Chương 51: Rạn nứt
Gia Diệp Mạn
06/07/2015
Là ảo giác sao?
An Nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, tinh thần hoảng hốt.
Khi Cố Lãng và mọi người ngồi máy bay đến thành phố C liền chạy tới bệnh viện nhân dân, Nam Tịch Tuyệt vẫn còn ở trong phòng cấp cứu chưa có ra ngoài. An Nhiên thì ngồi yên giống như bức tượng, hai cánh tay Yến Tử ôm lấy An Nhiên, không ngừng an ủi, Annie đứng ở trong góc lau nước mắt, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở.
Louis đơn giản tóm tắt rõ ràng tình hình cho Cố Lãng nghe. Nam Tịch Tuyệt chưa chết được, chỉ là nhảy từ lầu ba xuống, cánh tay bị gãy, xương chân trái bị dập nát. Sau khi phẫu thuật chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏe lại.
Giọng điệu Cố Lãng nặng nề, phiền não vuốt vuốt tóc của mình. Nam Tịch Tuyệt tuổi cũng đã cao còn bắt chước mấy thanh niên làm xiếc, lầu ba, nếu thật là ngã té chết, vậy một tổ chức lớn như vậy sẽ để cho ai?
Anh u oán lườm An Nhiên, tâm người phụ nữ này còn có thể ác hơn được không? Nam Tử nhảy lầu sắp chết rồi, vậy mà cô ta cũng không khóc đến sập trời?
Anh gọi Đường Dịch Tư, chỉ chỉ người đang đứng ở trong góc nước mắt “tuôn rơi”, "Làm phiền, đưa vị tiểu thư này về Mỹ. Cô ấy ở đây chính là quả bom hẹn giờ, không biết được lúc nào thì đại phu nhân của các cậu ăn không thấy vị, lão đại của các cậu lại được nhảy lầu tiếp. Ở đây có tôi rồi, các cậu đi đi."
Lời nói này của anh ta rất thâm độc, khiến Louis sợ run cả người, kêu một tiếng "Đây". Mấy người đàn ông vạm vỡ không để ý Annie gào khóc mạnh mẽ kéo cô đi.
An Nhiên che lỗ tai, tự mình đứng lên. Yến Tử đau lòng vỗ vai của cô, "Không có chuyện gì, bác sĩ nói rồi, chỉ là gãy xương. Nam Tử là quái thú không chết được đâu. Không thể trách cậu, đều là tại cái cô Annie chết giẫm kia không hiểu chuyện, trở về mình sẽ dạy dỗ cô ta một trận."
"Mình không cố ý. Thật không phải cố ý. . . . . ." An Nhiên cắn môi, trên môi cô đều là máu, cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ Nam Tịch Tuyệt cười ngất ở dưới nhà cô. Một khắc kia, cô cho là, anh thật sự vĩnh viễn rời xa cô!
"Nếu anh ấy mà có chuyện gì, mình. . . . . . thật sự không thể sống nổi nữa." Lời nói so với thân thể của cô còn run rẩy lợi hại hơn.
Yến Tử ôm chặt lấy cô, an ủi nói, "Tất cả bác sĩ đều nói không có việc gì. Chờ đến lúc mặt trời mọc, Nam Tử nhất định sẽ vui vẻ trở lại."
Cố Lãng đứng dựa vào tường, ngửa đầu nhìn trần nhà. Anh từ thành phố S bay tới đây gần hai tiếng đồng hồ, đóan chừng phẫu thuật của Nam Tử phải sáng sớm mai mới kết thúc. Anh rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, đột nhiên nhìn thấy trên bức tường đối diện có biển cấm hút thuốc to tướng, cảm giác muốn hút mà không thể hút hành hạ anh, anh chỉ đành nhàm chán ngậm lấy điếu thuốc, nghịch nghịch cái bật lửa trong tay.
Sáu giờ rưỡi, cuối cùng Nam Tịch Tuyệt cũng được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật. An Nhiên lại bị Cố Lãng sai người chặn ở bên ngoài không cách nào đến gần.
Biết được Cố Lãng muốn đưa Nam Tử về thành phố S để điều trị, An Nhiên không đồng ý: "Anh ấy vừa mới phẫu thuật xong!"
Giọng nói Cố Lãng đều đều nói: "Bây giờ phải đi thôi, tôi không muốn lần sau quay về chính là nhìn thấy tro cốt của Nam Tử. Aron, trên đường làm phiền anh chăm sóc cậu ấy."
Lúc này An Nhiên mới chú ý tới người bác sĩ cao gầy đeo mắt kính gọng vàng đứng bên cạnh. Bộ dáng của anh ta có vẻ rất mệt mỏi, không chút để ý gật đầu một cái, sai người đẩy Nam Tử rời đi.
An Nhiên trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, thân thể giống như bị đông cứng, không cách nào nhúc nhích.
Cố Lãng không hài lòng nhìn cô đứng ngây ngốc ở đó, Mạnh mẽ nắm vai cô kéo tới, "Lần này để cô chăm sóc, cùng nhau trở về thôi."
