Chương 60
Gia Diệp Mạn
31/07/2015
Trong bệnh viện, An Nhiên xác thực lại với bác sĩ một lần nữa , chỉ vào cánh tay và chân đang bó bột của Nam Tịch Tuyệt hỏi: "Ngài nói, xương đã tốt lên nhiều rồi hả?"
Bác sĩ tóc vàng mắt lam lặp lại lần nữa lời của anh ta: "Gãy xương và tổn thương phần mềm, không phải dập nát cái gì cả." Hai tay anh ta hơi mở ra, nhún nhún vai, "Cần gọi phiên dịch không?"
"Không cần, " An Nhiên chậm rãi nói, "Ngài nói tôi có thể nghe hiểu."
Bác sĩ hoài nghi liếc nhìn cô một cái, thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng bệnh.
Ở một bên Louis cúi người nhỏ giọng giải thích bên tai Nam Tịch Tuyệt: "Đây là bác sĩ do lão gia mời tới, không tiện từ chối."
Ông Nam Tĩnh đã đặt trước phòng bệnh cho Nam Tịch Tuyệt, ngay cả y tá trưởng cũng đã sắp xếp tốt. Điều này làm cho An Nhiên rất yên tâm, lại còn vạch trần được lời nói dối của Nam Tịch Tuyệt.
Louis tìm viện cớ chạy ra ngoài, Nam Tịch Tuyệt làm mặt dày đánh vỡ sự im lặng giữa anh và An Nhiên, "Hồi phục thật nhanh."
An Nhiên gật đầu một cái, "Đúng là nhanh thật." Tay cô nhanh chóng, mạnh mẽ cấu một cái lên đùi anh, "Anh dám gạt em!" Cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái, khi Khâu Thiểu Trạch bị bỏng lưng, cả ngày lúc nào cũng ai u ai u kêu đau, vậy mà Nam Tịch Tuyệt gãy không chỉ một cái xương, đi qua đi lại như vậy, cũng không nghe thấy anh kêu đau một câu. Cho dù là ban đêm, anh cũng ngủ rất an ổn.
Thấy cô đã biết, Nam Tịch Tuyệt cũng không giả bộ nữa, xuống giường, khập khiểng đi lại trên mặt đất vài bước, đàng hoàng thừa nhận: "Anh cũng không nghĩ lại bị thương nhẹ như vậy, chỉ có thể nói mạng lớn thôi."
An Nhiên vội đỡ anh, "Còn chưa khôi phục hoàn toàn đâu, đừng lộn xộn!" Cô ấn anh ngồi lại trên giường, lấy tay đâm đâm cánh tay bị thương của anh, "Nơi này còn đau không?"
Nam Tịch Tuyệt cau mày khẽ gật đầu. An Nhiên nghi ngờ liếc anh một cái, thấy chân mày anh từ từ giãn ra, đúng là bộ dáng đang chịu đựng, tâm lại ngay lập tức treo lên, vội vàng vọt ra khỏi phòng bệnh, hô: "Bác sĩ, ngài quay lại xem một chút."
Đến khi xuất viện, vị bác sĩ kia và An Nhiên cả hai vẫn đều cảm thấy tức giận. Vị bác sĩ đó cho rằng An Nhiên hoài nghi sỉ nhục công việc thường ngày, khinh thường trình độ chuyên môn của anh ta; An Nhiên lại cho rằng anh ta xem thường bệnh nhân, ám chỉ rõ ràng sẽ tố cáo anh ta.
An Nhiên cẩn thận đỡ Nam Tịch Tuyệt lên xe, vẫn kiên trì quay đầu lại liếc vị bác sĩ kia một cái. Tuy rằng chuyện Nam Tịch Tuyệt bị thương lần này vô cùng rõ ràng, nhưng dù sao cũng là rơi từ tầng ba xuống, sao anh ta có thể nói nhẹ bẫng như vậy được.
Trong tròng mắt màu xanh dương của vị bác sĩ tất cả đều là lửa giận, hầm hừ nói với Louis: "Mới vừa rồi cô ấy còn tin tưởng nghe theo, sao đảo mắt một cái liền thay đổi vậy? Vết thương của vị tiên sinh kia quả thật chỉ là vết thương nhỏ." Louis an ủi vỗ vỗ một phen trên vai anh ta: "Quan tâm quá sẽ bị loạn."
