Chương 53
Long Thất
21/09/2020
Quan trọng là người đàn ông kia không phải Cố Khê!
Dạ Sâm đã thân mật với một người khác trong thang máy!
Thẩm Gia Trạch lập tức cho rằng Dạ Sâm phản bội Cố Khê.
Nếu là trước đây, có lẽ cậu ta đã ngay lập tức xông ra đánh cho đôi “tiện nam” kia răng rơi đầy đất, nhưng giờ, cậu ta chỉ nắm chặt nắm tay, đứng yên tại chỗ.
Cửa thang máy vừa mở, Nhậm Cảnh liền buông tay Dạ Sâm. Dạ Sâm cả mặt đỏ bừng, ánh nhìn lảng tránh.
Hai người không nắm tay, cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng phàm là người nhìn qua, ai cũng có thể thấy được bầy không khí tràn ngập mùi vị tình yêu giữa bọn họ.
Thẩm Gia Trạch bình tĩnh đi theo nhóm người hợp tác bước vào nhà hàng.
Thú vị là vị trí bàn ăn của bọn họ cách nhau không xa. Tuy ở giữa có một chậu hoa ngăn cách, nhưng nếu muốn thì vẫn có thể nhìn thấy đối phương.
Thẩm Gia Trạch quan sát Dạ Sâm, còn Dạ Sâm lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cậu ta.
Thời chưa có yêu, Dạ Sâm thực ra cũng là một người cẩn thận tỉ mỉ. Cơ mà giờ này khắp đầu cậu đều là Nhậm Cảnh Nhậm Cảnh, làm sao nhìn thấy những thứ khác nữa chứ?
Do đang ở nơi công cộng nên Dạ Sâm và Nhậm Cảnh không có bất kì hành vi “kiếm scandal” nào, chỉ nghiêm túc ăn cơm.
Nhưng Thẩm Gia Trạch lại bắt được không ít chi tiết nhỏ.
Cảm giác giữa người yêu và bạn bè rất khác nhau.
Ánh mắt kia, khóe miệng không thu được ý cười kia, còn tự cho là bản thân giấu giếm rất khá, thực ra đã sớm làm bại lộ những ngọt ngào một cách không thể nghi ngờ…
Dạ Sâm cực lực tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên. Đương nhiên, cậu chẳng phải vì Thẩm Gia Trạch gì đó mà chỉ vì cậu lo đang ở nơi công cộng, nếu cậu không cẩn thận sẽ mang đến phiền phức cho Nhậm Cảnh.
Có điều, với cái diễn xuất của cậu, cả giới giải trí đã công nhận là âm trăm điểm, không diễn còn đỡ, chứ diễn rồi á… Giả muốn chết!
Lão Nhậm nhìn bảo bối nhà mình như vậy, trái lại lại thấy dễ thương khó nhịn khiến cho bản lĩnh diễn xuất xuất thần đến cuối cùng vẫn hơi hơi bị rò rỉ ra tí teo.
Cái này rơi vào trong mắt Thẩm Gia Trạch chính là: Đôi “tiện nam” yêu đương vụng trộm cho dù có cố gắng giấu diếm tất thảy mọi người thì cũng không giấu được tuệ nhãn của cậu ta!
Dạ Sâm và Nhậm Cảnh vừa ăn vừa ngọt ngào. Thẩm Gia Trạch thì chẳng biết mình đã ăn gì, hay đối tác đang nói nhảm gì.
Cho đến khi bữa cơm kết thúc, Dạ Sâm và Nhậm Cảnh đứng dậy rời đi…
Thẩm Gia Trạch cũng gần như đứng phắt dậy.
Ông chú hói đầu ngồi đối diện cậu ta giật mình gọi “Giám đốc Thẩm?”
Thẩm Gia Trạch nghiêm mặt nói “Giám đốc Vương cứ từ từ dùng bữa, tôi có chút chuyện, xin phép đi trước.”
Giám đốc Vương cả đầu đầy dấu chấm hỏi: Đâu có nghe Thẩm Gia Trạch có bạn gái đâu ta? Sao cái mặt cứ như là người bị cắm sừng chuẩn bị đi bắt gian vậy???
