Chương 1
Nhan Tịch
17/05/2013
Phần mở đầu:
Ngồi trước đàn dương cầm là một cô gái tuổi chừng mười sáu, cô mặc bộ váy công chúa, mái tóc dài xõa trên vai, mười ngón tay thon nhỏ đang lả lướt trên các phím đàn tạo nên những âm thanh du dương bay bổng.
An Quốc Hào kiêu ngạo nhìn cô gái nhỏ trước mặt, tuy rằng cô mới học đàn dương cầm chừng bốn năm nay, nhưng hiện tại cô đã gặt hái được không ít thành tích, cũng có thể nói cô là người có tư chất.
“Dừng lại, con dừng lại một chút, ba muốn giới thiệu cho con một người em gái.” Nói xong, An Quốc Hào kéo đứa nhỏ vẫn giấu đằng sau lưng đưa đến trước mặt cô, tiếng đàn cũng theo đó mà ngừng lại.
“Đây là An Tịnh, từ hôm nay, em và dì Minh Nhu của con sẽ chuyển đến đây ở, bây giờ chúng ta chính là người một nhà, tiểu Tịnh chỉ mới năm tuổi, là em gái của con, con cần phải yêu thương em gái thật nhiều nhé.”
“Baba, bây giờ chính là thời gian luyện đàn của con, là baba nói, dù có chuyện gì cũng không thể gián đoạn thời gian luyện tập được.” Khuôn mặt cô gái vẫn không lộ ra nét biểu cảm nào.
“Được được, là ba nuốt lời, về sau không bao giờ quấy rầy con tập đàn nữa. Con hôm nay hãy cùng An Tịnh đi chơi, đưa em tham quan quanh nhà được không?” Đối diện với con gái rượu thì kẻ làm ba như ông chỉ có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng lấy lòng con mà thôi.
“Được rồi.” Nói xong cô nhìn về phía đứa bé có tên là An Tịnh, con bé có mái tóc thật dài, trên người là chiếc váy caro màu hồng, con bé đang cầm trong tay búp bê vải, trong đôi mắt đen tròn lộ ra ánh mắt khẩn trương cùng bất an. Baba thật là kẻ hay nuốt lời, baba nói phải chăm sóc cho mẹ cả đời, thế mà mẹ vừa mới mất hai tháng, trong nhà liền có dì mới thay thế, còn có em gái chẳng biết ở đâu ra, tuy rằng cô cũng không phải là con gái của baba, tên của con bé, An Tịnh, cùng tên của cô – An Bình, thật đúng là một cặp tỉ muội.
An Bình bình thản nở nụ cười, “Baba, em gái thật đáng yêu quá.”
An Quốc Hào nở nụ cười, “Vậy con liền cùng em gái đi chơi một lát đi, baba cùng dì Điền ra ngoài một lát.”
Trong phòng chỉ còn lại hai cô gái một lớn một nhỏ.
An Bình lạnh lùng liếc nhìn người đứng bên cạnh mình một cái lại tiếp tục chuyển động mười ngón tay, tiếp tục bản nhạc bị bỏ dở. Đứa bé gái vẫn đứng đấy, nó càng thêm bất an, đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không biết là nên tiếp tục xấu hổ đứng ở đây, hay là ra khỏi phòng đi tìm mẹ.
Cuối cùng bản nhạc kia cũng kết thúc. An Bình quay đầu lại nhìn đứa bé, có chút kì quái, con bé cư nhiên không khóc chạy đi tìm mẹ.
“Mày thật có tên là An Tịnh sao?” Cái tên này không phải là không kì quái, chẳng lẽ baba đã sớm nghĩ muốn mẹ con đứa bé này sống ở đây, cho nên sớm có dự kiến đặt tên đứa bé này theo họ của mình.
Đứa bé lắc đầu, chị ấy rốt cục cũng chịu cùng mình nói chuyện, điều này làm cho nó kích động không ít. “Em vốn tên là Điền Tịnh, baba em họ Điền, đáng tiếc baba đã mất trước khi em ra đời. Mẹ nói “Tịnh” là sự tĩnh lặng của tâm hồn.” Tuy rằng nó cũng không rõ, tên mình có ý nghĩa gì, nhưng cảm giác tên mình là một cái tên đẹp.
“Vậy sao bây giờ mày lại đổi họ?” ngữ khí của An Bình lập tức trở nên bén nhọn.
“Baba nói em ở An gia, tốt nhất vẫn là mang họ An,” lời còn chưa nói xong đã bị An Bình chặn lại, “Baba? Đó là ba tao, mày dựa vào đâu dám kêu baba? Baba mày không phải đã chết rồi sao?”
An baba và chị gái, baba nói chị gái sẽ đối xử tốt với nó, tại sao hiện tại lại không giống như lời baba nói. Đứa bé thử vươn tay túm lấy ống tay áo của An Bình, “Chị à, chị đừng tức giận.”
