Chương 49: Cố nhân trở về
Gia Diệp Mạn
18/06/2015
Dưới lầu, có một người đang đợi An Nhiên mà cô không thể nào ngờ tới.
Một thân áo da bó sát màu đỏ rực, giống như ngọn lửa thiêu đốt trong màn mưa mờ mịt, trái ngược với nhiệt độ trong bầu không khí.
Cô ta không che ô, đang dựa lưng vào xe hút thuốc lá, chiếc nhẫn trên tay trái đính kim cương hòa lẫn cùng một chuỗi khuyên tai kim cương lấp lánh chói mắt trên lỗ tai. Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn cường tráng đang cầm ô chờ đợi.
“Yến tử!” Vừa nhìn thấy cô ấy, An Nhiên liền không thể ngồi yên được.
“Cẩn thận.” Nam Tịch Tuyệt không giữ được cô, xe còn chưa dừng lại ổn định, cô liền đẩy cửa xe chạy vọt ra ngoài.
“Yến tử!” An Nhiên hô to một tiếng, cô vén làn váy lên chạy nhanh về phía cô ấy.
Dưới chân Nam Cung Yến là đôi bốt da màu đen cao gần 10 cm, như vậy cô có vẻ như cao gần bằng An Nhiên cũng đi giày cao gót rồi. Cô ấy bày ra dáng vẻ tươi cười hớn hở với An Nhiên, giang hai cánh tay ra: “Honey!”
An Nhiên gần như bổ nhào vào cô ấy, ôm thật chặt cô, cả giận nói: “Cậu vẫn còn sống à?!”
Nam Cung Yến cười đến vô tâm vô phế, “Đó là đương nhiên, mình chính là bất tử chi thân mà.” (Bất tử chi thân: người bất tử)
An Nhiên buông cô ra, cẩn thận quan sát cô. So với trước kia Yến tử càng xinh đẹp hơn, bóng đêm cũng không che giấu được sự trưởng thành trong phong cách của cô ấy. Phía dưới áo da đỏ rực là bộ đồ ôm sát màu đen cổ chữ V sâu hút, lộ ra một mảng ngực trắng tuyết.
"Ăn mặc như vậy, không lạnh à?" An Nhiên kéo kéo cổ áo của cô ấy.
Nam Cung Yến hai tay ôm lấy chính mình dậm chân, “Không lộ một tí da thịt nào mà 13! Nói thật, cậu lại không mời người ta vào trong ngồi một chút à người ta thật sắp lạnh cóng thành đống băng rồi.”
An Nhiên mỉm cười, đang cười lại đột nhiên khóc. Nam Cung Yến vỗ về mặt của cô, “Khóc cái gì, thật không có tiền đồ! Nam tử chính là quá nuông chiều cậu, nhìn xem cậu yếu đuối như vậy.”
An Nhiên hung hăng đập vào lưng cô ấy một cái, “Biến, ai yếu đuối chứ!”
Hai người ôm ôm ấp ấp đi lên lầu, đến cửa An Nhiên mới phát hiện ra mình quên mang chìa khóa. Nam Tịch Tuyệt cùng với người đàn ông cường tráng kia một trước một sau cũng đi lên lầu.
Thấy Nam Tịch Tuyệt rất tự nhiên móc chìa khóa ra mở cửa, Nam Cung Yến hướng An Nhiên nháy nháy mắt. An Nhiên cảm giác cơ mặt mình cứng ngắc, cô không khỏi ngăn cản phía trước Yến tử, cô sợ Nam Tịch Tuyệt sẽ bởi vì chuyện tình của Nam Cung Kỳ Áo mà đối với Yến tử ………
Sự thật chứng minh, An Nhiên quá lo lắng.
Nam Cung Yến cười cười nói nói, cùng Nam tịch tuyệt tất cả đều bình thường.
Nói chuyện nhiều, Yến tử cảm thấy khát nước, không đợi An Nhiên đem nước đến cho cô ấy, người đàn ông cường tráng sau khi vào nhà liền đứng sau lưng Yến tử mấy bước ngay lập tức liền đưa tới một ly nước ấm.
"Đây là. . . . . ." An Nhiên nhìn về phía anh ta hỏi thăm.
Yến tử uống một ngụm nước, vô tình nói: "Brown, cũng có thể là Nick."
"Sam." Người đàn ông cường tráng nói, sau đó liền tiếp tục đứng như khúc gỗ.
An Nhiên bỏ đi ý tưởng mời anh ta ngồi xuống, đây chắc lại là một vệ sĩ của Yến tử. Bởi vì nguyên nhân trong nhà Yến tử, nên từ nhỏ luôn có một vệ sĩ đi theo bên người cô. Lúc họ cùng học ở trường thanh nhạc nữ sinh thì Yến tử luôn cảm thấy phiền hà đối với “cái đuôi” của cô ấy.
