Chương 39: Mèo hoang
Nhiếp Bạch Cẩn
14/08/2023
Mặc dù cọc vì cái tính trêu ngươi của anh nhưng đến bản thân cô cũng không
làm chủ được mà cười ngây ngốc. Dù sao cũng phải cảm ơn Hứa Nguyên Khải
bởi nếu không nói quá thì anh ta thực sự là cứu tinh của cô trong lúc
nguy cấp nhất.
Trương Cẩm Ngọc nhanh chóng chuyển tiền về cho mẹ sau đó cũng gấp gáp sửa soạn chuẩn bị đi làm. Bởi vì trùng lịch nên cô mang theo cả túi xách đựng giáo án tới quán cafe luôn. Gần đây tương đối ít khách nên áp lực công việc cũng giảm đi phần nào, bây giờ nếu có áp lực thì cũng chỉ sợ An Chí Khiên tới quấy nhiễu cô mà thôi.
Chỉ ngay sau đó khuôn mặt cô cứng lại, cuộc đời cô đúng là không được bình yên một ngày thì trái với luân thường đạo lý hay sao vậy? Từ đằng xa An Chí Khiên cười tươi bước vào, phong thái đĩnh đạc của một người đàn ông trưởng thành. Thật tình giờ khắc này cô còn chẳng muốn hỏi anh ta muốn dùng thức uống gì mà thay vào đó là tiễn An Chí Khiên biến đi ngay lập tức nhưng lý trí không cho cô làm vậy...
- Quý khách muốn dùng gì ạ?
- Em biết rồi còn hỏi!
An Chí Khiên cười rồi quay ra ghế chờ, cô lườm theo bóng lưng anh ta muốn cháy mắt. Nếu không phải bây giờ đang trên cương vị là khách và nhân viên của tiệm thì cô cũng muốn nói rõ ràng luôn một thể với anh ta.
Vốn dĩ cứ nghĩ An Chí Khiên hôm nay tới gặp cô chí ít sẽ có hành động gì đó nhưng cả buổi lại chăm chú uống cafe làm cô chợt thấy bản thân mình cũng hơi quá đáng vì đã nghĩ điều xấu cho anh ta. Chỉ duy đến khi đứng dậy trả tiền An Chí Khiên mới nghiêm túc cất lời:
- Nếu anh làm em không vui thì anh thực lòng xin lỗi! Chỉ là Cẩm Ngọc, em có thể cho anh một cơ hội được không?
Trước sự chân thành đó cô đành thở dài bất lực, nếu như Trương Cẩm Ngọc cô của vài tháng trước có lẽ sẽ suy nghĩ lại nhưng bây giờ nói gì cô cũng đã là người có chồng, dù thực hay ảo thì lương tâm cô không cho phép bản thân làm thế.
- Cảm ơn tình cảm anh đã dành cho tôi nhưng chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi với anh không thể nào đâu. Chúc anh sớm tìm được một người phù hợp.
Nói rồi cô bỏ đi, cố ý không chú ý tới An Chí Khiên nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh ta Trương Cẩm Ngọc lại nhớ tới cái đêm Hứa Nguyên Khải không tiếc lời vu khống cho cô, bây giờ mối quan hệ đã đỡ hơn đôi chút nên tuyệt đối cô sẽ không dây dưa gì thêm với nguyên nhân làm bản thân phải chịu khổ.
Vậy mà An Chí Khiên cũng thật lì lợm, cứ thẫn thờ ngồi tại đó không đi. Đến khi cô hết ca, anh ta cũng chẳng có biểu hiện gì là muốn đứng dậy. Trương Cẩm Ngọc mặc kệ rời khỏi tiệm, dù sao sắp tới giờ dạy thêm không thể chậm trễ được.
Cậu học trò này sau khi cô dạy vài ba buổi dường như tính khí cũng thuần hơn đôi chút không còn bướng bỉnh như ngày đầu nữa. Hôm nay còn biết trêu cả cô:
- Chị xinh đẹp như vậy đã có người yêu chưa?
- Học đi nhóc, em còn chưa giải ra câu này!
Phi Long chán nản nằm gục xuống bàn, mắt hướng về phía cô:
- Chị trả lời đi em sẽ làm!
- Để chị gọi mẹ em!
Cậu nhóc hoảng hốt ngồi thẳng dậy lập tức cầm bút viết viết lên mặt giấy.
- Em làm bài là được chứ gì, chị đanh đá vậy bảo sao không có người yêu.
- Câu này em phải lập hệ, làm như thế không ra được đâu.
Trương Cẩm Ngọc cố ý né tránh hết mấy câu hỏi không liên quan, chuyên tâm chỉ bảo cho cậu nhóc này. Dù sao Phi Long cũng sắp thi, không thể chủ quan.