Thẩm Gia Trạch ấn thang máy xuống đến tầng hầm đỗ xe.
Vừa xuống đến nơi, cậu ta đã tức giận siết chặt nắm đấm.
Mẹ nó, còn dám hôn!
Dạ Sâm nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, vậy mà không ngờ, lại là cái loại cặn bã như thế!
Sao Cố Khê lại cố tình đi thích cái tên trong ngoài bất nhất như vậy chứ!
Tối nay, Thẩm Gia Trạch đúng là bị tức đến no.
Dạ Sâm không hề hay biết, chỉ cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Hẹn hò nha, không muốn vui cũng khó à.
Sau khi ăn tối xong, thời gian hãy còn khá sớm, cho nên Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm “Em có muốn đi xem phim không?”
Dạ Sâm vội đáp “Muốn.” Vừa hay bộ phim lần trước của Cố Khê đang chiếu, bọn họ có thể đi ủng hộ phòng vé.
Nhậm Cảnh thắt dây an toàn cho cậu. Dạ Sâm không nhịn được hôn lén anh một cái.
Nhậm Cảnh nhìn cậu mỉm cười. Thế là, Dạ Sâm lại hôn anh một cái.
Cuối cùng, Dạ Sâm bị Nhậm Cảnh đè lại làm một nụ hôn tiêu chuẩn đến khi đỏ bừng cả mặt.
Hôn xong, Dạ Sâm chột dạ lo lắng “Liệu có bị ai thấy không?”
Nhậm Cảnh đáp “Không có ai đâu, yên tâm đi.”
Kỳ thực có mà, có một người đang tức đến mức muốn phát điên kia kìa!
Cảnh này không phải rất quen sao? Mới mấy hôm trước, Dạ Sâm hãy còn hôn Cố Khê y như vậy, ai ngờ hôm nay cậu ta đã vội làm thế với một người đàn ông khác!
Dạ Sâm à Dạ Sâm, trước đây, tôi đã thật sự không nhận ra anh lại rác rưởi như vậy!
Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, giám đốc Thẩm không cam tâm đuổi theo. Cậu ta cảm thấy, hai người này kiểu gì cũng đi thuê phòng.
Nếu thế thật… Thì cậu ta sẽ không nhịn nữa!
Kết quả, cả hai không đến khách sạn mà lại đến rạp chiếu phim.
Thẩm Gia Trạch không vào mà đứng ngoài nhìn tên phim, nhất thời đã tức lại càng tức.
Dạ Sâm sao lại không biết xấu hổ mà đi xem phim của Cố Khê cơ chứ? Sao cậu ta lại không biết xấu hổ mà đi xem phim của Cố Khê cùng với một người đàn ông khác cơ chứ?
Đúng là một sự xỉ nhục to lớn!
Dạ Sâm bao hết rạp, thứ nhất là để ủng hộ phòng vé cho lão Cố, thứ hai là để che chắn thân phận cho Nhậm Cảnh.
Cả phòng chiếu to lớn nhất thời chỉ còn lại hai người, Dạ Sâm nghĩ mà căng thẳng.
Đương nhiên, sau khi tắt đèn, bọn họ cũng ngồi hết sức quy củ, vì trong phòng có camera mà.
Hai người ở trong bóng tối nắm tay nhau, chỉ là nắm tay thôi, với cả hơi dựa sát lại gần nhau, ngọt ngào thưởng thức bộ phim.
Phim của Cố Khê càng ngày càng tinh tế, tình cảm không còn âm u như những ngày mới đầu mà đang dần chuyển sang khuynh hướng ấm áp tươi mới, hình tượng nhân vật nam nữ chính hỗ trợ nhau làm rung động lòng người.
Không cần phải phô bày lộ liễu bản chất của tình yêu. Mà là thể hiện được ra tính tích cực của tình yêu là tiếp thêm động lực cho những người tuyệt vọng, tiếp thêm ấm áp cho những người mệt mỏi, là khiến cho hai trái tim xa lạ hòa vào cùng một nhịp đập.
Bộ phim này rất thích hợp với Nhậm Cảnh và Dạ Sâm.
Hai người xem xong, cảm giác trong lòng thực ngọt ngào.