Lúc trước có một vệ sĩ tên là Brown, có một ngày đột nhiên biến mất. Qua nhiều năm sau An Nhiên mới biết anh ta đã chết. Anh ta đỡ thay ba Yến tử một phát súng. An Nhiên lúc đó nói cô ấy máu lạnh, vì chuyện đó mà cô còn ầm ĩ với Yến tử một trận.
Yến tử rút ra một điếu thuốc, thành thạo ngậm vào miệng, lại lập tức buông xuống, “Đúng rồi, quên mất ở đây còn có tiểu bảo bối.” Cô ấy dùng khuỷu tay ôm lấy eo của An Nhiên, “Mang con gái bảo bối của cậu tới đây cho tớ xem một chút.”
An Nhiên mới vừa rồi không có chú ý, vào lúc này gần kề bên cô ấy, cảm nhận được rõ ràng trên eo của cô ấy chính là cái đồ kia. Đồ vật này cô cũng không xa lạ gì, vào lúc An Diệc Bác ra khỏi nhà, thì súng luôn không rời khỏi người.
“Lâm Lâm ở thành phố S,” An Nhiên nắm chặt tay Nam Cung Yến, “Cậu ở đây còn có việc gì khác cần làm không? Nếu không có thì ngày mai chúng ta cùng đi, Lâm Lâm còn chưa có gặp cậu ………Nó trông khá mũm mĩm, có ……” Cô khoa tay múa chân so sánh với độ cao của bàn trà với Yến tử, “So với chừng này thì cao hơn chút. Tính cách của nó và tớ một chút cũng không giống nhau, thực quá già dặn rồi.
Nói như vậy, An Nhiên lại càng nhớ con gái ghê gớm.
Yến tử một bộ thấy mà thèm, “Mĩnh cũng muốn có một bảo bối như vậy để dạy dỗ một phen.” Nhận thấy hai tai Nam Tịch Tuyệt dựng lên đầy cảnh giác, Yến tử cười híp mắt nói: “Thì ra là ở thành phố S, vậy mà cậu cũng cam lòng đưa con qua bên đó trước, nhưng mà cũng đúng thôi, Nam tử thực sự là đã mua một tòa biệt thự ở bên kia. Vốn dĩ chỗ đó là tớ nhìn trúng. Tiểu bảo bối Lâm Lâm khẳng định là rất thích nơi đó đi, loại việc đoạt con gái như vậy cũng không giống như việc mà một người đàn ông như Nam tử làm ra được.”
An Nhiên liếc mắt thấy Nam tử không đổi sắc mặt, trong lòng thật khâm phục da mặt dày của anh.
Buổi tối, An Nhiên và Yến tử thắm thiết thân mật cùng chen chúc nhau đi ngủ. An Nhiên để Nam Tịch Tuyệt trải chăn đệm xuống dưới đất trong gian phòng nhỏ của Lâm Lâm, người đàn ông cường tráng vốn là muốn quay về ngủ trong xe, lại bị Yến tử ngăn cản, để cho anh ta ngủ trên ghế salon trong phòng khách.
An Nhiên ngồi ở trước gương tháo búi tóc, Yến tử thay đổi áo ngủ nằm lỳ trên giường chơi ném vỏ quýt. Yến tử chê cười cô: “Trang điểm thật ra vẻ người lớn, nhìn như một quý bà.”
“Biến ngay!” An Nhiên ném cây trâm trong tay về phía cô ấy, Yến tử đưa tay lưu loát bắt được. An Nhiên cả giận nói: “Tớ muốn bóp chết câu, dám chê tớ già à? Người ta vẫn còn là một đại cô nương trong veo như nước.” Cô nhào qua, cùng Yến tử lăn lộn thành một đoàn.
“A!” Nghe thấy Yến tử thét lên một tiếng, Sam vừa mới nằm xuống lập tức bật dậy. Cửa phòng ngủ ‘phanh’ một tiếng mở ra, Yến tử mặc áo ngủ bằng vải bông màu trắng đầu tóc rối bù chân trần chạy đến, trong tay vẫn còn ôm cái gối trắng tinh. Cô ấy đang bị An Nhiên đuổi theo, chật vật chạy về phía phòng tắm.
Sam rối rắm nhìn, có cần đến giúp một tay hay không nữa. Nhưng vị phu nhân kia là người của Nam tiên sinh, nếu chống đối lại anh ta cũng phải suy nghĩ cho chính mình.