Hý hoáy một lúc, Phi Long cười tươi đưa tờ giấy ra trước mặt cô.
- Chị xem đáp án có đúng không?
- Đúng rồi, làm tiếp câu này đi, cũng là dạng tương tự.
Nhìn tờ giấy đầy mấy dạng bài như nhau Phi Long chán nản thở dài nhìn lên Trương Cẩm Ngọc tỏ ý muốn nghỉ ngơi một chút. Cô thấy nãy giờ cũng học khá lâu nên chiều theo ý cậu ta cho phép giải lao năm phút. Không cho nghỉ thì không sao, vừa hạ bút Phi Long đã đặt ra một loạt câu hỏi.
- Chị Cẩm Ngọc, chị có người yêu chưa? Dù sao em cũng chỉ kém chị có ba tuổi.
- Trẻ con nên chú tâm học hành.
Vẫn chưa từ bỏ, cậu nhóc tiếp tục làm phiền cô.
- Chị có thể xem xét đến em thử!
Biết nếu không thể nói rõ ràng tên nhóc này sẽ truy cho tới cùng nên cô chẳng buồn giấu nữa.
- Chị có chồng rồi!
- Em không tin!
- Hết năm phút, tiếp tục làm bài.
Cô nghe rõ tiếng thở dài đầy bất lực bên cạnh thì bật cười. Ban đầu khi mới dạy, cậu nhóc do quen An Nhi chỉ bảo nên tỏ thái độ ra mặt với cô nhưng bây giờ xem ra đã ổn hơn rất nhiều.
Sau khi xong việc, Trương Cẩm Ngọc đeo túi xách ra về, Phi Long có ngỏ ý đưa cô về nhà nhưng bị cô từ chối. Cậu nhóc còn nhỏ tuổi, vẫn nên chú tâm học tập thì tốt hơn. Ý tứ trong mắt Phi Long cô vẫn có thể hiểu được là ý gì.
Trên đường trở về cô có mở máy ra xem, trên đó là một loạt cuộc gọi nhỡ của Nguyệt Cầm. Chắc hẳn Nguyệt Cầm trách cô nhiều lắm vì cô quên mất không báo trước để cô ấy khỏi phải chờ đợi. Nghĩ ngợi một lúc Trương Cẩm Ngọc vẫn ấn nút gọi lại nhưng kết quả lại là máy bận. Cô tặc lưỡi bỏ máy vào túi áo rồi tiếp tục đi bộ về.
Trong suốt quãng đường, Trương Cẩm Ngọc có đi qua một đoạn có công viên. Hai bên đường có trồng hai hàng cây trúc đào tạo nên khung cảnh thật yên bình. Ánh đèn đường mờ ảo soi rọi đổ bóng xuống trên đường phẳng, thi thoảng là tiếng gió rít trong đêm. Chỉ đáng tiếc bây giờ đang là mùa đông, hàng cây này chỉ toàn một màu xanh lá, nếu như hè tới chắc có lẽ cô sẽ được ngắm màu sắc hoa và mùi hương thơm đặc trưng vốn có của trúc đào.
Bất chợt cô nghe thấy âm thanh của một con vật gì đó liền lần theo hướng phát ra tiếng. Âm thanh càng lúc càng rõ ràng hơn, đến khi dừng lại trước mặt Trương Cẩm Ngọc là một thùng giấy.
Cô tò mò mở ra, ồ là một con mèo trắng vằn đen nhỏ xíu. Trương Cẩm Ngọc thích thú bế nó lên, con mèo có vẻ rất yếu ớt, tiếng kêu cũng nhỏ đứt quãng hình như đã lâu rồi chưa được ăn uống gì. Cả người nó nhem nhuốc, vệt nước dính đất cát đã khô lại, nếu như cô không phát hiện ra chỉ sợ nó sẽ ốm chết.
Nhưng...
Hứa Nguyên Khải là người thế nào chứ! Liệu sẽ cho cô nuôi con mèo này sao? Anh ta chắn chắn kháy cô rằng bản thân cô còn nuôi không nổi huống chi còn thêm một con mèo.
Nét mặt tươi rói nhanh chóng tắt nắng, cô bỏ con mèo đó xuống quay lưng bước đi. Bước được vài bước chân tiếng mèo kêu càng thảm thiết, Trương Cẩm Ngọc bịt tai lại chạy đi khuất khỏi hàng trúc đào.
Trời đổ cơn mưa trong đêm, sắp sang xuân rồi nên những cơn mưa phùn kéo dài. Trương Cẩm Ngọc đứng bất động trong mưa một hồi lâu sau đó vẫn quyết định quay lại bế con mèo đó đi về cùng với mình. Cô không dám tính lâu dài, chỉ cần trước mắt con mèo này qua ải thì nó sẽ an toàn. Sau này nếu có chủ nhân tốt hơn thì cô sẽ giao lại cho người đó.
Trương Cẩm Ngọc nhanh chóng chuyển tiền về cho mẹ sau đó cũng gấp gáp sửa soạn chuẩn bị đi làm. Bởi vì trùng lịch nên cô mang theo cả túi xách đựng giáo án tới quán cafe luôn. Gần đây tương đối ít khách nên áp lực công việc cũng giảm đi phần nào, bây giờ nếu có áp lực thì cũng chỉ sợ An Chí Khiên tới quấy nhiễu cô mà thôi.
Chỉ ngay sau đó khuôn mặt cô cứng lại, cuộc đời cô đúng là không được bình yên một ngày thì trái với luân thường đạo lý hay sao vậy? Từ đằng xa An Chí Khiên cười tươi bước vào, phong thái đĩnh đạc của một người đàn ông trưởng thành. Thật tình giờ khắc này cô còn chẳng muốn hỏi anh ta muốn dùng thức uống gì mà thay vào đó là tiễn An Chí Khiên biến đi ngay lập tức nhưng lý trí không cho cô làm vậy...
- Quý khách muốn dùng gì ạ?
- Em biết rồi còn hỏi!
An Chí Khiên cười rồi quay ra ghế chờ, cô lườm theo bóng lưng anh ta muốn cháy mắt. Nếu không phải bây giờ đang trên cương vị là khách và nhân viên của tiệm thì cô cũng muốn nói rõ ràng luôn một thể với anh ta.
Vốn dĩ cứ nghĩ An Chí Khiên hôm nay tới gặp cô chí ít sẽ có hành động gì đó nhưng cả buổi lại chăm chú uống cafe làm cô chợt thấy bản thân mình cũng hơi quá đáng vì đã nghĩ điều xấu cho anh ta. Chỉ duy đến khi đứng dậy trả tiền An Chí Khiên mới nghiêm túc cất lời:
- Nếu anh làm em không vui thì anh thực lòng xin lỗi! Chỉ là Cẩm Ngọc, em có thể cho anh một cơ hội được không?
Trước sự chân thành đó cô đành thở dài bất lực, nếu như Trương Cẩm Ngọc cô của vài tháng trước có lẽ sẽ suy nghĩ lại nhưng bây giờ nói gì cô cũng đã là người có chồng, dù thực hay ảo thì lương tâm cô không cho phép bản thân làm thế.
- Cảm ơn tình cảm anh đã dành cho tôi nhưng chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi với anh không thể nào đâu. Chúc anh sớm tìm được một người phù hợp.
Nói rồi cô bỏ đi, cố ý không chú ý tới An Chí Khiên nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh ta Trương Cẩm Ngọc lại nhớ tới cái đêm Hứa Nguyên Khải không tiếc lời vu khống cho cô, bây giờ mối quan hệ đã đỡ hơn đôi chút nên tuyệt đối cô sẽ không dây dưa gì thêm với nguyên nhân làm bản thân phải chịu khổ.
Vậy mà An Chí Khiên cũng thật lì lợm, cứ thẫn thờ ngồi tại đó không đi. Đến khi cô hết ca, anh ta cũng chẳng có biểu hiện gì là muốn đứng dậy. Trương Cẩm Ngọc mặc kệ rời khỏi tiệm, dù sao sắp tới giờ dạy thêm không thể chậm trễ được.
Cậu học trò này sau khi cô dạy vài ba buổi dường như tính khí cũng thuần hơn đôi chút không còn bướng bỉnh như ngày đầu nữa. Hôm nay còn biết trêu cả cô:
- Chị xinh đẹp như vậy đã có người yêu chưa?
- Học đi nhóc, em còn chưa giải ra câu này!
Phi Long chán nản nằm gục xuống bàn, mắt hướng về phía cô:
- Chị trả lời đi em sẽ làm!
- Để chị gọi mẹ em!
Cậu nhóc hoảng hốt ngồi thẳng dậy lập tức cầm bút viết viết lên mặt giấy.
- Em làm bài là được chứ gì, chị đanh đá vậy bảo sao không có người yêu.
- Câu này em phải lập hệ, làm như thế không ra được đâu.
Trương Cẩm Ngọc cố ý né tránh hết mấy câu hỏi không liên quan, chuyên tâm chỉ bảo cho cậu nhóc này. Dù sao Phi Long cũng sắp thi, không thể chủ quan.
Hý hoáy một lúc, Phi Long cười tươi đưa tờ giấy ra trước mặt cô.
- Chị xem đáp án có đúng không?