Tâm trạng Dạ Sâm tốt, vung tay bao liền một lúc năm mươi rạp.
Thẩm Gia Trạch yên lặng quan sát thấy thế tức giận: Đây là do chột dạ sao? Cảm thấy bản thân phản bội Cố Khê nên muốn dùng cách này để bù đắp? Dạ Sâm rốt cuộc coi Cố Khê là gì?
Thẩm Gia Trạch dù tức muốn phát điên, vẫn không quên tiếp tục “theo dõi”.
Điều khiến cậu ta “vui mừng” chính là cả hai không có đến khách sạn. Nhậm Cảnh tiễn Dạ Sâm về trước cửa, hai người ở trong xe đẩy đưa một hồi lâu, chờ khi Dạ Sâm bước ra, cánh môi đã đỏ ửng, hai mắt ngập nước, vừa nhìn liền biết có chuyện gì.
Nhậm Cảnh nói “Anh về đây.”
Dạ Sâm gật gật đầu, âm thanh mềm mại “Trên đường lái xe chậm một chút.”
Nhậm Cảnh mỉm cười “Ừ.”
Dạ Sâm lưu luyến “Ngày mai…”
Nhậm Cảnh “Mai anh lúc nào cũng rảnh.”
Làm sao mà lúc nào cũng rảnh được? Chỉ là đối với Dạ Sâm, Nhậm Cảnh lúc nào cũng rảnh mà thôi.
Dạ Sâm cong cong khóe miệng, nhỏ giọng “Nói sau đi.”
Nhậm Cảnh không chịu đi nói “Em lên lầu trước đi.”
Dạ Sâm “Chờ anh đi rồi em lên.”
Nhậm Cảnh “Nhìn em lên, anh mới yên tâm.”
Dạ Sâm nhì nhèo một lúc.
Nhậm Cảnh giục “Nhanh lên, đừng để bị ai chụp được.”
Điều này tương đối quan trọng, Dạ Sâm không thể làm gì khác ngoài lưu luyến không rời lê bước “Em lên nhé?”
Nói nói, chân chỉ rê được khoảng chừng năm centimet.
Nhậm Cảnh khẽ cười lắc đầu. Anh mở cửa xe, đi xuống vòng sang phía cậu.
Dạ Sâm tròn mắt.
Nhậm Cảnh đỡ cổ cậu, nghiêng đầu hôn.
Dạ Sâm không dám động, để yên cho anh hôn môt lúc lâu.
Sau khi tách ra, Nhậm Cảnh ghé vào tai cậu nói “Lên được rồi chứ?”
Dạ Sâm đỏ mặt, xoay người bỏ chạy!
Thẩm Gia Trạch chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối quả thực tức chết!
Dạ Sâm à Dạ Sâm, cậu đúng là khiến tôi mở mắt nhìn xem cái gì gọi là “giả tạo”!
Lại nghĩ đến việc Cố Khê thích loại người này suốt mấy năm qua…
Thẩm Gia Trạch ngoài cảm thấy phẫn nộ còn cảm thấy như đang phải chứng kiến trái tim bị trúng hàng ngàn hàng vạn mũi tên, rồi giẫm đạp xuống bùn đất của bản thân.
Dạ Sâm vui vẻ lên lầu. Tắm rửa xong, cậu liền gửi tin nhắn cho Nhậm Cảnh.
Người đang yêu mà, hầu như đều hơi có dấu hiệu “thiếu não”, cụ thể thì cứ nhìn nội dung nhắn tin là biết.
Buồn chán, trùng lặp, dông dài, thiếu dinh dưỡng!
Xem đi xem lại nhật kí nhắn tin kiểu gì cũng buồn ngủ, thế mà đương sự lại hết lần này đến lần khác cảm thấy vô cùng hài lòng, câu câu chữ chữ chỗ nào cũng như được bọc đường, ngọt ngọt.
Dạ Sâm vốn định đi ngủ sớm, kết quả lại nhận được một tin ngắn từ một số lạ.
Nội dung khiến cậu nhảy dựng lên!
“Rời xa Nhậm Cảnh!”
