Chương 53: rục rịch ngóc đầu dậy
Gia Diệp Mạn
06/07/2015
An nhiên ở trong nhà Tần tiểu Mạn ngủ một giấc đến chín giờ ngày thứ hai, điện thoại bên gối cả đêm yên lặng, giờ phút này con dế mèn không ngừng có âm thanh truyền ra, là tin nhắn nhắc nhở, hình con gái vùi ở trong ngực Tô Nam che miệng cười càng không ngừng lóe ra.
Nội dung tin nhắn cứng rắn mà cay nghiệt, là mẹ Tô gửi tới. Bà đi họp ở thành phố S, không biết làm sao biết An Nhiên cũng tới đây nên gửi tin tức, muốn mời cô có rãnh rỗi ăn một bữa cơm. Nói là muốn mời, thời gian địa điểm cũng đã định tốt, căn bản chỉ là thông báo.
"An An, cậu đã tỉnh?" Cửa phòng mở ra, Tần tiểu Mạn dò đầu vào. Cô có chút ngượng ngùng, tối qua nói hay lắm bồi An An ngủ, sau lại nhất thời nhịn không được, lại chạy đi đến trên giường Cô Lãng. Chỉ là tối qua nghe An An cùng Nam tử nhiều sự tình, cô nhất thời cảm giác mình hạnh phúc giống như là trộm được, liền đặc biệt tưởng nhớ ôm ấp Cố Lãng không buông tay.
Cô hôm nay hướng Cố Lãng xin nghỉ một ngày, chuẩn bị tốt xong bồi An Nhiên, sáng sớm thức dậy đang ở trong phòng bếp bận việc, làm bữa sáng sớm một chút, muốn dùng thức ăn ngon chậm rãi an ủi đau thương trong lòng An An.
Cháo trắng rau dưa.
An Nhiên ăn say sưa ngon lành, khen ngợi mặt mong đợi nhìn Tần tiểu Mạn: "Tài nấu nướng của cậu càng ngày càng tốt rồi."
"Đúng không, mình cũng vậy cảm thấy." Tần tiểu Mạn gắp cho cô một ít củ cải trắng, "Nếm thử một chút cái này, mình mua tại cửa ra vào bán đồ chua đại mụ, chua trung lộ ra điểm ngọt, nhập khẩu đặc biệt thoải mái. Cố Lãng cũng đặc biệt thích ăn, luôn tham ăn lúc còn một ít ở trên bàn."
"Ừ, quả thật ăn thật ngon." An Nhiên nhai, hỏi, "Cố Lãng đâu?"
"Anh ấy sáng sớm đã ra cửa, nói là đi xem Nam tử." Tần tiểu Mạn cười híp mắt nói, lại đưa tay cầm cá Tiểu Hoa cuốn cho An Nhiên, "Đây cũng là tự ta làm. Cậu hôm nay ăn no một chút, muốn đi nơi nào mình đi cùng."
"Không cần, cậu còn bận việc của cậu." An Nhiên rất dứt khoát cự tuyệt, "Công việc cậu mới làm mấy tháng, đã chuyển thành chính thức chưa? Cậu nói muốn thi được những thứ kia đã báo danh chưa? Không cần cùng Cố Lãng ở chung một chỗ liền mừng rỡ cái gì thậm đã chí quên rồi, cái chủng loại kia . . . . . ." An Nhiên thở dốc một hơi, bình phục quyết tâm tình, "Anh ta còn cần nghiên cứu thêm xét."
An Nhiên không dám đảm bảo, sẽ cùng Tần tiểu Mạn cùng nhau tiếp tục ở chung, cô có nên nói ra chuyện tình Cố Lãng cùng Yến tử không. Mặc dù chuyện tình cùng Yến tử đã là lúc trước rồi, nhưng Cố Lãng ở với tiểu Mạn dưới tình huống vẫn cùng Yến tử tiếp xúc khoảng cách gần như vậy. . . . . . Nhớ tới Cố Lãng dính tới hai người bạn tốt của cô, còn làm hại cô và Yến tử, An Nhiên lại càng phát oán hận người đàn ông này, tại sao anh ta?!