- Đúng rồi, làm tiếp câu này đi, cũng là dạng tương tự.
Nhìn tờ giấy đầy mấy dạng bài như nhau Phi Long chán nản thở dài nhìn lên Trương Cẩm Ngọc tỏ ý muốn nghỉ ngơi một chút. Cô thấy nãy giờ cũng học khá lâu nên chiều theo ý cậu ta cho phép giải lao năm phút. Không cho nghỉ thì không sao, vừa hạ bút Phi Long đã đặt ra một loạt câu hỏi.
- Chị Cẩm Ngọc, chị có người yêu chưa? Dù sao em cũng chỉ kém chị có ba tuổi.
- Trẻ con nên chú tâm học hành.
Vẫn chưa từ bỏ, cậu nhóc tiếp tục làm phiền cô.
- Chị có thể xem xét đến em thử!
Biết nếu không thể nói rõ ràng tên nhóc này sẽ truy cho tới cùng nên cô chẳng buồn giấu nữa.
- Chị có chồng rồi!
- Em không tin!
- Hết năm phút, tiếp tục làm bài.
Cô nghe rõ tiếng thở dài đầy bất lực bên cạnh thì bật cười. Ban đầu khi mới dạy, cậu nhóc do quen An Nhi chỉ bảo nên tỏ thái độ ra mặt với cô nhưng bây giờ xem ra đã ổn hơn rất nhiều.
Sau khi xong việc, Trương Cẩm Ngọc đeo túi xách ra về, Phi Long có ngỏ ý đưa cô về nhà nhưng bị cô từ chối. Cậu nhóc còn nhỏ tuổi, vẫn nên chú tâm học tập thì tốt hơn. Ý tứ trong mắt Phi Long cô vẫn có thể hiểu được là ý gì.
Trên đường trở về cô có mở máy ra xem, trên đó là một loạt cuộc gọi nhỡ của Nguyệt Cầm. Chắc hẳn Nguyệt Cầm trách cô nhiều lắm vì cô quên mất không báo trước để cô ấy khỏi phải chờ đợi. Nghĩ ngợi một lúc Trương Cẩm Ngọc vẫn ấn nút gọi lại nhưng kết quả lại là máy bận. Cô tặc lưỡi bỏ máy vào túi áo rồi tiếp tục đi bộ về.
Trong suốt quãng đường, Trương Cẩm Ngọc có đi qua một đoạn có công viên. Hai bên đường có trồng hai hàng cây trúc đào tạo nên khung cảnh thật yên bình. Ánh đèn đường mờ ảo soi rọi đổ bóng xuống trên đường phẳng, thi thoảng là tiếng gió rít trong đêm. Chỉ đáng tiếc bây giờ đang là mùa đông, hàng cây này chỉ toàn một màu xanh lá, nếu như hè tới chắc có lẽ cô sẽ được ngắm màu sắc hoa và mùi hương thơm đặc trưng vốn có của trúc đào.
Bất chợt cô nghe thấy âm thanh của một con vật gì đó liền lần theo hướng phát ra tiếng. Âm thanh càng lúc càng rõ ràng hơn, đến khi dừng lại trước mặt Trương Cẩm Ngọc là một thùng giấy.
Cô tò mò mở ra, ồ là một con mèo trắng vằn đen nhỏ xíu. Trương Cẩm Ngọc thích thú bế nó lên, con mèo có vẻ rất yếu ớt, tiếng kêu cũng nhỏ đứt quãng hình như đã lâu rồi chưa được ăn uống gì. Cả người nó nhem nhuốc, vệt nước dính đất cát đã khô lại, nếu như cô không phát hiện ra chỉ sợ nó sẽ ốm chết.
Nhưng...
Hứa Nguyên Khải là người thế nào chứ! Liệu sẽ cho cô nuôi con mèo này sao? Anh ta chắn chắn kháy cô rằng bản thân cô còn nuôi không nổi huống chi còn thêm một con mèo.
Nét mặt tươi rói nhanh chóng tắt nắng, cô bỏ con mèo đó xuống quay lưng bước đi. Bước được vài bước chân tiếng mèo kêu càng thảm thiết, Trương Cẩm Ngọc bịt tai lại chạy đi khuất khỏi hàng trúc đào.
Trời đổ cơn mưa trong đêm, sắp sang xuân rồi nên những cơn mưa phùn kéo dài. Trương Cẩm Ngọc đứng bất động trong mưa một hồi lâu sau đó vẫn quyết định quay lại bế con mèo đó đi về cùng với mình. Cô không dám tính lâu dài, chỉ cần trước mắt con mèo này qua ải thì nó sẽ an toàn. Sau này nếu có chủ nhân tốt hơn thì cô sẽ giao lại cho người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.