Dạ Sâm chột dạ nhìn chằm chằm bốn chữ kia. Có phải bị phóng viên bắt được rồi không? Hay là fan của Nhậm Cảnh? Liệu chuyện này có bị lên trang nhất không? Có xảy ra chuyện lớn không?
Một tin nữa tiếp tục được gửi tới “Nếu không rời xa anh ta, tôi nhất định sẽ bắt cậu trả cái giá thật đắt!”
Dạ Sâm “!!!” Là fan, nhất định là fan cuồng!
Cũng may, nếu là loại fan này thì sẽ không sợ bị đưa ra ánh sáng do tấm lí muốn bảo vệ danh dự của thần tượng, chỉ cần trấn an người đó là được.
Nhưng trấn an kiểu gì đây? Cái ẩn số fan này Dạ Sâm thực không am hiểu.
Hay là tạm thời thôi không để ý đến nữa? Cứ làm bộ nói là bản thân sẽ giữ khoảng cách với Nhậm Cảnh trước?
Dạ Sâm nghĩ nghĩ, nhắn trả “Gần đây, tôi có hợp tác với Nhậm ảnh đế trong một bộ phim mới, chuyện không như bạn nghĩ đâu.” Ở cuối còn cho thêm một biểu tượng mặt cười.
Thẩm Gia Trạch thiếu chút nữa thì đập thẳng điện thoại xuống mặt đường.
Rác rưởi! Rác rưởi! Tên rác rưởi này vẫn còn mặt mũi nói thế sao!
Nhìn cái dáng vẻ dính nhau như sam kia, e là đã giấu diếm Cố Khê từ lâu!
Thẩm Gia Trạch vững lòng gửi tiếp một tin mới “Tôi cho cậu thời gian ba ngày, nếu không rời xa nhau thì đừng trách tôi không từ thủ đoạn!”
Không từ thủ đoạn? Đáng sợ quá… Dạ Sâm chặn số lạ đó, rồi gửi sang cho Tiểu Lưu, để cậu ta đi điều tra một phen.
Vởi cả. bản thân cũng nên phòng bị một chút, tránh cho đối phương chó cùng giứt dậu.
Thẩm chó săn… À không… Thẩm Gia Trạch vứt điện thoại sang một bên, trợn mắt nhìn trần nhà.
Không thể để Cố Khê biết.
Cảm giác bị người phản bội rất đau khổ.
Không thể để Cố Khê biết.
Không thể để anh ấy nếm trải cảm giác này.
Hôm sau, Dạ Sâm lại nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày: Ăn sáng cùng Nhậm Cảnh.
Đến trưa, Nhậm Cảnh có hẹn với khách, Dạ Sâm vốn muốn tránh đi, thế nhưng anh nói “Không sao đâu, chúng ta cùng ăn đi.”
Dạ Sâm hơi ngại hỏi “Có ổn không?”
Nhậm Cảnh nói “Đương nhiên ổn.”
Dạ Sâm cũng không muốn về, nghe thế liền ở lại bên cạnh chơi game.
Đến giờ ăn, hai người thế mà lại vô tình bắt gặp Cố Khê.
Cố Khê đảo mắt nhìn bọn họ “Nhậm Cảnh bàn chính sự, cậu đi theo làm gì?”
Dạ Sâm “Tôi thích.”
Cố Khê “Ok, ok, ok, anh Sâm giỏi rồi, em xin hàng!”
Bọn họ ở cùng một nhà hàng, nhưng không cùng một việc, cho nên sau khi chào hỏi xong liền chia ra.
Mà khéo làm sao, Thẩm Gia Trạch – một đêm mất ngủ, cũng tới nhà hàng này. Sau khi cậu ta về nước, có rất nhiều việc đều cần cậu ta thu xếp, rồi có rất nhiều mối quan hệ đều cần qua lại đánh tiếng, thành ra, ngày nào cũng phải ra ngoài dùng cơm.
Hôm nay, cậu ta hẹn bạn cũ ăn một bữa cơm bình thường, do có hai ba người nên đã lựa chọn chỗ này.
Thẩm Gia Trạch vừa tới liền nhìn thấy xe của Cố Khê, chưa kịp vui vẻ, cậu ta đã thấy cả đôi “tiện nam” kia!