Sau khi ăn cơm xong, Tần tiểu Mạn mặt bi thương mà tiễn An Nhiên đưa ra cửa, quệt mồm nói: "An An bạn cái gì đều không nói cho mình biết, chẳng lẽ mình không đáng tin sao?" Cô tựa vào vách tường gần thang máy, uất ức mà đối với ngón tay, "Nếu không phải là Cố Lãng nói, Tiểu Lâm Lâm mấy ngày ở chỗ này rồi, mình còn không biết nhà Nam tử ở kia à? Mình rất lâu không có gặp qua Lâm bảo bối, rất nhớ cô bé."
"Thật xin lỗi. Mình hôm nay phải đi đón con bé, đợi. . . . . . thời gian này hết bận, liền đưa Lâm Lâm tới cho cậu giày xéo." An Nhiên nghiêm túc nói xong. Khóe miệng Tần tiểu Mạn giật giật, cô có lúc thật sự đối với An Nhiên dí dỏm ngầm không chịu nhận, vội khoát khoát tay, "Mình chính là thuận miệng nói một chút. An An, về sau bạn liền ở cùng Nam tử một chỗ vậy sao, còn Tô Nam đâu"
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau hướng cửa chung cư đi. Để gặp hai cô, Tô Nam sớm chờ ở nơi đó nhìn thấy hai người bọn họ xuống dùng sức phất phất tay, "An An, tiểu Mạn!"
"A a, Tô Nam đến rồi!" Tần tiểu Mạn hoảng sợ nắm tay An Nhiên, kéo lại bước chân của cô, "Làm thế nào, An An ngươi không phải cần tránh đi."
"Không có tiền đồ!" An nhiên ở trên lưng cô vỗ một cái, lôi cô bước nhanh tới.
"Tô Nam Xin chào, An An là sang đây xem ngắm tôi đấy, ha ha." Tần tiểu Mạn nhiệt tình quá mức, vội vàng che giấu cho An Nhiên.
An Nhiên nhức đầu vỗ trán, "Tần tiểu Mạn, chỉ tới đây thôi, bạn trở về dọn dẹp rồi đi làm đi, biểu hiện tốt một chút. Không cần làm cho người ta khinh bỉ."
Tần tiểu Mạn không yên tâm dặn dò: "Vậy có chuyện cậu gọi điện thoại cho mình, ngàn vạn nhớ!" Cô trịnh trọng ôm An Nhiên hạ xuống, "Mặc kệ như thế nào, mình đều ủng hộ cậu." Trước khi đi, cô cho Tô Nam một rất ánh mắt xin lỗi cùng đồng tình.
Tô Nam là người tốt không sai, nhưng An An chân chính thích dù sao cũng là Nam tử a. Cán cân trong lòng Tần tiểu Mạn đã nghiêm trọng nghiêng về mặt tình cảm.
Tần tiểu Mạn về đến nhà, suy nghĩ một chút lời nói An Nhiên, cảm giác mình xác thực nên cố gắng tự mình tự lập, không thể ăn bám dưới bóng râm của Cố Lãng. Từ lúc cùng anh ấy ở chung, cô ở trên công tác đích xác là càng lúc càng lười rồi. Hơn nữa không biết nguyên nhân có phải là Cố Lãng không, trong công việc cho tới bây giờ không tới phiên cô. Cô bấm số điện thoại của Cố Lãng, thông báo anh là cô hủy bỏ buổi chiều xin nghỉ.
Cố Lãng rất kinh ngạc, "Tại sao?"
"An An đi rồi." Tần tiểu Mạn quyệt miệng, ngón tay vòng quanh dây điện thoại, buồn bực nói, "Tô Nam đón cô ấy đi, Lâm Lâm cũng muốn trở về."