Cho đến khi dừng lại ở bênh viên trung tâm thành phố S, An Nhiên ngồi ở trước giường bệnh của Nam Tịch Tuyệt, vẫn còn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Nam Tịch Tuyệt vẫn ngủ mê man, trên người đang đắp một chiếc chăn bông rất dày, vẻ mặt điềm tĩnh. An Nhiên không muốn nhìn thấy nét mặt như vậy của anh, ít nhất là lông mày của anh cũng phải nhúc nhích chứ, hoặc là những chỗ khác cũng được, để cho cô biết, thật sự là anh vẫn còn sống.
Thủ tục chuyển viện là do Cố Lãng thu xếp, sau khi Nam Tịch Tuyệt được đẩy vào phòng bệnh, thì không thấy anh ta đến nữa. Cả trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình An Nhiên.
Cô thậm chí cũng không nghe được tiếng hít thở của Nam Tịch Tuyệt .
An Nhiên cũng không chịu nổi sự yên tĩnh như thế này, cô đứng lên, vén chăn trên người anh lên một chút, cúi người, nằm ở trên lồng ngực của anh, lỗ tai dính sát lồng ngực của anh, nghe tiếng đập từ trái tim anh.
Trầm ổn có lực, không yếu ớt giống như cô tưởng tượng.
Nam Tịch Tuyệt hừ một tiếng, An Nhiên lập tức ngồi dậy, cẩn thận hỏi: "Sao vậy, có phải đau lắm không?"
Nam Tịch Tuyệt không có đáp lại, cửa phòng bệnh bị Yến tử đẩy ra, cô ấy nhỏ giọng gọi An Nhiên ra ngoài.
An Nhiên ôm Yến Tử một lúc, "Yến Tử, cám ơn cậu."
Yến Tử vẫy tay một cái, "Cám ơn cái gì. Mình tới nói với cạu một tiếng, mình đi ra ngoài trước, đến bữa tối sẽ tới tìm cậu. Vừa rồi Cố Lãng đã hỏi lại bác sĩ lần nữa, sau này Nam Tử chỉ cần nằm yên là được. Cậu cũng chỉ cần trông nom, đút cho anh ấy ăn, đảm bảo anh ấy khỏe mạnh là được rồi."
Vành mắt An Nhiên đỏ lên, "Yến Tử, cậu nói xem, có phải là mình luôn tự tìm rắc rối cho mình không? Vốn là chúng ta đã nói hôm nay sẽ trở lại, đón Lâm Lâm về. Mình lại làm hỏng chuyện rồi."
Yến Tử xoa xoa mặt của cô, "Không thể trách cậu được, chỉ cần là người bình thường ai cũng sẽ tức giận, ai bảo Nam Tử không kiềm chế hành động của mình. Nói cho cậu biết, chờ anh ấy tỉnh lại, không thể cho anh ấy sắc mặt tốt. Nói nhảy liền nhảy, sao anh ấy không suy nghĩ một chút, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì, cậu và con gái phải sống thế nào bây giờ? Tùy hứng làm bậy, nếu mình là mẹ anh ấy, chắc chắn sẽ đánh nát mông anh ấy." Nói xong, Yến Tử còn vén tay áo lên, ở trong không khí quạt quạt vài cái.
An Nhiên cười rộ lên, xoay người đóng cửa phòng bệnh lại, "Mình tiễn cậu. Cậu ở lại đây mấy ngày đi, chờ anh ấy khỏe hơn, chúng ta đi dạo quanh đây một chút."
Yến Tử suy nghĩ một lát, "Để sau hãy nói." Đến cửa thang máy, cố ấy bảo An Nhiên quay về, "Nhìn cậu kìa, nếu mình đi khẳng định sẽ nói với cậu." Cô ấy ngáp một cái, "Buồn ngủ quá."
"Vậy. . . . . . Cậu nghỉ ngơi cho tốt." An Nhiên chào tạm biệt cô ấy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Yến Tử thở dài, dựa vào trên vách tường thang máy. Ánh sáng chiếu rọi bốn phía, tất cả đều là bóng dáng của cô. Cô nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của người đàn ông kia.
"Đinh" một tiếng, thang máy đã xuống đến nơi.
Cửa vừa mở ra, cô sửng sốt, Cố Lãng đứng ở ngoài cửa cũng ngẩn ra.
"Chào buổi sáng." Cố Lãng rất nhanh khôi phục bình thường, mỉm cười chào cô.
Yến Tử ngơ ngác nhìn anh, cô sững sờ quá lâu, cửa thang máy đang muốn đóng lại. Cố Lãng nhanh tay ấn nút, không ngờ bị Yến Tử một phát bắt lại cổ tay, bị cô kéo vào trong thang máy.
Yến Tử hai tay nắm ở cổ tay Cố Lãng, nhón chân lên hôn lên môi anh, cô thưởng thức cánh môi mềm mại của anh, lẩm bẩm nói: "Em hối hận, có thể hay không?"