Không nghĩ tới hành động này lại càng làm cho cô gái cảm thấy chán ghét, “Tao cũng không phải là chị gái mày, đồ quê mùa, mau lấy bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người tao.” Nói xong, An Bình quắc mắt đứng dậy, dùng sức gạt bàn tay nhỏ đang túm ống tay áo mình, con búp bê bằng vải đứa bé gái ôm theo trên tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.
“Nhớ kĩ, cho dù baba cho mày họ An, mày cũng vĩnh viễn không phải là người của An gia, baba chỉ là baba của mình tao, cũng không cho mày gọi tao là chị gái, mày chỉ là ở đây vài năm, một ngày nào đó mày cùng mẹ mày cũng sẽ rời đi, mày tốt nhất nhớ kĩ lời tao nói.” Nói xong, An Bình cố ý đạp qua con búp bê vải đang nằm trên mặt đất, cũng không quay đầu lại, cứ thế bước ra khỏi phòng.
Đứa bé ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy con búp bê đã bị biến dạng, nhỏ giọng thì thào: “Tay của em không bẩn, tay của em không bẩn.” Sáng nay mẹ gọi nó dậy sớm, rửa mặt mày sạch sẽ, còn thay cho nó bộ váy rất đẹp, mang nó tới gặp An baba, bọn họ cùng nói với nó từ hôm nay trở đi, nó còn có baba, còn có chị gái, thế nhưng hiện tại. . . . nó liều mạng nhịn khóc, nhưng nước mắt lại lẳng lặng mà rơi xuống từng giọt, từng giọt một.
Chương 1:
Trong phòng tràn ngập tiếng nhạc Rock & Roll hạng nặng, tôi không thích Rock & Roll, nhưng muốn thử xem tạp âm này có thể đối địch lại với tiếng hát dưới lầu hay không.
“An Tịnh” Mẹ mở cửa bước vào phòng, nhíu đôi mày tao nhã.
“Ok, con” An Tịnh” đây.” * Tôi lạnh lùng trả lời một câu, tùy tay đóng cửa lại.
Tắt nhạc, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh một cách kì quái. Tôi khiêu khích nhìn thấy mặt mẹ khẽ biến sắc, mẹ vừa rồi gọi cả họ lẫn tên của tôi, tôi họ An, tên Tịnh.
“Hôm nay tổ chức vũ hội là vì chúc mừng An Bình về nước, baba con rất vui, con nhất định phải xuống dưới tham gia. Đúng rồi, nhớ phải mặc chiếc váy mẹ mua cho con đấy.”
Mẹ giống như đang nói một cách vô thức, lại bước về phía tủ quần áo, lấy ra bộ váy màu xanh nhạt đã chuẩn bị kĩ càng cho tôi, rồi đặt ngay trên giường tôi. “Thay xong quần áo lập tức xuống lầu, khách đã đến gần đủ rồi đấy.”
Tôi nhìn bộ váy, màu xanh ngọc thật ôn nhu, nhưng không thích hợp với tôi. Tôi cũng không muốn mặc nó, vì khi yến hội bắt đầu, tôi biết An Bình cũng mặc một bộ váy cùng kiểu, chỉ là váy của chị ta màu đỏ.
Thấy tôi vẫn không nói lời nào, mẹ thở dài, “Thật không biết đặt tên cho con như vậy là đúng hay sai nữa, chưa thấy qua người nào lại im lặng giống con vậy.”
“Mẹ xuống lầu trước giúp baba con tiếp khách, con thay quần áo rồi cũng nhanh xuống dưới đi.” Nói rồi bà quay nhìn mình trong gương, bộ váy bó Tây âu quyến rũ, lộ rõ đường cong cơ thể, mẹ quả thật rất mãn nguyện với dáng người của mình. Bà sẽ xuống lầu, sẽ hòa vào nhóm các quí bà giàu có phốp pháp. Mẹ lúc trẻ là mỹ nhân có tiếng, hiện tại dù đang ở tuổi trung niên, nhưng phong thái vẫn như xưa. Tôi nghĩ mẹ luôn trẻ đẹp cũng do một phần nguyên nhân là mẹ thích làm công việc xã giao kia.
“Con cũng không nên quá trễ mới xuống dưới, như vậy là không lễ phép.” Trước khi đóng cửa, mẹ không quên dặn dò một lần nữa, sau đó bước những bước chân tao nhã đi xuống dưới lầu.
An Bình là chị gái của tôi, sáu năm trước sang Mỹ du học, ba ngày trước trở về nước với tấm bằng thạc sĩ trong tay. Chị ấy cũng không phải loại con gái nhà giàu không có lí tưởng nhưng muốn ra nước ngoài du học, văn bằng đó là thật, đó cũng là lí do baba mở yến tiệc lớn như vậy, người ba nào có được người con gái xuất sắc như vậy đều muốn khoe cho mọi người cùng biết.
