Chương 12: Chương 6-2
Tg Thường Nhàn
21/06/2021
Edit: Tiêu Du
Beta: Cánh Cụt Nhỏ
Vui lòng KHÔNG REUP VÀ ĐEM TRUYỆN RA KHỎI WATTPAD DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.
********
Viên Miêu sửng sốt, Chư Nhất Hành nhíu mày nói: "Làm sao? Cô cảm thấy tôi không làm được?"
Viên Miêu khôi phục lại giọng nói như trước: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn hành hạ cô, hành hạ cô để mỗi ngày cô không được vui vẻ, tôi mới thấy vui."
"Rốt cuộc là anh muốn thế nào?"
"Cô tới công ty tôi đi làm trong vòng 10 năm. Cô thấy như thế nào?"
Bàn tay nắm chặt của Viên Miêu hơi buông lỏng, nhưng trên mặt cô không lộ ra biểu cảm khác, ngược lại hơi rụt rè nói: "Nếu tôi đến công ty của anh đi làm, anh có thể cho tôi nhận nuôi đứa bé đó đúng không?"
Chư Nhất Hành không nên tiếng, Viên Miêu nói tiếp: "Được, tôi đồng ý với yêu cầu của anh."
"Cô thích đứa bé này?"
"Đúng vậy. Nếu không tôi không cần phải lừa tiền của Tằng Nhược Cẩm để chữa bệnh cho thằng bé. Ngài Chư, điều khoản giao dịch mà ngài vừa đề cập đến là nếu tôi làm ở công ty ngài mười năm thì ngài sẽ từ bỏ quyền lợi nuôi con của mình, đúng không?”
Chư Nhất Hành hừ một cái nói: "Nhưng nếu cô không ở lại công ty tôi làm đủ mười năm, cô đừng trách tôi sẽ làm gì với đứa bé này."
Viên Miêu gật đầu: "Được, chúng ta thỏa thuận như vậy. Nhưng tôi có một điều kiện nhỏ, bởi vì tôi còn phải nuôi đứa bé, tôi hy vọng thằng bé trưởng thành lớn lên, tôi muốn sống cùng mẹ và đứa bé."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi. Cô cảm thấy tôi sẽ thoải mái sống chung một chỗ với cô?"
"Không, ý tôi là, nếu như, tôi chỉ nói nếu như sau này thằng bé sẽ lớn lên, ngài Chư cũng có con mới, tôi không muốn sau này thằng bé làm phiền ngài."
Chư Nhất Hành hừ một tiếng: "Cô yên tâm, tôi không có đam mê với trẻ con."
Viên Miêu lịch sự lễ phép nói: "Tôi có thể mượn máy in của ngài Chư được không?"
Chư Nhất Hành hơi ngạc nhiên, anh đứng lên đi lên thư phòng. Viên miêu đi theo phía sau. Chư Nhất Hành đứng ở một bên, Viên Miêu cũng không có khách khí, tay ấn bàn phím, chỉ chốc lát sau liền đem tờ giấy giao dịch ra, vô cùng đơn giản, chỉ có hai điều:
Viên Miêu đi làm ở công ty của Chư Nhất Hành, thời gian làm việc là mười năm, thời gian và công việc sẽ do Chư Nhất Hành sắp xếp. Trừ phi Chư Nhất Hành vi phạm điều hai, nếu không, Viên Miêu sẽ không tuân theo toàn bộ điều khoản liên quan.
Điều thứ hai: Chư Nhất Hành từ bỏ quyền giám hộ đối với đứa trẻ này. Không được Viên Miêu đồng ý, thì anh không được xuất hiện trước mặt đứa trẻ này.
Cô đưa cho Chư Nhất Hành: "Ngài Chư có yêu cầu gì không?"
Chư Nhất Hành hừ một tiếng, anh mỉa mai nói: "Đúng là cô chủ lớn của nhà họ Viên, viết thỏa thuận giao dịch lại nhanh như vậy. Xem ra nếu tôi chỉ giao cho cô một công việc thì đúng là lãng phí tài năng của cô rồi." Anh ta cầm cây bút lên, xoạt xoạt ký tên của mình.
Trái tim của Viêm Miêu đập mạnh, thở không ra hơi, cô nhìn anh ký tên vào, rồi đưa cho mình. Cô kiềm chế không để cho tay của mình run rẩy, nín thở ký tên, còn đặc biệt ký lên ngày tháng, trong đó có một phần đem đưa cho Chư Nhất Hành, một phần khác cẩn thận xếp lại, cất vào trong túi.
