Chương 40: Tranh đoạt
Gia Diệp Mạn
25/05/2015
Nam Tịch Tuyệt ngồi thật lâu, mới ý thức tới An Nhiên cũng ngủ thiếp đi. Anh rón rén đi tới bên giường, kéo chăn lên cho hai mẹ con cô. Một cái tay nhỏ của An Lâm Lâm đặt trên ngực An Nhiên, cẩn thận nghe, sẽ phát hiện cô bé còn ngáy nho nhỏ.
Vào lúc này anh một chút buồn ngủ cũng không có, định đi đến phòng khách mang cái ghế nhỏ qua ngồi ở mép giường coi chừng họ.
An Nhiên là nằm nghiêng ngủ, khom người về phía Lâm Lâm, ôm con gái vào trong ngực, làm tư thế sẵn sàng bảo vệ. Nam Tịch Tuyệt nhìn, đã hiểu được tại sao tối qua An Nhiên ngủ như thế, nhìn đến bả vai thon gầy của cô rủ xuống trên người con gái, trong lòng càng thêm có nhiều cảm xúc.
Bên ngoài nổi lên gió lớn, “O o” chà xát một hồi lâu rồi, đột nhiên giống như có ai vẩy hạt đậu nành ở trên kính, mưa to bị gió đập tới, ngay sau đó mưa to liền rơi xuống, chỉ còn tiếng mưa rơi ào ào.
Nam Tịch Tuyệt nhìn rèm cửa sổ bị thổi lên một cái, nhanh đi đóng cửa sổ, xoay người lại lại nhìn thấy An Nhiên mặt mơ hồ cũng ngồi dậy, “Trời mưa?”
Đầu tóc cô rối loạn, áo sơ mi trên người rộng mở còn chưa khép lại, ngọn đèn nhỏ mờ ảo trong phòng vây lấy đôi nhũ hoa trắng như tuyết, cao ngất ngưởng, đỉnh hai nhũ hoa đỏ tươi đứng thẳng.
Nam Tịch Tuyệt nuốt nước miếng một cái, không nói gì. An Nhiên ngủ được tay chân cũng mềm nhũn, lung tung lôi kéo quần áo lại muốn ngã đầu ngủ tiếp. Nam Tịch Tuyệt đuổi ý tưởng không đúng đắn trong đầu đi, bước nhanh đi trở về bên giường giữ chặt lưng cô không cho cô nằm xuống, “Tiểu Nhiên, tỉnh, anh có việc muốn nói với em”.
Lần này ra ngoài là anh gạt hết thời gian để tới, đem toàn bộ mọi chuyện ném cho Cố Lãng cũng Lục Nhược trông nom. Năm ngoái anh đem trụ sở chính của Lăng Hiên dời đến thành phố S, chỉ là qua kỳ nghỉ dài hạn có một số việc còn phải anh tự mình ra mặt đi làm. Thật vất vả gặp được mặt cô, ngộ nhỡ anh vừa đi, cô mang theo Lâm Lâm né tránh thì làm thế nào? Mặc dù bây giờ anh có thể nói là lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng nếu có một người thật sự muốn trốn tránh người khác, anh tìm ra được cũng là phiền toái. Giống như cuối cùng anh đem chuyện tình bang C giải quyết, lúc muốn tìm An Nhiên lại tìm không được, loạn xì ngậu tìm lung tung hai năm, hay là từ trong miệng Tần Tiểu Mạn biết được tung tích cụ thể của An Nhiên.
Nam Tịch Tuyệt quyết định nói mọi chuyện cho cô biết, chỉ có nói ra trong lòng anh mới không còn buồn phiền, sau đó An Nhiên hận anh cũng tốt, đánh mắng anh như thế nào đều được, anh sẽ đem hai mẹ con cô cùng nhau về.
An Nhiên tựa vào trong ngực anh mắt không mở ra được, cô cảm giác mình ngủ bừa bãi, híp mắt nhìn, cảm thấy hoàn cảnh chung quanh rất quen thuộc, rồi lại rất xa lạ, giống như không phải ở trong nhà mình. Nhưng khép mắt lại cô cảm thấy ngực này thật sự là của Nam Tịch Tuyệt, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy kinh ngạc .
“Anh đã trở về?” An Nhiên không hiểu rõ nói một câu như vậy, giơ tay lên ôm cổ của anh, ngửa mặt lên hôn anh. Cô hôn một cách quen thuộc mà tự nhiên, Nam Tịch Tuyệt lại không xác định, cô là có phải .... nhận lầm người hay không?
Ngực cô mềm mại chen chúc với ngực anh, đầu lưỡi non mềm quấn quýt, dây dưa lấy lưỡi anh, Nam Tịch Tuyệt mất khống chế, cúi thấp đầu đáp lại nụ hôn sâu của cô. Một cái tay của anh mở rộng váy cô tiến vào bên trong, nắm một bên nhũ hoa trắng noãn đang cương cứng lên, vuốt ve, ngón cái đảo quanh nơi đầu nhũ hoa đứng thẳng.