"Đón đi?" Cố Lãng một lòng lại nói lên, thương hại nhìn về phía giường Nam Tịch Tuyệt đang nằm, thả mềm âm thanh nói, "Em tối hôm qua ngủ ít, buổi chiều ở nhà ngủ bù đi."
"Không cần. Em buổi chiều đi làm." Tần tiểu Mạn kiên định nói, "Em muốn cố gắng nghiêm túc trong công việc, lễ mừng năm mới mới có mặt mũi mà về nhà. Anh không phải muốn ngăn trở sự phấn đấu của em chứ."
Cố Lãng không thể làm gì.
Tần tiểu Mạn sau khi rời đi, Tô Nam cùng An Nhiên xem một chút, cũng có chút lúng túng.
Tô Nam sờ sờ đầu, lại đẩy đẩy kính mắt trên mũi, mới mở miệng nói: "An An, em thấy được mẹ anh gưit tin nhắn cho em sao?"
An Nhiên gật đầu một cái. Khóe mắt dư quang đột nhiên liếc thấy có hai tây trang đen đứng cách đó không xa. Cô quả quyết bắt tay Tô Nam, chặn chiếc xe taxi, đẩy anh đi vào, "Lên xe nói."
Lòng Tô Nam của nhảy được rất nhanh, một đôi tay nắm lại nắm, rốt cuộc vẫn phải rút tay trở lại. Trời mới biết, anh rất muốn ôm cô! Mẹ Tô cũng chỉ là anh lấy cái cớ đến tìm cô.
"Thật xin lỗi." An Nhiên đôi tay đặt ở trên đầu gối, nhìn ra phía ngoài , "Người của anh ấy vẫn có đi theo em, em sợ anh sẽ bị. . . . . . Thật xin lỗi."
Tô Nam nhìn về cửa sổ bên kia, nhỏ giọng nói: "Không sao."
Tài xế lại hỏi một lần bọn họ muốn đi đâu, An Nhiên báo địa chỉ Tô mẹ định.
"Không nên đi." Tô Nam nói, trên mặt có chút tức giận, "Mặc kệ anh ta, em nghĩ phát muốn điên rồi. Anh không thiếu chỗ ngồi đó."
"Em biết rõ. Em cũng thế. . . . . . Muốn cầu cá an lòng."
An Nhiên kiên trì, Tô Nam cũng không còn biện pháp, chỉ là cố ý bồi cô.
"Đúng rồi, Lâm Lâm có khỏe không, mấy ngày không thấy, rất nhớ cô bé." Tô Nam hỏi.
Thấy anh như vậy, An Nhiên mới nhớ tới Tô Nam cũng không biết chuyện Lâm Lâm bị người của Nam Tịch Tuyệt mạnh mẽ ôm đi, trong lòng cô vừa động, vội lấy điện thoại di động ra lật xem bên trong ghi nhớ địa chỉ, "Bác tài, phiền toái đi trước par¬adise khu số mười, đi đón một người."
Tài xế phát ra tiếng cảm thán, "Đây chính là khu nhà cấp cao a."
Rốt cuộc nhìn thấy mới biết Nam Tịch Tuyệt không hề nói sai nếu nói một biệt thự, liền trong lòng An Nhiên cũng không nhịn được mắng câu xa xỉ. Quả thực là biệt thự, khí phách chiếm cơ hồ cả con đường. Hơn nữa anh hình như đem lối kiến trúc của An trạch cùng Nam trạch ở bang C dung hợp lại với nhau.
Chỉ là, hai người ở tại cửa ra vào liền nghe đến bên trong tiếng khóc rung trời.
"Cái này, " Tô Nam che lỗ tai, "Là Lâm Lâm đang khóc."
An Nhiên nhanh chóng bấm số điện thoại của Nam tịch tuyệt, "Em hiện tại ở bên ngoài cửa nhà, cho em vào đi, em muốn thấy con gái."