Điều khiến Nam Tịch Tuyệt yên tâm đó là, An Nhiên không tiếp tục nghiên cứu về tình trạng vết thương của anh nữa, mà ngược lại đem sự chú ý đặt vào việc mua nguyên liệu nấu ăn. Hai ngày nay Nam Tịch Tuyệt phải trở về thành phố S để xử lý việc của công ty, An Nhiên thấy bà Niệm Hồng không có vấn đề gì, cũng quyết định không ở lại đây nữa, cô muốn quay về Mỹ một chuyến.
Louis đẩy xe lăn của Nam Tịch Tuyệt, An Nhiên ở sau lưng không nhanh không chậm đi theo. Louis liếc nhìn bộ dạng lực chọn rau củ nghiêm túc của An Nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cố tiên sinh nói mấy ngày nay cậu ấy chịu áp lực rất lớn, hi vọng ngài mau chóng trở về."
"Đã biết." Nam Tịch Tuyệt không tức giận nói. Anh không phải chưa từng gặp Tần Tiểu Mạn, ngày đó khi vừa tới thành phố S, anh đi tìm Cố Lãng, cô bé kia và anh cùng đứng trong thang máy, lén lén lút lút quán sát anh. Khi nói chuyện với anh thì run run rẩy rẩy. Nam Tịch Tuyệt thật sự không hiểu, kiểu con gái thỏ trắng mềm mại thế này làm thế nào lại có thể giữ được sự chú ý của Cố Lãng? Từ sau khi sống chung với Tần Tiểu Mạn, Cố Lãng luôn làm những chuyện ngốc nghếch, hơn nữa còn mặt dạn mày dày nói với anh nếu Lục Nhược có hỏi, không cho phép tiết lộ
chuyện trước đây của cậu ta, nếu không ngay cả anh em cũng không thể làm!
“A, đúng rồi!” An Nhiên nhỏ giọng kêu lên cắt đứt sự khinh bỉ của Nam Tịch Tuyệt đối với Cố Lãng, anh bảo Louis đẩy anh qua đó. “Làm sao vậy?”
“Khi nào chúng ta rời khỏi đây?” An Nhiên cầm một củ cà rốt hỏi anh.
“Chậm nhất là ngày kia.”
“Em còn chưa mang quà cho Tiểu Mạn. Ngày mai phải đưa anh đi làm vật lý trị liệu, không đi được. Hai ngày nữa thì sao?” An Nhiên tính toán.
Trong lòng Nam Tịch Tuyệt tâm cảm thấy không ổn, quả nhiên, An Nhiên trao đổi với anh: “Nếu không thì anh trở về trước? Em... Hai ngày nữa sẽ dẫn Lâm Lâm về tìm anh.”
“Em muốn tặng cho cô ấy cái gì, có thể gửi qua đó.” Nam Tịch Tuyệt giữ tay cô lại, đầu ngón tay gãi hai cái vào lòng bàn tay mềm mại của cô, “Theo anh thấy, Tần Tiểu Mạn hẳn là càng có hứng thú với việc ăn.”
Nam Tịch Tuyệt âm thầm nghĩ, tặng đồ tốt còn chưa biết ai sẽ chiếm được lợi đâu.
An Nhiên mua một đống đồ lớn ở trong siêu thị, nói cho nhân viên giao hàng địa chỉ của bà Niệm Hồng, để cho bọn họ chở hàng qua đó.
Cô đỡ Nam Tịch Tuyệt đi vài bước trên mặt đất, phát hiện anh khôi phục tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, tất nhiên sẽ không để ý truy cứu tội danh “Nói dối” của anh. Cô nhìn bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, cười nói: “Anh nói xem, đến lúc chúng ta già rồi, có phải vẫn tựa vào nhau đi, đi run rẩy như vậy hay không?”
“Sẽ không”, Nam Tịch Tuyệt rất tự tin, “Thân thể anh rất tốt, chắc chắn sẽ đứng được thẳng, đi đứng vững chắc.”
An Nhiên giơ tay lên chọc chọc khóe miệng hơi vểnh của anh, “Không biết xấu hổ a, đại thúc.” Nam Tịch Tuyệt nhân cơ hội bắt được hôn tay cô.
Trên tay phải của cô là chiếc nhẫn cưới mà Nam Tịch Tuyệt cưỡng ép đeo vào, ngón giữa tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc không còn sáng bóng, mặt trên là đá ánh trăng hình bầu dục, theo thời gian mài đi, viên ngọc càng nhẵn hơn.
“Đây là...”
An Nhiên rút tay về, nhỏ giọng nói: “Là Khâu Thiểu Trạch cho em... Em cũng không biết nên nói như thế nào. Anh biết là em rất ghét cậu ấy. Nhưng sau khi cậu ấy chết, em vẫn luôn nghĩ tới cậu ấy. Anh nói xem, sao tình cảm của con người lại phức tạp như thế.”
Cùng lúc này, trong thư phòng người cùng chơi đùa với An Lâm Lâm nửa ngày - ông Nam Tĩnh tâm tình đang vô cùng phức tạp. An Lâm Lâm còn thấp, đứng lên đầu mới chỉ đến đầu gối của ông, bé lại luôn ngồi xổm xuống đem quả bóng ném sang cho ông, quả bóng bé kia cô lỗ lăn đến bên chân ông, ông khom lưng nhặt mấy lần thắt lưng liền bắt đầu thấy đau.
Ông Nam Tĩnh đỡ thắt lưng nắm tay đấm đấm trong chốc lát, thở dài: “Già rồi.” Ông dứt khoát ngồi xuống sàn nhà, đem quả bóng nhỏ ném trả lại cho cháu gái ngồi đối diện, “Nào, bắt lấy.”
Quả bóng nhỏ nảy ở trên sàn nhà vài cái, chớp cái lăn về phía An Lâm Lâm.
Đối với ông Nam Tĩnh mà nói, đây là một trò chơi vô cùng nhàm chán. Nhưng An Lâm Lâm lại chơi đến đầu đầy mồ hôi, kiên trì không ngừng ném đến tận buổi trưa. Buổi trưa An Nhiên gọi điện thoại tới, nói không về nhà ăn, còn chưa làm xong vật lý trị liệu. Bà Niệm Hồng làm xong cơm, không thấy Lâm Lâm xuống ăn, hỏi thím Lưu, thím Lưu mới ấp úng nói ra Lâm Lâm đã ở trong thư phòng của ông Nam Tĩnh cả một buổi sáng rồi.
Bà Niệm Hồng vô cùng hoảng sợ, ông Nam Tĩnh – người này mặt lạnh tâm lạnh, ông thật không thích Lâm Lâm, ngộ nhỡ gây thương tổn cho con bé thì làm sao bây giờ!
Bà vội vã lên lầu, ở ngoài thư phòng liền nghe thấy tiếng cười lớn của Lâm Lâm, đi vào nhìn thấy, cô gái nhỏ đang xem ông Nam Tĩnh làm ảo thuật, vui mừng vỗ tay cười to. Nghe được âm thanh, vừa quay đầu lại, gương mặt đầy mồ hôi, mái tóc ướt mồ hôi còn có một đóa hoa bằng giấy màu đỏ, “Bà ngoại, bế bế!”
“Được, bà ngoại bế.” Bà Niệm Hồng vội ôm lấy cô bé, lấy khăn tay lau mồ hôi cho bé, lau một lúc, trên khăn tay trắng như tuyết lập tức có một lớp bụi, trên trán An Lâm Lâm sau khi lau mồ hôi cũng xuất hiện một vệt màu trắng rõ ràng.
Bà Niệm Hồng nhìn cô bé, cười lên, ôm cô bé lắc lắc, “Khó trách nhìn đen như vậy. Người cháu cả đầu cả mặt đều là bụi không biết nghịch ở đâu ra, tối nay phải tắm sạch sẽ một chút.”
“Được ạ.” An Lâm Lâm nghiêng đầu thấy trong tay trống không của ông Nam Tĩnh có một đóa hoa hồng nhỏ, liền vươn tay muốn cầm lấy.
Ông Nam Tĩnh mặt không đổi đưa đóa hoa cho bà Niệm Hồng, đứng dậy phủi phủi quần áo, “Thím Lưu, đưa thức ăn đến trong thư phòng cho tôi.”
Hai chủ nhân trong nhà vốn ăn cơm riêng, không quấy rầy lẫn nhau, thím Lưu sớm đã thành thói quen, nghe ông Nam Tĩnh nói như vậy, liền bưng khay bát đĩa tiến vào.
Bác sĩ tóc vàng mắt lam lặp lại lần nữa lời của anh ta: "Gãy xương và tổn thương phần mềm, không phải dập nát cái gì cả." Hai tay anh ta hơi mở ra, nhún nhún vai, "Cần gọi phiên dịch không?"
"Không cần, " An Nhiên chậm rãi nói, "Ngài nói tôi có thể nghe hiểu."
Bác sĩ hoài nghi liếc nhìn cô một cái, thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng bệnh.
Ở một bên Louis cúi người nhỏ giọng giải thích bên tai Nam Tịch Tuyệt: "Đây là bác sĩ do lão gia mời tới, không tiện từ chối."
Ông Nam Tĩnh đã đặt trước phòng bệnh cho Nam Tịch Tuyệt, ngay cả y tá trưởng cũng đã sắp xếp tốt. Điều này làm cho An Nhiên rất yên tâm, lại còn vạch trần được lời nói dối của Nam Tịch Tuyệt.
Louis tìm viện cớ chạy ra ngoài, Nam Tịch Tuyệt làm mặt dày đánh vỡ sự im lặng giữa anh và An Nhiên, "Hồi phục thật nhanh."
An Nhiên gật đầu một cái, "Đúng là nhanh thật." Tay cô nhanh chóng, mạnh mẽ cấu một cái lên đùi anh, "Anh dám gạt em!" Cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái, khi Khâu Thiểu Trạch bị bỏng lưng, cả ngày lúc nào cũng ai u ai u kêu đau, vậy mà Nam Tịch Tuyệt gãy không chỉ một cái xương, đi qua đi lại như vậy, cũng không nghe thấy anh kêu đau một câu. Cho dù là ban đêm, anh cũng ngủ rất an ổn.
Thấy cô đã biết, Nam Tịch Tuyệt cũng không giả bộ nữa, xuống giường, khập khiểng đi lại trên mặt đất vài bước, đàng hoàng thừa nhận: "Anh cũng không nghĩ lại bị thương nhẹ như vậy, chỉ có thể nói mạng lớn thôi."
An Nhiên vội đỡ anh, "Còn chưa khôi phục hoàn toàn đâu, đừng lộn xộn!" Cô ấn anh ngồi lại trên giường, lấy tay đâm đâm cánh tay bị thương của anh, "Nơi này còn đau không?"
Nam Tịch Tuyệt cau mày khẽ gật đầu. An Nhiên nghi ngờ liếc anh một cái, thấy chân mày anh từ từ giãn ra, đúng là bộ dáng đang chịu đựng, tâm lại ngay lập tức treo lên, vội vàng vọt ra khỏi phòng bệnh, hô: "Bác sĩ, ngài quay lại xem một chút."
Đến khi xuất viện, vị bác sĩ kia và An Nhiên cả hai vẫn đều cảm thấy tức giận. Vị bác sĩ đó cho rằng An Nhiên hoài nghi sỉ nhục công việc thường ngày, khinh thường trình độ chuyên môn của anh ta; An Nhiên lại cho rằng anh ta xem thường bệnh nhân, ám chỉ rõ ràng sẽ tố cáo anh ta.
An Nhiên cẩn thận đỡ Nam Tịch Tuyệt lên xe, vẫn kiên trì quay đầu lại liếc vị bác sĩ kia một cái. Tuy rằng chuyện Nam Tịch Tuyệt bị thương lần này vô cùng rõ ràng, nhưng dù sao cũng là rơi từ tầng ba xuống, sao anh ta có thể nói nhẹ bẫng như vậy được.
Trong tròng mắt màu xanh dương của vị bác sĩ tất cả đều là lửa giận, hầm hừ nói với Louis: "Mới vừa rồi cô ấy còn tin tưởng nghe theo, sao đảo mắt một cái liền thay đổi vậy? Vết thương của vị tiên sinh kia quả thật chỉ là vết thương nhỏ." Louis an ủi vỗ vỗ một phen trên vai anh ta: "Quan tâm quá sẽ bị loạn."
Điều khiến Nam Tịch Tuyệt yên tâm đó là, An Nhiên không tiếp tục nghiên cứu về tình trạng vết thương của anh nữa, mà ngược lại đem sự chú ý đặt vào việc mua nguyên liệu nấu ăn. Hai ngày nay Nam Tịch Tuyệt phải trở về thành phố S để xử lý việc của công ty, An Nhiên thấy bà Niệm Hồng không có vấn đề gì, cũng quyết định không ở lại đây nữa, cô muốn quay về Mỹ một chuyến.
Louis đẩy xe lăn của Nam Tịch Tuyệt, An Nhiên ở sau lưng không nhanh không chậm đi theo. Louis liếc nhìn bộ dạng lực chọn rau củ nghiêm túc của An Nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cố tiên sinh nói mấy ngày nay cậu ấy chịu áp lực rất lớn, hi vọng ngài mau chóng trở về."
"Đã biết." Nam Tịch Tuyệt không tức giận nói. Anh không phải chưa từng gặp Tần Tiểu Mạn, ngày đó khi vừa tới thành phố S, anh đi tìm Cố Lãng, cô bé kia và anh cùng đứng trong thang máy, lén lén lút lút quán sát anh. Khi nói chuyện với anh thì run run rẩy rẩy. Nam Tịch Tuyệt thật sự không hiểu, kiểu con gái thỏ trắng mềm mại thế này làm thế nào lại có thể giữ được sự chú ý của Cố Lãng? Từ sau khi sống chung với Tần Tiểu Mạn, Cố Lãng luôn làm những chuyện ngốc nghếch, hơn nữa còn mặt dạn mày dày nói với anh nếu Lục Nhược có hỏi, không cho phép tiết lộ
chuyện trước đây của cậu ta, nếu không ngay cả anh em cũng không thể làm!
“A, đúng rồi!” An Nhiên nhỏ giọng kêu lên cắt đứt sự khinh bỉ của Nam Tịch Tuyệt đối với Cố Lãng, anh bảo Louis đẩy anh qua đó. “Làm sao vậy?”
“Khi nào chúng ta rời khỏi đây?” An Nhiên cầm một củ cà rốt hỏi anh.
“Chậm nhất là ngày kia.”
“Em còn chưa mang quà cho Tiểu Mạn. Ngày mai phải đưa anh đi làm vật lý trị liệu, không đi được. Hai ngày nữa thì sao?” An Nhiên tính toán.
Trong lòng Nam Tịch Tuyệt tâm cảm thấy không ổn, quả nhiên, An Nhiên trao đổi với anh: “Nếu không thì anh trở về trước? Em... Hai ngày nữa sẽ dẫn Lâm Lâm về tìm anh.”
“Em muốn tặng cho cô ấy cái gì, có thể gửi qua đó.” Nam Tịch Tuyệt giữ tay cô lại, đầu ngón tay gãi hai cái vào lòng bàn tay mềm mại của cô, “Theo anh thấy, Tần Tiểu Mạn hẳn là càng có hứng thú với việc ăn.”
Nam Tịch Tuyệt âm thầm nghĩ, tặng đồ tốt còn chưa biết ai sẽ chiếm được lợi đâu.
An Nhiên mua một đống đồ lớn ở trong siêu thị, nói cho nhân viên giao hàng địa chỉ của bà Niệm Hồng, để cho bọn họ chở hàng qua đó.
Cô đỡ Nam Tịch Tuyệt đi vài bước trên mặt đất, phát hiện anh khôi phục tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, tất nhiên sẽ không để ý truy cứu tội danh “Nói dối” của anh. Cô nhìn bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, cười nói: “Anh nói xem, đến lúc chúng ta già rồi, có phải vẫn tựa vào nhau đi, đi run rẩy như vậy hay không?”
“Sẽ không”, Nam Tịch Tuyệt rất tự tin, “Thân thể anh rất tốt, chắc chắn sẽ đứng được thẳng, đi đứng vững chắc.”
An Nhiên giơ tay lên chọc chọc khóe miệng hơi vểnh của anh, “Không biết xấu hổ a, đại thúc.” Nam Tịch Tuyệt nhân cơ hội bắt được hôn tay cô.
Trên tay phải của cô là chiếc nhẫn cưới mà Nam Tịch Tuyệt cưỡng ép đeo vào, ngón giữa tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc không còn sáng bóng, mặt trên là đá ánh trăng hình bầu dục, theo thời gian mài đi, viên ngọc càng nhẵn hơn.