"Ngài Chư, bây giờ tôi đi được chưa?"
"Nếu như cô lại chơi tôi một vố nữa thì sao?"
"Một tuần nữa Bình Bình sẽ xuất viện. Nếu như anh không tin, có thể gọi điện hỏi Tằng Nhược An."
"Tằng Nhược An?" Trong mắt của anh lóe lên sự lạnh lẽo: "Ha, nhanh như vậy cô đã không chịu được, tìm tình nhân cũ để ôm ấp à?"
"Anh có thể xúc phạm tôi, nhưng anh không được xúc phạm anh ta. Anh ta đã phẫu thuật cho con tôi, tôi rất cảm ơn anh ta. Tất nhiên, tôi rất cảm ơn Tằng Nhược Cẩm, nếu như không phải cô ta cho tôi tiền...."
"Cô im mồm ngay cho tôi."
Viên Miêu cười: "Thật ra thì Tằng Nhược Cẩm rất quan tâm anh. Anh cần gì phải giận dỗi, làm cho cô ta không vui?"
Chư Nhất Hành nhìn cô, vẻ mặt trông hơi kỳ lạ nói: "Viên Miêu, tôi không nhìn ra, mấy năm nay, trình độ thuyết phục người khác của cô rất tiến bộ, khó trách Tằng Nhược Cẩm bị cô giở trò lừa đảo."
Viên Miêu cười khẽ nói: "Ngài Chư, ngài yên tâm, tôi không có ý định xen vào chuyện riêng của ngài. Vì điều thứ hai trong thỏa thuận, mười năm này, tôi nhất định sẽ làm đúng theo thỏa thuận. Nhưng tôi cũng tin ngài Chư sẽ tuân thủ theo thỏa thuận, dù sao…” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Đứa bé kia không liên quan gì đến ngài Chư. Tôi biết ngài dùng đứa bé để uy hiếp tôi, nhưng tôi rất vui." Viên Miêu trước mặt anh đã thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức anh không kiểm soát được, bây giờ cho dù cô có nháy mắt một cái anh cũng biết cô muốn làm gì. Nhưng mà hiện tại, cô cười duyên dáng, nhẹ nhàng đơn giản, anh cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
Chư Nhất Hành nhìn lịch ngày trên đồng hồ: "Được, tôi sẽ tin cô một lần. Tuần sau, nếu tôi không thấy cô ở công ty, thì cô cứ chờ xem tôi sẽ làm gì các người."
Viên Miêu cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn ngài Chư." Cô thấy trên bàn có hai hộp kẹp đuôi phượng, thì cầm lên mấy cái: "Tôi sẽ không để ngài Chư bồi thường quần áo cho tôi."
Viên Miêu đi ra ngoài, đầu tiên tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh, dùng kẹp đuôi phượng kẹp lại mấy cúc áo bị rơi, mặc dù có chút hơi méo mó, nhưng tốt xấu gì nó không bung ra. Sau khi xong xuôi, cô chảy thẳng đến ga tàu cao cốc để mua vé có thời gian sớm nhất đi về Vân Thành, cô mua vé đứng là được. Trong lúc chờ xe đến, cô gọi điện thoại cho viện trưởng Dương, nói với bà ấy chuyện nhận nuôi Bình Bình đã được giải quyết. Viện trưởng hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì. Viên Miêu chỉ nói qua loa, là vợ của anh ta là bạn thân của cô, mấy hôm nay hai người cãi nhau, cô lại nói hộ bạn thân mình, vì vậy anh anh ta tìm lý do này để gây rối.
Sau khi viện trưởng nghe xong thì tin đây là thật, bà ấy còn nói: "Nếu sớm biết như vậy, thì tôi gọi cô về. Nhưng bây giờ cũng không tính là muộn. Người trẻ tuổi còn chặng đường rất dài, nếu hai bên còn có lòng tin, thì hai vợ chồng vẫn còn đến được với nhau."
Cả đêm Viên Miêu ngủ không ngon, lúc ngồi trên xe cô bắt đầu ngủ gật, nhưng không biết làm sao cô lại mơ thấy gương mặt của Chư Nhất Hành, anh chỉ tay vào mặt cô nói: "Viên Miêu, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha cho cô."