Nằm trở lại trên ghế dựa, vặn lớn âm thanh, tôi tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.
Thấm thoát đĩa CD đã hát xong.
“Nhị tiểu thư, phu nhân mời cô xuống lầu.” Không biết Chu quản gia vào phòng từ khi nào, đang đứng ở cửa thúc giục tôi.
Tôi nhíu nhíu mày, bà ta không hề gõ cửa, hay là do tiếng gõ cửa đã bị tiếng âm nhạc át mất nên tôi không nghe thấy.
Cầm bộ váy trên giường, tôi nhìn chằm chằm Chu quản gia – Chu Tư Tư đang đứng ngay cửa, xem ra bà ta cố ý đứng chờ đến khi tôi xuống lầu.
“Nhị tiểu thư, trước hết mời thay quần áo, tôi ở ngoài cửa chờ cô.” Thật đúng như dự đoán.
Thay xong quần áo, đong đưa mái tóc dài, tôi nở nụ cười tự giễu, cư nhiên cũng là một bộ dạng thanh thuần động lòng người, đây cũng chính là bộ dạng mà mẹ tôi thích.
Chu Tư Tư quả nhiên chờ ngoài cửa, tuy rằng thái độ của bà rất kính cẩn, là thái độ của một người quản gia lâu năm, tôi vẫn có thể nhìn ra trong ánh mắt bà nhìn tôi có vài phần hèn mọn, nói vậy bà cũng nhìn ra tôi và An Bình chỉ là chị em trên danh nghĩa.
“Chu quản gia, bà đi làm việc đi, tôi tự mình xuống lầu là được rồi.” Tuy rằng đã sớm quen với ánh mắt này của bà, còn thấy đây cũng là thỏa đáng, cũng may bà vẫn xem tôi là nhị tiểu thư, vẫn còn có quyền lực với bà.
Nói xong tôi thẳng lưng bước xuống lầu. Nói đến mà nực cười, bởi vì tên của bà ta quá mức trẻ trung, tôi vẫn gọi bà là Chu quản gia, trong khi An Bình lại ngọt ngào kêu bà là dì Tư.
Sự xuất hiện của tôi không gây chú ý cho mọi người, ba mẹ đang đứng tại cầu thang cùng vài người bạn tốt nói chuyện phiếm, điều làm tôi bất ngờ chính là An Bình cư nhiên đã có mặt ở đó rồi, lại đang kéo cánh tay của baba chứ không ở cùng với các bạn của chị ta.
“An tổng, vốn đang nghĩ khi An Bình về nước, chúng ta có hi vọng trở thành thông gia, không nghĩ tới con gái ngài lại có nơi có chốn nhanh như vậy.” Nói chuyện cùng baba là người bạn làm ăn của baba, trong vũ hội tối nay, tôi không đoán cũng biết, chắc chắn sẽ có chuyện gọi là “Bạn già mang theo con trai đến thăm” , mục tiêu đương nhiên là An Bình, trên thương trường ai chẳng biết, An Quốc Hào không có con, lấy được An Bình cũng coi như là lấy được xí nghiệp An thị.
“Tôi lo lắng hơn hai mươi năm, sợ hãi chính là ngày này đấy.” Phu nhân cố tình thở dài làm trò cho mọi người được một trận cười to.
“Chị không nghe người ta nói con gái lớn rồi là không được giữ lại, giữ lại chỉ rước thêm sầu, con gái bảo bối cũng phải lập gia đình thôi.” Đây là lời nói của mẹ, không nhanh không chậm, ôn nhu dịu dàng.
“Nếu có được con rể như Mặc Vũ, con gái lớn không giữ lại cũng được.” Lại có phu nhân hùa vào.
“Chú Hoàng, chú lại trêu đùa cháu.” Thật không dám tin An Bình cũng có lúc lại nữ tính như vậy.
“Nói thực thì nếu con gái tôi có được người bạn trai như Mặc Vũ, tôi lập tức cho con bé xuất giá.” Mặc Vũ hẳn là bạn trai của An Bình ở Mỹ, hắn rất nổi tiếng sao? Tại sao mọi người đều nhắc đến hắn.
Lúc này có người nói “An Bình, cháu không ở cùng bạn trai, lại ở đây nói chuyện với mấy bà già này, không sợ cậu ta bị người khác cướp mất sao?”
“Là của cháu thì sẽ không mất được, không phải của cháu, cháu giữ cũng không được, cháu việc gì phải lo lắng?” An Bình nhếch mi nói, đôi mắt đảo qua mọi người, lơ đãng nhìn về phía tôi, thì ra chị ta đã sớm nhìn thấy tôi. Tôi ảm đạm cười, nâng li rượu cocktail lên cao ra hiệu lại. Ánh mắt chị ta dừng lại một lát, lại nhìn ngược về, nhưng tôi vẫn nhận ra chút hèn mọn trong ánh mắt đó, chị hẳn đã nhìn ra bộ váy tôi mặc là cùng kiểu dáng với váy chị.