Đang suy nghĩ, An Nhiên đã bị Yến tử từ trong phòng tắm đuổi tới, cô dùng gối che đầu thét lên quay lại phía phòng ngủ, Yến tử đắc ý cười hả hê.
Sam ngơ ngác nhìn hướng phòng ngủ, anh ta cho tới giờ chưa từng thấy bộ dáng như vậy của Yến tử. Cười đùa ầm ĩ, giống như một cô bé không cần lo lắng điều gì. Mấy năm nay bang C biến động không ngừng, Nam Tịch Tuyệt dùng tới mọi thủ đoạn để chỉnh nhà Nam Cung.
Thế lực hắc đạo khổng lồ của nhà Nam Cung bị Nam Tịch Tuyệt cùng với Cố Lãng và Lục Nhược, từng bước xâm chiếm nuốt trọn, chiếm được không ít. Nếu như không phải ông chủ nàh Nam Cung mượn người của bên nhánh khác đến, thì chỉ sợ hiện tại nhà Nam Cung ở bang C sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn.
Sam đã theo Nam Cung Kỳ Áo làm việc rất nhiều năm, anh ta cũng biết Nam Cung Kỳ Áo là một cầm thú chân chính. Nhưng mà loại cầm thú này lại bị chính con gái của mình cắn sau lưng một cái, hoàn toàn ngã xuống. Hôm nay Nam Cung Kỳ Áo bị bắt nhốt trong ngục tù, cả đời giam cầm.
Sam rất khâm phục ‘lòng dạ độc ác’ của Yến tử, loại phụ nữ này gần như là lạnh lùng vô tình, không có lấy chút xíu lòng đồng cảm. Thế nhưng bây giờ, cô vậy mà không mặc áo chống đạn chạy tới chạy lui ?!
Cửa phòng Lâm Lâm ‘ken két’ một tiếng mở ra, Nam Tịch Tuyệt không ngủ được đội cái mũ ngủ của trẻ em trên đầu lệch sang đi ra. Đây là An Nhiên đưa cho anh một bộ mặc trên người, còn không phải thì anh đã cởi ra.
“Không ngủ được?” Nam Tịch Tuyệt hỏi.
Sam gật đầu một cái.
Nam Tịch Tuyệt lấy bình rượu vang trong tủ lạnh ra, lại vào phòng bếp mang ra một đĩa đậu phộng rang, gọi Sam, “Cùng uống một chút nào.”
Yến tử và An Nhiên đùa giỡn đến mệt mỏi, cùng ngồi phịch ở trên giường nghỉ ngơi.
An Nhiên cầm sợi lông vũ xoay xoay, thở hổn hển nói: “Cậu được lắm, vóc dáng nhỏ mà sức lực lớn như vậy.”
Nam Cung Yến không phục nói: “Chiều cao của tớ cao mà, hiện tại tớ 169cm rồi!”
An Nhiên ném cho cô ấy một cái ánh mắt khinh bỉ. Cô ngồi dậy, “Đúng rồi, cho cậu xem ảnh của con gái tớ.”
Lâm Lâm từ đứa trẻ sơ sinh trắng nõn đến hiện tại là một cô bé mập mạp, hình ảnh không có 80 thì cũng đến 100 cái. Còn có băng ghi hình sinh nhật mỗi năm của con bé.
Yến tử vừa nhìn vừa cảm thán, “Ôi chao, bé con cùng cậu lớn lên dáng dấp thật giống nhau. Xem này cái nhíu mày, thật giống Nam tử, không hổ là con gái của anh ta.Còn có cái này, đáng yêu như vậy!”Cô ấy hô to gọi nhỏ, An Nhiên nghe mà vui mừng rạo rực.
Lúc xem băng ghi hình, Yến tử chỉ vào Tô Nam bên trong hỏi, “Người này là chồng trước của cậu sao? Dáng dấp cũng không tệ.”Cô ấy dùng cùi chỏ chọc An Nhiên một chút.“Đàn ông tốt cũng đều bị cậu làm hại.”
An Nhiên trịnh trọng gật đầu một cái, trong lòng cô cũng không mấy dễ chịu, nghiêng đầu tựa vào trên vai Yến tử, “Mấy năm nay cậu sống có tốt không?”
“Đương nhiên tốt, hô mưa gọi gió, không gì không làm được. Đàn ông theo đuổi tớ vẫn có thể xếp hàng mấy con phố. Bộ dạng như cậu thế này, hoa tàn ít bướm rồi.” Miệng lưỡi Yến tử vẫn như một con dao găm.
“Yến tử, tớ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu.”