Dạ Sâm đã thân mật với một người khác trong thang máy!
Thẩm Gia Trạch lập tức cho rằng Dạ Sâm phản bội Cố Khê.
Nếu là trước đây, có lẽ cậu ta đã ngay lập tức xông ra đánh cho đôi “tiện nam” kia răng rơi đầy đất, nhưng giờ, cậu ta chỉ nắm chặt nắm tay, đứng yên tại chỗ.
Cửa thang máy vừa mở, Nhậm Cảnh liền buông tay Dạ Sâm. Dạ Sâm cả mặt đỏ bừng, ánh nhìn lảng tránh.
Hai người không nắm tay, cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng phàm là người nhìn qua, ai cũng có thể thấy được bầy không khí tràn ngập mùi vị tình yêu giữa bọn họ.
Thẩm Gia Trạch bình tĩnh đi theo nhóm người hợp tác bước vào nhà hàng.
Thú vị là vị trí bàn ăn của bọn họ cách nhau không xa. Tuy ở giữa có một chậu hoa ngăn cách, nhưng nếu muốn thì vẫn có thể nhìn thấy đối phương.
Thẩm Gia Trạch quan sát Dạ Sâm, còn Dạ Sâm lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cậu ta.
Thời chưa có yêu, Dạ Sâm thực ra cũng là một người cẩn thận tỉ mỉ. Cơ mà giờ này khắp đầu cậu đều là Nhậm Cảnh Nhậm Cảnh, làm sao nhìn thấy những thứ khác nữa chứ?
Do đang ở nơi công cộng nên Dạ Sâm và Nhậm Cảnh không có bất kì hành vi “kiếm scandal” nào, chỉ nghiêm túc ăn cơm.
Nhưng Thẩm Gia Trạch lại bắt được không ít chi tiết nhỏ.
Cảm giác giữa người yêu và bạn bè rất khác nhau.
Ánh mắt kia, khóe miệng không thu được ý cười kia, còn tự cho là bản thân giấu giếm rất khá, thực ra đã sớm làm bại lộ những ngọt ngào một cách không thể nghi ngờ…
Dạ Sâm cực lực tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên. Đương nhiên, cậu chẳng phải vì Thẩm Gia Trạch gì đó mà chỉ vì cậu lo đang ở nơi công cộng, nếu cậu không cẩn thận sẽ mang đến phiền phức cho Nhậm Cảnh.
Có điều, với cái diễn xuất của cậu, cả giới giải trí đã công nhận là âm trăm điểm, không diễn còn đỡ, chứ diễn rồi á… Giả muốn chết!
Lão Nhậm nhìn bảo bối nhà mình như vậy, trái lại lại thấy dễ thương khó nhịn khiến cho bản lĩnh diễn xuất xuất thần đến cuối cùng vẫn hơi hơi bị rò rỉ ra tí teo.
Cái này rơi vào trong mắt Thẩm Gia Trạch chính là: Đôi “tiện nam” yêu đương vụng trộm cho dù có cố gắng giấu diếm tất thảy mọi người thì cũng không giấu được tuệ nhãn của cậu ta!
Dạ Sâm và Nhậm Cảnh vừa ăn vừa ngọt ngào. Thẩm Gia Trạch thì chẳng biết mình đã ăn gì, hay đối tác đang nói nhảm gì.
Cho đến khi bữa cơm kết thúc, Dạ Sâm và Nhậm Cảnh đứng dậy rời đi…
Thẩm Gia Trạch cũng gần như đứng phắt dậy.
Ông chú hói đầu ngồi đối diện cậu ta giật mình gọi “Giám đốc Thẩm?”
Thẩm Gia Trạch nghiêm mặt nói “Giám đốc Vương cứ từ từ dùng bữa, tôi có chút chuyện, xin phép đi trước.”
Giám đốc Vương cả đầu đầy dấu chấm hỏi: Đâu có nghe Thẩm Gia Trạch có bạn gái đâu ta? Sao cái mặt cứ như là người bị cắm sừng chuẩn bị đi bắt gian vậy???
Thẩm Gia Trạch ấn thang máy xuống đến tầng hầm đỗ xe.
Vừa xuống đến nơi, cậu ta đã tức giận siết chặt nắm đấm.
Mẹ nó, còn dám hôn!
Dạ Sâm nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, vậy mà không ngờ, lại là cái loại cặn bã như thế!
Sao Cố Khê lại cố tình đi thích cái tên trong ngoài bất nhất như vậy chứ!
Tối nay, Thẩm Gia Trạch đúng là bị tức đến no.
Dạ Sâm không hề hay biết, chỉ cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Hẹn hò nha, không muốn vui cũng khó à.
Sau khi ăn tối xong, thời gian hãy còn khá sớm, cho nên Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm “Em có muốn đi xem phim không?”
Dạ Sâm vội đáp “Muốn.” Vừa hay bộ phim lần trước của Cố Khê đang chiếu, bọn họ có thể đi ủng hộ phòng vé.
Nhậm Cảnh thắt dây an toàn cho cậu. Dạ Sâm không nhịn được hôn lén anh một cái.
Nhậm Cảnh nhìn cậu mỉm cười. Thế là, Dạ Sâm lại hôn anh một cái.
Cuối cùng, Dạ Sâm bị Nhậm Cảnh đè lại làm một nụ hôn tiêu chuẩn đến khi đỏ bừng cả mặt.
Hôn xong, Dạ Sâm chột dạ lo lắng “Liệu có bị ai thấy không?”
Nhậm Cảnh đáp “Không có ai đâu, yên tâm đi.”
Kỳ thực có mà, có một người đang tức đến mức muốn phát điên kia kìa!
Cảnh này không phải rất quen sao? Mới mấy hôm trước, Dạ Sâm hãy còn hôn Cố Khê y như vậy, ai ngờ hôm nay cậu ta đã vội làm thế với một người đàn ông khác!
Dạ Sâm à Dạ Sâm, trước đây, tôi đã thật sự không nhận ra anh lại rác rưởi như vậy!
Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, giám đốc Thẩm không cam tâm đuổi theo. Cậu ta cảm thấy, hai người này kiểu gì cũng đi thuê phòng.
Nếu thế thật… Thì cậu ta sẽ không nhịn nữa!
Kết quả, cả hai không đến khách sạn mà lại đến rạp chiếu phim.
Thẩm Gia Trạch không vào mà đứng ngoài nhìn tên phim, nhất thời đã tức lại càng tức.
Dạ Sâm sao lại không biết xấu hổ mà đi xem phim của Cố Khê cơ chứ? Sao cậu ta lại không biết xấu hổ mà đi xem phim của Cố Khê cùng với một người đàn ông khác cơ chứ?
Đúng là một sự xỉ nhục to lớn!
Dạ Sâm bao hết rạp, thứ nhất là để ủng hộ phòng vé cho lão Cố, thứ hai là để che chắn thân phận cho Nhậm Cảnh.
Cả phòng chiếu to lớn nhất thời chỉ còn lại hai người, Dạ Sâm nghĩ mà căng thẳng.
Đương nhiên, sau khi tắt đèn, bọn họ cũng ngồi hết sức quy củ, vì trong phòng có camera mà.
Hai người ở trong bóng tối nắm tay nhau, chỉ là nắm tay thôi, với cả hơi dựa sát lại gần nhau, ngọt ngào thưởng thức bộ phim.
Phim của Cố Khê càng ngày càng tinh tế, tình cảm không còn âm u như những ngày mới đầu mà đang dần chuyển sang khuynh hướng ấm áp tươi mới, hình tượng nhân vật nam nữ chính hỗ trợ nhau làm rung động lòng người.
Không cần phải phô bày lộ liễu bản chất của tình yêu. Mà là thể hiện được ra tính tích cực của tình yêu là tiếp thêm động lực cho những người tuyệt vọng, tiếp thêm ấm áp cho những người mệt mỏi, là khiến cho hai trái tim xa lạ hòa vào cùng một nhịp đập.
Bộ phim này rất thích hợp với Nhậm Cảnh và Dạ Sâm.
Hai người xem xong, cảm giác trong lòng thực ngọt ngào.
Tâm trạng Dạ Sâm tốt, vung tay bao liền một lúc năm mươi rạp.
Thẩm Gia Trạch yên lặng quan sát thấy thế tức giận: Đây là do chột dạ sao? Cảm thấy bản thân phản bội Cố Khê nên muốn dùng cách này để bù đắp? Dạ Sâm rốt cuộc coi Cố Khê là gì?
Thẩm Gia Trạch dù tức muốn phát điên, vẫn không quên tiếp tục “theo dõi”.
Điều khiến cậu ta “vui mừng” chính là cả hai không có đến khách sạn. Nhậm Cảnh tiễn Dạ Sâm về trước cửa, hai người ở trong xe đẩy đưa một hồi lâu, chờ khi Dạ Sâm bước ra, cánh môi đã đỏ ửng, hai mắt ngập nước, vừa nhìn liền biết có chuyện gì.
Nhậm Cảnh nói “Anh về đây.”
Dạ Sâm gật gật đầu, âm thanh mềm mại “Trên đường lái xe chậm một chút.”
Nhậm Cảnh mỉm cười “Ừ.”
Dạ Sâm lưu luyến “Ngày mai…”
Nhậm Cảnh “Mai anh lúc nào cũng rảnh.”
Làm sao mà lúc nào cũng rảnh được? Chỉ là đối với Dạ Sâm, Nhậm Cảnh lúc nào cũng rảnh mà thôi.
Dạ Sâm cong cong khóe miệng, nhỏ giọng “Nói sau đi.”
Nhậm Cảnh không chịu đi nói “Em lên lầu trước đi.”
Dạ Sâm “Chờ anh đi rồi em lên.”
Nhậm Cảnh “Nhìn em lên, anh mới yên tâm.”
Dạ Sâm nhì nhèo một lúc.
Nhậm Cảnh giục “Nhanh lên, đừng để bị ai chụp được.”
Điều này tương đối quan trọng, Dạ Sâm không thể làm gì khác ngoài lưu luyến không rời lê bước “Em lên nhé?”
Nói nói, chân chỉ rê được khoảng chừng năm centimet.
Nhậm Cảnh khẽ cười lắc đầu. Anh mở cửa xe, đi xuống vòng sang phía cậu.
Dạ Sâm tròn mắt.
Nhậm Cảnh đỡ cổ cậu, nghiêng đầu hôn.
Dạ Sâm không dám động, để yên cho anh hôn môt lúc lâu.
Sau khi tách ra, Nhậm Cảnh ghé vào tai cậu nói “Lên được rồi chứ?”
Dạ Sâm đỏ mặt, xoay người bỏ chạy!
Thẩm Gia Trạch chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối quả thực tức chết!
Dạ Sâm à Dạ Sâm, cậu đúng là khiến tôi mở mắt nhìn xem cái gì gọi là “giả tạo”!
Lại nghĩ đến việc Cố Khê thích loại người này suốt mấy năm qua…
Thẩm Gia Trạch ngoài cảm thấy phẫn nộ còn cảm thấy như đang phải chứng kiến trái tim bị trúng hàng ngàn hàng vạn mũi tên, rồi giẫm đạp xuống bùn đất của bản thân.
Dạ Sâm vui vẻ lên lầu. Tắm rửa xong, cậu liền gửi tin nhắn cho Nhậm Cảnh.
Người đang yêu mà, hầu như đều hơi có dấu hiệu “thiếu não”, cụ thể thì cứ nhìn nội dung nhắn tin là biết.
Buồn chán, trùng lặp, dông dài, thiếu dinh dưỡng!
Xem đi xem lại nhật kí nhắn tin kiểu gì cũng buồn ngủ, thế mà đương sự lại hết lần này đến lần khác cảm thấy vô cùng hài lòng, câu câu chữ chữ chỗ nào cũng như được bọc đường, ngọt ngọt.
Dạ Sâm vốn định đi ngủ sớm, kết quả lại nhận được một tin ngắn từ một số lạ.
Nội dung khiến cậu nhảy dựng lên!
“Rời xa Nhậm Cảnh!”
Dạ Sâm chột dạ nhìn chằm chằm bốn chữ kia. Có phải bị phóng viên bắt được rồi không? Hay là fan của Nhậm Cảnh? Liệu chuyện này có bị lên trang nhất không? Có xảy ra chuyện lớn không?
Một tin nữa tiếp tục được gửi tới “Nếu không rời xa anh ta, tôi nhất định sẽ bắt cậu trả cái giá thật đắt!”
Dạ Sâm “!!!” Là fan, nhất định là fan cuồng!
Cũng may, nếu là loại fan này thì sẽ không sợ bị đưa ra ánh sáng do tấm lí muốn bảo vệ danh dự của thần tượng, chỉ cần trấn an người đó là được.
Nhưng trấn an kiểu gì đây? Cái ẩn số fan này Dạ Sâm thực không am hiểu.
Hay là tạm thời thôi không để ý đến nữa? Cứ làm bộ nói là bản thân sẽ giữ khoảng cách với Nhậm Cảnh trước?
Dạ Sâm nghĩ nghĩ, nhắn trả “Gần đây, tôi có hợp tác với Nhậm ảnh đế trong một bộ phim mới, chuyện không như bạn nghĩ đâu.” Ở cuối còn cho thêm một biểu tượng mặt cười.
Thẩm Gia Trạch thiếu chút nữa thì đập thẳng điện thoại xuống mặt đường.
Rác rưởi! Rác rưởi! Tên rác rưởi này vẫn còn mặt mũi nói thế sao!
Nhìn cái dáng vẻ dính nhau như sam kia, e là đã giấu diếm Cố Khê từ lâu!
Thẩm Gia Trạch vững lòng gửi tiếp một tin mới “Tôi cho cậu thời gian ba ngày, nếu không rời xa nhau thì đừng trách tôi không từ thủ đoạn!”
Không từ thủ đoạn? Đáng sợ quá… Dạ Sâm chặn số lạ đó, rồi gửi sang cho Tiểu Lưu, để cậu ta đi điều tra một phen.
Vởi cả. bản thân cũng nên phòng bị một chút, tránh cho đối phương chó cùng giứt dậu.
Thẩm chó săn… À không… Thẩm Gia Trạch vứt điện thoại sang một bên, trợn mắt nhìn trần nhà.
Không thể để Cố Khê biết.
Cảm giác bị người phản bội rất đau khổ.
Không thể để Cố Khê biết.
Không thể để anh ấy nếm trải cảm giác này.
Hôm sau, Dạ Sâm lại nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày: Ăn sáng cùng Nhậm Cảnh.
Đến trưa, Nhậm Cảnh có hẹn với khách, Dạ Sâm vốn muốn tránh đi, thế nhưng anh nói “Không sao đâu, chúng ta cùng ăn đi.”
Dạ Sâm hơi ngại hỏi “Có ổn không?”
Nhậm Cảnh nói “Đương nhiên ổn.”
Dạ Sâm cũng không muốn về, nghe thế liền ở lại bên cạnh chơi game.
Đến giờ ăn, hai người thế mà lại vô tình bắt gặp Cố Khê.
Cố Khê đảo mắt nhìn bọn họ “Nhậm Cảnh bàn chính sự, cậu đi theo làm gì?”
Dạ Sâm “Tôi thích.”
Cố Khê “Ok, ok, ok, anh Sâm giỏi rồi, em xin hàng!”
Bọn họ ở cùng một nhà hàng, nhưng không cùng một việc, cho nên sau khi chào hỏi xong liền chia ra.
Mà khéo làm sao, Thẩm Gia Trạch – một đêm mất ngủ, cũng tới nhà hàng này. Sau khi cậu ta về nước, có rất nhiều việc đều cần cậu ta thu xếp, rồi có rất nhiều mối quan hệ đều cần qua lại đánh tiếng, thành ra, ngày nào cũng phải ra ngoài dùng cơm.
Hôm nay, cậu ta hẹn bạn cũ ăn một bữa cơm bình thường, do có hai ba người nên đã lựa chọn chỗ này.
Thẩm Gia Trạch vừa tới liền nhìn thấy xe của Cố Khê, chưa kịp vui vẻ, cậu ta đã thấy cả đôi “tiện nam” kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.