Tôi tự giễu cười cười bỏ đi, giống như tôi đã tạo thói quen ở trước mặt An Bình duy trì nụ cười tự giễu này.
Bàn ăn đã không còn ai, cơm cũng đã nguội mất, tôi cũng không muốn ăn đồ người khác để lại, cũng may các món tráng miệng vẫn còn nguyên vẹn, những món này đàn ông không thích ăn, nhóm yểu điệu thục nữ của xã hội thượng lưu e chỉ sợ tránh xa còn không kịp.
Bánh bông lan nho rừng đen, bánh ngọt sữa, bánh tiêu bơ ngọt, còn có bánh dưa lam mà tôi thích, tất cả vẫn còn nguyên, bưng khối chén dĩa nặng trịch, tôi ngồi xuống chiếc ghế lạnh ở cửa sân phơi, từng đợt gió thổi mát lạnh, tôi đưa mắt nhìn đám nam thanh nữ tú trong đại sảnh.
Không biết sao lại cảm thấy thế giới trong đại sảnh y hệt thế giới động vật. Một đám thương nhân giàu có bụng phệ khoác trên người quần áo Tây trang đi giày da, trong tay cầm những li rượu mà hồng, giống như những con gấu ngựa đắc ý, vừa thoải mái cười cợt vừa lập mưu thâm tính kế tìm kiếm cơ hội, kế đó là một đám con cháu giống như những con sói tham lam háo sắc, hoặc vì sự nghiệp, hoặc vì nữ nhân, tìm kiếm khắp nơi mục tiêu đáng giá để chuẩn bị ra tay; vị tiểu thư xinh đẹp kia như hồ li ẩn giấu bên trong vẻ mê người đầy nguy hiểm, tùy ý nở rộ nụ cười mị hoặc; còn kia là cô gái đang tuổi thanh xuân theo chân người nhà hoàn thành công việc xã giao lại không ngừng ngượng ngùng kinh hoảng như con thỏ nhỏ, ở trước mặt đám người xa lạ bộ lộ nét cười ngây ngô mà ngượng ngùng. Nếu tôi là mẹ, nhất định trong thiệp mời lần này sẽ ghi rõ “Chào mừng tham gia thiên đường vui chơi của các loài động vật” , nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười rộ lên.
Trong ánh sáng mờ mịt của sân phơi phát ra một giọng cười trầm thấp, hiển nhiên đây không phải là tiếng cười của tôi, tôi âm thầm lắp bắp kinh hãi, lúc này mới phát hiện có người ở phía sau tôi, không trông rõ được diện mạo, chỉ nhìn thấy được một mẩu thuốc lá.
“Tôi như thế nào lại cảm thấy vẻ mặt của cô y như là ở vườn bách thú xem thú vật ấy nhỉ?” Trong giọng nói mang theo vài phần nghiền ngẫm. Thì ra trong lúc tôi quan sát người khác thì đã bị người khác quan sát, thật đúng như câu “Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau” [Bọ ngựa đuổi ve, lơ là chim tước].
Người này đang hết sức thoải mái ngồi trên ghế, xem ra đã ngồi ở đó từ rất lâu, không biết vì cái gì, tư thế của hắn làm cho tôi liên tưởng đến hình ảnh một con báo đen (hắc báo) đang tao nhã thả lỏng thân người, xem ra tôi quả thật đã lấy ánh mắt nhìn động vật để hình dung con người mất rồi.
Người xưa đã từng nói, sự khinh miệt lớn nhất đối với một người chính là không thèm liếc nhìn người đó một cái, tôi đem những lời này thực hành một cách triệt để.
“Cô thật im lặng, từ khi cô vào đại sảnh vẫn chưa nói câu nào.” Thì ra con báo này đã quan sát tôi cũng được một lúc rồi.
Nếu nói tôi thực im lặng, tôi đây càng im lặng trầm mặc.
Mắt nhìn mũi, mũi có tâm, tâm chính là bánh ngọt.
“Những cô gái không thích giảm cân tôi biết là vẫn có, nhưng lại thích ăn đồ ngọt như cô tôi vẫn chưa thấy bao giờ.” Hắc báo còn đang lầm bầm lầu bầu. “Cô thực sự không sợ béo phì sao?”
Trong sân phơi hầu như không nghe được tiếng nhạc đệm ngoài kia, là một nơi khá yên tĩnh, nếu muốn tìm đến sự tĩnh mịch nhàm chán thì quả là đã tìm không sai chỗ.
“Cảm ơn đã quan tâm.” Tôi đứng dậy, “Tôi hoàn toàn hài lòng về dáng người của mình.” Trong giây phút tôi xoay người đi, tôi nghe được câu nói kia “Tôi cũng rất hài lòng.” Nếu món điểm tâm ngọt của tôi không bị tiêu hóa đi mất, hiện tại khẳng định có thể phun ngay vào mặt hắn.