An Lâm Lâm ngủ ở một bên che bụng nhỏ rầm rì: “Mẹ, muốn xuỵt xuỵt”.
Một tiếng kêu rất nhẹ, lập tức khiến An Nhiên tỉnh táo, cô đẩy Nam Tịch Tuyệt ra, oán hận liếc anh một cái, vội vàng kêu Lâm Lâm lên, “Bảo bối, đi phòng vệ sinh.”
An Nhiên mặc cho Lâm Lâm áo khoác thật dầy, đợi cô từ phòng vệ sinh ra ngoài bò lên giường ngủ lần nữa, nhìn vẻ mặt nóng bỏng của Nam Tịch Tuyệt, cô cắn răng, nhỏ giọng mắng: “Vô sỉ. Lâm Lâm vẫn còn ngủ ở bên cạnh em, tinh trùng anh lên não cũng không nhìn một chút xem đây là đâu!”
Lửa nóng trên người Nam Tịch Tuyệt bị cô làm cho khó ép được, nhìn Lâm Lâm lại ngủ tiếp, trước mắt anh mà cô còn dám trần nửa thân trên như vậy, đưa cánh tay dài duỗi một cái đem cô từ trong chăn ra ngoài.
Chờ Nam Tịch Tuyệt ra khỏi phòng ngủ dùng chân đóng cửa lại, giọng nói An Nhiên mới dám buông lỏng ra một chút, “Anh làm gì đấy, thả em xuống!”
Nam Tịch Tuyệt nhìn hai bên một chút, ôm cô vào phòng của Lâm Lâm, đá lên cửa cũng không mở đèn, đi tới trên giường nhỏ của Lâm Lâm ngồi xuống.
Anh ngồi xuống như vậy, cô liền cảm giác cái vật thô ráp kia đặt trên eo cô, cũng không dám cử động nữa rồi, chỉ oán hận bảo anh buông tay. Nam Tịch Tuyệt nào chịu buông tay, đem tay chân cô đứng lên ôm tựa như ôm trẻ nít, nhẹ nhàng lay động, trong miệng càng không ngừng gọi tên của cô.
“Anh thật ghê tởm, thả em xuống!” An Nhiên dùng sức đẩy anh, anh càng ôm chặt hơn, vùi đầu ở trước ngực cô không chịu lấy ra.
An Nhiên dùng sức đá anh, bị anh cầm chân, giúp cô làm ấm.
Thật ra Nam Tịch Tuyệt không muốn làm cái gì, anh chỉ nghĩ bình tĩnh một chút, sau đó nói rõ mọi chuyện cho cô, nhưng cô ở trong lòng anh, hương thơm trắng nõn mềm mại, mùi vị quen thuộc, để cho anh lưu luyến si mê thân thể ..... lửa nóng trong anh chẳng những không có đi xuống, ngược lại càng cháy hơn.
Vào lúc này anh một chút buồn ngủ cũng không có, định đi đến phòng khách mang cái ghế nhỏ qua ngồi ở mép giường coi chừng họ.
An Nhiên là nằm nghiêng ngủ, khom người về phía Lâm Lâm, ôm con gái vào trong ngực, làm tư thế sẵn sàng bảo vệ. Nam Tịch Tuyệt nhìn, đã hiểu được tại sao tối qua An Nhiên ngủ như thế, nhìn đến bả vai thon gầy của cô rủ xuống trên người con gái, trong lòng càng thêm có nhiều cảm xúc.
Bên ngoài nổi lên gió lớn, “O o” chà xát một hồi lâu rồi, đột nhiên giống như có ai vẩy hạt đậu nành ở trên kính, mưa to bị gió đập tới, ngay sau đó mưa to liền rơi xuống, chỉ còn tiếng mưa rơi ào ào.
Nam Tịch Tuyệt nhìn rèm cửa sổ bị thổi lên một cái, nhanh đi đóng cửa sổ, xoay người lại lại nhìn thấy An Nhiên mặt mơ hồ cũng ngồi dậy, “Trời mưa?”
Đầu tóc cô rối loạn, áo sơ mi trên người rộng mở còn chưa khép lại, ngọn đèn nhỏ mờ ảo trong phòng vây lấy đôi nhũ hoa trắng như tuyết, cao ngất ngưởng, đỉnh hai nhũ hoa đỏ tươi đứng thẳng.
Nam Tịch Tuyệt nuốt nước miếng một cái, không nói gì. An Nhiên ngủ được tay chân cũng mềm nhũn, lung tung lôi kéo quần áo lại muốn ngã đầu ngủ tiếp. Nam Tịch Tuyệt đuổi ý tưởng không đúng đắn trong đầu đi, bước nhanh đi trở về bên giường giữ chặt lưng cô không cho cô nằm xuống, “Tiểu Nhiên, tỉnh, anh có việc muốn nói với em”.