Cố Lãng do dự một chút, cuối cùng giơ tay lên giữ chặt gáy của cô, cúi đầu, sâu hơn nhanh hơn dồn dập hơn hôn đáp lại cô.
Rất lâu sau, thang máy đã lên qua lại mấy lần. Cố Lãng và Yến Tử hai người mới thở dốc tách nhau ra.
Ngón tay Yến Tử linh hoạt cởi nút áo sơ mi của anh, một tay xoa xoa lồng ngực rắn chắc của anh, "Anh là người đầu tiên khiến em phải theo đuổi."
Cố Lãng ngẩng mặt lên, mỉm cười nói: "Anh thực vinh hạnh." Anh ngăn bàn tay đang muốn tiếp tục địch xuống dưới của cô, "Xin lỗi, Yến Tử, bây giờ không được."
Yến Tử ngẩng đầu, cho anh một nụ cười rực rỡ: "Bây giờ không được?"
Cố Lãng nghiêm mặt nói: "Về sau, cũng không được."
Ngón tay Yến Tử cuốn cuốn tóc của mình, nhẹ giọng hỏi: "Là vì Tần Tiểu Mạn sao?" Cô cười, "Nhìn anh khẩn trương kìa, em cũng chưa làm gì cô ấy. . . . . . . Cô ấy có xinh đẹp như em không? Trình độ học vấn cao hơn em sao? Trong nhà có nhiều tiền hơn so với em sao?"
Cố Lãng lắc đầu một cái.
Yến Tử đứng thẳng người, "Cố Lãng, thật xin lỗi. Em nợ anh một câu nói xin lỗi." Cô quen biết Cố Lãng từ lúc An Nhiên bỏ đi, khi đó, cô biết Cố Lãng ở bên Trung Quốc cùng với An Nhiên, cô muốn biết thêm nhiều tin tức về An Nhiên, không thể làm gì khác là đi tìm anh. Dần dần, cô phát hiện Cố Lãng làm cho cô mê muội.
Cố Lãng, ở mặt nào đó rất giống với người đàn ông mà cô không muốn nhớ tới.
Yến Tử biết mình rất mê người, khi Cố Lãng theo đuổi cô, cô rất vui vẻ nhận lời. Nhưng dần dần cô phát hiện, người đàn ông này không phải thật lòng yêu cô. Cô đem tôn nghiêm của anh dẫm dưới chân, cho là anh vì bối cảnh gia đình của cô mới muốn ở bên cạnh cô. Sau đó, người đàn ông này rời bỏ cô, không quay đầu lại nữa.
"Không sao." Cố Lãng nhẹ giọng nói, "Anh nên cám ơn em, đã giúp anh xác nhận một chuyện." Không thể phủ nhận, lúc mới bắt đầu Yến Tử có lực hấp dẫn trí mạng đối với anh, giống như đóa hoa anh túc, xinh đẹp mị hoặc, lại rất độc.
Nhưng mới vừa rồi anh hôn cô, đã không có bất kỳ cảm giác gì.
Lúc trước Yến Tử hung hăng làm tổn thương lòng tự trọng của anh, sau khi về nước anh và Tần Tiểu Mạn xác lập quan hệ yêu đương, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một cái gai. Anh cũng biết mình bản tính phong lưu, sợ ngày nào đó nhìn thấy cô ấy, sẽ làm ra chuyện có lỗi với Tần Tiểu Mạn. Sự thật đã chứng minh,là do anh nghĩ quá nhiều. Khó trách, khi đó Yến Tử luôn chắc chắn nói: "Cố Lãng, anh không yêu em."
"Này, " Ngón tay của Yến Tử vẽ vòng vòng ở trên ngực của Cố Lãng, "Em đồng ý, anh là thích Tần Tiểu Mạn. Nhưng nhất định vẫn chưa đạt tới mức độ là yêu. Có phải hay không có chút mờ mịt? Không muốn bị trói buộc. . . . . . Không cam lòng làm người đàn ông tốt?"
"Yến Tử. . . . . ." Cố Lãng bắt được bàn tay đang lộn xộn của cô.
"Các người đang làm gì vậy?" Thang máy lại đi lên khoa chỉnh hình ở tầng sáu, An Nhiên đang muốn đi xuống dưới mua đồ nhìn thấy Cố Lãng và Nam Cung Yến đang ôm nhau, chỉ cảm thấy đầu "Ong" một tiếng.
Cô nhìn thấy Yến Tử vẫn đang treo trên người Cố Lãng chưa buông ra, liền kéo cô ấy ra ngoài, "Cậu và anh ta là như thế nào vậy? Các người không thể ở cùng nhau được."
Nam Cung Yến kinh ngạc nói: "An An, cậu không ủng hộ mình sao? Mình thích anh ấy, lần này tới đây vừa là để thăm các cậu, vừa là muốn làm hòa với anh ấy." Chú ý tới vẻ mặt An Nhiên có vẻ bị thuyết phục, Yến Tử đan mười ngón tay vào nhau cho An Nhiên nhìn, "Bọn mình đã từng qua lại với nhau."