Ngồi trước đàn dương cầm là một cô gái tuổi chừng mười sáu, cô mặc bộ váy công chúa, mái tóc dài xõa trên vai, mười ngón tay thon nhỏ đang lả lướt trên các phím đàn tạo nên những âm thanh du dương bay bổng.
An Quốc Hào kiêu ngạo nhìn cô gái nhỏ trước mặt, tuy rằng cô mới học đàn dương cầm chừng bốn năm nay, nhưng hiện tại cô đã gặt hái được không ít thành tích, cũng có thể nói cô là người có tư chất.
“Dừng lại, con dừng lại một chút, ba muốn giới thiệu cho con một người em gái.” Nói xong, An Quốc Hào kéo đứa nhỏ vẫn giấu đằng sau lưng đưa đến trước mặt cô, tiếng đàn cũng theo đó mà ngừng lại.
“Đây là An Tịnh, từ hôm nay, em và dì Minh Nhu của con sẽ chuyển đến đây ở, bây giờ chúng ta chính là người một nhà, tiểu Tịnh chỉ mới năm tuổi, là em gái của con, con cần phải yêu thương em gái thật nhiều nhé.”
“Baba, bây giờ chính là thời gian luyện đàn của con, là baba nói, dù có chuyện gì cũng không thể gián đoạn thời gian luyện tập được.” Khuôn mặt cô gái vẫn không lộ ra nét biểu cảm nào.
“Được được, là ba nuốt lời, về sau không bao giờ quấy rầy con tập đàn nữa. Con hôm nay hãy cùng An Tịnh đi chơi, đưa em tham quan quanh nhà được không?” Đối diện với con gái rượu thì kẻ làm ba như ông chỉ có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng lấy lòng con mà thôi.
“Được rồi.” Nói xong cô nhìn về phía đứa bé có tên là An Tịnh, con bé có mái tóc thật dài, trên người là chiếc váy caro màu hồng, con bé đang cầm trong tay búp bê vải, trong đôi mắt đen tròn lộ ra ánh mắt khẩn trương cùng bất an. Baba thật là kẻ hay nuốt lời, baba nói phải chăm sóc cho mẹ cả đời, thế mà mẹ vừa mới mất hai tháng, trong nhà liền có dì mới thay thế, còn có em gái chẳng biết ở đâu ra, tuy rằng cô cũng không phải là con gái của baba, tên của con bé, An Tịnh, cùng tên của cô – An Bình, thật đúng là một cặp tỉ muội.
An Bình bình thản nở nụ cười, “Baba, em gái thật đáng yêu quá.”
An Quốc Hào nở nụ cười, “Vậy con liền cùng em gái đi chơi một lát đi, baba cùng dì Điền ra ngoài một lát.”
Trong phòng chỉ còn lại hai cô gái một lớn một nhỏ.
An Bình lạnh lùng liếc nhìn người đứng bên cạnh mình một cái lại tiếp tục chuyển động mười ngón tay, tiếp tục bản nhạc bị bỏ dở. Đứa bé gái vẫn đứng đấy, nó càng thêm bất an, đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không biết là nên tiếp tục xấu hổ đứng ở đây, hay là ra khỏi phòng đi tìm mẹ.
Cuối cùng bản nhạc kia cũng kết thúc. An Bình quay đầu lại nhìn đứa bé, có chút kì quái, con bé cư nhiên không khóc chạy đi tìm mẹ.
“Mày thật có tên là An Tịnh sao?” Cái tên này không phải là không kì quái, chẳng lẽ baba đã sớm nghĩ muốn mẹ con đứa bé này sống ở đây, cho nên sớm có dự kiến đặt tên đứa bé này theo họ của mình.
Đứa bé lắc đầu, chị ấy rốt cục cũng chịu cùng mình nói chuyện, điều này làm cho nó kích động không ít. “Em vốn tên là Điền Tịnh, baba em họ Điền, đáng tiếc baba đã mất trước khi em ra đời. Mẹ nói “Tịnh” là sự tĩnh lặng của tâm hồn.” Tuy rằng nó cũng không rõ, tên mình có ý nghĩa gì, nhưng cảm giác tên mình là một cái tên đẹp.
“Vậy sao bây giờ mày lại đổi họ?” ngữ khí của An Bình lập tức trở nên bén nhọn.
“Baba nói em ở An gia, tốt nhất vẫn là mang họ An,” lời còn chưa nói xong đã bị An Bình chặn lại, “Baba? Đó là ba tao, mày dựa vào đâu dám kêu baba? Baba mày không phải đã chết rồi sao?”
An baba và chị gái, baba nói chị gái sẽ đối xử tốt với nó, tại sao hiện tại lại không giống như lời baba nói. Đứa bé thử vươn tay túm lấy ống tay áo của An Bình, “Chị à, chị đừng tức giận.”
