Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 5

Nhan Tịch

17/05/2013

Thật tốt, ba người đó vẫn còn có lương tâm đứng ở cửa chờ tôi, anh họ Mạch nhất đúng hẹn đưa chúng tôi trở về. Dọc đường đi, Ngải nhị không ngừng hưng phấn kể tôi nghe anh chàng hay cười kia trước mặt mọi người đã tuyên bố cô là cô gái đáng yêu nhất, nói xong cô còn kiêu ngạo ưỡn ngực, “Cậu nghe thấy không, hắn nói là “cô gái đáng yêu nhất” , không phải đáng yêu thường thôi đâu, là cực kì cực kì đáng yêu.”

Tôi cười cười không nói gì, đối với người say rượu thì không cần phải nói gì nhiều. Quay đầu nhìn sang Nhược tam, vẫn không thấy nói chuyện, thì ra là đã ngủ rồi.

Cả ba người bọn họ cũng không biết tôi là nhị tiểu thư của An gia, tôi cũng không muốn phiền anh họ Mạch nhất đêm hôm lại phải lái xe đưa tôi về nhà, thế là tôi cùng với Nhược tam ngủ lại nhà Ngải nhị, dù sao phòng ngủ dành cho khách nhà Ngải nhị cũng nhiều nên không lo.

Nhấn chuông cửa, hi vọng người hầu nhanh mở cửa, không cần làm ảnh hưởng đến anh trai Ngải nhị – Ngải Bồng.

Nhưng trời thật không chiều lòng người, người mở cửa lại đúng là Ngải Bồng.

“An Tịnh, sao chơi khuya thế này mới về, anh vẫn ngồi ở phòng khách chờ, em uống rượu à?”

Suốt đoạn đường về, tôi bị Ngải nhị làm cho đau cả đầu, thật sự không còn khí lực để giải thích, đành phải gật gật đầu cho có lệ, hi vọng anh tự giác nhìn đến hai người say đến không biết trời đất là gì, chứ không phải ở đây cùng tôi giảng đạo lí vô bổ.

“Anh à, anh hãy nghe em nói, hôm nay có người nói em đáng yêu, hơn nữa người đó lại rất đẹp trai.” Ngải nhị được lôi ra từ trong xe, miệng vẫn không ngừng nói lại chuyện đã nói đến hơn tám trăm lần, Ngải nhị nhíu chặt mày, hiển nhiên là bị rượu làm cho dạ co thắt không yên.

“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Tuy là nói với Ngải Vu nhưng anh lại đưa mắt nhìn tôi.

“Là làm trước sinh nhật cho Ngải Vu, bọn em đến quán bar của anh họ Mạch nhất, cậu ấy đưa bọn em về, tóm lại là đã an toàn rồi.” Kì thật Ngải Vu là người uống ít nhất trong bọn, không ngờ tửu lượng của cô lại kém thế, mới uống đã say túy lúy rồi.

“Em không sao chứ? Muốn anh giúp không?” Ánh mắt Ngải Bồng lộ vẻ thân thiết.

Tôi khoát tay, xem bộ dạng của tôi cũng không giống người vô tích sự, từ trong tay anh ôm lấy Ngải nhị, “Có việc là việc ở trong xe, Ngải nhị cứ giao cho em đi.” Nhược tam còn say đến bất tỉnh nhân sự, cũng may suốt cả đoạn đường về cô cũng không ói chút nào, nhưng muốn đem cô bế lên giường thì chỉ có thể cầu cạnh Ngải gia đại ca mà thôi.

“An tứ, anh họ mình đưa mình về nhà đây, Ngải nhị cùng Nhược tam giao cho cậu, tạm biệt!” Nói xong, Mạch nhất còn để lại cho tôi ánh nhìn bỡn cợt, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, tôi cam đoan lúc ở quán bar tranh cãi cùng Ngải nhị, cô hoàn toàn tỉnh táo, thật sự là yêu nữ ở đâu cũng có, hôm nay là được mở mang tầm mắt rồi.

Ngải Bồng ôm Nhược tam lên phòng khách lầu hai, Ngại nhị cơ bản còn có thể tự mình đi được sau lại được người giúp việc săn sóc, tôi căn bản không cần phải nhúng tay. Ở phòng kế bên phòng Nhược tam, tôi cũng muốn nghỉ ngơi sớm, vừa mới bị gây sức ép, giờ lại cảm thấy rất mệt. Cũng không phải lần đầu tiên tôi đến đây, trước kia cũng có hai ba lần ở lại nhà Ngải nhị suốt đêm chơi điện tử, phòng khách nhà cô ấy tôi đã sớm quen thuộc.