Từ trong nhà thấy An Nhiên quản gia ôm Lâm Lâm không ngừng khóc lớn vọt ra, "Tiểu thư!"
Điện thoại An Nhiên rơi xuống đất, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc, kêu lên thất thanh: "Bác Trần!"
"Thật tốt quá, tiểu thư còn nhớ rõ ta." Mấy người đi theo sau lưng bác Trần mọi người ăn mặc hình thù kỳ quái, trang phục thành quái dị số lớn hình thực vật, người đàn ông đi lên trước một bước mở cửa cho bọn họ.
"Mẹ!" Lâm Lâm thấy An Nhiên, nước mắt rơi càng mãnh liệt rồi, giương cánh tay liền hướng An Nhiên bổ nhào trong ngực.
"Mẹ, oa a. . . . . ." An Lâm lâm bị An Nhiên ôm lấy, khóc đến càng thêm đau lòng.
Bác Trần thở phào nhẹ nhõm, "Thật tốt quá, tiểu thư trở lại." Phía sau hắn cả đám đều lộ ra nét mặt giải phóng, cảm kích nhìn trời.
Nam **oss lên tiếng, không thể để chuyện lần này lưu lại trong lòng con gái non nớt ám ảnh. Ban đầu Nam tịch tuyệt bởi vì con gái tu sửa xây một tòa bên trong phòng con gái, hết sức xa hoa tinh xảo, quả thực là chân thật đồng thoại thế giới.
An Lâm Lâm sau khi tỉnh lại phát hiện trên người mình áo ngủ đổi thành công chúa mặc váy phấn hồng bồng bồng mới, trên đầu còn đội vương miện tiểu vương. Có mặc phù thủy áo tiên nữ chỉ dẫn cô bé vượt qua kiểm tra, thăng cấp rèn luyện, như vậy mới có thể nhìn thấy mẹ, mới có thể về nhà.
An Lâm Lâm qua hai ngày mới mẻ, cố gắng ở các loại trong thông đạo bò a bò, lấy được Thụ Yêu, hồ ly, Quỳ Hoa thúc thúc các loại chỉ điểm cùng trợ giúp. Còn đem mình làm con cờ thắng một cuộc bàn cờ cực lớn.
Nội dung tin nhắn cứng rắn mà cay nghiệt, là mẹ Tô gửi tới. Bà đi họp ở thành phố S, không biết làm sao biết An Nhiên cũng tới đây nên gửi tin tức, muốn mời cô có rãnh rỗi ăn một bữa cơm. Nói là muốn mời, thời gian địa điểm cũng đã định tốt, căn bản chỉ là thông báo.
"An An, cậu đã tỉnh?" Cửa phòng mở ra, Tần tiểu Mạn dò đầu vào. Cô có chút ngượng ngùng, tối qua nói hay lắm bồi An An ngủ, sau lại nhất thời nhịn không được, lại chạy đi đến trên giường Cô Lãng. Chỉ là tối qua nghe An An cùng Nam tử nhiều sự tình, cô nhất thời cảm giác mình hạnh phúc giống như là trộm được, liền đặc biệt tưởng nhớ ôm ấp Cố Lãng không buông tay.
Cô hôm nay hướng Cố Lãng xin nghỉ một ngày, chuẩn bị tốt xong bồi An Nhiên, sáng sớm thức dậy đang ở trong phòng bếp bận việc, làm bữa sáng sớm một chút, muốn dùng thức ăn ngon chậm rãi an ủi đau thương trong lòng An An.
Cháo trắng rau dưa.
An Nhiên ăn say sưa ngon lành, khen ngợi mặt mong đợi nhìn Tần tiểu Mạn: "Tài nấu nướng của cậu càng ngày càng tốt rồi."
"Đúng không, mình cũng vậy cảm thấy." Tần tiểu Mạn gắp cho cô một ít củ cải trắng, "Nếm thử một chút cái này, mình mua tại cửa ra vào bán đồ chua đại mụ, chua trung lộ ra điểm ngọt, nhập khẩu đặc biệt thoải mái. Cố Lãng cũng đặc biệt thích ăn, luôn tham ăn lúc còn một ít ở trên bàn."
"Ừ, quả thật ăn thật ngon." An Nhiên nhai, hỏi, "Cố Lãng đâu?"
"Anh ấy sáng sớm đã ra cửa, nói là đi xem Nam tử." Tần tiểu Mạn cười híp mắt nói, lại đưa tay cầm cá Tiểu Hoa cuốn cho An Nhiên, "Đây cũng là tự ta làm. Cậu hôm nay ăn no một chút, muốn đi nơi nào mình đi cùng."
"Không cần, cậu còn bận việc của cậu." An Nhiên rất dứt khoát cự tuyệt, "Công việc cậu mới làm mấy tháng, đã chuyển thành chính thức chưa? Cậu nói muốn thi được những thứ kia đã báo danh chưa? Không cần cùng Cố Lãng ở chung một chỗ liền mừng rỡ cái gì thậm đã chí quên rồi, cái chủng loại kia . . . . . ." An Nhiên thở dốc một hơi, bình phục quyết tâm tình, "Anh ta còn cần nghiên cứu thêm xét."
An Nhiên không dám đảm bảo, sẽ cùng Tần tiểu Mạn cùng nhau tiếp tục ở chung, cô có nên nói ra chuyện tình Cố Lãng cùng Yến tử không. Mặc dù chuyện tình cùng Yến tử đã là lúc trước rồi, nhưng Cố Lãng ở với tiểu Mạn dưới tình huống vẫn cùng Yến tử tiếp xúc khoảng cách gần như vậy. . . . . . Nhớ tới Cố Lãng dính tới hai người bạn tốt của cô, còn làm hại cô và Yến tử, An Nhiên lại càng phát oán hận người đàn ông này, tại sao anh ta?!
Sau khi ăn cơm xong, Tần tiểu Mạn mặt bi thương mà tiễn An Nhiên đưa ra cửa, quệt mồm nói: "An An bạn cái gì đều không nói cho mình biết, chẳng lẽ mình không đáng tin sao?" Cô tựa vào vách tường gần thang máy, uất ức mà đối với ngón tay, "Nếu không phải là Cố Lãng nói, Tiểu Lâm Lâm mấy ngày ở chỗ này rồi, mình còn không biết nhà Nam tử ở kia à? Mình rất lâu không có gặp qua Lâm bảo bối, rất nhớ cô bé."
"Thật xin lỗi. Mình hôm nay phải đi đón con bé, đợi. . . . . . thời gian này hết bận, liền đưa Lâm Lâm tới cho cậu giày xéo." An Nhiên nghiêm túc nói xong. Khóe miệng Tần tiểu Mạn giật giật, cô có lúc thật sự đối với An Nhiên dí dỏm ngầm không chịu nhận, vội khoát khoát tay, "Mình chính là thuận miệng nói một chút. An An, về sau bạn liền ở cùng Nam tử một chỗ vậy sao, còn Tô Nam đâu"
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau hướng cửa chung cư đi. Để gặp hai cô, Tô Nam sớm chờ ở nơi đó nhìn thấy hai người bọn họ xuống dùng sức phất phất tay, "An An, tiểu Mạn!"
"A a, Tô Nam đến rồi!" Tần tiểu Mạn hoảng sợ nắm tay An Nhiên, kéo lại bước chân của cô, "Làm thế nào, An An ngươi không phải cần tránh đi."
"Không có tiền đồ!" An nhiên ở trên lưng cô vỗ một cái, lôi cô bước nhanh tới.
"Tô Nam Xin chào, An An là sang đây xem ngắm tôi đấy, ha ha." Tần tiểu Mạn nhiệt tình quá mức, vội vàng che giấu cho An Nhiên.
An Nhiên nhức đầu vỗ trán, "Tần tiểu Mạn, chỉ tới đây thôi, bạn trở về dọn dẹp rồi đi làm đi, biểu hiện tốt một chút. Không cần làm cho người ta khinh bỉ."
Tần tiểu Mạn không yên tâm dặn dò: "Vậy có chuyện cậu gọi điện thoại cho mình, ngàn vạn nhớ!" Cô trịnh trọng ôm An Nhiên hạ xuống, "Mặc kệ như thế nào, mình đều ủng hộ cậu." Trước khi đi, cô cho Tô Nam một rất ánh mắt xin lỗi cùng đồng tình.
Tô Nam là người tốt không sai, nhưng An An chân chính thích dù sao cũng là Nam tử a. Cán cân trong lòng Tần tiểu Mạn đã nghiêm trọng nghiêng về mặt tình cảm.
Tần tiểu Mạn về đến nhà, suy nghĩ một chút lời nói An Nhiên, cảm giác mình xác thực nên cố gắng tự mình tự lập, không thể ăn bám dưới bóng râm của Cố Lãng. Từ lúc cùng anh ấy ở chung, cô ở trên công tác đích xác là càng lúc càng lười rồi. Hơn nữa không biết nguyên nhân có phải là Cố Lãng không, trong công việc cho tới bây giờ không tới phiên cô. Cô bấm số điện thoại của Cố Lãng, thông báo anh là cô hủy bỏ buổi chiều xin nghỉ.
Cố Lãng rất kinh ngạc, "Tại sao?"
"An An đi rồi." Tần tiểu Mạn quyệt miệng, ngón tay vòng quanh dây điện thoại, buồn bực nói, "Tô Nam đón cô ấy đi, Lâm Lâm cũng muốn trở về."
"Đón đi?" Cố Lãng một lòng lại nói lên, thương hại nhìn về phía giường Nam Tịch Tuyệt đang nằm, thả mềm âm thanh nói, "Em tối hôm qua ngủ ít, buổi chiều ở nhà ngủ bù đi."
"Không cần. Em buổi chiều đi làm." Tần tiểu Mạn kiên định nói, "Em muốn cố gắng nghiêm túc trong công việc, lễ mừng năm mới mới có mặt mũi mà về nhà. Anh không phải muốn ngăn trở sự phấn đấu của em chứ."
Cố Lãng không thể làm gì.
Tần tiểu Mạn sau khi rời đi, Tô Nam cùng An Nhiên xem một chút, cũng có chút lúng túng.
Tô Nam sờ sờ đầu, lại đẩy đẩy kính mắt trên mũi, mới mở miệng nói: "An An, em thấy được mẹ anh gưit tin nhắn cho em sao?"
An Nhiên gật đầu một cái. Khóe mắt dư quang đột nhiên liếc thấy có hai tây trang đen đứng cách đó không xa. Cô quả quyết bắt tay Tô Nam, chặn chiếc xe taxi, đẩy anh đi vào, "Lên xe nói."
Lòng Tô Nam của nhảy được rất nhanh, một đôi tay nắm lại nắm, rốt cuộc vẫn phải rút tay trở lại. Trời mới biết, anh rất muốn ôm cô! Mẹ Tô cũng chỉ là anh lấy cái cớ đến tìm cô.
"Thật xin lỗi." An Nhiên đôi tay đặt ở trên đầu gối, nhìn ra phía ngoài , "Người của anh ấy vẫn có đi theo em, em sợ anh sẽ bị. . . . . . Thật xin lỗi."
Tô Nam nhìn về cửa sổ bên kia, nhỏ giọng nói: "Không sao."
Tài xế lại hỏi một lần bọn họ muốn đi đâu, An Nhiên báo địa chỉ Tô mẹ định.
"Không nên đi." Tô Nam nói, trên mặt có chút tức giận, "Mặc kệ anh ta, em nghĩ phát muốn điên rồi. Anh không thiếu chỗ ngồi đó."
