Chương 41: Dực Minh Hào
Minzii Hy
25/06/2024
Dực Dụ gục đầu xuống bàn ngủ được một giấc đến lúc ra tiết, nghe tụi nó nói thầy đầu hói giảng kinh cả một tiết may mà cậu ngủ nên không nghe thay gì.
Bà cô trẻ Thừa Hy năm nay xếp cậu ngồi dưới bàn cuối, chắc bà cô trẻ đó biết kiểu gì cậu cũng ngủ dài ra trong lớp nên sợ giáo viên bộ môn thấy rồi phản ánh ảnh hưởng tiến độ thi đua học tập của lớp mới làm thế.
Nhưng mà …Dực Dụ nghiên đầu đưa mắt nhìn sang bên phải gặp ngay ánh mắt của Trạch Trực Cảnh nhìn mình. Anh chóng cằm nghiên người say mê nhìn cậu không chớp mắt.
Nhưng mà tại sao bà cô Thừa Hy lại xếp cậu tiếp tục ngồi với Trạch Trực Cảnh vậy?! cậu không nghĩ là trùng hợp đến thế vì đa số chỗ ngồi năm học mới của người đều được đổi hết chỉ có cậu và tên người yêu này tiếp tục ngồi với nhau …
‘‘Cậu ngủ nhiều quá đấy …ngủ nhiều thế có bị hoá ngốc không nhỉ?’’
Dực Dụ xụp mí mắt liếc anh, cậu đá vào cổ chân Trạch Trực Cảnh một phát khiến anh đau điếng người gục đầu xuống bàn che giấu gương mặt méo mó của mình.
Tiếng động từ cú đá khiến mấy đứa ngồi trên ngó xuống xem kịch, hai năm liền học bá với học tra ngồi chung cũng là một loại đề tài khá sôi nổi rồi. Mấy đứa con gái cực kỳ thích bàn luận về chủ đề này.
''Dụ Dụ dạo này môn toán của cậu có tiến bộ hơn hẳn nhỉ, còn ghi chú cả đống công thức lên sách nữa ‘’
Dực Dụ nheo mắt vì mới ngủ dậy xong, cơn đau cổ đau lưng vì cái tư thế ngồi gục đầu xuống khiến cậu khó chịu cơ thể. Cậu nhìn quyển sách toán trên tay Tô Tranh Ngữ.
Những công thức đó đều là của Trạch Trực zcảnh viết cho cậu dễ áp dụng giải đề hơn, tuy nó khá giống với những công thức của giáo viên dạy nhưng nó lại rõ ràng rành mạch dễ hiểu hơn nhiều.
Cố Phong ngồi cạnh Tô Tranh Ngữ, cậu nhìn quyển sách chi chích ghi chú liền biết ngay đó không phải là chữ của Dực Dụ.
Cố Phong ''Tí nữa tớ đi cùng đến thăm mộ của ba cậu ‘’
Dực Dụ nhìn Cố Phong gật đầu không nói gì, cậu chóng cằm nhìn sang phía ngoài cửa sổ, bên dưới là sân trường vắng vẻ vì đang trong giờ học, nó yên tĩnh hẵn so với giờ giải lao.
…----------------…
‘‘Dực Minh Hào, 35 tuổi, sinh ngày 25 tháng chín năm 19**. Mất vào ngày …’’
Đó là những gì mà cậu nghe được từ bác sĩ khi cấp cứu cho ông ta không thành. Dực Minh Hào trước khi được đưa đến bệnh viện đã hô hấp khó khăn, ông ta nhìn Dực Dụ mỉm cười rồi sau đó lại ngất đi. Đó là hình như cuối cùng của cậu khi nhìn thấy ông ta vào những giây còn sống cuối cùng.
Dực Minh Hào thật ra còn rất trẻ so với những phụ huynh khác, ông ta lấy mẹ cậu vào năm cả hai đều 18 tuổi vì lỡ làm mẹ cậu có thai. Từ lúc nhỏ cậu đã có thể phân biệt được gia đình mình khác với những gia đình ngoài kia, bạn học mẫu giáo đã từng nói với cậu rằng họ đều có ông bà nội lẫn ngoại và cả họ hàng rất đông.
Nhưng nhà cậu lại chỉ có ba và mẹ, không có ông bà gì cả, lớn lên một chút thì cậu mới ngờ ngợ nhận ra rằng hai người họ đã bỏ trốn để sinh cậu ra. Đến năm học lớp 3 thì Dực Dụ được nghe mẹ nói rất nhiều về bố khi ông còn đang trên ghế nhà trường.
Dực Minh Hào là con trai duy nhất của ông bà nội, ông bà nội đều là giáo viên nên Dực Minh Hào học rất giỏi, tính cách lại tốt bụng thân thiện khiến mẹ cậu rất yêu ông.
Dực Minh Hào rất đẹp, đó là thứ duy nhất tỏ sáng khi cậu nhìn ông ta, đến bây giờ ông ta trông vẫn rất soái. Nhưng tính cách lại khác so với những gì mẹ kể khi ông còn học cấp ba.
Mẹ cậu nói Dực Minh Hào có một cô bạn là thanh mai trúc mã từ lúc nhỏ, ai ai cũng đều nghĩ họ thành một đôi nhưng cuối cùng vì say rượu nên mới làm mẹ có thai, mối tình thanh xuân của Dực Minh Hào cũng bị hủy hoại từ sự cố này.
Từ nhỏ cậu đã căm ghét Dực Minh Hào, ông cờ bạc nhậu nhẹt đánh vợ con, khác hoàn toàn với cậu thanh niên học giỏi tốt bụng mà mẹ kể. Cậu vốn rất ghét ông ta cho đến khi năm lớp tám có một lần ông ta say bí tỉ về nhà nhưng lại không đập phá đồ, không đánh cậu, cậu đã ngồi trong góc nhìn ông nằm ngửa người trên ghế sofa khóc.
Đó là lần duy nhất Dực Dụ thấy Dực Minh Hào khóc, ông đã lẩm bẩm gì đó, nó xen lẫn vào tiếng khóc nhưng cậu vẫn có thể nghe được lời ông ta nói.
‘‘Đều là tại mẹ mày, tất cả đều là tại ả ta. Tại ả ta cố tình chuốc rượu tao nên tao mới nhầm lẫn ả ta thành Tiểu Hy, đều là tại ả ta hủy hoại cuộc đời đầy ước mơ của tao, hủy hoại cả tao và Tiểu Hy…’’
Bà cô trẻ Thừa Hy năm nay xếp cậu ngồi dưới bàn cuối, chắc bà cô trẻ đó biết kiểu gì cậu cũng ngủ dài ra trong lớp nên sợ giáo viên bộ môn thấy rồi phản ánh ảnh hưởng tiến độ thi đua học tập của lớp mới làm thế.
Nhưng mà …Dực Dụ nghiên đầu đưa mắt nhìn sang bên phải gặp ngay ánh mắt của Trạch Trực Cảnh nhìn mình. Anh chóng cằm nghiên người say mê nhìn cậu không chớp mắt.
Nhưng mà tại sao bà cô Thừa Hy lại xếp cậu tiếp tục ngồi với Trạch Trực Cảnh vậy?! cậu không nghĩ là trùng hợp đến thế vì đa số chỗ ngồi năm học mới của người đều được đổi hết chỉ có cậu và tên người yêu này tiếp tục ngồi với nhau …
‘‘Cậu ngủ nhiều quá đấy …ngủ nhiều thế có bị hoá ngốc không nhỉ?’’
Dực Dụ xụp mí mắt liếc anh, cậu đá vào cổ chân Trạch Trực Cảnh một phát khiến anh đau điếng người gục đầu xuống bàn che giấu gương mặt méo mó của mình.
Tiếng động từ cú đá khiến mấy đứa ngồi trên ngó xuống xem kịch, hai năm liền học bá với học tra ngồi chung cũng là một loại đề tài khá sôi nổi rồi. Mấy đứa con gái cực kỳ thích bàn luận về chủ đề này.
''Dụ Dụ dạo này môn toán của cậu có tiến bộ hơn hẳn nhỉ, còn ghi chú cả đống công thức lên sách nữa ‘’
Dực Dụ nheo mắt vì mới ngủ dậy xong, cơn đau cổ đau lưng vì cái tư thế ngồi gục đầu xuống khiến cậu khó chịu cơ thể. Cậu nhìn quyển sách toán trên tay Tô Tranh Ngữ.
Những công thức đó đều là của Trạch Trực zcảnh viết cho cậu dễ áp dụng giải đề hơn, tuy nó khá giống với những công thức của giáo viên dạy nhưng nó lại rõ ràng rành mạch dễ hiểu hơn nhiều.
Cố Phong ngồi cạnh Tô Tranh Ngữ, cậu nhìn quyển sách chi chích ghi chú liền biết ngay đó không phải là chữ của Dực Dụ.
Cố Phong ''Tí nữa tớ đi cùng đến thăm mộ của ba cậu ‘’
Dực Dụ nhìn Cố Phong gật đầu không nói gì, cậu chóng cằm nhìn sang phía ngoài cửa sổ, bên dưới là sân trường vắng vẻ vì đang trong giờ học, nó yên tĩnh hẵn so với giờ giải lao.
…----------------…
‘‘Dực Minh Hào, 35 tuổi, sinh ngày 25 tháng chín năm 19**. Mất vào ngày …’’
Đó là những gì mà cậu nghe được từ bác sĩ khi cấp cứu cho ông ta không thành. Dực Minh Hào trước khi được đưa đến bệnh viện đã hô hấp khó khăn, ông ta nhìn Dực Dụ mỉm cười rồi sau đó lại ngất đi. Đó là hình như cuối cùng của cậu khi nhìn thấy ông ta vào những giây còn sống cuối cùng.
Dực Minh Hào thật ra còn rất trẻ so với những phụ huynh khác, ông ta lấy mẹ cậu vào năm cả hai đều 18 tuổi vì lỡ làm mẹ cậu có thai. Từ lúc nhỏ cậu đã có thể phân biệt được gia đình mình khác với những gia đình ngoài kia, bạn học mẫu giáo đã từng nói với cậu rằng họ đều có ông bà nội lẫn ngoại và cả họ hàng rất đông.
Nhưng nhà cậu lại chỉ có ba và mẹ, không có ông bà gì cả, lớn lên một chút thì cậu mới ngờ ngợ nhận ra rằng hai người họ đã bỏ trốn để sinh cậu ra. Đến năm học lớp 3 thì Dực Dụ được nghe mẹ nói rất nhiều về bố khi ông còn đang trên ghế nhà trường.
Dực Minh Hào là con trai duy nhất của ông bà nội, ông bà nội đều là giáo viên nên Dực Minh Hào học rất giỏi, tính cách lại tốt bụng thân thiện khiến mẹ cậu rất yêu ông.
Dực Minh Hào rất đẹp, đó là thứ duy nhất tỏ sáng khi cậu nhìn ông ta, đến bây giờ ông ta trông vẫn rất soái. Nhưng tính cách lại khác so với những gì mẹ kể khi ông còn học cấp ba.
Mẹ cậu nói Dực Minh Hào có một cô bạn là thanh mai trúc mã từ lúc nhỏ, ai ai cũng đều nghĩ họ thành một đôi nhưng cuối cùng vì say rượu nên mới làm mẹ có thai, mối tình thanh xuân của Dực Minh Hào cũng bị hủy hoại từ sự cố này.
Từ nhỏ cậu đã căm ghét Dực Minh Hào, ông cờ bạc nhậu nhẹt đánh vợ con, khác hoàn toàn với cậu thanh niên học giỏi tốt bụng mà mẹ kể. Cậu vốn rất ghét ông ta cho đến khi năm lớp tám có một lần ông ta say bí tỉ về nhà nhưng lại không đập phá đồ, không đánh cậu, cậu đã ngồi trong góc nhìn ông nằm ngửa người trên ghế sofa khóc.
Đó là lần duy nhất Dực Dụ thấy Dực Minh Hào khóc, ông đã lẩm bẩm gì đó, nó xen lẫn vào tiếng khóc nhưng cậu vẫn có thể nghe được lời ông ta nói.
‘‘Đều là tại mẹ mày, tất cả đều là tại ả ta. Tại ả ta cố tình chuốc rượu tao nên tao mới nhầm lẫn ả ta thành Tiểu Hy, đều là tại ả ta hủy hoại cuộc đời đầy ước mơ của tao, hủy hoại cả tao và Tiểu Hy…’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.