“An Tịnh, anh đã dặn người giúp việc làm cho em li trà giải rượu, lát nữa sẽ mang lên cho em.” Ngải Bồng ngăn tôi lại trước khi tôi về phòng.

“Không cần, em không sao, hiện tại em muốn ngủ, hôm nay làm phiền anh rồi, thực ngại quá.” Nói xong, tôi đưa tay dụi mắt, ra vẻ mình thật sự rất mệt mỏi.

Đại khái anh cũng nghe ra giọng điệu khách sáo trong lời nói của tôi, đành phải ngượng ngùng nói: “Thế không quấy rầy em nữa, em đi ngủ sớm một chút đi.”

Còn sớm chán, vào phòng tôi mới biết đã ba giờ sáng rồi. Thật không muốn tắm rửa, cũng may tôi không phải loại người một ngày không tắm sẽ chết, tôi rửa mặt rồi leo lên giường chuẩn bị ngủ.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ trong gương, tôi mới hiểu vì sao Ngải Bồng lại lo lắng hỏi tôi có sao không. Mỗi khi uống rượu, mặt tôi liền đỏ lên, nhưng nghe nói những người như vậy rất khó say rượu, cufng lắm mặt chỉ đỏ lên tí chút, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí, hệt như là người bị hạ xuaân dược ẫn thường thấy trong các cuốn tiểu thuyết, tôi cười thầm, so sánh thế này chắc chỉ có Ngải nhị mới có thể nghĩ ra được.

Nếu thật sự có xuân dược, vậy sẽ thành nụ hôn kia. Sinh nhật mười tám tuổi của tôi trôi qua còn chưa đến hai tuần, coi như là mình đã lớn rồi đi. Tất cả sẽ trôi qua rất nhanh.

Đêm nay sẽ là một đêm ngủ ngon đây.

Hôm sau tôi tỉnh dậy thật sớm, chỗ ngủ lạ lẫm làm cho tôi khó ngủ, ngồi dậy bước vào phòng tắm, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, tôi nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi, xem ra Ngải nhị và Nhược tam hôm qua thê thảm như vậy chắc chắn sẽ không thể dậy sớm được, chi bằng trở về nhà rồi ngủ tiếp cũng được, tôi chính là một người phải ngủ đủ tám tiếng một ngày mới có thể thỏa mãn được.

Trong đại sảnh dưới lầu, người giúp việc bắt đầu vẩy nước quét nhà quét sân, vừa lúc thấy quản gia, tôi liền nhờ ông ấy chuẩn bị xe đưa tôi về nhà.

“An tiểu thư có muốn chào thiếu gia một câu không, cậu ấy đã dậy rồi, giờ đang ở phòng tập, để tôi đi gọi cậu ấy.”



Anh ta thật đúng là sinh lực dồi dào, ngủ còn chưa đến bốn tiếng, cư nhiên còn có thể tập thể dục, tôi cũng không muốn cùng Ngải Bồng diễn tuồng tiễn biệt lâm li, vội xua tay nói: “Không cần đâu, khi nào Ngải Vu tỉnh dậy, nói với cậu ấy cháu về nhà ngủ bù, ngày mai sẽ gặp cậu ấy ở trường.” Đang nói tôi liền thấy một bóng người từ vườn hoa chạy vào, dưới ánh nắng ban mai có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, xem ra lúc này là trốn không xong rồi.

“An Tịnh, sao về sớm thế?”

“Chỗ lạ nên ngủ không quen.” Nói dối thôi, tối qua tôi ngủ say quên trời quên đất.

“Đại thiếu gia, An tiểu thư muốn tôi chuẩn bị xe đưa cô ấy về nhà, hai vị nói chuyện đi, khi nào muốn đi, hãy báo tôi biết.” Quản gia nói xong lập tức khoanh tay thối lui bên trong cánh cửa, tôi thấy quản gia Ngải gia có đạo đức nghề nghiệp hơn Chu Tư Tư.

“Em phải về sao?” Thấy tôi gật đầu không chút do dự, thần sắc anh ta tối sầm, “Em đang lảng tránh anh sao?”

Đang lảng tránh sao? Người đang ở trước mặt tôi đây, Ngải Bồng theo đuổi tôi đã ba năm nay, đây là việc mọi người đều biết, anh ta chính là lớp trưởng lớp tôi. Nhưng anh ta thích tôi, chứ tôi không thích anh ta.