“Đây là...”
An Nhiên rút tay về, nhỏ giọng nói: “Là Khâu Thiểu Trạch cho em... Em cũng không biết nên nói như thế nào. Anh biết là em rất ghét cậu ấy. Nhưng sau khi cậu ấy chết, em vẫn luôn nghĩ tới cậu ấy. Anh nói xem, sao tình cảm của con người lại phức tạp như thế.”
Cùng lúc này, trong thư phòng người cùng chơi đùa với An Lâm Lâm nửa ngày - ông Nam Tĩnh tâm tình đang vô cùng phức tạp. An Lâm Lâm còn thấp, đứng lên đầu mới chỉ đến đầu gối của ông, bé lại luôn ngồi xổm xuống đem quả bóng ném sang cho ông, quả bóng bé kia cô lỗ lăn đến bên chân ông, ông khom lưng nhặt mấy lần thắt lưng liền bắt đầu thấy đau.
Ông Nam Tĩnh đỡ thắt lưng nắm tay đấm đấm trong chốc lát, thở dài: “Già rồi.” Ông dứt khoát ngồi xuống sàn nhà, đem quả bóng nhỏ ném trả lại cho cháu gái ngồi đối diện, “Nào, bắt lấy.”
Quả bóng nhỏ nảy ở trên sàn nhà vài cái, chớp cái lăn về phía An Lâm Lâm.
Đối với ông Nam Tĩnh mà nói, đây là một trò chơi vô cùng nhàm chán. Nhưng An Lâm Lâm lại chơi đến đầu đầy mồ hôi, kiên trì không ngừng ném đến tận buổi trưa. Buổi trưa An Nhiên gọi điện thoại tới, nói không về nhà ăn, còn chưa làm xong vật lý trị liệu. Bà Niệm Hồng làm xong cơm, không thấy Lâm Lâm xuống ăn, hỏi thím Lưu, thím Lưu mới ấp úng nói ra Lâm Lâm đã ở trong thư phòng của ông Nam Tĩnh cả một buổi sáng rồi.
Bà Niệm Hồng vô cùng hoảng sợ, ông Nam Tĩnh – người này mặt lạnh tâm lạnh, ông thật không thích Lâm Lâm, ngộ nhỡ gây thương tổn cho con bé thì làm sao bây giờ!
Bà vội vã lên lầu, ở ngoài thư phòng liền nghe thấy tiếng cười lớn của Lâm Lâm, đi vào nhìn thấy, cô gái nhỏ đang xem ông Nam Tĩnh làm ảo thuật, vui mừng vỗ tay cười to. Nghe được âm thanh, vừa quay đầu lại, gương mặt đầy mồ hôi, mái tóc ướt mồ hôi còn có một đóa hoa bằng giấy màu đỏ, “Bà ngoại, bế bế!”
“Được, bà ngoại bế.” Bà Niệm Hồng vội ôm lấy cô bé, lấy khăn tay lau mồ hôi cho bé, lau một lúc, trên khăn tay trắng như tuyết lập tức có một lớp bụi, trên trán An Lâm Lâm sau khi lau mồ hôi cũng xuất hiện một vệt màu trắng rõ ràng.
Bà Niệm Hồng nhìn cô bé, cười lên, ôm cô bé lắc lắc, “Khó trách nhìn đen như vậy. Người cháu cả đầu cả mặt đều là bụi không biết nghịch ở đâu ra, tối nay phải tắm sạch sẽ một chút.”
“Được ạ.” An Lâm Lâm nghiêng đầu thấy trong tay trống không của ông Nam Tĩnh có một đóa hoa hồng nhỏ, liền vươn tay muốn cầm lấy.
Ông Nam Tĩnh mặt không đổi đưa đóa hoa cho bà Niệm Hồng, đứng dậy phủi phủi quần áo, “Thím Lưu, đưa thức ăn đến trong thư phòng cho tôi.”
Hai chủ nhân trong nhà vốn ăn cơm riêng, không quấy rầy lẫn nhau, thím Lưu sớm đã thành thói quen, nghe ông Nam Tĩnh nói như vậy, liền bưng khay bát đĩa tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.