Chương 33: Đến rồi đi
Nhiếp Bạch Cẩn
29/07/2023
Trương Cẩm Ngọc nhìn anh cười khẩy một cái:
- Tôi cũng muốn lắm nhưng anh nói xem nếu tôi làm diễn viên mà cũng để anh nhìn ra là tôi đang diễn thì chẳng phải tốn công vô ích sao? Tốt hơn hết vẫn nên là vợ ngoan dâu hiền thì hơn nhỉ?
Nói xong Trương Cẩm Ngọc đến bên tủ nhỏ lục tìm quần áo đi tắm. Giây phút này đây cô muốn tránh mặt anh bởi chỉ cần mỗi một câu thốt ra từ miệng người đàn ông đó đều là mỉa mai cả. Đêm nào cũng vậy, cô thật sự quá mệt mỏi khi phải sống trong căn phòng này rồi, tuy là hai người nhưng lại cô tịch buồn tẻ. Nhiều khi cô thật sự không hiểu trong đầu anh đang chất chứa những suy nghĩ gì nữa.
Sau bao tháng ngày chờ đợi cuối cùng cô cũng đợi được ngày mà bố mẹ anh lên máy bay. Trước khi họ tới đây quả thực trong lòng cô chỉ ngập tràn sự chán nản, cô ghét phải chung phòng với anh, ghét cái cách anh châm biếm mình nhưng qua hai tuần kia lần đầu tiên trong đời Trương Cẩm Ngọc cảm nhận được tình yêu thương mà bố mẹ anh dành cho cô. Từ bé tới lớn ngoại trừ mẹ ra thì trong gia đình chỉ toàn chìm trong tiếng quát tháo chửi rủa, cô còn từng cho rằng bản thân cứ ngoan ngoãn nghe lời, bố sẽ vì vậy mà yêu thương mình hơn để rồi đáp lại sự hi vọng nhỏ nhoi đó của cô lại là trận đòn roi khủng khiếp với một lí do hết sức phi lí. Cô rất cảm ơn ông trời vì đã cho cô một gia đình chồng thật tốt dù quãng thời gian có ngắn ngủi, ít ỏi nhưng sự xuất hiện của họ phần nào là một trang giấy khởi sắc trong cuộc đời đầy bão dông của cô.
Nhìn chiếc túi đã được thu dọn sẵn từ hôm trước, cô thở ra một hơi sau đó nhấc nó lên để quay lại phòng cũ.
- Xem bộ dạng gấp gáp này chắc là cô mong chờ ngày này lâu lắm rồi nhỉ?
Hứa Nguyên Khải nằm yên vị trên giường, anh chậm rãi quan sát từng hành động nãy giờ của cô. Anh không nghĩ người phụ nữ như cô lại có thể khóc như một đứa trẻ con ở sân bay chỉ vì phải xa bố mẹ chồng mới sống chung được vỏn vẹn hai tuần. Xem ra nước mắt của cô ta cũng thật biết rơi đúng lúc khiến người khác thương hại.
- Anh không mong chờ sao? Hay anh muốn giữ tôi ở lại? Nếu anh năn nỉ, tôi sẽ miễn cưỡng đáp ứng!
Trong lúc đăm chiêu, lão chồng đó vẫn luôn nhìn cô nhưng mắt thì giả vờ dán vào điện thoại. Bảo sao lúc cô toan rời đi anh ta lại thở ra vài câu khó nghe.
- Ảo tưởng à? Biến nhanh đi!
- Chắc tôi cần!
Cô mở mạnh cánh cửa bước ra ngoài, hít chung bầu không khí với anh ta sớm muộn cũng có ngày cô nhiễm bệnh về đường hô hấp.
...
- Anh nói họ sẽ tới chỗ em sao?
Một giọng nữ trong trẻo cất lên, sâu trong đó là một nỗi hận vô hình chẳng thể tháo gỡ.
- Cũng nhiều năm rồi, em cũng nên buông bỏ đi.
- Anh không cần nói, chuẩn bị phòng cho em, em về nhà anh. Nơi nào có bọn họ thì không có em đâu.
Kèm sau câu nói đó là âm thanh tút tút biểu thị cuộc gọi đã kết thúc. Hứa Nguyên Khải châm một điếu thuốc, tham lam hít lấy mùi hương giúp bản thân xua tan muộn phiền. Đã năm năm trôi qua rồi, tại sao con người ta cứ giữ khư khư cái sai lầm của quá khứ vậy.
Những ngày sau đó anh và cô lại trở về với cuộc sống riêng, cô đi học, anh đi làm khi trở về nhà cũng chẳng đụng mặt nhau. Sáng hôm nay Trương Cẩm Ngọc tới trường sớm, An Nhi cũng nhanh chóng tới ngồi bên cạnh cô sau năm phút đồng hồ. Thông thường mỗi khi tới lớp An Nhi hay kể cho cô nghe rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, sự yên tĩnh hôm nay của cô ấy làm cô có chút thắc mắc:
- Cậu có chuyện gì buồn sao?
An Nhi nghe thấy cô hỏi thì dựa đầu vào bờ vai nhỏ của cô, dù nó không đủ vững chãi nhưng có thể phần nào xoa dịu nỗi ấm ức đang hiện hữu trong lòng An Nhi.
- Tớ sắp phải chuyển vào trong Nam rồi!
- Cậu vẫn chưa học xong mà, nếu chuyển thì chẳng phải sẽ lỡ dở sao?
Một giọt nước mắt thấm ướt vai áo của cô, rồi kéo theo một hàng dài.
- Tớ cũng nói với bố mẹ như thế nhưng gia đình tớ gặp biến cố, muốn làm khác cũng không được, tớ chỉ buồn khi xa cậu thôi.
Bầu không khí cứ thế rơi vào trầm tư, Trương Cẩm Ngọc im lặng một hồi lâu, giọt nước mắt của An Nhi vẫn vô thức lăn trên gò má. Khi tâm trạng cô bạn ổn định hơn một chút Trương Cẩm Ngọc mới dám cất tiếng hỏi:
- Vậy...bao giờ thì cậu đi?
- Hai ngày nữa
Nghe được câu trả lời Trương Cẩm Ngọc cũng chỉ biết cúi đầu ôm lấy An Nhi an ủi. Trước giờ cô cũng không biết cách dỗ dành một ai đó khi họ đang buồn, thứ mà cô có thể làm chính là lắng nghe họ nói ra tâm sự trong lòng mà thôi.
Cả buổi học hôm đó An Nhi và cô cũng không tập trung được. Khi tan học, trước khi về An Nhi có hỏi cô:
- Tớ có đang làm một công việc ca tối lương cũng ổn nhưng vài hôm nữa phải đi rồi nếu nghỉ đột ngột không có người thay thế sợ rằng chủ không kịp tìm người, Cẩm Ngọc cậu có thể thay tớ...
Vừa hay,...vừa hay lại hợp ý của cô. Vốn dĩ cũng định tìm một công việc vậy mà lại may mắn gặp được quý nhân.
- Được chứ, tớ cũng định tìm việc, nếu cậu đã nói vậy tớ sẽ giúp cậu, giúp cả bản thân tớ nữa... An Nhi, cảm ơn cậu nhiều lắm!
- Tớ mới phải cảm ơn cậu chứ, nếu không có cậu tớ cũng không biết phải làm sao! Thôi, tớ về đây, tớ sẽ sớm gửi địa chỉ cho cậu.
Cô gật đầu tỏ ý tán thành rồi tạm biệt cô bạn nhỏ ra về. Cô bạn ấy đi rồi, sau này cô lại một mình ngồi trên giảng đường giống như thời gian trước đây vậy. Cuộc đời này định sẵn rất nhiều cuộc chia ly, người này ra đi người mới lại xuất hiện nhưng trong thoáng chốc cô chợt nhận ra cuộc chia ly trong cuộc đời cô diễn ra nhiều quá, nhiều đến mức khi một ai đó bỏ đi nỗi cô đơn tịch liêu thủa ban sơ lại hiện hữu, mài mòn sự lạc quan và trong cô từng chút một.
Chiều hôm ấy cô được nhận lương đúng lúc lại gặp được An Chí Khiên tại quán. Mà thực ra nói vô tình gặp anh ta cũng không phải bởi hầu như hôm nào cũng thấy anh ta tới đây, nếu theo như cô suy đoán thì chắc là cà phê ở đây quá ngon, quá hợp khẩu vị với An Chí Khiên chăng? Nghĩ một hồi rồi cô gạt nó qua một bên, chỉ cần cô trả hết nợ cho anh ta thì sẽ chẳng còn dính líu.
- Đây là tổng thiệt hại tôi đã gây ra cho anh, tôi xin lỗi vì đã khiến anh phiền toái.
An Chí Khiên nhìn chiếc phong bì được xếp ngay ngắn trên bàn thì có chút hụt hẫng. Một giây sau anh liền đẩy chiếc phong bì đó về phía của cô:
- Bây giờ tôi vẫn chưa muốn cô đền bù cho tôi!
Trương Cẩm Ngọc nhíu mày không hiểu, An Chí Khiên đang đùa với cô sao? Khó khăn lắm mới dút ra được mớ rắc rối này, cô nhất định không thể để nó tiếp tục đeo bám nữa.
- Mặc kệ anh, tôi cứ trả, anh lấy hay không là việc của anh tôi chỉ cần biết anh và tôi chính thức hết nợ.
Nói rồi cô đẩy lại số tiền kia về phía An Chí Khiên rồi quay lưng bỏ đi. Anh ta định dây dưa thêm với cô để cô tiếp tục phạm sai lầm sao? Đừng có mơ!
- Tôi cũng muốn lắm nhưng anh nói xem nếu tôi làm diễn viên mà cũng để anh nhìn ra là tôi đang diễn thì chẳng phải tốn công vô ích sao? Tốt hơn hết vẫn nên là vợ ngoan dâu hiền thì hơn nhỉ?
Nói xong Trương Cẩm Ngọc đến bên tủ nhỏ lục tìm quần áo đi tắm. Giây phút này đây cô muốn tránh mặt anh bởi chỉ cần mỗi một câu thốt ra từ miệng người đàn ông đó đều là mỉa mai cả. Đêm nào cũng vậy, cô thật sự quá mệt mỏi khi phải sống trong căn phòng này rồi, tuy là hai người nhưng lại cô tịch buồn tẻ. Nhiều khi cô thật sự không hiểu trong đầu anh đang chất chứa những suy nghĩ gì nữa.
Sau bao tháng ngày chờ đợi cuối cùng cô cũng đợi được ngày mà bố mẹ anh lên máy bay. Trước khi họ tới đây quả thực trong lòng cô chỉ ngập tràn sự chán nản, cô ghét phải chung phòng với anh, ghét cái cách anh châm biếm mình nhưng qua hai tuần kia lần đầu tiên trong đời Trương Cẩm Ngọc cảm nhận được tình yêu thương mà bố mẹ anh dành cho cô. Từ bé tới lớn ngoại trừ mẹ ra thì trong gia đình chỉ toàn chìm trong tiếng quát tháo chửi rủa, cô còn từng cho rằng bản thân cứ ngoan ngoãn nghe lời, bố sẽ vì vậy mà yêu thương mình hơn để rồi đáp lại sự hi vọng nhỏ nhoi đó của cô lại là trận đòn roi khủng khiếp với một lí do hết sức phi lí. Cô rất cảm ơn ông trời vì đã cho cô một gia đình chồng thật tốt dù quãng thời gian có ngắn ngủi, ít ỏi nhưng sự xuất hiện của họ phần nào là một trang giấy khởi sắc trong cuộc đời đầy bão dông của cô.
Nhìn chiếc túi đã được thu dọn sẵn từ hôm trước, cô thở ra một hơi sau đó nhấc nó lên để quay lại phòng cũ.
- Xem bộ dạng gấp gáp này chắc là cô mong chờ ngày này lâu lắm rồi nhỉ?
Hứa Nguyên Khải nằm yên vị trên giường, anh chậm rãi quan sát từng hành động nãy giờ của cô. Anh không nghĩ người phụ nữ như cô lại có thể khóc như một đứa trẻ con ở sân bay chỉ vì phải xa bố mẹ chồng mới sống chung được vỏn vẹn hai tuần. Xem ra nước mắt của cô ta cũng thật biết rơi đúng lúc khiến người khác thương hại.
- Anh không mong chờ sao? Hay anh muốn giữ tôi ở lại? Nếu anh năn nỉ, tôi sẽ miễn cưỡng đáp ứng!
Trong lúc đăm chiêu, lão chồng đó vẫn luôn nhìn cô nhưng mắt thì giả vờ dán vào điện thoại. Bảo sao lúc cô toan rời đi anh ta lại thở ra vài câu khó nghe.
- Ảo tưởng à? Biến nhanh đi!
- Chắc tôi cần!
Cô mở mạnh cánh cửa bước ra ngoài, hít chung bầu không khí với anh ta sớm muộn cũng có ngày cô nhiễm bệnh về đường hô hấp.
...
- Anh nói họ sẽ tới chỗ em sao?
Một giọng nữ trong trẻo cất lên, sâu trong đó là một nỗi hận vô hình chẳng thể tháo gỡ.
- Cũng nhiều năm rồi, em cũng nên buông bỏ đi.
- Anh không cần nói, chuẩn bị phòng cho em, em về nhà anh. Nơi nào có bọn họ thì không có em đâu.
Kèm sau câu nói đó là âm thanh tút tút biểu thị cuộc gọi đã kết thúc. Hứa Nguyên Khải châm một điếu thuốc, tham lam hít lấy mùi hương giúp bản thân xua tan muộn phiền. Đã năm năm trôi qua rồi, tại sao con người ta cứ giữ khư khư cái sai lầm của quá khứ vậy.
Những ngày sau đó anh và cô lại trở về với cuộc sống riêng, cô đi học, anh đi làm khi trở về nhà cũng chẳng đụng mặt nhau. Sáng hôm nay Trương Cẩm Ngọc tới trường sớm, An Nhi cũng nhanh chóng tới ngồi bên cạnh cô sau năm phút đồng hồ. Thông thường mỗi khi tới lớp An Nhi hay kể cho cô nghe rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, sự yên tĩnh hôm nay của cô ấy làm cô có chút thắc mắc:
- Cậu có chuyện gì buồn sao?
An Nhi nghe thấy cô hỏi thì dựa đầu vào bờ vai nhỏ của cô, dù nó không đủ vững chãi nhưng có thể phần nào xoa dịu nỗi ấm ức đang hiện hữu trong lòng An Nhi.
- Tớ sắp phải chuyển vào trong Nam rồi!
- Cậu vẫn chưa học xong mà, nếu chuyển thì chẳng phải sẽ lỡ dở sao?
Một giọt nước mắt thấm ướt vai áo của cô, rồi kéo theo một hàng dài.
- Tớ cũng nói với bố mẹ như thế nhưng gia đình tớ gặp biến cố, muốn làm khác cũng không được, tớ chỉ buồn khi xa cậu thôi.
Bầu không khí cứ thế rơi vào trầm tư, Trương Cẩm Ngọc im lặng một hồi lâu, giọt nước mắt của An Nhi vẫn vô thức lăn trên gò má. Khi tâm trạng cô bạn ổn định hơn một chút Trương Cẩm Ngọc mới dám cất tiếng hỏi:
- Vậy...bao giờ thì cậu đi?
- Hai ngày nữa
Nghe được câu trả lời Trương Cẩm Ngọc cũng chỉ biết cúi đầu ôm lấy An Nhi an ủi. Trước giờ cô cũng không biết cách dỗ dành một ai đó khi họ đang buồn, thứ mà cô có thể làm chính là lắng nghe họ nói ra tâm sự trong lòng mà thôi.
Cả buổi học hôm đó An Nhi và cô cũng không tập trung được. Khi tan học, trước khi về An Nhi có hỏi cô:
- Tớ có đang làm một công việc ca tối lương cũng ổn nhưng vài hôm nữa phải đi rồi nếu nghỉ đột ngột không có người thay thế sợ rằng chủ không kịp tìm người, Cẩm Ngọc cậu có thể thay tớ...
Vừa hay,...vừa hay lại hợp ý của cô. Vốn dĩ cũng định tìm một công việc vậy mà lại may mắn gặp được quý nhân.
- Được chứ, tớ cũng định tìm việc, nếu cậu đã nói vậy tớ sẽ giúp cậu, giúp cả bản thân tớ nữa... An Nhi, cảm ơn cậu nhiều lắm!
- Tớ mới phải cảm ơn cậu chứ, nếu không có cậu tớ cũng không biết phải làm sao! Thôi, tớ về đây, tớ sẽ sớm gửi địa chỉ cho cậu.
Cô gật đầu tỏ ý tán thành rồi tạm biệt cô bạn nhỏ ra về. Cô bạn ấy đi rồi, sau này cô lại một mình ngồi trên giảng đường giống như thời gian trước đây vậy. Cuộc đời này định sẵn rất nhiều cuộc chia ly, người này ra đi người mới lại xuất hiện nhưng trong thoáng chốc cô chợt nhận ra cuộc chia ly trong cuộc đời cô diễn ra nhiều quá, nhiều đến mức khi một ai đó bỏ đi nỗi cô đơn tịch liêu thủa ban sơ lại hiện hữu, mài mòn sự lạc quan và trong cô từng chút một.
Chiều hôm ấy cô được nhận lương đúng lúc lại gặp được An Chí Khiên tại quán. Mà thực ra nói vô tình gặp anh ta cũng không phải bởi hầu như hôm nào cũng thấy anh ta tới đây, nếu theo như cô suy đoán thì chắc là cà phê ở đây quá ngon, quá hợp khẩu vị với An Chí Khiên chăng? Nghĩ một hồi rồi cô gạt nó qua một bên, chỉ cần cô trả hết nợ cho anh ta thì sẽ chẳng còn dính líu.
- Đây là tổng thiệt hại tôi đã gây ra cho anh, tôi xin lỗi vì đã khiến anh phiền toái.
An Chí Khiên nhìn chiếc phong bì được xếp ngay ngắn trên bàn thì có chút hụt hẫng. Một giây sau anh liền đẩy chiếc phong bì đó về phía của cô:
- Bây giờ tôi vẫn chưa muốn cô đền bù cho tôi!
Trương Cẩm Ngọc nhíu mày không hiểu, An Chí Khiên đang đùa với cô sao? Khó khăn lắm mới dút ra được mớ rắc rối này, cô nhất định không thể để nó tiếp tục đeo bám nữa.
- Mặc kệ anh, tôi cứ trả, anh lấy hay không là việc của anh tôi chỉ cần biết anh và tôi chính thức hết nợ.
Nói rồi cô đẩy lại số tiền kia về phía An Chí Khiên rồi quay lưng bỏ đi. Anh ta định dây dưa thêm với cô để cô tiếp tục phạm sai lầm sao? Đừng có mơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.