Viên Miêu giật mình một cái rồi tỉnh dậy, cô nhìn thế giới huy hoàng bên ngoài cửa xe. Cô liền ngẩn người một lúc
Chư Nhất Hành suy nghĩ quá nhiều rồi, cuộc sống bây giờ của cô chỉ có Bình Bình. Còn những thứ khác, cô cười khổ một cái, cô không có, cũng chẳng quan tâm đến những thứ đó. Anh ta cho rằng có thể hành hạ được cô, thật ra thì, muốn hành hạ cô, chỉ có động vào Bình Bình.
Nghĩ đến Bình Bình, trong lòng Viên Miêu cũng mềm nhũn. Ban đầu cô cũng chỉ muốn lấy một khoản tiền, để chữa bệnh cho Bình Bình. Lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn làm Chư Nhất Hành ký vào thỏa thuận và từ bỏ quyền lợi nuôi con,chuyện này suôn sẻ đến mức cô không thể tin được.
Viên Miêu trở lại Giang Thành,bây giờ trời đã tối, lúc này là thời gian mọi người ăn cơm. Vừa vào phòng bệnh, Bình Bình liền đã lao vào lòng của cô: "Mẹ, mẹ về rồi."
Viên Miêu muốn bế cậu bé lên, nhưng cô sợ không cẩn thận chạm vào vết thương của cậu bé, cô cúi người, quỳ một chân xuống đối diện với cậu bé, dùng sức hôn Bình Bình hai cái, nhìn thằng bé một chút rồi lại hôn cậu bé thêm hai cái nữa.
Lôi Diệp vui vẻ khi nhìn thấy hai mẹ con như vậy: "Mọi chuyện xử lý xong hết rồi? Trông con vui vẻ như vậy?"
"Vâng." Viên Miêu đặt túi xuống: "Mọi chuyện xử lý rất thuận lợi." Cô nhìn Bình Bình một chút, nói tiếp: "Hai hôm nay mẹ không có ở đây, Bình Bình có nhớ mẹ không?"
"Con rất nhớ mẹ." Bình Bình trả lời bằng giọng nói trong trẻo.
"Phải không?" Lôi Diệp nói, "Hôm qua thằng bé chờ con gọi điện thoại, thằng bé chờ đến hơn mười giờ, một lúc sau đó do buồn ngủ quá thằng bé mới đi ngủ. Đứa trẻ này có rất nhiều tình cảm với con."
Viên Miêu nhớ tới chuyện tối hôm qua, tuy bây giờ cơ thể của cô vẫn còn khó chịu, nhưng so với việc được gặp lại con trai, những đau đớn đó đều không là gì.
Viên Miêu cũng không nói ngay với Lôi Diệp về chuyện ở Vân Thành, cô không muốn để cho Lôi Diệp nghĩ rằng vấn đề này không liên quan gì đến việc nhận nuôi con. Cô cũng không nói chuyện này cho Tằng Nhược An biết, bởi vì cô biết bằng sự kiêu ngạo của Chư Nhất Hành, anh sẽ không cho Tằng Nhược An xác định thời gian xuất viện của Bình Bình.
Có lúc Viên Miêu lại nhớ câu nói kia của Chư Nhất Hành: "Đúng là cô chủ lớn nhà họ Viên có khác." Cô tính toán những chuyện này, có lẽ là do bẩm sinh đã có. Trước kia cô vô dụng, chỉ là được bố mẹ chăm sóc bảo vệ quá tốt. Năm năm nay cô gặp rất nhiều chuyện khó khăn, để cho cô hiểu rõ hơn rất nhiều.
Cuối cùng cũng đến ngày Bình Bình xuất viện, cậu bé được xuất viện sớm hơn ba ngày, Tằng Nhược An đang nói chuyện cùng Viên Miêu. Viên Miêu hỏi: "Bình Bình có thể ngồi trên tàu hỏa được hay không?"
"Em định cho thằng bé ngồi bao lâu?"
"Ba tiếng."
"Vậy thì không sao. Nhưng mà, em tính đi đâu, mà gấp như vậy? Tốt nhất lên để cho thằng bé tĩnh dưỡng một khoảng thời gian nữa?"
Viên Miêu không có ý định lừa gạt anh ta, bởi vì Tằng Nhược An sớm muộn cũng sẽ biết lý do. Ít nhất bây giờ Tằng Nhược An là người duy nhất đối xử tốt với cô lên cô không muốn lừa anh ta..
"Thật ra ngày hôm đó tôi đi gặp Chư Nhất Hành."
"Cậu ta lại muốn làm gì?"
"Anh ta nói tôi sống rất thoải mái, anh ta không cam tâm....."
"Đúng là một trò cười mà. Vậy cậu ta biết Bình Bình không? Viên Miêu, em..."
"Tôi đã đồng ý với điều kiện của anh ta. Vì anh ta đồng ý để cho tôi nuôi Bình Bình."
"Cậu ta đã biết?"
Viên Miêu lắc đầu: "Anh ta chỉ nghĩ tôi có tình cảm sâu lặng với Bình Bình, tôi không thấy anh ta nói biết Bình Bình là con mình."
"Em không sợ anh ta sẽ đổi ý hay sao?"
"Sẽ không có chuyện đó, tôi đã yêu cầu anh ta ký thỏa thuận, anh ta sẽ từ bỏ mọi quyền lợi nhận nuôi Bình Bình, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt của Bình Bình."
Ánh mắt của Tằng Nhược An rất phức tạp, người con gái ngây thơ trong lòng anh ta, hôm nay đã có thể tính kế Chư Nhất Hành: "Vậy còn em thì sao? Em đáp ứng điều kiện gì vậy?"
Viên Miêu cười một cái: "Việc đó không quan trọng, anh ta muốn tôi đi làm ở công ty của anh ta trong vòng mười năm. Tôi thấy điều kiện này cũng rất hợp lý, dù sao tôi cũng không thể tìm được công việc nào khác."
"Anh ta chỉ đưa ra điều kiện đơn giản như vậy?"
Viên Miêu đương nhiên không thể nói cho anh ta biết đêm hôm đó Chư Nhất Hành tự mình cưỡng ép cô. Cô chỉ nói: "Thật ra thì tôi hy vọng Tằng Nhược Cẩm và Chư Nhất Hành có thể sống chung với nhau. Đáng tiếc, Chư Nhất Hành chỉ muốn trả thù. Anh ta cho rằng tôi sống rất tốt, anh ta nói, muốn làm tôi cả đời sống không thoải mái."
"Chư Nhất Hành nói vậy sao? Có phải cậu ta bị quỷ ám không? Anh sẽ đi tìm cậu ta."
Viên Miêu kéo anh ta lại: "Nhược An, tôi cảm ơn anh. Ngày đầu tiên đến đây, trong một khoảng thời gian ngắn tôi đã tìm thấy phòng, mẹ tôi rất ngạc nhiên, bà ấy cảm thấy tôi rất giỏi. Thật ra không phải như vậy mà do lúc đó không có nhiều phòng để tôi lựa chọn. Thời điểm đó mục đích duy nhất của tôi là tìm một phòng trọ để ở, rồi đưa Bình Bình đi chữa bệnh. Chính vì mục đích này, những việc khác rất dễ giải quyết. Nên chỉ có một số lựa chọn là có lợi với tôi nhất. Đối với tôi mà nói, bây giờ trong lòng tôi chỉ có Bình Bình, vì Bình Bình, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì. Bình Bình cần một môi trường ổn định để trưởng thành, tôi cũng không muốn mang thằng bé đi trốn đông tây. Chư Nhất Hành muốn trả thù, thay vì khiêu khích sự trả thù của anh ta, không bằng tôi giả vờ ngu ngốc trước mắt của anh ta. Như vậy anh ta cảm thấy dễ dàng, tôi cũng bớt lo hơn."
Tằng Nhược An nuốt hết những câu muốn nói lại, cuối cùng anh ta chỉ nói một câu: "Viên Miêu, cuộc đời của em còn rất dài."
"Tôi biết. Anh nhìn Chư Nhất Hành đi. Có thể một ngày anh ta sẽ hiểu ra, hoặc là anh ta sẽ thấy chán ghét, hoặc là..." cô dừng một chút nói: "Sau này anh ta có người mình yêu quý rồi, thì anh ta sẽ từ bỏ chuyện này."
Đợi mất nửa ngày, Tằng Nhược An nói: "Anh thật sự không hiểu, anh ta cũng có ngày biết những chuyện anh ta làm rất vô lý sao?"
*******
TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WATTPAD, NHỮNG TRANG KHÁC TRÊN MẠNG ĐỀU LÀ ĂN CẮP VÀ SỬA THÀNH TÊN WEB ĂN CẮP.
Beta: Cánh Cụt Nhỏ
Vui lòng KHÔNG REUP VÀ ĐEM TRUYỆN RA KHỎI WATTPAD DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.
********
Viên Miêu sửng sốt, Chư Nhất Hành nhíu mày nói: "Làm sao? Cô cảm thấy tôi không làm được?"
Viên Miêu khôi phục lại giọng nói như trước: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn hành hạ cô, hành hạ cô để mỗi ngày cô không được vui vẻ, tôi mới thấy vui."
"Rốt cuộc là anh muốn thế nào?"
"Cô tới công ty tôi đi làm trong vòng 10 năm. Cô thấy như thế nào?"
Bàn tay nắm chặt của Viên Miêu hơi buông lỏng, nhưng trên mặt cô không lộ ra biểu cảm khác, ngược lại hơi rụt rè nói: "Nếu tôi đến công ty của anh đi làm, anh có thể cho tôi nhận nuôi đứa bé đó đúng không?"
Chư Nhất Hành không nên tiếng, Viên Miêu nói tiếp: "Được, tôi đồng ý với yêu cầu của anh."
"Cô thích đứa bé này?"
"Đúng vậy. Nếu không tôi không cần phải lừa tiền của Tằng Nhược Cẩm để chữa bệnh cho thằng bé. Ngài Chư, điều khoản giao dịch mà ngài vừa đề cập đến là nếu tôi làm ở công ty ngài mười năm thì ngài sẽ từ bỏ quyền lợi nuôi con của mình, đúng không?”
Chư Nhất Hành hừ một cái nói: "Nhưng nếu cô không ở lại công ty tôi làm đủ mười năm, cô đừng trách tôi sẽ làm gì với đứa bé này."
Viên Miêu gật đầu: "Được, chúng ta thỏa thuận như vậy. Nhưng tôi có một điều kiện nhỏ, bởi vì tôi còn phải nuôi đứa bé, tôi hy vọng thằng bé trưởng thành lớn lên, tôi muốn sống cùng mẹ và đứa bé."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi. Cô cảm thấy tôi sẽ thoải mái sống chung một chỗ với cô?"
"Không, ý tôi là, nếu như, tôi chỉ nói nếu như sau này thằng bé sẽ lớn lên, ngài Chư cũng có con mới, tôi không muốn sau này thằng bé làm phiền ngài."
Chư Nhất Hành hừ một tiếng: "Cô yên tâm, tôi không có đam mê với trẻ con."
Viên Miêu lịch sự lễ phép nói: "Tôi có thể mượn máy in của ngài Chư được không?"
Chư Nhất Hành hơi ngạc nhiên, anh đứng lên đi lên thư phòng. Viên miêu đi theo phía sau. Chư Nhất Hành đứng ở một bên, Viên Miêu cũng không có khách khí, tay ấn bàn phím, chỉ chốc lát sau liền đem tờ giấy giao dịch ra, vô cùng đơn giản, chỉ có hai điều:
Viên Miêu đi làm ở công ty của Chư Nhất Hành, thời gian làm việc là mười năm, thời gian và công việc sẽ do Chư Nhất Hành sắp xếp. Trừ phi Chư Nhất Hành vi phạm điều hai, nếu không, Viên Miêu sẽ không tuân theo toàn bộ điều khoản liên quan.
Điều thứ hai: Chư Nhất Hành từ bỏ quyền giám hộ đối với đứa trẻ này. Không được Viên Miêu đồng ý, thì anh không được xuất hiện trước mặt đứa trẻ này.
Cô đưa cho Chư Nhất Hành: "Ngài Chư có yêu cầu gì không?"
Chư Nhất Hành hừ một tiếng, anh mỉa mai nói: "Đúng là cô chủ lớn của nhà họ Viên, viết thỏa thuận giao dịch lại nhanh như vậy. Xem ra nếu tôi chỉ giao cho cô một công việc thì đúng là lãng phí tài năng của cô rồi." Anh ta cầm cây bút lên, xoạt xoạt ký tên của mình.
Trái tim của Viêm Miêu đập mạnh, thở không ra hơi, cô nhìn anh ký tên vào, rồi đưa cho mình. Cô kiềm chế không để cho tay của mình run rẩy, nín thở ký tên, còn đặc biệt ký lên ngày tháng, trong đó có một phần đem đưa cho Chư Nhất Hành, một phần khác cẩn thận xếp lại, cất vào trong túi.
"Ngài Chư, bây giờ tôi đi được chưa?"
"Nếu như cô lại chơi tôi một vố nữa thì sao?"
"Một tuần nữa Bình Bình sẽ xuất viện. Nếu như anh không tin, có thể gọi điện hỏi Tằng Nhược An."
"Tằng Nhược An?" Trong mắt của anh lóe lên sự lạnh lẽo: "Ha, nhanh như vậy cô đã không chịu được, tìm tình nhân cũ để ôm ấp à?"
"Anh có thể xúc phạm tôi, nhưng anh không được xúc phạm anh ta. Anh ta đã phẫu thuật cho con tôi, tôi rất cảm ơn anh ta. Tất nhiên, tôi rất cảm ơn Tằng Nhược Cẩm, nếu như không phải cô ta cho tôi tiền...."
"Cô im mồm ngay cho tôi."
Viên Miêu cười: "Thật ra thì Tằng Nhược Cẩm rất quan tâm anh. Anh cần gì phải giận dỗi, làm cho cô ta không vui?"
Chư Nhất Hành nhìn cô, vẻ mặt trông hơi kỳ lạ nói: "Viên Miêu, tôi không nhìn ra, mấy năm nay, trình độ thuyết phục người khác của cô rất tiến bộ, khó trách Tằng Nhược Cẩm bị cô giở trò lừa đảo."
Viên Miêu cười khẽ nói: "Ngài Chư, ngài yên tâm, tôi không có ý định xen vào chuyện riêng của ngài. Vì điều thứ hai trong thỏa thuận, mười năm này, tôi nhất định sẽ làm đúng theo thỏa thuận. Nhưng tôi cũng tin ngài Chư sẽ tuân thủ theo thỏa thuận, dù sao…” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Đứa bé kia không liên quan gì đến ngài Chư. Tôi biết ngài dùng đứa bé để uy hiếp tôi, nhưng tôi rất vui." Viên Miêu trước mặt anh đã thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức anh không kiểm soát được, bây giờ cho dù cô có nháy mắt một cái anh cũng biết cô muốn làm gì. Nhưng mà hiện tại, cô cười duyên dáng, nhẹ nhàng đơn giản, anh cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
Chư Nhất Hành nhìn lịch ngày trên đồng hồ: "Được, tôi sẽ tin cô một lần. Tuần sau, nếu tôi không thấy cô ở công ty, thì cô cứ chờ xem tôi sẽ làm gì các người."
Viên Miêu cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn ngài Chư." Cô thấy trên bàn có hai hộp kẹp đuôi phượng, thì cầm lên mấy cái: "Tôi sẽ không để ngài Chư bồi thường quần áo cho tôi."
Viên Miêu đi ra ngoài, đầu tiên tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh, dùng kẹp đuôi phượng kẹp lại mấy cúc áo bị rơi, mặc dù có chút hơi méo mó, nhưng tốt xấu gì nó không bung ra. Sau khi xong xuôi, cô chảy thẳng đến ga tàu cao cốc để mua vé có thời gian sớm nhất đi về Vân Thành, cô mua vé đứng là được. Trong lúc chờ xe đến, cô gọi điện thoại cho viện trưởng Dương, nói với bà ấy chuyện nhận nuôi Bình Bình đã được giải quyết. Viện trưởng hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì. Viên Miêu chỉ nói qua loa, là vợ của anh ta là bạn thân của cô, mấy hôm nay hai người cãi nhau, cô lại nói hộ bạn thân mình, vì vậy anh anh ta tìm lý do này để gây rối.
Sau khi viện trưởng nghe xong thì tin đây là thật, bà ấy còn nói: "Nếu sớm biết như vậy, thì tôi gọi cô về. Nhưng bây giờ cũng không tính là muộn. Người trẻ tuổi còn chặng đường rất dài, nếu hai bên còn có lòng tin, thì hai vợ chồng vẫn còn đến được với nhau."
Cả đêm Viên Miêu ngủ không ngon, lúc ngồi trên xe cô bắt đầu ngủ gật, nhưng không biết làm sao cô lại mơ thấy gương mặt của Chư Nhất Hành, anh chỉ tay vào mặt cô nói: "Viên Miêu, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha cho cô."
Viên Miêu giật mình một cái rồi tỉnh dậy, cô nhìn thế giới huy hoàng bên ngoài cửa xe. Cô liền ngẩn người một lúc
Chư Nhất Hành suy nghĩ quá nhiều rồi, cuộc sống bây giờ của cô chỉ có Bình Bình. Còn những thứ khác, cô cười khổ một cái, cô không có, cũng chẳng quan tâm đến những thứ đó. Anh ta cho rằng có thể hành hạ được cô, thật ra thì, muốn hành hạ cô, chỉ có động vào Bình Bình.
Nghĩ đến Bình Bình, trong lòng Viên Miêu cũng mềm nhũn. Ban đầu cô cũng chỉ muốn lấy một khoản tiền, để chữa bệnh cho Bình Bình. Lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn làm Chư Nhất Hành ký vào thỏa thuận và từ bỏ quyền lợi nuôi con,chuyện này suôn sẻ đến mức cô không thể tin được.
Viên Miêu trở lại Giang Thành,bây giờ trời đã tối, lúc này là thời gian mọi người ăn cơm. Vừa vào phòng bệnh, Bình Bình liền đã lao vào lòng của cô: "Mẹ, mẹ về rồi."
Viên Miêu muốn bế cậu bé lên, nhưng cô sợ không cẩn thận chạm vào vết thương của cậu bé, cô cúi người, quỳ một chân xuống đối diện với cậu bé, dùng sức hôn Bình Bình hai cái, nhìn thằng bé một chút rồi lại hôn cậu bé thêm hai cái nữa.
Lôi Diệp vui vẻ khi nhìn thấy hai mẹ con như vậy: "Mọi chuyện xử lý xong hết rồi? Trông con vui vẻ như vậy?"
"Vâng." Viên Miêu đặt túi xuống: "Mọi chuyện xử lý rất thuận lợi." Cô nhìn Bình Bình một chút, nói tiếp: "Hai hôm nay mẹ không có ở đây, Bình Bình có nhớ mẹ không?"
"Con rất nhớ mẹ." Bình Bình trả lời bằng giọng nói trong trẻo.
"Phải không?" Lôi Diệp nói, "Hôm qua thằng bé chờ con gọi điện thoại, thằng bé chờ đến hơn mười giờ, một lúc sau đó do buồn ngủ quá thằng bé mới đi ngủ. Đứa trẻ này có rất nhiều tình cảm với con."
Viên Miêu nhớ tới chuyện tối hôm qua, tuy bây giờ cơ thể của cô vẫn còn khó chịu, nhưng so với việc được gặp lại con trai, những đau đớn đó đều không là gì.
Viên Miêu cũng không nói ngay với Lôi Diệp về chuyện ở Vân Thành, cô không muốn để cho Lôi Diệp nghĩ rằng vấn đề này không liên quan gì đến việc nhận nuôi con. Cô cũng không nói chuyện này cho Tằng Nhược An biết, bởi vì cô biết bằng sự kiêu ngạo của Chư Nhất Hành, anh sẽ không cho Tằng Nhược An xác định thời gian xuất viện của Bình Bình.
Có lúc Viên Miêu lại nhớ câu nói kia của Chư Nhất Hành: "Đúng là cô chủ lớn nhà họ Viên có khác." Cô tính toán những chuyện này, có lẽ là do bẩm sinh đã có. Trước kia cô vô dụng, chỉ là được bố mẹ chăm sóc bảo vệ quá tốt. Năm năm nay cô gặp rất nhiều chuyện khó khăn, để cho cô hiểu rõ hơn rất nhiều.
Cuối cùng cũng đến ngày Bình Bình xuất viện, cậu bé được xuất viện sớm hơn ba ngày, Tằng Nhược An đang nói chuyện cùng Viên Miêu. Viên Miêu hỏi: "Bình Bình có thể ngồi trên tàu hỏa được hay không?"
"Em định cho thằng bé ngồi bao lâu?"
"Ba tiếng."
"Vậy thì không sao. Nhưng mà, em tính đi đâu, mà gấp như vậy? Tốt nhất lên để cho thằng bé tĩnh dưỡng một khoảng thời gian nữa?"
Viên Miêu không có ý định lừa gạt anh ta, bởi vì Tằng Nhược An sớm muộn cũng sẽ biết lý do. Ít nhất bây giờ Tằng Nhược An là người duy nhất đối xử tốt với cô lên cô không muốn lừa anh ta..
