải con người, bất chấp sinh mạng của con gái.
Phó Viễn Trung không giải thích gì với Tưởng Mộ Thừa, ông ta tiếp tục đi về phía phòng bệnh.
Đẩy cửa phòng bệnh, ông ta nhìn thấy con gái mình cả người cắm đầy các loại ống, đầu quấn băng gạc, tim ông ta như thắt lại.
Loại đau đớn này ba mươi năm nay chưa từng có.
Hạ Kiều nhắm nghiền mắt, mặt tái nhợt không chút máu, môi cũng trắng bợt, nếu nhìn từ xa còn có thể nghĩ rằng nơi đó không còn một sinh mệnh nữa.
Phó Viễn Trung nhẹ nhàng đi qua, bàn tay thô ráp của ông ta run rẩy chạm vào bàn tay lạnh băng của Hạ Kiều.
Từ Hạ Kiều được sinh ra đến nay, đây là lần duy nhất ông ta có thể gần gũi con gái trong yên lặng như thế. Ông ta vẫn luôn tự nhận mình không phải người tốt, cuộc sống bàn cùng hồi nhỏ đã nung nấu cho ông ta ý chí tìm cách thoát khỏi đây, không bao giờ quay lại.
Và rồi con đường ông ta đi ngày càng xa nơi ông ta bắt đầu. Không phải ông ta chưa từng nghĩ đến lúc quay đầu lại, nhưng con đường dài như vậy, có quá nhiều thứ đã thay đổi, không thể trở về cuộc sống cũ nữa.
Đôi lúc ông ta cũng lờ mờ cảm nhận được những ngày còn lại của mình không còn nhiều. Có phải đến khi sắp gần đất xa trời, con người sẽ tỉnh ngộ ra không? Có lẽ là vậy.
Đã hơn ba mươi năm ông ta bước trên con đường này, ông ta có gì, ngoài số tiền nhiều không đếm hết, còn có quyền lực ông ta nắm trong tay đang dần mất đi. Còn có cả vợ, con trai, con gái, và cả người phụ nữ mòn mỏi ngóng trông ông ta đã sớm lìa đời.
Nhiều năm như vậy, hình như ông ta chưa từng làm được chuyện tốt đẹp gì. Chỉ duy nhất một việc mà ông ta đã dùng một chút lương tâm của mình đi làm, đi ngược lại với dự định của Viên Quốc Lương, chính là trả lại cho Tô Vận một cuộc sống.
Nói thế nào thì cô gái ấy cũng là người con trai ông thích, ông ta thật sự không thể nào đứng đó nhìn cô gái ấy phải chịu vũ nhục như vậy.
Nếu năm đó ông ta không mềm lòng, không che chở Tô Vận, thì sẽ không có ngày hôm nay Tưởng Mộ Thừa có manh mối để lật lại vụ án của Tô Thế Khải, mà ông ta cũng không lên bờ xuống ruộng như bây giờ.
Mỗi đêm mất ngủ, ông ta thường xuyên tự hỏi, năm đó ông ta giúp Tô Vận, liệu giờ ông ta có hối hận không?
Chắc chắn là có.
Bởi vì nếu không phải ông ta nhiều chuyện, sẽ không có ngày hôm nay Tô Vận ở cạnh Tưởng Mộ Thừa.
Nhưng tối qua, khi Phó Minh Diễm nói đã biết chuyện Tô Vận bị ép đi tiếp rượu và bị đánh đập, muốn đâm chết ông ta, ông ta thấy năm đó mình đã hành động đúng. Ít nhất ông ta đã cho con trai mình một lối thoát.
Nếu Tô Vận thật sự bị bức đến đường cùng, Phó Minh Diễm sẽ hận ông ta, muốn ông ta chết đi, và đời anh rồi cũng sẽ bị huỷ hoại.
Phó Minh Diễm khom lưng, cầm một miếng bông ẩm chấm chấm lên môi Hạ Kiều. Ông ta biết đây sẽ là điều tốt cuối cùng mà ông làm được cho con gái mình.
Sau đó di động trong túi ông ta rung lên, màn hình hiện người gọi là Viên Quốc Lương.
Ông ta tắt máy.
Lại quay đầu lại nhìn Hạ Kiều, ông ta xoa xoa khuôn mặt ốm yếu ấy, ông ta biết thật ra cô không ngủ, chỉ là không muốn nhìn thấy mặt ông ta thôi.
Ông ta hít một hơi sâu, xoay người rời đi.
Nghe tiếng đóng cửa, nước mắt liền rơi xuống từ khoé mắt Hạ Kiều.
Phó Viễn Trung đi ra khỏi phòng bệnh mới gọi lại cho Viên Quốc Lương. Gọi mấy lần, đầu kia mới bắt máy: “Tôi lúc nãy mở cuộc họp, lão Phó gọi gì?”
Phó Viễn Trung cười lạnh: “Viên Quốc Lương, giữa chúng ta còn cần phải giả tạo như thế không?”
Bên kia ngạc nhiên: “Ông bị ai chọc tức mà đi trút lên tôi?”
Phó Viễn Trung không vòng vo: “Viên Quốc Lương, tay ông cũng đủ dài, dám động đến con gái tôi!”
“Ông nói cái gì vậy?”
“Vẫn còn định giả vờ sao? Là ông thuê người đâm chết Hạ Kiều, nhưng con bé mệnh lớn, lại gần bệnh viện nên vẫn sống sót.”
“Lão Phó, dù tôi tàn nhẫn cũng sẽ không xuống tay với con ông! Ông đang hất xô nước bẩn lên tôi đấy à? Nói không chừng đó là trò ly gián của Tưởng Mộ Thừa đấy, ông đừng có để bị mắc mưu.”
Phó Viễn Trung nheo mắt: “Tôi cũng muốn tin ông, nhưng những gì tôi tra ra được thì không cho tôi làm như vậy. Viên Quốc Lương, đây đâu phải lần đầu ông làm trò này. Lúc trước ông chả đâm luật sư biện hộ cho Tô Thế Khải, khiến người ta thiếu chút nữa thì mất mạng. Ông quên rồi à?”
Không đợi Viên Quốc Lương giải thích, ông ta lại nói: “Việc này đều là do vệ sĩ tín nhiệm nhất của ông làm, ông còn muốn nói gì? Viên Quốc Lương, đừng coi tôi là một tên bù nhìn ngu ngốc! Hạ Kiều làm luật sư biện hộ cho Phó Minh Diễm, lại nắm giữ video Viên Dĩnh đi tiếp rượu, ông phải giết người diệt khẩu. Con trai tôi muốn ly hôn, chẳng phải ông cũng tìm người đe doạ nó để cho con gái rượu ông hả giận sao?”
Viên Quốc Lương bị nói á khẩu không trả lời được, muốn đổ tội cho người khác thì không sợ thiếu lý do, hôm nay cuối cùng ông ta cũng nếm được rồi. Chỉ là thuộc hạ của ông ta, từ lúc nào lại bị kẻ khác mua chuộc?
Phó Viễn Trung trước khi cúp máy lại nói: “Viên Quốc Lương, ông tự cầu nguyện cho mình đi!”
“Phó Viễn Trung, ông có ý gì?”
Phó Viễn Trung không đáp lại, trực tiếp cúp máy, kéo số của Viên Quốc Lương vào danh sách chặn.
Ông ta lại gọi cho Tưởng Mộ Bình: “Bí thư Tưởng, vâng, có một số việc tôi muốn trình báo… Được… Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.