Không nghĩ tới hành động này lại càng làm cho cô gái cảm thấy chán ghét, “Tao cũng không phải là chị gái mày, đồ quê mùa, mau lấy bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người tao.” Nói xong, An Bình quắc mắt đứng dậy, dùng sức gạt bàn tay nhỏ đang túm ống tay áo mình, con búp bê bằng vải đứa bé gái ôm theo trên tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.
“Nhớ kĩ, cho dù baba cho mày họ An, mày cũng vĩnh viễn không phải là người của An gia, baba chỉ là baba của mình tao, cũng không cho mày gọi tao là chị gái, mày chỉ là ở đây vài năm, một ngày nào đó mày cùng mẹ mày cũng sẽ rời đi, mày tốt nhất nhớ kĩ lời tao nói.” Nói xong, An Bình cố ý đạp qua con búp bê vải đang nằm trên mặt đất, cũng không quay đầu lại, cứ thế bước ra khỏi phòng.
Đứa bé ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy con búp bê đã bị biến dạng, nhỏ giọng thì thào: “Tay của em không bẩn, tay của em không bẩn.” Sáng nay mẹ gọi nó dậy sớm, rửa mặt mày sạch sẽ, còn thay cho nó bộ váy rất đẹp, mang nó tới gặp An baba, bọn họ cùng nói với nó từ hôm nay trở đi, nó còn có baba, còn có chị gái, thế nhưng hiện tại. . . . nó liều mạng nhịn khóc, nhưng nước mắt lại lẳng lặng mà rơi xuống từng giọt, từng giọt một.
Chương 1:
Trong phòng tràn ngập tiếng nhạc Rock & Roll hạng nặng, tôi không thích Rock & Roll, nhưng muốn thử xem tạp âm này có thể đối địch lại với tiếng hát dưới lầu hay không.
“An Tịnh” Mẹ mở cửa bước vào phòng, nhíu đôi mày tao nhã.
“Ok, con” An Tịnh” đây.” * Tôi lạnh lùng trả lời một câu, tùy tay đóng cửa lại.
Tắt nhạc, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh một cách kì quái. Tôi khiêu khích nhìn thấy mặt mẹ khẽ biến sắc, mẹ vừa rồi gọi cả họ lẫn tên của tôi, tôi họ An, tên Tịnh.
“Hôm nay tổ chức vũ hội là vì chúc mừng An Bình về nước, baba con rất vui, con nhất định phải xuống dưới tham gia. Đúng rồi, nhớ phải mặc chiếc váy mẹ mua cho con đấy.”
Mẹ giống như đang nói một cách vô thức, lại bước về phía tủ quần áo, lấy ra bộ váy màu xanh nhạt đã chuẩn bị kĩ càng cho tôi, rồi đặt ngay trên giường tôi. “Thay xong quần áo lập tức xuống lầu, khách đã đến gần đủ rồi đấy.”
Tôi nhìn bộ váy, màu xanh ngọc thật ôn nhu, nhưng không thích hợp với tôi. Tôi cũng không muốn mặc nó, vì khi yến hội bắt đầu, tôi biết An Bình cũng mặc một bộ váy cùng kiểu, chỉ là váy của chị ta màu đỏ.
Thấy tôi vẫn không nói lời nào, mẹ thở dài, “Thật không biết đặt tên cho con như vậy là đúng hay sai nữa, chưa thấy qua người nào lại im lặng giống con vậy.”
“Mẹ xuống lầu trước giúp baba con tiếp khách, con thay quần áo rồi cũng nhanh xuống dưới đi.” Nói rồi bà quay nhìn mình trong gương, bộ váy bó Tây âu quyến rũ, lộ rõ đường cong cơ thể, mẹ quả thật rất mãn nguyện với dáng người của mình. Bà sẽ xuống lầu, sẽ hòa vào nhóm các quí bà giàu có phốp pháp. Mẹ lúc trẻ là mỹ nhân có tiếng, hiện tại dù đang ở tuổi trung niên, nhưng phong thái vẫn như xưa. Tôi nghĩ mẹ luôn trẻ đẹp cũng do một phần nguyên nhân là mẹ thích làm công việc xã giao kia.
“Con cũng không nên quá trễ mới xuống dưới, như vậy là không lễ phép.” Trước khi đóng cửa, mẹ không quên dặn dò một lần nữa, sau đó bước những bước chân tao nhã đi xuống dưới lầu.
An Bình là chị gái của tôi, sáu năm trước sang Mỹ du học, ba ngày trước trở về nước với tấm bằng thạc sĩ trong tay. Chị ấy cũng không phải loại con gái nhà giàu không có lí tưởng nhưng muốn ra nước ngoài du học, văn bằng đó là thật, đó cũng là lí do baba mở yến tiệc lớn như vậy, người ba nào có được người con gái xuất sắc như vậy đều muốn khoe cho mọi người cùng biết.
Nằm trở lại trên ghế dựa, vặn lớn âm thanh, tôi tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.
Thấm thoát đĩa CD đã hát xong.
“Nhị tiểu thư, phu nhân mời cô xuống lầu.” Không biết Chu quản gia vào phòng từ khi nào, đang đứng ở cửa thúc giục tôi.
Tôi nhíu nhíu mày, bà ta không hề gõ cửa, hay là do tiếng gõ cửa đã bị tiếng âm nhạc át mất nên tôi không nghe thấy.
Cầm bộ váy trên giường, tôi nhìn chằm chằm Chu quản gia – Chu Tư Tư đang đứng ngay cửa, xem ra bà ta cố ý đứng chờ đến khi tôi xuống lầu.
“Nhị tiểu thư, trước hết mời thay quần áo, tôi ở ngoài cửa chờ cô.” Thật đúng như dự đoán.
Thay xong quần áo, đong đưa mái tóc dài, tôi nở nụ cười tự giễu, cư nhiên cũng là một bộ dạng thanh thuần động lòng người, đây cũng chính là bộ dạng mà mẹ tôi thích.
Chu Tư Tư quả nhiên chờ ngoài cửa, tuy rằng thái độ của bà rất kính cẩn, là thái độ của một người quản gia lâu năm, tôi vẫn có thể nhìn ra trong ánh mắt bà nhìn tôi có vài phần hèn mọn, nói vậy bà cũng nhìn ra tôi và An Bình chỉ là chị em trên danh nghĩa.
“Chu quản gia, bà đi làm việc đi, tôi tự mình xuống lầu là được rồi.” Tuy rằng đã sớm quen với ánh mắt này của bà, còn thấy đây cũng là thỏa đáng, cũng may bà vẫn xem tôi là nhị tiểu thư, vẫn còn có quyền lực với bà.
Nói xong tôi thẳng lưng bước xuống lầu. Nói đến mà nực cười, bởi vì tên của bà ta quá mức trẻ trung, tôi vẫn gọi bà là Chu quản gia, trong khi An Bình lại ngọt ngào kêu bà là dì Tư.
Sự xuất hiện của tôi không gây chú ý cho mọi người, ba mẹ đang đứng tại cầu thang cùng vài người bạn tốt nói chuyện phiếm, điều làm tôi bất ngờ chính là An Bình cư nhiên đã có mặt ở đó rồi, lại đang kéo cánh tay của baba chứ không ở cùng với các bạn của chị ta.
“An tổng, vốn đang nghĩ khi An Bình về nước, chúng ta có hi vọng trở thành thông gia, không nghĩ tới con gái ngài lại có nơi có chốn nhanh như vậy.” Nói chuyện cùng baba là người bạn làm ăn của baba, trong vũ hội tối nay, tôi không đoán cũng biết, chắc chắn sẽ có chuyện gọi là “Bạn già mang theo con trai đến thăm” , mục tiêu đương nhiên là An Bình, trên thương trường ai chẳng biết, An Quốc Hào không có con, lấy được An Bình cũng coi như là lấy được xí nghiệp An thị.
“Tôi lo lắng hơn hai mươi năm, sợ hãi chính là ngày này đấy.” Phu nhân cố tình thở dài làm trò cho mọi người được một trận cười to.
“Chị không nghe người ta nói con gái lớn rồi là không được giữ lại, giữ lại chỉ rước thêm sầu, con gái bảo bối cũng phải lập gia đình thôi.” Đây là lời nói của mẹ, không nhanh không chậm, ôn nhu dịu dàng.
“Nếu có được con rể như Mặc Vũ, con gái lớn không giữ lại cũng được.” Lại có phu nhân hùa vào.
“Chú Hoàng, chú lại trêu đùa cháu.” Thật không dám tin An Bình cũng có lúc lại nữ tính như vậy.
“Nói thực thì nếu con gái tôi có được người bạn trai như Mặc Vũ, tôi lập tức cho con bé xuất giá.” Mặc Vũ hẳn là bạn trai của An Bình ở Mỹ, hắn rất nổi tiếng sao? Tại sao mọi người đều nhắc đến hắn.
Lúc này có người nói “An Bình, cháu không ở cùng bạn trai, lại ở đây nói chuyện với mấy bà già này, không sợ cậu ta bị người khác cướp mất sao?”
“Là của cháu thì sẽ không mất được, không phải của cháu, cháu giữ cũng không được, cháu việc gì phải lo lắng?” An Bình nhếch mi nói, đôi mắt đảo qua mọi người, lơ đãng nhìn về phía tôi, thì ra chị ta đã sớm nhìn thấy tôi. Tôi ảm đạm cười, nâng li rượu cocktail lên cao ra hiệu lại. Ánh mắt chị ta dừng lại một lát, lại nhìn ngược về, nhưng tôi vẫn nhận ra chút hèn mọn trong ánh mắt đó, chị hẳn đã nhìn ra bộ váy tôi mặc là cùng kiểu dáng với váy chị.
Tôi tự giễu cười cười bỏ đi, giống như tôi đã tạo thói quen ở trước mặt An Bình duy trì nụ cười tự giễu này.
Bàn ăn đã không còn ai, cơm cũng đã nguội mất, tôi cũng không muốn ăn đồ người khác để lại, cũng may các món tráng miệng vẫn còn nguyên vẹn, những món này đàn ông không thích ăn, nhóm yểu điệu thục nữ của xã hội thượng lưu e chỉ sợ tránh xa còn không kịp.
Bánh bông lan nho rừng đen, bánh ngọt sữa, bánh tiêu bơ ngọt, còn có bánh dưa lam mà tôi thích, tất cả vẫn còn nguyên, bưng khối chén dĩa nặng trịch, tôi ngồi xuống chiếc ghế lạnh ở cửa sân phơi, từng đợt gió thổi mát lạnh, tôi đưa mắt nhìn đám nam thanh nữ tú trong đại sảnh.
Không biết sao lại cảm thấy thế giới trong đại sảnh y hệt thế giới động vật. Một đám thương nhân giàu có bụng phệ khoác trên người quần áo Tây trang đi giày da, trong tay cầm những li rượu mà hồng, giống như những con gấu ngựa đắc ý, vừa thoải mái cười cợt vừa lập mưu thâm tính kế tìm kiếm cơ hội, kế đó là một đám con cháu giống như những con sói tham lam háo sắc, hoặc vì sự nghiệp, hoặc vì nữ nhân, tìm kiếm khắp nơi mục tiêu đáng giá để chuẩn bị ra tay; vị tiểu thư xinh đẹp kia như hồ li ẩn giấu bên trong vẻ mê người đầy nguy hiểm, tùy ý nở rộ nụ cười mị hoặc; còn kia là cô gái đang tuổi thanh xuân theo chân người nhà hoàn thành công việc xã giao lại không ngừng ngượng ngùng kinh hoảng như con thỏ nhỏ, ở trước mặt đám người xa lạ bộ lộ nét cười ngây ngô mà ngượng ngùng. Nếu tôi là mẹ, nhất định trong thiệp mời lần này sẽ ghi rõ “Chào mừng tham gia thiên đường vui chơi của các loài động vật” , nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười rộ lên.
Trong ánh sáng mờ mịt của sân phơi phát ra một giọng cười trầm thấp, hiển nhiên đây không phải là tiếng cười của tôi, tôi âm thầm lắp bắp kinh hãi, lúc này mới phát hiện có người ở phía sau tôi, không trông rõ được diện mạo, chỉ nhìn thấy được một mẩu thuốc lá.
“Tôi như thế nào lại cảm thấy vẻ mặt của cô y như là ở vườn bách thú xem thú vật ấy nhỉ?” Trong giọng nói mang theo vài phần nghiền ngẫm. Thì ra trong lúc tôi quan sát người khác thì đã bị người khác quan sát, thật đúng như câu “Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau” [Bọ ngựa đuổi ve, lơ là chim tước].
Người này đang hết sức thoải mái ngồi trên ghế, xem ra đã ngồi ở đó từ rất lâu, không biết vì cái gì, tư thế của hắn làm cho tôi liên tưởng đến hình ảnh một con báo đen (hắc báo) đang tao nhã thả lỏng thân người, xem ra tôi quả thật đã lấy ánh mắt nhìn động vật để hình dung con người mất rồi.
Người xưa đã từng nói, sự khinh miệt lớn nhất đối với một người chính là không thèm liếc nhìn người đó một cái, tôi đem những lời này thực hành một cách triệt để.
“Cô thật im lặng, từ khi cô vào đại sảnh vẫn chưa nói câu nào.” Thì ra con báo này đã quan sát tôi cũng được một lúc rồi.
Nếu nói tôi thực im lặng, tôi đây càng im lặng trầm mặc.
Mắt nhìn mũi, mũi có tâm, tâm chính là bánh ngọt.
“Những cô gái không thích giảm cân tôi biết là vẫn có, nhưng lại thích ăn đồ ngọt như cô tôi vẫn chưa thấy bao giờ.” Hắc báo còn đang lầm bầm lầu bầu. “Cô thực sự không sợ béo phì sao?”
Trong sân phơi hầu như không nghe được tiếng nhạc đệm ngoài kia, là một nơi khá yên tĩnh, nếu muốn tìm đến sự tĩnh mịch nhàm chán thì quả là đã tìm không sai chỗ.
“Cảm ơn đã quan tâm.” Tôi đứng dậy, “Tôi hoàn toàn hài lòng về dáng người của mình.” Trong giây phút tôi xoay người đi, tôi nghe được câu nói kia “Tôi cũng rất hài lòng.” Nếu món điểm tâm ngọt của tôi không bị tiêu hóa đi mất, hiện tại khẳng định có thể phun ngay vào mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.