Nụ cười vô tâm trên khoé miệng Yến tử dần dần biến mất, cô từ từ cúi thấp đầu, vùi vào trong ngực An Nhiên, nhẹ nói: “Cậu cũng biết rồi đi? Ba tớ….”
“Ừ.”
“Ông ta bị trừng phạt là đúng người đúng tội, nửa đời sau sẽ phải sống trong ngục giam.” Yến tử nghẹn ngào nói, “Ông ta mặc dù rất nghiêm nghị, rất xấu xa, lúc tớ không nghe lời động thủ đánh tớ cũng không lưu tình. Nhưng là, tớ cảm nhận được ông ta cũng thật thương tớ….. Ông ta đã giết mẹ tớ, tớ còn chưa bao giờ gặp qua bà ấy…. Ông ta hại chết nhiều người như vậy.Nam tử bị thương như vậy trở về, ba tớ phái người đi giết anh ta, bị Cố Lãng và Lục Nhược cản lại.Sau đó ông ta lại tự mình đi, tớ biết rõ ông ta muốn tự mình động thủ. Tớ đi theo ông ta, từ phía sau đâm cho ông ta một nhát…. thiếu chút nữa đâm xuyên qua tim ông ta.”
Cô ấy không nói được nữa.An Nhiên nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, an ủi cô ấy. Cô đã nghĩ tới Nam Tịch Tuyệt cùng nhà Nam Cung sẽ bùng nổ thuốc súng, chỉ là không ngờ, lại nguy hiểm, thảm khốc như vậy. Cô bị ngăn cách ở bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân thiết nhất yêu thương nhất của mình từ trận chiến trong mưa gió đó thương tích đầy mình đi ra, mà không làm gì được.
Yến tử đã khóc một trận rồi ngủ thiếp đi một cách trầm lặng. An Nhiên nhớ lại mình, ở thành phố A, cũng từng giống như vậy, khóc lóc một trận ở trong lòng Tần Tiểu Mạn, rồi sau đó yên tâm mà ngủ ngon. Ngoại trừ người thân, người yêu, còn có bạn bè có thể dựa vào, loại cảm giác này, thật tốt.
Cô vén gọn mép chăn cho Yến tử, mặc bộ quần áo lông, lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ.Nam Tịch Tuyệt chắc còn chưa ngủ, cô muốn hỏi rõ một chút xem anh đã chịu đựng vết thương như thế nào, có để lại di chứng gì không.
Đèn phòng khách đã tắt, Sam vẫn chưa ngủ, vùi mình trên ghế sa lon ngẩn người. Nhìn thấy AnNhiên, lịch sự chào hỏi, sau đó nhỏ giọng nói: “Nam tiên sinh có việc đi xuống dưới.”
An Nhiên nhìn đồng hồ treo tường một chút, đã rạng sáng rồi, lúc này anh đi xuống dưới lầu làm gì?
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi xem một chút.” AnNhiên đổi giày cầm chìa khoá liền ra khỏi nhà.
Sam khẩn trương đứng ngồi không yên.Sau một lát, thấy An Nhiên vẫn chưa về.anh liền rón rén mở cửa phòng ngủ.
Yến tử ngủ rất ngon, đã sớm tẩy trang.
Cô ấy khiến Sam nhớ lại hoa hồng nhỏ trên núi ở quên nhà.Nụ hoa lúc non nớt thì mảnh mai, lúc nở rộ lại khoe sắc rực rỡ.
An Nhiên đi xuống lầu, gọi Nam Tịch Tuyệt mấy tiếng, không có ai trả lời. Cô có chút phiền não, quá nửa đêm rồi mà điện thoại di động cũng không cầm thì có thể đi nơi nào được?Có khi nào gặp phải cái gì nguy hiểm?
Cô tìm một vòng khắp chung cư, cuối cùng cũng phát hiện ra anh, nhưng là, anh không phải có một mình.
Lúc này mưa đã sớm ngừng, bầu trời trong vắt, ánh sao lấp lánh.
Trên mắt Nam Tịch Tuyệt có buộc một đoạn vải màu hồng, che lại tầm mắt của anh.Anh đang bị người khác dắt đi.
An Ny nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, từng bước từng bước đi chầm chậm. giống như trước kia, vô số lần, trên sân cỏ ở bệnh viện, cô dắt người đàn ông hai mắt gần như mù này đi, thuật lại cho anh ấy bầu trời trong xanh, hoa lá ngát hương, cây cối phát triển, đất đai ẩm ướt sạch sẽ.
Chung cư cũng không lớn, rất nhanh đã đi hết một vòng.
Đến cửa chung cư, An Ny không tình nguyện dừng bước.
“Được rồi.” Nam Tịch Tuyệt nói, muốn cởi cái băng vải xuống.