Nhìn động tác tay của cô ấy, sắc mặt của An Nhiên trở nên trắng bệch, bờ môi run rẩy , "Cậu nói thật?"
"Ừ." Yến Tử gật đầu một cái, "Thời điểm cậu không có ở đây. Anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều."
"Nhưng. . . . . . Anh ta hiện tại, " An Nhiên nói chuyện trở nên không lưu loát, Yến Tử và Cố Lãng, này, này Tiểu Mạn nên làm cái gì? Trong khoảng thời gian này, Tần Tiểu Mạn và cô vẫn giữ liên lạc với nhau, đều là nói chuyện cùng Cố lãng đã tiến triển tới đâu. Từ nhỏ Tần Tiểu Mạn đã thích Cố Lãng, mặc dù An Nhiên không quá tin tưởng về sự chung thủy của Cố Lãng, nhưng nhìn thấy mộng đẹp của bạn tốt trở thành sự thật, cô thật tâm vui mừng cho cô ấy. Chẳng lẽ, mộng cuối cùng vẫn chỉ là mộng?
"Mình biết." Tay Yến Tử thò vào trong túi áo, đá đá tường, "Bây giờ anh ấy đang ở cùng với thanh mai (thanh mai trúc mã) của mình. Không sao cả, mình đã điều tra rất rõ ràng, cái cô Tần Tiểu Mạn đó rất vô dụng, cậu tin mình đi, người đàn ông mà Nam Cung Yến mình muốn, sẽ không để cho anh ta chạy thoát đâu ."
"Cậu không thể làm như vậy!" An Nhiên tức giận ngắt lời cô ấy. Lời nói của Nam Cung Yến khiến cô hoảng sợ, hai người bọn họ từ nhỏ đã quấn lấy nhau ở cùng một chỗ, thủ đoạn của Yến Tử cô không phải chưa từng thấy. Hơn nữa, cô thật sự không cách nào xác định được tình cảm của Cố Lãng giành cho Tiểu Mạn, đến tột cùng sâu nặng cỡ nào. Chỉ là, một người thuần khiết thiện lương như vậy, tại sao có thể bị loại chuyện đó làm tổn thương?
"Tần Tiểu Mạn là một cô gái tốt, cô ấy thật sự rất thích Cố Lãng. Cậu đừng có phá hoại bọn họ." Giọng nói của An Nhiên gần như cầu khẩn, cô hận không đánh chết được Cố Lãng, cô chưa từng thấy người đàn ông nào cặn bã như anh ta!
"An An, ở trong lòng cậu, có phải Tần Tiểu Mạn quan trọng hơn mình đúng không?" Yến Tử hỏi.
"Mình không có ý này." An Nhiên cứng lại.
Yến Tử gẩy gẩy tóc có chút rối loạn, "An An, cậu thật sự rất ích kỷ, ánh mắt thiển cận, chỉ nhìn thấy được người hiện tại tốt với mình. Đối với em là như vậy, đối với Nam Tử cũng như vậy."
Sống lưng An Nhiên thẳng tắp nói: "Cái này và Nam Tử không có liên quan."
"Tại sao cậu không thể không cố kỵ mà ủng hộ mình một lần? Mình có thể vì cậu mà cho Annie hai bạt tai, mà cậu ngay cả một câu nói ủng hộ cho không cho mình, cậu thật sự coi mình là bạn bè sao?" Yến Tử cười lạnh nhìn cô, "Đừng có nói với mình cái gì mà giành bạn trai của người khác là vô đạo đức, trước kia cậu cũng không có cao thượng như vậy."
An Nhiên cũng có chút phiền não, "Cậu không cần phải làm mọi chuyện rối tung như vậy có được hay không? Mình ủng hộ cậu thế nào, mình không tin cậu không nhìn ra, Cố Lãng vốn không yêu cậu."
Yến Tử hừ một tiếng, "Cậu không thấy, bọn mình hôn nhau nóng bỏng trong thang máy sao? Cậu có muốn đem băng ghi hình cảnh bọn mình làm tình đưa cho bạn tốt của cậu hay không ?"
An Nhiên mặt cắt không còn chút máu. Cô đúng là thiên vị Tần Tiểu Mạn, nhưng là, cô gái yếu ớt đó sao có thể đâu được với Yến Tử? Dù là hôm nay có Cố Lãng che chở cô ấy, về sau này. . . .
Tần Tiểu Mạn có một gia đình viên mãn - đây là điều mà cô rất hâm mộ, cô ấy cũng nên có được một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. An Nhiên nắm chặt tay, hạ quyết tâm, "Yến Tử, trừ khi Cố Lãng chủ động rời bỏ Tiểu Mạn, nếu không, mình không cho phép cậu phá hoại bọn họ."
"Cậu không cho phép?" Yến Tử cười lạnh lấy ra điếu thuốc, ngậm vào, lấy bật lửa châm thuốc, sau khi hít một hơi thì phun một lớp khói mù nồng nặc về phía An Nhiên, "Ngược lại mình muốn nhìn xem cậu không cho phép như thế nào.
An Nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, tinh thần hoảng hốt.
Khi Cố Lãng và mọi người ngồi máy bay đến thành phố C liền chạy tới bệnh viện nhân dân, Nam Tịch Tuyệt vẫn còn ở trong phòng cấp cứu chưa có ra ngoài. An Nhiên thì ngồi yên giống như bức tượng, hai cánh tay Yến Tử ôm lấy An Nhiên, không ngừng an ủi, Annie đứng ở trong góc lau nước mắt, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở.
Louis đơn giản tóm tắt rõ ràng tình hình cho Cố Lãng nghe. Nam Tịch Tuyệt chưa chết được, chỉ là nhảy từ lầu ba xuống, cánh tay bị gãy, xương chân trái bị dập nát. Sau khi phẫu thuật chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏe lại.
Giọng điệu Cố Lãng nặng nề, phiền não vuốt vuốt tóc của mình. Nam Tịch Tuyệt tuổi cũng đã cao còn bắt chước mấy thanh niên làm xiếc, lầu ba, nếu thật là ngã té chết, vậy một tổ chức lớn như vậy sẽ để cho ai?
Anh u oán lườm An Nhiên, tâm người phụ nữ này còn có thể ác hơn được không? Nam Tử nhảy lầu sắp chết rồi, vậy mà cô ta cũng không khóc đến sập trời?
Anh gọi Đường Dịch Tư, chỉ chỉ người đang đứng ở trong góc nước mắt “tuôn rơi”, "Làm phiền, đưa vị tiểu thư này về Mỹ. Cô ấy ở đây chính là quả bom hẹn giờ, không biết được lúc nào thì đại phu nhân của các cậu ăn không thấy vị, lão đại của các cậu lại được nhảy lầu tiếp. Ở đây có tôi rồi, các cậu đi đi."
Lời nói này của anh ta rất thâm độc, khiến Louis sợ run cả người, kêu một tiếng "Đây". Mấy người đàn ông vạm vỡ không để ý Annie gào khóc mạnh mẽ kéo cô đi.
An Nhiên che lỗ tai, tự mình đứng lên. Yến Tử đau lòng vỗ vai của cô, "Không có chuyện gì, bác sĩ nói rồi, chỉ là gãy xương. Nam Tử là quái thú không chết được đâu. Không thể trách cậu, đều là tại cái cô Annie chết giẫm kia không hiểu chuyện, trở về mình sẽ dạy dỗ cô ta một trận."
"Mình không cố ý. Thật không phải cố ý. . . . . ." An Nhiên cắn môi, trên môi cô đều là máu, cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ Nam Tịch Tuyệt cười ngất ở dưới nhà cô. Một khắc kia, cô cho là, anh thật sự vĩnh viễn rời xa cô!
"Nếu anh ấy mà có chuyện gì, mình. . . . . . thật sự không thể sống nổi nữa." Lời nói so với thân thể của cô còn run rẩy lợi hại hơn.
Yến Tử ôm chặt lấy cô, an ủi nói, "Tất cả bác sĩ đều nói không có việc gì. Chờ đến lúc mặt trời mọc, Nam Tử nhất định sẽ vui vẻ trở lại."
Cố Lãng đứng dựa vào tường, ngửa đầu nhìn trần nhà. Anh từ thành phố S bay tới đây gần hai tiếng đồng hồ, đóan chừng phẫu thuật của Nam Tử phải sáng sớm mai mới kết thúc. Anh rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, đột nhiên nhìn thấy trên bức tường đối diện có biển cấm hút thuốc to tướng, cảm giác muốn hút mà không thể hút hành hạ anh, anh chỉ đành nhàm chán ngậm lấy điếu thuốc, nghịch nghịch cái bật lửa trong tay.
Sáu giờ rưỡi, cuối cùng Nam Tịch Tuyệt cũng được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật. An Nhiên lại bị Cố Lãng sai người chặn ở bên ngoài không cách nào đến gần.
Biết được Cố Lãng muốn đưa Nam Tử về thành phố S để điều trị, An Nhiên không đồng ý: "Anh ấy vừa mới phẫu thuật xong!"
Giọng nói Cố Lãng đều đều nói: "Bây giờ phải đi thôi, tôi không muốn lần sau quay về chính là nhìn thấy tro cốt của Nam Tử. Aron, trên đường làm phiền anh chăm sóc cậu ấy."
Lúc này An Nhiên mới chú ý tới người bác sĩ cao gầy đeo mắt kính gọng vàng đứng bên cạnh. Bộ dáng của anh ta có vẻ rất mệt mỏi, không chút để ý gật đầu một cái, sai người đẩy Nam Tử rời đi.
An Nhiên trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, thân thể giống như bị đông cứng, không cách nào nhúc nhích.
Cố Lãng không hài lòng nhìn cô đứng ngây ngốc ở đó, Mạnh mẽ nắm vai cô kéo tới, "Lần này để cô chăm sóc, cùng nhau trở về thôi."
Cho đến khi dừng lại ở bênh viên trung tâm thành phố S, An Nhiên ngồi ở trước giường bệnh của Nam Tịch Tuyệt, vẫn còn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Nam Tịch Tuyệt vẫn ngủ mê man, trên người đang đắp một chiếc chăn bông rất dày, vẻ mặt điềm tĩnh. An Nhiên không muốn nhìn thấy nét mặt như vậy của anh, ít nhất là lông mày của anh cũng phải nhúc nhích chứ, hoặc là những chỗ khác cũng được, để cho cô biết, thật sự là anh vẫn còn sống.
Thủ tục chuyển viện là do Cố Lãng thu xếp, sau khi Nam Tịch Tuyệt được đẩy vào phòng bệnh, thì không thấy anh ta đến nữa. Cả trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình An Nhiên.
Cô thậm chí cũng không nghe được tiếng hít thở của Nam Tịch Tuyệt .
An Nhiên cũng không chịu nổi sự yên tĩnh như thế này, cô đứng lên, vén chăn trên người anh lên một chút, cúi người, nằm ở trên lồng ngực của anh, lỗ tai dính sát lồng ngực của anh, nghe tiếng đập từ trái tim anh.
Trầm ổn có lực, không yếu ớt giống như cô tưởng tượng.
Nam Tịch Tuyệt hừ một tiếng, An Nhiên lập tức ngồi dậy, cẩn thận hỏi: "Sao vậy, có phải đau lắm không?"
Nam Tịch Tuyệt không có đáp lại, cửa phòng bệnh bị Yến tử đẩy ra, cô ấy nhỏ giọng gọi An Nhiên ra ngoài.
An Nhiên ôm Yến Tử một lúc, "Yến Tử, cám ơn cậu."
Yến Tử vẫy tay một cái, "Cám ơn cái gì. Mình tới nói với cạu một tiếng, mình đi ra ngoài trước, đến bữa tối sẽ tới tìm cậu. Vừa rồi Cố Lãng đã hỏi lại bác sĩ lần nữa, sau này Nam Tử chỉ cần nằm yên là được. Cậu cũng chỉ cần trông nom, đút cho anh ấy ăn, đảm bảo anh ấy khỏe mạnh là được rồi."
Vành mắt An Nhiên đỏ lên, "Yến Tử, cậu nói xem, có phải là mình luôn tự tìm rắc rối cho mình không? Vốn là chúng ta đã nói hôm nay sẽ trở lại, đón Lâm Lâm về. Mình lại làm hỏng chuyện rồi."
Yến Tử xoa xoa mặt của cô, "Không thể trách cậu được, chỉ cần là người bình thường ai cũng sẽ tức giận, ai bảo Nam Tử không kiềm chế hành động của mình. Nói cho cậu biết, chờ anh ấy tỉnh lại, không thể cho anh ấy sắc mặt tốt. Nói nhảy liền nhảy, sao anh ấy không suy nghĩ một chút, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì, cậu và con gái phải sống thế nào bây giờ? Tùy hứng làm bậy, nếu mình là mẹ anh ấy, chắc chắn sẽ đánh nát mông anh ấy." Nói xong, Yến Tử còn vén tay áo lên, ở trong không khí quạt quạt vài cái.
An Nhiên cười rộ lên, xoay người đóng cửa phòng bệnh lại, "Mình tiễn cậu. Cậu ở lại đây mấy ngày đi, chờ anh ấy khỏe hơn, chúng ta đi dạo quanh đây một chút."
Yến Tử suy nghĩ một lát, "Để sau hãy nói." Đến cửa thang máy, cố ấy bảo An Nhiên quay về, "Nhìn cậu kìa, nếu mình đi khẳng định sẽ nói với cậu." Cô ấy ngáp một cái, "Buồn ngủ quá."
"Vậy. . . . . . Cậu nghỉ ngơi cho tốt." An Nhiên chào tạm biệt cô ấy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Yến Tử thở dài, dựa vào trên vách tường thang máy. Ánh sáng chiếu rọi bốn phía, tất cả đều là bóng dáng của cô. Cô nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của người đàn ông kia.
"Đinh" một tiếng, thang máy đã xuống đến nơi.
Cửa vừa mở ra, cô sửng sốt, Cố Lãng đứng ở ngoài cửa cũng ngẩn ra.
"Chào buổi sáng." Cố Lãng rất nhanh khôi phục bình thường, mỉm cười chào cô.
Yến Tử ngơ ngác nhìn anh, cô sững sờ quá lâu, cửa thang máy đang muốn đóng lại. Cố Lãng nhanh tay ấn nút, không ngờ bị Yến Tử một phát bắt lại cổ tay, bị cô kéo vào trong thang máy.
Yến Tử hai tay nắm ở cổ tay Cố Lãng, nhón chân lên hôn lên môi anh, cô thưởng thức cánh môi mềm mại của anh, lẩm bẩm nói: "Em hối hận, có thể hay không?"
