Chương 91: Vị trí của em
Nhiếp Bạch Cẩn
15/01/2024
Sáng hôm sau, Trương Cẩm Ngọc như thường lệ tới công ty, Thư Ly kể từ
lúc nhận được giải tới giờ nói chuyện rất ít với cô. Thông thường mỗi
sáng khi thấy cô, cô ấy nhất định sẽ ríu rít bên tai, bây giờ không khí
lại im ắng đến bức người.
- Thư Ly, cậu ăn sáng chưa? Mình có mua bánh mì cho cậu.
Thư Ly cúi mặt, đẩy túi bánh mì về phía cô đáp:
- Mình không ăn đâu, sau này cậu đừng mua nữa.
Nói rồi Thư Ly bỏ đi, cô cụp mắt chạm tay lên túi bánh còn nóng hổi. Cô thật sự rất muốn biết bản thân đã sai ở đâu, đã làm điều gì để Thư Ly giận.
Cả mấy ngày liền, Thư Ly đều phớt lờ cô, dẫu cho cô có tìm đủ mọi cách bắt chuyện, cô ấy đều vờ như không nghe thấy. Trước nay vòng bạn bè của cô rất hạn hẹp nên mỗi một mối quan hệ mà cô tạo dựng được cô đều rất trân trọng, giờ đây Thư Ly như vậy thật sự khiến cô rất buồn.
…
Mặt trời đã khuất dạng, bóng đêm dần phủ đầy trong căn phòng kín. Diệu Hy vừa tắm xong, trên người khác một chiếc áo mỏng bước ra. An Lâm ở bên ngoài đang mải mê chơi trò xếp hình. Diệu Hy đảo mắt nhìn thằng bé rồi cầm điện thoại lên xem. Màn hình chợt gửi một tin nhắn tới, nội dung ghi là ”Nhanh thôi, sắp tới rồi”. Không cần đoán cũng biết là ai, cô tái mặt vội vã bế An Lâm lên, hành lí còn chẳng có thời gian dọn, chỉ kịp cầm theo chiếc túi xách rồi thoát thân.
Diệu Hy vừa ôm An Lâm trong tay, vừa căng thẳng gọi taxi. Chưa bao giờ cô cảm thấy thời gian trôi chậm thế này, dòng đường tấp nập nhiều xe như vậy tại sao lại lâu như thế. Thật may mắn hai phút sau xe cũng tới, Diệu Hy tức tốc mở cửa xe ngồi vào trong, vừa đúng lúc chiếc Poscher từ phía xa chạy tới.
Người đàn ông trong chiếc Porsche đó bực dọc đấm tay vào bô lăng, đôi mắt hằn đầy tơ máu đỏ biểu lộ sự tức giận. Rất nhanh sau đó khóe môi nở ra một nụ cười âm hiểm.
- Để xem, loại đàn bà vô liêm sỉ như cô sẽ được nơi nào dung chứa đây!
Chiếc taxi chạy rất lâu, cuối cùng dừng lại ở một căn biệt thự sang trọng, Diệu Hy lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, cầu trời anh ta vẫn còn sinh sống ở đây.
…
Trương Cẩm Ngọc ngồi trên bàn ăn, nhìn anh mặc tệp dề đứng bếp. Hôm nay đột nhiên lại nổi hứng như vậy. Cô thấy anh đeo chiếc tạp dề màu hồng của mình mà bật cười, hết nói nổi.
- Anh có cần em chụp lại ảnh làm kỉ niệm cho không?
- Để hôm nào mua một chiếc giống thế này rồi chúng ta làm ảnh đôi!
Anh nói rất nhẹ nhưng cô lại cười ngặt nghẽo, anh không ngại nhưng mà cô ngại nha! Trương Cẩm Ngọc chạy về phía anh tò mò ngó xem anh đang nấu món gì thì bị anh chắn ngang. Cả người anh cao lớn, cô cố liếc thế nào cũng không liếc nổi.
- Không cho xem thì thôi!
Thấy cô vợ nhỏ phụng phịu, anh bật cười dỗ dành.
- Anh cho xem xem cái này trước
Tính tò mò lần nữa nổi lên, cô đưa mắt nhìn anh muốn hỏi.
- Em ngước đầu rồi kiễng chân lên là thấy!
Cô cắn môi dưới rồi làm theo lời anh nói, rốt cuộc là thứ gì mà khiến người ta phải mất công dữ vậy không biết.
Vừa hoàn thành xong các bước theo lời anh nói, bàn tay vô lại của người nào đó nhân cơ hội ôm lấy eo nhỏ kéo cô vào lòng mình, tay còn lại giữ gáy đặt lên một nụ hôn, hôn xong anh cười đểu cáng:
- Là cái này nè!
Mặt cô đỏ lên như gấc chín, tay vội che lấy miệng anh:
- Vô lại, anh lừa em!
Anh nắm lấy tay cô gác lên cổ mình đắc ý:
- Anh nói thật mà, tay em để sai chỗ rồi!
Chưa kịp rụt tay lại cánh môi anh lại lần nữa áp sát, gần đây anh hôn cô rất nhiều, lại còn là hôn sâu khiến đầu óc cô mụ mị. Anh khẽ mở miệng rồi ngoạm lấy cánh môi cô, tay giữ gáy nâng đầu cô lên rồi đưa lưỡi tiến sâu vào trong khoang miệng. Cô cảm nhận được những nguyên liệu anh dùng với món ăn bí mật kia. Là thịt gà, có mùi hương ngải cứu rất nồng hòa cùng với táo đỏ và kỉ tử, hình như còn có cả hương gừng ấm kết hợp với hạt sen bùi bùi. Cô biết món ăn bí mật kia tên gì rồi, là gà hầm hạt sen ngải cứu.
Anh buông cô ra rồi nhìn biểu cảm trên gương mặt cô vợ nhỏ:
- Chắc không cần anh cho xem nữa đúng không?
Thực ra thì đúng là như vậy chỉ là cách thức để “bật mí” của anh có hơi…
- Đồ xấu xa!
Gương mặt người đàn ông bị mắng không những không tức giận mà ngược lại còn rất hào hứng kéo cô lại nhìn thành phẩm mình làm ra. Hứa Nguyên Khải múc một muỗng canh, để sát miệng thổi thổi cho bớt nóng rồi đưa cho cô.
- Thử đi vợ!
Cô lắc đầu từ chối, vẫn là thích cảm giác ngồi ăn trên bàn hơn. Anh không ép cô nên đưa vào miệng mình uống cạn.
Bàn tay to lớn lần nữa giữ gáy cô áp sát, thế này khác quái nào anh đang bón bằng miệng cho cô, tên vô lại này!
Tiếng chuông cửa vang lên liên tục, anh bực dọc miễn cưỡng rời khỏi môi cô.
- Em trông giúp anh, anh đi mở cổng.
Trương Cẩm Ngọc gật đầu, hương vị béo ngậy kia vẫn còn đọng lại trong miệng. Xem ra anh cũng thật nhiều tài, đến nấu nướng cũng ngon như vậy.
Anh đi một lúc lâu nhưng vẫn chưa quay lại, chợt có một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô. Liệu rằng có phải Nguyệt Cầm và bố mẹ về không? Hai năm rồi, cô và anh đều rất nhớ họ. Trương Cẩm Ngọc mang theo suy nghĩ đó chạy ra ngoài, cô thấy anh đang đứng đối diện với một cô gái, tưởng đó là Nguyệt Cầm nên cô không do dự chạy tới chỉ là cô gái đó không phải Nguyệt Cầm, không phải em chồng của cô.
Nhìn thấy gương mặt người kia cô có chút ngỡ ngàng…
- Junia, là cô sao? Đã có giải công bố rồi mà, sao cô lại tìm tôi?
Đôi mắt Junia đẫm lệ, nghe thấy câu hỏi kia thì không đáp, chăm chăm nhìn vào anh. Trái tim cô bất giác hẫng đi một nhịp, dự cảm thấy điều không lành.
Bờ vai vì khóc mà run rẩy, âm thanh phát ra không quá lớn nhưng lại đủ để cô và anh nghe rõ ràng:
- Khải, cầu xin anh, em và con thật sự không còn đường nào để đi nữa rồi, hắn sẽ giết em mất!
Hứa Nguyên Khải nhìn Diệu Hy rồi tiến về phía cô sau đó mới cất tiếng:
- Cái này phải hỏi ý của vợ tôi!
Đầu óc cô ong ong không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Diệu Hy đã chạy về phía cô, đằng sau còn có một cậu bé.
- Tôi xin cô, cô có thể cho tôi tá túc ở đây một thời gian không? Tôi… huhu
Tiếp đó là tiếng nấc nghẹn ngân dài, mặc dù chưa rõ sự tình nhưng nhìn hoàn cảnh đáng thương của Junia, cô mềm lòng đồng ý.
…
Tại phòng khách.
Trương Cẩm Ngọc rót cho Junia một cốc nước để trấn tĩnh lại. Cô ấy đã thôi khóc, nhưng biểu lộ trên khuôn mặt rất đáng thương, nhìn thôi đã muốn ôm vào lòng dỗ dành.
- Anh ta đánh em, mắng nhiếc em, em phải ôm con trở về nước nhưng không ngờ tên khốn ấy vẫn tìm được em, nếu không phải hôm nay thoát được chỉ sợ… huhu.
Cô nhẹ giọng trấn an Junia, cô ấy là một diễn viên nổi tiếng, thật không ngờ cũng có lúc lâm vào tình cảnh tội nghiệp thế này. Nhưng cô thật sự rất thắc mắc, rốt cuộc Junia là ai, sao lại quen biết với anh? Cô ấy và anh ở bên ngoài lâu như vậy đã nói những gì? Trái tim cô không tự chủ mà đập mạnh, cô bị sao vậy, những suy nghĩ dò xét này tại sao lại xuất hiện trong đầu cô chứ!
- Diệu Hy, tạm thời cứ ở tạm lại đây, chuyện còn lại tôi sẽ cho người điều tra rồi giải quyết giúp cô!
Dù sao cũng từng là người cũ, dứt tình thì còn nghĩa, hơn nữa anh cũng không muốn để vợ mình hiểu lầm nên nói rõ ràng luôn.
Bàn tay Trương Cẩm Ngọc vô thức siết chặt vạt áo, hóa ra Junia là Diệu Hy, là cô gái mà anh ngày đêm mong nhớ đây sao? Cô ấy trở về đồng nghĩa với việc đã tới lúc cô phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rồi. Cớ sao, trả ơn cho anh bằng cách này trái tim cô lại đau như vậy!
- Thư Ly, cậu ăn sáng chưa? Mình có mua bánh mì cho cậu.
Thư Ly cúi mặt, đẩy túi bánh mì về phía cô đáp:
- Mình không ăn đâu, sau này cậu đừng mua nữa.
Nói rồi Thư Ly bỏ đi, cô cụp mắt chạm tay lên túi bánh còn nóng hổi. Cô thật sự rất muốn biết bản thân đã sai ở đâu, đã làm điều gì để Thư Ly giận.
Cả mấy ngày liền, Thư Ly đều phớt lờ cô, dẫu cho cô có tìm đủ mọi cách bắt chuyện, cô ấy đều vờ như không nghe thấy. Trước nay vòng bạn bè của cô rất hạn hẹp nên mỗi một mối quan hệ mà cô tạo dựng được cô đều rất trân trọng, giờ đây Thư Ly như vậy thật sự khiến cô rất buồn.
…
Mặt trời đã khuất dạng, bóng đêm dần phủ đầy trong căn phòng kín. Diệu Hy vừa tắm xong, trên người khác một chiếc áo mỏng bước ra. An Lâm ở bên ngoài đang mải mê chơi trò xếp hình. Diệu Hy đảo mắt nhìn thằng bé rồi cầm điện thoại lên xem. Màn hình chợt gửi một tin nhắn tới, nội dung ghi là ”Nhanh thôi, sắp tới rồi”. Không cần đoán cũng biết là ai, cô tái mặt vội vã bế An Lâm lên, hành lí còn chẳng có thời gian dọn, chỉ kịp cầm theo chiếc túi xách rồi thoát thân.
Diệu Hy vừa ôm An Lâm trong tay, vừa căng thẳng gọi taxi. Chưa bao giờ cô cảm thấy thời gian trôi chậm thế này, dòng đường tấp nập nhiều xe như vậy tại sao lại lâu như thế. Thật may mắn hai phút sau xe cũng tới, Diệu Hy tức tốc mở cửa xe ngồi vào trong, vừa đúng lúc chiếc Poscher từ phía xa chạy tới.
Người đàn ông trong chiếc Porsche đó bực dọc đấm tay vào bô lăng, đôi mắt hằn đầy tơ máu đỏ biểu lộ sự tức giận. Rất nhanh sau đó khóe môi nở ra một nụ cười âm hiểm.
- Để xem, loại đàn bà vô liêm sỉ như cô sẽ được nơi nào dung chứa đây!
Chiếc taxi chạy rất lâu, cuối cùng dừng lại ở một căn biệt thự sang trọng, Diệu Hy lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, cầu trời anh ta vẫn còn sinh sống ở đây.
…
Trương Cẩm Ngọc ngồi trên bàn ăn, nhìn anh mặc tệp dề đứng bếp. Hôm nay đột nhiên lại nổi hứng như vậy. Cô thấy anh đeo chiếc tạp dề màu hồng của mình mà bật cười, hết nói nổi.
- Anh có cần em chụp lại ảnh làm kỉ niệm cho không?
- Để hôm nào mua một chiếc giống thế này rồi chúng ta làm ảnh đôi!
Anh nói rất nhẹ nhưng cô lại cười ngặt nghẽo, anh không ngại nhưng mà cô ngại nha! Trương Cẩm Ngọc chạy về phía anh tò mò ngó xem anh đang nấu món gì thì bị anh chắn ngang. Cả người anh cao lớn, cô cố liếc thế nào cũng không liếc nổi.
- Không cho xem thì thôi!
Thấy cô vợ nhỏ phụng phịu, anh bật cười dỗ dành.
- Anh cho xem xem cái này trước
Tính tò mò lần nữa nổi lên, cô đưa mắt nhìn anh muốn hỏi.
- Em ngước đầu rồi kiễng chân lên là thấy!
Cô cắn môi dưới rồi làm theo lời anh nói, rốt cuộc là thứ gì mà khiến người ta phải mất công dữ vậy không biết.
Vừa hoàn thành xong các bước theo lời anh nói, bàn tay vô lại của người nào đó nhân cơ hội ôm lấy eo nhỏ kéo cô vào lòng mình, tay còn lại giữ gáy đặt lên một nụ hôn, hôn xong anh cười đểu cáng:
- Là cái này nè!
Mặt cô đỏ lên như gấc chín, tay vội che lấy miệng anh:
- Vô lại, anh lừa em!
Anh nắm lấy tay cô gác lên cổ mình đắc ý:
- Anh nói thật mà, tay em để sai chỗ rồi!
Chưa kịp rụt tay lại cánh môi anh lại lần nữa áp sát, gần đây anh hôn cô rất nhiều, lại còn là hôn sâu khiến đầu óc cô mụ mị. Anh khẽ mở miệng rồi ngoạm lấy cánh môi cô, tay giữ gáy nâng đầu cô lên rồi đưa lưỡi tiến sâu vào trong khoang miệng. Cô cảm nhận được những nguyên liệu anh dùng với món ăn bí mật kia. Là thịt gà, có mùi hương ngải cứu rất nồng hòa cùng với táo đỏ và kỉ tử, hình như còn có cả hương gừng ấm kết hợp với hạt sen bùi bùi. Cô biết món ăn bí mật kia tên gì rồi, là gà hầm hạt sen ngải cứu.
Anh buông cô ra rồi nhìn biểu cảm trên gương mặt cô vợ nhỏ:
- Chắc không cần anh cho xem nữa đúng không?
Thực ra thì đúng là như vậy chỉ là cách thức để “bật mí” của anh có hơi…
- Đồ xấu xa!
Gương mặt người đàn ông bị mắng không những không tức giận mà ngược lại còn rất hào hứng kéo cô lại nhìn thành phẩm mình làm ra. Hứa Nguyên Khải múc một muỗng canh, để sát miệng thổi thổi cho bớt nóng rồi đưa cho cô.
- Thử đi vợ!
Cô lắc đầu từ chối, vẫn là thích cảm giác ngồi ăn trên bàn hơn. Anh không ép cô nên đưa vào miệng mình uống cạn.
Bàn tay to lớn lần nữa giữ gáy cô áp sát, thế này khác quái nào anh đang bón bằng miệng cho cô, tên vô lại này!
Tiếng chuông cửa vang lên liên tục, anh bực dọc miễn cưỡng rời khỏi môi cô.
- Em trông giúp anh, anh đi mở cổng.
Trương Cẩm Ngọc gật đầu, hương vị béo ngậy kia vẫn còn đọng lại trong miệng. Xem ra anh cũng thật nhiều tài, đến nấu nướng cũng ngon như vậy.
Anh đi một lúc lâu nhưng vẫn chưa quay lại, chợt có một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô. Liệu rằng có phải Nguyệt Cầm và bố mẹ về không? Hai năm rồi, cô và anh đều rất nhớ họ. Trương Cẩm Ngọc mang theo suy nghĩ đó chạy ra ngoài, cô thấy anh đang đứng đối diện với một cô gái, tưởng đó là Nguyệt Cầm nên cô không do dự chạy tới chỉ là cô gái đó không phải Nguyệt Cầm, không phải em chồng của cô.
Nhìn thấy gương mặt người kia cô có chút ngỡ ngàng…
- Junia, là cô sao? Đã có giải công bố rồi mà, sao cô lại tìm tôi?
Đôi mắt Junia đẫm lệ, nghe thấy câu hỏi kia thì không đáp, chăm chăm nhìn vào anh. Trái tim cô bất giác hẫng đi một nhịp, dự cảm thấy điều không lành.
Bờ vai vì khóc mà run rẩy, âm thanh phát ra không quá lớn nhưng lại đủ để cô và anh nghe rõ ràng:
- Khải, cầu xin anh, em và con thật sự không còn đường nào để đi nữa rồi, hắn sẽ giết em mất!
Hứa Nguyên Khải nhìn Diệu Hy rồi tiến về phía cô sau đó mới cất tiếng:
- Cái này phải hỏi ý của vợ tôi!
Đầu óc cô ong ong không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Diệu Hy đã chạy về phía cô, đằng sau còn có một cậu bé.
- Tôi xin cô, cô có thể cho tôi tá túc ở đây một thời gian không? Tôi… huhu
Tiếp đó là tiếng nấc nghẹn ngân dài, mặc dù chưa rõ sự tình nhưng nhìn hoàn cảnh đáng thương của Junia, cô mềm lòng đồng ý.
…
Tại phòng khách.
Trương Cẩm Ngọc rót cho Junia một cốc nước để trấn tĩnh lại. Cô ấy đã thôi khóc, nhưng biểu lộ trên khuôn mặt rất đáng thương, nhìn thôi đã muốn ôm vào lòng dỗ dành.
- Anh ta đánh em, mắng nhiếc em, em phải ôm con trở về nước nhưng không ngờ tên khốn ấy vẫn tìm được em, nếu không phải hôm nay thoát được chỉ sợ… huhu.
Cô nhẹ giọng trấn an Junia, cô ấy là một diễn viên nổi tiếng, thật không ngờ cũng có lúc lâm vào tình cảnh tội nghiệp thế này. Nhưng cô thật sự rất thắc mắc, rốt cuộc Junia là ai, sao lại quen biết với anh? Cô ấy và anh ở bên ngoài lâu như vậy đã nói những gì? Trái tim cô không tự chủ mà đập mạnh, cô bị sao vậy, những suy nghĩ dò xét này tại sao lại xuất hiện trong đầu cô chứ!
- Diệu Hy, tạm thời cứ ở tạm lại đây, chuyện còn lại tôi sẽ cho người điều tra rồi giải quyết giúp cô!
Dù sao cũng từng là người cũ, dứt tình thì còn nghĩa, hơn nữa anh cũng không muốn để vợ mình hiểu lầm nên nói rõ ràng luôn.
Bàn tay Trương Cẩm Ngọc vô thức siết chặt vạt áo, hóa ra Junia là Diệu Hy, là cô gái mà anh ngày đêm mong nhớ đây sao? Cô ấy trở về đồng nghĩa với việc đã tới lúc cô phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rồi. Cớ sao, trả ơn cho anh bằng cách này trái tim cô lại đau như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.