"Thật ra ngày hôm đó tôi đi gặp Chư Nhất Hành."
"Cậu ta lại muốn làm gì?"
"Anh ta nói tôi sống rất thoải mái, anh ta không cam tâm....."
"Đúng là một trò cười mà. Vậy cậu ta biết Bình Bình không? Viên Miêu, em..."
"Tôi đã đồng ý với điều kiện của anh ta. Vì anh ta đồng ý để cho tôi nuôi Bình Bình."
"Cậu ta đã biết?"
Viên Miêu lắc đầu: "Anh ta chỉ nghĩ tôi có tình cảm sâu lặng với Bình Bình, tôi không thấy anh ta nói biết Bình Bình là con mình."
"Em không sợ anh ta sẽ đổi ý hay sao?"
"Sẽ không có chuyện đó, tôi đã yêu cầu anh ta ký thỏa thuận, anh ta sẽ từ bỏ mọi quyền lợi nhận nuôi Bình Bình, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt của Bình Bình."
Ánh mắt của Tằng Nhược An rất phức tạp, người con gái ngây thơ trong lòng anh ta, hôm nay đã có thể tính kế Chư Nhất Hành: "Vậy còn em thì sao? Em đáp ứng điều kiện gì vậy?"
Viên Miêu cười một cái: "Việc đó không quan trọng, anh ta muốn tôi đi làm ở công ty của anh ta trong vòng mười năm. Tôi thấy điều kiện này cũng rất hợp lý, dù sao tôi cũng không thể tìm được công việc nào khác."
"Anh ta chỉ đưa ra điều kiện đơn giản như vậy?"
Viên Miêu đương nhiên không thể nói cho anh ta biết đêm hôm đó Chư Nhất Hành tự mình cưỡng ép cô. Cô chỉ nói: "Thật ra thì tôi hy vọng Tằng Nhược Cẩm và Chư Nhất Hành có thể sống chung với nhau. Đáng tiếc, Chư Nhất Hành chỉ muốn trả thù. Anh ta cho rằng tôi sống rất tốt, anh ta nói, muốn làm tôi cả đời sống không thoải mái."
"Chư Nhất Hành nói vậy sao? Có phải cậu ta bị quỷ ám không? Anh sẽ đi tìm cậu ta."
Viên Miêu kéo anh ta lại: "Nhược An, tôi cảm ơn anh. Ngày đầu tiên đến đây, trong một khoảng thời gian ngắn tôi đã tìm thấy phòng, mẹ tôi rất ngạc nhiên, bà ấy cảm thấy tôi rất giỏi. Thật ra không phải như vậy mà do lúc đó không có nhiều phòng để tôi lựa chọn. Thời điểm đó mục đích duy nhất của tôi là tìm một phòng trọ để ở, rồi đưa Bình Bình đi chữa bệnh. Chính vì mục đích này, những việc khác rất dễ giải quyết. Nên chỉ có một số lựa chọn là có lợi với tôi nhất. Đối với tôi mà nói, bây giờ trong lòng tôi chỉ có Bình Bình, vì Bình Bình, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì. Bình Bình cần một môi trường ổn định để trưởng thành, tôi cũng không muốn mang thằng bé đi trốn đông tây. Chư Nhất Hành muốn trả thù, thay vì khiêu khích sự trả thù của anh ta, không bằng tôi giả vờ ngu ngốc trước mắt của anh ta. Như vậy anh ta cảm thấy dễ dàng, tôi cũng bớt lo hơn."
Tằng Nhược An nuốt hết những câu muốn nói lại, cuối cùng anh ta chỉ nói một câu: "Viên Miêu, cuộc đời của em còn rất dài."
"Tôi biết. Anh nhìn Chư Nhất Hành đi. Có thể một ngày anh ta sẽ hiểu ra, hoặc là anh ta sẽ thấy chán ghét, hoặc là..." cô dừng một chút nói: "Sau này anh ta có người mình yêu quý rồi, thì anh ta sẽ từ bỏ chuyện này."
Đợi mất nửa ngày, Tằng Nhược An nói: "Anh thật sự không hiểu, anh ta cũng có ngày biết những chuyện anh ta làm rất vô lý sao?"
*******
TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WATTPAD, NHỮNG TRANG KHÁC TRÊN MẠNG ĐỀU LÀ ĂN CẮP VÀ SỬA THÀNH TÊN WEB ĂN CẮP.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.