Cố Lãng do dự một chút, cuối cùng giơ tay lên giữ chặt gáy của cô, cúi đầu, sâu hơn nhanh hơn dồn dập hơn hôn đáp lại cô.
Rất lâu sau, thang máy đã lên qua lại mấy lần. Cố Lãng và Yến Tử hai người mới thở dốc tách nhau ra.
Ngón tay Yến Tử linh hoạt cởi nút áo sơ mi của anh, một tay xoa xoa lồng ngực rắn chắc của anh, "Anh là người đầu tiên khiến em phải theo đuổi."
Cố Lãng ngẩng mặt lên, mỉm cười nói: "Anh thực vinh hạnh." Anh ngăn bàn tay đang muốn tiếp tục địch xuống dưới của cô, "Xin lỗi, Yến Tử, bây giờ không được."
Yến Tử ngẩng đầu, cho anh một nụ cười rực rỡ: "Bây giờ không được?"
Cố Lãng nghiêm mặt nói: "Về sau, cũng không được."
Ngón tay Yến Tử cuốn cuốn tóc của mình, nhẹ giọng hỏi: "Là vì Tần Tiểu Mạn sao?" Cô cười, "Nhìn anh khẩn trương kìa, em cũng chưa làm gì cô ấy. . . . . . . Cô ấy có xinh đẹp như em không? Trình độ học vấn cao hơn em sao? Trong nhà có nhiều tiền hơn so với em sao?"
Cố Lãng lắc đầu một cái.
Yến Tử đứng thẳng người, "Cố Lãng, thật xin lỗi. Em nợ anh một câu nói xin lỗi." Cô quen biết Cố Lãng từ lúc An Nhiên bỏ đi, khi đó, cô biết Cố Lãng ở bên Trung Quốc cùng với An Nhiên, cô muốn biết thêm nhiều tin tức về An Nhiên, không thể làm gì khác là đi tìm anh. Dần dần, cô phát hiện Cố Lãng làm cho cô mê muội.
Cố Lãng, ở mặt nào đó rất giống với người đàn ông mà cô không muốn nhớ tới.
Yến Tử biết mình rất mê người, khi Cố Lãng theo đuổi cô, cô rất vui vẻ nhận lời. Nhưng dần dần cô phát hiện, người đàn ông này không phải thật lòng yêu cô. Cô đem tôn nghiêm của anh dẫm dưới chân, cho là anh vì bối cảnh gia đình của cô mới muốn ở bên cạnh cô. Sau đó, người đàn ông này rời bỏ cô, không quay đầu lại nữa.
"Không sao." Cố Lãng nhẹ giọng nói, "Anh nên cám ơn em, đã giúp anh xác nhận một chuyện." Không thể phủ nhận, lúc mới bắt đầu Yến Tử có lực hấp dẫn trí mạng đối với anh, giống như đóa hoa anh túc, xinh đẹp mị hoặc, lại rất độc.
Nhưng mới vừa rồi anh hôn cô, đã không có bất kỳ cảm giác gì.
Lúc trước Yến Tử hung hăng làm tổn thương lòng tự trọng của anh, sau khi về nước anh và Tần Tiểu Mạn xác lập quan hệ yêu đương, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một cái gai. Anh cũng biết mình bản tính phong lưu, sợ ngày nào đó nhìn thấy cô ấy, sẽ làm ra chuyện có lỗi với Tần Tiểu Mạn. Sự thật đã chứng minh,là do anh nghĩ quá nhiều. Khó trách, khi đó Yến Tử luôn chắc chắn nói: "Cố Lãng, anh không yêu em."
"Này, " Ngón tay của Yến Tử vẽ vòng vòng ở trên ngực của Cố Lãng, "Em đồng ý, anh là thích Tần Tiểu Mạn. Nhưng nhất định vẫn chưa đạt tới mức độ là yêu. Có phải hay không có chút mờ mịt? Không muốn bị trói buộc. . . . . . Không cam lòng làm người đàn ông tốt?"
"Yến Tử. . . . . ." Cố Lãng bắt được bàn tay đang lộn xộn của cô.
"Các người đang làm gì vậy?" Thang máy lại đi lên khoa chỉnh hình ở tầng sáu, An Nhiên đang muốn đi xuống dưới mua đồ nhìn thấy Cố Lãng và Nam Cung Yến đang ôm nhau, chỉ cảm thấy đầu "Ong" một tiếng.
Cô nhìn thấy Yến Tử vẫn đang treo trên người Cố Lãng chưa buông ra, liền kéo cô ấy ra ngoài, "Cậu và anh ta là như thế nào vậy? Các người không thể ở cùng nhau được."
Nam Cung Yến kinh ngạc nói: "An An, cậu không ủng hộ mình sao? Mình thích anh ấy, lần này tới đây vừa là để thăm các cậu, vừa là muốn làm hòa với anh ấy." Chú ý tới vẻ mặt An Nhiên có vẻ bị thuyết phục, Yến Tử đan mười ngón tay vào nhau cho An Nhiên nhìn, "Bọn mình đã từng qua lại với nhau."