“Lớp trưởng, anh suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ là muốn về ngủ bù thôi, em không quen giường.” Lí do đơn giản mà hợp lí, anh ta hẳn là nghe ra ý tứ không muốn gây bất hòa trong lời nói của tôi chứ.

“Vậy. . . để anh đưa em về.” Đôi mắt mở lớn đầy hàm ý chờ mong, tôi chỉ gật gật đầu, xem ra đành phải như thế.

Ngồi đợi trước bậc thềm, Ngải Bồng dừng xe trước mặt tôi, tôi không khỏi buồn bực khi sự tình ngày hôm nay lại thành thế này, không nhớ rõ Ngải Bồng theo đuổi tôi từ lúc nào, chỉ có thể khẳng định là đã ba năm rồi, tuy rằng tôi làm ra vẻ rất lí trí lạnh lùng, nhưng chuyện tình cảm lại làm cho nội tâm của tôi đâm ra lo sợ. Nhớ rõ lúc đầu tôi cự tuyệt anh ta, sau vì Ngải Bồng kiên trì quá, tôi đành phải chọn biện pháp trốn tránh, anh ta nói rất đúng, tôi một mực không tự giác được muốn lẩn tránh anh ta, trung gian lại là Ngải nhị, thời gian ba năm cứ thế mà dây dưa không dứt.

Cả đoạn đường không nói với nhau câu nào, bầu không khí bên trong xe căng thẳng lạ thường. tôi đột nhiên nhớ đến Mặc Vũ thần bí kia, giống như là thứ ánh sáng xuất hiện trong khoảng không trống rỗng, Ngải Bồng là tổng giám đốc hành chính tập đoàn Tân Thế Kỉ, cũng không nhất định sẽ biết Mặc Vũ.

“Anh có biết một người tên là Mặc Vũ không?” Buột miệng hỏi tôi một câu tôi mới phát hiện mình thật đường đột, nãy giờ vẫn không nói chuyện với Ngải Bồng một lời nào, thế mà lúc mở miệng hỏi thăm lại hỏi đến người không liên quan gì cả.

Ngải Bồng chần chừ một lát rồi nói: “Em muốn hỏi về Mạc Ốc Nhĩ à? Anh nhớ tên Trung Quốc của người này là Mặc Vũ.”

Mạc Ốc Nhĩ? Chính là người thao túng thị trường tài chính Mỹ sao? Nhắc đến hắn là nhắc đến người sáng lập nên Black Feather, so với công cụ tra cứu của Yahoo thì còn có phần ưu việt hơn, chỉ cần là bị công ty này nhìn trúng, sẽ không thể thoát khỏi được số kiếp bị thu mua, hắn đã thu mua rất nhiều công ty, thậm chí còn được đưa vào tài liệu học xem như là án lệ điển hình, cho dù không nói tới hắn là người của gia tộc Mạc Ốc, bản thân hắn cũng đã là một thần thoại vô tiền khoán hậu trong giới thương nhân rồi. Chính là Mặc Vũ tuổi còn trẻ, nhìn qua là biết chính là người phương Đông, không ngờ lại chính là người sáng lập Black Feather sao? Tuy có nghi vấn, nhưng trực giác lại cho tôi biết hắn đúng là người Phần Lan – Mạc Ốc Nhĩ.

Thấy tôi vẫn cúi đầu trầm tư, Ngải Bồng lo lắng hỏi: “Em gặp người này rồi sao?”

“Không, chỉ là nghe các bạn trong lớp nhắc đến người này, nên thấy có hứng thú thôi.”

Ngải Bồng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, thực ra, mỗi một hành động của Mặc Vũ đều khiến cho giới thương nhân phải chú ý cao độ. “Anh cũng không phải thân quen gì anh ta, chỉ là có nói chuyện xã giao vài lần, không nghĩ tới anh ta lại còn trẻ như vậy, nhìn cũng rất giống người phương Đông, nghe nói mẹ anh ta là người Hoa, trước mắt hình như anh ta có hứng thú đầu tư vào Trung Quốc, không ít công ty lớn muốn thử liên hệ với anh ta, nhưng đến nay vẫn chưa có ai nắm bắt được ý đồ của anh ta là gì cả.”

Ý đồ của hắn? Việc này tôi cũng không rõ, chẳng qua tôi tin người như hắn sẽ không vì muốn tìm sự bình yên mà tìm đến Trung Quốc.