Lần này ra ngoài là anh gạt hết thời gian để tới, đem toàn bộ mọi chuyện ném cho Cố Lãng cũng Lục Nhược trông nom. Năm ngoái anh đem trụ sở chính của Lăng Hiên dời đến thành phố S, chỉ là qua kỳ nghỉ dài hạn có một số việc còn phải anh tự mình ra mặt đi làm. Thật vất vả gặp được mặt cô, ngộ nhỡ anh vừa đi, cô mang theo Lâm Lâm né tránh thì làm thế nào? Mặc dù bây giờ anh có thể nói là lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng nếu có một người thật sự muốn trốn tránh người khác, anh tìm ra được cũng là phiền toái. Giống như cuối cùng anh đem chuyện tình bang C giải quyết, lúc muốn tìm An Nhiên lại tìm không được, loạn xì ngậu tìm lung tung hai năm, hay là từ trong miệng Tần Tiểu Mạn biết được tung tích cụ thể của An Nhiên.
Nam Tịch Tuyệt quyết định nói mọi chuyện cho cô biết, chỉ có nói ra trong lòng anh mới không còn buồn phiền, sau đó An Nhiên hận anh cũng tốt, đánh mắng anh như thế nào đều được, anh sẽ đem hai mẹ con cô cùng nhau về.
An Nhiên tựa vào trong ngực anh mắt không mở ra được, cô cảm giác mình ngủ bừa bãi, híp mắt nhìn, cảm thấy hoàn cảnh chung quanh rất quen thuộc, rồi lại rất xa lạ, giống như không phải ở trong nhà mình. Nhưng khép mắt lại cô cảm thấy ngực này thật sự là của Nam Tịch Tuyệt, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy kinh ngạc .
“Anh đã trở về?” An Nhiên không hiểu rõ nói một câu như vậy, giơ tay lên ôm cổ của anh, ngửa mặt lên hôn anh. Cô hôn một cách quen thuộc mà tự nhiên, Nam Tịch Tuyệt lại không xác định, cô là có phải .... nhận lầm người hay không?
Ngực cô mềm mại chen chúc với ngực anh, đầu lưỡi non mềm quấn quýt, dây dưa lấy lưỡi anh, Nam Tịch Tuyệt mất khống chế, cúi thấp đầu đáp lại nụ hôn sâu của cô. Một cái tay của anh mở rộng váy cô tiến vào bên trong, nắm một bên nhũ hoa trắng noãn đang cương cứng lên, vuốt ve, ngón cái đảo quanh nơi đầu nhũ hoa đứng thẳng.
An Lâm Lâm ngủ ở một bên che bụng nhỏ rầm rì: “Mẹ, muốn xuỵt xuỵt”.
Một tiếng kêu rất nhẹ, lập tức khiến An Nhiên tỉnh táo, cô đẩy Nam Tịch Tuyệt ra, oán hận liếc anh một cái, vội vàng kêu Lâm Lâm lên, “Bảo bối, đi phòng vệ sinh.”
An Nhiên mặc cho Lâm Lâm áo khoác thật dầy, đợi cô từ phòng vệ sinh ra ngoài bò lên giường ngủ lần nữa, nhìn vẻ mặt nóng bỏng của Nam Tịch Tuyệt, cô cắn răng, nhỏ giọng mắng: “Vô sỉ. Lâm Lâm vẫn còn ngủ ở bên cạnh em, tinh trùng anh lên não cũng không nhìn một chút xem đây là đâu!”
Lửa nóng trên người Nam Tịch Tuyệt bị cô làm cho khó ép được, nhìn Lâm Lâm lại ngủ tiếp, trước mắt anh mà cô còn dám trần nửa thân trên như vậy, đưa cánh tay dài duỗi một cái đem cô từ trong chăn ra ngoài.
Chờ Nam Tịch Tuyệt ra khỏi phòng ngủ dùng chân đóng cửa lại, giọng nói An Nhiên mới dám buông lỏng ra một chút, “Anh làm gì đấy, thả em xuống!”
Nam Tịch Tuyệt nhìn hai bên một chút, ôm cô vào phòng của Lâm Lâm, đá lên cửa cũng không mở đèn, đi tới trên giường nhỏ của Lâm Lâm ngồi xuống.
Anh ngồi xuống như vậy, cô liền cảm giác cái vật thô ráp kia đặt trên eo cô, cũng không dám cử động nữa rồi, chỉ oán hận bảo anh buông tay. Nam Tịch Tuyệt nào chịu buông tay, đem tay chân cô đứng lên ôm tựa như ôm trẻ nít, nhẹ nhàng lay động, trong miệng càng không ngừng gọi tên của cô.
“Anh thật ghê tởm, thả em xuống!” An Nhiên dùng sức đẩy anh, anh càng ôm chặt hơn, vùi đầu ở trước ngực cô không chịu lấy ra.
An Nhiên dùng sức đá anh, bị anh cầm chân, giúp cô làm ấm.
Thật ra Nam Tịch Tuyệt không muốn làm cái gì, anh chỉ nghĩ bình tĩnh một chút, sau đó nói rõ mọi chuyện cho cô, nhưng cô ở trong lòng anh, hương thơm trắng nõn mềm mại, mùi vị quen thuộc, để cho anh lưu luyến si mê thân thể ..... lửa nóng trong anh chẳng những không có đi xuống, ngược lại càng cháy hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.