An Ny kiễng chân lên, ôm lấy mặt của anh, dùng sức hôn anh.
Một thân áo da bó sát màu đỏ rực, giống như ngọn lửa thiêu đốt trong màn mưa mờ mịt, trái ngược với nhiệt độ trong bầu không khí.
Cô ta không che ô, đang dựa lưng vào xe hút thuốc lá, chiếc nhẫn trên tay trái đính kim cương hòa lẫn cùng một chuỗi khuyên tai kim cương lấp lánh chói mắt trên lỗ tai. Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn cường tráng đang cầm ô chờ đợi.
“Yến tử!” Vừa nhìn thấy cô ấy, An Nhiên liền không thể ngồi yên được.
“Cẩn thận.” Nam Tịch Tuyệt không giữ được cô, xe còn chưa dừng lại ổn định, cô liền đẩy cửa xe chạy vọt ra ngoài.
“Yến tử!” An Nhiên hô to một tiếng, cô vén làn váy lên chạy nhanh về phía cô ấy.
Dưới chân Nam Cung Yến là đôi bốt da màu đen cao gần 10 cm, như vậy cô có vẻ như cao gần bằng An Nhiên cũng đi giày cao gót rồi. Cô ấy bày ra dáng vẻ tươi cười hớn hở với An Nhiên, giang hai cánh tay ra: “Honey!”
An Nhiên gần như bổ nhào vào cô ấy, ôm thật chặt cô, cả giận nói: “Cậu vẫn còn sống à?!”
Nam Cung Yến cười đến vô tâm vô phế, “Đó là đương nhiên, mình chính là bất tử chi thân mà.” (Bất tử chi thân: người bất tử)
An Nhiên buông cô ra, cẩn thận quan sát cô. So với trước kia Yến tử càng xinh đẹp hơn, bóng đêm cũng không che giấu được sự trưởng thành trong phong cách của cô ấy. Phía dưới áo da đỏ rực là bộ đồ ôm sát màu đen cổ chữ V sâu hút, lộ ra một mảng ngực trắng tuyết.
"Ăn mặc như vậy, không lạnh à?" An Nhiên kéo kéo cổ áo của cô ấy.
Nam Cung Yến hai tay ôm lấy chính mình dậm chân, “Không lộ một tí da thịt nào mà 13! Nói thật, cậu lại không mời người ta vào trong ngồi một chút à người ta thật sắp lạnh cóng thành đống băng rồi.”
An Nhiên mỉm cười, đang cười lại đột nhiên khóc. Nam Cung Yến vỗ về mặt của cô, “Khóc cái gì, thật không có tiền đồ! Nam tử chính là quá nuông chiều cậu, nhìn xem cậu yếu đuối như vậy.”
An Nhiên hung hăng đập vào lưng cô ấy một cái, “Biến, ai yếu đuối chứ!”
Hai người ôm ôm ấp ấp đi lên lầu, đến cửa An Nhiên mới phát hiện ra mình quên mang chìa khóa. Nam Tịch Tuyệt cùng với người đàn ông cường tráng kia một trước một sau cũng đi lên lầu.
Thấy Nam Tịch Tuyệt rất tự nhiên móc chìa khóa ra mở cửa, Nam Cung Yến hướng An Nhiên nháy nháy mắt. An Nhiên cảm giác cơ mặt mình cứng ngắc, cô không khỏi ngăn cản phía trước Yến tử, cô sợ Nam Tịch Tuyệt sẽ bởi vì chuyện tình của Nam Cung Kỳ Áo mà đối với Yến tử ………
Sự thật chứng minh, An Nhiên quá lo lắng.
Nam Cung Yến cười cười nói nói, cùng Nam tịch tuyệt tất cả đều bình thường.
Nói chuyện nhiều, Yến tử cảm thấy khát nước, không đợi An Nhiên đem nước đến cho cô ấy, người đàn ông cường tráng sau khi vào nhà liền đứng sau lưng Yến tử mấy bước ngay lập tức liền đưa tới một ly nước ấm.
"Đây là. . . . . ." An Nhiên nhìn về phía anh ta hỏi thăm.
Yến tử uống một ngụm nước, vô tình nói: "Brown, cũng có thể là Nick."
"Sam." Người đàn ông cường tráng nói, sau đó liền tiếp tục đứng như khúc gỗ.
An Nhiên bỏ đi ý tưởng mời anh ta ngồi xuống, đây chắc lại là một vệ sĩ của Yến tử. Bởi vì nguyên nhân trong nhà Yến tử, nên từ nhỏ luôn có một vệ sĩ đi theo bên người cô. Lúc họ cùng học ở trường thanh nhạc nữ sinh thì Yến tử luôn cảm thấy phiền hà đối với “cái đuôi” của cô ấy.
Lúc trước có một vệ sĩ tên là Brown, có một ngày đột nhiên biến mất. Qua nhiều năm sau An Nhiên mới biết anh ta đã chết. Anh ta đỡ thay ba Yến tử một phát súng. An Nhiên lúc đó nói cô ấy máu lạnh, vì chuyện đó mà cô còn ầm ĩ với Yến tử một trận.
Yến tử rút ra một điếu thuốc, thành thạo ngậm vào miệng, lại lập tức buông xuống, “Đúng rồi, quên mất ở đây còn có tiểu bảo bối.” Cô ấy dùng khuỷu tay ôm lấy eo của An Nhiên, “Mang con gái bảo bối của cậu tới đây cho tớ xem một chút.”
An Nhiên mới vừa rồi không có chú ý, vào lúc này gần kề bên cô ấy, cảm nhận được rõ ràng trên eo của cô ấy chính là cái đồ kia. Đồ vật này cô cũng không xa lạ gì, vào lúc An Diệc Bác ra khỏi nhà, thì súng luôn không rời khỏi người.
“Lâm Lâm ở thành phố S,” An Nhiên nắm chặt tay Nam Cung Yến, “Cậu ở đây còn có việc gì khác cần làm không? Nếu không có thì ngày mai chúng ta cùng đi, Lâm Lâm còn chưa có gặp cậu ………Nó trông khá mũm mĩm, có ……” Cô khoa tay múa chân so sánh với độ cao của bàn trà với Yến tử, “So với chừng này thì cao hơn chút. Tính cách của nó và tớ một chút cũng không giống nhau, thực quá già dặn rồi.
Nói như vậy, An Nhiên lại càng nhớ con gái ghê gớm.
Yến tử một bộ thấy mà thèm, “Mĩnh cũng muốn có một bảo bối như vậy để dạy dỗ một phen.” Nhận thấy hai tai Nam Tịch Tuyệt dựng lên đầy cảnh giác, Yến tử cười híp mắt nói: “Thì ra là ở thành phố S, vậy mà cậu cũng cam lòng đưa con qua bên đó trước, nhưng mà cũng đúng thôi, Nam tử thực sự là đã mua một tòa biệt thự ở bên kia. Vốn dĩ chỗ đó là tớ nhìn trúng. Tiểu bảo bối Lâm Lâm khẳng định là rất thích nơi đó đi, loại việc đoạt con gái như vậy cũng không giống như việc mà một người đàn ông như Nam tử làm ra được.”
An Nhiên liếc mắt thấy Nam tử không đổi sắc mặt, trong lòng thật khâm phục da mặt dày của anh.
Buổi tối, An Nhiên và Yến tử thắm thiết thân mật cùng chen chúc nhau đi ngủ. An Nhiên để Nam Tịch Tuyệt trải chăn đệm xuống dưới đất trong gian phòng nhỏ của Lâm Lâm, người đàn ông cường tráng vốn là muốn quay về ngủ trong xe, lại bị Yến tử ngăn cản, để cho anh ta ngủ trên ghế salon trong phòng khách.
An Nhiên ngồi ở trước gương tháo búi tóc, Yến tử thay đổi áo ngủ nằm lỳ trên giường chơi ném vỏ quýt. Yến tử chê cười cô: “Trang điểm thật ra vẻ người lớn, nhìn như một quý bà.”
“Biến ngay!” An Nhiên ném cây trâm trong tay về phía cô ấy, Yến tử đưa tay lưu loát bắt được. An Nhiên cả giận nói: “Tớ muốn bóp chết câu, dám chê tớ già à? Người ta vẫn còn là một đại cô nương trong veo như nước.” Cô nhào qua, cùng Yến tử lăn lộn thành một đoàn.
“A!” Nghe thấy Yến tử thét lên một tiếng, Sam vừa mới nằm xuống lập tức bật dậy. Cửa phòng ngủ ‘phanh’ một tiếng mở ra, Yến tử mặc áo ngủ bằng vải bông màu trắng đầu tóc rối bù chân trần chạy đến, trong tay vẫn còn ôm cái gối trắng tinh. Cô ấy đang bị An Nhiên đuổi theo, chật vật chạy về phía phòng tắm.
Sam rối rắm nhìn, có cần đến giúp một tay hay không nữa. Nhưng vị phu nhân kia là người của Nam tiên sinh, nếu chống đối lại anh ta cũng phải suy nghĩ cho chính mình.
Đang suy nghĩ, An Nhiên đã bị Yến tử từ trong phòng tắm đuổi tới, cô dùng gối che đầu thét lên quay lại phía phòng ngủ, Yến tử đắc ý cười hả hê.
Sam ngơ ngác nhìn hướng phòng ngủ, anh ta cho tới giờ chưa từng thấy bộ dáng như vậy của Yến tử. Cười đùa ầm ĩ, giống như một cô bé không cần lo lắng điều gì. Mấy năm nay bang C biến động không ngừng, Nam Tịch Tuyệt dùng tới mọi thủ đoạn để chỉnh nhà Nam Cung.
Thế lực hắc đạo khổng lồ của nhà Nam Cung bị Nam Tịch Tuyệt cùng với Cố Lãng và Lục Nhược, từng bước xâm chiếm nuốt trọn, chiếm được không ít. Nếu như không phải ông chủ nàh Nam Cung mượn người của bên nhánh khác đến, thì chỉ sợ hiện tại nhà Nam Cung ở bang C sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn.
Sam đã theo Nam Cung Kỳ Áo làm việc rất nhiều năm, anh ta cũng biết Nam Cung Kỳ Áo là một cầm thú chân chính. Nhưng mà loại cầm thú này lại bị chính con gái của mình cắn sau lưng một cái, hoàn toàn ngã xuống. Hôm nay Nam Cung Kỳ Áo bị bắt nhốt trong ngục tù, cả đời giam cầm.
Sam rất khâm phục ‘lòng dạ độc ác’ của Yến tử, loại phụ nữ này gần như là lạnh lùng vô tình, không có lấy chút xíu lòng đồng cảm. Thế nhưng bây giờ, cô vậy mà không mặc áo chống đạn chạy tới chạy lui ?!
Cửa phòng Lâm Lâm ‘ken két’ một tiếng mở ra, Nam Tịch Tuyệt không ngủ được đội cái mũ ngủ của trẻ em trên đầu lệch sang đi ra. Đây là An Nhiên đưa cho anh một bộ mặc trên người, còn không phải thì anh đã cởi ra.
“Không ngủ được?” Nam Tịch Tuyệt hỏi.
Sam gật đầu một cái.
Nam Tịch Tuyệt lấy bình rượu vang trong tủ lạnh ra, lại vào phòng bếp mang ra một đĩa đậu phộng rang, gọi Sam, “Cùng uống một chút nào.”
Yến tử và An Nhiên đùa giỡn đến mệt mỏi, cùng ngồi phịch ở trên giường nghỉ ngơi.
An Nhiên cầm sợi lông vũ xoay xoay, thở hổn hển nói: “Cậu được lắm, vóc dáng nhỏ mà sức lực lớn như vậy.”
Nam Cung Yến không phục nói: “Chiều cao của tớ cao mà, hiện tại tớ 169cm rồi!”
An Nhiên ném cho cô ấy một cái ánh mắt khinh bỉ. Cô ngồi dậy, “Đúng rồi, cho cậu xem ảnh của con gái tớ.”
Lâm Lâm từ đứa trẻ sơ sinh trắng nõn đến hiện tại là một cô bé mập mạp, hình ảnh không có 80 thì cũng đến 100 cái. Còn có băng ghi hình sinh nhật mỗi năm của con bé.
Yến tử vừa nhìn vừa cảm thán, “Ôi chao, bé con cùng cậu lớn lên dáng dấp thật giống nhau. Xem này cái nhíu mày, thật giống Nam tử, không hổ là con gái của anh ta.Còn có cái này, đáng yêu như vậy!”Cô ấy hô to gọi nhỏ, An Nhiên nghe mà vui mừng rạo rực.
Lúc xem băng ghi hình, Yến tử chỉ vào Tô Nam bên trong hỏi, “Người này là chồng trước của cậu sao? Dáng dấp cũng không tệ.”Cô ấy dùng cùi chỏ chọc An Nhiên một chút.“Đàn ông tốt cũng đều bị cậu làm hại.”
An Nhiên trịnh trọng gật đầu một cái, trong lòng cô cũng không mấy dễ chịu, nghiêng đầu tựa vào trên vai Yến tử, “Mấy năm nay cậu sống có tốt không?”
“Đương nhiên tốt, hô mưa gọi gió, không gì không làm được. Đàn ông theo đuổi tớ vẫn có thể xếp hàng mấy con phố. Bộ dạng như cậu thế này, hoa tàn ít bướm rồi.” Miệng lưỡi Yến tử vẫn như một con dao găm.
“Yến tử, tớ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu.”
Nụ cười vô tâm trên khoé miệng Yến tử dần dần biến mất, cô từ từ cúi thấp đầu, vùi vào trong ngực An Nhiên, nhẹ nói: “Cậu cũng biết rồi đi? Ba tớ….”
“Ừ.”
“Ông ta bị trừng phạt là đúng người đúng tội, nửa đời sau sẽ phải sống trong ngục giam.” Yến tử nghẹn ngào nói, “Ông ta mặc dù rất nghiêm nghị, rất xấu xa, lúc tớ không nghe lời động thủ đánh tớ cũng không lưu tình. Nhưng là, tớ cảm nhận được ông ta cũng thật thương tớ….. Ông ta đã giết mẹ tớ, tớ còn chưa bao giờ gặp qua bà ấy…. Ông ta hại chết nhiều người như vậy.Nam tử bị thương như vậy trở về, ba tớ phái người đi giết anh ta, bị Cố Lãng và Lục Nhược cản lại.Sau đó ông ta lại tự mình đi, tớ biết rõ ông ta muốn tự mình động thủ. Tớ đi theo ông ta, từ phía sau đâm cho ông ta một nhát…. thiếu chút nữa đâm xuyên qua tim ông ta.”
Cô ấy không nói được nữa.An Nhiên nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, an ủi cô ấy. Cô đã nghĩ tới Nam Tịch Tuyệt cùng nhà Nam Cung sẽ bùng nổ thuốc súng, chỉ là không ngờ, lại nguy hiểm, thảm khốc như vậy. Cô bị ngăn cách ở bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân thiết nhất yêu thương nhất của mình từ trận chiến trong mưa gió đó thương tích đầy mình đi ra, mà không làm gì được.
Yến tử đã khóc một trận rồi ngủ thiếp đi một cách trầm lặng. An Nhiên nhớ lại mình, ở thành phố A, cũng từng giống như vậy, khóc lóc một trận ở trong lòng Tần Tiểu Mạn, rồi sau đó yên tâm mà ngủ ngon. Ngoại trừ người thân, người yêu, còn có bạn bè có thể dựa vào, loại cảm giác này, thật tốt.
Cô vén gọn mép chăn cho Yến tử, mặc bộ quần áo lông, lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ.Nam Tịch Tuyệt chắc còn chưa ngủ, cô muốn hỏi rõ một chút xem anh đã chịu đựng vết thương như thế nào, có để lại di chứng gì không.
Đèn phòng khách đã tắt, Sam vẫn chưa ngủ, vùi mình trên ghế sa lon ngẩn người. Nhìn thấy AnNhiên, lịch sự chào hỏi, sau đó nhỏ giọng nói: “Nam tiên sinh có việc đi xuống dưới.”
An Nhiên nhìn đồng hồ treo tường một chút, đã rạng sáng rồi, lúc này anh đi xuống dưới lầu làm gì?
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi xem một chút.” AnNhiên đổi giày cầm chìa khoá liền ra khỏi nhà.
Sam khẩn trương đứng ngồi không yên.Sau một lát, thấy An Nhiên vẫn chưa về.anh liền rón rén mở cửa phòng ngủ.
Yến tử ngủ rất ngon, đã sớm tẩy trang.
Cô ấy khiến Sam nhớ lại hoa hồng nhỏ trên núi ở quên nhà.Nụ hoa lúc non nớt thì mảnh mai, lúc nở rộ lại khoe sắc rực rỡ.
An Nhiên đi xuống lầu, gọi Nam Tịch Tuyệt mấy tiếng, không có ai trả lời. Cô có chút phiền não, quá nửa đêm rồi mà điện thoại di động cũng không cầm thì có thể đi nơi nào được?Có khi nào gặp phải cái gì nguy hiểm?
Cô tìm một vòng khắp chung cư, cuối cùng cũng phát hiện ra anh, nhưng là, anh không phải có một mình.
Lúc này mưa đã sớm ngừng, bầu trời trong vắt, ánh sao lấp lánh.
Trên mắt Nam Tịch Tuyệt có buộc một đoạn vải màu hồng, che lại tầm mắt của anh.Anh đang bị người khác dắt đi.
An Ny nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, từng bước từng bước đi chầm chậm. giống như trước kia, vô số lần, trên sân cỏ ở bệnh viện, cô dắt người đàn ông hai mắt gần như mù này đi, thuật lại cho anh ấy bầu trời trong xanh, hoa lá ngát hương, cây cối phát triển, đất đai ẩm ướt sạch sẽ.
Chung cư cũng không lớn, rất nhanh đã đi hết một vòng.
Đến cửa chung cư, An Ny không tình nguyện dừng bước.
“Được rồi.” Nam Tịch Tuyệt nói, muốn cởi cái băng vải xuống.
An Ny kiễng chân lên, ôm lấy mặt của anh, dùng sức hôn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.