“Nếu em thấy hứng thú, bữa tiệc của giới thương nhân lần sau, anh sẽ dẫn em theo, đến lúc đó sẽ giới thiệu anh ta cho em làm quen.” Tôi hiểu Ngải Bồng là muốn có thêm cơ hội gần gũi với tôi, nếu hắn biết cô gái đang ở trước mặt hắn bị người hắn muốn giới thiệu cho cô làm quen – Mạc Ốc Nhĩ hôn nhau, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì nhỉ.

“Không cần, tính hiếu kì của em cũng không mạnh như vậy.”

Không muốn Ngải Bồng chạy xe thẳng đến cửa biệt thự An gia, thậm chí không muốn anh ta chạy xe đến khu biệt thự cao cấp kia, tôi nói tên đường rồi bảo anh ta dừng xe ở đây. Không phải là cố ý giấu diếm, mà là ngay từ đầu không nói, về sau cũng sẽ không cần nói. Giống như khi gặp người xa lạ, hỏi tên họ vốn dĩ là chuyện bình thường, nhưng đã gặp mặt vài lần, tán gẫu vài buổi, đã xem là bạn bè mà còn hỏi tên nhau thì đó mới thật là chuyện xấu hổ đến cực điểm.

“Xuống ở đây sao?” Ngải Bồng nhìn công viên kề đường, nghi vấn hỏi.

“Nhà em cách đây một con phố, em đi bộ là được rồi.”

“Em không muốn cho tôi biết nhà em sao.” Câu hỏi nghi vấn, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định, không biết có nên dùng hai chữ u oán để hình dung vẻ mặt lúc này của Ngải Bồng hay không đây.

Mặt vẫn không đổi sắc, tôi nói dối, “Em cả đêm không về, sáng sớm lại do con trai đưa về, mẹ nhìn thấy sẽ nghi ngờ lung tung.”



Tuy rằng Ngải Bồng vừa mới tốt nghiệp lấy bằng thạc sĩ tại đại học Thánh Huy, hắn vẫn là một người hoàn hảo, đến giờ vẫn không ai có thể tìm ra được nhược điểm của hắn, chỉ có mình tôi rất rõ ràng, hắn quá dễ tin người, nói một cách chính xác, hắn luôn luôn tin tưởng tôi.

“Em sẽ tới nhà anh chơi nữa chứ” Ý anh là sau này cũng sẽ không còn được thấy em ở trường nữa.” Tôi mở cửa xe, đang muốn xuống xe thì bị Ngải Bồng kéo tay lại.

Tôi giằng tay lại, đối diện với ánh mắt vô cùng chân thật của hắn. Nói thật, Ngải Bồng là người rất tuấn tú, tạo cho người khác hương vị hấp dẫn rất độc đáo, đại học là nơi rất hay ho, nếu chỉ có tướng mạo, hắn cũng sẽ không thể làm nghiên cứu sinh một cách chính qui được, không thể làm thần thoại trong suốt sáu bảy năm qua được. Tiếc rằng thần thoại này, tôi vĩnh viễn cũng không thể đáp lại được.

Tôi rút tay về, thản nhiên nói, “Đương nhiên em sẽ đến, em là bạn tốt của Ngải nhị mà.”

“Chỉ vì thế thôi sao.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Tôi vờ như không nghe thấy, xoay người xuống xe, thản nhiên nói lời tạm biệt, “Cảm ơn lớp trưởng đã đưa em về.” Có đôi khi làm cho người ta hi vọng so với việc làm cho người ta tuyệt vọng còn tang khốc hơn nhiều, chính là tôi không biết phải làm thế nào mới có thể thu hẹp bớt những hi vọng trong lòng anh ta.

Đi qua một con phố, tôi bắt đầu về nhà. Nhìn khu biệt thự lưng chừng núi, trong lòng tự an ủi chính mình, coi như là tập thể dục đi, cũng may hôm qua mặc đồ kiểu dáng thể thao, bằng không nửa ngày đi bộ trên núi thế này là đủ để chân tôi bị rút gân.

Khẩu hiệu đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc rèn luyện thân thể ngày thường đại khái chính là giống việc tôi làm bây giờ, chưa đến mười phút tôi đã thở hổn hển giống như bị bệnh thở khò khè, vốn đang tính một hơi chạy lên núi, kết quả là sau ba bước lại phải ngừng lại thở dốc.