"Em biết rõ. Em cũng thế. . . . . . Muốn cầu cá an lòng."
An Nhiên kiên trì, Tô Nam cũng không còn biện pháp, chỉ là cố ý bồi cô.
"Đúng rồi, Lâm Lâm có khỏe không, mấy ngày không thấy, rất nhớ cô bé." Tô Nam hỏi.
Thấy anh như vậy, An Nhiên mới nhớ tới Tô Nam cũng không biết chuyện Lâm Lâm bị người của Nam Tịch Tuyệt mạnh mẽ ôm đi, trong lòng cô vừa động, vội lấy điện thoại di động ra lật xem bên trong ghi nhớ địa chỉ, "Bác tài, phiền toái đi trước par¬adise khu số mười, đi đón một người."
Tài xế phát ra tiếng cảm thán, "Đây chính là khu nhà cấp cao a."
Rốt cuộc nhìn thấy mới biết Nam Tịch Tuyệt không hề nói sai nếu nói một biệt thự, liền trong lòng An Nhiên cũng không nhịn được mắng câu xa xỉ. Quả thực là biệt thự, khí phách chiếm cơ hồ cả con đường. Hơn nữa anh hình như đem lối kiến trúc của An trạch cùng Nam trạch ở bang C dung hợp lại với nhau.
Chỉ là, hai người ở tại cửa ra vào liền nghe đến bên trong tiếng khóc rung trời.
"Cái này, " Tô Nam che lỗ tai, "Là Lâm Lâm đang khóc."
An Nhiên nhanh chóng bấm số điện thoại của Nam tịch tuyệt, "Em hiện tại ở bên ngoài cửa nhà, cho em vào đi, em muốn thấy con gái."
Từ trong nhà thấy An Nhiên quản gia ôm Lâm Lâm không ngừng khóc lớn vọt ra, "Tiểu thư!"
Điện thoại An Nhiên rơi xuống đất, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc, kêu lên thất thanh: "Bác Trần!"
"Thật tốt quá, tiểu thư còn nhớ rõ ta." Mấy người đi theo sau lưng bác Trần mọi người ăn mặc hình thù kỳ quái, trang phục thành quái dị số lớn hình thực vật, người đàn ông đi lên trước một bước mở cửa cho bọn họ.
"Mẹ!" Lâm Lâm thấy An Nhiên, nước mắt rơi càng mãnh liệt rồi, giương cánh tay liền hướng An Nhiên bổ nhào trong ngực.
"Mẹ, oa a. . . . . ." An Lâm lâm bị An Nhiên ôm lấy, khóc đến càng thêm đau lòng.
Bác Trần thở phào nhẹ nhõm, "Thật tốt quá, tiểu thư trở lại." Phía sau hắn cả đám đều lộ ra nét mặt giải phóng, cảm kích nhìn trời.
Nam **oss lên tiếng, không thể để chuyện lần này lưu lại trong lòng con gái non nớt ám ảnh. Ban đầu Nam tịch tuyệt bởi vì con gái tu sửa xây một tòa bên trong phòng con gái, hết sức xa hoa tinh xảo, quả thực là chân thật đồng thoại thế giới.
An Lâm Lâm sau khi tỉnh lại phát hiện trên người mình áo ngủ đổi thành công chúa mặc váy phấn hồng bồng bồng mới, trên đầu còn đội vương miện tiểu vương. Có mặc phù thủy áo tiên nữ chỉ dẫn cô bé vượt qua kiểm tra, thăng cấp rèn luyện, như vậy mới có thể nhìn thấy mẹ, mới có thể về nhà.
An Lâm Lâm qua hai ngày mới mẻ, cố gắng ở các loại trong thông đạo bò a bò, lấy được Thụ Yêu, hồ ly, Quỳ Hoa thúc thúc các loại chỉ điểm cùng trợ giúp. Còn đem mình làm con cờ thắng một cuộc bàn cờ cực lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.