Nhìn động tác tay của cô ấy, sắc mặt của An Nhiên trở nên trắng bệch, bờ môi run rẩy , "Cậu nói thật?"
"Ừ." Yến Tử gật đầu một cái, "Thời điểm cậu không có ở đây. Anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều."
"Nhưng. . . . . . Anh ta hiện tại, " An Nhiên nói chuyện trở nên không lưu loát, Yến Tử và Cố Lãng, này, này Tiểu Mạn nên làm cái gì? Trong khoảng thời gian này, Tần Tiểu Mạn và cô vẫn giữ liên lạc với nhau, đều là nói chuyện cùng Cố lãng đã tiến triển tới đâu. Từ nhỏ Tần Tiểu Mạn đã thích Cố Lãng, mặc dù An Nhiên không quá tin tưởng về sự chung thủy của Cố Lãng, nhưng nhìn thấy mộng đẹp của bạn tốt trở thành sự thật, cô thật tâm vui mừng cho cô ấy. Chẳng lẽ, mộng cuối cùng vẫn chỉ là mộng?
"Mình biết." Tay Yến Tử thò vào trong túi áo, đá đá tường, "Bây giờ anh ấy đang ở cùng với thanh mai (thanh mai trúc mã) của mình. Không sao cả, mình đã điều tra rất rõ ràng, cái cô Tần Tiểu Mạn đó rất vô dụng, cậu tin mình đi, người đàn ông mà Nam Cung Yến mình muốn, sẽ không để cho anh ta chạy thoát đâu ."
"Cậu không thể làm như vậy!" An Nhiên tức giận ngắt lời cô ấy. Lời nói của Nam Cung Yến khiến cô hoảng sợ, hai người bọn họ từ nhỏ đã quấn lấy nhau ở cùng một chỗ, thủ đoạn của Yến Tử cô không phải chưa từng thấy. Hơn nữa, cô thật sự không cách nào xác định được tình cảm của Cố Lãng giành cho Tiểu Mạn, đến tột cùng sâu nặng cỡ nào. Chỉ là, một người thuần khiết thiện lương như vậy, tại sao có thể bị loại chuyện đó làm tổn thương?
"Tần Tiểu Mạn là một cô gái tốt, cô ấy thật sự rất thích Cố Lãng. Cậu đừng có phá hoại bọn họ." Giọng nói của An Nhiên gần như cầu khẩn, cô hận không đánh chết được Cố Lãng, cô chưa từng thấy người đàn ông nào cặn bã như anh ta!
"An An, ở trong lòng cậu, có phải Tần Tiểu Mạn quan trọng hơn mình đúng không?" Yến Tử hỏi.
"Mình không có ý này." An Nhiên cứng lại.
Yến Tử gẩy gẩy tóc có chút rối loạn, "An An, cậu thật sự rất ích kỷ, ánh mắt thiển cận, chỉ nhìn thấy được người hiện tại tốt với mình. Đối với em là như vậy, đối với Nam Tử cũng như vậy."
Sống lưng An Nhiên thẳng tắp nói: "Cái này và Nam Tử không có liên quan."
"Tại sao cậu không thể không cố kỵ mà ủng hộ mình một lần? Mình có thể vì cậu mà cho Annie hai bạt tai, mà cậu ngay cả một câu nói ủng hộ cho không cho mình, cậu thật sự coi mình là bạn bè sao?" Yến Tử cười lạnh nhìn cô, "Đừng có nói với mình cái gì mà giành bạn trai của người khác là vô đạo đức, trước kia cậu cũng không có cao thượng như vậy."
An Nhiên cũng có chút phiền não, "Cậu không cần phải làm mọi chuyện rối tung như vậy có được hay không? Mình ủng hộ cậu thế nào, mình không tin cậu không nhìn ra, Cố Lãng vốn không yêu cậu."
Yến Tử hừ một tiếng, "Cậu không thấy, bọn mình hôn nhau nóng bỏng trong thang máy sao? Cậu có muốn đem băng ghi hình cảnh bọn mình làm tình đưa cho bạn tốt của cậu hay không ?"
An Nhiên mặt cắt không còn chút máu. Cô đúng là thiên vị Tần Tiểu Mạn, nhưng là, cô gái yếu ớt đó sao có thể đâu được với Yến Tử? Dù là hôm nay có Cố Lãng che chở cô ấy, về sau này. . . .
Tần Tiểu Mạn có một gia đình viên mãn - đây là điều mà cô rất hâm mộ, cô ấy cũng nên có được một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. An Nhiên nắm chặt tay, hạ quyết tâm, "Yến Tử, trừ khi Cố Lãng chủ động rời bỏ Tiểu Mạn, nếu không, mình không cho phép cậu phá hoại bọn họ."
"Cậu không cho phép?" Yến Tử cười lạnh lấy ra điếu thuốc, ngậm vào, lấy bật lửa châm thuốc, sau khi hít một hơi thì phun một lớp khói mù nồng nặc về phía An Nhiên, "Ngược lại mình muốn nhìn xem cậu không cho phép như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.