Đang cúi đầu thở, nghĩ muốn nghe được tiếng trống cổ vũ tinh thần cho thêm hăng hái để chạy về nhà thì một chiếc xe màu đen không một tiếng động trờ tới dừng sát người tôi. Kính xe hạ xuống, Mặc Vũ ôn hòa nở nụ cười.

Trong ánh nắng buổi sớm, trên người hắn hoàn toàn không còn tà khí đêm qua nữa, giờ phút này, vẻ mặt thiếu niên của hắn trở nên thật tuấn tú, mị hoặc động lòng người, hắn vẫn như cũng làm cho tôi cảm giác được trong hắn ẩn chứa gì đó rất nguy hiểm.

“Đây không phải là em gái An sao, em hình như có chút không khỏe, muốn chúng tôi đưa em về không?” Cái gọi là “chúng tôi” , đương nhiên là chỉ hắn cùng người lạnh lùng bên cạnh hắn – An Bình, thì ra là hắn đến đưa An Bình ra ngoài chơi.

Cố gắng đứng thẳng thân người, kiềm chế tiếng thở dốc ồ ồ, gắng không cho bản thân có vẻ chật vật. “Cảm ơn, không cần, em đang tập thể dục mà.”

“Sarah, đã nghe rồi đấy, có người còn tập thể dục sớm hơn cả chúng ta đấy.” Nói xong hắn nhìn An Bình ngồi kế bên cười haha.

“Tạm biệt.” Không muốn nghe hắn cười nữa, tôi xoay người bỏ đi, dù sao trước mặt người An gia tôi đã sớm thành thói quen thô lỗ cùng vô lễ. Nghĩ đến tên lông chim đen đủi kia cũng đã thấy trên người tôi vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, tôi có chút bực bội.

Không biết sao lại xui vậy chứ, hôm qua đi chơi, hôm nay về nhà, đều gặp mặt hắn.

Tối hôm qua chỉ ngủ được ba bốn tiếng, hôm nay phải dùng cả ngày để ngủ bù, thẳng đến giờ cơm tối, đợi người giúp việc lên gõ cửa tôi mới nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, xem ra tôi thật giống người vô tích sự chỉ biết lãng phí thời gian quí báu.

Tôi qua quýt rửa mặt chải đầu rồi lập tức xuống lầu, ba mẹ đều đang ngồi đợi trong phòng ăn, An Bình không có ở đây, ra là đi chơi vẫn chưa về. An Bình về nước đã một tuần rồi, ngoại trừ buổi tối đầu tiên, còn lại hầu như không hề dùng bữa tối ở nhà.

“Cơ thể có chỗ nào không khỏe không? Còn trẻ cũng không biết tự giữ sức khỏe cho tốt, lại đi chơi suốt đêm, như vậy rất hại cho sức khỏe.” Baba vẫn giáo huấn như xưa nay vẫn vậy.

“Ngủ một giấc đã đỡ nhiều rồi. Ngày hôm qua là sinh nhật bạn con, đi chơi hơi khuya, nhưng không phải chơi suốt đêm, sau đó về nhà cậu ấy có ngủ được mấy tiếng rồi ạ.” Nói ra thật xấu hổ, buổi sáng vừa vào cửa liền ngã xiêu vẹo, vừa lúc chuẩn bị bước vào phòng thì bị baba bắt gặp.

“Là bạn nào? Con gái vẫn là không nên ngủ qua đêm ở nhà người khác.” Vẻ mặt baba vẫn nghiêm túc như cũ, tôi bỗng nhiên cảm thấy mấy năm nay ở cùng với ông thật giống như đệ tử và lão sư, mỗi ngày đều là những lời tận tình khuyên bảo.

“Là Tiểu Ngải, cậu ấy gọi điện thoại đến, mẹ biết chuyện này.”

Baba nhìn mẹ, thấy mẹ gật gật đầu, lúc này mới dịu giọng nói, “Ăn cơm xong đi ngủ sớm một chút, con gái bọn con không phải coi trọng nhất là mỹ dung sao.”

Tôi cúi đầu không nói gì ăn cơm, không thể nào, tôi mới vừa ngủ cả ngày, không phải muốn biến tôi thành heo mập chứ. Nhịn không được lại nghĩ, nếu là An Bình thì sao nhỉ, chị ta nhất định sẽ ôm đầu vai baba, nũng nịu nói, “Baba à, tại sao lại quản nhiều như vậy, còn xem người ta là con nít sao.”

Tôi là tự mình nghĩ nhiều rồi, ba người vẫn tiếp tục ăn cơm trong bầu không khí im lặng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Yêu Thì Thế Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook