Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 17

Nhan Tịch

17/05/2013

Ngay sau ngày thi cuối kì là ngày Ngải nhị đính hôn. Lên năm tư đại học, thời gian phải đến trường cũng giảm đi nhiều, giống như tôi hiện tại, không kể đến thời gian hướng dẫn sinh viên năm dưới làm bản báo cáo, thời gian còn lại tôi hoàn toàn rãnh rỗi, đành phải luyện hết cuốn tiểu thuyết này đến tập phim nọ.

Mặc Vũ quả nhiên cũng được Cảnh Kiệt mời, hắn kêu người tới trang điểm cho tôi nhưng tôi không đồng ý. Tham gia tiệc đính hôn của người khác, ăn mặc lộng lẫy quá cũng chẳng để làm gì, cũng không phải đi biểu diễn, huống hồ hôm nay lại là ngày rất quan trọng đối với Ngải nhị, tôi hi vọng tất cả mọi sự chú ý đều hướng vào cô ấy.

Lúc Mặc Vũ về nhà thì tôi vẫn đang nhằm trên giường đọc tiểu thuyết, trên người là bộ đồ mặc nhà, dưới chân là đôi dép lê lẹp xẹp. Kì thật tôi cũng không phải đang đọc truyện mà là đang suy nghĩ vài thứ, tôi suy nghĩ về câu hỏi mà Ngải nhị đã hỏi tôi ngày hôm qua, "Vì sao tôi lại ở chung với Mặc Vũ? Tôi yêu thương hắn sao?"

Câu hỏi thứ hai tôi có thể không chút do dự mà trả lời là không, nhưng còn câu hỏi thứ nhất thì sao, lí do gì tôi lại ở chung với hắn? Nếu lúc trước tôi không nói ra những lời đó thì đến giờ tôi vẫn là con gái của An gia. Sinh viên thuê nhà trọ ở chung với nhau rất nhiều, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình là một trong số đó, điều càng làm cho tôi rối trí chính là mối quan hệ này, tôi và Mặc Vũ căn bản không phải là yêu nhau, như vậy tôi chẳng phải là tình nhân của hắn sao, khác việc tình nhân và kim chủ ở chung chỗ nào chứ?

"Anh tưởng em đã chuẩn bị xong hết rồi, chuyên viên trang điểm vẫn chưa tới à." Cũng may hắn cũng không nhíu mày lộ vẻ tức giận.

"À," tôi thu hồi tâm sự, từ trên giường ngồi dậy, "Em hủy rồi, không muốn phải long trọng như vậy, anh nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi, chờ anh xong là em cũng xong."

Hắn gật đầu đưa cho tôi một chiếc hộp, "Đây là quà tặng đính hôn của bọn họ, em đừng quên đưa đấy."

Tôi lè lưỡi, hai ngày qua mãi nghĩ đến câu Ngải nhị hỏi tôi thành ra đã quên mất việc này, "Cũng may là anh còn nhớ, bằng không hôm nay không biết phải tính sao."

Hắn cười nói: "Anh cũng không dám trông cậy vào trí nhớ của em, nhớ nhiều quá không khéo lại bệnh đấy." Nói xong hắn cười lớn đi vào phòng tắm.

Tôi vào phòng thay đồ tùy tiện cầm lấy một bộ lễ phục màu trắng ngà, dù sao quần áo của tôi cũng là do hắn chọn, mà mắt của hắn cũng không phải tồi, tôi căn bản không cần lo lắng về vấn đề hình thức và kích cỡ. Tôi cũng chỉ trang điểm đơn giản, lông mi tôi rất dài và cong nên không cần làm gì, tôi chỉ thoa một lớp phấn, tôi chút son môi, tôi vừa kẹp xong tóc, hắn cũng vừa tắm rửa thay quần áo xong.

"Thế nào, một phút cũng không trễ."

"Không tồi, rất đẹp." Nói xong hắn hôn nhẹ vào má tôi, "Chỉ là sao không đeo đồ trang sức vào? Không tìm được thứ gì vừa ý à?" Hắn lục tìm những món trang sức hắn đã tặng tôi, những món đồ đó đều bị tôi quăng vào một xó.

"Em muốn đeo dây chuyền kim cương kia, anh để ở chỗ nào rồi, lấy ra cho em đi."

Hắn lấy từ trong hộc tủ phòng ngủ một chiếc hộp, lấy sợi dây đeo cho tôi, "Không biết kim cương của mình đặt ở đây sao, đây là biểu hiện của một cô gái yêu kim cương điên cuồng sao?" Hắn nhìn tôi đầy thâm ý, theo ánh mắt của hắn, tôi nhìn vào gương, chỉ cảm thấy sợi dây chuyền kia càng trở nên lóa mắt hơn so với bình thường.

Tuy rằng Ngải nhị nói chỉ mời những người thật thân thiết, xem ra những người không nên tới cũng có mặt ở đây, người trong giới thương nhân, tất cả đều là vì lợi ích, vì thế mỗi người đều cố gắng có thật nhiều bạn bè.

Quản gia dẫn chúng tôi vào đại sảnh, ông đưa mắt nhìn tôi, đồng thời nhìn người nam nhân bên người tôi, nói vậy ông ta vẫn còn nhận ra tôi là đứa ăn cắp trước đây, tôi thản nhiên mỉm cười với ông ta, ông ta nhìn lại tôi với ánh mắt ngượng ngùng rồi khom người cáo lui.

"Ông ta có vẻ biết em?"

"Ông ta đã gặp em, hơn nữa em còn để lại cho ông ta ấn tượng rất sâu sắc." Tôi cười một cách khoái trá.

Mặc Vũ liếc nhìn tôi một cái, hắn không nói gì chỉ kéo thắt lưng tôi bước đi cùng hắn.

Đêm nay Ngải nhị quả thật rất lộng lẫy, tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt xinh đẹp vui vẻ như vậy của cô ấy, không phải là một cô gái hê hê thích bông đùa, mà là một cô gái đang tràn đầy hạnh phúc, tôi nghĩ cô ấy nhất định đang rất mãn nguyện.

"An tứ, mình đang chờ cậu, tứ đại mĩ nhân chỉ thiếu mỗi cậu."



Tôi cười, Ngải nhị này, chỉ cần hé miệng ra, quả nhiên vĩnh viễn không thay đổi được tính nết, "Này, đây là quà đính hôn của cậu, nhất định phải thật hạnh phúc nhé, nếu không mình sẽ lấy quà về."

"Không có cửa đâu, nếu muốn lấy lại quà thì đừng hòng bước ra khỏi cửa nhà mình." Cô đoạt lấy chiếc hộp, "Dù sao cũng đã tóm được củ khoai lang thúi này." Cô nhìn "củ khoai lang thúi" bên cạnh với vẻ mặt rạng rỡ.

"Này, không nghĩ cậu lại chịu đến đây." Ngải nhị nhỏ giọng nói vào tai tôi: "Hắn thoạt nhìn làm người ta chảy cả nước miếng."

Tôi dở khóc dở cười, cô không nên vào lúc mọi người đều đang chú ý vào mình lại nói ra những điều như vậy chứ.

"Ngải nhị, những lời này của cậu tốt nhất đừng để cho mẹ của Cảnh Kiệt nghe thấy nhé." Tôi cũng cố ý nhỏ giọng nói, cô lập tức làm bộ dáng cử chỉ đoan trang.

Hai nam nhân trao đổi ánh mắt với nhau, tôi nghe thấy Cảnh Kiệt nói, "Mặc Vũ, ba mẹ mình đều qua đây cả rồi, cậu có muốn gặp họ không?"

"Mình đương nhiên phải đi chào bác trai bác gái chứ." Nói xong hắn quay đầu nhìn tôi.

Người mang thân phận tình nhân như tôi, tựa hồ không thích hợp cùng hắn đi gặp người lớn, "Anh đi đi, hôm nay có rất nhiều bạn học ở Thánh Huy, em cũng muốn nói chuyện với mọi người một lát." Ngải nhị đúng là giao thiệp rộng, đều là bạn học chung trường, nhưng có trời biết, bình thường ở trường tôi rất ít khi chào hỏi bọn họ.

"Vậy cũng được, anh đi một lát rồi sẽ quay lại tìm em." Nói xong hắn theo thói quen hôn nhẹ vào má tôi. Tầm mắt lơ đãng của tôi bắt gặp một ánh mắt đầy phẫn nộ.

Ngải nhị, Cảnh Kiệt và Mặc Vũ vừa đi khỏi liền thấy Ngải Bồng bước về phía tôi, "Hắn chính là người em đã nhắc đến? Mạc Ốc Nhĩ?" Ánh mắt hắn hung hăng nhìn chăm chú tôi.

"Đúng vậy, em đang sống chung với anh ấy, nhưng em vẫn quen gọi anh ấy là Mặc Vũ."

Anh ta sau một lúc lâu không nói gì, mới âm trầm nhìn chằm chằm tôi, trên mặt lộ vẻ bi thương cô đơn, hơn nửa ngày anh ta mới nói: "Chúc mừng em, cuối cùng em cũng tìm được một chỗ rất tốt."

Một chỗ rất tốt? Tôi không biết anh ta ám chỉ người hay kim cương, dù sao cũng để sau hẵng nói đi.

"Này! An tứ, Ngải đại ca, các cậu đều ở trong này à." Một bóng dáng chạy lại, là Mạch nhất, cô mặc váy trắng, trên đầu cột ruybang kết thành vòng hoa, hình như là vành hoa baby. Sau lưng cậu ấy, là Nhược tam.

"Thế nào? Có phải mình rất đáng yêu không?" Mạch nhất cười sáng lạn, làm cho tôi cũng phải cười theo.

"An Tịnh, xin chào." Nhược tam có chút câu nệ chào tôi, tôi gật gật đầu đáp lễ, tôi thấy cô cũng không gọi tôi là An tứ.

Mạch nhất hưng phấn nói, "Hôm nay mình chính là người điều khiển chương trình đấy, cậu xem hóa trang của mình có giống thần tình yêu không?" Nói xong cô tạo dáng bắn cung rồi nháy nháy mắt nhìn mọi người. Thì ra người điều khiển chương trình hôm nay là cô, nhà Mạch nhất chính là có truyền thống làm giải trí nghệ thuật, từ nhỏ cô đã lên sân khấu trình diễn vô số lần, diện mạo xuất chúng, nói năng hài hước, lại là bạn tốt của Ngải nhị, để cô làm người điều khiển chương trình thật sự là đã không chọn lầm người.

"Lần này coi như là mình thực tập, sau này tiệc đính hôn, kết hôn của các cậu, đều có thể mời mình làm chủ trì."

"Chủ trì? Cậu đang nằm mơ à?" Tôi cười trêu cô. Sau lần phát sinh chuyện đó, tôi rất ít khi nhìn thấy Mạch nhất, tựa hồ cũng chỉ có mình cô là còn có thể vui vẻ vô tâm như hồi xưa, cô cũng không hỏi gì, thật giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.

"Được rồi, không tám nữa, cũng tới giờ Mạch nhất mình lên sâu khấu tuyên bố buổi tiệc bắt đầu rồi." Nói xong cô nháy mắt với tôi mấy cái rồi cười bước đi.

Mạch nhất rời đi, chỉ còn lại ba người chúng tôi xấu hổ đứng đó, nhất thời không tìm được câu gì để nói. Cũng may âm nhạc ngay sau đó nổi lên, sau đó là sự xuất hiện của một cặp đôi trong tiết mục mở màn.



"Chỉ Nhược, anh có thể mời em điệu nhảy này không?" Ngải Bồng cuối cùng cũng mở miệng, nói xong, anh ta trừng mắt liếc tôi một cái, tôi không rõ trong ánh mát đó là sự phẫn nộ hay là sự khinh thường, nhưng tôi biết rõ, mọi việc đã thật sự kết thúc, tôi không rõ trong lòng mình thoải mái hay là áy náy, có lẽ đúng như lời Nhược tam đã nói, tôi tự cho mình đã không làm gì, kị thật vẫn thương tổn người khác.

Nhược tam đặt tay vào trong tay Ngải Bồng, cô cẩn thận liếc nhìn tôi một cái, lập tức lại nhìn sang chỗ khác. Tôi thở dài một hơi, hi vọng có một phép màu gì đấy đang chờ cô ấy.

Tôi nhận lấy một li rượu trong tay bồi bàn, vẫn đứng yên tại chỗ. Lạ kì ở chỗ, tôi vốn không phải là người giao thiệp rộng, thế mà hôm nay vẫn có người đến chào hỏi tôi.

"An Tịnh." Duẫn Thải Vi kéo theo A Khải mặt méo xệch bước về phía tôi. "Cậu mới tới là mình thấy cậu ngay, mình thấy cậu đi cùng Mặc Vũ, xem ra lời đồn là thật rồi."

"Cái gì mà đồn hóa thật?" Người trong hội tuyên truyền chẳng lẽ còn muốn phát triển sự nghiệp ra bên ngoài sao.

"Trên mặt báo đều nói về mối quan hệ của đại tiểu thư công ty Bình An và Mặc Vũ không phải sao? Sau khi Mạc Ốc Nhĩ chia tay, người bạn gái mới đến nay vẫn là một ẩn số, xem ra ẩn số đó đêm nay lộ diện rồi."

Tôi cười cười, tôi chưa bao giờ chú ý đến mấy tờ báo lá cải này, nói vậy là Mặc Vũ đã chặn mọi nguồn thông tin, nếu không với thân phận của hắn, đừng nói là nhân tình ở chung với hắn hai tháng, ngay cả việc hắn nuôi mèo con cũng có thể trở thành một đề tài tốn không ít giấy mực, dù sao thì thân phận thần bí của tôi vẫn là do hắn ban tặng.

"Mình không phải là bạn gái anh ta, cứ tạm gọi là bạn gái đi." Lúc trước là tôi chủ động đề nghị làm tình nhân của hắn, nhưng hiện tại hai chữ này làm tôi ngại, cũng không muốn nói ra, nhất là với vị hội trưởng hội tuyên truyền này.

"Mình không tin, nếu cậu không phải bạn gái mới của anh ta, sao lại đeo sợi dây chuyền kia, nếu mình đoán không lầm, thì đó là chuỗi kim cương "Thánh khiết chi tâm" , vài năm trước đây đã thuộc sở hữu của Mạc Ốc Nhĩ. Trong buổi đấu giá ở Anh quốc, Mạc Ốc Nhĩ đã mua chuỗi hạt kim cương này, đây là sự kiện gây chấn động lúc bấy giờ. Không tin cậu có thể hỏi Ngải phu nhân."

Nói xong cô kéo tay tôi bước về phía bác gái, thật sự là sợ cái gì cái ấy đến, từ lúc đến nhà Ngải nhị đến giờ tôi vẫn muốn tránh gặp mẹ cậu ấy, lại không dám giãy dụa mạnh, cứ như vậy bị Thải Vi kéo đi.

"Bác gái, bác rất thích trang sức, lại là chuyên gia về đá quí, bác xem thử xem đây có phải là "Thánh khiết chi tâm" không?"

Mẹ Ngải Vu nhìn thoáng qua tôi rồi mới chu chú nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ tôi, "Đúng vậy, chính là Holy Heart, "Thánh khiết chi tâm" là tên tiếng Hoa của chuỗi hạt này."

"Đấy, cậu tin rồi chứ." Đối diện với vẻ mặt tươi cười của Thải Vi, tôi chỉ có cảm giác bất lực. Nhưng điều làm cho tôi giật mình chính là Mặc Vũ cư nhiên đối với nhân tình lại hào phóng như vậy, nếu biết sớm, tôi sẽ không đeo chuỗi hạt xa xỉ thế này.

"Theo bác biết, trong buổi đấu giá, chuỗi hạt này đã bị Mạc Ốc Nhĩ tiên sinh mua rồi, cũng chính là người đi cùng với An tiểu thư - Mặc Vũ tiên sinh," bác gái nói xong cẩn thận đánh giá tôi, "Xem ra An tiểu thư gần đây rất tốt, không còn lâm vào tình cảnh kinh tế khó khăn phải nhờ bác gái hỗ trợ nữa rồi."

Tôi lắng nghe, mặt không chút thay đổi, không nghĩ tới một người trưởng bối như bác gái lại có thể nói những lời này, vuốt mặt cũng phải nể mũi, bà dù sao cũng là mẹ của Ngải Vu, tôi chỉ mím chặt môi, không nói được một lời.

Duẫn Thải Vi cười đến đờ đẫn, "Bác gái khéo đùa, bạn An cần tiền, đương nhiên là tìm baba bạn ấy rồi, bác gái nói vậy có phải là đùa ghẹo bạn An không."

"Đâu phải thế, các cháu là thiếu nữ trẻ, bác chỉ lo lắng nhà An tiểu thư không lo nổi chi phí tiêu xài thôi, làm hại An tiểu thư phải suy nghĩ biện pháp." Tuy rằng bà đang cười, nhưng từng lời nói lại như mũi dao nhọn đâm sâu vào lòng tôi.

Hoàng Khải đứng kế bên vẫn yên lặng không lên tiếng, lúc này cũng muốn phát biểu ý kiến mặc dù có chút không phải lúc, "Bác gái, bác hiểu lầm rồi, An tiểu thư là con gái An tổng của công ty Bình An."

Trên mặt Ngải phu nhân lộ vẻ kinh ngạc. "Cái gì? Sao bác chưa từng nghe Ngải Vu nói gì." Đó là vì Ngải Vu cũng không biết.

"Đúng thế ạ, chúng cháu còn đến tham dự vũ hội tại nhà An gia. Bạn An chính là con gái thứ hai của An tổng, bình thường lại rất ít khi xuất hiện trong các buổi xã giao, cho nên bác gái không biết bạn ấy." Tôi nhớ rõ mẹ và Ngải phu nhân chính là chị em thân thiết của một hội gì đó, đại khái coi như là đôi bên cùng có lợi đi.

"Vậy thì lạ thật." Ngải phu nhân nhẹ giọng nói, lại hồ nghi nhìn tôi. "Các cháu hãy chơi cho thỏa thích, bác đi xem bọn Tiểu Vu thế nào rồi." Nói xong bà bước đi, lòng đầy nghi vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Yêu Thì Thế Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook